Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 223

Khán giả dưới màn hình quốc vương ở sảnh trung tâm tụ tập ngày càng đông, nhưng màn hình thông báo chẳng mấy chốc đã kết thúc.

Đám đông không thể kìm được sự phấn khích hét lên:

“Đến cửa đăng xuất chào đón hội trưởng Bạch vượt cấp nào!”

Vì thế mọi người lại càng ào ạt phô trương thanh thế hướng về cửa đăng xuất.

Cửa đăng xuất vốn luôn hoạt động bình thường giờ đã chật cứng người, những người này không chỉ là hội viên tới chào Bạch Liễu mà còn có cả người ngoài tới tham gia chung vui, thậm chí còn có những bang hội khác đến hỏi thăm tình hình của Bạch Liễu.

Cũng may là mọi người ở đây đều được phân chia theo chiều không gian, nếu không dòng người dày đặc như vậy nãy giờ cũng xảy ra cả chục vụ dẫm đạp nhau rồi.

Trong nháy mắt, cửa đăng xuất nhộn nhịp hẳn lên, đám đông chen chúc nhốn nháo, hầu như ai nấy cũng đều căng cổ lên để được nhìn thấy Bạch Liễu bước ra từ lối ra đầu tiên.

Bạch Liễu bước ra khỏi cửa đăng xuất trong tình huống người người mong đợi như thế.

Có rất nhiều người chơi ra vào cửa đăng xuất, nhưng khoảnh khắc Bạch Liễu bước ra, bất cứ ai nhìn vào đều có thể dễ dàng nhận ra người đàn ông mặc sơ mi trắng giản dị, quần âu, khí chất điềm tĩnh đến lạ lùng này.

“— Là Bạch Liễu!!”

“Anh ấy thực sự đã hoàn thành trò chơi cấp 3!!”

Đám đông người xem vốn còn đang kiềm chế đứng khép nép hai bên chừa lối ra, vừa nghe thấy 2 người kia gào lên thì lập túc xúm vào bao vây thành một hình bán nguyệt kín mít, ai cũng muốn chứng kiến cảnh người đàn ông kỳ lạ rơi xuống vùng đất không người và leo lên vị trí đầu bảng đến gần.

Cũng may là các hội viên do Mộc Kha và Mục Tứ Thành đem đến đã cu0ng bức mở ra một lối đi, tạo khoảng cách giữa những người này và Bạch Liễu.

Theo sau Bạch Liễu là Đường Nhị Đả và Lưu Giai Nghi cũng ra khỏi cửa đăng xuất, Mộc Kha và Mục Tứ Thành thở phào nhẹ nhõm.

Giữa những tiếng reo hò, cổ vũ, hò hét của đám đông, có một người nằm trên mặt đất, người bê bết máu, đôi mắt khép hờ nhìn xuyên bóng lưng của vô số tay chân đang cử động đến bóng dáng Bạch Liễu đi ở giữa bên cạnh Đường Nhĩ, hắn đang thì thầm điều gì đó.

Bạch Liễu đứng giữa đám đông, được mọi người che chở, nhưng lại là trung tâm của mọi người.

Nhưng cậu ta biết rằng chỉ cần một câu nói nhỏ của Bạch Liễu, nhóm người phát cuồng vì hắn sẽ im lặng và tuân theo mệnh lệnh tiếp theo của hắn.

—— Cậu ta đã mơ thấy cảnh này 3.741 lần.

Trong đôi mắt màu xanh lá cây táo của cậu ta phản chiếu bóng dáng bất động của Bạch Liễu bị ngăn cách bởi vô số bóng người, và những người xung quanh Bạch Liễu —— Đường Nhị Đả, người đứng sau vai trái Bạch Liễu; Lưu Giai Nghi, con nhóc chỉ cao tới thắt lưng Bạch Liễu; Mộc Kha, người đến gần Bạch Liễu là không kìm được nước mắt;  và Mục Tứ Thành, người tùy tiện gác khuỷu tay trên vai phải Bạch Liễu.

—— vị trí này, người gần nhất với Bạch Liễu trong mộng vốn chính là cậu ta.

