Tôi Phải Đào Hôn

Chương 6

Ôn Kỳ xuất hiện ở triển lãm nghệ thuật này, thuần túy là do trùng hợp.

Cậu đạp xe quẹo vài cái, không bao lâu liền đến quảng trường, sau đó nhanh trí nghĩ ra biện pháp kiếm tiền, cùng lão Hoàng thao thao bất tuyệt nói xạo một trận, thành công được một khoản tiền.

Làm cho cậu càng thỏa mãn chính là, thanh niên bên cạnh nghệ thuật gia kia thấy cậu "chém bão" giảng giải, liền hưng phấn muốn kết bạn với cậu.

Cậu liền hết sức nhân tiện cùng người bạn đó ăn cơm tối, "thiệt tình không thể chối từ" mà tới ổ nhỏ nhà người ta làm khách. Kết quả là tới đêm khuya, thiếu niên bỗng hiểu ra thâm ý, rất cảm động cậu, lại càng thêm tán dương tinh thần nghệ thuật này, cái người mà không hề chịu tội khi chiếm lấy cái giường duy nhất.

Sáng sớm hôm sau, cậu bước qua thiếu niên chẳng biết lúc nào đã ngủ trên thảm, để lại một tờ giấy nhỏ tạm biệt, liền đi đến trung tâm phi hành khí ở nội thành giao dịch. Ngày hôm qua trong lúc vô tình từ ông chủ Hoàng và bảo tiêu biết được đây là sản nghiệp của lão, cũng biết hôm nay lão sẽ đến, liền sắp đặt một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, tốt nhất là có thể dựa vào ân tình mà "cuỗm" một chiếc phi hành khí đi.

Ôn Kỳ hai tay đút túi, làm bộ dáng tỉ mỉ xem xét phi hành khí, nhàn nhã đi đến nơi đông người, quả nhiên trong chốc lát, liền nghe có người gọi cậu.

Ông chủ Hoàng vô cùng kinh hỉ: "Khương tiên sinh?"

Ôn Kỳ quay đầu lại, ánh mắt rơi đến trên người Trác tiên sinh, rồi mới chuyển hướng đến ông chủ Hoàng, thần sắc từ nghi hoặc đến quá mức bất ngờ, cũng rất kinh hỉ: "Ông chủ Hoàng, trùng hợp quá, không lẽ ngài cũng tới đây xem phi hành khí sao?"

"Không phải, nơi này là ta mở, ngày hôm nay dẫn theo vị bằng hữu này đến dạo," ông chủ Hoàng nhìn về phía Trác tiên sinh, giới thiệu, "Cậu ta chính là nghệ thuật gia hôm qua ta đã nói."

Trác tiên sinh sớm tại lúc ông chủ Hoàng lên tiếng liền phát hiện ra thiếu niên, khóe miệng vẫn treo nụ cười, đối với thiếu niên gật gật đầu.

Trợ lý bên cạnh có chút cười trên nỗi đau người khác, nghĩ thầm tiểu tử này lừa tiền người ta xong lại cùng khổ chủ đụng phải, chắc hẳn đang rất thấp thỏm, phỏng chừng rất nhanh sẽ kiếm cớ mà chạy trốn, nhưng ngay sau đó y liền hiểu cảm giác tự vả ra sao - chỉ thấy ông chủ Hoàng tò mò dò hỏi mục đích của thiếu niên khu đến đây, biết được thiếu niên muốn đem phi hành khí nơi này làm một tư liệu, tác phẩm mới, ngay lập tức liền chủ động cung cấp cho cậu một chiếc. =))))

Trợ lý kém điểm rớt cằm xuống mặt đất.

Này là ý gì đây?

Ngày hôm qua hại người ta lấy một khoản tiền, ngày hôm nay muốn lừa người ta lấy một chiếc phi hành khí? Tiểu tử này cố ý đến lừa ông chủ Hoàng sao? Muốn phát điên sao?

Y nhịn không được nhìn sang lão bản, muốn biết biểu tình người nọ như thế nào, kết quả thấy khóe miệng lão bản cong cong cùng điệu cười khi nãy giống nhau như đúc, yên tĩnh nghe bọn họ tán gẫu, thờ ơ hóng hớt xem kịch.

Y lặng yên quay lại tầm mắt.

Ông chủ Hoàng nói: "Thế nào? Coi như ta trả tiền đặt cọc."

Ôn Kỳ lắc đầu: "Không được, trước mắt đây chỉ là ý nghĩ, căn bản không rõ rằng bao lâu mới có thể làm xong được, trước khi làm xong thành phẩm, tôi sẽ không ký hợp đồng với bất luận người nào hết."

