Tôi Ở Thập Niên 70 Sửa Máy Kéo

Chương 6


Editor: HannahLâm Ái Thanh từ văn phòng xưởng ủy đi ra, trong lòng có chút buồn, kì thi bị hủy bỏ, có nghĩa cô bắt buộc phải xuống nông thôn, thực ra Lâm Ái Thanh cảm thấy không sao, cô chỉ lo lắng cha mẹ buồn khổ.

Trước khi ra cửa, mẹ Lâm luôn miệng dặn dò cô, phải thi thật tốt, để có cơ hội ở lại xưởng.

“Lâm Vệ Hồng, cô thật là giỏi nhỉ!”Lâm Ái Thanh dừng lại bước chân, theo bản năng mà trốn sau bức tường.

Bên phía kia của bức tường, Lâm Vệ Hồng e sợ nhìn Từ Hướng Dương, trong lòng tự nhủ, tuổi thật sự của cô cũng vài chục rồi, còn cần sợ Từ Hướng Dương sao, chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi thôi, có gì đánh sợ đâu.

Mặc dù vậy nhưng trong lòng vẫn sợ hãi, Từ Hướng Dương luôn là nhân vật cao không thể với trong mắt Lâm Vệ Hồng, mặc kệ là đời trước hay là đời này.

Khi còn bé, Từ Hướng Dương là công tử nhỏ nhà phó xưởng trưởng, không thể trêu cũng không dám chọc; khi trưởng thành, Từ Hướng Dương lại là tên côn đồ nổi danh trong xưởng, nghe nói chay mặn không phân biệt, đặc biệt tệ hại; đến khi cô ta trở về thành phố, Từ Hướng Dương đã thành sếp lớn, trở nên cao cao tại thượng.


Đời này, mặc dù cô ta sống lại, Từ Hướng Dương vẫn là Từ Hướng Dương, cô ta vẫn không thể trêu vào công tử nhỏ nhà phó xưởng trưởng.

Huống chi Từ Hướng Dương hiện giờ chính là tên lưu manh, nhìn khuôn mặt hung ác của đối phương, khí chất xấu xa, Lâm Vệ Hồng hơi sợ hãi, sợ hắn đánh người, cũng sợ đắc tội Từ Hướng Dương.

Nghe nói người này thù rất dai, cô ta không mong đã không được nhờ gì mà còn bị ghi vào sổ đen, thậm chí còn bị trả thù.

“Từ Hướng Dương, tôi không hiểu cậu có ý gì.

” Lâm Vệ Hồng co lại bả vai.

Nghe cô ta nói như vậy, Lâm Ái Thanh run lên, Từ Hướng Dương? Lâm Vệ Hồng sao lại cùng Từ Hướng Dương ở bên nhau?Từ Hướng Dương đánh giá trên dưới Lâm Vệ Hồng, tới gần, khóe miệng cong lên, “Cô không hiểu tôi có ý gì sao?”“Cô không hiểu tôi có ý gì, cô còn chạy tới nói cho tôi, nói sẽ thuyết phục Lâm Ái Thanh gả cho tôi sao? Cô không hiểu tôi có ý gì, sẽ chạy tới chỗ mẹ tôi khua môi múa mép, khiến mẹ tôi hủy bỏ kì thi tuyển dụng nhân viên à?” Thanh âm Từ Hướng Dương rõ ràng cách cô rất xa nhưng từng câu từng chữ, lại lọt vào tai Lâm Ái Thanh một cách rõ ràng, trực tiếp nổ tung.

Hóa ra, Lâm Vệ Hồng không chỉ giả vờ bị bệnh mà thôi.

Lâm Ái Thanh chờ Lâm Vệ Hồng và Từ Hướng Dương đã đi mới chậm rì rì mà từ bức tường bên kia đi ra, tay nắm bút máy bởi vì dùng sức quá mức, đốt ngón tay trắng đến mức không có một tia máu.

Nghĩ đến cha Lâm phải cúi đầu van xin các mối quan hệ, phí rất nhiều sức lực và tiền bạc, mới đem cô nhét vào danh sách bên trong kì thi tuyển dụng, sau đó vui vẻ mà nói với cô, dáng vẻ vui sướng của cha khi thông báo điều này, hốc mắt Lâm Ái Thanh lập tức đỏ lên.

“Lâm Ái Thanh, em gả cho tôi, tôi giúp em ở lại thành phố, làm mẹ của tôi an bài em vào trong xưởng đi làm.

” Từ Hướng Dương chưa đi, hắn biết Lâm Ái Thanh từ xưởng đi ra phải qua đây, mới cố ý đem Lâm Vệ Hồng chặn lại ở chỗ này.

Lâm Ái Thanh ngây thơ như vậy, hắn muốn giúp đỡ cô nhìn thấu hành động khốn nạn của Lâm Vệ Hồng.


“Tôi biết Lâm Vệ Hồng giả vờ bệnh, em yên tâm, em gả cho tôi, người phải xuống nông thôn chính là cô ta.

”Lâm Ái Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Từ Hướng Dương, trong mắt Từ Hướng Dương lập tức tràn đầy chờ mong, ánh mắt trông mong mà nhìn về phía Lâm Ái Thanh.

Từ Hướng Dương năm nay mười chín tuổi, so với Lâm Vệ Hồng lớn hơn một tuổi, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt cũng khá đẹp trai, thân hình cao lớn, nhìn liền biết là nam thanh niên hay vận động.

Hiện tại hắn nghiêm túc mà nhìn Lâm Ái Thanh, lại không còn bộ dáng lưu manh như khi đi cùng đám đàn em côn đồ, cưỡi xe đạp ở trong xưởng đi tới đi lui.

Đáng tiếc Lâm Ái Thanh không để ý.

Tuy rằng cùng là con cháu công nhân viên chức trong xưởng, nhưng Lâm Ái Thanh đối với Từ Hướng Dương lại không gặp mặt nhiều lắm, tuổi tác hai người chênh nhau, cũng không học cùng lớp, Lâm Ái Thanh không hiểu, tại sao Từ Hướng Dương sẽ muốn cưới cô.

Lúc Lâm Vệ Hồng khuyên cô, Lâm Ái Thanh chỉ nghĩ là ý nghĩ riêng của Lâm Vệ Hồng mà thôi.

“Tôi không thích anh.


”“……?” Từ Hướng Dương đang mong chờ Lâm Ái Thanh gật đầu, đầy hoài nghi về tai mình.

Nói xong, Lâm Ái Thanh liền muốn rời đi, hiện tại suy nghĩ của cô có chút hỗn loạn, muốn tìm chỗ yên tĩnh để bình tâm lại.

“Aiz, không phải, cứ như vậy đi rồi?” Từ Hướng Dương chưa từ bỏ ý định, đuổi theo cô mà nói.

“Tôi thích em mà.

”“Tình cảm có thể bồi dưỡng, Lâm Ái Thanh, tôi nói tôi thích em.

”.

Bình Luận (0)
Comment