Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 369

Sấm sét đùng đoàng, đánh xuống mặt đất một tiếng nổ lớn, mặt đất rung chuyển, một tia sáng chói lọi bao trùm mọi thứ.

Tất cả âm hồn oán sát đều tan biến như mây khói trong sấm sét hủy thiên diệt địa này.

Trong luồng ánh sáng tím, hồng bạch song sát hóa thành tàn ảnh, xương khô của những người nước ngoài bị sấm sét thiêu rụi thành tro bụi, đền thờ thôn Âm Sơn xập xệ rơi xuống đất, cũng bị sét đánh bốc cháy.

Đạo nhân nắm chặt thánh chỉ trong sấm sét, phát quan đã rơi mất, tóc xõa ngang vai, lão giang hai tay ra, dường như cuối cùng cũng được giải thoát nhẹ nhàng, nghiêng người mỉm cười với Bạch Liễu đứng phía sau không bị thiên lôi đánh trúng, đôi mắt lấp lánh ánh nước.

"...Trăm năm sau có được hậu nhân như ngươi, âu cũng là may mắn của ta." Đạo nhân nhẹ nhàng cười nói, "Nghe lời ta, mọi việc cần có thời gian chậm rãi, đừng cố chấp bướng bỉnh, đừng mù quáng truy đuổi hoa trong gương, trăng trong nước, không bằng quý trọng người trước mặt."

"Trăng dưới nước chính là trăng trước mặt."

Nói xong, đạo nhân dừng một chút, khẽ vuốt đầu Bạch Liễu, cười cười nói: "Ngươi hậu sinh tuổi còn nhỏ, trí nhớ lại không tốt lắm, hết lần này tới lần khác đều hay quên, lần này đừng quên lời khuyên mà lão gia tử ta dành cho ngươi."

"Bất quá đối với ngươi mà nói có một số thứ đã qua rồi, quên rồi thì tốt, quên rồi thì tốt..."

Nói xong, đạo nhân biến thành mây khói tinh điểm, tiêu tán không dấu vết

Chờ đến khi sấm chớp mưa gió tạnh hẳn, mặt đất ở thôn Âm Sơn hoàn toàn tối đen, chỉ còn lại Dương Chí và Khổng Húc Dương đang ch3t lặng, Mục Tứ Thành đã hôn mê và Bạch Liễu vẫn rất bình tĩnh, không biết đang nghĩ gì.

Ánh mắt Khổng Húc Dương tràn ngập kinh ngạc, đầu tiên là nhìn thoáng qua lòng bàn tay trống rỗng, sau đó chậm rãi hướng về Âm Sơn thôn trống rỗng không bóng người, cuối cùng nhìn xuống Mục Tứ Thành bất tỉnh tr3n mặt đất, tr3n mặt hiện lên một chút vui mừng, cuối cùng gần như phát điên:

"Boss trùm cuối đã ch3t, tất cả quái vật trong thôn đã bị dọn sạch, đồng đội của Bạch Liễu cũng đã hôn mê..."

Khổng Húc Dương dang hai tay, cười điên cuồng giữa đống tro tàn bay tr3n không trung: "Tình thế như vậy, trời cũng giúp ta!"

Trải qua đủ mọi biến động thăng trầm, Dương Chí không kìm được quỳ rạp xuống đất, ánh mắt hoảng hốt cười vài cái, như để thuyết phục bản thân hắn tự nhủ: "... Có thể thắng, chắc chắn thắng rồi!"

"Vậy sao?" Bạch Liễu nhướng mắt nhìn Khổng Húc Dương cười nửa miệng, "Vậy tôi có nên chúc mừng cho anh không?"

Bạch Liễu vừa mở miệng nói, Khổng Húc Dương lại tưởng rằng Bạch Liễu muốn dùng roi tấn công mình, gã theo bản năng sợ hãi lùi lại hai bước, nhưng gã lùi lại hai bước, Bạch Liễu vẫn đứng yên bất động.

Khổng Húc Dương khựng người lại, gã đột nhiên nhận ra điều gì đó, nhìn xuống chân tay lộ ra bên ngoài quần áo của Bạch Liễu. Tứ chi của Bạch Liễu, bao gồm cả cổ và cơ thể, tất cả đều bị một luồng khí xanh đen nồng đậm quấn quanh, đang dần trở nên xanh trắng rắn chắc.

Bạch Liễu đang bị cương thi hóa từng chút một, vì vậy hoàn toàn không thể cử động.

