Tôi Sắp Chết Rồi

Chương 10

Tôi mở mắt, cảm thấy có gì đó khang khác.

Gãi gãi đầu, đẩy cửa phòng ngủ đi ra.

Kiều tứ không có đây, phòng khách nhỏ bé không thấy bóng dáng của Kiều tứ.

Trong lòng tôi cảm giác có chút quái dị, nhưng không biết nói lạ ở chỗ nào.

Tôi đứng ở phòng khách ngơ ngác một lúc lâu, bỗng nhảy dựng lên nhìn quyển lịch, con số trên mặt giấy kia không thể khiến tôi tin nổi.

Tôi lục tung đống chăn của mình lấy điện thoại, ngày tháng hiện thị cũng không khác gì.

Tôi nhếch môi cười.

Nguyện vọng hôm qua của mình đã được thực hiện rồi, lúc tỉnh lại, tất cả đã khôi phục nguyên dạng.

Thật khủng khiếp, tôi cư nhiên trở lại là mình trước kia, là tôi trước khi biết mình sắp chết.

Cũng không còn xa lắm, nếu tính kỹ, không lâu nữa là biết được rồi.

Chuyện đầu tiên tôi làm là chạy tới bệnh viện kiểm tra toàn thân tỉ mỉ một lần.

Bác sĩ đeo kính gọng vàng trẻ tuổi bảo tôi mấy ngày nữa đến lấy kết quả. Tôi không có gặp qua cái vị bác sĩ trước kia tuyên bố kết quả của mình.

Buổi chiều đi làm, nghe thấy Lucy cùng một đồng nghiệp khác bát quái.

“Cậu nghe gì chưa, nửa tháng nữa ông chủ di dân sang Canada, thủ tục từ chức đã làm xong rồi, chỉ thiếu mỗi chuyển giao công tác thôi.”

Nữ đồng nghiệp sắc mặt có vẻ lo lắng “Không biết sếp mới là người như thế nào?” Ông chủ trên đầu đổi người, không tránh được lợi ích thay đổi, chọn sai đội thì làm sao bây giờ? Ai biết được loại người nào mới khiến tân sếp vui vẻ.

Lucy cũng không để ý chỉ cười cười “Nghe người ta nói, sếp mới tuổi cũng không lớn, hơn nữa còn chưa thành lập gia đình.”

Tôi đã biết là ai rồi. Trong lòng tự nhủ: Muốn làm bạn gái hắn? Cô không có cơ hội đâu!

Người nọ ánh mắt rất cao, biết hắn lâu như vậy, vẫn chưa thấy có bóng hồng nào bên cạnh.

Mấy ngày nữa tôi chính là sủng thần hắn cưng chiều nhất, đến lúc đó không biết bao nhiêu người chấn kinh đây.

Tôi trở lại ghế ngồi, nhàn hạ làm lại bản kế hoạch đã từng làm một lần, không phí chút sức lực.

Ngày tân sếp tới nhậm chức, mọi người trong công ty đều có vẻ khẩn trương, chỉ hận không thể phủ hoa tươi khắp đường nghênh đón hắn.

Hiện tại công việc khó tìm như vậy, đều nói tân quan nhậm chức như ngồi trên ba lò lửa, ai biết được hắn sẽ ném cái lò lửa đó lên người ai.

Khoảnh khắc tân sếp đi tới, cả người hào quang vạn trượng như muốn chọc mù mắt người, mấy người phía sau hắn đều bị hào quang đó lấn áp. Tôi nhìn thấy ánh mắt phát sáng của mấy cô nàng trẻ tuổi, giống như con sói đang kiếm ăn trong cánh đồng hoang vu vậy.

Thực bội phục tài năng của sếp, dưới hàng vạn ánh mắt chòng chọc nhìn vào mình vẫn thong dong tự nhiên như vậy.

Tôi tỉ mình đánh giá hắn từ trên xuống dưới, xác định hắn cùng với trước kia không có gì bất đồng, vì thế tạm yên lòng. Ít nhất tôi cũng không phải lo lắng, chỉ việc ở cái công ty này phát triển năng lực.

Hiện tại khiến tôi lo lắng cũng chỉ có một việc.

