Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 132


Ngày hôm sau Diệp Tử Kiệt lại rời khỏi biệt thự để về lại bên Anh làm nhiệm vụ, nhìn cậu nhóc này bận rộn như vậy khiến cô cảm thấy bản thân mình là chủ nhưng lại quá nhàn rỗi.
Không được, cô không thể nào để thua một thằng nhóc.

Nghĩ như thế thì tâm trạng của cô lại trở nên tốt hơn và có năng lượng để đến công ty làm việc.
Do công việc ở bên Anh quá nhiều nên tạm thời cậu nhóc vẫn chưa thể điều tra ba người trong tấm hình mà lúc trước cô đưa, mặc dù vậy nhưng cậu nhóc vẫn hứa là sẽ cố gắng điều tra và sẽ có kết quả nhanh nhất có thể.
Ngồi trên chiếc ghế tổng giám đốc, tay cầm cây bút tùy tiện quay nó vài vòng rồi cô khẽ nghĩ:
Hôm ở bữa tiệc, ngay lúc cô té xuống nước và gần như chết chìm đến nơi thì trong đầu lại hiện lên những thướt phim chiếu chậm về đoạn thời gian mà anh còn là một hồn ma.
Bằng cách đó cô đã nhớ lại những chuyện trước kia, khi biết anh là người đã cứu mình lên thì cô rất muốn ôm anh thật chặc nhưng cuối cùng cô lại không làm như thế.
Cô sợ anh chưa nhớ lại được những chuyện đó nên khi bị cô khơi lại thì bản thân anh sẽ gặp bất trắc, nếu bây giờ anh đã quên đi quá khứ trước kia thì cô sẽ từ từ khơi lại hoặc là hai người sẽ bắt đầu tạo dựng một mối quan hệ mới.
Còn những chuyện trước kia anh nhớ cũng được mà không nhớ cũng không sao.

Còn một chuyện quan trọng nữa đó chính là bóng lưng kia.
Lần té hồ bơi này thật sự đã khiến cô được thông suốt và hiểu ra không ít chuyện, nếu như sự thật đúng như những gì cô suy đoán thì e rằng lại có một đợt sống gió nổi lên.

Nếu như cô đoán không lầm thì bóng lưng ở quán bar khi xưa và người ở nhà hàng đã bắn ra viên đạn để chặn viên đạn của bọn khủng bố tấn công cô đều là cùng một người.
"Cốc cốc"
"Vào đi"
"Cậu làm gì mà trong thẩn thờ vậy"
"Mạn Mạn, mình nhớ không nhằm là hôm nay cậu còn công tác ở thành K thì phải"
"Mình xong việc sớm nên về sớm"
"Mạn Mạn ơi"
"Có mình đây".

"Tự nhiên mình cảm thấy sầu đời quá"
"???"
"Cậu gặp phải chuyện gì sao?"
"Không có"
"Hay là tối nay hai đứa mình đi bar quẩy có được không"
"Mình lười quá"
"Đi chơi mà cậu cũng lười nữa à"
"Đi chơi cũng là một loại vận động đấy"
"Vậy tối nay cậu có đi không?"
"Đi"
"...."
"Tan làm hai chúng ta về biệt thự của cậu nghỉ, đợi đến tối tối rồi hai tụi mình cùng đi"
"Ok"
...................

Tiếng xập xình với dòng người cùng nhau tụ hợp lại để thả mình vào một không gian nhạc sôi động, những ánh đèn rực rỡ chiếu trên sàn nhảy khiến cho con người ta có cảm giác mình như được đấm chìm vào một thới giới lung linh đầy sắc màu.
Diệp Viên Hy cùng Mạn Mạn đang ở quầy bar thưởng thức một ly rượu vang Pháp rồi nói vài câu chuyện linh tinh.
"Chào cô Diệp, không ngờ là một người phụ nữ thành công như cô đây mà cũng đến những nơi phức tạp như quá bar này"
Mạn Mạn cũng là người đại diện lèo lái công ty giúp cô một thời gian dài nên khi cô nàng vừa nhìn đã biết ngươi vừa lên tiếng lúc nãy là An Tú Hân.
Nhìn cái thái độ cô gái này đối với bạn thân của mình và câu nói đó thì Mạn Mạn cũng đoán được là người này không thuận nhau.

Nếu là trước kia cô nàng sẽ lên tiếng áp đảo đối phương giúp cô bạn thân của mình còn hiện giờ thì cô sẽ không lên tiếng mà ngồi đây xem kịch.
Diệp Viên Hy bây giờ đã không còn là một cô gái dễ bị người ta ăn hiếp như trước kia và cô nàng tin những loại trường hợp như thế này thì cô sẽ tự xử lý được.
Và không ngoài dữ liệu của cô nàng, Diệp Viên Hy vừa ngước mặt lên thấy An Tú Hân thì liền đáp lại:
"Người thành công thì cũng phải cần đi chơi chứ, còn địa điểm ở đâu thì không quan trọng, miễn chúng ta thỏa mãn được thú vui của bản thân là được."
"Khái niệm sống của cô Diệp đây đúng là thật đơn giản"
"Đối với tôi đó là điều hiển nhiên chứ chẳng phải khái niệm sống gì cả"
Mạn Mạn ở một bên nghe cô đối đáp mà không nhịn được cười một cái, cô bạn thân này của cô nói chuyện cũng thật là hiểm ác nha.
Thấy Diệp Viên Hy không muốn nói chuyện với mình nên An Tú Hân quay qua nhìn Mạn Mạn, khi mới vừa bước vào quán cô đã thấy hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ nên cô đoán hai người quen nhau và có mối quan hệ thân thiết.
"Chào cô, không biết tôi có thể ngồi ở đây không"
Vừa nói An Tú Hân vừa nhìn cái ghế ở gần Mạn Mạn"

Cô thích thì cứ ngồi"
Diệp Viên Hy cảm thấy tâm trạng của cô bạn thân mình hôm nay không tệ, còn có hứng thú châm chọc con gái nhà người ta thì cô chỉ khẽ cười rồi nhấp một ngụm rượu sau đó lên tiếng:
"Cậu ngồi ở đây giữa ghế giúp mình, mình đi vệ sinh một lát rồi quay lại"
"Cậu uống khá nhiều rượu rồi, có cần mình đi theo không"
"Mình không yếu đuối đến nỗi khi đi vệ sinh mà cũng cần người trông chừng đâu"
"Vậy cậu đi cẩn thận nha
"Mình biết mà"
Cô rời đi được một lúc thì có một người đàn ông từ ngoài cửa quán bar bước vào, anh đi đến đâu điều thu hút anh nhìn nét đẹp điển trai của mình.
Có rất nhiều cô gái rất muốn làm quen qua lại với anh nhưng họ chỉ mới vừa đến gần thôi là đã bị đôi mắt giết người của anh làm cho run sợ.
An Tú Hân còn đang định từ chổ Mạn Mạn môi móc vài thông tin Diệp Viên Hy nhưng điều thất bại.

Với mỗi một câu hỏi của cô Mạn Mạn điều đưa ra câu trả lời hợp lí khiến người ta không bắt bẽ được và cũng khiến cho đối phương thu thập được một thông tin nào giá trị..

Bình Luận (0)
Comment