Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 78

Edit: Ngân + Beta: Thư

Bạch Liễu không ở trại mồ côi quá lâu thì đã tiến vào trò chơi với Mộc Kha, sau khi xem hết nội dung bên trong trại mồ côi, cậu đã chuẩn bị rời đi rồi.

Nhưng trước khi rời đi Bạch Liễu còn phải bàn giao thêm mấy chuyện với Lục Dịch Trạm.

Nên Bạch Liễu để Mộc Kha về nhà đợi cậu trước rồi, lúc thiếu gia nhỏ này rời đi đầu cứ ngóng trông quyến luyến nhìn Bạch Liễu mãi, còn hỏi chừng nào Bạch Liễu về, Bạch Liễu dứt khoát để Mộc Kha cầm chìa khóa nhà mình về đợi trước, khiến ánh mắt Mộc Kha trông Bạch Liễu rõ cứ thấy thế nào.

Bạch Liễu vừa mới ra đã thấy Lục Dịch Trạm đang dựa bên cửa trại mồ côi đợi cậu.

Lục Dịch Trạm vừa thấy Bạch Liễu đã nổi hứng muốn ghẹo cậu mấy câu: "Tên thiếu gia kia đâu rồi? Lái con xe triệu đô bám dí sau đuýt ông, còn trừng mắt lườm tôi, ông có sức hút này từ bao giờ vậy?"


Bạch Liễu mặt không đổi sắc đá lại: "Có sức hút cũng có tác dụng gì, tôi không phải vẫn vì ông mà từ chối cậu ấy, để cậu ấy đi trước à."

Lục Dịch Trạm bật cười, nhưng rất nhanh đã thu hết ý cười nói sang chuyện chính: "Ông quan sát bên trong thấy thế nào rồi?"

Bạch Liễu không nhanh không chậm nói: "Trại mồ côi này trừ trẻ con bị ngộ độc cũng chỉ còn đám trẻ mất tích, về lũ trẻ bị trúng độc tôi cũng nắm được kha khá, còn về những đứa bị mất tích, tôi đoán chắc đây cũng chẳng phải lần đầu chuyện xảy ra ở trại mồ côi này đâu?"

"Ông làm sao mà biết?" Lục Dịch Trạm cả kinh.

"Thái độ không đúng lắm." Bạch Liễu bình tĩnh phân tích: "Cảm giác cô nuôi kia cho tôi không được ổn, người bình thường tránh hiện trường xảy ra vụ mất tích kiểu này còn chẳng kịp, nhưng khi cô ta giới thiệu cho tôi, tuy rằng có sợ, nhưng vẫn vô thức đi tới địa điểm xảy ra vụ mất tích - là khu vui chơi dành cho trẻ em.


"Đây không phải thái độ người lần đầu chứng kiến vụ mất tích nên có, đại khái chắc cũng tới mấy lần, nên mới xuất hiện loại trạng thái vừa sợ hãi lại đã thành quen này."

"Đúng vậy." Lục Dịch Trạm có hơi phiền ngậm lấy điếu thuốc lá mới châm: "Chúng tôi tìm hiểu bên phía viện trưởng rồi, nghe nói trong mười năm cơ hồ năm nào cũng xảy ra mấy vụ như vậy."

Bạch Liễu hỏi lại: "Án mất tích liên tục mấy năm đều xảy ra vậy bên mấy ông chắc cũng phải có ghi chép, lúc trước sao tôi không nghe thấy?"

"Bởi vì không phải mất tích, phần lớn đều là do đám trẻ tự chạy trốn, cho dù báo rồi, cũng bị coi thành trẻ bỏ nhà đi mà xử lý." Lục Dịch Trạm cắn đầu điếu thuốc, hai mắt tối đen: "Trên ghi chép có thể chỉ dùng một nét bút nhắc qua, không để ý là lướt qua rồi."


