Tôi Rất Đáng Yêu

Chương 38

Edit: RossKhi anh gọi tên em Bão tố cũng hóa dịu dàng Những thanh âm vang lên Dường như phát sángChúc Nam Tinh không nghĩ mọi chuyện sẽ sớm dừng lại ở đây, nhưng cô tin rằng trước mặt mọi người, bọn họ chắc chắn sẽ không dám làm gì.

Nhưng cô sợ Kỳ hạ nhìn thấy, sợ Kỳ Hạ bị chọc giân,sợ Kỳ Hạ sẽ gây chuyện.

“Xin, xin lỗi” Chúc Nam Tinh túm chặt Chu Thư Đồng, ngăn cô ấy đi gọi người.

Chu Thư Đồng đột ngột bị Chúc Nam Tinh túm lập tức phản ứng lại, đây rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ,trước mắt, bây giờ phải để chuyện lắng xuống, không nên gây chuyện.

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên liếc Chúc Nam Tinh.Không biết cô ấy có nghĩ vậy không, nếu có thật sự cô rất ngạc nhiên.Từ bao giờ, Chúc Nam Tinh cũng học được cách nhìn bản chất sự việc qua hiện tượng.

“Một hai lần chỉ nói mỗi xin lỗi?” Tóc đỏ cười cười:”Câu này thì có ích gì?Xin lỗi thì cảnh sát có tha cho không?”

Tâm Chúc Nam Tinh lắng xuống,cứng họng.

“Vậy anh còn muốn gì nữa?” Sau lưng một giọng nói hung hãn vang lên.

Chúc Nam Tinh khựng lại, kinh ngạc quay đầu.

Đàn em cao to này cự nhiên……phản bác tên tóc đỏ?

Cô cứ tưởng bọn họ là cùng một người.

“Là đàn ông lại không biết xấu hổ đi bắt nạt nữ sinh?” Học đệ đô con kia đẩy Chúc Nam Tinh, đứng chắn cho Chúc Nam Tinh cùng Chu Thư Đồng.Vóc dáng cậu ta cường tráng, dũng mãnh cao lớn dọa tóc đỏ phải lùi về sau.Đem người đơn thuần ra so sánh, bắp đùi hắn chưa chắc bằng cánh tay thô của cậu ta.

“Mày là thằng nào?”Tên lưu manh tóc đỏ không muốn lộ ra vẻ yếu thế, dặt cái bát xấu số vừa rơi xuống kia lên bàn, hất cằm khinh thường nói:”Không có việc gì làm thì về chơi trứng khủng long đi!”

Học đệ đô con vẫn đứng yên bất động:”Thực ngại quá, tôi là đàn em khóa dưới của bọn họ”

“Ồ, muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân à?”Tên lưu manh tóc đỏ xoay người như muốn gọi cứu viện.Chúc Nam Tinh luống cuống, giạt giật góc áo của học đệ đô con kia:”Các người không quen biết nhau à?”

“Hồng Mao ư có gặp qua!” Học đệ đô con giọng điệu hùng hổ khinh thường tên kia:”Em ghét nhất là mấy loại hỗn láo này, không có việc gì, hai người dừng lo lắng, lát nữa anh em cùng lớp sẽ nhanh chóng tới đây thôi!”

Cậu ta vừa nói vừa móc di động ra chuẩn bị gọi điện.

Chúc Nam Tinh lại ngăn cản:”Không sao đâu,trong tiệm nhiều người như vậy, bọn họ không nháo đâu!”

Học đệ đô con có lẽ nhìn ra Chúc Nam Tinh không muốn làm lớn chuyện, nghĩ ngợi:”Vậy em đưa hai người về phòng!”

“Cảm ơn!” Chúc Nam Tinh nói.

Chu Thư Đồng quan sát một chút:”A, học đệ,có biết tôi không?”

Học đệ đô con không cần suy nghĩ liền gật đầu đáp:”Có biết! Chẳng phải chị cũng là Cao Nhị sao?”

“Ồ, tôi cũng không có nhiều can đảm như vậy!” Chu Thư Đồng biết cậu học đệ này là người tốt,lập tức thả lỏng:”Vừa rồi rất đẹp trai nha! còn đẹp trai hơn cái lúc đẩy người ta lúc chơi bóng!”

Học đệ đô con nghe vậy, sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói:”Bọn em chơi va đập quen rồi!”

“Lần sau nhớ chú ý nhé!”Chu Thư Đồng vẫy vẫy tay:”Mấy tháng nữa bọn tôi cũng lên năm cuối rồi,sau này trong trường sẽ để ý các cậu!”

Học đệ đô con cười lớn:”Vâng vâng vâng!”

Trong phòng riêng, mọi người thấy Chúc Nam Tinh cùng cHu Thư Đồng đi cùng người cao to kia liền giật mình sửng sốt.

“Vãi!Gì đây?” Tôn Dương thẳng thừng đứng dậy. Chu Thư Đồng tiến lên, ấn cậu ngồi lại vào ghế:”Cậu ấy vừa giúp bọn tôi hóa gải nguy nan,bây giờ lịch sự đưa bọn tôi về cũng không được à?”

“Hả?!” Tôn Dương sững sờ” Nguy nan gì?”

“Không quan trọng, cạm tạ học đệ đã giúp đỡ!”Chu Thư Đồng đứng dậy ôm quyền nói.

Học đệ đô con “phụt” cười, xua tay nói”Đừng khách khí”, xoay người rời đi.

Lúc này, Chúc Nam Tinh cũng ngồi xuống,Kỳ Hạ quay đầu nhìn cô:”Có chuyện gì vậy?”

Chúc Nam Tinh tự hỏi một chút, vẫn nên nói thì hơn:”Vừa rồi lại gặp người kia,cái người tóc đỏ hôm khai giảng chặn tôi ở cổng trường ấy, không cẩn thận dụng phải hắn!”

“Cậu không sao chứ!?”Kỳ Hạ không hỏi tiếp chuyện sau,chỉ để ý Chúc Nam Tinh.

Chúc Nam Tinh lắc đầu:”Tôi không có việc gì, chỉ là…..”

Chúc Nam Tinh cắn cắn môi, “Chỉ là lo hắn sẽ tìm tới đây kiếm chuyện”

“Tìm đến thì khiêng thôi!” Thái độ Kỳ Hạ dửng dưng:”Tôi có biết qua mấy tên đó, không sao đâu!”

