Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 380

Hiện thực, 1 giờ sáng, trong phòng thuê của Bạch Liễu.

Đỗ Tam Anh đã ngủ say, Bạch Liễu và Đường Nhị Đả đang ngồi xổm ở hai bên bàn trà, tr3n bàn trà là cả đống tài liệu xếp chồng lên nhau.

Dưới chân Đường Nhị Đả đặt một cái gạt tàn, tàn thuốc dụi ngổn ngang bên trong, bên miệng Đường Nhị Đả vẫn còn đang ngậm một điếu thuốc, cau mày nhìn tư liệu tr3n bàn trà, vươn tay lật vài trang: "Đây đều là những tin tức về chủ căn hộ bất động sản Dương Quang năm ngoái mà tôi vừa nhờ Tô Dạng thu thập."

"Nếu đúng theo những gì cậu đã phân tích thì những nạn nhân tòa nhà Dương Quang này có đặc điểm rất phù hợp với bức chân dung nguyên mẫu của hiệp hội Nghĩa Trang Công Cộng Laser."

Đường Nhị Đả nhất thời nói: "Nhưng có một điều rất kỳ lạ, nếu những người này thật sự là game thủ, quỹ đạo sinh mệnh của bọn họ cũng thật sự quá..."

Bạch Liễu nhìn xuống tài liệu: "giống người bình thường phải không?"

Đi làm, tan sở, ăn uống, sinh hoạt, nghỉ dưỡng, hầu như không có dấu hiệu gì chứng tỏ nhóm người này tham gia vào một trò chơi kỳ quái như vậy, chỉ đơn thuần là một nhóm người bình thường mệt mỏi đang sinh tồn trong cuộc sống mà thôi.

"Đúng vậy, game thủ ít nhiều gì cũng sẽ cực đoan, sẽ nghĩ đến việc sử dụng các đạo cụ trò chơi khác với quy tắc trong hiện thực để thoát khỏi sự siết chặt và trừng phạt của hiện thực, chẳng hạn như Sơn Dương Cuồng Nhiệt mà chúng ta vừa đối đầu trước đó." Đường Nhị Đả cau mày, "Nhưng nhóm người này mặc dù bị áp bức rất lớn, lại hoàn toàn không có những dấu hiệu đó."

"Đó là lý do tại sao năm ngoái chúng tôi điều tra không tìm thấy điểm bất thường nào, trông bọn họ không giống game thủ gì cả."

Bạch Liễu rút một ít tư liệu ra, cúi đầu hỏi: "Đường đội trưởng, nếu anh là chủ căn hộ trong tòa nhà này tiến vào trò chơi, anh sẽ làm gì?"

Đường Nhị Đả chỉ hơi ngẩn ra, sau đó không chút do dự trả lời: "Dùng điểm đổi lấy đạo cụ lần theo dấu vết của nhà thầu chạy trốn, bắt đối phương trở về."

Bạch Liễu lấy ra một bản tư liệu đã đọc, đưa trước mặt Đường Nhị Đả: "Là như thế này sao?"

Tr3n tài liệu dán một góc tin tức của tờ báo ——【Nhà thầu bất động sản Dương Quang đầu thú, khai tiền đặt cọc không nằm trong tay mình,  đã bị một công ty vỏ bọc ở nước ngoài chuyển đi từ lâu】.

Ngày đưa tin tr3n tờ báo là vào tháng 10 năm ngoái, ngay sau tiền mùa giải, cũng là một tháng sau khi các chủ căn hộ nhảy lầu tự sát.

"Sau khi chủ thầu tự thú thì tất cả tài sản đã được thế chấp để lấp đầy khoảng trống của bất động sản Dương Quang, nhưng không đủ, cuối cùng hắn ta bị kết án chung thân." Bạch Liễu ngước mắt lên nhìn Đường Nhị Đả, "Bây giờ nhà thầu đã bị bắt mà cũng chẳng có tác dụng gì, hàng tháng vẫn phải trả nợ, còn phải vất vả tiết kiệm điểm trong game để sinh tồn, anh sẽ làm gì tiếp theo?"

Đường Nhị Đả suy nghĩ một chút, nhất thời không biết nói là phải nên làm gì, trong lòng trống rỗng, gã chậm rãi nói: "... Chắc tôi sẽ tiếp tục điều tra nhà thầu... "

Nhưng nói được một nửa thì dừng lại.

"Điều tra nhà thầu chẳng có ý nghĩa gì cả, thậm chí giết người cũng chẳng ích gì, chỉ lãng phí điểm mà thôi, tiền đã chạy ra nước ngoài thì như giọt nước chảy vào biển lớn, qua 3 năm không chừng đã bị rửa sạch sẽ mấy lần rồi, cơ hội lấy lại được tiền của mình quá thấp." Bạch Liễu bình tĩnh phân tích, "Thứ duy nhất có thể giải quyết tình trạng khó khăn của họ là tiền."

"Tuy số điểm kiếm được trong trò chơi có thể đổi thành tiền, nhưng đó là vật cứu mạng của họ, bọn họ phải chơi trò chơi mỗi tuần một lần, bởi thế sẽ không dám động vào số tiền để dành đó, chỉ còn cách dựa vào công việc để kiếm tiền trả nợ khoản vay mua nhà."

Bạch Liễu nhìn Đường Nhị Đả: "Thật ra anh nói không sai, họ chỉ là một nhóm người bình thường, họ chỉ muốn sống cuộc sống của những người bình thường, cảm xúc cực đoan trong chốc lát từ biến cố đó đã đẩy những người bình thường này vào trò chơi."

"Trò chơi không giải quyết được vấn đề của họ, ngược lại còn mang cho họ gánh nặng, sự tuyệt vọng và căng thẳng chồng chất như một quả cầu tuyết, vừa chơi vừa làm không phải là cường độ cuộc sống mà một người bình thường có thể chịu được."

"Họ tham gia trò chơi bởi vì muốn trốn tránh hiện thực, trong trò chơi bọn họ không có nơi nào để trốn thoát, vì vậy họ đã vào Nghĩa Trang Công Cộng Laser."

Đường Nhị Đả sắc mặt ngưng trọng cầm một tờ báo: "Những người này đều có công việc thu nhập ổn định, gia đình, quan hệ xã hội bình thường, họ hàng, bạn bè và những người cùng cảnh ngộ, theo tôi hiểu, cho dù gặp phải một số khó khăn thì cũng không suy sụp nhanh chóng chỉ trong vòng 3 năm như vậy."

Bạch Liễu nhìn từng tấm ảnh đen trắng đăng tr3n báo, đều là những người đã nhảy lầu năm ngoái, nhẹ giọng nói:

"Làm người ta suy sụp không phải là ba năm."

" Mà là ba mươi năm."

Đôi mắt của Bạch Liễu nhìn vào một bức ảnh đen trắng có tên 【 Vương Thuật Bình 】, bên cạnh có kèm theo dòng chữ 【 vay nợ ba mươi năm 】:

"Dù là trong game hay ngoài game, một vấn đề kéo dài ba năm có thể không sao, nhưng một khi không còn hy vọng trong 30 năm, đó sẽ là một thử thách lớn đối với người bình thường, khoản vay mua nhà còn có hy vọng được hoàn lại, nhưng trong trò chơi lại không còn hy vọng nào cả, tôi nghĩ đây là nguyên nhân chính khiến họ suy sụp tinh thần."

Bạch Liễu nhìn Đường Nhị Đả: "Không phải ai cũng có được sự kiên trì như Đường đội trưởng, trải qua mấy trăm dòng thế giới trong trò chơi mà vẫn còn kiên trì không bỏ cuộc."

Đường Nhị Đả trầm mặc một hồi, gã dụi tắt thuốc bên miệng, dựa vào sô pha nhắm mắt th0 ra một ngụm khói, đột ngột hỏi: "Bạch Liễu, nếu cậu là hội trưởng của Nghĩa Trang Công Cộng Laser, cậu muốn cứu những người này, cậu sẽ làm gì?"

"Dùng mọi cách để thắng một trận thi đấu." Bạch Liễu lần lượt lấy tài liệu của các chủ sở hữu ra, lướt nhanh, "Chỉ cần thắng một trận, vấn đề tiền bạc và trò chơi đều có thể giải quyết cùng một lúc."

"Điểm dùng để trả các khoản vay, giải quyết các vấn đề của những người bình thường trong hội, còn nguyện vọng kia ——"

Bạch Liễu nhìn Đường Nhị Đả và nói, "Tôi nghĩ nguyện vọng của vị hội trưởng kia là đưa tất cả mọi người thoát ra khỏi trò chơi này."

"Đây không phải là một trò chơi mà người bình thường có thể sống sót, người thường vào đây thì chỉ có điên hoặc ch3t mà thôi, nếu anh ta muốn mọi người sống sót, anh ta phải để tất cả mọi người rời khỏi trò chơi này, ngoại trừ thắng giải đấu một lần thì không còn cách nào khác."

"Loại nguyện vọng chân thành đơn thuần này hẳn là của một người trẻ tuổi." Động tác Bạch Liễu tìm kiếm tư liệu chậm lại, hắn rút ra một tờ trong đó, đặt tr3n bàn trà xoay 360 độ đẩy đến trước mặt Đường Nhị Đả, "Đường đội trưởng có thể tra được thông tin chi tiết của người này hay không?"

Ánh mắt Đường Nhị Đả nhìn vào phần tư liệu Bạch Liễu đưa cho gã ——

【Chủ căn hộ 2701: Viên Quang ——   Trưởng nhóm các nạn nhân của bất động sản Dương Quang. 】

Ngày cuối cùng của tiền mùa giải và giữa mùa giải, phòng họp Đoàn Xiếc Thú Lang Thang.

Đường Nhị Đả xoa xoa thái dương, nhắm mắt dưỡng thần sau một đêm miệt mài tra xét tài liệu, mãi đến hơn 4h sáng vẫn thấy Bạch Liễu chống cằm nhắm mắt, Mục Tứ Thành, Lưu Giai Nghi và Mộc Kha đã đợi từ lâu trong phòng họp, nhìn vẻ mặt ba người thì thấy tinh thần khá tốt.

Vương Thuấn đẩy cửa bước vào, hắn nhìn quanh, hít một hơi dài: "Chiến đội đối đầu hôm nay, Nghĩa Trang Công Cộng Laser."

"Trước khi lên đường đến hồ quan sát, báo cho mọi người một tin tốt."

Vương Thuấn click mở giao diện hệ thống: "Lúc trước đã nói qua với mọi người, sau trận đấu vừa rồi thì thứ hạng nổi tiếng của Bạch hội trưởng đã tăng lên 73, là người đầu tiên có được kim bài miễn tử trong đội ngũ của chúng ta."

"Và hôm nay, chúng ta lại có thêm một tuyển thủ đạt được kim bài miễn tử."

Ánh mắt Vương Thuấn chậm rãi nhìn sang phía Mục Tứ Thành: "Nhờ hiệu ứng thi đấu lạc hậu và biểu hiện xuất sắc của Mục Thần trong trận vừa rồi mà mức độ nổi tiếng của cậu đã tăng lên 98, chúc mừng cậu, nhận được một vé kim bài miễn tử."

Mục Tứ Thành ngẩn ra,, tựa hồ còn chưa phản ứng kịp, sau đó đột nhiên nắm tay nhảy lên hét to một tiếng yes!

"Tôi đã nhấn mạnh tầm quan trọng của kim bài miễn tử rất nhiều lần rồi, các cậu không thể chỉ tập trung vào trận đấu trước mặt mà còn phải hướng đến những trận đấu trong tương lai, nếu chúng ta giành chiến thắng trong ván đấu này thì chúng ta sẽ cạnh tranh với 8 hiệp hội lớn được chọn vào giữa mùa giải để đấu khiêu chiến."

"Hôm nay cũng là ngày cuối cùng của trận đấu giữa mùa giải, trừ trận đấu hôm nay, dựa theo tình hình điểm hiện tại, 8 công hội có tổng điểm cao nhất là ——"

Vương Thuấn nhấp vào giao diện hệ thống:

"Số một, Danh Sách Sát Thủ

Vị trí thứ hai, Hiệp Hội Quốc Vương

Vị trí thứ 3, Thợ Săn Hươu

Vị trí thứ 4, Bình Minh Vàng

Vị trí thứ 5, Liên Minh Dân Cờ Bạc

Vị trí thứ 6, Kabbalah

Vị trí thứ 7, Thiên Đường Cộng Tế Hội

Vị trí thứ 8, Áo Choàng Tàng Hình."

Vương Thuấn nhìn về phía mọi người: "Tám đội này, bất kể đội nào cũng đều là đội mạnh, cơ bản tất cả đội viên đều có kim bài miễn tử, cho nên cho dù chúng ta đã vượt qua trận khiêu chiến vòng loại thử thách thì trận đấu hôm nay cũng không thể thả lỏng, không chỉ thắng mà còn phải thắng thật đẹp, mới nhận được sự cổ vũ của khán giả và tranh thủ giành được kim bài miễn tử cho tất cả các đội viên ở đây của chúng ta."

"Mà để làm được điều này." Bạch Liễu chậm rãi mở mắt ra, "Trước tiên chúng ta phải đánh gãy người chơi kỹ năng dạng sương mù đó."

"Nếu đối thủ sử dụng thành công kỹ năng của họ để che bản đồ và tầm nhìn của khán giả, nó không chỉ làm tăng độ khó lúc chúng ta thi đấu, mà còn khiến khán giả không thể xem trận đấu, chứ đừng nói đến việc nhận được sự ủng hộ từ khán giả."

Bạch Liễu đứng lên, nhàn nhạt nhìn một vòng xung quanh: "Chuẩn bị xong thì đi thôi."

Mọi người đồng thanh đáp: "OK!"

Bạch Liễu xoay người đi về phía trước, Đường Nhị Đả đứng dậy sải bước đi tới cạnh hắn, quay đầu thấp giọng hỏi: "Cậu xem tư liệu cả đêm qua rồi, có nhìn ra được gì không?"

"Chẳng nhìn ra gì cả." Bạch Liễu lười biếng trả lời, "Ngoại trừ việc biết tôi và Viên Quang cùng ngành với nhau."

Đường Nhị Đả vẻ mặt khựng lại, theo bản năng hỏi lại: "Cùng ngành? Cậu ta cũng tham gia buôn lậu?"

"Không." Bạch Liễu liếc nhìn Đường Nhị Đả, cười như không cười, "Anh ta là nghệ sĩ."

Một đầu khác.

Viên Quang căng thẳng ngồi tr3n băng ghế chân run lẩy bẩy, hai tay nắm thành nắm đấm, không ngừng th0 sâu, nhưng sắc mặt vẫn tím đỏ lại.

Thi Thiến ở bên cạnh vừa bực vừa buồn cười: "Anh làm hội trưởng của một hội, lên sân thi đấu có chút dáng vẻ oai phong tí được không? Căng thẳng như vậy mà cũng được à?"

"Từ tiểu học đến đại học, đến khi làm việc không biết tôi phải đọc diễn văn, giới thiệu bản thân bao nhiêu lần rồi..." Viên Quang nhàn nhạt quay đầu nhìn Thi Thiến, "Hiện tại bây giờ lên đài cũng căng thẳng khó th0 giống y như lúc trình bày ý tưởng cho trưởng phòng của tôi nghe vậy."

Thi Thiến thấy Viên Quang bộ dạng đáng thương như vậy thì không thể không lặp lại câu nói cũ: "Giai đoạn tiền mùa giải chúng ta đã thắng hai trận, trận này không đánh thì chúng ta cũng có thể thăng cấp lên khiêu chiến vòng loại trực tiếp, hay là chúng ta cứ bỏ... "quyền đi.

"Không được!" Viên Quang giọng nói bình tĩnh trở lại, anh nhìn về phía Thi Thiến, "Trận này nhất định phải đánh."

"Nếu từ bỏ trận này chúng ta sẽ trực tiếp đấu khiêu chiến với các hiệp hội lớn, chắc chắn sẽ ch3t rất nhiều đội viên mà sợ rằng không thắng được họ, Đoàn Xiếc Thú Lang Thang là hiệp hội có tiền nhất mà chúng ta sắp đối đầu, các đội viên đã ch3t và những người sắp ch3t đều cần rất nhiều tiền hỗ trợ, nếu không thì người nhà của họ sẽ không kham nổi khoản vay mua nhà, còn có nhiều người vẫn chưa trả xong khoản vay tháng này nữa, nếu không thắng trận này thì Hồ Đánh Cuộc..."

Viên Quang nghiến răng hít sâu một hơi: "Tóm lại, tôi nhất định sẽ thắng trận này!"

Thi Thiến giả vờ không vui phản bác lại lời của Viên Quang: "Anh sao vậy, hai chúng ta nhất định sẽ thắng trò chơi này, được không?"

Viên Quang bình tĩnh lại một lúc: "Cảm ơn, chúng ta vốn chỉ là đồng nghiệp, là tôi liên lụy kéo theo cô vào đây."

Từ xa nhìn đoàn người Đoàn Xiếc Thú Lang Thang đi qua, Thi Thiến cũng lo lắng nắm chặt hai bàn tay mướt mồ hôi, th0 ra một hơi: "Hiện thực là quan hệ trong hiện thực, còn trò chơi là quan hệ trong trò chơi." 

"Hiện tại chúng ta đã đứng đây rồi." Thi Thiến quay sang Viên Quang cười rộ lên, "Vậy thì chúng ta không còn là đồng nghiệp nữa mà là đồng đội!"

Thi Thiến khẳng định chắc nịch: "Chúng ta nhất định sẽ thắng!"

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment