Tôi Rất Đáng Yêu

Chương 57

Edit:Ross

Thực ra chuyện này không hẳn là chuyện xấu với Chúc Nam Tinh, ít nhất Kỳ Hạ cũng không thể đuổi cô đi ngay được.

Nghĩ tới điều này, Chúc Nam Tinh theo bản năng đưa mắt về phía Kỳ Hạ.

Anh vẫn mặc bộ đồ hôm qua, quần áo nhăn nhúm khoác lên người anh không hề có bộ dáng chật vật, ngược lại còn tăng thêm mấy phần khí chất.

Điện thoại vang lên, anh tùy tiện đặt điếu thuốc lên miệng, duỗi thẳng chân, cúi người sờ điện thoại trong túi.

“Xin chào!” Giọng nói mơ hồ không rõ.

Hấp dẫn chí mạng.

Chúc Nam Tinh quay đầu, theo Chu mạc đi xem xe.

Trên núi không có mưa, mặt đất rất nhanh được hong khô.

Ánh sáng ban ngày chiếu đến, mấy tảng đá trên đường cũng không quá nghiêm trọng, máy xúc có thể dễ dàng dịch chuyển.

Nhưng xem biểu cảm của mấy người Kỳ Hạ, vụ này có vẻ không đơn giản, đằng sau hẳn có rắc rối liên quan.

“Chị, nhìn này!” Chu Mạc đá bánh xe phía sau, “Ước chừng hôm qua bị nổ, chắc đụng phải đá dăm rồi!”

Thật không.

Không phải do người làm.

Chỉ là xui xẻo.

Ặc.

Chúc Nam Tinh thở dài, có chút phiền muộn. Hôm nay ở lại một đêm thì được, nhưng nếu ngày mai cô không kịp trở về dự đám cưới, Chu Thư Đồng tuyệt đối sẽ lột da cô.

“Chị Nam, không phải có chuyện gấp sao?” Chu Mạc lo lắng, “Hay là để em đi hỏi mấy vị kia, không phải nói có khó khăn gì đã có cảnh sát sao?”

“Cậu lúc này còn nghĩ tới bọn họ?” Chúc Nam Tinh hỏi.

Chu Mạc gãi đầu cười hì hì,”Haiz không phải chị có việc gấp sao, so với lòng tự trọng của em thì chuyện kia quan trọng hơn”

Chúc Nam Tinh mỉm cười, ngoắc ngoắc ngón tay.

Chu Mạc tủm tỉm cười, đi tới, Chúc Nam Tinh dùng sức xoa hai bên tóc mai cậu:”Cố lên, cậu phóng viên à cậu đã vất vả rồi!”

“Không vất vả”

Hai người vừa nói vừa xoay người, quay đầu lại trực tiếp đụng phải Kỳ Hạ.

Kỳ Hạ dựa vào vách đá, ánh mắt u ám nhìn hai người bọn họ.

Chúc Nam Tinh bị anh nhìn đến chột dạ, Chu Mạc đứng thẳng người:”Sao vậy?”

Kỳ Hạ khẽ cười một tiếng, ánh mắt ẩn ý nhìn về phía Chúc Nam Tinh rất nhanh rời đi, “Săm xe bị đâm thủng?”

“Ặc” Chu Mạc nhớ tới chuyện của Chúc Nam Tinh, chủ động xông lên trước:”Chú cảnh sát à, chú có thể giúp tôi một chuyện không, chị gái này sáng mai còn có chuyện trọng đại!”

“Chuyện gì?” Kỳ Hạ hỏi.

“Kết hôn á!” Chu Mạc nói rất tự nhiên.

Kỳ Hạ nghe vậy không hỏi bất ngờ,đột nhiên nhìn về phía Chúc Nam Tinh, Chúc Nam Tinh sắc mặt biến đổi, còn chưa kịp giải thích đã bị tiếng chuông điện thoại của Kỳ Hạ đánh gãy.

Sau khi bắt máy, cũng không rõ anh đang nói chuyện gì, chỉ biết một lúc sau anh hét lên:”Không được động thương, bắt sống!”

Nói xong, lập tức cúp điện thoại xoay người đi về phía trước.

Mới vừa chạy một bước, anh quay đầu lại cảnh cáo:” Ở với bà nội Trần, đừng chạy lung tung. Để ý một già một trẻ!”

Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột đến nỗi Chúc Nam Tinh cùng Chu Mạc vẫn chưa kịp phản ứng.

Chúc Nam Tinh là người đầu tiên phản ứng lại, cô nắm lấy vạt áo Chu Mạc kéo về phía nông trại, lúc này mới chú ý tới đám Lương Mộc chạy về phía ngọn núi phía sau.

Hai người hồng hộc chạy vào sân, đóng cửa lại, lo lắng nhìn bà nội Trần và Nhạc Hoa.

“Có chuyện gì vậy?”

Nhạc Hoa bị dọa khóc, chui vào lòng bà nội Trần không muốn thoát ra.

Bà nội Trần bình tĩnh nói:”Cảnh sát Trần vừa đi vào nhà vệ sinh thì thấy một người nằm sau bồn cầu, định đến kiểm tra đó là ai thì thấy hắn đột nhiên bật dậy, bỏ chạy mất tiêu. Nghe tiểu Lương nói núi là do bọn chúng phá nổ, đều là lũ cướp bóc, trong đó còn có người mới ra tù!”

Quả nhiên là chuyện lớn.

Phản ứng đầu tiên của Chúc Nam Tinh là yêu cầu bọn họ nhanh chóng trở về nhà.

Nào biết còn chưa kịp định thần, cửa lớn đột nhiên bị đập mạnh.

Trái tim cô siết chặt lại thành quả bóng, Chúc Nam Tinh căng thẳng mở to mắt, Nhạc Hoa dường như lại sắp khóc, bà nội Trần vội che miệng con bé lại.

Hiện giờ ở đây đều là người một tay trói gà không chặt, già một trẻ, phụ nữ, còn có một cậu chàng chưa lớn.

Tình huống thật không mấy khả quan.

“Chị?” Lần đầu gặp phải loại chuyện này, Chu Mạc có chút sợ hãi.

Chúc Nam Tinh an ủi cậu,”Không sao, để tôi đi xem!”

“Em, để em đi!” nói gì thì nói Chu Mạc cũng là đàn ông, trước mặt phụ nữ lại hành xử thế này có chút mất mặt.

“Không sao, tôi có kinh nghiệm!” Chúc Nam Tinh không nói dối, trước kia ở nước ngoài, làm phóng viên cũng gặp không ít chuyện rủi ro.

Cô sắp xếp:”Cậu coi chừng bà nội Trần cùng Nhạc Hoa!”

Chu Mạc lập tức đứng chắn trước mặt hai bà cháu.

Chúc Nam Tinh nhìn xung quanh, tiện tay với một cái xẻng.

Cái xẻng này so với cô còn cao hơn.

“Bang bang bang—” Tiếng đập cửa vẫn vang lên liên hồi.

Chúc Nam Tinh hít một hơi thật sâu nói “Ai?”

Không ai đáp lại, tiếng đập cửa thậm chí còn nặng nề hơn.

Bây giờ gần như có thể kết luận rằng người đến là kẻ thù chứ không phải bạn.

Chúc Nam Tinh quay người lại, đang định bảo Chu Mạc đưa bà nội Trần và Nhạc Hoa lên tầng trước, bỗng nhiên cô liếc thấy một người đang đứng trong sân.

“!!!!!!”

Chúc Nam Tinh trợn to hai mắt, Chu Mạc phản ứng nhanh nhất đột nhiên chạy tới phía sau bà nội Trần và Nhạc Hoa, Nhạc Hoa sợ tới mức hét lên một tiếng, bà nội Trần gần như ngất đi.

Chúc Nam Tinh nỗ lực thuyết phục chính mình bình tĩnh lại.

Lúc này, Chu Mạc đang cùng người đàn ông kia giằng co.

Hắn hình như đang bị thương ở chân,máu không ngừng chảy ra từ ống quần, bất cứ chỗ nào mà hắn đứng đều để lại vết máu.

Ghê rợn.

“AAAAA”

Hắn không nói được?

Thực sự là một người câm?

Chúc Nam Tinh ra hiệu cho bà nội Trần cùng Nhạc Hoa trốn vào một góc, còn mìnhđứng dựa vào tường.

Chu Mạc đỡ lấy ghế dựa, hai chân run rẩy,”Anh là ai? Đừng hòng qua đây! Đừng qua đây!”

Chúc Nam Tinh đang định đi tới, một tiếng động lớn bỗng phát ra từ phía ngoài cửa.

“Chị Nam, không xong rồi!” Chu Mạc cũng ý thức được, ” Chị nhìn ra khe cửa xem là cái gì, cứ để chỗ này cho em, một người què này em ứng phó được!”

Chúc Nam Tinh cũng đang có ý này, vội vàng nói “Được”, trong tay cô ôm xẻng không buông, thận trọng bước từng bước về phía cửa.

Khe cửa hẹp đến mức cô vừa mới ngó ra xem, đột nhiên có một con mắt dán vào.

Hai mắt vẫn còn đang chảy máu.

“A” Chúc Nam Tinh sợ tới mức ngã xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt, xẻng cũng bị ném qua một bên.

“Làm sao vậy làm sao vậy?” Chu Mạc lo lắng hỏi.

Chúc Nam Tinh há miệng thở dốc, nói không ra lời.

Chu Mạc một bên đề phòng người què trước mặt, một bên lui về phía Chúc Nam Tinh hai người vừa mới đụng vào nhau, cửa lớn đã bị mở ra.

Đứng ở cửa là một người đàn ông, trên tay hắn cầm một cục đá, nửa khuôn mặt bê bết máu.

“Hắc hắc hắc.” Hắn ném cục đá sang một bên, cười đến man rợ.

“Chết tiệt!” Chu Mạc sắp phát điên,”Mẹ nó đây là thứ quái quỷ gì vậy?”

Đang định ném cái ghế trong tay thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Kỳ Hạ vang lên.

“Đừng nhúc nhích, trên người hắn có bom!”

Tiếng nói vừa rơi xuống, mọi người dường như bị ấn nút tạm dừng.

Trong sân chỉ có một tiếng động bị bóp nghẹt, Chúc Nam Tinh và Chu Mạc đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy Lương Mộc trèo tường qua từ bao giờ, đánh cho người què bất tỉnh nhân sự.

“Mày! Tới đây!” Người mang bom chỉ vào Chúc Nam Tinh.

Chu Mạc giả vờ hồ đồ, đứng dậy:”Tôi? Được, được, lập tức qua ngay___”

“Cút!” người mang bom rống lên:”Là phụ nữ, cô mau tới đây!”

Đang nói, không hiểu sao Nhạc Hoa đột nhiên khóc lên.

Kẻ đánh bom ngay lập tức thay đổi lời nói của mình, “Không cần cô, đưa con nhóc kia qua đây!”

Chúc Nam Tinh nghe vậy lập tức đứng dậy đi tới,”Tôi, tôi có thể thay thế cô bé đó, cô bé cảm xúc không ổn định, anh khống chế không nổi!”

Cô nói đến rõ ràng làm hắn phải mất mấy giây suy nghĩ,”Được, lại đây, ngay bây giờ, mau!”

Cách hắn Chúc Nam Tinh thấy được Kỳ Hạ đang đứng ngoài cửa.

Anh không ngăn cản cô, ánh mắt dán chặt trên người cô.

Cô thấy cổ tay cầm súng của anh run lên, mồ hôi chảy ròng ròng xuống khóe mắt.

Anh dùng khẩu hình miệng nói:”Đừng đi!”

Chúc Nam Tinh nhìn anh, hốc mắt đỏ ửng, cô không dừng lại, từng bước đi về phía tên mang bom.

Ngay khi hắn túm lấy cánh tay cô đem cô chắn trước mắt, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng động rất nhỏ.

Giống như một thứ gì đó đâm vào da thịt.

Ngay sau đó, chân của Chúc Nam Tinh yếu đi, cô bị tên mang bom quăng xuống đất.

Chúc Nam Tinh không còn sức, đầu đập mạnh xuống đất.

Nháy mắt một trận choáng váng ập đến.

Trong lúc hỗn loạn, cô cảm thấy có máu, đầu ngón tay nhớp nháp, có mùi máu tanh xộc vào mũi cô.

Tất cả mọi người đều chạy về phía cô, cô nghe thấy giọng nói tức giận của Kỳ Hạ,”Là ai nổ súng, Là tên bắn tỉa nào, lão tử còn chưa đựa lệnh bắn!”

Người bắn tỉa từ trên đỉnh đồi nhảy xuống, vẻ mặt quả quyết, “Tôi đã tính toán, đây là thời điểm tốt nhất, sẽ không gây ra cho con tin—”

“Con tin mẹ cậu, đây là mạng của lão tử!”
Bình Luận (0)
Comment