“Ai, Kỳ ca?” Tôn Dương tò mò.

“Cả ngày như mấy con quái vật bảy màu đi lung tung quanh trường!”Mấy người này Chu Thư Đồng cũng từng thấy qua “Ở cái thời nào rồi, một đám lăng xa lăng xăng chẳng ra thể thống gì!”

“A, mấy người kia!” Lý Hạo nói:”Tao nghe nói hình như đều từ nông thôn xuống đây, trước kia từng làm trong tiệm cắt tóc nhưng bị đuổi vì trộm vặt, thường đến cướp của học sinh. Trường chúng ta cũng không ít người bị đâu!”

“Sao nữa!” Tôn Dương hỏi”Hả? Sao tao không biết gì hết vậy?”

“Về sau hình như đi theo Cao Sơn? Tao cũng không rõ lắm!”Lý Hạo nói:”Hồi đấy mày vẫn là một thằng nhóc ngoan ngoãn mồm còn dính sữa!”

Tôn Dương vặn lại:”Thế sao mày biết?”

Lý Hạo dừng lại, do dự không nói gì.

Tôn Dương trợn to mắt:”A hà! Hóa ra là mày bị cướp à!”

Lý Hạo sắc mặt khó coi, “Cút! Làm như mày chưa bị bao giờ ấy!”

Tôn Dương đắc ý dạt dao,nào có để ý:”Lão tử cuối cùng cũng tính sổ xong!”

“Ăn cơm!”Chu Thư Đồng nghe không nổi, bắt bọn họ câm miệng, sau đó mới nói với Chúc Nam Tinh:”Không phải sợ! Cùng lắm thì báo cảnh sát!”

Chúc Nam Tinh”Ừm” một tiếng,cúi đầu ăn cơm.

Bên ngoài xác thật không có chuyện gì, cho đến nửa bữa, Kỳ Hạ muốn đi vệ sinh.

Chúc Nam Tinh tâm tình vẫn luôn hốt hoảng,nhìn Kỳ Hạ đứng lên, phản xạ có điều kiện cũng đứng lên theo.

Kỳ Hạo cười nhạo, nhấc đuôi mắt:”Muốn đi cùng!”

Chúc Nam Tinh đánh cậu,”Gặp phải bọn họ đừng dây dưa vào!”

Kỳ Hạ cụp mắt xuống,khẽ “ừm”, đưa tay lên xoa tóc Chúc Nam Tinh mới chậm rãi hướng vào đại sảnh.

Chưa đến năm phút,đại sảnh bỗng nhiên bị xáo trộn.Ngay lập tức Chúc nam Tinh bật dậy, nhưng chỉ đứng đấy.Cô chống tay xuống bàn,ngón tay run run,chân mềm nhũn,cả tầm mắt cũng bắt đầu mờ đi.

“Tôi đi xem một chút!” Lý Hạo phản ứng nhanh nhất, ném đũa chạy ra ngoài.Khi đi ngang qua Chúc Nam Tinh, vô tình va phải đầu vai cô.Chúc Nam Tinh lấy lại được phản ứng, hai mắt mở to, chạy theo Lý Hạo.Cô chạy đột ngột đễn nỗi Chu Thư Đồng không thể bắt kịp.

“Nhanh!” Chu Thư Đồng ngồi ở trong cùng,sốt sắng không tiện chạy ra ngoài,”Mau cút ra!”

Tôn Dương cũng hoảng, trong chốc lát không may đá phải chân bàn,rồi đập vào ghế làm đổ xuống đất.Cả hai loạng choạng chạy ra ngoài, theo đám đông về phía toilet.Bước ra khỏi đám đông bên ngoài, đập vào mặt Chúc Nam Tinh là quang cảnh hoang tàn, cô kinh hãi mở to mắt.

Xung quanh ồn ào,tán loạn, mọi người đều bày ra dáng vẻ như xem trò,cùng với những mảnh thủy tinh hỗn đỗn bị đập ra từ gương rơi vãi xuống sàn.

Trong góc, có một vết máu nhỏ,nhỏ giọt, kéo dài vào tận toilet nam.

Nỗi sợ hãi như biển sâu nhấn chìm khắp khoang ngực Chúc Nam Tinh. Cô không thể nói được, như người bị mắc cạn bấu chặt lấy tường, thở dốc.Đúng lúc này,một bóng người vọt ra khỏi toilet nam, người đó che đầu,máu lênh láng chảy xuống cánh tay rơi xuống đất.

Là học đệ đô con.

Chúc Nam Tinh lấy hết sức lực chạy tới,muốn túm lấy cậu ấy, nhưng lại không dám túm.Máu chảy xuống như rửa mặt,trông dọa người vô cùng.

Chúc Nam Tinh sắp bật khóc:”Kỳ, Kỳ Hạ đâu?”. Học đệ loạng choạng một lúc,may có Tôn Dương kịp đỡ lấy.

“Kỳ Hạ còn ở bên trong!” Học đệ gắng gượng bám lấy cánh tay Tôn Dương:”Mau gọi cảnh sát!”

Sau đó, Chúc Nam Tinh nghe thấy tiếng còi.

Từ xa đến gần càng ngày càng rõ.

Chúc Nam Tinh sắp khóc, cô cắn môi đến trắng bệch, quay đầu nhắm mắt đi vào toilet nam.

Nhưng vừa mới quay đầu,cô đã bị một lực kéo sang bên,cô sửng sốt,sau đó chóp mũi ngập tràn mùi hương quen thuộc. Hai ba giây sau, toàn thân Chúc Nam Tinh như mềm nhũn ra, cánh tay vô lực ôm chặt lấy cậu.

“Cậu làm tôi sợ chết khiếp!”Nước mắt cô trào ra,cô sung sướng vui mừng tới nỗi không nói thành lời.Kỳ Hạ đặt cằm lên đỉnh đầu Chúc Nam Tinh, tùy ý để cô siết chặt lấy mình.Cậu khẽ hôn lên tóc cô thầm thì an ủi.

Đúng lúc cảnh sát ập vào.

Có những đứa trẻ hoảng sợ khóc thét, rồi tiếng của người phục vụ trong cửa hàng gọi ông chủ, tiếng người lớn kinh hô, tiếng vỡ chén. Khung cảnh ồn ào.