Cậu ta sẽ luôn đứng sau Bạch Liễu mười sáu tấc. Đó là vị trí bảo vệ có thể tấn công tất cả mọi người trừ Bạch Liễu. Cậu ta sẽ đứng ở vị trí đó, đợi Bạch Liễu quay đầu lại và đưa tay vỗ nhẹ vào đầu, lưng hoặc, mỉm cười và nói với cậu ta, “Daniel, con làm tốt lắm.”

* 1 tấc = 10cm ( theo google)

Khi Bạch Liễu đi đến một khoảng cách gần cậu ta, cậu ta đột nhiên động đậy.

Daniel cử động tay chân bị thương của mình, bò lết dưới chân của đám đông, bị những người này giẫm lên đầu, nhưng cậu dường như không để tâm chút nào, chỉ nhìn thẳng vào mặt Bạch Liễu, ngoan cố bò về phía trước từng tấc một, kéo theo một vết máu dài trên mặt đất.

Cuối cùng thì cậu cũng đến được vị trí trước đây —— cậu hiện tại cách Bạch Liễu mười sáu tấc.

Daniel không nhúc nhích, yên lặng, bị đám người giẫm đạp dưới chân không phát ra tiếng động, hai cánh tay trên gẫy xương đang cố gắng chống đỡ run rẩy, giống như một con chó nhỏ bị thương trốn trong cỏ sau khi học cách săn mồi lần đầu tiên.

Cậu hơi ngẩng đầu, phủ phục trên lòng bàn chân của mọi người, ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu qua khe hở trong đám người dày đặc, trong mắt có một tia sáng yếu ớt rơi xuống, máu chảy xuống quai hàm, nhỏ giọt trên mu bàn tay run rẩy.

Daniel đang đợi người kia quay lại và tìm cậu ta ——  hắn nhất định sẽ quay đầu lại.

Bạch Lục luôn quay đầu xác nhận sự tồn tại của cậu mỗi khi thoát ra khỏi màn đăng xuất game, nếu không có cậu, Bạch Liễu sẽ không rời đi, đợi cho đến khi cậu xuất hiện mới thôi.

【Daniel là con trai quan trọng nhất của tôi】.

——Bạch Lục luôn nói như thế với nụ cười nhẹ nhàng dường như muốn trêu chọc cậu.

Bạch Liễu đi đến vị trí đó đột nhiên dừng lại, Daniel ngẩng đầu lên, hơi thở ngưng lại, nhìn từ dưới lên, Bạch Liễu như thể có một vòng tròn ánh sáng trên đầu, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì cho thấy hắn vừa trải qua  một trò chơi đáng sợ như vậy, người này lúc nào cũng mạnh mẽ và thờ ơ như một vị thần.

—— Giống như trong giấc mơ của cậu ta.

Bạch Liễu quay lại, mang theo nụ cười mà Daniel nhắm mắt vẫn có thể vẽ ra được, hắn đặt tay lên đầu Mộc Kha, cười khúc khích, “Khóc gì chứ, cậu làm tốt lắm, Mộc Kha.”

Vị thần của cậu ta, chịu đựng sự đau khổ trước mặt cậu ta, nhưng lại ban phước lành cho một đứa trẻ khác.

——Chỉ vì đứa nhỏ đang khóc trong hạnh phúc.

Mộc Kha vốn đang bình thường, bây giờ được Bạch Liễu an ủi đến mức suýt nữa thì lên cơn đau tim vì khóc.

Bạch Liễu cũng không lãng phí thời gian đối phó Mộc Kha, hắn chỉ đơn giản ra lệnh: “Tất cả dừng lại đi, có việc phải làm rồi.”

Nước mắt của Mộc Kha ngừng lại, cậu nhìn Bạch Liễu với đôi mắt đẫm lệ mơ hồ, cố gắng hết sức chuyển về bộ dáng nghiêm túc: “… có chuyện gì vậy?”

Trong khi họ đang nói chuyện, một bàn tay đẫm máu với vài đốt ngón tay bị đứt lìa đột nhiên vươn ra khỏi đám đông nắm lấy mắt cá chân của Bạch Liễu từ phía sau Mộc Kha, cố gắng ngăn Bạch Liễu rời đi, một tiếng kêu nhỏ xíu 【padre ( cha ơi) 】phát ra.

Mộc Kha giật mình, cậu theo bản năng tiến lên một bước, chặn lại tầm bàn tay với lấy Bạch Liễu này.

Bàn tay này bị Mộc Kha đá bay, yếu ớt nằm liệt ra mặt đất, dường như đây là sức lực cuối cùng của nó nên bàn tay nhanh chóng bị đám người quấn lấy, rồi lại biến mất.

“Gì vậy?” Bạch Liễu quay đầu lại hỏi Mộc Kha.

“Không có gì… Hình như có người đang chơi khăm.” Mộc Kha bối rối quay đầu lại, cố gắng tìm kiếm người vừa đưa tay ra khỏi đám đông dày đặc.

Bạch Liễu lần này đã đụng phạm rất nhiều người, có rất nhiều hiệp hội muốn nhắm vào hắn, nhưng bày trò trong sảnh trò chơi thì cũng thật kỳ quái ——  người chơi trong sảnh không thể tấn công lẫn nhau, hơn nữa bàn tay máu me kia như kiểu một loại đạo cụ game kinh dị vậy.

Vì vậy, Mộc Kha cho rằng đó là một trò chơi khăm để làm Bạch Liễu ghê tởm.

Nhưng Mộc Kha vẫn muốn tìm người đó, nhưng tìm hai lần cũng không xác định được bàn tay đó là của ai đành phải bỏ cuộc, quay đầu nhìn Bạch Liễu: “… Vừa rồi anh muốn nói với tôi chuyện gì?”

Khoảnh khắc Mộc Kha quay lại, ánh mắt Bạch Liễu đã bị bờ vai của Mộc Kha chặn lại hoàn toàn, không còn kịp nhìn đám đông đang cổ vũ cho mình và đám người dưới nữa.

Họ sẽ không biết rằng ở cuối đám đông, ở một nơi mà ánh sáng không thể xuyên qua, có một đôi mắt xanh nhuốm máu, bất đắc dĩ, điên cuồng và không hề dao động nhìn chăm chú sau lưng Bạch Liễu.

—— Nhìn những người đứng bên cạnh Bạch Liễu đã được hắn cứu sống và ban cho ân huệ.

“Mộc Kha, cậu còn nhớ rõ địa chỉ nhà máy bị điều tra không?” Bạch Liễu nhìn Mộc Kha, giọng nói gấp gáp: “Nhà máy sắp nổ rồi, chúng ta phải đăng xuất chạy tới.”

Tất cả mọi người đều sững sờ trong giây lát.

Đường Nhị Đả thậm chí còn nhìn Bạch Liễu đầy hoài nghi: “—— Cậu  còn định đánh bom nhà máy?!”

Ý thức của gã vẫn bị kẹt ở khoảnh khắc mà Tô Dạng nói với gã rằng Bạch Liễu đã cho nổ tung nhà máy. Vì vậy, Đường Nhị Đả theo sát Bạch Liễu không hề lo lắng rằng nhà máy sẽ phát nổ ——  gã nghĩ rằng chỉ cần gã theo dõi sát Bạch Liễu thì vụ nổ ở nhà máy do Bạch Liễu gây ra sẽ không xảy ra.

“Tôi không cho nổ nhà máy, nhưng nếu tôi đoán không sai thì vụ nổ phải là một phần trong quy trình cố hữu của trò chơi để đăng nhập vào thực tế ——” Bạch Liễu nói rất nhanh, “—— Người bắt đầu vụ nổ là Giám đốc Nhà máy Hoa hồng đời đầu tiên.”

Sau khi giải thích, Bạch Liễu không quan tâm đến việc Đường Nhị Đả có tin mình hay không, nhìn thẳng vào Mộc Kha.

Sau một khoảng thời gian ngạc nhiên ngắn ngủi, Mộc Kha nhanh chóng đuổi kịp dòng suy nghĩ của Bạch Liễu, sau khi tìm kiếm một vòng thông tin trong trí nhớ, cậu trả lời Bạch Liễu một cách chắc chắn: “Tôi nhớ địa chỉ của nhà máy đó.”

“Được rồi, bây giờ tất cả chúng ta kiểm tra vị trí đăng xuất gần nhất với nhà máy.” Bạch Liễu nhìn những người xung quanh, “Xung quanh đó có ai đăng nhập hay đăng xuất game không? Tốt nhất là có ô tô.”

Mọi người đều cúi đầu nghiêm túc kiểm tra địa chỉ đăng nhập của mình.

Vẻ mặt Đường Nhị Đả hoảng hốt, Bạch Liễu vỗ vỗ vai gã, ôn nhu nói: “Thả lỏng đi, bất kể xảy ra chuyện gì, tôi đều có cách giải quyết.”

【 tôi đều có cách 】, mỗi khi câu nói này thoát ra khỏi miệng Bạch Lục, Đường Nhị Đả sẽ chỉ cảm thấy rùng mình, nhưng bây giờ khi câu nói này ra khỏi miệng Bạch Liễu —— vậy mà lại khiến người ta yên tâm một cách đáng kinh ngạc.

Đường Nhị Đả thở ra một hơi dài, lấy lại tinh thần rồi nhanh chóng kiểm tra vị trí đăng xuất của mình.

“Tôi có vị trí đăng xuất chỉ cách nơi đó 5 km.” Mục Tứ Thành nhanh chóng giơ tay lên, “Tôi thuê một căn hộ ngoài khuôn viên trường ở đây, tôi cũng có xe, nhưng nó chỉ chở được nhiều nhất là hai người, chúng ta vẫn nên lấy một chiếc khác.”

Bạch Liễu nhanh chóng cắt ngang lời nói của Mục Tứ Thành: “Hai người cũng được, xe gì? Nhanh không?”

Mục Tứ Thành co giật khóe miệng: “… rất nhanh là khác, đó là một chiếc mô tô hạng nặng.”

————————

Bốn giờ sáng, đường phố ở các vùng ngoại ô lân cận vắng lặng.

Trên con phố vắng vẻ yên tĩnh, một tiếng mô tô với tiếng gầm rú đang phóng nhanh như bay rõ ràng là đang ảnh hưởng trị an không nhỏ, nhưng rõ ràng hai người trên xe không hề quan tâm đến chuyện đó.

Bạch Liễu ở ghế sau cũng không ngồi xuống, mà là cúi eo dựa sát vào Mục Tứ Thành đang ngồi ở phía trước, hắn không đội mũ bảo hiểm, hai tay ôm chặt lấy eo Mục Tứ Thành, gió đêm thổi bay chiếc áo sơ mi trắng của hắn phồng lên phần phật.

Bất cứ cảnh sát giao thông nào nhìn thấy tư thế lái xe của hai người này chắc chắn sẽ thỏi còi cảnh cáo.

“… Đã nói với anh là chiếc motor này là đồ chơi của tôi thôi, chỉ có một chỗ ngồi, không hay chở người khác đâu.” Mục Tứ Thành đội một chiếc mũ bảo hiểm to sù sụ, nắm chặt tay cầm điều khiển chiếc mô tô để tránh Bạch Liễu đừng bị hất ra ngoài.

Cậu bất lực phàn nàn: “Chỉ có một cái mũ bảo hiểm, anh cmn cứ bắt tôi đội lên! Lại còn bắt tôi phải chạy hết tốc độ nữa chứ!”

“Tốc độ tối đa hơn 400! Anh mà té xuống là não rơi đầy đất nhé!”

“Tin là cậu sẽ không để tôi ch3t dễ như thế này đâu.” Bạch Liễu ra lệnh không chút hoảng sợ, hắn liếc nhìn thời gian trên xe của Mục Tứ Thành, rồi bình tĩnh ra lệnh, “Lái hết tốc lực, nếu không sẽ không kịp ngăn trò chơi đăng nhập. “

“Fu ck!” Mục Tứ Thành nhỏ giọng mắng, siết chặt tay, động cơ xe máy phát ra tiếng gầm rú chuẩn bị tăng tốc, “Ôm chặt đi, anh mà bị té thì tôi còn phải chịu trách nhiệm lo cho anh nữa!”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment