Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 239

Mở mắt ra lần nữa, Armand đã quay trở lại thời điểm trước khi xảy ra tai nạn.

Nói cách khác, việc sử dụng vụ tai nạn để xác định thế giới mà Armand đang ở là không chính xác, nó giống như cậu đã bước vào một thời gian và không gian song song khác, mọi thứ dường như giống với thế giới trước khi cậu ch3t, địa điểm khác nhau nhưng nhìn chung dường như không khác nhiều.

Vẫn còn đó cục xử lý dị đoan, những trò chơi, người anh trai quan trọng nhất của cậu, Georgia.

Armand cảm thấy may mắn khi mình ở đây —— vì ở đây anh trai cậu vẫn sống khỏe mạnh, không bị Mục Tứ Thành bắt và tra tấn đến điên điên khùng khùng.

Trong thế giới này không có tên trộm khỉ nào điều hành một đường dây buôn lậu dị đoan khổng lồ khiến quận 3 khốn khổ, Armand đã nhiều lần xác nhận điều này trong vòng một tháng sau khi tỉnh dậy, nhưng mỗi lần xác nhận lại khiến cậu hào hứng hơn.

Nghĩ đến đây, Armand thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nhưng có vẻ như sâu bên trong lòng cậu dường như trốn tránh điều gì đó, một cảm giác trống rỗng kỳ lạ không thể dứt bỏ làm cậu ray rứt.

Cậu đã bình yên trong bức tường vây xung quanh mình, lần này không còn ai phá vỡ nó nữa.

Armand không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở thế giới này sau khi ch3t, cũng không hiểu đây là thế giới thực hay là một ảo ảnh hoàn hảo ở địa ngục thế giới bên kia để mê hoặc người ch3t dừng lại.

Armand chạm vào cổ họng nơi Mục Tứ Thành quào lấy, cảm thấy mình được ưu ái bởi một vị thần không tồn tại, để trò chơi 【 cuộc sống 】của cậu có thể được hoàn nguyên, có thêm cơ hội chơi một trò chơi có 【 dòng tương lai 】hoàn hảo.

Nhưng không biết đây là 【 tương lai 】thực hay ảo, đối với cậu, nó có thực sự là tương lai chăng?

Nếu ngay cả cái ch3t cũng mất đi giá trị, mọi thứ có thể được làm lại từ đầu, những lỗi lầm và tội lỗi của cậu được tẩy rửa thì sự tồn tại của cậu còn ý nghĩa gì nữa?

Armand cũng không biết câu trả lời, cậu còn quá trẻ.

Những người trẻ tuổi không giỏi suy nghĩ về cuộc sống, đặc biệt là một thanh niên như Armand, người đã dành phần lớn sức lực của mình để chống lại một tên trộm trong cuộc đời ngắn ngủi hơn 20 năm của mình.

Nhưng trong thời gian và không gian mà “kẻ cắp” không tồn tại này, mọi thứ dường như thật vô lý.

Armand đột nhiên cảm thấy thế giới giống hệt như kẻ xấu kia đã đánh giá vậy —— 【 Chỉ là một trò chơi thôi mà, có chuyện gì lớn đâu. 】

Armand không hiểu tại sao Mục Tứ Thành lại luôn tách mình ra khỏi thế giới thực như vậy, nhìn mọi người từ trên cao xuống và coi mọi thứ như một món đồ chơi.

Sau khi chơi đùa, rõ ràng là đã làm điều ác, nhưng cậu ta lại nằm một mình trên bãi đất hoang nhìn trời, nói với cậu rằng, Armand, trò chơi không có bạn bè chẳng vui vẻ gì cả.

Tôi không muốn tiếp tục, Mục Tứ Thành lấy khuỷu tay che mắt lại, nhẹ nhàng nói, ngay lúc đó, Armand cảm thấy cậu ta như sắp khóc.

Cậu ta là người lựa chọn cuộc chơi, cậu ta cũng không chịu dừng cuộc chơi, cuối cùng cậu ta cũng là người đau khổ nhất.

Armand hít một hơi thật sâu rút lại suy nghĩ của mình. Cho dù đây là thế giới hay trò chơi nào, cậu đều biết rằng điều duy nhất cậu có thể làm bây giờ là bảo vệ Georgia.

Cậu không thể để Georgia phải trải qua những điều khủng khiếp đó một lần nữa.

Armand chải mái tóc dài ngang vai và ghim huy hiệu hình cánh nhỏ tượng trưng cho Hiệp hội Bình Minh Vàng vào sau một bên tai của mình.

Armand không thích buộc tóc như anh trai, cậu nghĩ rằng cột như thế thì quá chật, cậu chỉ thích buông xõa tự do thôi, vì vậy Georgia đã yêu cầu cậu phải tự chăm sóc mình.

Cậu muốn tập luyện trong Hồ Trò Chơi ——  đây điều duy nhất cậu có thể làm vào lúc này.

Georgia cấm cậu chơi trò chơi trong khu vực TV nhỏ, nói rằng trò chơi ở đó không thể thoát ra bất cứ lúc nào và không an toàn, vì vậy kể từ khi cậu thức tỉnh, Armand chưa đến khu vực TV nhỏ bao giờ và cũng không hiểu tình hình ở đó lắm.

Kiến thức về game của Armand rất hạn chế, sau khi tỉnh dậy, cậu dành phần lớn thời gian ở Hồ Trò Chơi với những người khác.

Nếu trước đó cậu không bí mật đăng ký vào chiến đội Hiệp hội Bình Minh Vàng sau lưng anh, thì hơn phân nửa là Georgia lại chuẩn bị sẵn sàng để nhốt cậu cả đời ——  Georgia luôn là như vậy, luôn muốn đặt cậu ở nơi an toàn nhất.

Nhưng Armand đã đăng ký rồi, ở Bình Minh Vàng năng lực của cậu cũng không tệ lắm, dù sao thì lúc trước cậu cũng là đội phó.

Cho dù Georgia tức giận thì anh cũng không thể không cho cậu vào chiến đội chính thức ——  ngay cả khi Armand là em trai của anh, anh cũng không thể vi phạm các quy tắc của hội và đuổi một người chơi đã đăng ký được.

Tuy nhiên dù đã làm vậy nhưng rõ ràng Georgia  vẫn chưa sẵn sàng giảng hòa với Armand, hai bên vẫn đang chiến tranh lạnh với nhau.

Thế nên khi Armand bước ra khỏi ký túc xá nhìn thấy Georgia đang đứng trước cửa nhà mình, cậu rất sửng sốt.

“Armand, anh mơ thấy em.” Georgia dường như đang nhớ lại giấc mơ khó chịu này, “Anh không nhớ chính xác lắm, anh mơ thấy em ch3t cùng ai đó để bảo vệ anh.”

Tay Armand đột nhiên nắm chặt, cậu cúi đầu mím môi không nói gì.

Nhìn thấy cậu như vậy, Georgia đưa tay ra vỗ vỗ đầu dọc theo mái tóc dài của Armand, vuốt v3 đôi mắt của Armand bằng ngón tay cái của mình: “—— đôi khi anh chỉ hy vọng em mãi mãi đừng lớn lên.”

“Nhưng em đã trưởng thành rồi.” Ánh mắt Georgia rơi vào bả vai Armand, nơi đó có một con bướm vỗ cánh nhẹ nhàng, “Kỹ năng của em từ cung tên giống anh thay đổi thành một con bướm, điều đó có nghĩa là dục v0ng trung tâm của em đã thay đổi, nhưng mỗi lần anh hỏi em, em cũng đều không nói cho anh biết tại sao như vậy.”

“Từ nhỏ anh đã có thể đoán được em đang nghĩ gì, thậm chí chúng ta còn mơ thấy giống nhau, em vẫn luôn tự hào về khả năng thần giao cách cảm của anh em mình.”

“Nhưng bây giờ, ngay cả khi anh nhìn thấy giấc mơ của em, anh cũng không biết em đang nghĩ gì, em có bí mật, Armand.”

Armand mở miệng dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cậu lại không nói gì.

Georgia nhìn con bướm ngoan ngoãn và xinh đẹp, hạ mắt xuống: “Anh không thể giữ em ở nơi an toàn được nữa.”

“Bướm không thể sống sót trong một nơi chật hẹp.”