Lúc này, Chúc Nam Tinh mới buông Kỳ Hạ ra,gương mặt đỏ bừng ngập trong nước mắt,cô nghẹn ngào hỏi:”Cậu không sao chứ?”

Kỳ Hạ lắc đầu.

Chúc Nam Tinh lùi lại một bước,hai người tách ra,cô liếc Kỳ Hạ từ trên xuống dưới,sau khi chắc chắn cậu không có việc gì,dưới đáy lòng mới sinh ra một tia tức giận.

“Không phải đã hứa với tôi đừng dây vào bọn họ sao?”Chúc Nam Tinh nhanh chóng lau đi nước mắt, giọng điệu bình đạm hỏi.Cô nhìn chằm chằm Kỳ Hạ, hoàn toàn bình tĩnh sau cơn hoảng loạn.Khi con tim lắng xuống, lý trí sẽ lấy lại tình thế chủ đạo.Thật ra Chúc Nam Tinh hơi thất vọng, tại sao cứ phải nháo cho mọi chuyện lộn xộn đến như vậy.

Tại sao cậu lại không nghĩ cho người khác, tại sao cậu cũng không thể….nghĩ cho cô một chút?

Kỳ Hạ vừa mở miệng, còn chưa kịp nói,cảnh sát đã đi tới.

“Có cậu không?”ngữ khí của cảnh sát có vẻ không tốt lắm.

Chúc Nam Tinh nhìn chằm chằm Kỳ Hạ, khoảng hai giây sau cậu gật đầu.Đồng thời, tên lưu manh tóc đỏ cũng từ nhà vệ sinh bước ra.Hắn so với học đệ kia khá hơn nhiều,sau đó lần lượt xuất hiện thêm hai ba người, không có ai bị thương.

Vị cảnh sát liếc qua:”Toàn bộ mang đi!”

Chúc Nam Tinh lặng lẽ nhìn Kỳ Hạ im lặng để cảnh sát đưa vào trong xe.Tạn lúc đó cậu vẫn trao cho cô một ánh nhìn dịu dàng.

“Tình huống này chúng ta không đoán trước được đâu!’ Chu Thư Đồng an ủi Chúc Nam Tinh:”Nhiều lắm thì viết biên bản xử lí đánh nhau thôi, sẽ không ở qua đêm đâu!’

Tôn Dương gật đầu đồng ý, “Hơn nữa, rõ ràng bên ta rất yếu thế, dù sao trong nhà vệ sinh cũng không có camera. Đến lúc đó sẽ còn phụ thuộc vào những gì Kỳ ca nói nữa.”

Chúc Nam Tinh rũ mắt không nói gì.

Trong quán đám đông xem náo nhiệt dần dần tan biến,phục vụ trấn an khách hàng, công việc kinh doanh vẫn tiếp tục diễn ra.

Trong một phòng bao nào đó,có một nữ sinh cùng nam sinh đang ngồi.Đều là học sinh.

“Trời ạ! Không nghĩ tới đó lại là Kỳ Hạ!”An Di che miệng, “Anh họ,nhìn đi, đó chính là học sinh mới chuyển đến trường em!”

“Ồ” An Thầnvẫn không ăn cơm chỉ ngồi uống nước:”Học sinh cũng có thể đánh nhau à?”

“Không” An Di nói, “Dù sao trong trường vẫn là không được,vạn nhất mà dể hiệu trưởng biết được chắc chắn sẽ bị đuổi học!”

“Nhưng mà___” An Di nghĩ:”Khả năng Kỳ Hạ không nhất thiết sẽ bị như vậy,thành tích cậu ấy rất tốt,mặc dù là đại biểu lớp chưa bao giờ thu bài tập của cậu ấy bao giờ, nhưng đi thi lần nào cũng đứng đầu lớp.A,không có biện pháp, dù gì người ta sinh ra đã thông minh không ai sánh được rồi!”

Lời nói vừa dứt,cái ly đột ngột rơi xuống đất vỡ tan tành.

An Di sửng sốt:”Ai da Tích ca à, chậm lại một chút được không!”

An Thần thu hồi ánh mắt, ánh sáng trên đầu hội tụ một nửa bóng đen trên mặt, “Vô tình.”

“Này anh họ à,sao tự dưng có nhã hứng tới thăm chúng ta vậy?”An Di nói:”Mà thím cũng an tâm thật,tự nhiên lại dám để anh một mình tới đây!”

“Tại sao lại không dám!”An Thần bỗng nhiên ngẩng đầu,nhếch môi cười:”Anh không sao”

An Di nghe thế, tròng mắt xoay chuyển, do dự mà mở miệng, “Anh à nghe nói bác đưa anh đến bệnh viên đó khám đúng không?”

An Thần nghe vậy khoát tay, cười khẽ:”Ông ấy cả ngày nghi thần nghi quỷ em còn không biết sao?”

“Ừ nhỉ!” An Di lẩm bẩm, tiếp tục ăn.

*

Về tai nạn của Kỳ Hạ, khi trở về Chúc Nam Tinh cũng không nói lời nào.

Khoảng chín giờ tối, Chúc Cửu Tứ đi xã giao về không thấy Kỳ Hạ đâu, ông tưởng cậu đã ngủ rồi:”Kỳ Hạ ngủ rồi à?”

Chúc Nam Tinh khẽ “Vâng” một tiếng, bưng nước ấm lên lầu:”Con hơi mệt, lên trước!”

“Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi!” Chúc Cửu Tứ không nghi ngờ gì.

Mười giờ, Chúc Nam Tinh nghe thấy tiếng người mở cửa. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng xuống giường đóng cửa phòng lại. Cô sợ không nghe thấy tiếng Kỳ Hạ về nên cố ý mở cửa phòng. Trong lúc đóng cửa cũng không quên khóa trái,Chúc Nam Tinh không đi ngủ mà ngồi bệt xuống đất im lặng cầm điện thoại.

Tất cả đều do Chu Thư Đồng dạy. Trên cầu thang có tiếng bước chân,không hề hạ thấp thanh âm, coi như không sợ bị bắt muộn.Giờ phút này, Chúc Nam Tinh chỉ có thể cảm thấy may mắn, Chúc Cửu Tứ hôm nay uống say, lúc này đã sớm ngủ rồi. Mà Trình Ninh Diệc trước nay vẫn luôn đi ngủ sớm, phòng cách âm cũng rất tốt.

