Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma

Chương 83


"Cậu dùng lực chỉ có hơi mạnh mà phổi của mình muốn văng ra ngoài luôn rồi nè"
Lưu Quang Khải:"Chỉ muốn thôi chứ chưa có văng ra ngoài nên cậu chưa chết được đâu"
"Cậu"
Mạn Mạn:Được rồi, hai cậu đàng hoàng lại đi, Viên Hy đang nhìn kìa"
Viên Hy:"Mình có việc gấp nên bây giờ mình sẽ vào vẫn đề chính luôn nha"
Ba người kia nghe cô nói vậy thì bọn họ cũng dẹp cái bộ dạng cười giỡn kia mà quay về bộ dạng nghiêm túc, cô thấy thế thì tiếp tục lên tiếng:
Các anh đã nghe Mạn Mạn nói về chuyện hồn ma rồi chứ"
Lưu Quang Khải:Tôi có nghe rồi"
Duy Khánh:"Trên đời này còn có loại chuyện huyền nhuyễn như vậy sau"
Viên Hy:"Mình khi xưa cũng không tin vào mấy chuyện này cho đến khi chính mình được trãi nghiệm.

Hồn ma đó giúp mình mở và phát triển cửa hàng và ngược lại mình cũng phải giúp anh ta đoạt lại Hàn thị và tạm thời giúp anh ta quản lí công ty.
Hiện tại thì mình đang nhờ thế lực hắc đạo của hồn ma ấy để không làm chổ dựa cho cửa hàng phát triển.
Và cũng vì vậy mà mình bị cuốn vào giới hắc đạo, tuy bây giờ mình có thế lực của hồn ma ấy chống lưng như một khi anh ta quay về thân thể của mình thì sau?"
Mạn Mạn:"Cậu sẽ rơi vào nguy hiểm và công ty cũng sẽ rơi vào cảnh không có chổ dựa, nếu như hồn ma kia không muốn giết Viên Hy để bịch đầu mối vì biết quá nhiều chuyện của anh ta thì cũng bị bọn người hắc đạo kia nhắm tới."
Hàn Chiêu Dạ:Nếu như tôi có quay trở về thân xác thì tôi vẫn sẽ đảm bảo an toàn cho cô và cửa hàng vẫn sẽ được phát triển"
Viên Hy:"Tôi biết, nhưng tôi cũng không thể nào mãi dựa vào anh được.

Lòng người rất khó đoán hơn nữa tôi làm sau có thể tin một người đàn ông có lòng dạ chứa đầy những mưu mô như anh chứ."
Hàn Chiêu Dạ nghe cô nói thế thì anh cũng im lặng không nói nữa nhưng đôi mắt của anh lại ánh lên một nỗi buồn phản phất.
Quang Khải:"Cậu đang nói chuyện với ai vậy"
"Tất nhiên là hồn ma đi theo mình rồi"
Duy Khánh:"Mỗi lần tưởng tượng mình đang ở chung với một con ma thì tự nhiên da gà của tôi lại nổi lên"
Viên Hy:"Anh ấy không hoàn toàn là ma đâu"
Mạn Mạn:"Là sau"
"Thân xác của anh ấy vẫn còn nên không thể gọi là ma.

Thôi chúng ta quay lại chuyện chính đi."
Mạn Mạn:Cậu định bước vào hắc đạo như thế nào đây"
"Đầu tiên chúng ta cần có căn cứ và khu tập luận.


Mình đã để ý được một khu đất thích hợp để chúng ta có thể xây dựng khu tập luyện ở đó.
Còn người thì mình sẽ thu nạp những thiếu niên vô gia cư hay gì gì đó về rồi tập luyện cho họ từ tư duy đến thân thể.
Còn thị trường mình muốn xâm nhập vào hắc đạo đó chính là mở sòng bài"
Lưu Quang Khải:Việc huấn luyện người mới là một vấn đề khá nan giải đấy.

Ở đây tôi với Mạn Mạn thì chỉ biết một ít về võ hơn nữa một tổ chức muốn mạnh thì súng đạn đều là thứ cần phải có"
"Yên tâm tôi sẽ đều vài người bên tổ chức của hồn ma qua để giúp chúng ta huấn luyện người, hơn nữa đại hồn ma của mình là một tay buôn bán vũ khí nên súng đạn sẽ không thiếu đâu"
Mạn Mạn:"Việc thành lập một tổ chức không phải là việc đơn giản đâu"
"Mình hiểu tầm quan trọng của vấn đề nên hôm nay mình muốn bàn bạc với các cậu thật kỹ chuyện này.
Mạn Mạn, Duy Khánh, Quang Khải, ba người có muốn cùng tôi xong pha vào hắc đạo không.

Nếu ai không muốn thì có thể quản lí cửa hàng và không cần phải làm gì liên quan đến hắc đạo"

Mạn Mạn:"Cậu là người bạn thân nhất của mình nên tất nhiên là mình sẽ cùng cậu xong pha hắc đạo rồi"
Lưu Quang Khải:"Kể từ khi cô cứu Thi Thi và giúp chúng tôi có công việc để làm, có nhà để ở thì tôi đã thề rằng cả cuộc đời này của tôi sẽ làm bất kì việc gì để giúp cho cô"
Duy Khánh:"Tôi tôi..."
Viên Hy:"Mình biết là từ nhỏ đến đến lớn cậu có một cuộc sống êm đềm nên chắc chắn cậu sẽ có phần không quen và ghê sợ về hắc đạo nên mình cũng không ép"
Duy Khánh:"Cậu và Mạn Mạn là con gái mà còn dám làm những việc đó, mình là con trai sau lại không dám chứ.

Hắc đạo phức tạp nhưng các cậu vẫn dũng cảm tiến vào còn mình sau lại làm một con thỏ mà trốn chạy được chứ"
Mạn Mạn:"Cậu nói rất hay"
Hàn Chiêu Dạ ở đứng ở một bên nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của cô trong chững chạc, trưởng thành và còn có cả một chút xinh đẹp, quyến rủ nữa..

Bình Luận (0)
Comment