Có lẽ tôi nhìn chằm chằm hắn quá lâu nên bị tân sếp kia phát giác, hắn quay đầu liếc qua tôi.

Tôi hướng hắn nở nụ cười sáng lạn.

Hắn hơi giật mình, cũng mỉm cười đáp lại.

Ít nhất ấn tượng của hắn với mình cũng không quá kém. Đó là mở đầu tốt.

Khi thời gian hẹn tới, tôi đến bệnh viện lấy kết quả kiểm tra, vậy mà bọn họ nói có vài chuyện phát sinh ngoài ý muốn, kết quả của tôi bất hạnh bị đánh mất.

Trong nháy mắt tôi có chút hối hận lúc trên đường tới không mua một giỏ hồng thối mang tới đây.

Cô y tá trẻ không ngừng xin lỗi tôi, tôi thấy bộ dáng nén giận của cô ta, thở dành, đồng ý kiểm tra lại một lần.

Lần này lại phải đợi thêm vài ngày nữa.

Nhưng không biết vì cớ gì, tôi một chút lo lắng cũng không có.

Thời gian đảo ngược, ngày hôm qua lặp lại, dường như tất cả đều như trước kia không có gì bất đồng, sao có thể như thế chứ?

Có ai tốn nhiều khí lực mà đùa với tôi như vậy.

Trừ phi ông trời mắc phải bệnh tâm thần rồi!

Buổi tối Kiều tứ gọi điện tìm tôi, đầu dây bên kia rất ồn, tôi phải “này này này” vài tiếng thanh âm Kiều tứ bên kia mới truyền tới “Du Hảo?”

Nghe giọng có vẻ tâm tình không tệ.

“Có rảnh không? Tôi ở Hoàng Triều, cậu tới đây đi, tôi giới thiệu cậu với vài người bạn.”

Tôi nhìn kim đồng hồ trên tường, bây giờ Bắc Kinh đã là mười giờ đêm.

Tôi không nóng không lạnh nói “Bây giờ chỉ sợ ngay cả chuyến xe bus cuối cùng cũng không đón được.”

Kiều tứ cười cười “Du Hảo, cậu trở nên hài hước từ bao giờ vậy?”

“Rất rõ ràng, đó là lúc cậu không biết.” Tôi ‘hài hước’ với cậu.

Hình như bên cạnh có người nói chuyện với cậu, phải một lúc lâu sau cậu mới quay lại nói chuyện với tôi “Khi nào cậu đến cứ nói tên tôi ra, khắc có người đưa cậu đến chỗ tôi.”

Sau đó cậu tự nhiên cúp điện thoại.

Tôi từ lâu đã không còn mặc cho người tùy tiện gọi đi gọi đến, Kiều tứ bỗng nhiên khôi phục thái độ như trước khiến tôi nhất thời không quen được.

Tôi gọi một chiếc taxi. Lúc xuống xe còn yêu cầu tài xế đưa hóa đơn cho mình.

Tôi cầm hóa đơn đi vào Hoàng Triều, kêu phục vụ dẫn mình đi tìm Kiều tứ.

Đến phòng bao, bên trong vẫn như bình thường là Kiều tứ cùng một đám người quần ma loạn vũ.

Có người nhận ra tôi, thấy tôi liền cười “Tôi đã nói rồi mà, Kiều tứ gọi Du Hảo, Du Hảo sao có thể không đến.”

Một đám người kia cùng cười.

Tôi không để ý tới họ, lách qua vài người tìm được Kiều tứ trong một góc.

Tôi đi đến, móc hóa đơn trong túi quần ra đưa cho cậu.

Kiều tứ đang cùng người ta nói chuyện nhất thời chưa kịp phản ứng, nhìn hóa đơn trong tay tôi hỏi “Đây là cái gì?”

“Đây là lộ phí đi tới, mời cậu thanh toán.” Vô cùng tự nhiên nói.

Kiều tứ giật mình một cái, sau đó nhướn mi cười cười “Du Hảo, hôm nay cậu sao vậy?”

Tôi học điệu bộ của cậu, cũng nhướn nhướn mi “Hả, hôm nay tôi làm sao?” Vẻ mặt cố ý giả bộ kinh ngạc.

Kiều tứ không đáp, chỉ thoáng ngạc nhiên chăm chú nhìn tôi.

Lúc này Lilith cầm một ly rượu bước tới, cô nàng rất không vui vẻ kêu một tiếng “Kiều tứ, sao anh lại ở đây?”

Tôi và Kiều tứ đều quay đầu sang nhìn cô nàng. Lập tức nhìn thấy Anthony bên cạnh Lilith.

Anh vẫn là bộ dạng như trước, có chút ngượng ngùng không được tự nhiên, chỉ im lặng đứng bên không nói lời nào, thoạt nhìn thực giống đứa nhỏ đang mắc cỡ.

Hóa ra người Kiều tứ muốn giới thiệu cho tôi chính là anh.

Tôi nhìn thấy bộ dáng câu nệ này của anh, cũng không biết vì cớ gì tự dưng cười rộ lên.

Anthony bị tôi cười đến đỏ mặt. Anh lịch sự đáp lại tôi bằng một khuôn mặt tươi cười.

Kiều tứ thấy hai chúng tôi như vậy, có chút kỳ quái hỏi “Hai người biết nhau?”

Tôi liếc Kiều tứ một cái, giở giọng lưu manh đáp “Đúng vậy, cô em này tôi từng gặp rồi.”

Khẩu khí này thập phần ngả ngớn.

Anthony mặt càng đỏ hơn lí nhí nói với tôi “Tôi là đàn ông…”

Tôi lập tức cười phá lên, trong phòng bao không ít người quay lại nhìn.

Lilith tức giận trừng tôi, cô nàng quay ngoắt sang Kiều tứ “Anh ta uống rượu sao? Đang yên đang lành lại hồ ngôn loạn ngữ như vậy!”

Kiều tứ không trả lời cô nàng, chỉ như đang suy nghĩ điều gì đó nhìn tôi.

Tôi không sợ cậu nhìn, không lẽ cậu có thể nhìn ra chuyện gì sắp đến?

Tôi cười cười với Anthony “Tôi biết rồi, vừa nãy chỉ là nói đùa thôi.”

Anthony thở phào cười đáp lễ, cũng không trách cứ.

Sau đó tôi lại bồi thêm một câu “Tôi chỉ là đã từng gặp anh trong mộng.”

Anthony “…”

“Ha!” Lilith ở một bên bật cười thành tiếng “Du Hảo, nếu anh chưa tỉnh, tôi có thể gọi giúp anh một ly trà giải rượu.”

Tôi không phản ứng với lời của cô nàng, chỉ chăm chú nhìn Anthony, vẻ mặt vô cùng thành thật “Anh tên Anthony, đúng không?”

Anthony hết sức kinh ngạc “Sao cậu biết tên tôi?”

Tôi giảo hoạt cười “Bởi vì tôi gặp anh trong mộng mà.”

Anthony nghi hoặc nhìn tôi, phân vân không biết có nên tin lời tôi hay không. Lilith kéo anh lại về phía mình “Anthony, đừng nghe anh ta nói hươu nói vượn. Cái gì mà đã gặp trong mộng? Nhất định là khi nãy anh ta nghe thấy có người gọi tên anh thôi.”

Đối với những lời của Lilith, tôi lười phủ nhận.

Kiều tứ lúc này mới chen vào giới thiệu “Du Hảo, đây là anh họ của Lilith, Anthony” lại chỉ tôi “Đây là bạn học thời đại học của tôi, Du Hảo.”

Anthony bị Lilith kéo đi, tôi tùy tiện tìm một chỗ vắng ngồi uống rượu, nhìn một đám người nháo loạn chúc rượu Anthony.

Vẫn là phải nháo rất lâu mới tan cuộc. Kiều tứ đưa tôi về nhà.

“Sao lại rảnh rỗi đưa tôi về, Lilith của cậu thì sao?”

Kiều tứ cười “Tôi sợ rằng ngày mai cậu lại đưa tôi hóa đơn bắt tôi phải thanh toán.”

Tôi lầm bầm vào tiếng cũng không nói nữa. Rất nhanh đã tới dưới nhà tôi, Kiều tứ lúc này mới chịu mở miệng.

“Du Hảo, vì sao tôi cảm thấy hôm nay cậu so với bình thường rất khác?”

Tôi lười biếng hỏi lại “Vậy bình thường tôi thế nào?”

Kiều tứ hạ giọng, như đang cân nhắc tìm lời, một lúc lâu sau mới noi “Bình thường cậu không hoạt bát như vậy…” Cậu giống như phải mất rất nhiều sức lực mới nghĩ ra một hình dung từ để hình dung tôi như vậy. (Hình dung từ tương đương với tính từ đó)

Cậu hỏi tôi “Là có chuyện gì sao?”

Tôi trả lời “Đúng vậy, đích thực có đại sự. Tôi đi ngủ không cẩn thận xuyên qua thời không, gặp chính mình trong tương lai, lần gặp gỡ này giúp tôi thấu triệt, vì biết đại đạo vô tình, con người không thể lường trước việc, vì vậy tính tình đại biến.”

Kiều tứ cười “Du Hảo, đừng giỡn nữa.”

Tôi cũng nở nụ cười “Kiều tứ, cậu không gặp tôi đã hơn một tháng, tôi cùng trước kia có gì bất đồng âu cũng là lẽ thường tình, cũng không phải vì nguyên nhân đặc biệt gì khác.” Tôi lúc này mới thấy kỳ quái, vì sao lâu như vậy rồi, đột nhiên lại nhớ tới mà tìm tôi.

Tôi đẩy cửa bước xuống xe, đi chưa được mấy bước bỗng nghe thấy tiếng Kiều tứ ở sau gọi với theo “Du Hảo?”

Tôi quay đầu “?”

Ánh đèn đường mờ nhạt phản lên gương mặt có chút mơ hồ của Kiều tứ. Cậu chần chừ, lắc đầu, một lát sau mới nói “Cuối tuần cùng nhau ăn cơm đi.”

“Tôi phải suy nghĩ chút.”

Tôi hừ một tiếng khẽ cười theo kiểu đang thịnh hành bước lên lầu.

Tôi nghĩ tất cả mọi việc đều tiến hành thuận lợi như vậy. Nếu có chuyện không giống với trước kia, vận mệnh của tôi có thể thay đổi, hướng về một hướng tốt hơn, phải không?

Hóa ra trọng sinh trong tiểu thuyết cũng không hẳn đều là chuyện hoang đường, lúc này đây, có lẽ, thiên thần chưởng quản vận mệnh đang đứng về phía mình.

Bởi vì nghĩ vậy, cho nên ngày hôm sau khi đến bệnh viện lấy kết quả kiểm tra, trong lòng một chút gánh nặng cũng không có.

Kết quả tôi nhìn thấy một gương mặt hết sức quen thuộc.

Là vị bác sĩ kia.

Hắn ngồi sau bàn, đầu cũng không buồn ngẩng dậy. Biểu tình trên mặt dường như đã quá quen thuộc với việc này.

Bác sĩ nói với tôi “Cậu xong rồi, hết thuốc chữa, bệnh viện không trị được bệnh của cậu đâu, cậu đi đi.”

Tôi như bị ngũ lôi oanh đỉnh, ngồi ngây tại chỗ, trong đầu là tiếng vang ong ong kéo dài không ngừng.

Quá nửa ngày hắn mới ngẩng đầu, thấy tôi vẫn còn ngồi đấy, chân mày nhíu lại “Sao vẫn chưa đi?”

Tôi há to miệng “Không thể!”

Không có khả năng!

Bác sĩ nói “Tôi đã thấy rất nhiều bệnh nhân như cậu, không chịu tiếp nhận sự thật, hay là nghi ngờ bệnh viện muốn lừa gạt tiền của mình? Hừ, tôi nói cho cậu biết, cho dù đến Mỹ kiểm tra, cậu cũng chết chắc rồi. Tôi khuyên cậu nên tiếp nhận sự thật đi, về nhà chuẩn bị hậu sự tốt một chút, vạn nhất ngày nào đó cậu bỗng nhiên đột tử mọi chuyện còn dễ lo liệu…”

Tôi ném thẳng một quả hồng thối vào mặt bác sĩ kia, mờ mịt nghĩ, khó trách trên dường nhìn thấy sạp bán hồng muốn mua, hóa ra thực sự mang đến công dụng. (Anh mua hồng thối?)