Chúc Nam Tinh một bên nhẹ nhàng thở ra, một bên giữ dáng vẻ giận dỗi.Cậu làm thế chẳng khác nào gây sự với cô đều sẽ không không sao.Cậu vẫn luông có thái độ này, thờ ơ không bao giờ quan tâm dến thế giới.

“Cộc cộc”

Tiếng gõ trình tự vang lên.Chúc Nam Tinh ôm đầu gối, làm bộ không nghe thấy, cũng không nói gì.

Gương mặt rũ rượi,phờ phạc.Vì lí do nào đó, Kỳ Hạ cảm thấy Chúc Nam Tinh đang ngồi ở cửa.Cô mỏng manh yếu đuối, nhưng cũng rất mạnh mẽ cương ngạnh, chờ đợi cậu.

“Chúc Nam Tinh…” Kỳ Hạ lên tiếng.Màn đêm yên tĩnh, giọng nói của cậu trầm xuống, như thể đang mệt mỏi, cậu nhẹ nhàng gọi tên cô, lại không cần cô thực sự đáp lại.

“Thực xin lỗi!”Cậu lại nói.

Mà lúc này Chúc Nam Tinh, sớm đã rơi lệ đầy mặt.Cô vùi mặt vào đầu gối và khóc đến toàn thân run rẩy.Cô rõ ràng không nói gì, nhưng cậu lại biết cô đang nghe, cái kiểu ăn ý này làm cho mắt cô đỏ bừng.

“Hôm nay tôi không gây sự.” Kỳ Hạ cười, dựa nhẹ đầu vào cửa, cổ ngẩng lên, nhưng mắt lại nhắm nghiền.Đôi mắt đen láy của cô gái xẹt qua trước mắt, nước mắt lưng tròng.Nghĩ đến đây, Tề Anh khẽ nhếch môi cười, “Tại sao tôi luôn là người làm cho cậu khóc.”

Chúc Nam Tinh còn tưởng cậu đoán được cô đang khóc, không sợ cho dù biết cũng đâu thấy được đâu,cô phải quật cường lau đi nước mắt,”Tôi không khóc!”

“Này, quan tâm đến tôi à?”Kỳ Hạ cao giọng lại khoác lên bộ dáng thiếu niên ngỗ nghịch.

Có vẻ như sự mềm yếu vừa rồi đều là cố tình yếu đuối.

“Vì cái gì cậu nói hôm nay không gây chuyện?”Chúc Nam Tinh hỏi Kỳ Hạ.

Kỳ Hạ:”Tôi thật sự không làm gì hết. Lúc đó học đệ cùng Hồng Mao đánh nhau, tôi đi cản một chút!”

“Chỉ có vậy?” Chúc Nam Tinh hoài nghi.

“Không tin cậu có thể hỏi chú cảnh sát!”Kỳ Hạ cười ra tiếng.

Chúc Nam Tinh “Hừ” một tiếng,cảm giác từ nãy đến giờ mình không tức giận.

“Hết giận?” Kỳ Hạ thử hỏi.

Chúc Nam Tinh mới không có, hừ lạnh một tiếng”Cậu quỳ xuống đi! Nếu không tôi sẽ không mở cửa!”

Kỳ Hạ nghẹn một cục:”……Cậu có thể bớt xem phim truyền hình đi được không? Đây là lời…. vợ nói với chồng”

Mặt Chúc Nam Tinh nóng bừng,dù gì lời cũng không rút lại được.

Cô đứng dậy, đột nhiên mở cửa.Kỳ Hạ hoàn toàn không nghĩ tới, ngã người ra sau.Nửa người trên ở trong phòng, chân lại ở ngoài.

Kỳ Hạ: “……”

Chúc Nam Tinh bỗng nhiên cười ra tiếng,cuối cùng trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất cười.Kỳ Hạ dứt khoát không đứng dậy, hai tay gối lên sau đầu, nhìn Chúc Nam Tinh cười.Hai người, một người nằm trên mặt đất còn một người ngồi xổm trên mặt đất.Hai đôi mắt nhìn nhau, con người đen như mực đều ẩn chứa bóng hình của nhau.

Cuộc điện thoại của Kỳ Hạ đã đánh vỡ bức tranh tươi đẹp này.

Chúc Nam Tinh lấy lại ý thức, hơi sửng sốt,ngay sau đó đỏ mặt quay đi.Cô ngồi xếp bằng trên giường, giả bộ thản nhiên nghịch điện thoại.Kỳ Hạ cũng từ mặt đất ngồi dậy,liếc vào dãy số trên điện thoại, trầm mặc một lúc,lại ngẩng đầu nhìn Chúc Nam Tinh, cũng không đi ra ngoài.

Mới vừa”Kết nối”,chưa kịp đặt điện thoại lên tai, một giọng nói đã phóng tới.

“Kỳ Hạ! An Thần đi tìm mày! Mày lại muốn làm cái gì nữa vậy hả con?” Giọng nói sắc ben của Triệu Vân phóng tới:”Tại sao mày cứ phải đeo bám cuộc sống của mẹ?”

Lời nói quá mơ hồ, Chúc Nam Tinh không hỏi cau mày.

“Con mau nói An Thần ở đâu! Con rõ ràng biết thằng bé sức khỏe không tốt,từ năm này qua năm khác luôn làm bạn với bệnh viện, trạng thái của thằng bé thực sự không ổn,chúng ta cố gắng tìm bác sĩ cho An Thần,xin con đừng cố tình khiêu khích thằng bé được không!”Triệu Vân cơ hồ như sắp khóc.

Mấy ngày nay Kỳ Hạ ở đâu, làm gì Chúc Nam Tinh là người rõ ràng nhất.

Cho nên cái thái độ chỉ muốn chất vấn người khác của Triệu Vân khiến Chúc nam Tinh khó chịu không thôi,cô há miệng thở dốc lại muốn nói gì đó.

Nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Kỳ Hạ cắt ngang.