Ông chủ Hoàng vội nói: "Không sao, bao lâu ta cũng chờ."

Ôn Kỳ vẫn như cũ lắc đầu, thái độ rất kiên quyết: "Tôi phải có trách nhiệm với tác phẩm mà tôi phụ trách, mà nó là giá trị tư tưởng tinh thần, chứ không phải hàng hóa."

"Đúng, ngươi nói đúng." Ông chủ Hoàng bị cảm giác hơi tiền của chính mình làm cho xấu hổ, liền lùi lại cầu việc khác, "Tương lai ngươi nếu như tạo ra thành phẩm, hy họng có thể ưu tiên xân nhắc ta."

"Cái này không thành vấn đề," Ôn Kỳ cười rất chân thành, "Phần lớn mọi người đều không hiểu tâm ý của tôi, ngài có thể hiểu được thì chính là bạn tốt của tôi rồi, mà bạn tốt so với cái gì cũng quan trọng hơn hết, đến khi làm xong tôi sẽ đưa miễn phí đến cho ngài."

Ông chủ Hoàng nhất thời thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà hoảng sợ), vội vàng nói không được, thấy thiếu niên kiên trì muốn đưa, liền quyết định chờ ngày đó lại đưa tiền, rồi hưng phấn cùng cậu đàm luận tác phẩm mới.

Ôn Kỳ liền chỉ vào chiếc phi hành khí bên cạnh: "Ngài xem, phi hành khí, trí năng, an toàn, tiện lợi, nhanh chóng, là kết quả của sự phát triển khoa học kĩ thuật. Lạnh lùng, vô tình, rất giống con người trong xã hội hiện đại bây giờ, mà rất nhiều lúc băng lãnh chỉ là mặt ngoài của con người, tôi muốn đào sâu nội tâm và linh hồn của nó lên, tự tay khiến nó trở nên sống động."

Ông chủ Hoàng vô cùng kích động: "Ngươi muốn làm thế nào?"

"Đầu tiên, vẫn là sự va chạm tình cảm, bất quá lần này tôi muốn làm ra sự đột phá hiệu quả..."

Ôn Kỳ cùng hắn sóng vai mà đi, phát huy đầy đủ kĩ năng nói hươu nói vượn, trật tự rõ ràng, hết sức chậm rãi, thêm vào đó một chút cố sự nho nhỏ, nội dung quả thật rất hấp dẫn.

Ý cười trên mặt Trác tiên sinh sâu hơn.

Tuy rằng Hoàng bàn tử (to béo, mập mạp) lần này cùng hắn ta đến xem phi hành khí, vậy mà đem hắn ta vứt ra đằng sau, hắn ta cũng không cảm thấy khó chịu như tối qua.

Trợ lý nghe được mà sửng sốt, nhìn thiếu niên một thân tràn đầy khí chất nghệ thuật gia, cảm thấy tiểu tử nghèo ngày hôm qua chỉ là một giấc mộng.

Không đúng! Bọn họ chỉ nhìn thấy thiếu niên đạp xe đi qua, căn bản không quan sát cụ thể đối phương, vạn nhất người này chính là muốn đến triển lãm nghệ thuật?

Y liền đánh giá một lượt, thực sự không nhịn được, bắt đầu nhìn về phía lão bản.

Trác tiên sinh liền bước chậm lại, đi tới một chiếc phi hành khí khác, nói: "Làm sao?"

Trợ lý nhỏ giọng hỏi: "Ông chủ, ngài nói... Cậu ta thực sự là nghệ thuật gia sao?"

Trác tiên sinh liếc hắn một cái, nhếch môi cười, bóp mặt y một phen, đi mất.

"..." Trợ lý suy nghĩ chốc lát, cảm giác ý lão bản là mình quá "ngốc", nhịn không được nhìn thiếu niên lần nữa, đối với hành động vừa rồi của lão bản vô cùng đau đớn, khuôn mặt tối sầm quay trở lại.

Lúc này ông chủ Hoàng cùng thiếu niên thảo luận cũng đi đến kết thúc, người trước nghe "như mê như say", nói rằng: "Tiên sinh quả thật lợi hại, ý tưởng này vô cùng tốt, có nhu cầu gì cần hỗ trợ nhất định đừng khách khí với ta."

Ôn Kỳ nói thầm không uổng công chém bão, suy nghĩ một chút nói: "Ân, tôi nghĩ trước hết nên đến quốc gia phát triển hoặc đến thành phố nào lớn một chút để tìm linh cảm."

