Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 257

Trạm quan sát Thái Sơn.

Trong không gian nhỏ hẹp được bao bọc bởi bốn khẩu súng, Bạch Liễu ngồi đó rất nhàn nhã, hắn nhìn Lưu Giai Nghi: “Sau đó em đã bắt cóc kẻ giả dạng Đường Nhị Đả, quyết định đến trạm Thái Sơn để hợp lại với bọn anh, nhưng lại không xác định được bọn anh có phải là quái vật hay không nên quyết định đánh phủ đầu?”

Bạch Liễu tựa vào lưng ghế, nhướng mi, giang hai tay cười tủm tỉm: “Bây giờ em đã khống chế được bọn anh rồi thì sao? Làm sao em quyết định được bọn anh là quái vật hay là đồng đội thật sự của em?”

Môi Lưu Giai Nghi mím lại thành một đường thẳng, cô bé vặn vẹo nắm chặt khẩu súng trong tay, đôi găng tay to sụ vốn là Bạch Liễu mang cho cô bé, nhưng giờ này chúng đã không còn chút hơi ấm nào, các đầu ngón tay của cô bé tê cóng vì lạnh.

“Em có cách để phân biệt anh và quái vật.” Hơi thở của Lưu Giai Nghi tỏa ra một làn sương trắng.

Đôi mắt xám của cô gái nhỏ nhìn vào gò má Bạch Liễu qua lớp kính bảo hộ mờ ảo, có một cảm giác lạnh lẽo tràn trề, nhưng cảm giác lạnh lẽo này bất giác dịu đi khi chạm vào đôi mắt bình tĩnh của Bạch Liễu.

Cô bé không thể nói ra phương pháp tàn nhẫn đó, mặc dù cô bé đã sử dụng thành công hai lần.

Bạch Liễu tốt bụng giải thích dùm cô bé: “Quái vật có điểm yếu, em có thể sử dụng điểm yếu này để phân biệt bọn anh với chúng nó. Lúc ở Trạm quan sát Edmund, em đã dùng nhiên liệu và chất độc để thiêu ch3t 【 Mục Tứ Thành 】, sau đó lợi dụng cách này để khống chế 【 Đường Nhị Đả 】.”

” Quái vật 【 Đường Nhị Đả 】sợ những thứ này nên mới bị bắt làm con tin.” Bạch Liễu ngước mắt lên nhìn thẳng vào Lưu Giai Nghi, “Nhưng anh đoán, quái vật  【 Bạch Liễu 】chạy thoát không phải vì nó xảo quyệt, đúng không?”

Bạch Liễu vừa nói vừa dùng tay đeo găng giữ họng súng của Lưu Giai Nghi, ấn chặt nó vào trái tim và thong thả ung dung đứng dậy.

Hắn từ trên cao nhìn xuống buộc cô bé lùi lại vài bước, tỏ vẻ thương hại nhìn cô bé: “Giai Nghi, em không thể ra tay với 【 Bạch Liễu 】.”

Lưu Giai Nghi không thể sử dụng phương pháp tàn nhẫn như vậy để kiểm tra Bạch Liễu thật hay giả, vì vậy cô bé đã thả 【 Bạch Liễu 】chạy  ——  mặc dù cô bé biết 99% khả năng 【 Bạch Liễu 】đó là một con quái vật.

Nhưng lỡ không phải thì sao?

Cô bé không muốn giết hắn nên đành phải dùng cách này.

Chưa kể đến Mộc Kha, cậu vừa chạm dao vào khuôn mặt trắng nõn của quái vật Bạch Liễu thôi mà đã khóc bù lu bù loa.

Môi của Lưu Giai Nghi tái xanh, cô bé ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu hơn mười giây, hít sâu một hơi, cất súng, rút độc dược ra: “Đúng vậy, lần trước anh cũng nói với em như vậy, cho nên anh cút qua một bên đi, em sẽ xác nhận hai người còn lại.”

“Không cần kiểm tra đâu, chúng ta đều là thật.” Bạch Liễu cười, “Anh chắc chắn anh là Bạch Liễu thật, cho nên em cũng là Lưu Giai Nghi thật.”

Lưu Giai Nghi kinh ngạc ngẩng đầu: “Làm sao anh nhận ra được?!”

Bạch Liễu vỗ đầu cô bé: “Đây là thí nghiệm có đối chứng, bọn anh đã thử qua phiên bản của trạm quan sát.”

Lưu Giai Nghi cau mày: “Thí nghiệm gì?”

