Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 117

Chương 117: Trại mồ côi Tình Thương (37)

Edit: Thanh + Beta: Siêu

Khi mười phút đã trôi qua, Mộc Kha nhảy dựng lên như một chú mèo bị giẫm trúng đuôi, mở cửa thám thính bên ngoài. Xác định cô nuôi không đến, cậu nhóc bắt đầu điên cuồng gõ cửa một phòng học thủ công khác.

"Bạch Lục!" Mộc Kha lo lắng đến độ nước mắt cũng trào ra: "Bạch Lục! Em nghe lời anh đã đứng lại đợi rồi, giờ mười phút qua rồi! Anh ra ngoài đi! Em không muốn đi một mình!"

Miêu Cao Cương bế Mộc Kha đang gào thét không ngừng lên vai mặc cho cậu nhóc vung vẩy đánh đấm mình: "Tí nữa cô nuôi đến rồi! Chúng ta đi trước, chờ chút nữa Bạch Lục sẽ theo kịp thôi! Mày còn chạy chậm hơn cậu ta nữa!"

"Không muốn!" Nhóc Mộc Kha gào khóc khàn cả giọng: "Tôi không muốn bỏ anh ấy lại chạy trốn một mình! Muốn chạy thì cùng nhau chạy! Anh ấy chưa bao giờ bỏ rơi tôi!"


Miêu Cao Cương ngẩn ra, nhóc Mộc Kha nhân cơ hội nhảy từ trên vai nó xuống.

Mộc Kha nhịn xuống không khóc nữa, dùng khuỷu tay lau lung tung lên khuôn mặt đầy nước mắt của mình, nhóc nhìn hành lang không có cô nuôi nào đến, tiếp tục nghẹn ngào gõ cửa điên cuồng: "Bạch Lục!! Mở cửa ra! Coi như em cầu xin anh được không! Anh mở cửa ra đi!"

Cửa đột ngột mở ra, nhóc Bạch Lục hoàn toàn nguyên vẹn, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt đứng ở cửa.

Vẻ mặt nhóc không có biểu tình gì, nhìn thoáng qua nhóc Mộc Kha kêu trời khóc đất: "Không phải anh đã bảo em tự đi rồi sao?"

Nhóc Mộc Kha nức nở lắc đầu, nước mắt lưng tròng, như một chú mèo nhỏ bị bỏ rơi nhào lên người Bạch Lục, giọng điệu chỉ trích mang theo kinh hãi tột độ: "Anh làm em sợ muốn chết huhuhu! Sao anh lại không mở cửa chứ?!"


"Lưu Giai Nghi không chịu đi." Nhóc Bạch Lục tránh khỏi Mộc Kha lao đến, sắc mặt nhóc trắng bệch, lắc lư một chút cuối cùng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, đứng vững không ngã, nhưng khóe miệng có chút máu sắp chảy ra. Nhóc rũ mắt nhìn Mộc Kha khóc vô cùng đau lòng đang giữ chặt tay mình, hết hơi bối rối rồi lại luống cuống.

Cậu nhóc chưa từng cảm nhận được nước mắt ấm áp và kì lạ như vậy, khiến nhóc hơi mệt mỏi mà lại chẳng biết nên làm sao.

Cuối cùng nhóc Bạch Lục vỗ vỗ bả vai Mộc Kha, đẩy cậu nhóc còn đang lau nước mắt ra, nhẹ nhàng rụt tay về: "Em ấy định ở lại đây, muốn anh vẽ cho em ấy một bức tranh tặng anh trai, anh đồng ý vẽ. Có thể do vẽ chuyên tâm quá nên không nghe thấy tiếng mọi người, giờ anh vẽ xong rồi, cô nuôi cũng sắp đến rồi, chúng ta đi nhanh thôi."


Bạch Lục cố chịu đựng cảm giác lục phủ ngũ tạng bị ăn mòn, vẻ mặt cậu nhóc lạnh nhạt đi theo sau Mộc Kha, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Lưu Giai Nghi ngồi trên cửa sổ.

Lưu Giai Nghi ngửa đầu nhắm mắt tắm mình trong ánh nắng sớm, mái tóc vàng xơ rối của em được mặt trời chiều vào, giống như từng sợi tơ vàng quấn lấy má em, đầu em tựa như một vầng sáng thiêng liêng. Lông mi em cũng như được mạ một lớp vàng rực rỡ.

Dưới ánh nắng vàng tràn ngập hi vọng, Lưu Giai Nghi từ từ mở mắt, quay lại liếc nhìn Bạch Lục.

Lưu Giai Nghi ngồi ngược sáng, ánh mắt lộ ra vẻ gầy yếu, trong trắng như một thiên sứ thuần khiết. Bên tay em là bức tranh Bạch Lục vừa vẽ - vẽ Lưu Giai Nghi ngồi trên giường bệnh, khác hẳn với vẻ ngoài của em bây giờ - em ôm đầu, như con chim non sợ hãi tất cả vùi mặt vào đầu gối, mặc bộ đồ bệnh nhân to quá khổ, trong tay nắm chặt cái đầu bị xoay 180 độ của búp bê Bạch Liễu rách nát.
【Tại sao anh của tương lai lại muốn cứu tôi?】

【Anh không biết】

【Tại sao bây giờ anh lại muốn cứu tôi?】

【Anh cũng không biết】

【Vậy... Trong mắt anh tôi như thế nào?】

【Ừm... Đại loại là thế này, em không nhìn được hả?】

【À, đạo cụ trực quan hóa của tôi hết thời gian rồi, giờ thì không thấy】

【Vậy chờ chút đi, chờ em khi có thể thấy tiếp, sẽ có ngày đó thôi, Lưu Giai Nghi】

Người trúng độc và người hạ độc vô cùng bình thản nói chuyện với nhau, làm việc xấu dường như là thứ gì đó khắc sâu vào máu thịt họ.

Bọn họ đều là những đứa trẻ hư trời sinh, không có nhận thức rõ về việc xấu - chúng ra đời trong những điều xấu, bị tra tấn trong những điều xấu, quen và chết lặng với những điều xấu.

Nhưng vì có người nguyện ý đối xử tốt với họ vô điều kiện, nhận hết mọi tra tấn vẫn đồng ý cho họ thấy ánh mắt trời, sự ấm áp và những cơn mưa mà họ chưa từng thấy, khiến những mầm cây và nụ hoa của họ đâm chồi ở nơi tươi sáng.
Bạch Lục quay người đi theo sau nhóc Mộc Kha, mí mắt dần khép lại, dù cố gắng thế nào cũng không ngăn được máu tươi cuồn cuộn tràn ra khỏi khóe miệng, làm ướt phía trước áo cậu. Cậu nhóc nhíu mày che miệng mình lại. Nhưng không lâu sau Mộc Kha đã phát hiện Bạch Lục không bình thường, cậu nhóc sụp đổ kêu thảm thiết: "Bạch Lục! Sao anh lại ho ra máu?"

【Hệ thống cảnh cáo: Tuyến thân phận phụ của người chơi Bạch Liễu đã trúng độc buff tầm trung, HP đang giảm liên tục! Hiện tại là 27...】

Cuối cùng Bạch Lục cũng che miệng lại khụy gối xuống đất, đôi lông mày nhíu lại, khớp hàm cắn chặt.

"Miêu Cao Cương, lại đây cõng tôi, trong vòng mười phút chạy tới trốn dưới góc chết nhà thờ, ở nhà thờ không thể gϊếŧ trẻ em, nếu không bị Lưu Giai Nghi đuổi kịp thì tất cả chúng ta đều phải chết." Bạch Lục bình tĩnh quỳ dưới đất, suy yếu ra lệnh: "Chạy mau!"
Sau khi ra lệnh, Bạch Lục lâm vào hôn mê, Miêu Cao Cương luống cuống tay chân cõng Bạch Lục, bắt đầu chạy về phía giáo đường.

Bạch Lục dựa vào tấm lưng cao lớn của Miêu Cao Cương, mí mắt dần dần khép lại, tứ chi dường như mất hết sức lực không thể động đậy.

Hơi thở của nhóc dần trở nên mong manh, máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng, mũi và khóe miệng, theo cằm nhỏ giọt xuống mu bàn tay và cây cỏ rời rạc bên đường. Những giọt chảy theo đường hô hấp thi thoảng còn khiến nhóc bị sặc, mỗi lần sặc Bạch Lục lại trượt từ lưng Miêu Cao Cương xuống một chút. Vẫn phải nhờ Mộc Kha kiệt sức chạy theo đẩy lên mới miễn cưỡng giữ được Bạch Lục vững vàng nằm trên lưng Miêu Cao Cương.

Mộc Kha chạy theo Miêu Cao Cương, vì vận động kịch liệt và cảm xúc hoảng loạn, trái tim nhóc chưa từng đau như vậy. Hai mắt Mộc Kha gắt gao nhìn chằm chằm người như muốn chết trên lưng Miêu Cao Cương, hốc mắt đều là nước: "Tại sao lại như vậy..."
Miêu Cao Cương mồ hôi đầm đìa chạy tới giáo đường, nó đặt Bạch Lục xuống đất.

Bạch Lục cố hết sức di chuyển cơ thể mình, dựa vào tường, ánh mắt hoàn toàn tan rã, mí mắt khép hờ, trong mắt không có chút ánh sáng, tay như bùn đất tùy ý đặt trên đất. Cậu nhóc cố hết sức, gian nan dùng khí trong phổi níu kéo giọng nói của chính mình, nhấc mí mắt nặng nề nhìn Mộc Kha thều thào mấy chữ ngắn ngủn: "Mộc Kha..."

Nhóc Mộc Kha cuống quít lại gần, tựa vào đầu vai, kề bên miệng của Bạch Lục - giọng của Bạch Lục thật sự quá nhỏ, nhóc không nghe được.

"Em ở đây." Mộc Kha cố nén nghẹn ngào, thở dốc từng ngụm, "Em ở đây, Bạch Lục. "

"Em ở trong nhà thờ… tương đối an toàn… sẽ không ai làm tổn thương em... Tiếp theo… ha… anh sẽ nói cho em ba điều… anh cảm thấy anh không thể chịu đựng được tới sáu giờ sáng để gọi cho anh ta."   m thanh của Bạch Lục đứt quãng, nhóc bị thuốc độc tra tấn đến nói chuyện cũng rất khó khăn, thanh quản khô khốc không thôi, "Việc thứ nhất, anh có mang theo ống truyền dịch, rút… rút khô máu của anh… trò chơi còn chưa kết thúc… em đưa máu anh cho nhà đầu tư của anh… nhất định phải..."
Bạch Lục gần như cắn răng nhả ra từng chữ: "Nhất định phải cứu anh ta, hiểu không?"

Mộc Kha vừa khóc vừa điên cuồng gật đầu: "Được rồi, em biết rồi!"

Cuối cùng nhóc cũng biết tại sao suốt dọc đường đến đây Bạch Lục đều tự bịt miệng mình không cho máu chảy xuống, đây là máu cho nhà đầu tư của anh ấy.

"Việc thứ hai… ha… ha..." Mặt của Bạch Lục càng ngày càng trắng. Khi nhóc mở miệng, lồng ngực phập phồng kịch liệt, như là bị thứ gì đó tra tấn, nhưng biểu tình của nhóc vẫn rất bình tĩnh - một loại bình tĩnh gần như tĩnh mịch: "...Anh có một đồng xu trên ngực… đó là thứ anh ta đã cho anh… một thứ gì đó rất có giá trị… tiền giấy linh hồn của Miêu Phi Xỉ cũng ở bên trong, thứ này rất quan trọng, tuyệt đối không thể vì cái chết của anh mà làm rơi mất, như vậy em sẽ gặp nguy hiểm, Mộc Kha."
"Cho nên tí nữa..." Bạch Lục nuốt một ngụm máu bên miệng, hô hấp đình trệ càng ngày càng dài, nhóc xoa xoa yết hầu của mình, âm thanh càng lúc càng nhỏ và yếu: "Anh sẽ nhét nó vào trong cơ thể của mình, ngoại trừ nhà đầu tư của anh, em không được nói cho bất kì ai biết đồng xu này ở chỗ nào, hiểu không?"

Mộc Kha quỳ gối trước mặt Bạch Lục, điên cuồng gật đầu, nước mắt cậu nhóc chảy dài, đầu gật như sắp rụng.

Bạch Lục thấy Mộc Kha như vậy, nhịn không được cười nhẹ, cười chút lại ho khan: "Khụ khụ… còn điều cuối cùng, đó là nói cho nhà đầu tư của anh ——"

"Anh ta là một kẻ nói dối." Nhóc Bạch Lục nghiêng đầu nhìn mặt trời mọc bên ngoài giáo đường, cậu nhóc cười rộ lên, trong mắt phản chiếu ánh mặt trời ngoài kia tựa như có ánh nước lấp lánh động đậy: "Anh ta nói sau khi anh đổi tên vận may sẽ tốt hơn, nhưng mà… sau khi anh tên thành Bạch Liễu, dường như vận may vẫn rất kém, có thời gian thì em khuyên anh ta… khụ khụ… đổi tên tiếp đi."
Bạch Lục ho sặc sụa, dưới sự giúp đỡ của Mộc Kha gian nan nuốt đồng xu kia, dùng sức từ cổ họng mình đẩy đồng xu trượt xuống. Mộc Kha nhìn cũng thấy khó chịu không thôi, sụp đổ khóc lóc điên cuồng, nhưng sắc mặt nhóc Bạch Lục vẫn bình tĩnh, chỉ là máu tươi vẫn tràn ra từ khóe miệng.

Hô hấp của cậu nhóc hoàn toàn biến mất, nhóc Bạch Lục, hay Bạch Liễu chậm rãi khép mắt lại, mang theo ý cười chết trong tia nắng ban mai đầu tiên lúc sáu giờ sáng. Trong tay nhóc còn cầm điện thoại di động của trẻ em, nhưng đáng tiếc chưa kịp gọi điện thoại hung hăng mắng mỏ tên đáng hận kia ỷ vào bản thân đến từ tương lai, hiểu rõ hết thảy liền khống chế tất cả, nhà đầu tư của nhóc ——

Kẻ lừa đảo tuyệt thế này, từ khi gặp anh ta chưa bao giờ anh ta nói được một lời thật lòng nào, một kẻ xấu nợ như anh ta không biết đã thiếu nhóc bao nhiêu - bởi trên thực tế trong đồng xu mà anh đã cho tôi, bảng giao diện của anh ngay từ đầu vốn không có một điểm nào.
Nhưng tôi vẫn sẵn sàng làm tất cả những gì anh muốn mà không đòi một xu.

Bởi vì anh là một "tôi" khác, anh nói dối tôi tất cả mọi thứ, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng sự lựa chọn của anh luôn là vì lợi ích chung của chúng ta.

Vì vậy, tôi tin tưởng anh vô điều kiện, vô điều kiện chọn điều có lợi cho anh - người bạn duy nhất trong cuộc sống ảo ngắn ngủi của tôi, một Bạch Liễu khác à.

Đôi mắt của Bạch Lục hoàn toàn nhắm lại, tay cậu nhóc mất sức trượt xuống đất.

【Hệ thống cảnh cáo: HP tuyến thân phận phụ của người chơi Bạch Liễu đang nhanh chóng giảm xuống - HP đạt 0】

【Hệ thống thông báo: Tuyến thân phận phụ của người chơi Bạch Liễu đã chết】

【Hệ thống thông báo: Thiết bị quản lý trò chơi của người chơi Bạch Liễu sẽ được trả cho tuyến thân phận chính】
【Hệ thống thông báo: Tuyến thân phận phụ của người chơi Miêu Phi Xỉ, tuyến thân phận phụ của người chơi Bạch Liễu được xác nhận đã tử vong, giao dịch của hai người sẽ mất hiệu lực, trả lại tiền giao dịch, đồng thời tiền giấy linh hồn tuyến thân phận phụ của người chơi Miêu Phi Xỉ cũng trở thành phế thải, vì tuyến thân phận phụ của người chơi Bạch Liễu chưa hoàn thành nội dung giao dịch nên bị trừng phạt biến thành tiền giấy linh hồn nhốt trong Ví tiền cũ】

【Hệ thống thông báo: Giao dịch còn lại của tuyến thân phận phụ người chơi Miêu Cao Cương sẽ chuyển giao cho tuyến thân phận chính người chơi Bạch Liễu xử lý】

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người Quốc Khánh vui vẻ!

Đúng vậy đó, tiền xu Bạch Liễu đưa cho nhóc Bạch Lục, ngay từ đầu vốn chẳng có một đồng, bởi vì cậu ta đã ném hết ra ngoài. Cậu ta ỷ vào việc sau khi nhận được tiền xu, nhóc Bạch Lục biết cậu ta là ai sẽ giúp đỡ vô điều kiện, vô nhân tính quá đi mà! (Tôi mắng giúp mọi người)
Bình Luận (0)
Comment