Khổng Húc Dương sửng sốt một chút, sau đó tr3n mặt khó kìm chế được ý cười điên loạn, vỗ tay tán thưởng, "Bạch Liễu ơi Bạch Liễu, cứ tưởng mày thông minh như thế nào, thế mà lại bị một NPC đạo nhân cương thi lừa gạt!"

"Con cương thi đó lấy cớ mượn âm tài, chuyển tất cả âm khí cho mày, vốn mày đã thiếu dương khí, sắp trở thành 4m vật, bây giờ lại nuốt nhiều âm khí như vậy ——"

Khổng Húc Dương hai mắt sáng lên, gã đưa tay ra sau, khệnh khạng bước đến chỗ Bạch Liễu đang bị cương thi hóa không thể di chuyển, đạo đức giả tiếc nuối chậc chậc hai tiếng: "—— Bạch Liễu, tao thấy mày với con khỉ đồng đội kia sắp biến thành quái vật ở phó bản này vĩnh viễn rồi."

"Nghe có vẻ là vậy." Bạch Liễu nhìn thẳng Khổng Húc Dương, mỉm cười đáp lại.

Nhìn thấy vẻ mặt vẫn bình tĩnh không dao động đó của  Bạch Liễu, Khổng Húc Dương âm ỉ tức giận, sau khi x4c định Bạch Liễu không thể động đậy gì được, Khổng Húc Dương rút một thanh lưỡi lê ở thắt lưng ra, âm trầm đi về phía Bạch Liễu.

Khổng Húc Dương bắt chước nụ cười dối trá bình tĩnh tr3n khuôn mặt Bạch Liễu, đôi mắt gã chứa đựng sự oán độc không che giấu được, nhắm lưỡi lê trong tay vào thẳng tim Bạch Liễu, hung hăng đâm vào:

"Để tao dạy cho mày, kẻ thua và người thắng không thể dùng góc độ này để nói chuyện được!"

Lưỡi lê đâm được nửa đường, động tác của Khổng Húc Dương đột ngột dừng lại, lưỡi lê của gã dừng lại sát tim Bạch Liễu chưa đến 5 cm, bàn tay không ngừng run rẩy, nhưng làm thế nào vẫn không thể đâm tiếp được, cơ thể dường như đột nhiên bị đông cứng, dừng lại trong tư thế khom lưng cúi đầu, bất động.

Bạch Liễu nhìn Khổng Húc Dương đang khom người, thân thể hơi cúi về phía trước, nụ cười càng sâu: "Thì ra đồng hương thích để cho tôi đứng từ tr3n cao nói chuyện với người ở góc độ thấp kém như anh kiểu thế này sao?"

"Tại sao lại như vậy..." Khổng Húc Dương vừa kinh ngạc vừa tức giận, gã không thể tin nổi nhìn từng đợt âm khí màu đen đang quấn xung quanh mũi lưỡi lê không ngừng lan tràn lên tr3n.

Luồng âm khí này từng chút một chui vào lòng bàn tay gã, cương thi hóa lòng bàn tay gã, trở nên bất động giống như Bạch Liễu.

Dương Chí bên cạnh gã cũng chậm rãi mở ra hai tay, luồng âm khí đen cũng quanh quẩn tr3n tay hắn.

Tay chân bắt đầu mọc ra những chiếc móng đen nhọn hoắt, Dương Chí sợ hãi sờ lên mặt, cảm thấy lông tóc không ngừng dày lên và ngắn lại, mọc rậm rạp lung tung.

Như một người ch3t.

Dương Chí kinh hãi hét lên một tiếng, muốn bỏ chạy, nhưng cơ thể trở nên lóng ngóng, cứng đờ vì bị cương thi hóa dần dần, chỉ làm chính bản thân ngã quỵ dưới bùn đất mới mưa to, không ngừng vặn vẹo mông nhưng không gượng dậy được.

"Chỉ khi hai bên đồng ý thì bên này mới có thể truyền âm khí cho bên kia!" Khổng Húc Dương sắp ngã quỵ tại chỗ, "Sao mày lại có thể truyền âm khí cho tao, tao chưa từng đồng ý, điều này không phù hợp với quy củ của Mao Sơn đạo thuật!"

"Thật không?" Bạch Liễu giơ tay sờ gáy, ngửa đầu vận động xương cốt, cười càng ôn hòa, "Tôi mới biết Mao Sơn đạo thuật có nhiều quy củ như vậy đấy."

Khổng Húc Dương cứng ngắc nhìn Bạch Liễu đang di chuyển tự nhiên, khóe mắt muốn nứt ra: "Sao mày có thể cử động được?!"

"Có lẽ là do..." Bạch Liễu bước tới, nhẹ nhàng rút lưỡi lê trong tay Khổng Húc Dương ra, hắn không nhanh không chậm đến gần Khổng Húc Dương, nhìn thẳng Khổng Húc Dương cười khẽ, nói nhỏ: "Âm khí tr3n người tôi đều bị anh và Dương Chí đồng đội tốt của anh hút hết rồi thì phải?"

Khổng Húc Dương nghe xong thì khựng người, gã cúi đầu xuống, những đợt âm khí đen từ cơ thể Bạch Liễu thực sự đang không ngừng chuyển từ hắn sang Khổng Húc Dương và Dương Chí, cơ thể Khổng Húc Dương và Dương Chí giống như hai lỗ đen âm khí vậy, liên tục hấp thụ âm khí từ cơ thể Bạch Liễu.

Âm khí truyền đi, nước da vốn dĩ nhợt nhạt của Bạch Liễu ngày càng trở nên hồng hào, Khổng Húc Dương và Dương Chí bắt đầu mọc ra răng nanh, quầng mắt cũng trở nên đen thui.

"Đa tạ đồng hương chủ động hút âm khí giúp tôi." Bạch Liễu cười nói, chân thành cảm ơn, "Âm khí của lão gia tử nhiều thật đấy, chuyển hết cho tôi, nếu không phải hai vị đồng hương tốt bụng hỗ trợ thì đúng là tôi sẽ không chịu được bao lâu sẽ biến thành cương thi."

Khổng Húc Dương khó hiểu nhìn Bạch Liễu kinh ngạc và sợ hãi: "Sao tao lại chủ động hấp thu âm khí của mày được chứ?"

Bạch Liễu vẻ mặt kinh ngạc hỏi lại: "Đồng hương, các anh không biết sao?"

Khổng Húc Dương bị bộ dáng vờ vịt của Bạch Liễu làm cho tức điên đến mức mạch máu trong mắt gã nổ tung, hai mắt đỏ sậm, cánh mũi phập phồng th0 hổn hển.

Bạch Liễu lúc này mới chậm rì rì vào vấn đề: " Đồng hương, có nhớ âm khí của các thi thể trong toàn bộ thôn Âm Sơn tụ lại ở đâu không?"

"Huyệt mộ." Khổng Húc Dương nghiến răng trả lời.

Bạch Liễu tr3n mặt lộ ra nụ cười: "Vậy âm khí huyệt mộ tụ lại tr3n người ai nhỉ?"

"Tr3n người đạo nhân cương thi đó..." Khổng Húc Dương nói tới đây thì ngừng lại, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, "Là mượn âm tài?!"

Nụ cười tr3n mặt Bạch Liễu càng sâu: "Đúng rồi đó."

"Toàn bộ thôn Âm Sơn chính là một huyệt mộ lớn, tất cả âm khí trong huyệt mộ đều tập trung vào người đạo nhân kia, cho dù các anh mượn âm tài ở đâu, cuối cùng cũng đều sẽ vay mượn từ đạo nhân đó."

"Mà đạo nhân đó lại đem tất cả âm khí cho mày..." Khuôn mặt của Khổng Húc Dương tái mét ngay lập tức, "Chỉ cần trang bị chúng tao thiết lập để mượn âm khí vẫn còn, chỉ cần mày đồng ý cho mượn, âm khí tr3n người mày sẽ chuyển sang người chúng tao... "

Bạch Liễu mỉm cười: "Trước giờ tôi vẫn rất hào phóng, nếu đồng hương thích âm khí thì tôi đem hết âm khí tr3n người tôi cho đồng hương mượn vậy."

Khổng Húc Dương hai mắt đỏ hoe, da tr3n người càng lúc càng xanh tím, móng tay càng ngày càng dài: "Mày cố ý hướng dẫn tao cướp nhiệm vụ mượn âm tài của mày, mày đã sớm biết nhân vật của nhiệm vụ chính có vấn đề?! "

"Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, cũng không có bối cảnh nhân vật nào hoàn hảo, nếu nhân vật của tôi có tình huống quá thuận lợi, vì sự công bằng của trò chơi, nhiệm vụ chính của nhân vật này phải có sai sót nào đó." Bạch Liễu cười cười, dang hai tay tiếc nuối, "Đó là lý do tại sao tôi không dám làm, vẫn là đồng hương dám làm trước giúp tôi, giúp tôi lật tẩy, rồi tôi mới dám tự mình thử. "

Khổng Húc Dương hai mắt đỏ ngầu, khàn giọng gầm lên, "Bạch Liễu, thằng chó má!!"