Bạch Liễu kể cho bọn họ nghe về thí nghiệm của quái vật Phương Tiểu Hiểu, sau đó mỉm cười vô cùng thích thú:

“Mọi người thấy nó giống với tình hình hiện tại của chúng ta không? Đều là một đội bị tách ra làm hai hướng, một bên thì trở về giải cứu, còn bên kia thì ở tại chỗ để đợi giải cứu, sau đó thí nghiệm xem hai bên có nhận ra đối phương hay không?”

Bạch Liễu vừa nói xong, Mục Tứ Thành sờ sờ cằm, bỏ súng xuống, trầm tư nói: “… Hình như là vậy.”

Ngay lập tức cậu sửng sốt phản ứng lại, lớn tiếng phản bác: “Không đúng nha, nếu dựa theo thí nghiệm này thì bên chúng ta phải có người thật, có người giả chứ!”

“Không không không.” Bạch Liễu trấn an lòng cảnh giác của Mục Tứ Thành, cười giải thích, “Lần này là thí nghiệm mà một bên là thật và một bên là giả.”

Mục Tứ Thành sững sờ: “Tại sao lại vậy?!”

Lưu Giai Nghi không khỏi trợn to hai mắt, cô bé cất thuốc độc đi, thì thầm nói: “Đồ ngốc, vậy mà cũng là sinh viên đại học?”

Mộc Kha cũng buông súng xuống, tựa đầu vào giường tầng trên thở phào nhẹ nhõm, hai tay trượt xuống, quay đầu giải thích với Mục Tứ Thành:

“Theo như Bạch Liễu nói, đây là thí nghiệm xã hội có độ lặp lại rất thấp, thí nghiệm đã làm xong sẽ không tiến hành lần thứ hai, bởi vì bọn họ đã thu được kết quả thí nghiệm trong trường hợp của Phương Tiểu Hiểu nên sẽ không thử nghiệm với chúng ta nữa, phải thử nghiệm cách khác.”

Bạch Liễu giơ ngón tay lên, nụ cười càng sâu: “Nói đơn giản, chúng ta là nhóm đối chứng trong nhóm thí nghiệm của Phương Tiểu Hiểu. Theo suy luận này, chúng ta có thể đi đến kết luận ——  bởi vì chúng ta là thật, cho nên nhóm Mộc Kha đến chỗ chúng ta cũng là thật.”

Mục Tứ Thành quay cuồng trong đầu, nghe vậy liền trợn tròn mắt: “… này là sao chứ, tại sao có thể trực tiếp rút ra kết luận này được…”

Lưu Giai Nghi cho Mục Tứ Thành một ánh mắt【 không thể cứu nổi 】 rồi quay người ngáp một cái, mở giường tầng dưới ra, cởi áo khoác dính máu, mệt mỏi cuộn mình thành một quả bóng, hét to “Em muốn ngủ”.

Nói xong, Lưu Giai Nghi nhắm mắt lại, hai tay ôm tròn lấy người, siết chặt đôi găng tay của Bạch Liễu, như thể cuối cùng con non đã tìm thấy đúng tổ của mình, cô bé thở đều, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mộc Kha che nửa người trước giường, thấp giọng giải thích, “Trên đường tới đây hai người chúng tôi đều dựa vào thuốc độc của Lưu Giai Nghi để đối phó với quái vật, tuy là có thuốc khôi phục thể lực nhưng dù sao con bé cũng là trẻ con, tinh thần cũng kiệt sức rồi.”

Đường Nhị Đả liếc nhìn máu bắn tung tóe khắp nơi trên người của Mộc Kha và vẻ mặt mệt mỏi phong sương của cậu, liền biết cậu ta vừa đọc xong mớ tài liệu thì phải chạy theo Lưu Giai Nghi đến đây, hao phí không ít tinh thần.

“Cậu cũng nghỉ ngơi một chút đi.” Đường Nhị Đả mở miệng an ủi.

Mộc Kha gật đầu, dè dặt xoay người cởi bỏ quần áo rồi trèo lên giường tầng trên, chỉnh lại chăn bông, nhưng vừa nằm xuống được một phút thì đã ngủ thiếp đi, hai tay buông thõng xuống mép giường.

Đường Nhị Đả thở dài, bước tới nhét tay của Mộc Kha lại: “Xem ra bọn họ tới đây gửi tin cho chúng ta bị ăn hành không ít, khổ thân.”

Mục Tứ Thành cuống quýt xoay quanh Bạch Liễu, chỉ vào hai người trên giường, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc anh làm sao dám chắc 2 đứa này không phải là quái vật chứ?!”

Không thèm dùng lửa đốt, cũng không thèm dùng axit ăn mòn, hai yếu điểm duy nhất để phân biệt quái vật và người thì không dùng, chỉ nhìn thoáng qua bên ngoài đã xác định, ai biết trong hồ lô con hàng Bạch Liễu này bán thuốc gì chứ!

