Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 543

Tòa thẩm giáo.

Lưu Tập toàn thân bốc cháy lại đứng thẳng dậy, cậu đập mạnh chiếc búa xương lửa khổng lồ về phía Đường Nhị Đả, Đường Nhị Đả lùi lại một bước tránh né nhưng vẫn bị cọ xát vào góc áo. Nhớ đến lời Vương Thuấn nhắc nhở nếu bị lửa trên người Lưu Tập chạm vào thì giá trị sinh mệnh sẽ bị thiêu rụi liên tục, Đường Nhị Đả dứt khoát cởi luôn áo khoác ra.

Góc áo chỉ dính một vài đốm lửa nhỏ nhưng bị đốt cháy trong tích tắc, chỉ còn lại tro bụi.

Mục Tứ Thành liếc mắt nhìn thấy tình hình chiến đấu của Đường Nhị Đả, cậu nghiến răng nhấc bước chân lập tức biến mất ngay tại chỗ, giây tiếp theo đã dịch chuyển đến phía sau Phoebe, hai mắt đỏ như máu giơ cao vuốt khỉ, nhằm vào gáy Phoebe tát mạnh một nhát.

Phoebe không buồn quay đầu lại mà giơ tay lên, bộ giáp xương nháy mắt bọc lấy toàn thân cô bé kín kẽ không chút khe hở, thanh âm thiếu nữ mềm mại từ trong bộ giáp truyền ra: "Tôi đã nói rồi? Tốc độ nhanh cũng vô dụng trước giáp xương của tôi thôi."

"Nếu như miệng của người chết là nơi giữ bí mật tốt nhất." Đôi mắt xanh lục của Phoebe nhìn Mục Tứ Thành qua kẽ hỡ trên giáp xương, "Thì xương của người chết cũng là vật bảo vệ nghiêm ngặt nhất."

Những móng vuốt sắc nhọn của Mục Tứ Thành chộp lấy hộp sọ, phát ra những âm thanh cọ xát chói tai, cậu bất đắc dĩ nghiến răng, tức giận trừng mắt tiếp tục ấn xuống, xương móng vuốt khỉ kêu răng rắc giòn tan.

Đm! Thứ này cứng quá! Tốc độ tấn công nhanh đến đâu cũng không phá vỡ nổi!

Em gái này đao thương bất nhập, kỹ năng này cũng quá cmn bug đi! Có kỹ năng xuất sắc không hề có chút sơ hở nào như vậy sao!

Từ đã, hình như từ nãy đến giờ em gái này không di chuyển nhiều thì phải...

Mục Tứ Thành đảo tròn mắt, cậu nhớ trong đoạn video clip Vương Thuấn cho họ xem về Phoebe, sau khi Phoebe sử dụng Phúc âm để thu hút đối thủ thì toàn đợi đối thủ đến trước gần mình chứ không hề chủ động tấn công bọn họ.

Vì vậy, có thể nào là...

"Hey em gái." Mục Tứ Thành chậm rãi thu hồi móng khỉ, cậu nở một nụ cười tà khí với Phoebe đang trốn trong bộ giáp xương, "Sau khi em sử dụng kỹ năng, phạm vi di chuyển đã bị thu hẹp lại, đúng không ——"

"Phạm vi sử dụng kỹ năng Bài hát cầu nguyện địa ngục của em bị giảm theo thời gian đúng không?"

Đồng tử của Phoebe hơi co lại.

Gần như trong chớp mắt đó, Lưu Tập đã quay lại trận đấu một nhát đập bay Mục Tứ Thành văng ra xa, Mục Tứ Thành nhanh chóng cởi chiếc áo khoác đang cháy của mình, đạp một chân lên cây cột của nhà thờ, thuận thế lộn nhào trong không trung rồi đáp xuống bên cạnh Đường Nhị Đả.

Đường Nhị Đả nhanh chóng nói, "Tôi nghe rồi."

"Nếu phạm vi di chuyển của đối phương bị thu hẹp theo thời gian, chúng ta sẽ thuận lợi chạy trốn."

"Nhưng nếu hai chúng ta đều bỏ chạy, đối phương lại quay về gây rắc rối cho bọn Bạch Liễu nữa?" Mục Tứ Thành thở khò khè, hai mắt bốc hỏa, cậu lắc lắc bàn tay bị thiêu đốt, nhe răng trợn mắt, "Đm, lực tấn công khiếp quá, một người ở lại giữ chân hai người này đi, nếu không Bạch Liễu bên kia mệt đấy."

"Tôi ở lại." Đường Nhị Đả nhanh chóng gánh vác, "Cậu không giữ được hai người họ đâu."

"Nhưng anh mới là mục tiêu của bọn họ." Vẻ mặt Mục Tứ Thành hiếm khi bình tĩnh, cậu liếc nhìn Đường Nhị Đả, "Anh ở lại đây là hoàn thành tâm nguyện của bọn họ rồi còn gì?"

Đường Nhị Đả sửng sốt: "Mục Tứ Thành, cậu muốn..."

Nếu Mục Tứ Thành ở lại đây, sẽ chỉ có một kết cục, chính là bị hai người này giết chết.

Phoebe vung tay lên, vô số bóng ma trên mặt đất gầm thét lao về phía Đường Nhị Đả, cô bé lạnh lùng cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người: "Tôi đâu cho hai người thời gian thảo luận đối sách đâu nhỉ!"

"Xuống địa ngục hết cho tôi đi."

Khoảnh khắc lời nói vừa dứt, Lưu Tập đã nhảy lên cao, cậu ta lợi dụng sự bảo vệ của giáp xương xung quanh Đường Nhị Đả, hung hăng đập mạnh búa xương đang cháy về phía anh.

Ngay lúc búa xương ra đòn, Mục Tứ Thành cơ hồ vọt tới trước mặt Đường Nhị Đả, móng khỉ vắt chéo trên đỉnh đầu, một chân lui về phía sau, dùng sức đỡ lấy nhát búa kinh người của Lưu Tập.

Trong chớp mắt đó, cả hai cánh tay cậu đều bị lửa trên bề mặt búa xương bùng lên bao phủ. Dưới cơn đau dữ dội do cánh tay bị đốt cháy ở nhiệt độ cao, Mục Tứ Thành miễn cưỡng mở một mắt, hít sâu hai cái để điều chỉnh nhịp thở, sau đó khàn giọng nói với Đường Nhị Đả phía sau mình: "Anh quay lại bảo vệ bọn Bạch Liễu đi, tôi giữ chân hai người này."

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mục Tứ Thành đang ở trạng thái dồn sát thương (hai cánh tay đều bốc cháy), HP không ngừng giảm xuống, hiện tại là 78... 76... 】

"Tình đồng đội thật vĩ đại." Phoebe vẻ mặt lạnh lùng hướng bên trái vẫy vẫy tay, "Nếu như giá trị sinh mệnh của anh không giảm nhanh như vậy thì bộ dạng dõng dạc bảo thợ săn chạy trốn của anh đẹp trai biết bao nhiêu."

Từng tầng khói đen bao phủ mặt đất, bên cạnh những bộ xương còn có một số thi thể méo mó chui lên khỏi mặt đất.

Móng khỉ bên phải của Mục Tứ Thành đã bị đốt đến tận xương, cậu nhướng mày khàn khàn cáu kỉnh cười với Phoebe: "Nhưng dù HP của anh có giảm nhanh đến đâu, cũng không phải là điều các người muốn đúng không?"

"Thứ các người muốn trao đổi là giá trị sinh mệnh của thợ săn, thế nên mỗi một chút máu anh đây tiêu hao đều là trở ngại cho kế hoạch của các người, xem như anh đây vẫn còn lời nhể?"

"Chiến thuật tính toán ngu xuẩn." Sắc mặt Phoebe càng ngày càng lạnh, cô bé thu tay về, "Chiến Thuật Gia thông minh của các anh dạy các anh cách đánh địch như thế này à?"

Theo chuyển động của Phoebe, những bộ xương và thây ma trên mặt đất điên cuồng lao về phía Đường Nhị Đả, Đường Nhị Đả lùi lại một chân để tránh thoát, quay đầu thoáng nhìn Mục Tứ Thành, sau đó nhanh chóng chạy về hướng cổng Tòa thánh.

"Lưu Tập, ngăn anh ta lại." Phoebe lạnh lùng nhanh chóng ra lệnh.

Lưu Tập xoay chiếc búa tạ vài vòng, đập mạnh vào lối ra duy nhất của Đường Nhị Đả từ Tòa thánh, ngọn lửa tràn ra khắp nơi, tàn lửa bắn tung tóe. Lưu Tập lại lùi về sau kéo lê búa, gầm mạnh, chuẩn bị vung búa đập vào mặt Đường Nhị Đả. Mục Tứ Thành đang bị xương khô quấn lấy dời tầm mắt, cậu giẫm trên mặt đất, lưng căng ra, lui về phía sau giống như đang dồn sức lực trước khi chạy nước rút, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Đường Nhị Đả, chặn được nhát búa toàn lực của Lưu Tập.

Lúc Đường Nhị Đả sắp bước ra khỏi phía trước Tòa thánh, mặt đất bắt đầu rung chuyển dữ dội, âm thanh chạy nhanh của người khổng lồ ầm ầm truyền đến.

Nghe thấy tiếng chân chạy, Phoebe sững người một lúc, cô bé nhanh chóng hiểu được tình hình xảy ra ở Cung điện Giáo hoàng —— Tề Nhất Phảng đã làm nhiệm vụ thất bại, thế nên anh ta lập tức giao Titan cho họ, hy vọng họ sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ và quay trở lại tiếp viện.

Không kịp suy nghĩ, Phoebe lại ra lệnh: "Titan, ngăn cản thợ săn."

Nắm đấm to lớn của người khổng lồ giống như một ngọn đồi rơi xuống từ bầu trời như một thiên thạch, đập xuống mặt đất một cái hố có kích thước bằng nửa tòa án, trực tiếp cắt đứt lối đi ra bên ngoài Tòa thánh. Đường Nhị Đả nhanh chóng nhanh chóng rút lui, quyết định đi vòng qua đột phá, Lưu Tập và Titan không hẹn mà đồng thời cùng quay lại ngăn cản Đường Nhị Đả.

Lưu Tập giơ chiếc búa xương rực lửa lên, người khổng lồ rút nắm đấm của mình ra khỏi mặt đất, nhắm vào phương hướng của Đường Nhị Đả đấm mạnh xuống lần nữa.

Búa xương và nắm đấm gần như đồng thời rơi xuống, tro bụi bắn ra từng lớp như thể vừa xảy ra một vụ nổ nhỏ.

Khi tro tàn tan đi, Mục Tứ Thành quần áo tả tơi quỳ một gối trên mặt đất, một tay nắm chặt thành đấm, tay phải đang bị ngọn lửa của búa xương thiêu đốt hừng hực, cậu ho khan một tiếng ngẩng đầu lên, mặt mũi đầy tro xám xịt, đầu gối bị đập xuống đất chảy đầy máu, nhưng trên khuôn mặt lấm lem vẫn nở nụ cười.

Một nụ cười xấc xược, thậm chí có chút lười nhác.

"Không phải đã bảo với các người rồi à?" Mục Tứ Thành nhếch mép, "Đối thủ hiện giờ của các người là anh đây."

"Muốn đuổi giết thợ săn của chúng tôi thì phải giẫm lên xác anh đây trước đã."

【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Mục Tứ Thành bị trọng thương nghiêm trọng, mất 33 điểm máu, HP hiện tại là 41. 】

Vẻ mặt Phoebe chẳng chút biểu tình, lạnh lùng ra lệnh: "Giết anh ta trước, sau đó truy sát thợ săn."
Bình Luận (0)
Comment