Tôi Rất Đáng Yêu

Chương 7

Edit:Ross

“Cậu có tin không?”

Trong lớp, Chúc Nam Tinh hỏi Chu Thư Đồng, chưa kịp đợi câu trả lời, cô đã nói:”Dù sao thì tớ vẫn không tin, chắc chắn cậu ta đang bí mật “chỉnh” tớ, không được lần sau phải khóa cửa lại.”

Chu Thư Đồng không hiểu vì cái gì mà Chúc Nam Tinh lại có chấp niệm sâu sắc về việc Kỳ Hạ sẽ đánh cô ấy như vậy,”Thế cậu nghĩ gì về Kỳ Hạ? theo như trí nhớ của cậu, thì cậu đã chơi chung với cậu ấy hai năm lận!”

Chúc Nam Tinh xụ mặt, nghĩ nghĩ, rồi lại lắc đầu “Hình như không được tốt lắm”

Những kí ức còn sót lại về Kỳ Hạ là lúc cậu ta túm lấy bím tóc của cô rồi gọi cô là đồ ngốc, cho nên cô không thích mái tóc dài của mình bây giờ.

Chu Thư Đồng: “……”

“Không phải, cậu ấy rất tốt mà!”Chu Thư Đồng thay đổi tư thế ngồi, trông rất khí phách, duỗi cánh tay ôm Chúc Nam Tinh vào lòng, giống như mấy người đàn ông trên núi ôm cô vợ nhỏ, “Cậu xem đi, cậu bị người khác bắt nạt, cậu ấy là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cậu, còn tặng thêm một tháng ăn kẹo thoải mái nữa. Gặp lại sau bao nhiêu năm, cậu lại không nói hai lời tặng cậu ấy “một tấm biển”, à không “vài tấm biển” mới đúng, câu ấy lại không tính toán,Dù gì, trên trán cậu ấy còn để lại một”trái dâu”, cậu cũng đâu vô tội? không cảm thấy áy náy sao?”

“Tớ đã xin lỗi rồi mà, rất thành khẩn đó!” Chúc Nam Tinh lặng lẽ giơ bàn tay nhỏ của mình lên,”Tớ cũng đã mua cho cậu ây hộp băng cá nhân đắt nhất đó!”.

Chu Thư Đồng nhớ tới hộp băng cá nhân sặc sỡ kia, búng mũi Chúc Nam Tinh cười chế nhạo,” cậu ta có thể đổi họ của tớ sang họ của cậu được rồi đó!”

Chúc Nam Tinh ngượng ngùng cười,”Đừng nha, Chúc Thư Đồng hơi khó đọc, cứ để nguyên là Chu Thư Đồng là được rồi, dễ nghe”.

Chu Thư Đồng yên lặng dựng quyển sách giáo khoa lên, che giữa hai người.

Đúng là đứa nhỏ ngốc, luôn làm người ta muốn được trêu ghẹo, nghe thế nào cũng có ý tứ, mùi mẫn như chuyện tình heo với cọp.

*

Hai ngày nay, Chúc Nam Tinh cảm thấy Kỳ Hạ có điểm không thích hợp.

Mỗi ngày đều có người đến tìm cậu, hôm nay là học sinh năm nhất, ngày mai lại có anh chị năm ba, thậm chí có người còn là đại ca có tiếng trong trường.

Bởi vì cậu có quan hệ với Tôn Dương cùng Lý Hạo, nên Chúc Nam Tin cũng quen được một ít người.

Điều này vẫn chưa kết thúc cho đến một hôm, Chu Thư Đồng và Chúc Nam Tinh tình cờ gặp Kỳ Hạ trong một quầy hàng bán đồ ăn vặt.

Quần áo của Kỳ Hạ chỉ có duy nhất một màu, ngoại trừ đen, thì còn có trắng và xám.

Cậu hôm nay mặc áo phông đen, quần tây, bên ngoài khoác áo khoác lớn, có mũ màu xanh đậm, chiếc mũ được đội hờ hững trên đầu, trông cà lơ phất phơ.

Cậu ngồi xổm ở gần lối vào quầy, có người đưa cậu chai nước, cậu không từ chối, cũng không nhận lấy,người đó trực tiếp để dưới chân cậu.

Chúc Nam Tinh vội kéo góc áo Chu Thư Đồng “Cậu ấy trông có giống một học sinh chuyển trường không vậy?”

Sao có thể quen được nhiều người như vậy trong vòng một tuần?

Chu Thư Đồng nhìn Kỳ Hạ tán thưởng:”Cậu ta có phải hay không còn phải hỏi hay sao?”

Chuc Nam Tinh do dự, thậm chí còn nghi ngờ ngày hôm đó đến đón cậu là đang nằm mơ.

“Tớ nói cho cậu biết một điều,bây giờ Kỳ Hạ không còn đơn thuần là học sinh chuyển trường nữa” Chu Thư Đồng nói:”Chuyện lần trước đó, trong hẻm đó có Cao ca, là Cao ca đấy. Dựa trên kinh nghiệm của tớ, hắn ở trường náo loạn tới gà bay chó sủa,ỷ vào việc cơ to mà định bắt nạt tân sinh viên mới, nhưng không phải sao? Từ hồi trúc mã của cậu tới đây, liền rơi đài.Nghe nói, sau đêm đó, hắn liền nghỉ học, chuyển về trung học số bốn.”

Chúc Nam Tinh nhíu mày, cảm thấy đây chả phải việc gì đáng để khoe khoang.

Ban đầu, Kỳ Hạ vốn dĩ bị đình chỉ do đánh nhau, cho nên mới chuyển về Cao trung số 1, lỡ đâu, cậu ta lại bị đình chỉ do đánh nhau thì sao, vậy làm gì còn trường nào dám nhận cậu ta nữa.

Cô đang ở gần quầy đồ uống, vẫn nên tận dụng thời cơ lấy lòng cậu thôi.

Nếu Kỳ Hạ đi mất, núi sông cách biệt, còn ai chiếu cố cô nữa? sẽ phiền chết!

Chu Thư Đồng không để ý đến nỗi lòng của cô, khẽ vươn vai, miệng lưỡi giảo hoạt:”Tớ nghĩ cạu đừng gọi cậu ấy là trúc mã nữa. Phải sửa miệng gọi lão đại đi, chà tiểu thanh mai của Kỳ đại ca, hahaha.”

Chúc Nam Tinh: “……”

Cái gì mà Trúc mã ngông cuồng, nổi loạn thích đánh nhau, với tiểu thanh mai đáng yêu, thông minh, nghe mà mắc mệt.

Hai người cùng nhau tán gẫu, lúc đi ngang qua Kỳ Hạ, cậu còn không ngẩng đầu lên đã hô một tiếng”Chúc Nam Tinh”

Chúc Nam Tinh liền”A”, rồi dừng lại, ngay sau đó một chai nước bay về phía cô.

Là chai nước của người vừa nãy.

Cô cuống cuồng bắt lấy, ngơ ngác nhìn Kỳ Hạ “Gì vậy?”

Kỳ Hạ đứng dậy, từ từ lướt qua cô, xẹt qua một câu:”Mấy cái thứ đồ ăn không lành mạnh, tôi không cần!”

Chu Thư Đồng hưng phấn huýt sáo,”ồ”, “Đúng là soái ca nha!”

Chúc Nam Tinh chẳng thấy đẹp trai ở đâu, cau mày, ghét bỏ cầm chai nước lên, nói:”Cậu ta mắng tớ”

Chu Thư Đồng: “?”

Chúc Nam Tinh nhét chai nước vào tay Chu Thư Đồng:”Chỉ có người không lành mạnh mới ăn đồ ăn vặt, uống nước có gas thôi.”

Chu Thư Đồng: “……???”

*

Chúc Nam Tinh và Kỳ Hạ vẫn duy trì một phương thức quái dị,trong lớp, hai người giả bộ như không quen biết.Tan học cũng không đi cùng nhau.

Chỉ khi đợi xe buýt ở trạm dừng, mới nói đôi ba câu,phần lớn là Chúc Nam Tinh mua cho cậu ăn cái gì, sau đó hai người cùng lên xe và đi về nhà.

Trong lớp,thời gian trôi qua, thói hư tật xấu của Kỳ Hạ lại bắt đầu bén rễ, sinh sôi nảy nở,hình tượng một học sinh cá biệt càng trở nên rõ nét hơn.

Chẳng hạn như đi muộn liên tục, ngủ gật trong lớp.

Chỉ là so với các học sinh cá biệt khác, cậu có vẻ lễ phép hơn một chút.

Nhưng Chúc Nam Tinh tin rằng, sự lễ phép này tuyệt đối không phải loại mà giáo viên thích.

Như bây giờ.

“Ai, người đang nằm ngủ ở hàng cuối cùng là ai?”Giáo viên Tiếng Anh dùng sức ném mạnh quyển sách xuống bàn,mặt tái mét vì tức giận”Còn rất biết hưởng thụ,đến lớp ngủ gật còn biết kéo rèm cửa lại,như thế nào,tôi có cần mua cho em một cái giường bốn mảnh đến đây nằm cho thoải mái.”

Kỳ Hạ vểnh tai lên nghe, đối với tiếng “gầm thét” của giáo viên Tiếng Anh đã luyện tới độ mắt điếc tai ngơ, vẫn như cũ sõng soài nằm lên bàn,như thể giây tiếp theo sẽ lười biếng lật người.