“Triệu Vân tư duy của bà cũng thật thú vị!” Kỳ Hạ cười lạnh một tiếng,”Từ khi bà ly hôn với ba tôi,con trai yêu của bà chẳng nhẽ mỗi lần không đến quấy rầy chọc tức tôi?Tôi thật sự không làm cái gì cả!Đúng vậy, con trai bà thần kinh có vấn đề, nă ngoài tinh thần của hắn mới không ổn sao?Không! Từ trước đến nay tinh thần của hắn đã có vấn đề rồi!”

“Con!”Triệu Vân lúc này không muốn cùng cậu cãi nhau”Nói cho mẹ biết,con rốt cuộc có nhìn thấy An Thần không? Thằng bé là em trai con!”

“Không thấy!”Kỳ Hạ vô cảm nói:”Và, hắn không phải em trai tôi! Mong bà hiểu!”

Lập tức kết thúc cuộc gọi,căn phòng lập tức lâm vào trạng thái tĩnh lặng.Ngoài cửa sổ có gió, âm thanh nhỏ nhẹ, xuyên qua cửa sổ dần dần xoa dịu trái tim đang bồn chồn.

Một lúc lâu sau, Kỳ Hạ đi tới. Khi đi qua công tắc điện, cậu tắt điện, căn phòng lập tức rơi vào bóng tối. Chúc Nam Tinh chớp chớp mắt để thích nghi, không hiểu cậu đang muốn làm gì.Tiếng bước chân đang ở ngay trước mắt, mặc dù không nhìn thấy nhưng cô có thể cảm nhận được.

Kỳ Hạ dừng ở trước giường, ngồi xuống thảm,cậu dựa lưng vào thành giường, vô tình chạm vào chân Chúc Nam Tinh.

Sau khi thích nghi hoàn toàn với bóng tối,căn phòng bỗng ngập tràn ánh trăng soi sáng, mơ hồ nhìn thấy bóng hình Kỳ Hạ.Cậu chống tay lên thái dương,nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài,ánh trăng lơ lưng rọi trên đầu cậu, nhuộm bạc mái tóc đen bóng.Có ánh sáng đứt quãng trên vai cậu, là….là vì sao gửi tới cậu.

“Kỳ Hạ……” Chúc Nam Tinh cảm thấy Kỳ Hạ thực sự không thoải mái.

Càng trầm lặng, lại càng khó chịu.

“An Thần trước kia không gọi là An Thần, cậu ấy họ Kỳ.”Kỳ Hạ bỗng nhiên nói, trong đêm tối, giọng cậu rất nhẹ”Khi còn nhỏ, cậu ấy rất dính tôi,nhưng từ khi sinh ra thân thể đã không khỏe mạnh rồi,mỗi ngày đều uống một tá loại thuốc thang,đổi mùa lại nằm viện, một lần là nằm tới nửa tháng.”

Khi đó Kỳ Hạ mới học Tiểu Học, cậu rất ít khi ra ngoài chơi, bởi vì cậu rất muốn cho cả em trai chơi cùng nữa.

Lúc đi học cậu học rất nghiêm túc, vì Kỳ Thần không được đi học, cậu muốn gánh trách nhiệm dạy cả em nữa.

Sau đó không hiểu lý do gì ba mẹ lại ly hôn, còn nói Kỳ Thần không phải người Kỳ gia,mà là đứa trẻ do mẹ cậu cùng người khác sinh ra.

Kể từ đó mộ lần cách biệt không còn thấy Kỳ Thần nữa.

Có lẽ vào sơ nhị năm ấy,bạn của cậu đánh nhau bị thương,nhàn rỗi không có việc làm liền vào trông bệnh, ai ngờ gặp Kỳ Thần.

Lúc ấy, Kỳ Thần đang ngồi trên xe lăn, cả người gầy yếu.Cậu ta mặc đồ bệnh nhân, ngồi bên cửa sổ.

Gặp lại nhau sau hai năm.

Tâm trạng Kỳ Hạ xao động rất lớn,cậu đi qua hỏi thăm Kỳ Thần.

Kỳ Thần ánh mắt ghét bỏ trừng cậu, điên cuồng gào lên:”Không phải tại anh vô dụng!Ah tại sao không cứu tôi! Chỉ có anh mới có thể cứu tôi! Tại sao lại không biết?”

Bệnh viện an tĩnh, một chút cử động cũng ngừng lại.Kỳ Hạ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra,một lượng lớn bác sĩ và y tá ập tới đưa Kỳ Thần về lại khu chữa bệnh.Kỳ Hạ muốn biết về tình hình của cậu ấy, nhưng ý ta không có thời gian chỉ nói đơn giản:”Cậu ấy bị chứng hưng cảm nhẹ, còn có rối loạn giả bệnh.”

Và, ảo tưởng bức hại.

Kỳ Hạ không tin nổi sự thật, quyết dịnh chờ trong bệnh viện, đợi đến một ngày thì Triệu Vân tới.

Triệu Vân thấy cậu như nhìn thấy ma,vẻ mặt thần sắc,không một lời nào đuổi cậu đi.

Sau này, Kỳ Hạ mới biết được bệnh của Kỳ Thần đã ăn sâu vào máu.Nếu Kỳ Hạ và Kỳ Thần là anh em ruột,Kỳ Hạ liền có thể cứu hắn.

Thật không may, họ không phải.

Họ đều được sinh ra trong cùng một gia đình,thậm chí ngay từ nhận thức đầu tiên, ngay cả cha mẹ cũng giống nhau.

Tại sao ông trời lại bất công như vậy?Cho hắn thân thể tàn bại, còn đưa cho hắn cái tình yêu thương của cha mẹ dị dạng.Kỳ Thần điên cuồng ghen ghét với Kỳ Hạ, cảm thấy muốn điên lên khi Kỳ Hạ đoạt hết mọi thứ của hắn.

Vì vậy hắn muốn lấy đi mọi thứ Kỳ Hạ có được, những thứ không thể lấy được lập tức sẽ bị hủy hoại.

Từ đó về sau, Kỳ Thần sống như âm hồn không tan.

Mới đầu, Kỳ Hạ không cảm thấy căm ghét gì,cho đến khi xảy ra chuyện của Hồ Khê, Kỳ Hạ mới nhận ra rằng, Kỳ Thần ngày xưa đã không còn nữa.

Hiện tại là An Thần đang hành hạ cậu.