Đứa nhỏ mất tích trong trại mồ côi tư nhân, tốn cả đống công sức đi tìm cơ bản đều là làm ơn mắc oán, không tìm được người cũng chẳng có cha mẹ thân thích tới mắng trách ông, án mất tích báo đi báo lại này, cứ thế mà tích thành tro tàn, chỉ còn mấy hàng bút ký ít ỏi tùy tiện nhắc tới những đứa trẻ đã biến đâu mất tăm giữa biến người vô tận tìm chẳng thấy cũng chẳng có hy vọng.

"Tôi trước đó có điều tra tay xí nghiệp đầu tư cho trại, sau khi khỏi bệnh rồi, tôi nhắm chuẩn mà kiểm tra lại." Lục Dịch Trạm nhả ra một ngụm khói: "Nhưng đăng ký trại mồ côi tư nhân rõ không nghiêm ngặt bằng đăng ký trại mồ côi công lập, càng nhiều là do tư nhân tự quản lý, cụ thể chính xác là lúc nào ở đây rốt cuộc có bao nhiêu đứa trẻ, ghi chép mà chúng ta có được là thật hay giả cũng chẳng nói rõ ràng được."
"Tỷ như chuyện đám trẻ mất tích, trong giai đoạn này có mấy năm viện trưởng không báo lên, chúng tôi có khả năng cũng chẳng biết được."

Lục Dịch Trạm trầm mặc một lát lại nói: "Tôi nghiêng về hướng xí nghiệp nọ có vấn đề hơn, nhưng giờ đây người ta cả danh lẫn tiếng đều có cả rồi, cũng đã qua bao năm, chúng ta cũng chẳng có chứng cứ luôn, căn bản chẳng có cảnh điều tra sâu được."

Bạch Liễu lạnh nhạt tiếp lời: "Giả thiết thử thì dù xí nghiệp nọ năm đó có thật đã lôi mấy đứa nhỏ này ra làm trò gì, dưới tình huống chẳng rõ đứa trẻ tên họ là gì, từ đâu tới, bọn họ còn có nhiều khả năng biến chuyện mất tích này thành trò cười thật sự để đám trẻ biến mất trong trại mồ côi từ nay hoàn toàn không còn tồn tại, bọn các ông cũng chẳng thể tra rõ."
"Không sai." Lục Dịch Trạm hít một ngụm khói, hắng giọng ho vài tiếng: "Nhưng Bạch Liễu, đây là mạng người cả đấy."

Hai mắt Lục Dịch Trạm ửng lên nhìn về phía Bạch Liễu: "Tôi không cam tâm, mạng của đám nhỏ này cứ thế bị gắn mác thành ngoài ý muốn, mà dù thật sự là ngoài ý muốn chăng nữa, thì cũng phải loại bỏ hết thảy chuyện ngoài dự tính khác, tôi không cam tâm, nhưng hiện tại..."

"Ông không có chứng cứ." Bạch Liễu bình tĩnh nhìn Lục Dịch Trạm: "Ông loại không nổi gì hết, đây cũng chẳng phải phạm trù công việc của ông, ông có thể chạy tới hiện trường cũng là lo thêm cả đống chuyện bao đồng rồi."

Lục Dịch Trạm im lặng một lát, thoáng qua đã như chẳng có chuyện gì, cứng ngắc tiếp lời với Bạch Liễu về vụ mất tích này.

Lục Dịch Trạm là chất dẻo đặc biệt, dưới cùng một tình huống biết đã chẳng thể làm nổi Bạch Liễu nhất định sẽ không lao đầu vào, nhưng Lục Dịch Trạm thì chỉ cần cảm thấy có thể giúp được người khác, thì dù có tiêu tốn bao nhiêu công sức thì tên này đều sẽ cắm đầu mà làm.
Hơn nữa còn có thể kéo luôn cả Bạch Liễu cùng đi.

Lục Dịch Trạm nói với Bạch Liễu những gì anh biết về tình huống cụ thể của vụ mất tích, cho Bạch Liễu nhìn ảnh của những đứa trẻ đã biến mất trong mất năm nay, ảnh cho xem đều là sáu hợp một do mỗi năm trại mồ côi chụp, Lục Dịch Trạm cúi đầu, lướt điện thoại cho Bạch Liễu xem rõ những đứa trẻ mất tích nọ.