Tôi hồn phách thất lạc về nhà, đến xin nghỉ buổi chiều cũng không làm.

Trong đầu trống rỗng, hai mắt cũng trống rỗng nằm trên giường.

Tại sao lại như vậy? Tại sao lại có thể như vậy?

Sao có thể chứ, tôi sắp chết ư? Làm sao có thể! Vì sao phải lặp lại chuyện này thêm một lần nữa.

Vận mệnh vì cớ gì ba lần bảy lượt trêu đùa tôi như vậy, tôi chỉ là một chúng sinh hết sức bình thường, vì sao cứ nhất định phải là tôi.

Tôi tự nói với chính mình, đừng nghĩ nữa, ngủ đi ngủ đi, đây chỉ là giấc mộng, không có chuyện gì hết, ngày mai lại là một ngày mới.

Tôi rất nhanh trong tuyệt vọng đi vào giấc ngủ.

Tôi ngủ thẳng đến tận trời tối mới tỉnh lại.

Trong bóng đêm, tôi lẳng lặng ngồi thẫn thờ, việc gì cũng không muốn làm. Tinh thần và cơ thể đều mệt mỏi, dường như sắp không chống đỡ lại được vận mệnh này.

Rất lâu sau nước mắt mới từ từ rơi xuống.

Bỗng tiếng chuông điện thoại di động kêu vang trong căn phòng im ắng. Màn hình điện thoại trong góc phòng lóe lên, tôi nhìn chằm chằm ánh sáng mỏng manh kia, không có một chút ý định cầm lấy.

Tiếng chuông rút cục cũng ngừng.

Ánh sáng kia vụt tắt, giống như hi vọng về sinh mệnh của tôi, dù chỉ là một chút cũng không có.

Nhưng chốc lát sau, chuông điện thoại lại vang, hơn nữa còn không ngừng nghỉ.

Là đồng nghiệp trong tổ của tôi, tôi không thể không tiếp.

Anh ta nói “Du Hảo, cậu cuối cùng cũng nghe điện thoại rồi, tôi còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì. Cậu hôm nay vì sao không đi làm cũng không xin phép, có biết sếp phát hỏa không hả?”

“…” Hắn phát hỏa thì phát, đâu có liên quan đến tôi, dù sao thì tôi vẫn phải chết.

Đồng nghiệp còn nói “Cậu phải chuẩn bị tâm lý đi, ngày mai cẩn thận chút.”

Tôi cười không thành tiếng. Chuẩn bị? Việc duy nhất tôi cần làm bây giờ là chuẩn bị hậu sự.

“Tôi không làm, tôi muốn từ chức” Tôi nói.

Đồng ngiệp dường như bị kinh ngạc, phải một lúc sau mới nói “Cậu đừng vọng động nha Du Hảo, sếp tuy rằng có thành kiến với cậu, nhưng mấy ngày nữa ổng di dân rồi, cậu cố nhịn mấy ngày, chờ tân sếp đến nhậm chức, nói không chừng sẽ cải thiện được tình hình.”

“Cái gì?” Đầu tôi ong ong không hiểu.

“Cầu vẫn chưa biết sao, sếp của chúng ta sắp di dân sang Canada, trên tổng công ty phái xuống một vị khác nhậm chức, nghe nói tuổi còn rất trẻ, cũng rất tiến bộ. Chờ tân sếp đến đi, cậu xem, hiện tại công việc đâu có dễ kiếm, Du Hảo, cậu phải nghĩ kỹ đấy.”

Đồng nghiệp cúp điện thoại.

Tôi cầm di động thất thần cả nửa ngày, sau đó mới run rẩy mở điện thoại xem lịch.

Rất lâu rất lâu sau, tôi ở trong căn phòng tối đen như mực phun ra hai chữ “Mẹ kiếp!”

Toàn văn hoàn
Bình Luận (0)
Comment