Những việc này, Kỳ Hạ mới là người trong cuộc, mà Chúc Nam Tinh chỉ là một người vây xem,lị nhịn không được đỏ mắt, rơi lệ.

Đau lòng.

Kỳ Hạ đã làm gì sai?

Nhưng Kỳ Hạ đâu có làm gì sai?

Phạm sai lầm, rõ ràng là người lớn.

Mà những người phải chịu đựng sai lầm đó, chính là những đứa con nhỏ của họ, những người còn chưa bước vào xã hội.

“Kỳ Hạ!”

Chúc Nam Tinh rời khỏi giường,cô vốn dĩ muốn an ủi Kỳ Hạ nhưng lại thấy cậu đã quỳ xuống mặt đất.Có thảm dưới đất, không đau đầu.Chúc Nam Tinh hơi đờ người,nhanh chóng dựng thẳng cơ thể.

Giây tiếp theo, cứng đờ.

Còn Kỳ Hạ đang ôm cô vào lòng.Đầu cậu đặt lên bụng cô, giống một đưa trẻ to xác sà vào lòng mẹ.

Một tay cậu có thể ôm trọn eo thon của cô,hô hấp dần trở lên nặng nề.Chúc Nam Tinh chỉ sững sờ trong vài giây, sau dó liền thả lỏng.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu,thật lâu mới nghiêm túc nói:”Không sao đâu, Kỳ Hạ, phía trước kia sẽ là sự yêu thương bao bọc cậu.”

Chỉ với một câu nói, đôi mắt Kỳ Hạ lập tức đỏ bừng.

Cậu đè nén cảm xúc xuống, sau đó đem Chúc Nam Tinh ôm càng chặt.

*

Nhờ có vụ đánh nhau ở tiệm lẩu,cuối cùng Kỳ Hạ cũng mở lòng.

Từ đó, mối quan hệ giữa Chúc Nam Tinh và Kỳ Hạ trở lại như ban đầu.Mỗi ngày Kỳ Hạ trêu Chúc Nam Tinh không biết mệt,Chúc Nam Tinh mỗi ngày đều nghĩ cách lấy lòng Kỳ Hạ, viện mọi lý do để học bù.

Khoảng thời gian quanh co trầm lặng đã qua đi,họ dường như trở về quá khứ,lại giống như trước kia không thể giải thich được.

Hôm nay, Chúc Nam Tinh như thường lệ làm bài tập về nhà,sau đó xem bài thi số liệu.Chỉ đọc qua hạng mục, không làm.

Trước tiên cứ làm các dạng khó trước,mãi cho đến tiễng gõ cửa vang lên.

Chúc Nam Tinh không ngẩng đầu:”Vào đi!”

Kỳ Hạ đặt khuỷu tay lên nắm cửa,dùng vai mở cửa ra,sau đó đi vào:”Đóng cửa lại giúp tôi!”

Chúc Nam Tinh nghĩ thầm mở cửa được mà lại bắt người ta đóng cửa, nhìn lại liền thấy Kỳ Hạ đang bưng một cái khay trong tay,trên khay đựng hoa quả đã cắt, một ly sữa bò và một ly nước ấm.

“Sao lại mang lắm đồ vậy?”Chúc Nam Tinh đứng dậy giúp đỡ.

Kỳ Hạ né tránh, mũi chân đá Chúc Nam Tinh, “Đi đóng cửa.”

Chúc Nam Tinh kêu một tiếng xoay người đóng cửa.Kỳ Hạ đặt đồ lên bàn, ngựa quen đường cũ kéo một cái ghế sang bên cạnh.Cậu không thích nghiêm chỉnh ngồi trên ghế,nên đổi ngược chiều ghế ngồi ngược lại, hai tay chống lưng ghế,còn lắc lắc ghế.

“Cẩn thận không ngã!” Mỗi lần nhìn cậu nghịch như vậy Chúc Nam Tinh đều phải lên giọng nhắc nhở.Kỳ Hạ ngắt một quả nhỏ bỏ vào miệng,ngón tay thon dài lật bài thì”Bộ đề này rất khó!”

“Cực kỳ cực kỳ khó!”Chúc nam Tinh bĩu môi,cầm cốc sữa lên nói:”Thông thường, câu số ba trở đi hơi khó, nhưng nếu có thể tìm ra hướng giải đều sẽ rất thuận lợi, lần này câu thứ tư từ dưới đếm lên đã thấy khó rồi!”

Kỳ Hạ ngước mắt lên nhìn cô,tóc cô gái tùy tiện búi thành chùm,có mấy sợi xõa xuống ngực.Cô gái tóc ngắn trước kia không biết buộc tóc nay còn có thể tết tóc.Khẽ liếc qua chóp mũi cao thẳng của cô, trên đó còn vương một tầng mồ hôi mỏng.Khóe miệng còn dính sữa.

“Này!” Kỳ Hạ đột nhiên hô lên.

Chúc Nam Tinh hai mắt ngốc ngốc quay đầu.

“Cậu đã làm gì với sữa của tôi!” Kỳ Hạ nhướng mày,đuôi lông mày mang theo chút khiêu khích:”Tôi dâu nói sữa là cho cậu?”

“Hả?” Chúc Nam Tinh nhìn sữa bò trong tay,lại nhìn ly nước ấm bên cạnh”Kia không phải là của cậu sao?”

“Đó không phải của tôi!” Kỳ Hạ vươn tay muốn lấy.

Bàn tay mềm mại của Chúc Nam Tinh ấn lên trán Kỳ Hạ, toe toét cười:”Cậu tránh ra!”Một lúc lâu sau hai người mới ổn định lại và làm bài kiểm tra.

Bốn chủ đề chính vẫn chưa kết thúc cho đến tận tờ mờ sáng.

Khi Kỳ Hạ chuẩn bị đi,đuôi mắt của Kỳ Hạ đã sớm mở không nổi rồi,ngẩn ngơ đi theo tiễn Kỳ Hạ.Kỳ Hạ vẫn không nhúc nhích, ngồi yên trên ghế,ngửa đầu xem Chúc Nam Tinh.

Chúc Nam Tinh mơ mơ màng màng, “Cậu không về phòng à?”

“Ngẩng đầu!” Kỳ Hạ cười, “Ngủ trên mặt đất của phòng cậu á!”