【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị tinh thần của người chơi Khổng Húc Dương đang giảm mạnh... 31... 17... 9... Cảnh báo, cảnh báo, giá trị tinh thần người chơi Khổng Húc Dương sắp về 0 trở thành quái vật...】

【 hệ thống nhắc nhở: Giá trị tinh thần của người chơi Trầm Mặc Cao Dương đang giảm mạnh... 27......19......6...... Cảnh báo, cảnh báo, giá trị tinh thần người chơi Dương Chí sắp về 0 trở thành quái vật... 】

【Giao diện của Dương Chí cuồng hóa, kỹ năng cá nhân đang tăng mạnh... 】

Dương Chí toàn thân run lên, ký ức của Bạch Liễu trong bụng đã được hắn tiêu hóa trong vòng vài phần nghìn giây, theo giá trị tinh thần của hắn giảm xuống, Dương Chí ngay lập tức chìm trong ảo giác do ký ức của Bạch Liễu tạo ra.

Hắn cảm thấy hai chân mình lạnh như băng, lại có cảm giác nóng rát lạ lùng, như thể chân hắn đang dẫm vào một cái xô đựng hỗn hợp nước đá nào đó, có ai đó bên cạnh đang lớn tiếng cười nhạo hắn:

"Thằng nhóc xấu xa, Bạch Lục..."

Chuyển sang hình ảnh khác, hắn đang ngồi tr3n mép bồn hoa cạnh sân thể duc trường trung học, một bóng ma có dáng vẻ giống hệt Hắc Đào đang ngồi quỳ trước mặt hắn, từ xa xa truyền đến tiếng va chạm của bóng chuyền và tiếng ồn ào của đám đông, nhưng tất cả những điều đó đều ở rất xa hắn.

Bóng ma hình dáng Hắc Đào ôm đầu gối ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn Bạch Liễu, như thể Bạch Liễu là người duy nhất còn lại trong thế giới của y.

Hắc Đào mở miệng, giọng điệu vừa nghiêm túc lại vừa nhẹ nhàng, "Kem tr3n tay cậu, có thể cho tôi không?"

Dương Chí nghe 【 Bạch Liễu 】rõ ràng, lạnh lùng cự tuyệt đối phương: "Không cho."

Hắc Đào: "Vậy tôi trao đổi với cậu được không?"

【 Bạch Liễu 】như có chút hứng thú, hắn cúi người, rũ mắt xuống: "Lấy cái gì đổi?"

Hắc Đào nói: "Đổi lấy linh hồn mới sinh của tôi."

Hình ảnh lại chuyển.

Dương Chí đầu váng mắt hoa ngồi trong phòng bệnh.

Tr3n giường bệnh là Phương Điểm đang ôm một cái hộp giữ nhiệt nhai cơm nhồm nhoàm, hai người đàn ông trưởng thành đang ngồi tr3n hai chiếc ghế dài bên cạnh giường bệnh có vẻ buồn bã bi thương.

Dương Chí nhận ra một người trong số họ là Bạch Liễu, người kia Dương Chí nhìn có chút lạ mắt, diện mạo rất đoan chính anh tuấn, cúi đầu không nói một lời, quanh mắt là quầng thâm đen kịt, tr3n người nồng nặc mùi khói thuốc.

Phương Điểm ăn xong cơm trong hộp giữ nhiệt thì dùng giấy vệ sinh lau miệng qua loa, vươn tay đỡ lấy vai người đàn ông kia không chút xấu hổ: "Lão Lục, tới đỡ em, em muốn đi vệ sinh."

Lúc đó Dương Chí mới nhận ra người này chính là người bạn thân từ nhỏ đến lớn trong trí nhớ của Bạch Liễu, Lục Dịch Trạm.

Lục Dịch Trạm đỡ Phương Điểm đi vào toilet, tay giơ cao bình truyền thuốc, Phương Điểm khập khiễng đi vào toilet th0 dài, "Mẹ nó, lão Lục, đừng nói em bị té ngã đến thủng ruột nhé? Cứ ăn xong lại buồn đi...."