Lúc bức ảnh đầu tiên xuất hiện, Lục Dịch Trạm trầm mặc quỷ dị một lát.

Bởi vì bên trong bức ảnh những đứa trẻ mất tích đầu tiên có cả Bạch Lục.

"Ông cảm thấy cậu ta giống tôi hồi mười bốn tuổi phải không?" Bạch Liễu chỉ tay lên mặt của Bạch Lục mà hỏi Lục Dịch Trạm, vô cùng bình tĩnh đưa ra đánh giá: "Tôi cũng thấy rất giống."

"Các ông chẳng giống nhau chút nào." Thanh âm của Lục Dịch Trạm xuống thấp, ánh mắt anh nhìn sang Bạch Liễu, sự chấp nhất hiếm hoi ấy hiện ra chỉ để phản bác lời của thằng bạn mình: "Bởi vì cậu ta đã chết, còn ông thì vẫn sống."
-----------------

"Cậu gặp phải tình cảnh này bao giờ chưa Mục Tứ Thành?" Bạch Liễu vừa về nhà, vừa gọi điện cho Mục Tứ Thành: "Trong tương lai, tôi thân là【người chơi】, xác định sẽ chết trong một phó bản trò chơi vào mười năm trước, mà hiện tại, tôi của mười năm sau vậy mà vẫn sống và tồn tại được."

"Tôi nghe cứ như nghịch lý ông nội vậy?" Giọng của Mục Tứ Thành truyền ra từ điện thoại của Bạch Liễu, lời hắn hơi kinh nghi: "May mắn của ông thật sự quá nghịch thiên rồi Bạch Liễu, đừng nói là gặp chưa, thì tôi ở trong trò chơi cũng chưa từng gặp phải tình huống này."

【 Nghịch lý ông nội 】là lý luận do một tiểu thuyết gia viễn tưởng đưa ra, ý là nếu một người trở về quá khứ gϊếŧ chết ông nội của chính mình, vậy rõ ràng người đó cũng chẳng còn tồn tại trong tương lai nữa, vậy hắn rốt cuộc đã về lại quá khứ gì kiểu?
Tình huống hiện tại của Bạch Liễu là như thế, nếu như trong tương lai cậu tiến vào trò chơi, chết trong một tuyến thời gian của phó bản mười năm về trước, vậy thì cậu của hiện tại là đã sống bằng cách nào?

"Là thuyết đa vũ trụ tuần hoàn sao?" Mục Tứ Thành thử giải thích: "Lý giải thường thấy nhất của Nghịch lý ông nội là cái này rồi, giả thiết Bạch Liễu anh tồn tại ở một thời không là A, còn B mà anh nhìn thấy rất có khả năng là Bạch Liễu không qua màn tải lại một lượt 【 phó bản trò chơi 】ở thời không A này."

"Vậy tốt nhất anh đừng có tiền vào trò chơi bên trong trại mồ côi này." Giọng nói của Mục Tứ Thành nghiêm túc hơn chẳng ít, hắn khuyên Bạch Liễu: "Chỉ cần anh lựa chọn không tiến vào trò chơi này, thì anh sẽ không chết ở bên trong nó, như vậy có thể hình thành một khả năng khác tại thời không song song với thời không mà anh đã chết."
"Tôi cảm thấy đây không phải thuyết đa vũ trụ." Bạch Liễu rất tỉnh, cậu bình tĩnh nhắc nhở Mục Tứ Thành: "Chúng ta ở trong 【 thế giới hiện thực 】 là một 【 bản chính thức 】 của trò chơi, kết quả tính toán bày ra đã là kết quả cuối cùng của tất cả trò chơi tồn tại trong【 thế giới trò chơi của bản chỉnh sửa công khai 】, trên lý thuyết không tồn tại các sự việc đi lệch hướng, từ đấy dẫn tới thuyết đa vũ trụ vận hành song song."

"Bởi vì hiện thực mà chúng ta đang ở đã là kết quả cuối cùng của tất cả khả năng, không thể nào có tồn tại song song nữa."