Hoàng lão bản hết sức sảng khoái nói: "Quá dễ dàng mà, ta phái người đưa ngươi!"

Ôn Kỳ nói: "Không cần, quá phiền toái, huống hồ tôi còn chưa nghĩ muốn đi đâu..."

Cậu ngừng một chút, nói: "À đúng rồi, ngài vừa nói đây là sản nghiệp của ngài sao, có phải là thường có người đến mua phi hành khí? Vậy bọn họ muốn đến nơi khác sao? Tôi nghĩ nên tùy hứng chọn một cái, theo ý trời biết đâu lại đó thu hoạch."

Ông chủ Hoàng còn chưa kịp mở miệng, Trác tiên sinh liền xem vào một câu: "Ta đến Mạn Tinh Điển, ngươi thấy sao?"

Ôn Kỳ nhìn về phía hắn ta.

Tán gẫu nãy giờ, cậu vẫn luôn không có lơ là sự tồn tại người này. Nam nhân này rất trẻ trung, cũng rất đẹp trai, mà khí tràng quá mạnh, thuộc về đám người có ngoại hình chói mắt, hắn ta hẳn là người có địa vị, tám phần dính đến hắc đạo.

Trác tiên sinh không biết suy nghĩ của cậu, bổ sung: "Ngày hôm nay liền xuất phát."

"Đúng rồi," Ông chủ Hoàng nói, "Thông tấn khí của ngươi không phải bất ngờ hỏng từ lần trước rồi sao? Ngươi đi cùng hắn đi, trên đường có thể bớt đi không ít phiền phức."

Ôn Kỳ nói: "Vậy đến Mạn Tinh Điển, không biết vị tiên sinh này xưng hô thế nào?"

"Ta họ Trác," Trác tiên sinh nói, "Ngày hôm qua ta nhìn qua tác phẩm của cậu, phi thường có sức mạnh, có thể trên đường sẽ có rất nhiều tâm sự."

Ôn Kỳ cười nói: "Không thành vấn đề." (Ảnh đế với ảnh hậu đấu nhau à:"))))

Trác tiên sinh liền chọn chiếc phi hành khí kiểu mới nhất, khá là ôn nhu vỗ vai ông chủ Hoàng, ra hiệu lão đi làm thủ tục.

Ông chủ Hoàng vốn muốn cùng Khương tiên sinh (Ôn Kỳ) tán gẫu thêm vài câu, lúc này đột nhiên nhớ tới vị Trác tiên sinh này đi suốt đoạn đường, thấy Trác tiên sinh thật giống giây phút kêu một tiếng "bảo bối", tâm lý run rẩy, vội vàng gọi người tới làm việc, chỉ mấy phút liền hoàn thành đăng kí, cung kính tiễn hai người, cũng vạn phần hi vọng có thể sửa chữa tính tình dưới sự hun đúc của đại sư.

Phi hành khí cơ hồ không chút tiếng động mà chuyển động, dứt vào hòa vào mây xanh.

Ôn Kỳ nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, cảm giác gần đây ông trời phù hộ lòng người, bởi vì cậu muốn đi chính là Mạn Tinh Điển.

Chính xác hơn, cậu muốn đến thành La Tạp ở Mạn Tinh Điển.

Ngày trước lúc nguyên chủ bị bọn buôn người bắt đi, bị thay đổi khuôn mặt cũng chính là ở nơi này. Vì vậy cậu muốn đến nơi này, thăm dò nguồn thế lực kia, rồi bắt kẻ đứng sau tấm màn đen đó.

Cậu không muốn mọi thứ vượt qua sự khống chế của cậu.

Mà kẻ này nếu chỉ cùng với nguồn thế lực kia có ít giao tình riêng, chờ thấy cậu trở về liền ẩn núp đi, cũng xóa bỏ toàn bộ chứng cứ, khi đó muốn điều tra sẽ vô cùng khó khăn, cho nên thừa dịp bọn họ chưa kịp phòng bị liền động thủ.

Mà nguyên nhân chủ yếu chính là nguyên chủ là thiếu gia yêu kiều, bạc nhược, những người kia chỉ đang chú ý đến Tụ Tinh quốc, nghĩ muốn dàn trận bắt cậu, tuyệt đối đoán không được một thân cậu mò tới thành La Tạp - đây là cơ hội rất tốt.

"Khương tiên sinh là người nơi nào?"

