Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 136


Buổi tiệc của các hội tụ của các lão đại nổi tiếng vậy mà lại có đặt công trà trộn vào, chuyện này mà đồn ra ngoài thì chắc làm trò đùa cho thiên hạ mất.
Từ khi lên du thuyền đến giờ cô để ý thấy xung quanh đây có rất nhiều quý ông, trong ai cũng hừng hực khí thế và lúc nào cũng tỏa ra một hơi thở lạnh băng khiến cho cô cảm thấy áp lực.
Còn những người trẻ tuổi kia thì ăn chơi rồi bàn chuyện gì với nhau đó, cô cảm thấy bây giờ mình đã già nên không xe xua nổi với các thiếu nữa hay thanh niên tuổi mười chín đôi mươi.
Diệp Viên Hy đứng trên du thuyền nhìn Hàn Chiêu Dạ vừa mới đến, bóng dáng của anh vẫn điển trai, đỉnh đạt như ngày nào.

Nhìn anh như thế này cô lại nhớ đến khoảng thời gian anh làm hồn ma suốt này cứ đi theo cô, nhớ lại cảm giác được anh ôm rồi bay lên trời trong một đêm mưa.
Hiện giờ cô rất muốn tiếp xúc anh, muốn cùng anh nói lại tình xưa nhưng lại không thể.

Khi nào giải quyết xong chuyện của anh hai thì cô mới có tâm trí yêu đương.
Có thật những người trong bóng tối như cô sẽ bị ánh sáng chân lý của anh hai chiếu đến và rồi nơi ở tiếp đến là nhà tù.

Nhưng việc cô làm chỉ là mở sòng bài chứ cô đâu có dụ dỗ họ ăn chơi hết tiền rồi vay mượn để bản thân mình rơi vào cảnh nợ ngập đầu.
Việc đi trên con đường thiện lương hay sa chân vào tội ác đều là do chúng ta tự chọn.
Còn đang suy nghĩ thì Diệp Viên Hy cảm thấy có người đang nhìn mình, lúc nhìn lại thì cô thấy anh hai của mình trong bộ đồ phục vụ đứng ở tháp rượu.
Tuy anh hai cô cũng đeo mặt nạ nhưng không khó để cô nhận ra vì đôi mắt của anh ấy rất đặt biệt, nó khiến người ta nhìn vào một cái liền có ấn tượng ngay.
Một lúc sau hai người đã có mặt tại một nơi ít người qua lại trên du thuyền:
"Tại sao em lại ở đây, em có biết những người ở đây đều là nhân vật nguy hiểm không"
"Em là được mời đến đây"
"Anh quên mất hiện giờ em cũng là một nữ doanh nhân tài ba"
"Em cũng là người của hắc đạo"
Cô biết thân phận của mình vào một ngày nào đó cũng sẽ bị anh hai biết nên không cần giấu.
Diệp Nghiên Vũ vừa nghe cô nói thì khó tin, nhưng nhìn lại khí chất lẫn cách ăn nói thì anh cảm thấy chuyện này hoàn toàn có khả năng.
Chỉ là anh không ngờ có một ngày em gái ngốc của mình có thể cầm đầu người khác và lại làm nghề đối nghịch với anh.

Bảo anh bắt em gái mình ngồi tù thì sao anh làm được đây.
"Anh đang nằm vùng trong tổ chức Phong Dạ"
"Em chỉ đoán trúng một nữa"
"???"
"Nhiệm vụ ban đầu của anh là nằm vùng trong một tổ chức khác, rồi tình cờ tổ chức đó lại có lệnh đều anh cài vào Phong Dạ"
"Vậy hiện giờ"
"Anh là người nằm vùng của hai tổ chức, sau này khi thấy anh em chỉ nên tỏ ra không quen biết để tránh bị người khác nghi ngờ rồi tính mạng của em sẽ gặp nguy hiểm"

"Từ ngày bước chân vào hắc đạo bản thân của em đã dần chai lì với hai từ nguy hiểm.

Hôm nay gặp anh là em muốn bàn điều kiện"
"Ở đây đa số điều có camera, những chuyện quan trọng không nên nói"
"Vậy nếu như khi rời khỏi đây anh lại chuồng đi mất thì em biết làm thế nào"
"Em đưa điện thoại đây cho anh"
Khi Diệp Viên Hy vừa đưa điện thoại cho anh thì anh nhanh chóng nhập một dãy số vào rồi đưa lại cho cô:
"Đây là số điện thoại của anh, hiện tại em cũng đừng cho cha mẹ biết là anh vẫn còn sống"
"Anh muốn giấu họ cho đến bao giờ?"
"Anh cũng không biết nữa"
Nói rồi Diệp Nghiên Vũ rời khỏi, cô đứng ở đó được một lúc thì cũng đi ra ngoài.

Những người ở đây ai cũng lạnh lùng khó đoán khiến cho cô muốn bắt chuyện cũng không biết nói gì.

Nghĩ đi nghĩ lại thì cô nên uống một chút rượu, ngắm cảnh đêm trên du thuyền để chờ đều bất ngờ hoặc là đi ngủ để giết thời gian.

Lúc đầu cô tưởng bửa tiệc này sẽ vui lắm nên mới đi vậy mà bây giờ lại cảm giác chán phèo.
Đến khi lên đủ người rồi thì du thuyền bắt đầu rời bến, mọi người đều được phục vụ thông báo lên tầng cao nhất của du thuyền rồi bắt đầu tổ chức các hoạt động ca múa và đấu giá.
Đang trong lúc định đi về phòng nghỉ ngơi thì cô bắt gặp Hàn Mặc đang mặt một bộ đồ phục vụ đứng thấp thoáng ở phía xa.

Cảnh này khiến cô khá ngạc nhiên nhưng biểu cảm này chỉ thoáng qua rồi cô lại quay về dáng vẻ mờ nhạt không quan tâm chuyện đời nhưng trong lòng đã ầm thầm nổi sóng:
"Trời ơi, không ngờ có một ngày cô được nhìn bác sĩ thiên tài đi phục vụ, còn đâu là hình dạng một vị bác sĩ oai phong trong tổ chức chứ"
Vậy là buổi tiệc này không chỉ đơn giản là nơi tụ hợp của các lão đại mà một vài thành phần đặt biệt cũng gớp mặt chung vui.
Cảm thấy tình hình không ổn và nó đang cảnh báo cho cô là phải trốn khỏi nơi này nhưng du thuyền đã rời bến, bây giờ có muốn chạy nữa thì cũng đã muộn rồi..

Bình Luận (0)
Comment