"Này cũng đúng." Mục Tứ Thành thừa nhận điểm này, nhưng một thoáng đã phản ứng lại: "Không đúng, từ từ, nhưng nếu như kết quả bày ra là duy nhất, thế không phải là đại biểu cho việc anh nhất định đã chết trong phó bản trò trời mười năm trước sao hả?!"
"Nhưng lúc này tôi vẫn còn sống, chứng tôi tôi không chết trong phó bản đó." Bạch Liễu suy nghĩ tường tận: "Bằng không nếu hai mệnh đề【tôi vẫn sống 】và 【tôi đã chết 】đồng thời tồn tại, trên cơ sở vận hành song song là không thể, tồn tại duy nhất bên trong thời không hiện thực đã tự mang nghịch lý."

"Vậy thì..." Mục Tứ Thành lú luôn: "Vậy thì đây rốt cuộc là chuyện gì."

Bạch Liễu không để ý nghĩ vấn của Mục Tứ Thành, cậu đã lấy ra chìa khóa chuẩn bị mở cửa nhà rồi.

Bạch Liễu kẹp điện thoại ở bên bả vai: "Cậu tính tiến vào trò chơi khi nào?"

"Hỏi làm gì?" Mục Tứ Thành vừa nghĩ tới vụ này đã muốn trọc mẹ đầu: "Đệt chứ, tối qua nhận lời anh tham gia thi đấu tôi đã mất ngủ nguyên đêm rồi, anh rốt cuộc có cách gì không đấy? Hai tháng load hai mươi sáu phó bản tôi còn có thể cố gắng chút đỉnh, nhưng anh tối thiểu cũng phải để người ta chuẩn bị cho tôi chút của chứ!"
"Tôi muốn nói với cậu cũng là chuyện này đây, tôi muốn câu mang hộ tôi hai người mới." Bạch Liễu nói nhanh: "Hướng Xuân Hoa với Lưu Phúc, hai người họ là người chơi đồng hạng bên trong nhóm người chơi mới trước đó, đều có kỹ năng riêng, bảng thuộc tính C+, cậu đưa bọn họ qua cấp một tự luyện tập kỹ năng của mình đã, dạy họ vài thường thức bên trong trò chơi này, không cần quá để ý họ."

Tối qua sau khi Bạch Liễu đi ăn lẩu về đã thương lượng với Hướng Xuân Hoa và Lưu Phúc, cậu hỏi rõ hai tên trung niên này có muốn tham gia thi đấu vòng tròn không, cũng thành thật nói cho đối phương tính nguy hiểm của trò này.

Nhưng Hướng Xuân Hoa với Lưu Phúc cơ hồ chẳng do dự miếng nào, hai miệng một lời chảy cả nước mắt nắm tay đồng ý luôn, mà từ đầu tới cuối bọn họ cũng chỉ hỏi Bạch Liễu đúng có hai câu:
Câu đầu tiên là: "Chỉ cần thắng rồi, chúng tôi có thể giúp Quả Quả sống lại đúng không?"

"Trên lý luận là có thể." Bạch Liễu nói: "Điểm tích lũy gom được trong trò chơi thông thường của hai người cũng có thể thực hiện mong muốn này, không nguy hiểm bằng vòng tròn thi đấu, nhưng so tốc độ thì vòng tròn thi đấu thu được điểm tích lũy sẽ nhanh hơn rất nhiều, hai người có thể suy nghĩ kỹ ngày mai trả lời tôi sau cũng được."

Hướng Xuân Hoa hơi run rẩy liếc mắt nhìn Lưu Phúc, hai tay bà nắm chặt lấy tạp dề trên người mình, trên màn hình TV sau lưng bà còn đang trình chiếu tin mới về Lý Cẩu có khả năng phải thụ án tử hình.

Tin mới là báo lại, âm thanh rất lớn, cả phòng đều là cái giọng cứng ngắc của biên tập viên【 Tội phạm hiềm nghi trong án băm thây nữ sinh cấp ba bị phán tử hình】.
Hai mắt Hướng Xuân Hoa khẩn thiết nhìn Bạch Liễu: "Nếu chúng ta tôi tham gia cuộc thi này thì sẽ có thể giúp đỡ cậu đúng không?" - Đây là câu thứ hai mà bọn họ hỏi.