Ôn Kỳ tập trung nhìn Trác tiên sinh, há mồm bịa ra một chỗ.

Trác tiên sinh ngửa mặt suy nghĩ một chút, hỏi: "Nơi đó tựa hồ có không ít nghệ thuật gia nhỉ?"

"Vậy hả," Ôn Kỳ không hề lộ ra một chút sơ hở, "Tôi đây đã mấy năm đã không trở về, luôn luôn du lãng bốn phương."

Trác tiên sinh gật gật đầu, cùng cậu câu được câu không trò chuyện, phát hiện không nhìn nhầm, thiếu niên này cử chỉ ăn nói vô cùng gia giáo, hẳn được giáo dục rất tốt, cùng tên lừa đảo phổ thông khác biệt rõ rệt, bên trong có bãn lĩnh thực sự, khó trách Hoàng lão bàn tử kia bị lừa.

Bất quá hình dạng kẻ làm công nghèo kiết xác ngày hôm qua, cùng "gia giáo, giáo dục" hai bộ dáng này hoàn toàn khác biệt.

Có điểm thần bí, Trác tiên sinh nghĩ.

Phi hành khí tốc độ rất nhanh, trên đường phi hành cũng không gặp trở ngại gì, sau bốn giờ liền tiến vào Mạn Tinh Điển, cuối cùng đáp xuống một tòa biệt thự trong thành thị. Ôn Kỳ đơn giản đánh giá liếc mắt một cái ngoài cửa sổ, hỏi: "Đây là thành phố nào vậy?"

Trác tiên sinh mở cửa xuống, nói rằng: "Thành La Tạp."

Ôn Kỳ hơi run, lặng lẽ nói: "Ồ, đây là lần đầu tiên đến đây đấy, Trác tiên sinh là người nơi này?"

Trác tiên sinh nói: "Không phải, đây là lần đầu tiên tôi tới. Đây là khách sạn, điều kiện khá ổn, cậu có thể lựa chọn ở lại."

Gánh nặng trong lòng Ôn Kỳ liền biến mất.

Vừa mới nghe tên thành phố này, trong nháy cậu hoài nghi người này cùng liên quan đến thế lực kia có dính dáng, bây giờ tựa hồ không giống lắm. Cậu nói rằng: "Không được, tôi nghĩ nên đi nội thành cảm thụ một chút bầu không khí thành phố này, cảm tạ Trác tiên sinh."

Trác tiên sinh không có ý kiến, gọi nhân viên khách sạn giúp cậu, quay người tiến vào biệt thự.

Trợ lý quan sát một đường, còn tưởng lão bản muốn vạch trần thiếu niên, đem tên đó chỉnh một trận, thấy thế liền không hiểu: "Cứ như vậy cho cậu ta đi?"

Trác tiên sinh nói: "Chứ sao? Ta đâu phải người thích trừ gian diệt bạo. Có cần ta hiện tại biểu đạt thiện tâm mua cho anh ngôi mộ không?"

Trợ lý: ".... không cần đâu lão bản."

"Là do lão Hoàng kia quá ngu dốt, không oán người khác được." Trác tiên sinh rót một ly rượu, "Mỗi người đều có cuộc sống riêng, cậu ta không đụng tới ta, ta quấy nhiễu chuyện tốt của cậu ta làm gì?"

Trợ lý trong nháy mắt liền hồi tưởng "trước đây không phải ngài luôn rất xấu xa sao?". Loại phá hoại chuyện tốt người khác không phải làm rất thành thục sao, nhưng y không dám nói, yên lặng đem lời nuốt trở lại. Tiếp mới nhớ tới lão bản yêu thích tìm thú vui, thiếu niên này có thể làm hắn ta thấy thú vị, liền giúp cậu ta một lần đi.

Y lần hiểu rõ, đi được hai bước đột nhiên hỏi: "Tôi vẫn không hiểu, cậu ta tại sao không cần lão Hoàng đưa đến?"

Trác tiên sinh cười nhạo: "Lão ta nhiệt tình như vậy, muốn phái người chăm sóc cậu ta, như vậy sẽ phiền phức."

Trợ lý nói: "Cậu ta có thể chạy trốn."

"Chạy trốn nhất định khiến lão hoài nghi, cậu ta không muốn cùng người khác đắc tội chăng?" Trác tiên sinh nói, "Ngươi đừng quên cậu ta trước khi đi muốn xin phương thức liên lạc của lão, chính là muốn đi tìm đường lui, thật thông minh."

Hắn ta nhấp một ngụm rượu, nhìn tên thuộc hạ, "So với ngươi hẳn thông minh hơn."

