Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 491

(*) 我是一个合格的纪念品  <= từ khóa để search fan art đây:))

Mục Tứ Thành dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Hầu Đồng đang giậm chân tức giận khóc lóc, đưa hai ngón tay lên chào cô rồi vòng qua cô đuổi theo Bạch Liễu đi về phía trước.

"Bạch Liễu, đừng đi một mình, chờ tôi với!"

Hiện giờ là 9 giờ 30 tối, học sinh đều đã học xong tiết tự học buổi tối, toàn bộ khu dạy học mà bọn họ dọn dẹp không một bóng người. Bạch Liễu lững thững đi trên hành lang, lơ đãng nhìn ra bên ngoài, đèn ký túc xá cách đó không xa rải rác bật sáng, xem ra cũng không có nhiều học sinh ở đó.

"Quào, trường này đông như vậy mà ký túc xá ít người ở nhỉ?" Mục Tứ Thành tò mò nhìn theo ánh mắt của Bạch Liễu.

Bạch Liễu thu hồi ánh mắt: "Ừ, chỉ một số ít ở lại thôi."

Hầu hết học sinh có khả năng tới trường trung học tư thục Kiều Mộc đều không muốn ở ký túc xá, đa số là cha mẹ đưa đón đi học hàng ngày, hoặc cha mẹ mua nhà ở khu vực xung quanh cho con ở, hoặc thuê nhà để ở.

Có thể nói cả gia đình đều dồn hết sự quan tâm cho học sinh cấp ba trong nhà, cái gì tốt nhất cũng muốn giành cho nó, vì vậy cảm thấy để con mình phải ở ký túc xá là chuyện rất thiệt thòi.

Mà chọn ở ký túc xá thì đa số đều là học sinh khá giỏi, điều kiện gia đình chỉ ở mức tầm tầm trung bình, mọi thứ đều phải dựa vào điểm số, ba người bạn cùng phòng ký túc xá Bạch Liễu thuộc dạng người này.

Có thể nói những người này gần như chán ghét bạn cùng phòng là Bạch Liễu đến mức vờ như hắn không hề tồn tại, tuy rằng bọn họ không trực tiếp khiêu khích chế nhạo Bạch Liễu như đám người khác, nhưng sự chán ghét của bọn họ lại thể hiện một cách vô cùng đặc biệt.

—— Đó là một khi Bạch Liễu đụng vào bất cứ thứ gì trong phòng ký túc xá, bọn họ sẽ vứt bỏ hoặc rửa dọn sạch sẽ.

Ví dụ, nếu Bạch Liễu để khăn lau của hắn gần khăn người khác, người này sẽ thờ ơ khó chịu vứt bỏ khăn của mình trước mặt Bạch Liễu, còn hậm hực bảo là khăn đã bẩn rồi, phải đi mua khăn mới.

Cứ như nếu vứt đi khăn lau thì cậu ta sẽ thật sự cao quý hơn so với Bạch Liễu vậy.

Bạch Liễu chẳng buồn quan tâm, hắn cảm thấy sự căm ghét che giấu của những người này dành cho mình hoàn toàn vô dụng. Bởi lẽ bọn học sinh con nhà quyền thế trong trường không thèm cố kỵ chán ghét hắn ra mặt, đám học sinh giỏi gia cảnh bình thường cũng muốn thể hiện sự khinh thường hắn để thể hiện sự ưu việt của bản thân, nhưng lại sợ nếu Bạch Liễu xảy ra chuyện thì sẽ gánh lấy hậu quả nên chỉ có thể dùng cách thức ngạo mạn không đau không ngứa này để chứng minh địa vị vượt trội của mình.

Loại thể hiện vừa hư vinh lại vừa tự ti như thế này rất dễ xử lý.

Ban đầu, Bạch Liễu sẽ "vô tình" đụng chạm những bộ quần áo và máy tính đắt tiền nhất của 3 người bạn cùng phòng, rồi nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, làm bẩn máy tính của cậu rồi, để tôi vứt giúp cậu, cậu mua cái mới nhé."

Sau đó, ba người kia sẽ hốt hoảng tức tối yêu cầu Bạch Liễu đặt nó xuống, rồi điên cuồng viện đủ thứ lý do bảo là máy tính bẩn vẫn có thể dùng được, hoặc để tôi lau chùi nó, hoặc thậm chí nói huỵch tẹt ra là cậu mới chạm vào một chút thì chưa bẩn đâu!

Sau đó Bạch Liễu lại "không cẩn thận" đụng chạm vào nó rất nhiều, hắn rũ mắt xuống áy náy nói: "Xin lỗi, bây giờ máy bẩn thật rồi, thật sự phải vứt máy đi."

Cứ nhìn bộ dáng đám học sinh khá giỏi đó khi bảo Bạch Liễu buông đồ vật bọn họ xuống mới chật vật và uất ức làm sao.

Nhưng sau đó đã xảy ra một chuyện khiến Bạch Liễu không sống trong ký túc xá nữa.

"Haiz, bây giờ Nghịch Thần đang ở trên núi, còn thiết lập thân phận của cả hai chúng ta đều không thể lên núi." Mục Tứ Thành hiếm khi tỏ vẻ rầu rĩ, cậu nói, "Nhưng hồ thi đại học cũng ở trên núi, lỡ đâu anh ta thuận lợi gặp đêm nay có trăng, trực tiếp nhảy xuống hồ thi đại học là vượt cửa luôn rồi."

"Có biện pháp nào đi lên núi không?"

"Có." Bạch Liễu nhướng mắt, "Biện pháp này sẽ đến tìm chúng ta nhanh thôi."

Mục Tứ Thành ngẩn người: "Biện pháp gì?"

Bạch Liễu dừng một chút: "Sẽ có người tới chủ động bắt tôi lên núi."

"Là ai?!" Mục Tứ Thành vừa mừng vừa sợ, cậu ngồi thẳng lưng, dùng khuỷu tay chọt eo Bạch Liễu chọc ghẹo, "Hí hí, là cô gái lúc nãy à?"

"Không phải." Bạch Liễu phủ nhận.

Mục Tứ Thành nhíu mày, sau đó đột nhiên thốt lên: "Vậy là Phương Điểm rồi!"

"Cũng không phải." Bạch Liễu lắc đầu.

"Phương Điểm chứ còn ai nữa!" Mục Tứ Thành nhìn về phía trước, vẻ mặt lập tức mừng như điên, luống cuống tay chân lắc lắc Bạch Liễu, "Chị ấy đang ở phía trước kìa! Chị ấy đến tìm anh!"

Trong bóng tối góc cầu thang cuối hành lang có một cô gái buộc tóc dài đuôi ngựa, dường như nghe thấy ai đó gọi tên mình, cô đứng dậy đi từ trong bóng tối ra ngoài ánh trăng, trên mặt nở nụ cười toe toét, giơ tay chào Bạch Liễu: "Chị trốn xuống núi tìm cậu đây, Bạch Liễu!"

Cô đi tới trước mặt Bạch Liễu, chào hỏi Mục Tứ Thành, sau đó lượn một vòng quanh Bạch Liễu, xoa cằm gật đầu: "Tình trạng của cậu còn tốt chán, lão Lục bị nhốt trên núi thê thảm hơn nhiều."

Đó là đương nhiên rồi, Mục Tứ Thành thầm lải nhải trong bụng, nãy giờ Bạch Liễu đã dùng mấy lượt thuốc giải để phục hồi sức khỏe gần như full máu thì tất nhiên tình trạng phải tốt hơn so với Lục Dịch Trạm bị Bạch Liễu đánh chứ.

"Cậu không sao thì tốt rồi." Phương Điểm vỗ vỗ tay, "Vậy chị trở về đây."

"Này, đợi đã!" Mục Tứ Thành ngăn Phương Điểm lại, cậu gọi chị Điểm ngọt xớt rồi hỏi: "Chị Điểm, chị có thể lén đưa em và Bạch Liễu lên núi không?

Phương Điểm không hỏi Bạch Liễu muốn làm gì, chỉ suy nghĩ rồi sau đó nghiêm túc trả lời: "Chắc là không được, nhân viên bảo vệ trên núi rất nghiêm ngặt, mấy lần lão Lục cố gắng đút lót để Bạch Liễu được đi vào tìm chúng tôi mà không được, chỉ có học sinh và giáo viên trên núi mới có thể lên đó thôi. Vả lại bây giờ cũng gần 10h rồi, đúng 10h núi sẽ đóng cửa sắt lớn lại, chìa khóa cổng thì do giáo viên giữ, nhân viên bảo vệ cũng không có chìa khóa, chúng tôi không mở được."

Mục Tứ Thành thất vọng thở dài một tiếng.

"Muộn thế này rồi, trăng đã lên đến đỉnh, lên núi làm gì vậy?" Phương Điểm cười tủm tỉm, "Chẳng lẽ muốn xem thử hồ thi đại học à?"

Mục Tứ Thành đột nhiên lạnh hết sống lưng, cậu lắp bắp: "Đâu, đâu có!"

Một phát đã đoán trúng luôn, thật đáng sợ!

"Không có gì thì thôi, cửa sắp đóng rồi." Phương Điểm quay đầu lại muốn rời đi, "Chị về đây."

"Từ từ." Bạch Liễu ngăn Phương Điểm lại, hắn mỉm cười, "Hay là chúng ta nói chuyện 62 triệu của Hầu Đồng nhé?"

Phương Điểm dừng bước chân, sau đó chạy nhanh như bay, miệng còn tếu táo pha trò: "Hai người lau dọn toilet xong rồi thì ngủ sớm đi nha!"

Bạch Liễu mặt không cảm xúc kéo dài giọng: " Phương —— Điểm ——"

Phương Điểm dừng chân, cô thở dài một hơi đầy u uất, ủ rũ quay đầu nhìn sang một bên, nhỏ giọng lẩm bẩm: "... Chị có ngờ Hầu Đồng lại ngốc nghếch dễ tin người vậy đâu, chỉ thuận miệng nói đùa mà cũng tin."

"Thuận miệng mà dùng 62 triệu lên kế hoạch cho cuộc sống của tôi đến 80 tuổi?" Giọng của Bạch Liễu vẫn đều đều.

Phương Điểm lại thở dài, cô chống khuỷu tay vào lan can, chống cằm nhìn Bạch Liễu: "Cậu không đồng ý à?"

"Cậu đó, ngoài miệng thì lúc nào cũng nói mê tiền, vì tiền mà sẵn sàng làm bất cứ việc gì cũng được, nhưng đến lúc con gái nhà người ta thật lòng thật dạ muốn trao cả tình lẫn tiền cho cậu thì cậu lại nguây nguẩy từ chối, cậu nói thử xem, không phải là đang tự mâu thuẫn bản thân à?"

"Chị thấy không phải cậu chê 62 triệu kia." Phương Điểm không ngừng phàn nàn, "Mà là thấy Hầu Đồng thật lòng với mình nên không muốn làm người xấu lợi dụng lấy tiền em ấy."

Bạch Liễu dứt khoát phủ nhận: "Không phải lý do đó."

"Vậy thì lý do gì?" Phương Điểm nhìn thẳng Bạch Liễu hỏi, "Ngoài lý do đó thì còn lý do nào khác khiến thằng nhóc 18 tuổi như cậu từ chối người đưa 62 triệu đến trước mặt mình chứ?"

Bạch Liễu sững sờ, hắn phát hiện có điều gì đó không ổn.

... Đúng rồi, tại sao lúc đó hắn lại từ chối Hầu Đồng, rõ ràng lúc đó hắn không có lý do gì để cự tuyệt Hầu Đồng cùng 62 triệu...

Hiện giờ hắn từ chối vì hắn đã có thứ giá trị hơn 62 triệu, hắn có... một con thằn lằn có thể khiến hắn sẵn sàng từ bỏ số tiền đó.

Nhưng lúc hắn 18 tuổi, tại sao hắn lại từ chối?

Khi đó, hắn không có lý do gì để từ chối một số tiền lớn như vậy cả.

Phương Điểm nhìn chằm chằm Bạch Liễu đang im lặng, sau đó nheo mắt lại, dài giọng nói: "Hai que kem biến mất thật là kỳ quái."

"Bạch Liễu, có người khiến cậu phải từ bỏ 62 triệu à?"

Phương Điểm hai mắt sáng rực tiến lại gần: "Bạch Liễu, cậu thích ai rồi hử?"

10:30 tối

Phương Điểm chẳng moi được gì từ miệng Bạch Liễu, đành phải tiếc nuối quay lên núi trước 10h.

Mục Tứ Thành và Bạch Liễu quét dọn qua loa thêm một vài nhà vệ sinh được một lúc nữa, sau khi xác nhận nhân viên bảo vệ NPC trong tòa nhà dạy học có nhiệm vụ giám thị bọn họ đã rời đi, cả hai người ngừng lại, quay trở về phòng học Bạch Liễu.

Trong phòng học trống không, Mục Tứ Thành mệt mỏi nằm nhoài trên bàn Bạch Liễu ngáp một cái, mí mắt nhắm tịt lại, "Bạch Liễu, sao chúng ta không trở về ký túc xá mà chờ ở phòng học làm gì?"

"Chờ người cho chúng ta cơ hội lên núi." Bạch Liễu bình thản trả lời, hắn mở quyển vở nháp lấy từ Hứa Vi lúc sáng.

Hắn có thói quen ghi chép lại những điều thú vị hàng ngày bằng cách vẽ tranh, có thể nói điều này cũng thể hiện một phần kí ức của hắn.

Nhúm đường cong chó con trong quyển vở nháp, hai que kem đã biến mất trước đó và tại sao hắn lại từ chối Hầu Đồng, đây đều là những điểm thiếu sót và phi logic trong trí nhớ của Bạch Liễu.

Một dấu vết đều có thể được tìm thấy trong quyển vở nháp này.

Đèn trong phòng học chưa bật, Mục Tứ Thành nhanh chóng ngủ gật trên bàn học phía sau Bạch Liễu, ánh trăng sáng từ cửa sổ chiếu vào quyển vở nháp đang mở của Bạch Liễu, soi sáng nội dung trên đó.

Bạch Liễu lật ngược trang vở nơi chó con xuất hiện lần đầu tiên rồi lật tiếp về sau.

Kể từ khi nhúm chó con xuất hiện, ngày nào nó cũng bám lấy Bạch Liễu, Bạch Liễu đi học thì nằm co ro trên chân Bạch Liễu trong lớp, Bạch Liễu ngủ thì dựa sát vào gối Bạch Liễu, Bạch Liễu dọn dẹp vệ sinh thì bám dính trên đầu tóc Bạch Liễu.

Bạch Liễu đuổi nó không đi, đánh nó cũng không được, nó giống như một linh hồn suốt ngày cứ lẽo đẽo theo chân mà chỉ hắn mới có thể nhìn thấy.

Trong vở nháp, hình người nhỏ hỏi nhúm chó con: 【 Theo tôi làm gì? 】

Nhúm chó con lần nào cũng trả lời hắn: 【Tôi muốn cậu không cô đơn. 】

【Nguyện vọng của tôi là là Bạch Liễu sẽ không bao giờ buồn một mình, vì vậy khi cậu buồn một mình, tôi sẽ xuất hiện. 】

【Cậu là thứ gì vậy? 】 Người nhỏ trong tranh hỏi.

Nhúm chó con ngẩng đầu lên trả lời: 【Tôi là vật kỷ niệm đủ tiêu chuẩn. 】

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment