Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 513

(*) Play phòng tắm đó pà con =))

Bạch Liễu sững người nhìn Hắc Đào qua cửa sổ trong chốc lát. Hắn vừa định xoay người đi xuống đón Hắc Đào thì thấy y đã nhanh chóng leo lên cột đèn đường, rồi đứng trên đó vận lực eo nhảy vọt một cái, vững vàng nắm lấy hàng rào chống trộm trước cửa sổ Bạch Liễu, tiếp đó dùng một chân giẫm lên tường tiến thẳng đến trước mặt Bạch Liễu, nhìn chăm chú vào hắn.

Bạch Liễu: "......"

Hắn liếc nhìn ngọn đèn đường đã bị cong queo một đoạn vì lực nhảy của Hắc Đào, ánh mắt vi diệu sững sờ một chút.

....... Theo lý mà nói thì khi tất cả người chơi đăng nhập vào thực tế, họ sẽ không thể mang theo số liệu thể chất giao diện trong trò chơi của mình được, nghĩa là họ sẽ trở thành người bình thường trở lại, nhưng sức mạnh của tên này vẫn được giữ nguyên như cũ...

Không hợp lý.

Chẳng lẽ đây là sức mạnh sau khi đã bị giảm hiệu quả?

Dưới cái nhìn thẳng thừng mang theo tính xâm lược của Hắc Đào, Bạch Liễu đột nhiên nảy sinh cảm giác cấp bách hiếm thấy. Hắn mấp máy môi, vừa định bảo là anh đi xuống đi, em sẽ xuống lầu đón anh, liền nhìn thấy Hắc Đào dễ dàng bẻ gãy lan can bảo vệ mà Mộc Kha mới lắp lúc chiều, rồi chui qua giữa hai song sắt, đẩy mở cửa sổ đang khóa ( đúng rồi, con hàng này lại phá hỏng tiếp một ổ khóa ở đây nữa), sau đó  ngay khi Hắc Đào đặt một chân bước vào nhà Bạch Liễu, thân trên đã nôn nóng lao đến vươn tay đi vào, ôm chặt Bạch Liễu.

Bạch Liễu bị lực đạo của Hắc Đào kéo lùi lại mấy bước, cuối cùng hai người ôm nhau ngã nhào xuống ghế sô pha.

Tối nay hắn đã uống một chút rượu, giờ đây lại bị Hắc Đào ôm chầm như thế này, đầu óc đều choáng váng xây xẩm, thở không ra hơi.

"Anh đứng dậy đã." Bạch Liễu cố gắng bình tĩnh đẩy cái đầu bù xù của Hắc Đào đang vùi vào cổ mình cọ loạn lung tung, đẩy được nửa chừng hắn lạnh lùng nói: "Không cho hôn!"

Động tác của Hắc Đào dừng lại, y chậm rãi cọ xuống phía dưới.

Huyệt thái dương Bạch Liễu nhảy loạn xạ, hắn hít sâu một hơi: "Cũng không cho c4n."

"Nhưng tôi rất nhớ em." Hắc Đào ôm chặt cứng, hai chân đè lên người Bạch Liễu làm hắn không thể động đậy, "Tôi có thể đến tìm em, tại sao không thể hôn em?"

Bạch Liễu: "..."

Rốt cuộc ai đã dạy Hắc Đào phép xã giao loài người là đến nhà nhau thì có thể hôn nhau vậy hả?

"Anh đứng dậy trước đã." Bạch Liễu lạnh lùng ra lệnh, nhưng khi thấy chiêu này không còn dùng được nữa, Hắc Đào vẫn đè chặt hắn không buông, Bạch Liễu đành phải dừng lại thay đổi cách nói, "Anh đứng dậy em sẽ khen thưởng cho anh."

Hắc Đào lập tức ngồi bật dậy, nhìn chăm chăm vào Bạch Liễu.

Bạch Liễu: "....."

Bạch Liễu rũ mắt, quỳ xuống nhẹ nhàng hôn lên mi mắt Hắc Đào.

"Được rồi." Bạch Liễu ngồi trở lại trên sô pha, Hắc Đào lại muốn nhào qua tới thì bị Bạch Liễu ấn người xuống, đột nhiên không biết vì sao, hắn cười khẽ, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao muốn hôn em?"

"Tôi có đủ tư cách." Hắc Đào nhìn hắn, "Tôi có thể hôn em."

—— lần trước Bạch Liễu bảo y có tư cách, sau đó hôn y, vì thế nên bây giờ theo logic của Hắc Đào, chỉ cần y đủ tư cách thì lúc nào cũng có thể hôn Bạch Liễu.

"Không phải anh đủ tư cách thì mới có thể hôn em." Bạch Liễu từ từ buông lỏng bàn tay đang giữ lấy Hắc Đào, hắn co chân trên ghế sô pha, vòng tay ôm lấy rồi dựa đầu vào đầu gối, đôi mắt đen lay láy lóng lánh ánh nước và men say dịu dàng nhìn Hắc Đào đang ngơ ngác, cất tiếng dịu dàng nhưng lại mang theo ý cười:

"Bởi vì em thích anh, cho nên em cho phép anh hôn em."

Hắc Đào ngẩn người, y hỏi ngược lại, "Thích, là gì?"

"Đại khái thích là một cảm giác không có giá trị gì cả." Bạch Liễu rũ mắt xuống, hắn bình thản giải thích với Hắc Đào, "Thường thì nó xảy ra giữa con người với nhau, cùng với sự tiết ra dopamine và hormone, khiến người ta mất lý trí, mất kiểm soát và quên cân nhắc giữa lợi và hại."

"Nói chung không phải là chuyện tốt gì."

Hắc Đào nói nhanh: "Vậy em không được thích tôi."

Thêm một lúc sau, y vô cảm nói thêm: "Cũng không được thích người khác."

Bạch Liễu yên lặng một lúc: "Em sẽ không làm những chuyện không có lợi cho em, vì vậy em thích anh là có lợi."

Hắc Đào hỏi, "Vậy em muốn tôi làm gì?"

Bạch Liễu chậm rãi nhướng mắt, hắn nhìn về phía Hắc Đào, đột nhiên nở nụ cười: "Em muốn anh ăn Cornetto sắp hết hạn giúp em."

Hắc Đào chậm rãi: "?"

Bạch Liễu đứng dậy cầm lấy cây Cornetto kia đưa cho y: "Là cái này đây."

Chắc là lúc quản gia của Mộc Kha chất đầy tủ lạnh cho Bạch Liễu thì có chút vội vàng, sau khi càn quét hết đống kem đắt tiền gần đó, ông cuống quýt bỏ thêm vào một cây Cornetto, nhưng xui xẻo là cây Cornetto này sắp hết hạn sử dụng.

Bạch Liễu là kẻ có vận may bằng 0, đa số Cornetto hắn mua đều gần hết hạn, vì vậy hắn cũng không ngạc nhiên gì mấy khi nhìn thấy cây kem chỉ còn một ngày nữa là hết hạn.

Hắc Đào cầm lấy cây Cornetto trong tay Bạch Liễu, y nhìn Bạch Liễu nghiêm túc hỏi: "Chỉ cần lần nào tôi cũng ăn Cornetto sắp hết hạn giúp em, thì em sẽ luôn thích tôi, phải không?"

Bạch Liễu cũng nhìn Hắc Đào, hắn im lặng một lúc lâu, sau đó nói: "Ừ, lần nào cũng phải ăn giúp em."

Ánh mắt Hắc Đào lóe lên, vừa định há miệng định c4n xuống thì Bạch Liễu nhanh tay lẹ mắt giữ lấy hàm của y, cười khẽ: "Vẫn chưa xé giấy gói ngoài kìa."

Cuối cùng nhờ sự giúp đỡ của Bạch Liễu, Hắc Đào dùng một loại khí thế quyết tâm gi3t ch3t không cho nó thoát, hung hăng c4n 2, 3 ngụm ăn sạch cây Cornetto sắp hết hạn giúp Bạch Liễu.

Ăn xong còn dây bẩn vào người mình và cả Bạch Liễu.

Trước khi Bạch Liễu đi tắm, hắn dạy cho Hắc Đào một số kiến thức cơ bản về điện và an toàn, chẳng hạn như không được chạm vào ổ c4m điện, hoặc không được ăn bất cứ thứ gì quá cứng, như là bàn trà ——  mặc dù nhìn thì có vẻ như nếu con hàng này ăn thì chắc cũng không sao đâu, nhưng tốt nhất là cứ đề phòng trước đã.

Dù sao thì hắn chỉ có một con thằn lằn có thể giúp hắn tiêu diệt Cornetto vị dâu thôi mà.

Bạch Liễu rất có trách nhiệm bảo vệ thằn lằn.

Sau đó Bạch Liễu định gọi điện cho Lục Dịch Trạm hỏi thăm tình huống của Hắc Đào trong thực tế là như thế nào —— con thằn lằn này thật sự quá sức trâu bò rồi, vừa mới quay qua quay lại Bạch Liễu đã thấy Hắc Đào tò mò gặm đứt hết bốn góc bàn trà.

Còn gặm rất vuông vắn và nghệ thuật nữa.

Sau khi Bạch Liễu lạnh lùng móc bốn góc bàn trà ra khỏi miệng Hắc Đào, hắn cảm thấy nhất định mình phải đi tắm rửa thôi.

"Lục Dịch Trạm." Cuộc gọi vừa được kết nối, Bạch Liễu dứt khoát nói thẳng, "Hắc Đào đang ở trong tay tôi."

Lục Dịch Trạm bối rối kinh hãi: "...?! Cậu muốn bao nhiêu điểm tiền chuộc mới thả cậu ta trở về?"

Bạch Liễu: "....."

Lục Dịch Trạm lập tức phá ra cười haha: "Đùa thôi, tôi biết Hắc Đào đang ở chỗ cậu mà."

"Tình huống của anh ấy hơi kỳ lạ." Bạch Liễu quỷ dị dừng lại, "Hình như tố chất thể chất trong hiện thực của anh ấy cũng giống như trong trò chơi."

"Đúng vậy." Lục Dịch Trạm không ngạc nhiên. "Hắc Đào là quái vật, trong thực tế hay trong trò chơi cũng chỉ có một giao diện thôi."

"Trước giờ tên này làm việc không biết nặng nhẹ, lòng hiếu kỳ cũng rất cao, tôi không dám để cậu ấy đến thực tế, sợ sơ sẩy không khống chế được là cậu ta lật tung luôn cả trời. Lúc tiến hành thí nghiệm, lực bám của cậu ta đến hơn 1 tấn, nếu không biết kiểm soát sức mạnh thì có thể bóp nát cổ tay của người khác như chơi. Nhưng cũng may bây giờ có cậu rồi, cậu ta lại nghe lời cậu nên tôi mới dám để cậu ta vào thực tế."

"Tình trạng đôi mắt Hắc Đào hiện giờ cũng đã ổn định." Lục Dịch Trạm thở dài hỏi, "Cậu ấy ở bên cạnh cậu ngoan lắm phải không?"

Bạch Liễu giơ điện thoại lên, chậm rãi nhìn thoáng qua Hắc Đào đang bò lê bò càng dưới đất bên ngoài, lạnh lùng hít hít ngửi ngửi đánh hơi mùi kem Cornetto, Bạch Liễu vội vàng che ống nghe điện thoại lại, cảnh cáo: "Hắc Đào, không được li3m mặt đất, nếu li3m mặt đất thì không cho li3m em nữa."

Hắc Đào a một tiếng, rồi hỏi, "Nhưng trên mặt đất còn Cornetto."

"Cứ mặc nó đi." Bạch Liễu lạnh lùng tàn nhẫn nói, "Nó bị anh giết sạch sẽ rồi, không sống lại nữa đâu."

——Trước đó Bạch Liễu giải thích cho Hắc Đào, kem Cornetto hết hạn có hại cho cơ thể con người thế nên hắn mới cần Hắc Đào giải quyết nó giúp mình. Thế rồi không biết tại sao con hàng này lại lý giải kem Cornetto là quái vật, bắt đầu đi lùng sục Cornetto khắp ngóc ngách trong nhà, muốn tận diệt hết dòng họ Cornetto cho Bạch Liễu.

Cảnh cáo xong Bạch Liễu thả tay bịt ống nghe ra, Lục Dịch Trạm đầu dây bên kia bối rối: "Vừa rồi sao lại im lặng?"

"Tín hiệu không tốt." Bạch Liễu bình tĩnh hỏi: "Cậu mới nói gì?"

Lục Dịch Trạm a một tiếng nói: "Hỏi cậu, Hắc Đào ở bên đó có nghe lời cậu không?"

Bạch Liễu thản nhiên đáp: "Tàm tạm."

Lục Dịch Trạm yên tâm: "Tốt rồi, cậu ấy không có thường thức, tôi sợ cậu ấy gặp rắc rối."

Bạch Liễu nói: "Vậy tôi đi tắm rửa đây."

"Ừ... À khoan, chờ chút!" Lục Dịch Trạm hoảng sợ gọi Bạch Liễu, "Tôi còn có chuyện muốn nói với cậu!"

Bạch Liễu hỏi: "Chuyện gì?"

Lục Dịch Trạm bắt đầu do dự: "A, cái này, cái này, là..."

Bạch Liễu lạnh lùng: "Không nói thì tôi cúp máy."

Lục Dịch Trạm quyết tâm nhắm tịt hai mắt lại: "—— là chuyện kia của Hắc Đào với cậu!!"

Bạch Liễu sững người, hai giây sau mới hiểu được Lục Dịch Trạm đang muốn nói đến vấn đề gì, lúc này đến lượt Bạch Liễu im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng: "Cậu muốn nói gì?"

"Ở ngoài hiện thực, cậu chỉ là một người bình thường, có thể lực bình thường, không phải như giao diện trong trò chơi." Lục Dịch Trạm đỏ mặt vội vàng giải thích, "Nhưng Hắc Đào thì không phải vậy, bởi vì cậu ấy là quái vật cho nên trong hiện thực vẫn giữ nguyên giao diện cấp bậc bi3n thái y hệt trong trò chơi."

"Cậu ấy chuyển hóa từ người cá, lực đạo ở eo dưới và chân là mạnh nhất, à.. ừm..nếu hai người muốn làm gì đó thì cậu phải bảo cậu ta làm nhẹ thôi, nếu không cậu ta đâm gãy xương cậu mất."

Bạch Liễu: "... còn chuyện gì khác nữa không?"

Lục Dịch Trạm thở dài một tiếng, gắng gượng nói tiếp trong xấu hổ và tuyệt vọng, "Còn nữa, mấy năm đầu tôi có dạy cho Hắc Đào mấy khóa s1nh lý học, nhưng mà lúc học cậu ta lại không hiểu được kiến thức của con người, toàn cho rằng mình là thằn lằn, thế nên tôi dạy cậu ta quá trình giao phối của thằn lằn luôn!"

"Tôi sai rồi! Tôi biết tôi đã lười biếng, tôi sai lầm rồi!"

"Nhưng quá trình giao phối của thằn lằn có hơi man rợ." Lục Dịch Trạm lắp ba lắp bắp, "À.. ừm.. lúc đầu phải c4n cổ, còn phải dùng đuôi trói chân hay gì đó của con cái, tức là cậu..."

"Tốt nhất là đừng làm trong hiện thực..."

Bạch Liễu đột nhiên cúp điện thoại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng hơi thở có chút dồn dập.

Vậy chỉ cần không làm trong hiện thực là được —— Lúc đó Bạch Liễu đã nghĩ rất lý trí và bình tĩnh.

Bạch Liễu quyết định đi tắm nước lạnh để lấy lại bình tĩnh lại, hắn bảo Hắc Đào thay bộ quần áo bẩn trên người ra rồi đến tủ quần áo tự tìm đồ ngủ cho mình, sau đó bước vào phòng tắm mới được tân trang lại mở nước tắm.

Hắc Đào cũng ngoan ngoãn thay quần áo.

Nhưng không may là, những bộ quần áo to rộng mà Bạch Liễu nghĩ rằng sẽ vừa vặn với Hắc Đào vẫn còn quá nhỏ đối với y.

Quần áo tròng vào người Hắc Đào ngắn cũn cởn, lòi cả mắt cá chân và rốn ra ngoài. Cho dù thiếu khuyết thường thức, Hắc Đào cũng biết quần áo này quá nhỏ với mình, bởi thế y bèn cởi chúng ra ( rồi lại lỡ tay xé rách tơi tả trong quá trình c0i đồ).

Y không có quần áo để thay, bộ quần áo duy nhất của y mới thay ra đã bị Bạch Liễu ném vào máy giặt rồi, bây giờ Hắc Đào cần một bộ quần áo mới.

Y lấy vài chiếc áo sơ mi Bạch Liễu ra thử, nhưng không chiếc nào vừa vặn, mà đống áo sơ mi đó sau khi bị Hắc Đào thử xong cũng rách tang hoang tác hoác —— đại khái là vai và đường giữa lưng đều bị bung chỉ hoặc rách vải.

Cuối cùng, Hắc Đào tìm được cái túi đựng xác, y lục lọi một hồi tìm thấy bộ đồ thú bông cực lớn.

Khoảnh khắc nhìn thấy bộ đồ thú bông, ánh mắt của Hắc Đào đông cứng lại, rồi chuyển từ màu đen lay láy vốn có thành màu xanh bạc trong tích tắc.

Y mặc thử vào, phần thân trên cực kỳ vừa vặn cứ như được may riêng cho Hắc Đào ——  thật ra đây là một bộ đồ thú bông rất lớn, nhưng khoác trên người Hắc Đào thì trông giống hệt đồ ngủ.

Đồ thú bông vừa mặc vào người, Hắc Đào dường như bị một tiềm thức lôi kéo, y cứ bước từng bước về phía phòng tắm nơi Bạch Liễu đang tắm hoàn toàn không kiểm soát được.

—— Y mơ hồ nhớ rằng, nếu mình mặc bộ đồ này thì phải để Bạch Liễu nhìn, hắn nhất định sẽ rất vui.

Bất chấp lời cảnh cáo lặp đi lặp lại của Bạch Liễu là không được đẩy cửa vào trong khi hắn đang tắm, Hắc Đào vẫn làm như vậy.

Bạch Liễu đứng trong phòng tắm để nước lạnh gội rửa cảm giác kỳ quái kia trong lòng mình đến khi đôi môi trắng bệch, hắn vừa nhìn thấy Hắc Đào đẩy cửa vào thì lạnh lùng lên tiếng: "Em đã bảo anh đừng vào..."

Bạch Liễu đang nói thì dừng lại, vẻ mặt hoàn toàn tĩnh lặng khi nhìn thấy Hắc Đào với đôi mắt xanh bạc trong bộ đồ thú bông ngoài cửa.

Hắc Đào nói, "Tôi thích em, Bạch Liễu."

Bạch Liễu vươn tay ôm lấy mặt Hắc Đào kéo y vào phòng tắm, sau đó đẩy y dựa vào cửa phòng tắm, nhắm mắt lại hôn y.

Tóc Hắc Đào bị nước lạnh xối ướt dầm dề, y cúi đầu ôm ghì lấy Bạch Liễu rồi hung hăng c4n vào cổ hắn, dùng sức đẩy mạnh lên, Bạch Liễu run rẩy đặt tay lên tấm kính mờ vừa mới lắp trong phòng tắm, để lại hai dấu tay hỗn loạn.

Nước trong vòi hoa sen rất lạnh, làn da của Hắc Đào cũng rất lạnh, nhưng lúc này đây, không biết vì lý do gì, khi Hắc Đào dán sát vào lưng hắn, hắn lại run lên lẩy bẩy.

Hóa ra máu của loài động vật như thằn lằn cũng sẽ tự nóng lên vào thời điểm kịch liệt như thế này sao?

Bạch Liễu c4n môi dư0i thở hổn hển, hắn trôi bồng bềnh theo từng cái ôm siết của Hắc Đào, hai mắt đỏ bừng, đầu óc hoàn toàn mê man.

Khoảnh khắc sau gáy bị c4n đau điếng, Bạch Liễu thẫn thờ ngẩng đầu lên, đối mặt với những tia nước xối xả không ngừng từ vòi hoa sen, thầm nghĩ: Kiểu thích như thế này... đúng là một cảm giác hoàn toàn không thể kiểm soát được.
Bình Luận (0)
Comment