Bạch Liễu im lặng một lát: "Đúng vậy, nhưng trò chơi có tỉ lệ tử vong rất cao, hai ngươi vẫn nên xem xét lại một chút..."

"Chúng tôi đi." Hướng Xuân Hoa cười lên, trong mắt bà còn có nước mắt, bị bà dùng tay áo lau đi: "Không cần nghĩ thêm nữa, chúng tôi tin cậu, Bạch Liễu, không phải thu thập điểm tích lũy ở đâu cũng là thu thập cả sao? Không phải chỉ là thi đấu thôi à? Hồi ấy tôi còn là thành viên nữ của đội bóng truyền trong trường đấy, đúng không Lưu Phúc?"

--------

Tác giả có lời muốn nói:

Nay chưa chắc có chương hai đâu, cả nhà đừng đợi!

Yêu mọi người!

6 không những phải vác thêm con (gạch ngang) đồng đội heo, còn để khỉ kéo người hộ, tất cả hành động của 6 đều y sì một câu thành ngữ ---
Ngày mai rồi nói!

Cơn ơn các thiên thân nhỏ tăng tui dịch dinh dưỡng với phiếu Bá Vương từ 2020-08-27 23:34:11~2020-08-28 21:20:16 nha~

Cảm ơn thiên thần nhỏ ném bom cho tui nha: 江俞 1 个;

Cảm ơn thiên thần quăng tên lửa cho tui: 肖战必糊 1 个;

Cảm ơn thiên thần nhỏ quăng lựu đạn cho tui: 北平五星啤酒赠品 1 个;

Cảm ơn các thiên thần quăng tui địa lôi nha: 璇玑子 6 个; 阿瑾, 开心嘿哟, 2 飞, EQ, 秋瞑, 呀呀, 阿敛, ╰ ゜ 罅隙 ゝ, 北冥有鱼, 桃花懿就笑春风, 却与, 丑儿, 圍, 46943444, 潜行狙 k, 墨境尘, 四曦丸子, 买米当卡 ~, Chuya 的帽子, 辞安, 蝶殇, 流浪者与猴 1 个;