Bạch Liễu nở nụ cười: “Tò mò lắm à?”

Mục Tứ Thành gật đầu lia lịa.

Bạch Liễu lấy ra một tờ giấy và một cây bút, đặt lên chiếc bàn nhỏ giữa cabin, khom người giải thích với Mục Tứ Thành: “Cậu có nhớ thí nghiệm mà Phương Tiểu Hiểu kể với cậu lúc trước không?”

“Nhớ.” Mục Tứ Thành vừa nhớ đến thí nghiệm kia thì đã muốn xoa tay nổi da gà, “Một vài người trong nhóm họ trốn thoát từ kẽ nứt băng, sau đó quay lại để cứu họ, kết quả gặp được hàng giả, một bên không phân biệt được người và quái vật.”

Bạch Liễu rũ mắt xuống: “Cậu nghĩ mục đích của thí nghiệm này là gì?”

Mục Tứ Thành sững sờ một lúc, vắt óc suy nghĩ mãi mới đưa ra câu trả lời: “Chắc là… Muốn nghiên cứu xem con người cùng cộng đồng làm sao có thể phân biệt được quái vật và con người trong môi trường khắc nghiệt? “

Cậu nhớ Phương Tiểu Hiểu đã nói như thế.

“Nói cách khác, đây là một thí nghiệm nhằm khám phá sự phân biệt giữa những người giống nhau và khác nhau trong một nhóm.” Bạch Liễu viết bốn chữ cái【A1】, 【A2】, 【B1】, 【B2】trên giấy rồi tiếp tục vừa viết vừa nói.

“Giả sử A là một nhóm người, A1 và A2 là hai đội tách ra từ nhóm người, B là một nhóm quái vật, cũng tách ra thành【B1】, 【B2】giả dạng 【A1】, 【A2】 trà trộn vào quần thể của nhau.”

Bạch Liễu liệt kê bốn chữ cái trong bảng 2 × 2: “Theo mục đích thí nghiệm, quá trình thăm dò thí nghiệm sẽ có khả năng, A1 gặp B2, A2 gặp B1, hai cái này chính là bọn Phương Tiểu Hiểu đã tiến hành thí nghiệm qua.”

“Nhóm người A1 ghi nhớ về thí nghiệm phân biệt đối xử này, còn nhóm người A2 không thể chịu được kết quả thí nghiệm và tự sát, vì vậy không thể thí nghiệm tình huống này lại với họ nữa, phải làm thí nghiệm mới với một nhóm người mới để kiểm nghiệm 2 tình huống còn lại.”

Bạch Liễu chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Mục Tứ Thành: “Tức là A1 gặp A2, B1 gặp B2, hai thí nghiệm đối chứng —— chính là thí nghiệm vừa rồi của chúng ta.”

“Vì vậy tôi mới nói, nếu chúng ta là thật thì Mộc Kha cũng là thật.”

“Tất nhiên từ tình huống hiện tại cũng không thể loại trừ khả năng chúng ta đều là giả. Hiện tại tôi nghi ngờ rằng thí nghiệm của đám quái vật này có liên quan đến ký ức.”

Mặc dù phỏng đoán một điều đáng sợ như vậy nhưng giọng điệu của Bạch Liễu lại thản nhiên đến khó tin: “Nhưng nếu hai bên đều là giả thì đối với tôi mà nói cũng không khác gì sự thật.”

Mục Tứ Thành lùi lại hai bước, kinh hãi nhìn bốn thí nghiệm được Bạch Liễu liệt kê trên trang giấy trắng, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh thấu xương.

Cái lạnh này thậm chí còn lạnh hơn cả khi đi trong tuyết ở nhiệt độ âm năm mươi lăm độ ——  đó là một cái lạnh thuần khiết, tàn khốc, cảm giác như họ đã mất đi nhận thức cảm xúc và bản sắc của con người.

Giống như cậu không khác bất kỳ loại sinh vật nào trên thế giới này, chỉ là một đống xương, mô liên kết và một số nội tạng được bọc bằng da với mỡ theo một trật tự vững chắc, tùy ý để đấng tối cao mặc sức đùa bỡn.

Cũng giống như những gì con người làm với các sinh vật khác, sự sống bị tước bỏ giá trị của chúng hoàn toàn được vật chất hóa thành những ký hiệu vô nghĩa trên giấy ——  A1, A2, B1, B2.

Mục Tứ Thành môi run lên, không rõ nhìn Bạch Liễu một cái: “Nếu là giả, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Bạch Liễu hờ hững nhìn cậu: “Tất nhiên là phải gi3t ch3t người thật, sau đó thay thế họ.”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment