Tôi Sống Trong Giàu Sang Nuôi Con Dựa Big Boss

Chương 18


Tác giả: Diêm Cục Đại Long Hà
Editor: Gái già thích ngôn tình
Trái tim của Nghê Dịch tan chảy bởi sự đáng yêu của hai mẹ con, làm anh muốn nhanh chóng kết hôn rồi sinh con.

nhưng anh nhanh mắt nhìn thấy sếp lớn đang ngồi ăn bữa sáng với vẻ mặt nghiêm túc, lập tức thanh tỉnh.
"Chị đại, mau thay quần áo, rửa mặt, chúng ta nhanh chóng đi, sắp trễ rồi.

Hôm nay là vòng loại ngày đầu tiên đó chị, không thể đến trễ được đâu, sẽ bị chúng chửi đó."
Chương trình được quay trong một tòa nhà gần đài truyền hình, thuộc loại phong bế, cách ly.
Lại một lần nữa, Dư Dao Dao dựa vào hậu trường tấm ván sắt của phu quân đại nhân vượt qua mọi chông gai, đạt được tấm thẻ vàng có thể ra vào bất kỳ lúc nào.

Cũng tức là, những người khác phải ở trong tòa nhà đó cho tới khi hoàn thành đợt 1, còn cô sẽ về nhà sau khi quay xong.
"Được rồi."
Dư Dao Dao là con rắn có trách nhiệm.
Bởi vì tối qua hưng phấn quá cho nên ngủ trễ, chỉ cần tưởng tượng nhan sắc xinh đẹp động trời động đất của mình sắp được mọi người chiêm ngưỡng, là vui hết cỡ rồi.
Ngày hôm qua, trên trang chính thức của 《 Sân khấu tân sinh 》 trên Weibo đã tuyên bố thông tin của 88 tuyển thủ, cùng với mã tuyển chọn phòng phát sóng trực tiếp của từng người một.
Cô vui vui vẻ vẻ tự bình chọn cho bản thân một phiếu, còn cưỡng ép Thẩm Nghị Sùng dùng di động bình chọn cho cô.
Mới mở mắt ra thì giật mình hạnh phúc, hú ha, chỉ mới tối hôm qua thôi cô đã có hơn hai ba ngàn fans theo dõi rồi.
"Cục cưng, tới tặng cho mẹ một nụ hôn may mắn nào ~"
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ lập tức thẹn thùng nhéo cái đuôi khủng long nhỏ của mình, thò gương mặt nhỏ lại gần, đê mẹ hôn một cái thật to.
Dư Dao Dao đi thay quần áo, Nghê Dịch tiết kiệm thời gian, nhanh chóng giúp cô đóng gói bữa sáng để ăn trên đường đi.
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ cảm thấy mỹ mãn, vẻ mặt vui vẻ vung vung cái đuôi nhỏ, bò lên ghế ăn dành cho trẻ con của mình.

Bé lại liếc thấy bản mặt hầm hầm không rên một tiếng của ba mình, lại nhìn sang chú Nghê Dịch đang vội vàng đóng gói sandwich và nước chanh, chu chu miệng.
"Ba! Mẹ đi làm rồi kìa!"
Ba thật sự không biết quan tâm mẹ gì hết à!
Trước kia bé còn nhỏ, có rất nhiều lúc không hiểu tại sao ba mẹ lại cãi nhau.

nhưng bây giờ, hình như bé đã có chút chút hiểu được rồi.
Ba còn không quan tâm mẹ bằng chú Nghê...
Không tặng nụ hôn may mắn cho mẹ trước lúc đi làm, cũng không chuẩn bị cơm sáng cho mẹ mang theo đi làm ăn.

Thậm chí, mẹ vất vả làm việc kiếm tiền mua đồ ngủ khủng long tặng ba, mà ba cũng không chịu mặc!
Ba thật sự là...!Khó trách trước kia mẹ lại thường xuyên tức giận, cả ngày không vui, còn nói ba không cho mẹ tiền...
Thẩm Duệ cầm muỗng cơm, cảm thấy giờ đã hiểu nguyên nhân.
Ba thật sự quá không hiểu chuyện mà!
"Ba nhận được quà còn chưa cảm ơn mẹ nữa.

Giáo viên nhà trẻ dạy, bạn nhỏ nhận được quà từ người khác, cho dù là không thích, cũng không thể biểu hiện sự chán ghét ra ngoài, sẽ làm đối phương tổn thương."
"Ba làm như vậy là không đúng." Bánh bao nhỏ nghiêm túc nhìn ba mình.
Bé cảm thấy mệt tim quá.

Thật vất vả mẹ mới đối xử tốt với bé, ba lại không giúp được gì, chỉ tổ kéo chân sau, ba thật à vô dụng quá ~
Thẩm Nghị Sùng khóe miệng run rẩy, buông ly nước trong tay xuống bàn.
"Sao con biết ba chưa cảm ơn mẹ con?"
Bánh bao nhỏ nhíu mày: "Ba à, nói dối là không tốt, sẽ trở thành người xấu đó."
Thẩm Nghị Sùng nhéo giữa mày.
Nghê Dịch nháy mắt bay ra năm mét, nỗ lực hạ thấp sự tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất.
"Ba mua quà tặng lại cho mẹ con rồi, năm cái túi xách." Thẩm Nghị Sùng liếc mắt nhìn con trai, chỉ lên trần nhà.
"Còn đang bay trên trời, chờ hai ngày sau mới đến."
Bánh bao nhỏ hô hấp cứng lại, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía ba mình: "Thật sự?"
Thẩm Nghị Sùng hiếm khi tươi cười: "Ừm."
"Vậy ba lại tặng mẹ một nụ hôn tạm biệt đi."
Không có tiền tiêu vặt, mua không nổi quà tặng, bánh bao nhỏ nhanh chóng chuyển tiếp đề tài.
Khóe môi đang cong lên của Thẩm Nghị Sùng lập tức cứng đờ.
"Mẹ nói, đó là nụ hôn may mắn trước lúc đi làm." Bánh bao nhỏ chấp nhất mà nhìn ba.
Chỉ có ba bé mới có thể hôn mẹ.

Nếu ba không dũng cảm một chút, chủ động một chút, có lẽ mẹ sẽ giống như trên mạng nói, bị chú khác cướp mất thì sao!
Thẩm Nghị Sùng duỗi tay đè lại đầu nhỏ của con trai: "Lo ăn bánh bao nhỏ của con đi."
Gương mặt nhỏ của bánh bao nhỏ lập tức mất mát, u oán nhìn ba, đầu nhỏ cúi sắp chạm đến chén cháo.
Nghê Dịch lau mồ hôi, chờ Dư Dao Dao xuống lầu, anh vội vàng không ngừng nghỉ chút nào, đẩy cô ra ngoài.

Sợ ở lâu một hồi, cậu nhỏ này sẽ đốt dây dẫn khiến hai vợ chồng xảy ra chiến tranh.

Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ vừa thấy mẹ, đã thu hồi biểu cảm buồn thúi ruột, lập tức chuyển thành gương mặt tươi cười.
"Mẹ cố lên, đi làm vui vẻ~ giữ vị trí đứng đầu nha!" Bánh bao nhỏ nhéo cái đuôi khủng long con, cười vẫy vẫy tay cổ vũ cho mẹ mình.
Dư Dao Dao lập tức tặng cho bé một nụ hôn gió vang dội, mới đi theo Nghê Dịch vội vàng rời khỏi nhà.
Cửa lớn vừa mới đóng lại, bánh bao nhỏ đã tặng cho ba một cái mông.
"Ba sẽ hối hận."
Thẩm Nghị Sùng: "..."
====
Trên xe chuyên dụng, mẹ già Nghê Dịch xoa mồ hôi, nhìn Dư Dao Dao vô tư ngồi gặm sandwich lại lần nữa dặn dò.
"Hình thức đấu vòng loại, chắc là sau khi tiến tổ quay mới tuyên bố.

Chúng ta không thể thiếu cảnh giác, ngày đầu tiên sẽ đào thải hai mươi người, những người còn lại sẽ được phân chia thành bốn cấp bậc.

Bảy người nhận được lượt bình chọn cao nhất sẽ đạt được cấp A, còn lại phân đến B, C, D, số lần xuất hiện trên màn ảnh và đãi ngộ sẽ tùy theo cấp bậc." Nghê Dịch nói, mắt nhỏ khát khao nhìn về người đang uống nước chanh nào đó.
"Chị đại, mục tiêu lần này của chúng ta là, C hên lắm sẽ là B." Anh tận mắt nhìn thấy cô biểu hiện ở đoàn phim《 thịnh thế 》, cho nên rất có tự tin.

nhưng mẹ già nói đến một nửa, cũng có chút lo lắng.

Tuy nhiên, tất cả các tuyển thủ lần này đều là người mới do công ty, đạo diễn có tiếng đẩy vào, không ít trong số đó đều có chút ít bản lĩnh, không thể khinh thường! Cho nên, vẫn phải cẩn thận cho chắc!"
Dư Dao Dao ừ một tiếng, cầm di động, duỗi tay chỉ chọc vài cái: "Mạnh Hân Nhiễm có 5 triệu 620 ngàn fans! Dịch Dịch bé bỏng, cậu nói thử xem, lần này chị có thể cướp được bao nhiêu fans của cô ta?"

Nghê Dịch giật giật khóe miệng, lau mồ hôi trán: "Chị đại, thực lực của cô ta không tệ, lần trước đối diễn với chị có lẽ là do cơ thể không thoải mái.

Sau khi chị kết thúc vai diễn, em có đến nhìn, cô ta diễn còn tạm chấp nhận được.

Vả lại, chương trình này quay xuyên suốt, còn trực tiếp nữa...!Chị làm ơn giùm em, ngàn lần đừng xảy ra xung đột với cô ta, đừng không cướp được fans, cuối cùng còn bị đội quân sóng thần phun nước miếng đến chết đuối.

À, còn nữa, nghe nói ảnh đế Trần Kiệu cũng tới làm giám khảo.

Chị đại, chị cần phải bảo trì khoảng cách với anh ta..."
Dư Dao Dao lười biếng duỗi cái eo lười: "Đã biết."
Một cái hai cái, đều không yên tâm về cô là sao!!!
Rắn đây rất ngoan nha!!!
Thực mau, xe ngừng ở một tòa nhà màu đỏ không cao cũng không thấp.

Trên cao đã treo lên băng rôn đầy bắt mắt 《 sân khấu tân sinh 》, Nghê Dịch xuống xe trước, giúp Dư Dao Dao kéo ra cửa xe.
Bên ngoài, giờ phút này đã có rất nhiều nhiếp ảnh gia vây quanh, chuẩn bị quay chụp những hình ảnh đầu tiên của các tuyển thủ.
Xe của Dư Dao Dao vừa dừng lại, tất cả nhiếp ảnh gia tựa như ngửi được mùi ngon, kích động nhắm cameras ngay cửa xe.
Cửa xe vừa bị kéo ra, một đùi thon dài trắng như tuyết rất đẹp, một chiếc giày boot đế bằng màu nâu đáng yêu, giẫm trên trên mặt đất.
Giày boot đế bằng rắn chắc mà cồng kềnh, người bình thường đều không thể khống chế nhưng giờ phút này, nó lại làm chân của cô có vẻ lại thon lại thẳng.
Cô còn chưa xuống xe, đã làm nhóm nhiếp ảnh gia không thể nín thở chờ đợi.

Mà trước nay Dư Dao Dao chưa từng làm du khách thất vọng.
Lúc ở vườn thú, cô bị mọi người vây xem hàng ngày nên quá hiểu biết cách khiến mọi người tò mò kích thích để du khách nhìn hết toàn bộ thì lại không kích thích trí tò mò.

nhưng nếu tránh ở trong rừng cây, nửa lộ nửa giấu, ngược lại sẽ làm các du khách cho rằng bản thân mắt tinh phát hiện cô mà kích động la hét đầy hưng phấn.
Bởi thế, cô ngồi ở trên xe, chỉ giơ một chân dài ra ngoài, cũng không có vội vã xuất hiện, mà là xoay người lấy một cái kính râm mang lên.

Tay ôm tỳ bà che khuất nửa gương mặt.

(Trích đoạn Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị).
Cô lại nói vất vả với tài xế, mới ưu nhã thong thả, ung dung xuống xe.
Lúc này mọi người mới thấy rõ toàn người cô.
Một đôi boot...!Phối hợp với váy chiffon nhẹ nhàng đáng yêu màu đỏ, làm vòng eo của cô thoạt nhìn thon gọn, ngực lại là no đủ phập phồng lên xuống, áo khoác lông dê thuần trắng, lại tăng thêm vài phần vẽ đẹp xuất trần.
Một đầu tóc quăn đen nhánh, hôm nay tùy ý cột đuôi ngựa thấp, rõ ràng là kiểu tóc rất đơn giản, lại khiến đường cong gương mặt cô càng thêm xinh đẹp, hiện lên thần thái của nữ thần và khi nhiếp ảnh gia di chuyển ống kính, kéo gần tiêu cự, muốn cho cô một bộ hình tinh xảo, đặc tả gương mặt của cô, toàn bộ đều bóp cổ tay ở trong lòng thở dài một tiếng.
Gương mặt xinh đẹp của cô đã bị kính râm che đậy hơn phân nửa.

Không khoa trương gì lắm, chỉ để lộ một đôi môi màu đỏ cam bên ngoài.

Nghê Dịch còn sợ cô không quen với môi trường ngộp thở đầy ánh đèn chớp nháy, khẩn trương quay đầu lại nhắc nhở: "Chị đại, thả lỏng, giống như bình thường là được."
Dư Dao Dao trả lại cho anh một nụ cười nhẹ nhàng.
Cô một chút cũng không khẩn trương.
Lúc này có bao nhiêu người đâu, còn không bằng lượng du khách đến tham quan sở thú vào ngày cuối tuần, nhất là vào đợt nghỉ lễ, cô còn chưa từng sợ hãi, nhiêu đây?!
Hừ! Chuyện nhỏ với rắn thôi!!!
Cô là trời sinh đã biết lợi dụng ưu thế của cơ thể.

Có thể là bản năng, cũng có thể là vì cô đã từng ở trong mơ tưởng tượng bản thân là người mẫu đi trên sân khấu hình chữ T.
Cô không có mang giày cao gót, chỉ là đôi giàu boot đế bằng bình thường.

Theo lý, căn bản không có cách nào tôn dáng đi uyển chuyển hấp dẫn ánh nhìn nhưng mỗi một bước đi đều làm người dời không ra tầm mắt...!
Thật giống như bản thân cô trời sinh đã có sẵn một loại quyến rũ khó có thể miêu tả, chỉ biết làm người động lòng!
Mọi người đều giơ ống kính, nhìn cô từng bước đi tới, trong nháy mắt đều sững sờ.
Thậm chí khi cô kéo kính râm xuống, thân thiện gật đầu mỉm cười với họ, họ cũng chưa kịp bắt giữ được khung hình tuyệt đẹp này.
"Mẹ ơi! Vị thần thánh này từ phương nào tới vậy?!"
"Mới vừa nãy thiếu chút nữa run tay làm rớt máy, lúc cô ấy vừa xuống xe, tôi đã có cảm giác đang chụp hình quảng cáo!"
"Đây là vợ của ông chủ lớn kia đi? Hình như chỉ còn có hai người chưa tới."
"Trời má, ông chủ lớn quả nhiên diễm phúc không cạn!"
"Tôi dám cá, vị trí đứng đầu lần này sẽ thuộc về cô ấy! Cảm giác màn ảnh quá siêu cấp hoàn mỹ!"
"Hừ, lại cho thêm CG ánh sáng bao quanh,...!Thật không dám tưởng mà!"
Sau khi Dư Dao Dao đi vào, nhóm nhiếp ảnh gia đóng máy, bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
"Tôi nhớ rõ hình như là anh Từ được phân công chụp riêng cô ấy thì phải?"
"Vận may của ông anh này thật là tốt quá đi?"
"Chụp gần chụp xa đều đẹp, hâm mộ! Không biết anh Từ có chịu đổi với tôi hay không nữa?!"
"Nằm mơ đi nhóc, tao còn chưa ngu đến vậy!"
Ánh mắt họ một người so một người càng sáng.
Đối với nhiếp ảnh gia tới nói, gặp được một người đẹp có cảm giác màn ảnh đã hiếm thấy, có thể làm họ tùy tiện chụp, đây là chuyện vô cùng đáng giá!
Đến nỗi kỹ xảo diễn xuất...!Đó là cái gì, đều không nằm ở trong phạm vi nghề nghiệp của họ.
Đương nhiên mấy việc này, Dư Dao Dao và Nghê Dịch cũng chưa nghe thấy.
Nghê Dịch đi vào không bao lâu, thiếu chút nữa nổ mạch máu não.
"Có ý gì, đạo diễn, anh nói lại thêm lần nữa giùm tôi?"
Phó đạo diễn chương trình, Trịnh Thu Hoa cầm kịch bản trong tay nhíu mày: "Trận đầu là thi đấu vòng loại, chúng tôi chỉ có 88 vị trí.

Mỗi người dựa theo thực lực của bản thân tự xếp hạng, tiến hành lựa chọn."
"Ví dụ như, anh cho rằng anh có năng lực ưu tú, xứng với vị trí thứ nhất, lựa chọn phòng số 1.

Nếu sau cuộc thi, anh đứng đầu bảng thì có thể đạt được phòng riêng một người, hai mươi người đứng đầu sẽ là phòng đôi dành cho hai người, còn dư lại là bốn người một phòng..."
Nghê Dịch vẫy tay: "Không phải, vừa rồi anh nói, chỉ còn lại có hai vị trí? Trừ bỏ cuối cùng, chính là vị trí đứng đầu?"
Trịnh Thu Hoa nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Rất nhiều nghệ sĩ đều tới trước hai ba tiếng, đã sớm lựa chọn xong."
Nghê Dịch khiếp sợ trừng to mắt: "Tự chọn vị trí, sao mấy anh không nói trước cho chúng tôi biết?! Sớm biết như vậy, chúng tôi cũng có chuẩn bị trước!"
Mặt mũi anh trắng bệch.
Nếu chọn vị trí thứ nhất mà không may vòng đầu bị loại như vậy chẳng khác nào chính là đưa mặt cho chúng vả.
Lựa chọn vị trí cuối, đó chính là không đủ tự tin, đó chính là điều tối kỵ trong giới nghệ sĩ.

Nếu lúc sau biểu hiện tốt, còn phải chịu bị người mắng, thế nào cũng nói ngay từ đầu giả vờ đáng thương để khiến mọi người đồng tình.
Hai vị trí này dễ chết nhất!

"Kỹ xảo diễn xuất của chị Dư rất tốt, không cần khiêm tốn." Một giọng nữ đột nhiên vang lên, cửa phòng theo tiếng mở ra.
Mạnh Hân Nhiễm cười nói tiếp: "Em và chị ấy từng ở chung một đoàn phim, kỹ xảo diễn xuất còn tốt hơn em rất nhiều, hoàn toàn xứng đáng với vị trí thứ nhất."
Mạnh Hân Nhiễm cười vô cùng thuần khiết.

Trước ngực cô có dán một tờ giấy to, trên đó ghi số 18.
Nói cách khác, cô ta chọn vị trí thứ mười tám, tự thấy kỹ xảo diễn xuất của bản thân chỉ đáng ở thứ hạng này.

Vị trí này không kiêu ngạo không thất lễ, là một trong những chọn lựa an toàn.
Thậm chí, sau đó có xông lên vị trí đầu tiên, khán giả còn sẽ nói cô khiêm tốn có lễ nhưng thực lực đáng tin cậy, cuối cùng lội ngược dòng thành công.
Gian trá!!!
Nghê Dịch nhìn gương mặt dối trá của cô ta, đột nhiên sau lưng nổi da gà.
Con nhỏ Mạnh Hân Nhiễm này rõ ràng là một đóa hoa trắng nhỏ mang theo độc mà!
Đây là muốn phủng sát Dư Dao Dao!
Còn chưa có bắt đầu thi đấu, đã nói chị ấy xứng với vị trí thứ nhất, đến lúc đó mà thua, còn mặt mũi nào trong giới này nữa?!
Nghê Dịch hút một hơi: "Chị đại, chúng ta chọn vị trí cuối đi."
Sau 5 năm tái nhậm chức, coi như là lựa chọn an toàn, còn hơn vị trí đầu mà nhục nhã.
Anh vừa nói xong, tuyển thủ cuối cùng cũng đã tới.
Nhìn mặt thì chưa tới tuổi trưởng thành nhưng không biết tuổi thật ra sao, cô bé này rất đáng thương, ngay cả trợ lý đều không có, một mình một thân tới báo danh.
"Em chào đạo diễn, chào nhiếp ảnh gia, chào mọi người, em, em tên là Triệu Tiểu Manh!" Cô vừa nói vừa khẩn trương đỏ mặt.
Chờ cô đã biết tình huống tại hiện trường, vẻ mặt càng thêm trắng bệch: "Vậy...!Xin hỏi có phải em chỉ có thể lựa chọn vị trí thứ nhất phải không? Đạo diễn, em...!Em chỉ từng diễn một vai phụ thôi, em chưa từng học diễn, vị trí này...!Chắc chắn...!Không..."
Cô nói không thành câu, khóc ra tiếng: "Có...!Có rất nhiều đàn chị đều ưu tú hơn so với em..."
Nghê Dịch thở dài, đúng thật là việc này đối với người mới quá tàn nhẫn, không thể nghi ngờ là đặt cô bé lên vĩ nướng sống.
Chủ yếu, những người tới nơi này, có mấy người đều đã có fans riêng.

Nếu người đứng vị trí thứ nhất không có thực lực, còn không phải là sẽ bị fans của họ mắng chết sao.

Tuy nhiên, anh cũng không thể mềm lòng, đồng tình với cô bé đó, chẳng khác nào họ xong đời!
Nghê Dịch có lòng tốt cho chủ ý: "Triệu tiểu thư, hay là cô thương lượng với đạo diễn, quay cảnh cô đến cuối để chứng minh cô là bị buộc lựa chọn vị trí thứ nhất."
Triệu Tiểu Manh cắn môi, chỉ có thể bất lực gật đầu.
"Chị đây chọn phòng riêng một người." Dư Dao Dao lại đột nhiên mở miệng.
"Cưng khóc cái gì? Nếu cưng đã là người đến cuối cùng thì phải chịu, đây là quy tắc, mà cưng muốn ở chung một phòng với ba người khác thì chị không cản? Vậy cưng đổi với chị đi, chị nhận vị trí đầu, chị thích ở một mình một phòng."
Nghê Dịch tay ôm ngực, muốn chết nói: "Chị đại, chị đừng nói giỡn! Chúng ta đã chọn xong, đã nói với đạo diễn rồi."
Đôi mắt Triệu Tiểu Manh sáng lên, nháy mắt lại ảm đạm xuống.
Dư Dao Dao lại không chút do dự lấy thẻ số 88 trong tay Nghê Dịch, nhét vào trong tay cô: "Cầm đi."
"Chị đại..."
"Chị đây không thích ở chung với người khác." Đã ở chung chuồng với mấy con rắn kia mấy chục năm, chán lắm rồi, không có gì riêng tư, còn đề phòng bị cướp giật hãm hại.
"Vả lại, chị cũng cảm thấy mình xứng đứng ở vị trí thứ nhất."
Nghê Dịch cản cũng cản không kịp, Dư Dao Dao cũng đã nhẹ nhàng lấy tờ giấy vị trí số 1 từ trong tay Triệu Tiểu Manh, nhìn nhìn, gở miếng keo phía sau, dám lên trước ngực, quay đầu hỏi nhóm nhân viên đạo diễn: "Phòng ở nơi nào?"
Nghê Dịch thiệt tình mau quỳ lạy cái tính tùy hứng này của Dư Dao Dao.
"Chị đại, nếu sau khi thi đấu thứ tự rớt đến cuối cùng, chắc chắn sẽ có người mắng chị máu chó đầy đầu đó! Bộ chị không biết thực lực của mình có mấy cân mấy lượng hả, thế nhưng còn cảm thấy bản thân có thể đứng ở vị trí thứ nhất...!Chị đại à, chị và đám người mới đó không giống nhau..." Anh càng nghĩ càng sốt ruột!
Người mới còn có thể nói nghé con mới sinh không sợ cọp nhưng Dư Dao Dao đã debut 5 năm trước rồi, bởi vì đọc số thay vì lời thoại đã bị thiên hạ mắng tìm không thấy phương hướng, vậy mà giờ còn làm kiêu như vậy!
Dư Dao Dao vỗ vỗ bả vai anh: "Đừng hốt hoảng như vậy, hình như là cậu không thể vào chung với chị thì phải.

Thôi, tạm biệt từ đây nha, sau khi kết thúc lượt quay trong ngày nhớ đến đón chị về nhà! Yên tâm đi, lần này chờ chị đại mang cậu bay."
Nghê Dịch cản không được, chỉ có thể tức mình dậm chân.
Triệu Tiểu Manh đứng ở một bên, cũng là chân tay luống cuống, không biết làm sao bây giờ.

Dư Dao Dao đã thướt tha bước vào cửa phòng dán số 1.
Nghê Dịch nhìn cô đi vào trong, cơ thể xụi lơ dựa vào trên vách tường, bưng kín mắt.
Triệu Tiểu Manh vội khom lưng: "Cảm ơn, cảm ơn chị..."
Nghê Dịch: "..."
Toàn bộ nghệ sĩ đều vào phòng, Nghê Dịch cùng số ít quản lý không yên tâm ở lại canh giữ.

Đạo diễn ngồi bên ngoài lập tức cầm lấy mic, tuyên bố quy tắc vòng loại.
"Trận đầu sẽ thi đấu vòng loại: Phát sóng trực tiếp tám tiếng, cũng quay một video ngắn về giới thiệu thông tin cá nhân cho mỗi người, mỗi một tuyển thủ đều sẽ có một camera man riêng, chuyên quay 24/24 không ngừng nghỉ."
"9 giờ sáng mai, tuyển thủ dựa theo số phiếu bình chọn trong đêm, xếp hạng lại, 20 vị trí thấp nhất sẽ trực tiếp bị đào thải.

Thứ tự phòng sẽ phân chia lại!"
Nghê Dịch lập tức dựa ở trên vách tường, mặt không còn chút máu, mồ hôi lạnh nháy mắt ào ào thấm ướt quần áo.
Phát sóng trực tiếp?!
"Xong...!Xong rồi..." Số fans của chị đại nhà anh còn ít hơn 88 người ở đây, tính tính thì hơn phân nửa nghệ sĩ tham gia chương trình này đều có số fans gấp mấy lần chị ấy.
Hết một ngày, sẽ phải từ vị trí đứng đầu rớt dần dần, sau đó...!Đội sổ sẽ là chị nhà mình không ai khác!!!
Đạo diễn ngồi trong phòng quay kín tiếp tục giải thích rõ quy tắc.
"Phía sau cửa phòng có dán tờ giấy quy định biểu diễn cùng đề tài, mọi người có thể tùy ý lợi dụng đạo cụ trong phòng, hoặc là đồ vật trong hành lý.

Chúng tôi sẽ sắp xếp giáo viên chỉ dẫn riêng cho từng tổ một, sau đó sẽ tiến hành phát sóng trực tiếp thi đấu kết hợp với bình chọn.

Một khi các tuyển thủ biểu diễn không sát đề, giáo viên có quyền thi hành trừng phạt, mỗi lần khấu trừ 500 phiếu.

Bây giờ đếm ngược mười phút, mọi người tự điều chỉnh màn ảnh thiết bị phát sóng trực tiếp trong phòng mình.

Nếu không rõ, có thể dò hỏi trợ lý đạo diễn hoặc là nhân viên chương trình."
Nghê Dịch kinh hoảng thất lễ bước vào phòng quan sát của đạo diễn, bên trong có rất nhiều màn hình, trên màn hình được chia thành nhiều khung hình vuông nhỏ, có thể quan sát động tĩnh của 88 tuyển thủ.

Anh đăng nhập vào phòng phát sóng trực tiếp trên Weibo.

Quả nhiên, tin tức về quy tắc mới nhất của chương trình đã ra tới.
Nhìn nhìn lại số lượng fans của Mạnh Hân Nhiễm, đã share trang Weibo official của chương trình, làm một đám fans kích động phát tán, khu bình luận thì khỏi phải nói tới.
Bất quá mới hai phút, tuyển thủ có lượng fans nhiều hay ít, đã hiện ra rõ ràng.
88 kênh phát sóng trực tiếp, trong đó có mười hai kênh dẫn đầu, nháy mắt có hơn một ngàn người xem dũng mãnh ùa vào.


Thậm chí nhanh chóng leo lên theo từng phút, mắt thấy lượt view trực tiếp sắp tiến đến con số chục ngàn...
Mà tuyển thủ đáng thương nhất là những diễn viên mới debut, đến cả tên cũng xa lạ, số người xem ít ỏi chưa tới hai con số.
Chương trình quỷ này...!Quy tắc quỷ này...
Nghê Dịch nhìn mà muốn hộc máu!
Đạo diễn bị bại não hả?
So kỹ xảo diễn xuất chỗ nào kia chứ, rõ ràng là so xem fans ai nhiều hơn ai!
Đào thải đều là những người không có fans!
Nghê Dịch niệm ba lần A di đà phật, mới vào phòng phát sóng trực tiếp của Dư Dao Dao.
Không thấy thì thôi vừa thấy, trước mắt bỗng tối sầm.
Người xem online: 23.
Cũng chỉ tốt hơn một chút so với so với đám người mới vào nghề kia.

Mà nhìn thấy mớ bình luận ít ỏi kia, anh càng là muốn hộc máu.
【 trời má, lượt view ít đến thảm thương! 】
【 vốn dĩ cho rằng 《 sân khấu 》 là chương trình có lương tâm, kết quả ta sai rồi.

Chương trình rác rưởi này, không làm ta thất vọng sao, ép ta phải mua phiếu vip để xem thứ này hả?! Tra cho ta, kẻ nào ra chủ ý này, giết không tha.


【 chắc chắn lại là bị thế lực ngầm chèn ép rồi, không biết chương trình này nuốt bao nhiêu tiền đút lót rồi?! 】
【 không biết xấu hổ! Ta chỉ là tới mắng một câu thôi! Được rồi, trẫm đi hút nhan sắc xinh đẹp của bé Nhiễm Nhiễm đáng yêu đây! 】
Nghê Dịch đậu má một tiếng, thật sự nhịn không được phải mắng chửi người mà.
Mới có mười phút thôi, phòng của Dư Dao Dao không có lượt view mới nào nhưng khu bình luận lại thối không chịu được, toàn là tiếng mắng, người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Rốt cuộc trước đó không lâu, cô còn thường xuyên xuất hiện trên hot search, cũng xem như là khách quen của đám người anh hùng bàn phím.
Toàn bộ phòng phát sóng trực tiếp trở nên chướng khí mù mịt.
Và giờ phút này, Dư Dao Dao lại thoải mái dễ chịu mà co hai chân ở trên ghế trong phòng hoá trang, nét mặt không hề có một chút rối rắm và lo lắng.
Lần đầu tiên cô làm nhân vật chính trong phòng phát sóng trực tiếp, còn chưa quen lắm.
Đùa nghịch nơi nơi, rất mới lạ, thật vất vả mới mở cameras lên, đuổi trước một giây chính thức phát sóng trực tiếp, thuận lợi bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Số người online: 54.
【 tôi muốn nhìn xem, cô thấy nhiều người mắng mình như vậy, mệt mỏi, đuối lý, có khóc hay không thôi! Biểu tình bây giờ của cô có phải rất đau đớn không?! Ha ha ha! 】
【 lăn khỏi giới giải trí đi, thứ nghệ sĩ không có đạo đức, tự kéo scandal, còn kéo lên anh Kiệu thần tiên của tụi này! Thật ghê tởm! 】
【 đã kết hôn, đã sinh con, bà già kia, nhà ngươi dám đoạt vị trí thứ nhất của Nhiễm Nhiễm?! Chắc ngươi không biết cái gì kêu là kỹ xảo diễn xuất hả?! 】
Khoảnh khắc gương mặt cô xuất hiện ở màn ảnh, số người vào phòng phát sóng trực tiếp tăng vọt.
Mọi người đều mắng chửi tại chỗ, muốn chửi trực tiếp vào mặt cô.

Hiển nhiên, họ muốn mắng đến khi cô rời khỏi phát sóng trực tiếp mới thôi!
Nghê Dịch ở bên ngoài nhìn tình huống phòng phát sóng trực tiếp, gấp đến độ hoang mang lo sợ.

nhưng Dư Dao Dao lại căn bản không thèm để ý đám bình luận rậm rạp mang theo những lời mắng chửi thối hoắc kia.
Cô liếc mắt một cái, đã bị gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của bản thân xuất hiện ở trên màn hình lớn kia hấp dẫn.

Môi đỏ khẽ cong, mắt đẹp ướt át, cô nhịn không được duỗi tay vuốt ve gương mặt nhỏ xinh đẹp trên mặt kính màn hình.
Trời ạ, mình kìa, chư vị thần rắn ơi, con xuất hiện ở trên màn hình TV lớn kìa, sao con có thể đẹp đến như vậy kia chứ?!
Đốm ánh sáng nhỏ kinh diễm, nháy mắt xuất hiện ở bên trong đôi mắt đẹp của cô.
Hơi hơi nâng mí mắt, lông mi cong vút dày rậm thường thường run rẩy như là cánh bướm, kết hợp với nốt ruồi son càng hiện ra vẽ đẹp thuần khiết còn mang một chút nét đẹp yêu tinh.
Cảm động quá đi à!!!
Cô xem phim Hàn Quốc mấy chục năm nay, tưởng tượng bản thân xuất hiện trên màn hình, chắc chắn hình ảnh sẽ càng đẹp mắt hơn nữ chính.
Hôm nay, là lần đầu tiên cô được như ý nguyện, được tận mắt nhìn thấy bản thân xuất hiện ở trong màn hình TV lớn!!!
Mấy lời bình luận thối kia hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đến tâm trạng của cô.
Hoặc là nói, mấy tiếng mắng đó căn bản tàn hình trong mắt cô, dù gì thì cũng không thể che sắc đẹp của cô, sắc đẹp của cô chính là ánh sáng mặt trời, trăng sao, không có thứ gì có thể sánh bằng sắc đẹp của rắn cô!!!
Cô nghĩ nghĩ, mắt đẹp nháy mắt thình lình lăn xuống một giọt nước mắt trong suốt: " thì ra, có thể nhìn thấy gương mặt mình xuất hiện ở trên màn hình lớn, chính là cảm giác hạnh phúc như vậy."
Đôi môi của cô giống như cánh hoa, hơi hơi cong ra một nụ cười vừa đẹp, vừa đau lòng, lại vừa vui mừng, kết hợp lại, chính là một nụ cười tràn đầy động lòng, khiến người nhìn vào, tim phải chạy nhanh như bị bò tót dí chạy.
Đôi mắt xinh đẹp kia, giờ phút này lại chảy ra từng giọt từng giọt nước mắt, giọt nước đó lại tràn ngập ánh sáng lấp lánh, nghiêm túc nhìn chăm chú vào cameras phát sóng trực tiếp: "Qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc ta cũng chờ tới ngày này!"
Quá đẹp!!!
Cô quá đẹp!!!
Đẹp đến ngay cả chính cô còn đều cảm động đến khóc!!!
Giọng của cô mềm mại như lông chim lướt nhẹ qua tai mọi người.
Tiếng nói trời sinh mềm mềm mại mại có chất lượng cực tốt, có thể làm sống lưng một người đàn ông nhũn ra.

Một chữ một chữ phát ra từ đôi môi như hoa của cô, không có gì khác người bình thường.

nhưng hợp thành một câu, lại làm nhóm bình xịt trong phòng phát sóng online trực tiếp, ngón tay đặt ở trên bàn phím đều run rẩy không thể ngăn cản được.
Giọng cô rất nhẹ, đọc từng chữ rất chậm.
Lại nặng như núi, nhẹ trong như nước như là vật phẩm trên trời đã trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn mới thành tinh, là thứ mọi người quý trọng đặt trong tim, hoặc vui sướng giống như mất đi vật quý giờ đã tìm lại.
"Ta tới rồi nè." Môi đỏ khẽ mở, mắt đẹp bắn ra một loại ánh sáng rực cháy.
Rõ ràng trong phòng còn chưa có bật đèn phản quang, chỉ có một loạt ánh đèn hóa trang ở trước camera chính.
Làn da trắng như tuyết của cô lại giống bị bao phủ bởi một loạt ánh sáng lóng lánh...!Không, giống như là sâu trong cơ thể cô phát ra từng đợt sáng, cô chính là ánh sáng di động, đi đến đâu, tỏa sáng ra đến đấy.
Khi bình luận phòng phát sóng trực tiếp của Dư Dao Dao đột nhiên im bặt như là bị ấn xuống nút tạm dừng.
Lượt view online: 54...!64...!99...139...
Lượt người xem phòng phát sóng trực tiếp không ngừng dâng lên.
Nghê Dịch vẫn luôn lo lắng đề phòng mắt dính sát vào màn hình di động, hút một hơi, sờ cái trán.

Anh mới phát hiện đều là mồ hôi.
Anh còn tưởng, những lời chị đại vừa nói sẽ bị dân mạng mắng thành chó nhà có tang.

nhưng...
Anh dùng ánh mắt phức tạp nhìn Dư Dao Dao trong màn hình.

Mặc dù anh hợp tác làm việc với cô từ 5 năm, bây giờ cũng cảm thấy người phụ nữ trước mắt này đẹp đến có chút kinh động con tim lẫn linh hồn.
Rõ ràng gương mặt như cũ, ngũ quan tinh xảo không hề thay đổi nhưng lại cảm thấy có nơi nào đó không giống như trước như là có một loại thần thái thu hút tâm hồn nào đó vừa thức tỉnh ở trong cơ thể chị ấy.
"Ta tới rồi nè." Chỉ là một câu nói bâng quơ nhàn nhạt, vô cùng đơn giản, căn bản không có ý nghĩa sâu xa gì, cũng không có gì đáng nghe.

nhưng Nghê Dịch nghe xong hốc mắt nóng lên, duỗi tay lau lau đôi mắt.
Người khác nghe không hiểu nhưng anh lại hiểu...
Tái nhậm chức!!!!
Chị đại đã trở lại!!!!
Cái giới giải trí này, cô mới vừa nói, lần này sẽ mang anh bay!
Cách 5 năm, họ đã trở lại, muốn bay đến nơi cao!
Nghê Dịch hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy trái tim bên trong lồng ngực đã bị những lời này của cô làm sôi sục.
Và giờ phút này, Dư Dao Dao trong màn hình, lại đang tỉ mỉ thưởng thức nhan sắc xinh đẹp của chính mình, lau nước mắt, mới giật mình a một tiếng, che lại cái miệng nhỏ.
"Suýt nữa quên mất, mình phải xem đề tài biểu diễn phía sau cánh cửa là gì mới được." Lời này vừa nói ra đã đánh vỡ an tĩnh trong phòng phát sóng trực tiếp.
Lúc này, nhóm bình xịt như vừa mới tỉnh mộng.
Mẹ nó, mới vừa nãy họ bị mê hoặc sao?!!!
Một đám người đều ngu người nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong màn hình.

Rất nhanh, lại có một ít fans vọt vào.


Dòng máu mới mẻ tiến vào, tiếng mắng lại nháy mắt dũng mãnh trở lại.

Tuy nhiên, lúc này Dư Dao Dao đã đọc xong đề tài thi dán phía sau cửa.
Cô nhìn thoáng qua, phụt cười ra tiếng.
Nếu nói, vừa rồi cô chỉ là rơi vào nhan sắc xinh đẹp của chính mình như là tự thưởng cho bản thân, lầm bầm lầu bầu tự khen mình.

Vậy thì bây giờ, cô nhìn camera cười khẽ một tiếng, giống như là một cơn gió xuân thôi qua, làm trăm hoa thay phiên nở rộ trong một đêm.
Nhộn nhạo đầy ý cười, nhuộm dần đôi mắt, nhiễm tối tận đôi môi đỏ, cơ hồ làm toàn bộ gương mặt nhỏ tinh xảo nhan sắc tuyệt đẹp của cô đều trở nên rực rỡ lấp lánh!
Nhóm bình xịt vừa tiến vào phòng nháy mắt lại mắc kẹt...
Số người online: 139...!194...!231...
Con số liên tiếp nhảy lên thì khu bình luận đều dừng lại, ngoại trừ chấm đỏ chứng tỏ đang phát sóng trực tiếp, nếu không còn tưởng rằng màn hình bị đứng.
Nửa giây sau, mới con dân mớ quay cuồng, bình luận chi chít rậm rạp không kịp đọc...
【 móa móa móa móa! Chị gái này, hơi bị...!Đẹp à nha! 】
【 mẹ nó, xác định là đã kết hôn sinh con? Đậu mẹ nó, ai ở trên Weibo nói phòng số 1 là bác gái, lăn ra đây tự sát cho trẫm! Tụi bây mù hết cả lũ rồi hả! 】
【một tiếng cười ngây thơ đáng yêu...!Ai da tía má ông nội ông ngoại họ hàng ơi, trái tim con biết đập vì gái rồi thì ra con không phải buê đuê...】
【 a lô, 120, yêu cầu cấp cứu gấp! 】
【 nói nghe nè, giờ mới biết tại sao đám chó tụi mình mới dám vào phòng số 1 này! Trời ui, giá trị nhan sắc này, chặc, chặc, chỉ cẩn ẻm đừng nói lời nào, ta đây cũng có thể liếm suốt một ngày!!! 】
Thực mau, Dư Dao Dao cười giơ đề tài trên tay ra phía camera để mọi người đang xem trực tiếp đọc.
《 Xin mời tuyển thủ đóng vai một người đáng thương.


Lần này đề tài đã dời đi lực chú ý của mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp.
【 người đáng thương? Đề tài này có hơi khó với chị đẹp đó, xác định vững chắc out mẹ rồi! 】
【 đáng tiếc cho giá trị nhan sắc làm ông trời phải ghen ghét này!!! Thôi liếm mười phút, lại đi...】
【 nếu nhan sắc như vậy mà đóng vai người đáng thương, vậy nhan sắc của bạn gái ta...!Ờ, đại khái là thật đáng buồn! 】
【 lầu trên, ngươi muốn ta chết vì cười hả? Ta là tới mắng chủ bá, đừng làm cho ta cười ra tiếng, ok? 】
【 +1, hoài nghi có người âm mưu muốn ta chết vì cười, sau đó kế thừa bình xịt của ta! 】
Nghê Dịch ở bên ngoài nhìn phòng phát sóng trực tiếp, cũng phì cười lên tiếng và rất nhanh, trái tim của anh lại treo lên.
Người đáng thương!!!
Chị của anh có thể diễn ra cảm giác này sao?!
Gả vào nhà giàu quí sờ tộc, có ông chồng đẹp trai lại có cục cưng đáng yêu, thậm chí bây giờ muốn tái nhậm chức, cũng là chồng yêu phẩy tay đưa tài nguyên.
Anh đến nhà đón đưa cũng biết.
Chị ấy không cần làm việc nhà, mỗi ngày chỉ cần nằm dài, muốn ăn cái gì thì đã có người đưa tận miệng, nghĩ muốn cái gì ngay cả cửa đều không cần ra, chỉ cần kêu quản gia đi mua.
Có thể nói, chị ấy chính là đối tượng mà phụ nữ khắp thế giới này hâm mộ, muốn cái gì có cái đó, không thiếu thứ gì!
Duy nhất không được hoàn mỹ, đại khái chính là chưa nổi ở giới giải trí thôi.
Nghê Dịch đang lo lắng thì bên tai truyền ra giọng Dư Dao Dao.
"Tôi bắt đầu diễn đây."
Giọng kiều mềm, làm lòng người không khỏi sinh ra vui vẻ.
Mà tờ giấy đề tài trước màn hình cũng từ từ bị lấy ra.

Theo những lời này rơi xuống, màn ảnh lại lần nữa xuất hiện nhan sắc đến cả ông trời cũng ghen ghét.
Làn da không có một tia tì vết, ngay cả dấu vết mụn thâm hoặc là tàn nhan đều không có, ngay cả lỗ chân lông hai bên má đều chút không thấy.

Mặc dù không có mở app filter nhưng nhìn cách màn hình lại vô cùng mịn màng.
Giờ phút này, gương mặt xinh đẹp không tì vết đó tuy đang cười nhưng ý cười không tới mắt.

Thậm chí khi cô nhìn thẳng vào camera, đôi mắt ngập nước mới vừa nãy còn lộng lẫy tỏa sáng, lấy tốc độ nhanh nhất ảm đạm xuống.
"Mọi người có biết cảm giác ăn không no, bị đói liên tục trong suốt một tháng không?" Cô nói nói, cắn môi dưới, toàn thân run lên như là nhớ tới chuyện gì đen tối từng trải qua, còn rất đáng sợ.
Nhóm hiệp sĩ bàn phím lập tức trả lời ngay...
【 Gạt người! 】
【Giả đò! 】
【Cô cho rằng chúng tôi sẽ tin!】
【"Giả! Chồng cô có tiền như vậy mà!】
Ánh mắt Dư Dao Dao run rẩy, nhìn trong không trung như nhớ lại gì đó.

Trước lúc cô hóa hình, đã bị người chấp hành luật pháp Yêu giới ném vào vườn thú, nói là để tiện trông coi.

Tuy nhiên, đây mới là nơi bắt đầu ác mộng của cô.
Cô ăn không đủ no!
"Chỉ có cuối tuần, tôi mới có thể miễn cưỡng được ăn no bụng, suốt một tuần, chỉ có ngày đó tôi mới có thịt tươi ăn.

Mỗi đêm, đều bị cơn đói kéo ra khỏi giấc mơ...!nhưng mà, ngẩng đầu lại chỉ nhìn thấy sàn nhà lạnh như băng cùng vách tường mênh mông vô bờ...!Nơi tôi ở, rõ ràng chỉ cách một bức tường với thế giới bên ngoài nhưng mà lại xa xôi quá...!Xa đến tôi bò cũng bò không ra...!Xa đến tôi liều mạng mà bò, bò đến đầy người là vết thương...!Cũng không thể đi ra ngoài..." Mỗi lần cô muốn thừa dịp trời tối lén chạy ra khỏi vườn thú...!Đều thất bại!
Một lần cuối cùng kia, thậm chí còn bị thiên lôi viếng thăm, thế là tạm biệt kiếp rắn từ đây!
Cô nói nói, gương mặt xinh đẹp xụ xuống, cười nhàn nhạt, mang theo một chút đau đớn đến từ linh hồn kèm theo sợ hãi từ nới sâu thẵm trong lòng.
Cô chậm rãi run rẩy, ôm lấy bả vai: "Đói đến toàn bộ cơ thể đều không cảm giác được...!Dạ dày đau, đau lắm..."
Cô hít hít mũi, bên trong ánh mắt tràn đầy khát vọng được ăn: "Nằm mơ cũng đều muốn ăn một miếng cơm nóng...!Nằm mơ cũng đều muốn ăn một miếng đồ ăn vặt!"
Trên mặt cô lộ ra mỉm cười trúc trắc lại ngượng ngùng, thậm chí hai má đều ửng đỏ.

Cắn cắn môi, hai ngón trỏ đều cẩn thận mà chạm chạm vào nhau.

Sau đó nhìn màn hình, nuốt một ngụm...!Nước miếng thật to.
"Xin hỏi...!Đồ ăn vặt trong phòng này...!Tôi có thể ăn được không vậy?" Giọng của cô khiêm tốn lại khao khát cầu xin, khắc chế khát vọng nguyên thủy, lại lộ ra rõ ràng nhảy nhót.
Muốn ăn!!!
Muốn ăn đồ ăn vặt!!!
Bây giờ muốn nếm thử hương vị đó ngay!!!
Ánh mắt Dư Dao Dao tràn ngập cầu xin, xuyên thấu qua màn hình, làm tất cả anh em bàn phím đều mẹ nó trợn tròn mắt.
Số người online:...!538...
Phòng lại một lần nữa yên lặng.
Thẳng đến khi họ nghe thấy, "Có thể chứ"...!Âm điệu hèn mọn lại nhỏ bé kia lại vang lên thêm một lần nữa, lúc này mọi người mới bị bừng tỉnh, mới phát hiện, chiếc giường nhỏ trong phòng phát sóng trực tiếp có ba bịch đồ ăn vặt!
【 từ từ, đây là khoai tây chiên Nhạc Sĩ thì phải? Cái bịch màu xanh da trời kia chính là mùi dưa chuột đó, nó có biến thành tro tôi cũng nhận ra! 】
【 mèo béo thích ở nhà nói cho mọi người biết, nguyên vị, dưa chuột, cà chua.


【 trời ạ, muốn ăn một miếng khoai tây chiên sao? Cho phép, cho phép, cô nhóc đáng thương! 】
【 mụ nội nó, đây có phải là chèn nội dung quảng cáo hay không?! Tôi mẹ nó phục rồi đó, đây là diễn viên tồi đó à?! Mấy người có thể đừng luôn miệng nói bậy ở trên Weibo hay không, luôn gạt tôi tới mắng chửi người! Cho rằng tôi là não tàn sao!"
【 nếu đây là kỹ xảo diễn xuất, tôi xin quỳ! Mới vừa nãy tôi thiếu chút nữa muốn lục soát địa chỉ phá tường cứu người đẹp ra!! 】
【lầu trên, không phải có mình anh đâu! 】
Dư Dao Dao vừa nhìn thấy mấy thứ kia, lập tức cười như là hamster nhỏ, vui vẻ hihi haha...!Cô còn kích động nhìn màn hình, cúi mình chào: "Tôi ăn đây, cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người!"
Mấy ngày hôm trước có mua về nhà một đống đồ ăn vặt, rốt cuộc bị Nghê Dịch thích, quản tới quản lui, không cho phép cô động đến, làm cô chưa nếm được tất cả các vị...!Miễn miễn cưỡng cưỡng ăn nửa bịch khoai tây chiên bị BBQ, đã bị bắt được.

Hôm nay cô vào phòng, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy ba bịch khoai tây chiên to đùng này...
"Ô ô huhu...!Thật giòn...!Ở trong miệng rắc rắc, va chạm với hàm răng là phát ra âm thanh giòn tan...!Đây là mùi vị gì nha? Chua chua ngọt ngọt, thơm thơm xốp giòn, hú ha, là hương vị cà chua! Huhu, dưa chuột thật tươi mát, lập tức đánh sâu vào như là làn gió mát thổi tới đầu lưỡi...!Làm toàn bộ linh hồn của tôi như bay lên trời vậy, sờ đến gió, đây là hương vị gió xuân! Lại ăn một miếng nguyên vị, ừm, tôi chỉ ăn một miếng nhỏ thôi..."
Nói, cô quý trọng làm trò trước màn ảnh, lấy một miếng khoai tây chiên thật to, đưa vào miệng nhỏ mà cắn như là đang ăn bữa tối cuối cùng, cực kỳ hưởng thụ, lại cực kỳ không bỏ được dừng lại.
Mỗi một ngụm như là có mùi hương bay ra giữa hai làn môi của cô, ngon đến mức làm người có thể rớt nước mắt...
Số người online nháy mắt liên tục bay lên, nhảy tới...!500...!1000...!
Hết chương 18.

Bình Luận (0)
Comment