“Ồ, vạy cậu ngủ di!” Chúc Nam Tinh không một chút cảnh giác xoay người leo lên giường.Chờ cô treo lên giường, chăn bông đã trải sẵn lên giường,Kỳ Hạ đi tới, khóe môi treo một nụ cười sủng nịch, đuôi mắt dịu dàng như đêm hè.

Nhẹ nhàng bước tới bên giường,cúi người, khom lưng, thanh âm rất thấp, “Chúc Nam Tinh?”

Chúc Nam Tinh lim dim mở mắt. Đập vào mắt là đôi mắt đen, sâu hun hút của Kỳ Hạ, sáng ngời.Cậu đang cười, đẹp một cách kinh ngạc.

Bên tai vang lên tiếng nói trầm thấp,chóp mũi xẹt qua tia thuốc lá nhàn nhạt.

“Chúc Mừng sinh nhật!”

“Mau lớn nhanh đi!”

Chúc Nam Tinh thật sự quá buồn ngủ,phát ra tiếng”ừm” rất nhẹ,phảng phất đáp lại.Kỳ Hạ giơ tay tắt đèn,ở bên giường một lúc.Cậu nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại của cô hồi lâu, cậu cũng không làm thêm bất kỳ hành động nào.

Chờ tí. Cậu nghĩ,không vội vàng.

Cô gái nhỏ mà cậu “chăm sóc”, dù ở thời điểm nào, cũng là của cậu.

Ngày hôm sau, Chúc Nam Tinh bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ báo thức.Khi tỉnh dậy, cửa như thường lệ mở ra, Chúc Cửu Tứ vào thu xếp cặp sách cho cô.Chúc Nam Tinh trở mình, ghé mình lên giường tiếp tục ngủ.

Chúc Cửu tứ thúc giục nói: “Đừng ngủ nữa, mẹ con hôm nay tự mình xuống bếp nấu rất nhiều món ngon, hai đứa bọn con mang đến trường đi, trưa về sớm một chút.”

Chúc Nam Tinh “vâng” một tiếng,chật vật rời gối.Bỗng nhiên mặt cô nhăn lại, nghiêng sang một bên.Một thứ gì đó đập vào mặt cô, mở mắt thì ra là một cục đá.Nó không phải là một viên đá bình thường.Trông giống như một giọt nước, trong như pha lê và có kết cấu mịn.Thoạt nhìn, nó có vẻ thực sự là một giọt nước.Lại nhìn kỹ, Chúc Nam Tinh mới nhìn thấy manh mối bên trong.Có một cái gì đó giống như một bong bóng nhỏ ở trung tâm của viên đá, phải nhìn kỹ mới thấy được.Chúc Nam Tinh buổi sáng còn có chút bối rối,phản ứng xong lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

“Ba”Chúc Nam Tinh bỗng nhiên nhảy xuống giường, ôm Chúc Cửu Tứ, “Con mười bảy tuổi rồi!”

Chúc Cửu Tứ vui vẻ gật đầu:”Đúng đúng đúng,là mười bảy tuổi! Sang năm sẽ là người lớn rồi!”

“Ha ha!” Chúc Nam Tinh khó được một ngày rời giường không cau có,rửa mặt liền chạy vọt xuống dưới nhà.Lúc này Kỳ Hạ đã ngồi trên bàn lớn,vừa ăn vừa xem điện thoại.

“Kỳ Hạ, giữa trưa về sớm một chút!”Trình Ninh Diệc nói.

“Vâng ạ!”

Kỳ Hạ ngẩng đầu nhìn Chúc Nam Tinh, khóe môi giương lên, lại không nói gì.

Chúc Nam Tinh cười tủm tỉm thò lại gần, nhỏ giọng nói:”Cảm ơn!”

Trình Ninh Diệc nhìn thấy, không khỏi bật cười, “Hai đứa đang thầm thì cái gì vậy?”

“Không nói cho mẹ đâu!”Chúc Nam Tinh nghiêng đầu cười.

“Ai nha! công chúa nhỏ có tiểu bí mật rồi!”Trình Ninh Diệc hỏi Kỳ Hạ,”Hai đứa làm gì vậy!”

“Cháu tặng cô ấy quà sinh nhật!”Kỳ Hạ thành thật nói.

Trình Ninh Diệc gật gật đầu, “Rất có chủ ý nha!”

“Chính nó!”Chúc Nam Tinh khóe miệng không che được kiêu ngạo.

Trình Ninh Diệc nhịn không được cười lớn:”Mẹ khen thằng bé, đâu khen con đâu mà đắc ý!”

Chúc Nam Tinh không nghe thấy Trình Ninh Diệc nói,còn ngốc hề hề nói: “Đều là người một nhà,mẹ khen cậu ấy,bốn bỏ năm lên chính là khen con còn gì!”

Trình Ninh Diệc bất đắc dĩ lắc đầu cười.

Mà Kỳ Hạ lại cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Trước khi ra cửa, Trình Ninh Diệc còn gọi Kỳ Hạ lại:”Ngày mai cuối tuần, nhà mình đi ra ngoài chơi nhé!”

Kỳ Hạ gật đầu, “Được ạ!”

Chúc Nam Tinh kỳ quái hỏi:”Tại sao mẹ tôi lại nói với cậu?”

Kỳ Hạ liếc xéo cô một cái:”Bởi vì cậu ngốc!”

Chúc Nam Tinh: “……”

Sửng sốt hai ba giây, Chúc Nam Tinh bỗng nhiên nhảy dựng lên,Kỳ Hạ mặc cho cô cào:”A! Ngày sinh nhật cậu không được mắng tôi, nếu không sẽ bị mắng một năm!”

Kỳ Hạ cười trốn tránh:”Ăn ngay nói thẳng!”

“A”

Hai người đuổi đánh cho tận đến khi tới trường.

Buổi sáng, Chúc Nam Tinh đã được Chu Thư Đồng nồng nhiệt chào đón,cô cười tủm tỉm nhéo mặt Chúc Nam Tinh:”Bảo bối, sinh nhật vui vẻ!”

Chúc Nam Tinh hạnh phúc duỗi tay ra cười:”Sinh nhật nhanh đến, quà tặng lấy hết!”

“Haizzzz”Chu Thư Đồng siết eo Chúc Nam Tinh:”Cậu lại dám trắng trợn như vậy!”

Chúc Nam Tinh hôm nay cao hứng, động tác nhỏ không ít, rung đùi một cái đắc ý nói:”Hôm nay tớ là thọ tinh,các người đều phải chiều chuộng tớ.”

Cô nghiêng đầu hỏi Kỳ Hạ:”Có phải không?”

Kỳ Hạ cười nhạt một tiếng,giơ tay đẩy mặt cô sang một bên, giọng điệu chiếu lệ,”Đúng đúng đúng,cả đời chiều chuộng cậu!”

Chúc Nam Tinh nghe xong hạnh phúc muốn bay lên.Mà từ góc độ của Chúc Nam Tinh không nhìn thấy, nhưng Chu Thư Đồng là xem tới rõ ràng. Mặc dù giọng của Kỳ Hạ có chút chiếu lệ nhưng ánh mắt kia đều là sủng nịch.Chậc chậc chậc,mới sáng sớm đã ngược cẩu,thật con mẹ nó không có đạo đức!

Tuy rằng nhân duyên của Chúc Nam Tinh cũng không tệ,nhưng hầu hết chỉ là bạn xã giao gật đầu cái là chào, đây mới là những người bạn chí cốt thật sự.Có bao nhiêu quà sinh nhật đều bị tịch thu, nhưng có thể nhìn ra từng cái được gói ghém rất cẩn thận. Bọn họ lần lượt đứng lên tặng quà như biểu diễu trao thưởng,Tôn Dương xem náo nhiệt:”Kỳ ca, anh tặng gì vậy?”

Kỳ Hạ dựa lưng vào tường giở khóc giở cười.

Chúc Nam Tinh đang định đòi quà,bỗng nhiên nghe cậu nói:”Đừng nonngs vội,lập tức đưa tới cho cậu!”

Lời vừa dứt, mọi ngừi đều đổ dồn ánh mắt tò mò về phía cậu.Ngay cả Chúc Nam Tinh cũng không kìm được.

Kết quả Kỳ Hạ lôi ra một quyển sách cỡ đại dày cộp đặt lên bàn. Cậu đứng dậy hơi khom người đưa bằng hai tay:”Đợt thi sau nhớ thi tốt, được chọn riêng dành cho cậu!”

Chúc Nam Tinh chớp chớp mắt, phát ngốc.

Chu Thư Đồng phản ứng trước, đập bàn cười lớn.Ngay sau đó, Tôn Dương cũng ôm bụng cười ra nước mắt.

Tôn Dương:”Kỳ ca tuyệt vời luôn Kỳ ca!”

Chu Thư Đồng giơ ngón cái:”Phục phục, phục sát đất luôn!”

Chúc Nam Tinh đang không hiểu gì, vẫn đứng dậy cung kính đáp bằng hai tay:”Xin cảm ơn!”

Kỳ Hạ ài lòng sờ đầu Chúc Nam Tinh:”Bé ngoan thi thật tốt rồi cùng anh trai vào Bắc Đại nha!”

Chúc Nam Tinh “A” một tiếng, “cậu không cảm thấy Thanh Hoa tốt hơn à?”

Chu Thư Đồng khóe miệng giật giật:”Tớ nghĩ Phục Đán tốt nhất rồi!”

Tôn Dương yên lặng lắc đầu, “Kỳ thật, tôi nghĩ ngồi xổm ở nhà thích hợp hơn.”

Lý Hạo nghiêm túc trả lời: “Người chơi hệ gì? Hệ yêu phòng.”

“Tuyệt vời luôn!” Tôn Dương búng tay một cái.

Lúc này, một nhóm học sinh cao tam hô khẩu hiệu ở dưới lầu. Học kỳ 2 của cao tam sắp kết thúc, các môn học ngày càng chặt chẽ hơn, nhiều môn chương trình sách giáo khoa thậm chí đã hoàn thành, bắt đầu vào giai đoạn luyện đề.Đây là giai đoạn nước rút cuối cùng trong đời học sinh, không khí hết sức căng thẳng cũng tác động đến học sinh cao nhị học hành nghiêm túc hơn.Nếu đặt ở quá khứ, Chúc am Tinh nhát định sẽ khóc.Nhưng giờ đây có Kỳ Hạ tinh thần cô liền nhẹ bớt đi phần nào.

Đối với những môn học có tính logic cao, cô sẽ giải quyết trước các vấn đề để có thể theo kịp nhịp giảng của giáo viên.

“Vãi! Cậu đã làm tới câu cuối rồi á?!!”Chu Thư Đồng vô tình liếc vào giấy thi của Chúc Nam Tinh, rồi lại nhìn vào mặt giấy trắng phớ của mình,tức điên lên ghen tị:”Cậu mau hỏi thấy Kỳ xem còn lớp chạy nước rút nào nữa không, tớ nhất định sẽ học hành chăm chỉ, tôn sư trọng đạo”

Chúc Nam Tinh hỏi:”Cậu học Toán tốt mà?”

“Làm sao mà chịu nổi cái đề càng ngày càng khó này!”Chu Thư Đồng phàn nàn:”Mẹ tớ bảo thi đại học chính là bước qua quỷ môn quan một lần đó!”

Chúc Nam Tinh cười:”Thoải mái đi, đừng quá căng thẳng!”

Chu Thư Đồng bức xúc phản đối hành vi của Chúc Nam Tinh:”Cậu nói chuyện này mà eo không đau à?chúng tớ thi không đỗ chỉ có kiếp mục mặt ra làm ruộng thôi! Đâu sung sướng như cậu không đỗ có thể về nhà thừa kế gia tài bạc triệu!”

Chúc Nam Tinh nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nói:”Chậc, vậy tớ phải kiêu ngạo à?”

Chu Thư Đồng: “……”

Mất công học hỏi.

Bây giờ cô gái nhỏ bị học làm cho váng đầu rồi!

Hai người nói chuyện thoải mái tới nỗi Kỳ Hạ ở phía sau nghe rõ rành rành, chống cằm,nhàn nhạt trả lời:”Đừng kiêu ngạo, vương miện sẽ rơi!”

Chu Thư Đồng: “……”

Lạp tức quay đầu, lãnh đạm nói:”Kỳ ca,sóng vỗ rồi, giả thuyết của cậu sắp bị cuốn đi rồi kìa!”

Kỳ Hạ: “……”

Bình Luận (0)
Comment