Armand kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Georgia nhìn thẳng cậu: “Hôm nay đội sẽ đi tuần tra khu vực TV nhỏ để ra mắt các tuyển thủ năm nay nhằm thu hút sự chú ý của người xem. Nếu em đã quyết định tham gia giải đấu, thì hãy nghiêm túc thu thập bản thân rồi họp mặt với đội.”

Nói xong Georgia liền xoay người rời đi, để lại Amand đang ngẩn người sờ sờ mái tóc đã bị Georgia làm rối tung, hốc mắt đỏ bừng thấp thoáng ý cười.

“Vâng, thưa đội trưởng!” Armand lớn tiếng trả lời.

Con bướm trên vai cậu nhẹ nhàng đập cánh.

Khu vực TV nhỏ.

Đám người Bạch Liễu đang  tựa vào đại sảnh trung tâm nghỉ ngơi. Nhìn Đường Nhị Đả, không ai dám tới quấy rầy họ, tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn 5 kẻ điên đã chơi mười ba trận trong 2 ngày qua.

Bạch Liễu liếc mắt, dùng ngón tay vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau đầu, Mục Tứ Thành ngồi bên cạnh cúi đầu thở hổn hển.

Đường Nhị Đả ôm nguc khiển trách hai người: “Mới chơi 3 trò đã chịu không nổi, ngày hôm qua không phải chơi được 10 trò luôn sao?”

“Thì bởi hôm qua chơi mười trận liên tiếp nên hôm nay cơ thể tôi mới bắt đầu đau nhức đó.” Bạch Liễu nghiêm túc cãi lại, “Cường độ quá lớn Đường đội trưởng ơi, loại nhân viên văn phòng như tôi chịu không nổi.”

Mục Tứ Thành thở ra một luồng hơi nóng: “Tôi có thể chịu đựng được, nhưng hai người kia chắc sắp không nổi rồi.”

Đường Nhị Đả ngẩn ra rồi quay đầu nhìn Lưu Giai Nghi và Mộc Kha sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển  —— gã theo bản năng đặt ra tiêu chuẩn tương lai cho nhóm người này, không nghĩ đến tình huống thân thể của Lưu Giai Nghi và Mộc Kha yếu hơn những người khác, thật sự không thể chống đỡ nổi loại cường độ đào tạo cao như vậy.

Nhưng cả hai đều có cá tính mạnh mẽ, vẫn luôn c4n răng chịu đựng không kêu than.

Mục Tứ Thành nói: “Mấy trò chơi anh chọn toàn là tấn công nhanh và chiến đấu với quái vật, căn bản không yêu cầu giải mã, dù cấp độ có thấp thì anh cũng đã vượt cửa rồi, tất nhiên anh chơi phải nhanh, nhưng chúng tôi phải cố hết sức mới đuổi kịp.”

“Kết hợp làm việc và nghỉ ngơi một chút đi, Đường đội trưởng.” Bạch Liễu tủm tỉm cười nói.

Đường Nhị Đả dừng một chút, sau đó chấp nhận, “Nghỉ ngơi nửa giờ.”

Bạch Liễu nói xong, quay đầu nhìn Lưu Giai Nghi: “Số trò chơi của em sắp đủ để đăng ký giải đấu rồi nhỉ?”

Lưu Giai Nghi nhấp vào bảng hệ thống để xác nhận, sau đó trả lời Bạch Liễu, “Ừm, vẫn còn hai cái nữa.”

“Em đăng ký giải đấu dưới danh nghĩa hiệp hội của chúng ta, tức là chính thức rút lui khỏi Hiệp Hội Quốc Vương đúng không?” Bạch Liễu hỏi.

Lưu Giai Nghi im lặng một hồi: “Ừm.”

Bạch Liễu nhìn cô bé: “Không hối hận à?”

Lưu Giai Nghi không khỏi trợn to hai mắt: “Anh cho em cơ hội hối hận à? Xong hết rồi giờ mới hỏi.”

“Làm gì có.” Bạch Liễu không biết xấu hổ thừa nhận, cười hỏi: “Vậy thì em đã từng hối hận chưa?

“Ừm.” Lưu Giai Nghi thừa nhận không chút do dự, cô bé dừng một chút, cúi đầu nhéo nhéo đầu ngón tay, cất giọng trong trẻo nói, “… Nhưng mà, lúc ở bên ngoài cục dị đoan, anh nói rằng sẽ không dùng cách của Hồng Đào, làm em cũng không hối hận lắm … “

Cô bé chưa kịp nói xong thì trước mặt đã náo động hẳn lên, đám đông đột nhiên tụ tập về một hướng.

Đám người Bạch Liễu đứng dậy lùi lại, Đường Nhị Đả cao nhất tầm mắt cũng nhìn xa hơn, cau mày nói: “Có hiệp hội ra ngoài tuần tra.”

“Hiệp hội nào mà hoành tráng thế?” Mục Tứ Thành nhướng mày hỏi: “Ba hiệp hội đứng đầu à?”

Đường Nhị Đả quay đầu nhìn Bạch Liễu, trầm giọng nói: “Bình Minh Vàng.”

Bạch Liễu cũng nhướng mày, hắn nhìn nghiêng về phía đội Bình Minh Vàng đang tiến đến đại sảnh trung tâm.

Bình Minh Vàng tuần tra mang theo rất nhiều hội viên, phân tách khán giả đến xem một cách trật tự và cách biệt một khoảng nhất định, để mọi người nhìn thấy những hội viên đi giữa rõ ràng hơn.

Trong số khán giả đến xem có rất nhiều người là fan Bình Minh Vàng, hoặc người chơi muốn đặt cược vào Bình Minh Vàng, họ tham lam quan sát kỹ đội hình năm nay, khi nhìn thấy hai gương mặt gần như giống hệt nhau nghiêm nghị đi đầu trong đội, thì nhịn không được phát ra một tràng hoan hô ầm ĩ.

“… Thành viên mới này là ai? Em trai của Georgia à?!”

“Tổ hợp song tử! Cuộc thi đôi năm nay rất đáng xem nha!”

” Bình Minh Vàng dấu hàng cũng kỹ thật đấy, bây giờ mới chịu show ra, không biết có phải là đòn sát thủ không nữa? Kỹ năng là gì nhỉ?”

“Chậc chậc chậc, cái mặt này, lên sân khấu lại khiến người xem điên cuồng cho coi, chẳng lẽ lại giống như Georgia dựa vào mặt có được kim bài miễn tử à?”

……

Tiếng thảo luận của các người chơi càng lúc càng lớn, thu hút hết tầm mắt vốn chỉ tập trung vào nhóm Bạch Liễu.

Cũng có rất nhiều người chơi không hài lòng với đám người Bạch Liễu, nhưng không dám nói gì, bây giờ Bình Minh Vàng xuất hiện, bọn họ như tìm được một chỗ dựa lớn, hết lần này đến lần khác liếc nhìn nhóm Bạch Liễu bằng ánh mắt khinh thường, trong miệng còn âm dương quái khí hừ hừ:

“Đây mới chính là chiến đội chính quy, có mấy người… vẫn là không thể so sánh với đội ngũ của hiệp hội lớn.”

“Nhìn đội viên mới kìa, chậc chậc.”

Đương nhiên, đám người chơi cấp thấp này vẫn không dám trực tiếp chế nhạo nhóm Bạch Liễu, bởi vì Đường Nhị Đả đang đứng bên cạnh, chán sống rồi mới đắc tội với gã.

Bạch Liễu mắt điếc tai ngơ bơ hết thảy, hắn bị chế nhạo quen rồi, cũng chả buồn quan tâm nữa, nhưng Mục Tứ Thành có chút bực bội. Mấy ngày nay cậu bị Đường Nhị Đả trấn áp huấn luyện cùng chỉ trích, vốn đã tức giận trong người, hiện tại những người này còn làm cậu ngứa mắt.

Mục Tứ Thành vẻ mặt âm trầm vén tay áo lên, chuẩn bị bắt lấy đám người hóng hớt nhiều chuyện đánh cho tơi bời!

Đám người chơi cấp thấp này nhìn thấy Mục Tứ Thành đi tới cũng không ngờ là đội viên tham gia giải đấu lại hung hăng như vậy, tính toán so đo với cả người chơi bình thường cấp thấp như bọn họ, bị Mục Tứ Thành bắt được thì sợ đến mức suýt khóc, may là Bạch Liễu ra tay can thiệp, Mục Tứ Thành xả giận được một lúc mới thả bọn họ ra.

Người chơi chạy trốn mất hút rồi Mục Tứ Thành vẫn không hài lòng.

Cậu và Bạch Liễu hiện đang đứng ở vành đai bên trong của những người chơi chào đón đội tuần tra, vừa quay đầu lại là có thể thấy chiến đội Bình Minh Vàng mà những người chơi vừa rồi dựa hơi để sỉ nhục cậu. Mục Tứ Thành không phục ló đầu nhìn qua, chuẩn bị xem người mới được bọn kia thổi phồng lên tận mây xanh rốt cuộc là ai.

Bạch Liễu và Đường Nhị Đả cũng đứng vào vòng trong.

Trong đội ngũ trước mắt đang chậm rãi tiến lên có một người đàn ông mắt nâu, tóc nâu dài cột đuôi ngựa đến thắt lưng nhìn rất bắt mắt, hai cái phù hiệu cánh bằng vàng sáng bóng kẹp hai bên tóc đuôi ngựa, trên người mặc một bộ âu phục trắng bạc chải chuốt rất chỉnh tề, đôi ủng có vạch chỉ vàng, thoạt nhìn rất có phong cách của các nhà quý tộc bất khả xâm phạm.

Theo sau bên phải của Georgia là một tuyển thủ trông giống anh gần 100%.

Cậu trông thấp hơn một chút so với thủ lĩnh Georgia, đôi mắt màu rám nắng sẫm hơn, mái tóc dài ngang vai được ghim ra sau đầu bằng huy hiệu cánh vàng, để lộ một khuôn mặt mềm mại hiền hòa, trên vai phải là một vật trang trí hình bướm không nhúc nhích.

Lúc này cậu đang nhìn thẳng hướng về phía trước, trên mặt không có một tia cảm xúc, tuy rằng còn rất trẻ tuổi nhưng lại có khí chất uy nghiêm đã từng dẫn dắt đội ngũ lâu.

Mục Tứ Thành nhìn Armand đang từ từ đến gần mình, nheo mắt đầy ác ý, dừng mắt trên huy hiệu cánh sau tai của Armand.

Mục Tứ Thành di chuyển những ngón tay ngứa ngáy, thong thả thay đổi từ bàn tay người thành móng khỉ ——

—— lâu rồi cậu không trộm cắp gì cả.

Vào thời điểm khi Armand lướt qua trước mặt Mục Tứ Thành, con bướm trên vai phải của cậu đột nhiên vỗ cánh vài cái, ngay lúc đó, Mục Tứ Thành duỗi ra móng khỉ của mình không chút do dự thăm dò phía sau tai Armand.

Armand nhanh chóng quay đầu né tránh, nhưng chiếc huy hiệu yếu ớt đã bị Mục Tứ Thành nhanh mắt ác ý dùng móng tay cắt phăng rớt xuống.

Mái tóc dài màu nâu xõa ra chậm rãi, nửa khuôn mặt của Armand khuất sau mái tóc, chỉ để lộ một đôi mắt nâu đen ngơ ngẩn.

Chiếc huy hiệu sáng chói rơi xuống đất, phát ra âm thanh “đinh” giòn tan.

Mục Tứ Thành cúi xuống dùng móng khỉ nâng huy hiệu của Armand lên, cậu thản nhiên dùng móng tay cào cào hai lần, ngước mắt lên nhìn Armand với nụ cười xấu xa: “Tính cảnh giác của chiêu bài mới Bình Minh Vàng chỉ có vậy thôi à? Thật là mở rộng tầm mắt mà.”

Khuôn mặt khiêu khích của Mục Tứ Thành hiện rõ trong đôi mắt đen của Armand, đồng tử cậu bất giác co rút lại.

Con bướm trên vai cậu bắt đầu vỗ cánh nhanh chóng, một cơn gió từ đâu tràn đến quét điên cuồng giữa Mục Tứ Thành và Armand, thổi Mục Tứ Thành đến nỗi cậu không thể không che mặt lùi về phía sau, người xem ở hai bên cũng bị thổi chạy tán loạn, cũng làm rối tung cả mái tóc dài mà Armand vừa chăm sóc.

Armand đứng trong mắt bão bình tĩnh lấy lại huy hiệu của mình từ Mục Tứ Thành, ghim nó vào sau đầu một lần nữa. Cậu quay đi không ngoảnh đầu lại.

Trận cuồng phong lại đến rồi.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment