Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 3


Hàn Chiêu Dạ thì nảy giờ ngồi ở mái hiên suy nghĩ chuyện xe anh bị đứt thắng rồi bây giờ hồn lìa khổi xác.

Nghĩ một hồi mệt não rồi thì anh ngước lên.
Nhưng mới chỉ vừa ngước đầu dậy thì thứ đầu tiên mà anh nhìn thấy được đó là hình ảnh cô đang nghịch nước.

Không biết là cố ý hay vô tình mà anh lại cảm thấy cô rất đep, cứ như là một nàng tiên giữa trời mưa vậy.
Mày nghĩ gì vậy, cô ta mà là nàng tiên cái gì chứ, cô đa là một bà điên thì có.

Àk mà nảy giờ mở để ý hình như cô gái này có thể chạm vào mình, nhìn thấy và nói chuyện với mình thì phải.
"Này"
"Chuyện gì"
"Cô có nhìn thấy tôi không"
"Sáng giờ trước khi đi khỏi nhà anh có quên uống thuốc không vậy???"
"..." Từ hồi nhỏ đến bây giờ chưa bao giờ có người nói chuyện với anh cái kiểu này cả.


Haiz..đúng là tức thật mà.
"Nói vậy là cô có thể nhìn thấy tôi đúng không"
"Ừ, tôi nhìn thấy được anh.

Mà sau anh hỏi tôi lạ vậy" Nói rồi cô giả bộ gật mình một cái rồi nói tiếp với một chất giọng đầy mờ ám:
"Có khi nào anh chính là hồn ma"
"Đúng vậy tôi chính là một hồn ma"
"Haha tôi với anh vừa quen nhau mà sau anh có thể giỡn như vậy được chứ"
Anh nghe cô nói vậy thì trực tiếp đứng lên đi lại một người đàn ông đang trú mưa cùng cô rồi đưa tay chạm vào người đàn ông này.
Cuối cùng thì cánh tay của anh xuyên thẳng qua người đàn ông đó.

Diệp Viên Hi thấy cảnh này thì cô la lên một cái:
"Á có ma có ma" Rồi chạy thẳng ra ngoài mưa, lúc chạy cô không cận thận bị vấp trúng cái nấp cống rồi tế sấp mặt.
Diệp Viên Hi vừa chạy đi thì không hiểu sau anh không kiểm soát được linh hồn của mình mà bay theo cô.
Sau khi bị té thì Diệp Viên Hi cố gắng đứng dậy nhưng cái chân của cô đau quá nên không đứng được.

Hàn Chiêu Dạ lúc này đứng kế bên nhìn thấy bộ dạng của cô mà nghĩ thầm:
Đúng là yếu đuối mà, chỉ bị té có một cái thôi mà đã đứng dậy không được rồi
Thấy cô cứ chật vật mãi dưới mưa nên anh động lòng định đỡ cô nhưng người chỉ mới cuối xuống chưa kịp đỡ cô thì đột nhiên có tiếng nói vang lên,
"Cô có sau không cô gái"
"Có, tôi có đầy sao luôn đây này"
"Vậy để tôi giúp cố đứng dậy"
"Cám ơn anh nha"
"Không có gì đâu"
Sau đó chàng trai ấy nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy.
"Cám ơn anh nha"
"Không có gì đâu, lần sau cô đi đứng nhớ cẩn thận hơn là được rồi"

Cô tính trả lời lại chàng trai này thì thấy đột nhiên thấy Hàn Chiêu Dạ đang đứng trước mặt mình.

Diệp Viên Hi hoảng hồn bay lại ôm chàng trai kia rồi la lên:
"Á có ma có ma"
"Cô àk cô làm gì vậy"
Diệp Viên Hi thấy mình quá thất thể nên đã buôn chàng trai ấy ra rồi nhanh chống chạy ra sau lưng chàng trai ấy.
Hàn Chiêu Dạ nhìn bộ dạng của Diệp Viên Hi thì chỉ biết lắc đầu rồi nói:
"Tôi có ăn thịt cô đâu mà cô sợ tôi như vậy chứ"
"Tôi không thể tin tưởng vào lời nói của một con ma như anh"
"..." Anh đã sống từng tuổi này và đây là lần đầu tiên anh cảm thấy lời nói của mình mất trọng lượng như vậy luôn đấy.
Trước giờ anh vốn là một người rất ít nói nên đa số những lời anh nói ra đều rất có trọng lượng, nhưng bây giờ lại bị cô nói thẳng vào mặt là lời không tin tưởng vào lời nói của anh.

Haiz...!đúng là tổn thương sâu sắc mà.
Lưu Quang Khải thấy cô đột nhiê ôm mình rồi nói toàn mấy lời kì lạ thì lên tiếng:
"Cô à, có chuyện gì vậy"
"Huhu ở đây có ma"
Có ma??? Tôi đâu có thấy ai đâu"
"Anh ta ở trước mặt anh luôn đó"
Lưu Quang Khải nghe cô nói thì phì cười một cái:"Cô à chắc là do cô đọc nhiều truyện ma quá nên bây giờ chỉ bị ám ảnh mà thôi"

"Không, không phải như vậy đâu"
"Á sắp trể giờ rồi, cô à hay là cô cầm cái dù của tôi rồi về nhà trước đi, tôi còn có công việc gấp nên phải đi rồi"
Nói xong rồi thì Lưu Quang Khải nhét cây dù vào tay cô rồi chạy mất hút.

Trời lúc này cũng không còn mưa to nữa mà nó đã bắt đầu nhỏ lại.
Diêp Viên Hi nhìn cây dù mình đang cầm rồi nhìn lại Hàn Chiêu Dạ nói:
"Sau anh cứ đi theo tôi hoài vậy, hay là anh đi tìm người khác chơi đi có được không.

Àk hay là anh vì đối quá nên mới đi theo tôi.
Vậy để tôi đi mua ít bánh trái hoa quả cúng cho anh rồi anh đi tìm người khác mà đeo bám được không"
Hàn Chiêu Dạ: "..." Trên đời này còn có thể loại người như cô gái này sau.

Nhưng mà bây giờ nghĩ lại cũng chỉ có cô ta mới có thể nhìn thấy và nói chuyện với mình nên bây giờ tạm thời mình chỉ có thể bám theo cô gái không được bình thường này thôi.
Thấy anh không nói gì thì Diệp Viên Hi nghĩ mình đã đoán đúng ý đồ của anh nên cô định đi mua ít đồ về cũng cho anh thật nhưng khi cô vừa mới bước đi thì cảm thấy có một cơn đau truyền khắp cái chân của mình..

Bình Luận (0)
Comment