Trợ lý bị lời này làm cho bất ngờ, "A" một tiếng, cả người đều có chút không tốt, chỉ lo lão bản câu tiếp theo muốn đem y đổi đi, nhanh chóng đổi đề tài.

Nhân viên khách sạn không phải nhà từ thiện, chỉ đưa người đến sườn núi, đến nói non xanh nước biếc ít dấu chân người liền xong việc rời đi, Ôn Kỳ liền tự nghĩ biện pháp đến nội thành.

Trước đó, cậu đã từng chuẩn bị giải quyết vấn đề chỗ ở, trái lo phải nghĩ phút chốc, đem chủ ý tới khu vui chơi giải trí, ai ngờ nơi này cần có thẻ hội viên, chỉ có thể thất bại thảm hại mà trở về.

Cậu đứng ở cửa đánh giá cái bảng hiệu vô cùng tục khí, khả năng chọn sai rồi, dù sao dựa vào kinh nghiệm của cậu kiếp trước, bên trong những chỗ đó có không ít huyền cơ, chỉ phục vụ đám người đặc biệt.

Trong lòng "chậc" một tiếng, rất nhanh đến nơi khác, bởi vì đi hẻm nhỏ, cậu chưa tới cửa chính liền bị đám lưu manh chặn lại. Bọn lưu manh đánh giá trên dưới cậu: "Làm gì đây?"

Ôn Kỳ nói: "Du khách."

Lũ lưu manh: "Biết đến quy củ nơi này chứ?"

Ôn Kỳ nhìn mấy kẻ này, tốt bụng hỏi: "Đòi tiền hở?"

"Đúng, muốn tiền mặt, không có thì đi lấy, bên cạnh chính là chỗ đựng tiền." Bọn côn đồ thấy tiểu tử này lấy ba lô xuống, cho là cậu ta muốn lấy tiền ra, đang muốn biểu dương một câu, ngay sau đó liền bị cậu đánh, nhất thời gào théo lên: "Tiên sư nó, ngươi có biết chúng ta là ai không!!!"

"Tao không cần quản xem chúng mày là ai." Ôn Kỳ dự định thay lớp hóa trang, nên đánh không có chút áp lực nào, mãi đến tận khi bọn họ xin tha mới dừng, lấy hết tiền mặt của bọn họ, ở chỗ bọn họ nơm nớp lo sợ ung dung thong thả, cười than thở: "Thật sỉ nhục a."

Bọn lưu manh côn đồ bị đánh phục rồi, cẩn thận từng li từng tí nói: "Cái gì... cái gì sỉ nhục?"

Ôn Kỳ cười nói: "Phải đánh cướp những thứ này, sỉ nhục a."

Giời ạ!

Mấy tên lưu manh lộ vẻ mặt nhăn nhó, nhưng không thể không cười làm lành: "Vậy xin ngài đừng lấy nữa?"

Ôn Kỳ nói: "Muỗi dù nhỏ cũng là thịt a, lại nói các ngươi đánh cướp tôi, tôi đương nhiên phải đòi lại công bằng."

Bọn ta đã cướp được đâu hả hả hả!

Tên lưu manh quả thật tức muốn xuất huyết, giận điên lên lại chẳng dám nói gì.

Ôn Kỳ cẩn thận cuỗm túi tiền, phủi quần áo một cái liền đi ra khỏi hẻm, kết quả vừa ngẩng đầu lên liền thấy người quen đang tựa trên bức tường, không biết đến bao lâu.

Trác tiên sinh nhìn Ôn Kỳ, cảm xúc hoàn mỹ dưới đáy mắt kia như bọc lấy một tia độ ấm bị che dấu bên trong.

Hắn ta cảm thấy được thiếu niên này là một tiểu tử nghèo, ngay lập tức cậu liền có thể lừa được ông chủ Hoàng một khoản tiền.

Hắn ta cảm thấy thiếu niên này chỉ là tên lừa đảo, trong chớp mắt người này trở thành kẻ không tầm thường mà xuất hiện trước mắt lão Hoàng.

Khi hắn ta thấy thiếu niên này rất gia giáo, sau một khắc liền có thể nhanh gọn giải quyết đám côn đồ này.

Hết một lần rồi lại một lần, lần này sang lần khác, hắn ta rốt cục triệt để cảm thấy hứng thú với thiếu niên.

Hắn ta nhếch môi nở nụ cười: "Thật khéo, chúng ta lại gặp mặt."
Bình Luận (0)
Comment