Giáo viên dạy Tiếng Anh là một giáo viên trẻ,thiếu kinh nghiệm, lại chưa từng gặp trường hợp nào cứng đầu như này, thiếu chút nữa suýt ngất.

Tôn Dương thấy thế sự chẳng lạnh, vội vàng đập bàn.

Kỳ Hạ nhướng mày, giơ tay tháo tai nghe, giọng điệu lạnh lùng, “Muốn chết?”

Tôn Dương ôm đầu nhận sai, còn không quên đáp lại một câu:”Đai ca, anh sắp đi đời rồi!”

Kỳ Hạ nhận thấy bầu không khí trong lớp có phần không ổn, ngồi thẳng lưng,nhìn nhìn người khác rồi lại nhìn giáo viên trên bục, chậm rãi đứng dậy nói rõ ràng:”Xin lỗi cô ạ!”

Cô giáo dạy Anh thấy cậu thành khẩn nhận lỗi, khẽ hừ,chỉ vào cậu:”Ba mẹ em còng lưng ra nuôi ăn học, vậy mà em đến lớp không chịu học hành lại lăn ra ngủ.Bao nhiêu tuổi rồi, như thế nào một chút việc cũng không hiểu. Ba mẹ em biết em như thế này, sẽ cảm thấy thế nào?”

Kỳ Hạ vẻ mặt vô cảm, mí mắt rũ xuống.

Đôi mắt của cậu dài và hẹp, khi nheo lại,trong đáy mắt hiện lên một chút lãnh đạm, đặt ở trên gương mặt thiếu niên, càng tăng thêm phần chí mạng.

“Khoảng cách quá xa, em không nghẽ rõ” Kỳ Hạ nhếch miệng nói:”Thật xin lỗi cô”.

Vừa dứt câu, cả lớp liền cười ồ lên,Tôn Dương giơ ngón tay cái, nước mắt giàn giụa,”Phục! Kỳ ca quả thật lợi hại”

Lý Hạo cũng cắn răng cười, hắn chưa từng thấy qua người nào bề ngoài lạnh lùng nhưng miệng lại phun ra mấy câu không biết xấu hổ như vậy.

Cô giáo dạy tiếng Anh không nói nên lời, đập mạnh tay vào bàn, hét lớn: “Cút ra ngoài cho tôi!”

Kỳ Hạ ngoan ngoãn “lăn” ra ngoài, còn thuận tiện lễ phép gật đầu,”ồ” lên một tiếng.

Cả lớp lại cười ầm lên.

Nhưng Chúc Nam Tinh lại cười không nổi, cô sầu muốn chết.

Mọi người đều hướng ra cửa sau chỗ Kỳ Hạ đứng xem trò vui,Chúc Nam Tinh lại hướng mắt ra cửa sổ nhìn.

Bởi vì chỉ có mình cô biết, Kỳ Hạ ra ngoài không phải chịu phạt, làm gì có chuyện giáo viên bảo “lăn” liền ngoan ngoãn “lăn” ra ngoài nhanh như vậy.

Có mà “lăn” ra sân thể dục, thuận tiện lại “lăn” ra căng tin hút điếu thuốc, đợi đến gần hết tiết học mới quay lại đứng ở hành lang.

Chúc Nam Tinh đoán rất đúng, Kỳ Hạ đi thẳng xuống cầu thang mà không hề do dự.

Nhưng hôm nay, cậu không đến căng tin hay sân thể dục, mà đi xuyên qua hàng cây sau sân bóng, là một bức tường.

Kỳ Hạ trong miệng nhai kẹo cao su, tư thế nhàn tản.

Cậu không để ý xem có giáo viên xung quanh hay không, đi hai bước trước bức tường, nhìn lên, đại khái phán đoán độ cao.

Ngay sau đó dễ dàng giơ tay lên, ngón tay bấu chặt vào hai hòn đá nhô ra trên tường rồi dùng chân dài leo lên.

Vụt lên, ra khỏi trường.

Còn nửa tiếng nữa mới tan học, buổi trưa, bên ngoài đã có rất nhiều người bán hàng, nồng nặc mùi thức ăn.

Gió thu khẽ thổi, tỏa ra tứ phía.

Kỳ Hạ hai tay đút túi, lười giơ tay, liền cúi người xuống, mũ liền đội vào đầu.

Đeo tai nghe,cậu chậm rãi xoay người, còn chưa kịp nhấc chân, từ đâu xuất hiện hai người.

“Kỳ Hạ phải không?” một người trong số đó hỏi.

Kỳ Hạ tùy ý liếc hắn một cái,nâng cằm: “Dẫn đường đi.”
Bình Luận (0)
Comment