Cảm ơn các thiên thần cho tui dịch dinh dưỡng nha: 莫悼 190 瓶; 咸小姬 170 瓶;45101036 140 瓶; 宅一 zayi 120 瓶;MissK 112 瓶; 清竹染月 109 瓶; 周自珩 106 瓶; 走不到头, 清酒, 木祈雨 100 瓶; 堇色 99 瓶; 熊小花 89 瓶; 炸开的腿毛 82 瓶; 木熬, 阿九想养猫, 兰 BO, 呀呀, 风涟 80 瓶; 予鹤 gg 的宝贝 74 瓶; 文刀三花 66 瓶;45251033, 何以歌, Exqusite 丶, 余西西 60 瓶; 江南制药总局 54 瓶; 云云云翕, 小笨, 柠檬绿, 橘枝鱼, @@, 謠, 日食 Ric, 爱丽丝糖糖, 橙澈 50 瓶;LightBurton. 48 瓶; 赤橙黄黄黄黄黄. . . . . . 47 瓶; 彦幽忧 42 瓶;33515938, blabla, 月出, 24452179, 药丸, Shiro, 炎韵, 孤影空留忆昼夜, 是我不喜神明, 45949354, 王, 小岩井 沢, 娜鲁娃, 商隐, 墨境尘, 虾米, ╰ ゜ 罅隙 ゝ 40 瓶; 连家妹妹, 林晚 wan. 36 瓶; 二食堂的包子, 荠木 33 瓶; 天天就是天天, 晋江男科副主任 32 瓶; 荒川纸鹤, 西北老汉, 我滴个乖乖, lu, galaxy 亦凡, 静静静静静子, 卷耳, 妄言, 沧笙杳 30 瓶; 花笺书鱼, YUKEGG 29 瓶; 提提, 网线一拔恩怨去他妈, 想睡 soraru. , 千千星颂, 小朱, 凉栀, 一颗黑洞, 今天的闹闹依旧可爱呢, 流苏少女, 严争鸣, 云仔, 墨渲, 不 GVhij, 六袍, 梦之, 我主阿茶, 沉, 嘉琳, 46943444, 咪嗦哆哆, 花鳏, 君倾风, 江舒衍, 神弦, 火锅好好次, 少斯文, 么么疯了, 刑舟, 耐心恒心细心, 芳, 今天也不想上班, 可爱的小祲 ~, tale, 尘央, 夏木夜澜, 枸橼, 憣, 嘣嘣哒哒 hua, 你看我的名字是不是很, 王一博可可爱爱, 两大碗饭, 20602188, 莫燕绥, 嗷呜嗷呜, 清沆, 大王叫我来巡山, 干神莫 20 瓶; 迷迭 19 瓶;868686 17 瓶; 搬个火车站 16 瓶; 桃桃星冰乐 15 瓶; 南柯一梦无觅处 14 瓶; 苒楸 12 瓶;Hamster, 买米当卡 ~ 11 瓶; 如雾似幻, 快来浇花呀 々? , 你看起来很好吃, 月儿弯弯, 幻月, 绥安, 江城子, zkeee, 郁隐, 潘多拉的猫, G, 是曦曦呀, 47091886, 不死川玄弥, 小颁奖, 玉泉涌微澜, 叶修修贼甜, ? 西索 ~☆? , 握瑜, Tp01, 婚介所小明, v, 桶桶, 挖挖, 42312344, 沈峤, 计都, 柒染, 栗子君, CANDY777777777, 茨木家的小公主, Dear 白先生, 甜甜一个圈, 北生, 月莳天珩, 童童童童纸 10 瓶; 蒹葭苍苍, 是夏尔不是苏尔, 刘大包 9 瓶; 江江江江浅. , 烂柯人, 我爱白柳, 骑着油饼去学校 8 瓶; 无方之宴 7 瓶; 长夜时未寒, 月亮是我扳弯滴, 小兔子乖乖, 许安九, 辛夷 6 瓶; 飞天老女警, 猪猪侠 @ 阿木 @, 葵 皊, 嘻嘻哈哈, 雫, 盛夏晚晴, 我就是疯子, 你知道的, 明天会更好, 是陌陌呀 ~, 更觉效颦难 ∞, 清风徐徐, 萌萌, 云暮, 霜天不漫曙, 南风北淮, Green, xl, 沧沧, Sev 尘封, 李先生, 萌物猫罐头, 不具唯一性, 菠萝怪 5 瓶; 繁枝, 东方镜君, 青鸟一跃, 蔚蓝 4 瓶; 阿糜, 僵尸偷走了我的脑子, GGAD 一生推, 甜的很正经, 肥猫, 蔡小葵. 3 瓶; 温柔美人盛灵渊, 45227915, 攸光, 31224411, 玖辰, 秘籍, 42067079, 韶华, 黄桃小笼包, 扬羽, 亿万光年 2 瓶; 草莓椰奶圆圆, FZX, 江水 ~, 李乐遥, 45869973, 宸与林, 梅里鹿, 手速最快喻文州, 长亦生芒, 郁郁子, 半夏等你, 紾筰 srio, 刘幸运, 大瑶小丁, 素时锦年, 甘乐, 雁栖, chui 弓子, 凌淆, 兔子不吃胡萝卜, 39980397, 竹子均, 是凡凡呀. , Another, 曦 (づ●─●)づ, 笙歌, 青花瓷, 陆沨, 甜甜圈, 月夜 № 修罗, 洛惜辞, 我想要有猫, 一瓶也没有了, 木雁北, 陌陌 √, 梦月清秋, 明明, 病弱, 小雨, Law, 醯窗烛, 46297714, 风满楼, 黎笙 1 瓶;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người dành cho tui, tui sẽ tiếp tục cố gắng!

Chương

Bình Luận (0)
Comment