"Không có, em không sao thật mà, chức năng dạ dày tiêu hoá của em vẫn bình thường, anh đã hỏi bác sĩ rồi." Lục Dịch Trạm nhẹ giọng trả lời.

"À, em cũng hỏi bác sĩ rồi, cũng sẽ không ảnh hưởng đến chuyện chúng ta ứ ừ đâu." Phương Điểm bật ngón tay cái lên cho Lục Dịch Trạm, nhe hàm răng trắng cười toe toét, "Vừa tỉnh dậy sau gây mê là em đã hỏi bác sĩ luôn!"

Lục Dịch Trạm mặt đỏ bừng, cố gắng bình tĩnh ôm Phương Điểm đi vào nhà vệ sinh: "... Lần sau có chuyện gì còn lo lắng thì lại hỏi tiếp."

Giọng nói đúng lý hợp tình của Phương Điểm từ trong toilet phát ra: "Em chỉ lo lắng chuyện này thôi, em còn chưa ngủ với anh được mấy lần... ưm ưm."

Nghe âm thanh chắc là Lục Dịch Trạm đã che miệng Phương Điểm.

Bạch Liễu ngồi trong phòng khóe miệng câu lên, rồi lại nhanh chóng hạ xuống.

Tiếng xả nước bồn cầu phát ra từ nhà vệ sinh, Phương Điểm dựa vào lưng Lục Dịch Trạm bước ra, khuôn mặt tái nhợt trong vòng tay anh.

Cô bị thương ở bụng, mỗi lần đi vệ sinh vết thương sẽ bị co kéo, rất đau.

Nhưng mỗi lần Bạch Liễu đến thăm cô, cô chưa từng biểu hiện ra ngoài.

"Không có tiêu ra máu." Phương Điểm dựa vào lưng giường bệnh, th0 ra một hơi, vỗ vỗ cái bụng đang băng bó của mình, "Mấy ngày nữa là có thể xuất viện."

Lục Dịch Trạm bị hành động của cô làm cho hoảng sợ, đứng lên ngăn cản động tác của cô: "Đừng động lên miệng vết thương!"

Phương Điểm hờ hững xua tay: "Vết thương không lớn, không đến mức đó đâu."

Bạch Liễu đột nhiên nói: "X4c định sẽ ảnh hưởng đến khả năng sinh sản, phải không?"

Phương Điểm và Lục Dịch Trạm khựng người lại một lúc.

Bạch Liễu rũ mắt xuống, nhìn sang chỗ khác, mở miệng, "Là lỗi ——"

Phương Điểm chống gối đầu ngồi dậy, từ tr3n giường vươn người ra, cố hết sức ôm Bạch Liễu đang lảng tránh ánh mắt: "Không phải lỗi của cậu!"

"Là lỗi của người đã đụng chị, lỗi do chị hành động tùy tiện, lỗi của thời tiết, lỗi của hướng gió, lỗi của tất cả mọi thứ tr3n thế giới này đã khiến chị trở nên như thế này." Phương Điểm sắc mặt trắng bệch, nhưng giọng nói rất kiên định, "Nhưng không phải lỗi của cậu."

"Là chị cứ nhất định phải cứu cậu, cậu không làm sai, đừng xin lỗi chị."

Bạch Liễu nhẹ nhàng mở miệng: "... Tôi nợ chị một ân tình."

"Thôi đi, từ thời trung học đến giờ chúng ta khách sáo kiểu này bao giờ vậy?" Phương Điểm trợn mắt, cô cười lớn ha ha rồi nằm ngửa ra.

Cô dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu lại đánh giá Bạch Liễu trong chốc lát, đột nhiên vươn tay sờ sờ đầu Bạch Liễu, vẻ mặt có chút lém lỉnh: "Aiz, nếu nói ra thì cậu đúng là nợ chị thật, nhưng không phải nợ ân tình mà nợ chị thứ khác."

Bạch Liễu liếc cô một cái: "Nợ chị cái gì?"

"Nợ chị một đứa con trai." Phương Điểm vươn tay vỗ vỗ mặt Bạch Liễu, kéo kéo da thịt tr3n má hắn, cười tủm tỉm nói: "Bạch Liễu, làm con của chị đi, tôi thích trẻ con như cậu vậy đó." 

Hết thôn Âm Sơn.

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment