Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 144

Trong căn phòng phía sau bỗng vang lên tiếng trẻ con khóc ré lên, sắc mặt Quý An thay đổi, sau đó trở nên tuyệt vọng và luống cuống.

“Có em bé?” Lưu Giai Nghi hơi nghiêng đầu, thính lực của cô bé rất nhạy, rất mau đã đưa ra phán đoán, “Phòng cuối trong nhà, chắc là con của Tô Dạng.”

Quý An đại não trống rỗng, cô xoay người nghiêng ngả lảo đảo chạy cuống cuồng vào căn phòng đứa trẻ.

Cô run rẩy khóa trái cửa phòng, xoay người bế con lên, thở dồn dập đi qua đi lại trong phòng, khóe mắt tràn ra nước mắt sợ hãi.

Cô mở cửa sổ ra, hướng về đường phố vắng lặng không một bóng người tuyệt vọng hét to: “Có người không! Cứu mạng đi! Có người không! Cứu tôi với!”

Không ai đáp lại lời cô.

Cô sợ hãi vùi mặt vào tã lót của đứa trẻ khóc nức nở, nhưng bàn tay lại bịt chặt lỗ tai của nó, không ngừng hôn lên khuôn mặt bụ bẫm còn đang ngơ ngác: “Không sao đâu, cục cưng ngủ ngoan đi, mẹ ở đây, mẹ sẽ không để con xảy ra chuyện gì đâu.”

Cánh cửa khóa trái sau lưng cô vang lên tiếng răng rắc, tiếng chìa khóa c4m vào ổ rồi thong thả xoay vòng.

Quý An nín thở, cô run rẩy sờ vào túi áo ngủ của mình, chiếc chìa khóa phòng con cô cũng đặt bên trong hiện tại giống như di động đã biến mất, bị hai người kia trộm đi rồi.

Quý An sụt sịt một tiếng, nước mắt đầy mặt, cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Phòng đứa trẻ ch4m rãi mở ra.

Bên trong không có một bóng người, chỉ có giường em bé còn vang lên tiếng linh đi lang đang của chiếc chuông gió.

Mục Tứ Thành thốt lên một tiếng kì quái, cậu nhìn chung quanh phòng một vòng, lại khom lưng nhìn dưới gầm giường: “Người đâu rồi? Rõ ràng anh thấy chị ấy chạy vào đây.”

Lưu Giai Nghi giơ tay chỉ về phía trước của Mục Tứ Thành: “Em nghe tiếng hít thở.”

Cô bé nhắm mắt tập trung “Tuần tra” nghe ngóng một hồi, sau đó ngẩng đầu “nhìn” hướng ngoài cửa sổ, “Người ở phía bên ngoài cửa sổ.”

“Phía bên ngoài cửa sổ?!” Mục Tứ Thành kinh ngạc.

Cậu tiến lên kéo cửa sổ nhìn ra bên ngoài, liền thấy Quý An đang ôm đứa bé trong nguc, quỳ gối trên thùng tỏa nhiệt của chiếc điều hòa.

Khí trời buổi tối lạnh lẽo, gió thổi phần phật chiếc áo ngủ của Quý An phồng to tựa như một đóa bồ công anh có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào, nước mắt lăn từng giọng từng giọt từ khóe mắt cô.

Quý An hốc mắt đỏ bừng đối diện với Mục Tứ Thành, cô giống như một con thú mẹ đang nhe răng uy hiếp kẻ địch đừng cướp đi con non của mình: “Thà tôi ôm con nhảy xuống cũng không để các người bắt để uy hiếp Tô Dạng!”

Mục Tứ Thành cũng cuống quýt theo: “Bà chị ơi, chúng tôi tạm thời đâu có ý này! Tất nhiên là cũng có nghĩ qua nhưng mà chủ yếu là muốn tìm Tô..”

Đang nói thì Quý An lắc đầu cảnh giác quỳ lui hai bước, thùng tỏa nhiệt điều hòa đã cũ lắm rồi, đinh ốc rỉ sắc lung lay, Quý An vừa lui thì nó sập nghiêng về một bên làm cô hụt chân ngã xuống dưới.

Miệng vừa mới nói ôm con nhảy xuống là thế, nhưng xảy ra chuyện thì Quý An theo bản năng lại đẩy con qua đưa cho Mục Tứ Thành.

Ánh mắt cô tuyệt vọng, tràn ngập cầu xin, giọng nói nghẹn ngào: “Xin cậu! Cứu con tôi với!”

Đồng tử Mục Tứ Thành co lại, phản xạ thần kinh vận động của cậu cực nhanh, một chân câu trên cửa sổ, ánh mắt sắc bén vươn một chân khác câu lấy chiếc thùng điều hòa đang sụp xuống tránh đụng vào Quý An và đứa trẻ.

Trọng lượng quá nặng đè lên mắt cá chân làm Mục Tứ Thành đau muốn nứt gân trán, cậu dán bên ngoài tường, một bàn tay bắt lấy cửa sổ, tay kia khoanh lại ôm lấy eo Quý An.

“Dựa vào tôi!” Mục Tứ Thành mặt đỏ bừng bừng, bởi vì dùng sức quá độ mà động mạch cổ nảy thình thịch, “Chị ôm chặt vào!!”

Đứa trẻ trong lòng nguc Quý An ngây thơ mờ mịt, còn có chút vui vẻ ê a vài tiếng, giật giật đá đá vào cái, từ trong cái bọc từ từ tuột xuống.

“Đậu máaa!” Khóe mắt Mục Tứ Thành muốn nứt ra nhìn đứa trẻ đang ch4m rãi tuột xuống dần, nhưng cậu không còn tay nào khác để bắt lấy nó, “Chị giữ chặt nó lại!”

“Ê a!” Em bé từ trong bọc hoàn toàn tuột ra.

Em bé mở to đôi mắt tròn xoe rơi từ giữa không trung rơi xuống, tay chân lúc n4mlúc mở như muốn n4mlấy ngón tay mẹ, cô cũng không biết làm sao, chỉ mở to đôi mắt nhìn con mình đang rớt.

“Con ơi!!” Quý An xoay người cố hết sức chụp lấy em bé, cô thoạt nhìn như muốn điên rồi, trên mặt tất cả đều là nước mắt, “Con của tôi!!!”

Lưu Giai Nghi lướt qua Mục Tứ Thành, một tay chống cửa sổ không chút do dự nhảy xuống.

Mục Tứ Thành cả kinh nói: “Lưu Giai Nghi! Trời ơi! Em có thấy gì đâu!”

Lưu Giai Nghi không quay đầu lại, cô bé tựa như nhìn thấy rõ ràng, nhẹ nhàng nhảy lên trên chiếc thùng điều hòa n4mđược chân của đứa trẻ đang  rơi.

Em bé đổi chiều ở giữa không trung, tưởng người lớn đang muốn giỡn với mình, chổng vó ê ê a a mà loạng choạng, hướng Lưu Giai Nghi muốn ôm một cái.

Một tay Lưu Giai Nghi ôm chặt em bé, lại nhảy lên mấy cái rồi vững vàng mà dừng ở tầng dưới cùng, cô bé đứng dưới lầu hướng về Mục Tứ Thành đưa tay ra hiệu, sau đó ôm đứa nhỏ từ thang lầu bên kia đi lên.

Mục Tứ Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi, bên này cũng dùng sức kéo Quý An lên.

Quý An chưa hết hoảng sợ thở hổn hà hổn hển, nghiêng ngả lảo đảo hướng cửa chạy đến.

Cửa mở, Lưu Giai Nghi đã đứng bên ngoài, chiếc tã của em bé bị Lưu Giai Nghi cầm đưa ra xa, nhưng bé có vẻ cảm thấy chơi rất vui vẻ, bị xách như vậy còn cười khanh khách, duỗi tay muốn bắt lấy mặt Lưu Giai Nghi.

Lưu Giai Nghi vẻ mặt ch3t lặng ghét bỏ mà đẩy em bé đang muốn tới gần cô bé, đưa nó cho Quý An: “Trả chị, nó mới tiểu vào áo của em đó.”

Quý An ôm lấy con, mất hết sức lực mà ngồi trên mặt đất, sau khi hít sâu vài cái bình phục cảm xúc thì vẫn không nhịn được che lại mặt khóc rống lên.

Mục Tứ Thành xoa bả vai bước ra, cậu ngạc nhiên nhìn Lưu Giai Nghi: “Thân thủ em không tồi nha, không phải là em không thấy đường sao? Em làm sao mà nhảy lên mấy cái thùng điều hòa đó chính xác vậy chứ?”

“Nghe âm thanh.” Lưu Giai Nghi tự nhiên nói, “Ban đêm rất yên tĩnh, âm thanh nghe được rất lớn, em có thể thông qua tiếng vọng phán đoán vị trí của vật trở ngại, thùng điều hòa tiếng vang sẽ rất lớn rất dễ đoán vị trí của nó, vậy mà anh cũng không biết?”

Nói xong lời cuối cùng, Lưu Giai Nghi biểu tình nhịn không được mang theo một chút khinh thường.

Mục Tứ Thành: “……”

Đừng diễn tả mấy loại kỹ năng kì quái này như chuyện đương nhiên với anh được không vậy!

Này không phải mấy con dơi mới có sao! Người thường có ai làm được mấy chuyện này! Em nhảy từ lầu sáu một cách nhẹ nhàng như vậy mới là kì quái đó con nhóc quái vật kia!

Chờ sau khi Quý An dỗ em bé xong thì đi ra, trên áo ngủ của cô vẫn còn dính rỉ sắt của chiếc thùng điều hòa.

Mục Tứ Thành và Lưu Giai Nghi phi thường tự tại ngồi ở trên sô pha, hai người có vẻ không biết hai chữ 【 ngượng ngùng 】 này viết như thế nào, ngược lại Quý An từ trong phòng trẻ con đi ra lại có chút e ngại.

Đặc biệt nhìn trên mặt Mục Tứ Thành bị cô cào ra vết thương, Lưu Giai Nghi vì chụp được em bé mà lòng bàn tay sưng đỏ, Quý An cúi đầu hơi hơi hé miệng, những lời trách móc, chất vấn sắc bén không nói nên lời.

Sau một hồi trầm mặc cô quay vào phòng lấy một hộp y tế nhỏ ra, đặt nước sát trùng, băng keo cá nhân và băng vải đặt ở trên bàn trà.

Nhìn đống đồ vật trên bàn trà, Mục Tứ Thành kỳ dị mà ngẩng đầu liếc nhìn Quý An một cái.

Quý An cúi đầu không nói gì, chỉ hơi hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của Mục Tứ Thành.

Quý An đầu tóc bù xù, hốc mắt sưng đỏ, rõ ràng vừa mới khóc thút thít ở trong phòng.

Cuối cùng Mục Tứ Thành vẫn cầm lấy dụng cụ tiêu độc trên bàn trà, cậu thuận tay đưa nước sát trùng cho Lưu Giai Nghi.

Chờ Quý An ổn định lại tâm trạng, cô mới hít sâu một hơi, trấn định quay đầu nhìn về phía hai vị khách không mời mà đến: “Hai em tìm Tô Dạng có chuyện gì à?”

“Đồng sự của anh ấy bắt chúng ta……” Mục Tứ Thành đang muốn tìm kiếm quan hệ giữa Bạch Liễu và bọn cậu, nhưng chưa kịp nghĩ ra thì Lưu Giai Nghi đã nhàn nhạt lên tiếng: “Đồng nghiệp của anh ấy không nói không rằng bắt ba của em đi.”

Quý An sắc mặt trở nên có chút kinh ngạc: “Là ba.. của em sao?”

Lưu Giai Nghi mặt không đổi sắc mà thừa nhận: “Dạ.”

Mục Tứ Thành che miệng lại cố để đừng sặc nước miếng, cậu vừa định nói chuyện thì bị bàn tay Lưu Giai Nghi đặt dưới bàn trà thò qua ngắt vào eo, nhịn không được phải hít một hơi khí lạnh mà ôm lấy chỗ bị nhéo.

Lưu Giai Nghi chớp chớp mắt, nháy mắt nước mắt liền chảy rào rạt, cô bé c4n chặt môi dưới, mũi thở phập phồng, thanh âm thổn thức nói: “Chị ơi, chúng em thật sự không muốn làm gì chị hết, nhưng người quan trọng nhất của em là ba đã bị bắt rồi, em chỉ nghe được trong đám người đó có người gọi Tô Dạng, em chỉ biết như thế thôi.”

“Em thật sự là tìm lâu lắm mới tìm được đến nhà chị.” Lưu Giai Nghi đáng thương thảm thiết duỗi tay n4mlấy ống tay áo  Quý An, “Bọn em không muốn hại chị và em bé đâu ạ, em chỉ muốn ba em được về nhà, chị và bé cũng đang đợi chồng và cha về nhà phải không ạ? Chị cũng có em bé rồi, chị biết cảm giác con cái bị bắt rời xa ba mình là như thế nào mà.”

“Em biết ba em làm việc gì đó rất nguy hiểm, nhưng em thề là ông ấy rất tuân thủ luật pháp, ông ấy chỉ muốn em sống tốt thôi, nhưng cho dù là vì em đi nữa ông ấy cũng không làm chuyện xấu đâu ạ.” Lưu Giai Nghi nhăn mũi, nước mắt giọt lớn giọt nhỏ lăn đồm độp xuống dưới, cô bé nghẹn ngào, “Em chỉ muốn ba em, em không hiểu, ba em có làm gì đâu sao lại bắt ba em chứ.”

Quý An lúc nào cũng quan tâm lo lắng Tô Dạng làm ngày làm đêm, nhưng cô lại không biết rõ ràng là anh đang làm việc gì, vì vậy một người mới làm mẹ như cô cảm thấy rất đồng cảm, cô vốn đang phản cảm với 2 người kia lại trở nên do dự.

Thấy Lưu Giai Nghi bụm mặt khóc nức nở đến vô cùng bi thương, Quý An rốt cuộc bị cô bé vừa liều ch3t cứu con mình làm cho cảm động, cô thấy được bóng dáng con mình trên người cô bé gầy yếu trước mặt.

Quý An khom người dịu dàng ôm lấy Lưu Giai Nghi, thở dài sờ sờ đầu tóc cô bé.

“…… Đừng khóc.” Quý An trấn an vỗ vỗ bả vai Lưu Giai Nghi, thở dài nói, “Ba em…… Chắc là không sao đâu.”

Lưu Giai Nghi từ trên vai Quý An ngẩng đầu lên, nước mắt còn đọng lại trên mặt cô bé, nhưng lại không có cảm xúc gì mà dùng khẩu hình nói với Mục Tứ Thành: Học hỏi đi!

Mục Tứ Thành đang xem đến trợn mắt há hốc mồm: “……”
Bình Luận (0)
Comment