Tôi Tạo Nên Kỳ Tích Trong Truyện Ngược Nhờ Làm Cá Muối (Dịch Full)

Chương 16 - Chương 61: Giành Mối: Sự Quyến Rũ Kỳ Diệu Của Úc Tưởng

Unknown Chương 61: Giành mối: Sự quyến rũ kỳ diệu của Úc Tưởng

 

Sau khi Úc Tưởng đồng ý với đề nghị của Nguyên Cảnh Hoán, Nguyên Cảnh Hoán đã thành công lấy được số wechat và số điện thoại của cô.

 

 

Hai năm nay Nguyên Cảnh Hoán đang trong thời kỳ nổi tiếng, diễn xuất tốt, số lượng người hâm mộ cũng đông, tất cả vai diễn của anh ta đều khá hoàn hảo.

 

 

Một ngôi sao nam như anh ta một khi chủ động đối xử tốt với một ai đó thì cho dù người đó là một cô chiêu trâm anh thế phiệt tính tình nghiêm cẩn cũng khó lòng cưỡng lại được.

 

 

 

 

Vì để chắc chắn đạt được mục tiêu mà anh ta buộc phải hoàn toàn giữ chặt lấy Úc Tưởng một cách nhanh chóng.

 

 

Anh ta còn chủ động ấn theo dõi Úc Tưởng trên Weibo.

 

 

Sau khi đã làm xong hết, anh ta lại cười nói: “Cô Úc có muốn đến chỗ khu vực triển lãm để trải nghiệm trò chơi mới với tôi không?”

 

 

Úc Tưởng gật đầu đồng ý.

 

 

Mấy phút sau, hai người họ cùng ngồi trên ghế trải nghiệm của khu triển lãm, đeo tai nghe vào rồi đăng nhập vào trò chơi bằng tài khoản khách sau đó bắt đầu trải nghiệm.

 

 

Ngoại hình của Nguyên Cảnh Hoán vốn đã rất bắt mắt, hơn nữa gần đây tin tức về Úc Tưởng cũng rất nhiều.

 

 

Thế nên không bao lâu sau đã thu hút được sự chú ý của hơn nửa hội trường.

 

 

 

 

“Cô Úc này có sức hút thật nha.” Ngôi sao nữ nào đó khẽ đánh giá.

 

 

“E là lại chuẩn bị lên hot search nữa rồi.” Có người khác tiếp lời.

 

 

Những người ở bên cạnh Ninh Nhạn cũng nói như vậy, chỉ có điều họ nói ra với dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, điều đó cho thấy bọn họ đang vô cùng không vừa lòng với Úc Tưởng.

 

 

Tâm trạng Ninh Nhạn cũng hơi phức tạp.

 

 

Nhưng cô ta không nói gì cả.

 

 

Mà lúc này bên phía Úc Tưởng và Nguyên Cảnh Hoán đã chơi xong một ván.

 

 

Úc Tưởng nói: “Không chơi nữa.”

 

 

Nguyên Cảnh Hoán tháo tai nghe xuống, anh ta hỏi: “Sao thế?”

 

 

Úc Tưởng: “Tôi chơi gà quá.”

 

 

Nguyên Cảnh Hoán cân nhắc xem, theo tính cách của cậu cả Trữ thì lúc này anh ta có nên an ủi Úc Tưởng vài câu hay không. Ừm thôi thì cứ an ủi vậy, những lúc thế này thì cô gái nào cũng thích nghe mấy lời như vậy cả.

 

 

“Đâu có…” sao.

 

 

Từ thứ ba còn chưa nói xong.

 

 

Úc Tưởng đã nói: “Anh cũng gà nữa. Chẳng có chút gì là trải nghiệm trò chơi hết.”

 

 

Nguyên Cảnh Hoán: “...”

 

 

Lúc này đây Nguyên Cảnh Hoán mới lờ mờ hiểu được tại sao thư ký Lưu lại nói cô rất khó chơi.

 

 

Nguyên Cảnh Hoán muốn gỡ gạc thể diện nên nhẹ nhàng nói: “Là do chúng ta không thể sánh với A Z được, dù sao thì anh ta cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp mà.”

 

 

Sau đó anh ta lại đổi giọng: “Cô Úc có biết chỗ ngồi của cô được xếp ở đâu không?”

 

 

Úc Tưởng: “Không biết.”

 

 

Vừa nói vậy…

 

 

Úc Tưởng phát hiện rằng mình đã quên mất tổng giám đốc Thẩm.

 

 

Úc Tưởng vội vàng quay lại tìm bóng dáng của tổng giám đốc Thẩm.

 

 

Người đàn ông lượn khắp hội trường như chú ong tìm mật, cho thấy anh ấy chẳng ngại ngần gì trong việc mở rộng mạng lưới quan hệ của mình, có thể nói là khá có tâm với nghề.

 

 

Úc Tưởng: “Không biết.”

 

 

Nguyên Cảnh Hoán khẽ mỉm cười: “Không sao, hỏi ai đó là biết ngay chứ gì.”

 

 

Anh ta chặn một nhân viên công tác lại, người kia lập tức đi kiểm tra chỗ ngồi sau khi nghe những gì anh ta hỏi.

 

 

Nhân viên công tác nhanh chóng quay lại và nói: “Ghế thứ ba hàng thứ năm từ trái qua.”

 

 

Nguyên Cảnh Hoán quay sang nhìn Úc Tưởng: “Chỗ này bị khuất ở phía sau, cô Úc khó nhìn thấy tình hình trên sân khấu, để tôi kêu người ta giữ lại một chỗ ngồi bên cạnh tôi cho cô nhé.”

 

 

Úc Tưởng nhìn anh ta, cười thành tiếng: “Được á.”

 

 

Những chuyện này đúng là vẫn nằm trong khả năng của Nguyên Cảnh Hoán.

 

 

Gần đây vì để nâng đỡ anh ta mà tập đoàn Huy Quang đã đầu tư cho anh ta rất nhiều, giờ anh ta đề nghị thêm một chỗ ngồi, mặc dù điều này có hơi làm khó cho nhân viên công tác nhưng cậu ta vẫn làm theo.

 

 

Ninh Nhạn ngồi từ xa chứng kiến hết cảnh này.

 

 

Đến khi biết rõ Nguyên Cảnh Hoán muốn làm gì, trong lòng cô ta vừa cảm thấy khó hiểu bởi cô ta không tin Úc Tưởng thật sự có sức hấp dẫn lớn đến như vậy vừa kêu bạn mình đến.

 

 

Người nọ cũng chính là con trai của phó tổng giám đốc của tập đoàn Huy Quang.

 

 

“Nhìn thấy người kia chưa? Cậu biết người đó không?” Ninh Nhạn hỏi.

 

 

Đối phương lắc đầu: “Không biết.”

 

 

“Ngay cả cậu cũng không biết thế mà chỗ ngồi của cô ấy lại được xếp ở hàng đầu tiên, làm vậy e là không hợp lý lắm. Tôi sợ ngày mai ba cậu lại trách cậu không làm được trò trống gì, làm trò cười cho đấy.” Ninh Nhạn ra vẻ như lo nghĩ cho cậu ta.

 

 

Người đàn ông nghe xong thì thay đổi sắc mặt, cậu ta lạnh lùng lên tiếng: “Chỗ nào cũng có quy tắc của chỗ ấy, để tôi chống mắt lên xem kẻ nào cả gan phá vỡ quy tắc?”

 

 

Trong vòng công danh lợi lộc thì địa vị lại càng được người ta chú ý.

 

 

Người đàn ông sầm mặt bước đến, vừa hay nhìn thấy nhân viên công tác đang kê thêm ghế.

 

 

“Ai cho các người tự ý xếp thêm ghế?” Người đàn ông gằn giọng chất vấn.

 

 

Nhân viên giật mình quay đầu lại sau đó vội kêu lên: “Thưa cậu Bàng, là, là do anh Nguyên…”

 

 

“Anh Nguyên nào?”

 

 

“Là Nguyên Cảnh Hoán ạ.”

 

 

Trong lòng cậu Bàng cảm thấy không vui, cậu ta thầm nghĩ, Nguyên Cảnh Hoán chẳng phải chỉ là một tên diễn viên thôi sao? Lời của một tên diễn viên nói các người cũng nghe theo?

 

 

“Giải tán đi.” Cậu ta trực tiếp ra lệnh.

 

 

“Nhưng mà anh Nguyên…”

 

 

“Ai phụ trách hội trường này? Kêu người phụ trách đến đây cho tôi.” Cậu Bàng lạnh lùng cắt ngang.

 

 

Nhân viên lắp bắp trả lời: “Hôm nay, hôm nay do tổng giám đốc Cao đích thân đến giám sát.”

 

 

Tổng giám đốc Cao này là cậu cả của nhà họ Cao, nghe nói cậu Bàng cũng là cậu ấm nhưng không thể so với người ta được.

 

 

Cậu Bàng không khỏi thấy khó chịu nhưng vẫn nói: “Dù sao cũng phải tuân theo quy củ, biết chưa?”

 

 

Nhân viên bị kẹt ở giữa, theo bên nào cũng không xong nhưng cũng đành phải cất ghế theo lời cậu Bàng căn dặn.

 

 

Hàng năm, ở những sự kiện tương tự thế này những ngôi sao khác cũng phải tranh nhau ghế ngồi. Nhưng năm nay những ngôi sao kia còn chưa kịp tranh thì đã xảy ra chuyện này.

 

 

Những nhân viên công tác cũng coi như thấy được việc đời, bọn họ thở dài rời đi.

 

 

Khoảng chục phút trôi qua.

 

 

Đại hội chính thức bắt đầu, mọi người chậm rãi ngồi vào chỗ.

 

 

Khi Nguyên Cảnh Hoán dẫn Úc Tưởng đến chỗ ngồi mới phát hiện ra thiếu mất một chỗ.

 

 

Ninh Nhạn cũng chậm rãi đi tới.

 

 

Cô ta nhìn Úc Tưởng, nói khẽ: “Trong bữa tiệc lần trước cô Úc đã nói mấy lời đi ngược với quy tắc khiến cho người ta kinh sợ, bây giờ lại đi cùng với một người đàn ông khác. Cậu Lăng mà thấy chắc đau lòng lắm…”

 

 

Úc Tưởng đáp trả qua loa: “Ồ, tôi thích nhìn mấy tên đàn ông khóc vì tôi lắm. Lần sau nếu như cô Ninh có gặp thì nhớ chụp hình lại cho tôi xem với nha.”

 

 

Ninh Nhạn: “...”

 

 

Sao cô ta có thể nói mấy lời không biết xấu hổ vậy chứ?

 

 

Nguyên Cảnh Hoán đứng phía sau cũng hơi khựng lại.

 

 

Đừng bảo là về sau cô Úc này cũng kêu anh ta khóc cho cô xem nhé?

 

 

Ninh Nhạn quyết định không dây dưa mấy chuyện này với Úc Tưởng nữa nên nói sang chuyện khác: “Cô Úc vẫn chưa tìm thấy chỗ ngồi của mình sao?”

 

 

Cô ta quay lại hỏi nhân viên công tác: “Sao mấy người có thể sơ suất như vậy chứ? Để cho cô Úc còn đứng đây.”

 

 

Nhân viên xấu hổ trả lời: “Cô Úc… Có chỗ ở phía, phía sau.”

 

 

Lúc này bọn họ đã thu hút rất nhiều sự chú ý.

 

 

Dựa theo tính cách thường ngày của Nguyên Cảnh Hoán thì anh ta sẽ không xảy ra xung đột chính diện với người khác để tránh trở thành tiêu điểm của ngày hôm đó. Anh ta luôn chọn cách âm thầm xử lý đối phương.

 

 

Nhưng hiện tại anh ta đang vào vai của cậu cả Trữ.

 

 

Người như cậu cả Trữ…

 

 

Nguyên Cảnh Hoán cười: “Ngồi vào chỗ của tôi đi.”

 

 

Nhân viên công tác ngơ ra: “Vậy, vậy còn anh…”

 

 

Nguyên Cảnh Hoán: “Trước giờ tôi chưa từng ngồi ở vị trí phía sau, hôm nay ngồi thử xem thế nào.”

 

 

Ninh Nhạn: “...”

 

 

Đám đàn ông này kể từ khi gặp Úc Tưởng đều điên cả rồi sao? Nguyên Cảnh Hoán tội tình gì phải làm khổ mình như thế!

 

 

Ninh Nhạn vốn còn muốn hỏi xin ảnh chụp có chữ ký của anh ta nên tất nhiên không thể làm cho mọi chuyện đi đến kết cục xấu như vậy được. Cô ta xoay người rồi dịu dàng lên tiếng: “Các người mau nghĩ cách đi, dù sao cũng không thể để cho anh Nguyên ngồi ở phía sau được. Vậy còn ra thể thống gì?”

 

 

Nguyên Cảnh Hoán dứt khoát nói: “Không cần.”

 

 

Nói xong thì quay người đi luôn.

 

 

Ninh Nhạn: “...”

 

 

Cô ta đành phải quay đầu nhìn Úc Tưởng.

 

 

Quả nhiên Úc Tưởng vẫn làm cho cô ta thất vọng.

 

 

Úc Tưởng không hề từ chối mà còn điềm tĩnh ngồi vào chỗ của Nguyên Cảnh Hoán.

 

 

Cổ họng Ninh Nhạn như nghẹn lại.

 

 

Sao có cảm giác như dù cô ta có làm thế nào cũng không thể xử lý được Úc Tưởng vậy chứ?

 

 

Lúc này có nhân viên công tác nói với Ninh Nhạn: “Cô cũng nhanh ngồi vào chỗ đi ạ, tổng giám đốc Cao sắp đến rồi.”

 

 

Nhân viên lặng lẽ liếc Ninh Nhạn một cái.

 

 

Nhân viên bụng bảo dạ, bản thân anh Nguyên còn chưa nói gì họ mà cô này cứ muốn làm khó họ. Còn đòi bọn họ nghĩ cách nữa chứ? Nếu mà có mắt nhìn thì cũng biết bọn họ chỉ là nhân viên công tác thôi, bọn họ làm gì có cách nào, còn chẳng phải lúc nào cũng làm theo lời cấp trên thôi sao.

 

 

Ra vẻ người tốt gì chứ?!

 

 

Ninh Nhạn không cam lòng ngồi xuống.

 

 

Không lâu sau, một nhóm người đi tới, người đi đầu mặc thường phục trắng, dáng vẻ tùy ý, tóc được chải ngược ra sau, ngay cả phó tổng giám đốc của Huy Quang cũng đang tiếp chuyện với anh ta.

 

 

Ninh Nhạn nhận ra.

 

 

Người này chính là cậu cả của nhà họ Cao, tên là Cao Học Huy.

 

 

Mẹ anh ta là cổ đông lớn của tập đoàn Huy Quang.

 

 

Ninh Nhạn rất coi thường mấy kẻ con nhà giàu ít học như Cao Học Huy nhưng cô ta không thể không thừa nhận nhà họ Cao quá hùng mạnh. Thế nên dù cô ta có xem thường Cao Học Huy thì cô cũng không tài nào với tới địa vị của anh ta.

 

 

Những suy nghĩ này xẹt qua đầu Ninh Nhạn.

 

 

Ngay sau đó cô ta thấy Cao Học Huy ngồi xuống ngay bên cạnh Úc Tưởng.

 

 

Ninh Nhạn sững sờ.

 

 

Cho dù cô ta không xem trọng người này nhưng cũng không muốn anh ta ngồi bên cạnh Úc Tưởng! Nguyên Cảnh Hoán đúng là hào phóng, anh ta lại nhường chỗ của mình để cho Úc Tưởng được hưởng món hời như vậy!

 

 

Mà lúc này, bản thân Cao Học Huy cũng thấy khá bất ngờ.

 

 

Anh ta quay sang nhìn Úc Tưởng, trông có vẻ xinh xắn nhưng mà anh ta không biết ai.

 

 

“Xếp sai chỗ rồi hả?”Cao Học Huy hỏi.

 

 

Chẳng phải đã nói là Nguyên Cảnh Hoán sẽ ngồi cạnh anh ta sao?

 

 

Người bên cạnh cũng ngây ra: “Ừ đúng đó, anh Nguyên đâu rồi?”

 

 

Úc Tưởng thản nhiên đáp: “Anh ta nhường chỗ này cho tôi rồi.”

 

 

Dù trước đây Cao Học Huy đã từng ăn chơi đàn đúm nhưng cũng không nhận ra Úc Tưởng đang khá nổi tiếng trên mạng gần đây.

 

 

Anh ta cười: “Nguyên Cảnh Hoán ngầu vậy luôn? Còn dùng chỗ ngồi để lấy lòng bạn gái nữa chứ?”

 

 

Úc Tưởng chẳng thèm ngẩng đầu: “Không phải bạn gái.”

 

 

Cao Học Huy: “Ồ, vậy ra là đang theo đuổi cô?”

 

 

Úc Tưởng: “Ai biết đâu. Dù sao thì tôi cũng cảm thấy chỗ này có view đẹp, gần sân khấu nên nhìn được rõ hơn.”

 

 

Cao Học Huy gật đầu: “Đúng là rất đẹp.”

 

 

Anh ta nhìn sang thì thấy Úc Tưởng đang lướt Weibo. Trên trang chủ của cô đang để bức ảnh một viên kim cương thô màu hồng.

 

 

Lúc này người dẫn chương trình cũng vừa bước lên sân khấu.

 

 

Cao Học Huy buột miệng nói: “Viên kim cương thô này sao lại ở chỗ cô?”

 

 

Úc Tưởng quay lại nhìn anh ta: “Hả?”

 

 

Cao Học Huy thầm thốt lên ‘vãi’.

 

 

Cậu cả Trữ đưa viên kim cương này cho cô ấy?

 

 

Cao Học Huy thầm nói may ghê, may mà vừa nãy anh ta không kêu người tới đuổi cô đi.

 

 

Cao Học Huy cười nói giả lả: “Viên kim cương này là do tôi bán ra đấy.”

 

 

Úc Tưởng: “Ồ. Nó cũng đâu phải của tôi.”

 

 

Ánh mắt của Cao Học Huy lóe lên, anh ta tự nhủ, dù không phải của cô, thì việc cô có thể chụp được ảnh của nó cũng đã rất ra gì và này nọ rồi. Mà khoan, còn phông nền của bức ảnh nữa, sao thấy khá giống cách bày trí ở căn biệt thự Ngự Thái của cậu cả Trữ thế nhỉ?

 

 

 

 

Cá chắc mối quan hệ của hai người không bình thường.

 

 

Tính hóng chuyện của Cao Học Huy bị khơi ra, anh ta kìm lòng không đậu mà muốn moi thêm tin tức từ Úc Tưởng.

 

 

Dù anh ta có đích thân đi hỏi cậu cả Trữ, có lẽ cậu cả Trữ cũng chỉ hỏi anh ta đúng một câu, cái chân bị gãy còn đau không?

 

 

Cao Học Huy vốn là một công tử bột nên cũng chẳng mấy hứng thú với những hoạt động thế này.

 

 

Thế nên anh ta không màng nữa, dứt khoát quay sang khe khẽ trò chuyện với Úc Tưởng.

 

 

“Năm nay cô nhiêu tuổi rồi?”

 

 

“Cô tên gì? Làm công việc gì?”

 

 

Cao Học Huy liến thoắng hỏi một tràng.

 

 

Úc Tưởng đáp lại hai câu, sau đó cô cảm thấy tên này phiền quá nên ngẩng đầu cười hỏi anh ta: “Anh năm nay nhiêu tuổi? Làm nghề gì đấy?”

 

 

“Tôi 29 tuổi rồi.” Cao Học Huy hơi thẹn, anh ta thầm thấy mình không sánh được với cậu cả Trữ tuổi trẻ tài cao rồi nói tiếp: “Tôi làm tổng giám đốc.”

 

 

Những người bên cạnh nghe anh ta nói vậy thì không khỏi giật môi.

 

 

Anh ta nói vậy có khác nào tự đề cử bản thân không.

 

 

Úc Tưởng cười: “Ồ, anh với tôi nói mấy thứ này, ý là sao đây? Bộ muốn xem mắt hả?”

 

 

Cao Học Huy bị dọa sợ đến mức mông sắp trượt khỏi ghế.

 

 

Anh ta gào thét trong lòng rằng mình nào dám chứ?

 

 

Cô là người có thể bước vào cửa nhà Trữ Lễ Hàn thì mối quan hệ hai người đơn giản lắm chắc?

 

 

“Không không, do tôi thấy chán nên tám chuyện thôi.” Sau đó Cao Học Huy không dám nói nhảm nữa.

 

 

Nhưng dáng vẻ ‘trò chuyện thân thiết’ của anh ta và Úc Tưởng đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng những người khác.

 

 

Ninh Nhạn ngồi thẳng lưng trên ghế nhưng chỉ có mình cô ta biết móng tay cô ta suýt nữa đã bấm vào sâu trong da thịt.

 

 

Rốt cuộc Úc Tưởng có chỗ nào đặc biệt? Mà có thể thu hút được Cao Học Huy quay sang trò chuyện với cô ta?

 

 

Nhà họ Úc đã gần như lụn bại. Cô ta biết chuyện trước đây Úc Tưởng đã đăng những chiếc túi xa xỉ nhưng lỗi thời lên mạng xã hội. Còn Cao Học Huy thì thuộc loại người tiêu xài không chớp mắt, là một kẻ con nhà giàu đúng nghĩa. Hai người họ thì có tiếng nói chung gì được chứ?

 

 

Nguyên Cảnh Hoán có vóc người cao ráo, dù anh ta đang ngồi ở phía sau cũng có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mặt.

 

 

Anh ta thầm nói không ổn.

 

 

Có tên khác muốn giành mối với anh ta!

Chương 62: Thầy Nguyên đang chờ cô Úc

 

Quá trình diễn ra hội nghị sở hữu trí tuệ trò chơi rất dài, Úc Tưởng mới ngồi được nửa tiếng đã thấy không thể chờ được nữa.

 

 

Cô quay đầu nhìn chiếc bàn kính nhỏ đặt ngay bên cạnh một chút.

 

 

Trên bàn có ít hoa quả và đồ điểm tâm, còn có vài món ăn được bày biện, trang trí đẹp mắt, trông có vẻ thích hợp để đặt trong tủ trưng bày hơn là đặt ở đây.

 

 

 

 

Úc Tưởng cầm lấy dĩa ăn, nếm mỗi thứ một lượt, từ hoa quả đến điểm tâm, cô chẳng bỏ qua thứ nào.

 

 

Cuối cùng cô buông dĩa ăn xuống, tiếp tục nâng chén sứ lên uống hai hớp trà.

 

 

Hay lắm.

 

 

Cả trà cũng nguội hết rồi!

 

 

Cao Học Huy ngồi cạnh cô từ nãy đến giờ không nhịn được lên tiếng hỏi: "Ăn ngon không?"

 

 

Mỗi lần đến dự sự kiện kiểu này, anh ta đều muốn động đũa đôi chút. Nhưng ba anh ta lại thấy anh ta điên rồi mới có thể làm thế, đi tham gia những dịp thế này mà còn để tâm đến chuyện ăn uống, đúng là chả có tí khí chất nào của cậu ấm nhà giàu hết.

 

 

Nhưng Cao Học Huy cảm thấy lúc bản thân vung tiền như rác ở Las Vegas có khí chất của cậu ấm nhà giàu lắm mà.

 

 

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Úc Tưởng thoáng nhìn về phía Cao Học Huy, chả hiểu sao cô lại có cảm giác có vẻ như anh chàng này nói hơi nhiều.

 

 

Cô khẽ bảo: "Mấy món ăn kia nguội hết rồi, dầu mỡ đông cả lại, ăn không ngon đâu. Nhưng mấy món ngọt cũng được lắm."

 

 

Cao Học Huy nghe xong cũng lấy một miếng đồ ngọt lên thử, còn ra vẻ đồng tình nói: "Quả thật không tệ."

 

 

Anh ta cảm thấy bản thân thế này có lẽ cũng coi như đã rút ngắn khoảng cách với cô hơn rồi đó chứ? Biết đâu lát nữa cả hai còn có thể buôn chuyện với nhau cũng nên?

 

 

"Lần sau tôi sẽ bảo bọn họ dùng lò hâm lại, chỉ cần cắm điện vào thì các món ăn sẽ được giữ nóng cho đến khi hoạt động kết thúc." Cao Học Huy nghĩ gì nói đó.

 

 

Úc Tưởng không quay đầu lại, chỉ bảo: "Đã vậy sao không chuyển luôn qua món lẩu cho nhanh?"

 

 

Cao Học Huy thản nhiên đáp: "Cũng là ý kiến hay đấy."

 

 

Úc Tưởng quay đầu lại nhìn anh ta một chút rồi hỏi: "Anh tên gì thế?"

 

 

"Cao Học Huy." Người đàn ông nói xong chợt cảm thấy hơi sốt sắng, anh ta chỉ lo Úc Tưởng sẽ đáp lại một câu "Chúng ta thế này là đang coi mắt hả?".

 

 

Úc Tưởng thử cố đào bới trong trí nhớ của mình cái tên "Cao Học Huy" này.

 

 

Hình như ở đoạn sau nguyên tác cũng có cái tên này thì phải.

 

 

Hồi đó, cô đọc thấy giữa nam chính và nữ chính có đủ mọi loại hiểu lầm, hành hạ nhau cả về mặt tinh thần lẫn thể xác, đã vậy còn đợi mãi mà không thấy đám bia đỡ đạn đăng xuất. Những thứ ấy khiến sự kiên nhẫn của cô hao mòn, bắt đầu đọc kiểu nhảy cóc, bỏ qua rất nhiều chi tiết... Thế nên ký ức về cái tên này cũng chẳng khắc sâu.

 

 

Nếu như cô tỉ mỉ đọc kỹ thêm chút nữa, có lẽ sẽ phải cảm thán, trong nguyên tác không chỉ có một nhân vật nữ chính và bia đỡ đạn mang tên Úc Tưởng.

 

 

"Cô có quen Trữ Lễ Hàn không?" Cao Học Huy hỏi.

 

 

Úc Tưởng còn cố diễn cảnh "tình yêu thầm kín", cô chống cằm, quay đầu nở nụ cười, sau đó nói với anh ta: "Không quen."

 

 

Cao Học Huy nghẹn họng.

 

 

Trong lòng anh ta thầm rít gào cô đừng có mà nói điêu, tôi vẫn còn nhớ rõ viên đá bự kia lắm đấy, chắc chắn Trữ Lễ Hàn đã lấy nó từ chỗ tôi, chuyện đó đâu thể sai được.

 

 

Cao Học Huy thầm nghĩ lại, chẳng lẽ Trữ Lễ Hàn không nói cho cô biết tên thật của mình?

 

 

Anh ta lấy di động ra, mở một tấm ảnh, sau đó chỉ cho Úc Tưởng nhìn rồi tiếp tục dò hỏi: "Anh ta đây này, cô không quen thật hả?"

 

 

Úc Tưởng cụp mắt nhìn qua.

 

 

Rõ ràng đây là một bức ảnh được chụp trộm.

 

 

Cậu cả Trữ đang cưỡi trên lưng ngựa, trên người anh mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa có tông màu trắng. Phần eo được thiết kế ôm rất sát, khiến cho dáng vẻ vai rộng eo hẹp của anh càng được phô rõ. Nhìn vào những đường nét căng chặt ấy, tựa như có thể nhìn thấy được phần sức mạnh to lớn ẩn chứa bên dưới.

 

 

Đôi bốt nâu dẫm lên bàn đạp khiến chân anh trông càng dài hơn.

 

 

Còn làm cho người ta có cảm giác mạnh mẽ không nói lên lời.

 

 

Trong ảnh, anh đeo găng tay trắng nhưng không nắm lấy dây cương.

 

 

Anh khẽ buông mi, thờ ơ nạp đạn vào cây súng trên tay.

 

 

Dáng vẻ nghiêm túc nhưng vẫn lộ chút cảm giác thoải mái, tự tại.

 

 

Hormon nam tính của một người đàn ông trưởng thành gần như thoát ra khỏi bức tranh, phả thẳng vào mặt người nhìn.

 

 

"Đây là ảnh chụp ở câu lạc bộ, ngày ấy ở đó đang tổ chức hoạt động cưỡi ngựa bắn súng. Miệng anh ta thì nói rằng anh ta không chơi, kết quả thì sao nào? Anh ta cưỡi ngựa chạy một vòng, hạ gục hết toàn bộ bia ngắm bắn của chúng tôi." Cao Học Huy ngồi cạnh lên tiếng phàn nàn, sau đó dù chẳng cam lòng nhưng vẫn phải cố nuốt cái câu "Mịa nó chứ, đúng là không ra một cái gì!" vào trong.

 

 

Anh ta nào có dám mắng chửi Trữ Lễ Hàn ở bên ngoài.

 

 

Úc Tưởng khẽ cắn môi dưới.

 

 

Cô có cảm giác bản thân hơi muốn tấm ảnh này.

 

 

Đây là dáng vẻ hoàn toàn khác so với hình ảnh cậu cả Trữ áo mũ chỉnh tề.

 

 

Ôi.

 

 

Nói thẳng ra thì là.

 

 

Cô thèm khát cơ thể của anh.

 

 

Nhưng cuối cùng Úc Tưởng vẫn không nói mình muốn tấm ảnh đó. Cô nhìn Cao Học Huy bằng ánh mắt tràn ngập nét ngây thơ vô tội, sau đó thản nhiên thốt lên: "Đẹp trai ghê, một tháng ba nghìn có thể bao nuôi nổi một người như anh ta không?"

 

 

Cổ họng của Cao Học Huy nghẹn lại, không còn lời gì để nói.

 

 

Cô đúng là ngông cuồng thật đấy! Như cô mà còn muốn bao nuôi anh ta á? Hễ mà cô dám nói hai chữ này trước mặt anh ta thì cô cứ tự mình thu dọn rồi chuẩn bị chờ chết đi là vừa.

 

 

Cao Học Huy lấy lại điện thoại di động, ngậm hẳn miệng không nói lời nào nữa.

 

 

Có một câu hỏi vẫn còn đang quanh quẩn trong lòng Cao Học Huy. Đó là anh ta nghĩ mãi mà vẫn không thể nào lý giải nổi, tại sao cô gái trẻ tuổi đang ngồi cạnh mình bây giờ lại có thể xuất hiện ở trong biệt thự của Trữ Lễ Hàn.

 

 

Cũng trong lúc đó.

 

 

Trên nền tảng video chính thức của tập đoàn Huy Quang cũng đang phát sóng trực tiếp các sự kiện diễn ra trong ngày.

 

 

Do có mời các ngôi sao tham gia nên có rất nhiều người hâm mộ của các ngôi sao đổ dồn tới, khiến sự kiện được đẩy lên hot search.

 

 

Nếu không chỉ tính riêng sự đóng góp nhiệt tình của những người mê game thì không đủ để khuấy động giới đó, cũng như không đủ để đẩy sự kiện lên hot search.

 

 

Sau khi những người hâm mộ tràn vào, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra vấn đề đầu tiên.

 

 

[Đậu xanh! Máy quay đã lướt cả một vòng rồi mà sao tôi vẫn chưa nhìn thấy anh Nguyên của tôi đâu nhỉ?]

 

 

[Rõ ràng trong áp phích có anh ấy mà 0-0]

 

 

[Định mệnh! Huy Quang này không phải là người mà! Sao anh Nguyên của tôi lại bị xếp ngồi ở phía sau???]

 

 

Màn bình luận lướt qua xoèn xoẹt như đạn bắn, chẳng mấy chốc đã biến thành một mớ hỗn độn.

 

 

Trong số đó cũng xuất hiện lác đác một vài bình luận mang tính cảm khái của đám cư dân mạng chuyên hóng chuyện:

 

 

[Đó là Ngư Ngư phải không?]

 

 

[Có vẻ giống mà cũng có vẻ không giống lắm, sao cô ấy có thể ngồi giữa hàng đầu tiên thế nhỉ?]

 

 

[Bạn đừng nói nữa, chị gái này trông thú vị đấy.]

 

 

[Không phải chứ, dựa vào đâu mà cô ta có thể ngồi ở hàng đầu tiên? Nguyên Cảnh Hoán còn không được ngồi hàng đầu kia kìa... Tôi sẽ không nói, người phụ nữ này đúng là cao thủ chăn cá. Cô ta ỷ vào việc có ông lớn chống lưng mà dám làm xằng làm bậy kiểu đó sao? Tập đoàn Huy Quang cũng thật là...]

 

 

Một khi có người hâm mộ của các ngôi sao ra trận.

 

 

Fan với antifan đều đã lên sàn cả rồi, đám nick ảo kiếm fame của đối phương cũng thi nhau xuất trận.

 

 

Thế nhưng đội ngũ cư dân mạng hóng chuyện cũng bắt đầu lớn mạnh dần.

 

 

[Không biết khi Hi Hi Tử nhìn thấy tình cảnh ngày hôm nay có tức giận đến mức đau tim không nữa?]

 

 

[Hi Hi Tử là ai thế?]

 

 

[Ố ồ, mới đây mà đã có người quên Tưởng Hi là ai rồi sao?]

 

 

[? Buồn cười chết tôi mất. Nhìn khắp toàn bộ hội trường mới thấy Úc Tưởng và cái anh chàng đẹp trai bên cạnh kia như một dòng nước trong, vừa vào đã thấy họ ăn đồ ăn trên bàn, không lãng phí một chút nào.]

 

 

[Chẳng còn gì để nói, tôi cảm thấy Úc Tưởng quá kém sang, đi dự sự kiện như vậy mà còn cố ăn đồ ăn trên bàn, chẳng tôn trọng người trên sân khấu tí nào.]

 

 

[? Thanh niên phía trên này, bạn ném anh chàng đẹp trai bên cạnh đi đâu rồi?]

 

 

[Vừa đi tìm hiểu thông tin về, nghe nói người có thể ngồi ở vị trí đó bình thường đều là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Huy Quang.]

 

 

[Người kia, hình như là cậu cả nhà họ Cao thì phải, tôi thấy xấu hổ thay cái vị trên kia quá. Ý bạn là cậu cả Cao cũng kém sang?]

 

 

[Sao hai người lại nói chuyện cái kiểu ấy?]

 

 

[Khả năng xã giao của Úc Tưởng vip pro đến thế sao? Đi đâu cũng có thể tiếp chuyện? Thế này chẳng phải là dù không phải quý cô thì cũng hơn hẳn quý cô sao?]

 

 

Cư dân mạng nói hết chuyện này sang chuyện khác, chẳng mấy chốc lại có người bắt đầu phổ cập tri thức rằng nhà họ Cao trâu bò đến cỡ nào, cậu cả Cao đang làm những việc gì.

 

 

Bên này sôi nổi là thế, còn bên kia người hâm mộ của A Z không vui chút nào.

 

 

[Khá lắm, hoá ra là Úc Tưởng đang ở đây? Đã hai ngày trời A Z không phát sóng rồi! Anh ấy còn đang khổ sở chờ cô đấy!]

 

 

[Buồn cười chết đi được, tại sao ai ai cũng mang dáng vẻ chờ Úc Tưởng “cưng chiều” thế nhỉ?]

 

 

Cặp đôi trẻ Tứ Lục và Anh Anh cũng đã nhìn thấy, thế là họ đăng trạng thái về Úc Tưởng trên trang mạng của mình, bày ra dáng vẻ bản thân đang chờ cô “cưng chiều”.

 

 

Chẳng qua là số lượng người hâm mộ của bọn họ quá ít, thế nên chẳng dấy lên chút bọt sóng nào.

 

 

Trong cuộc chiến giữa các người hâm mộ và đám cư dân mạng ha ha hóng hớt.

 

 

Hội nghị sở hữu trí tuệ lần này đã vẽ lên một dấu chấm tròn viên mãn, đồng thời cũng thành công thu hút được lượng người xem trực tiếp cao nhất từ trước đến nay .

 

 

Úc Tưởng thở phào một hơi, trong lòng thầm nói cuối cùng cũng có thể xem như là đi được rồi.

 

 

Cô xoay người đi ra ngoài.

 

 

Nguyên Cảnh Hoán ngồi phía sau cũng đứng dậy theo sát cô.

 

 

Trợ lý của anh ta đến tìm anh ta và hỏi: "Anh Nguyên, anh đi đâu vậy?"

 

 

Nguyên Cảnh Hoán thoáng dừng chân, anh ta luôn nhớ rất rõ hình tượng của Trữ Lễ Hàn. Thật ra, anh ta vẫn không thể tưởng tượng được tại sao một người như cậu cả Trữ lại có thể theo đuổi người khác? Không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của Trữ Lễ Hàn khi yêu đương mà!

 

 

Nguyên Cảnh Hoán đứng im tại chỗ một lúc rồi nói: "Anh đi lấy cái túi sưởi tay của tôi ở trong xe rồi đưa cho cô Úc kia đi."

 

 

Trợ lý không hiểu mọi chuyện là thế nào song vẫn gật đầu, sau đó làm theo lời anh ta.

 

 

Trợ lý đưa túi sưởi tay cho Úc Tưởng.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm thấy vậy lấy làm lo lắng, vội vã hỏi: "Đây là?"

 

 

"Tôi là trợ lý của thầy Nguyên Cảnh Hoán."

 

 

Sao tổng giám đốc Thẩm có thể không quen biết Nguyên Cảnh Hoán được cơ chứ?

 

 

Trong lòng anh ta thầm chửi đậu má!

 

 

Chẳng phải vừa rồi anh ta mới đi lôi kéo mở rộng mạng lưới quan hệ à? Sao vừa mới quay đầu đi có một tí mà đã có thay đổi mới rồi!

 

 

"Sao thầy Nguyên lại đưa túi sưởi tay cho Úc Tưởng thế này?" Tổng giám đốc Thẩm hỏi.

 

 

"Thầy Nguyên cũng không nói..."

 

 

Tổng giám đốc Thẩm vừa nghe thế đã cảm thấy mờ mịt.

 

 

Chợt một tiếng "tanh tách" truyền tới, nghe như tiếng máy chụp ảnh của đám chó săn đang chụp trộm bọn họ.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm còn đang mờ mịt, không kinh nghiệm về mặt này. Trợ lý của Nguyên Cảnh Hoán đã giật mình, nhanh chóng nói: "Được rồi, tạm biệt cô Úc, tôi phải đi đây!"

 

 

Sau đó anh ta vội vã chạy đi mà không hề hay biết trong mắt đám chó săn ở đó, hành động đó của anh ta còn mang lại hiệu quả lớn hơn, nhìn chẳng khác nào dáng vẻ có tật giật mình.

 

 

Úc Tưởng cầm túi sưởi tay bước lên xe, nghiêng đầu cười khẽ một tiếng.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm thấy thế cảm thấy chuyện này chẳng phải dấu hiệu tốt lành gì.

 

 

Anh ấy khẽ hỏi: "Nguyên Cảnh Hoán làm thế là có ý gì?"

 

 

Úc Tưởng: "Anh ta muốn giúp tôi quay quảng cáo miễn phí."

 

 

Đệt!

 

 

Thế mà nói là không có mưu đồ gì sao?

 

 

Tổng giám đốc Thẩm lập tức nâng cao tinh thần cảnh giác.

 

 

Lúc này Úc Tưởng đang cúi đầu nhìn di động một chút.

 

 

Thẩm Hải dù bận vẫn hỏi: "Ai gửi tin nhắn cho em thế?"

 

 

Úc Tưởng đáp: " Là Nguyên Cảnh Hoán."

 

 

Tổng giám đốc Thẩm thất thanh nói: "Hai người kết bạn với nhau rồi sao?"

 

 

Úc Tưởng gật đầu.

 

 

Lúc này tâm trạng của anh ấy rất phức tạp: "Sao hôm nay em lại ngồi ở hàng đầu tiên thế? Người ngồi bên cạnh em đó là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Huy Quang, đúng không?"

 

 

Úc Tưởng nói: "Đúng thế, Nguyên Cảnh Hoán tặng vị trí của mình cho tôi. Người bên cạnh tôi nói anh ta là tổng giám đốc, tên là Cao Học Huy."

 

 

Tổng giám đốc Thẩm chỉ thuận miệng hỏi hai câu cho có, ai ngờ thứ đón tiếp anh ấy lại là hai quả lựu đạn.

 

 

Tâm trạng của anh ấytrở nên càng phức tạp hơn.

 

 

Anh ấy chạy khắp hội trường, hết hẹn uống rượu với người này, lại hẹn dùng bữa với người kia. Mấy tiếng cụng chén cạn ly, nói đủ mọi loại chuyện từ trên trời xuống dưới đất khiến cổ họng anh ấy khàn cả đi mà chẳng thu được gì. Ấy thế mà Úc Tưởng vừa đến mà đã có thể thêm hẳn hai nhân vật có thể gọi là hai ông lớn có địa vị nhất trong hội trường hôm nay vào danh sách bạn bè.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm cố gắng vực tinh thần dậy, trong lòng thầm nói không được mình còn phải trông chừng Úc Tưởng nữa.

 

 

Không thể giương mắt nhìn cô phạm sai lầm được.

 

 

"Nguyên Cảnh Hoán nói gì với em thế?"

 

 

"Hẹn thời gian quay quảng cáo." Úc Tưởng trả lời xong, bèn tắt điện thoại di động đi.

 

 

"Bao giờ?"

 

 

"Ngày mai."

 

 

"Thế... tôi đi cùng em đến đó nhé? Tôi lái xe chở em đi. Mấy thứ trang phục gì gì đó trong lúc quay, đều do bên Huy Quang cung cấp à?"

 

 

Úc Tưởng lắc đầu đáp: "Tôi không biết."

 

 

Tổng giám đốc Thẩm thoáng dự cảm xấu.

 

 

Ngày hôm sau, dự cảm đó của anh ấy đã thành sự thật.

 

 

Thẩm Hải làm theo những gì bản thân đã nói, đích thân lái xe đưa Úc Tưởng đến chỗ quay quảng cáo.

 

 

"Toà nhà Mỹ Cách à... Giá thuê phòng chụp ảnh ở đây đều bắt đầu từ hai mươi nghìn nhân dân tệ một tiếng, người nào muốn quay quảng cáo lớn mới tới đây..." Tổng giám đốc Thẩm cảm thấy làm vậy chẳng tiết kiệm gì cả.

 

 

"Huy Quang đã miễn phí cho nhiều thế rồi, lát nữa quay xong đừng có gấp đôi nó lên." Anh ấy nhắc nhở Úc Tưởng.

 

 

Úc Tưởng không hề để ý mà gật đầu một cái, bước vào trong tòa nhà, sau đó đi vào thang máy, lên trên tầng.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm đi ngay phía sau cô, mới đi được hai bước anh ấy mới kịp lấy lại phản ứng.

 

 

Ủa?

 

 

Sao anh ấy cứ như trợ lý của Úc Tưởng thế này?

 

 

Tổng giám đốc Thẩm cũng không xoắn xuýt vấn đề này quá lâu.

 

 

Bởi vì vừa ra khỏi thang máy thì đã có người tới tiếp đón họ.

 

 

Nhân viên này dẫn họ vào trong phòng chụp ảnh, vừa đi vừa nói: "Thầy Nguyên đang chờ cô Úc, chờ lâu lắm rồi."

 

 

Dứt lời, họ đã đi vào trong phòng chụp ảnh.

Chương 63: Có hứng thú mạnh mẽ đoạt người không

 

Trong phòng chụp ảnh siêu rộng với diện tích hơn sáu trăm mét vuông, cảnh vật đã được bố trí xong xuôi, bên cạnh còn treo một màn hình xanh. Bên trong phòng đang có khoảng mười nhân viên, vừa nghe thấy tiếng động họ đều quay đầu nhìn lại.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm và Úc Tưởng đều không phải là người trong nghề, họ nhìn thoáng qua một lượt, tỏ ra vô cùng bình tĩnh.

 

 

"Cô đến rồi." Nguyên Cảnh Hoán ngồi đằng xa lên tiếng chào hỏi.

 

 

 

 

Khi đó ánh mắt của Úc Tưởng mới rời khỏi mọi người chuyển qua đó, vừa nhìn sang cô đã thấy Nguyên Cảnh Hoán với dáng người thẳng tắp đang ngồi trên ghế.

 

 

Nguyên Cảnh Hoán đã đổi sang một bộ âu phục màu trắng, thứ duy nhất không đổi là cặp khuy măng sét bằng đá ngọc lục bảo.

 

 

Thứ mà Úc Tưởng đang muốn quảng cáo giúp Huy Quang là một trò chơi được chuyển thể từ sản phẩm trí tuệ tiên hiệp.

 

 

Trợ lý Nguyên Cảnh Hoán cầm một cuốn sách đến trước mặt Úc Tưởng rồi nói: "Cô Úc, đây là kịch bản."

 

 

Tổng giám đốc Thẩm: ?

 

 

Anh ấy thốt lên: "Kịch bản quảng cáo à? Do các anh viết hả?"

 

 

Trợ lý gật đầu: "Đúng vậy, là kịch bản do anh Nguyên của chúng tôi mời cô Ngân Tử viết."

 

 

 

 

Cô Ngân Tử ư?

 

 

Trong lòng tổng giám đốc Thẩm thầm nghĩ cái tên này khá quen tai, nhưng anh ấy nghĩ mãi mà không nhớ ra được người này là ai.

 

 

Trợ lý nói xong cũng đứng chờ bọn họ lộ ra dáng vẻ khiếp sợ, thậm chí là vẻ mặt được chiều mà kinh hãi. Ai ngờ mười mấy giây qua đi mà vẻ mặt của cả hai vẫn rất bình tĩnh.

 

 

Cổ họng của trợ lý nghẹn lại, anh ta cảm thấy bản thân chẳng có chút cảm giác thành công nào khi muốn đối xử tốt với cái cô Úc này.

 

 

"Đây là lần đầu Cô Úc quay quảng cáo, có lẽ còn chưa quen. Nhưng mà không sao hết, làm thế nào để quản lý biểu cảm trên gương mặt, làm thế nào nói lời thoại một cách tự nhiên nhất trước ống kính máy quay đã có thầy do anh Nguyên của chúng tôi mời tới hướng dẫn. À, chính là người đó, cô nhìn thấy không?" Trợ lý nói tiếp.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm lại quan tâm vấn đề khác hơn: "Phí sân bãi..."

 

 

Trợ lý: "..."

 

 

Trợ lý tức giận nói: "Chúng tôi đã ký hợp đồng cũng đã giao phí sân bãi rồi. Ngoài ra còn có ánh sáng lúc quay chụp, tất cả mọi thứ..." Ý anh ta là, hai người không phải lo lắng gì cả, anh Nguyên dễ bị lợi dụng của chúng tôi đã trả tiền hết rồi.

 

 

Ông lớn trong lòng trợ lý không còn lời gì để nói.

 

 

Sao chỉ chăm chăm nhìn vào tiền thế? Sao không hỏi một chút xem nhiếp ảnh gia mà chúng tôi mời đến là ai? Người điều chỉnh ánh sáng được mời đến là ai? Biên tập được mời đến là ai chứ hả?

 

 

Toàn là danh nhân trong nghề cả đấy!

 

 

Tiếc là chẳng ai hiểu được tâm trạng của anh trợ lý lúc này.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm biết chuyện tiền nong đã được thanh toán, anh ấy cảm thấy nửa vui nửa xoắn xuýt, nghĩ kiểu gì cũng có cảm giác bản thân đang giúp Úc Tưởng trộm tình.

 

 

Lúc này Úc Tưởng mới khẽ lên tiếng: "Còn phải học nữa sao?"

 

 

Trợ lý ngạc nhiên đáp: "Không cần học sao được? Hay là cô cứ thử trước xem?"

 

 

Úc Tưởng lắc đầu nói: "Tôi đọc cũng chẳng có ích gì."

 

 

Cô nhận kịch bản, tuỳ tiện lật vài trang sau đó nói: "Chờ một chút nữa, vẫn còn người chưa đến."

 

 

Trợ lý: ?

 

 

Người nào cơ?

 

 

Úc Tưởng không đi tới bắt chuyện với Nguyên Cảnh Hoán mà quay người đi ra ngoài đón người.

 

 

Người mà cô đón là Chờ mùa hạ.

 

 

Chờ mùa hạ sánh vai đi cùng cô vào bên trong, vừa đi vừa không nhịn được mà cảm thán: "Phòng chụp ảnh bên này đắt lắm đấy, tôi mới thuê có một lần để quay quảng cáo doanh nghiệp."

 

 

Cô ấy nói xong bèn nhìn về phía Úc Tưởng, cười nói: "Tôi vui lắm, thế mà cô lại mời tôi đến đây quay thật. Kịch bản đã chuẩn bị xong chưa? Nếu như chưa có, tôi và cô có thể nghĩ cùng nhau luôn."

 

 

Úc Tưởng nói: "Không cần, đã có kịch bản chi tiết rồi."

 

 

Cô dẫn Chờ mùa hạ vào trong phòng: "Cô đóng vai nữ chính, vai nam chính sẽ do... Đó, là cái vị đó đóng." Úc Tưởng chỉ về phía Nguyên Cảnh Hoán.

 

 

Nguyên Cảnh Hoán đang ngồi ở phía xa xa, nhìn thấy Úc Tưởng chỉ về phía mình, anh ta lập tức nhìn về phía Úc Tưởng khẽ gật đầu một cái, lộ ra chút ý cười nhạt nhẽo.

 

 

Chờ mùa hạ: ?

 

 

Chờ mùa hạ ngạc nhiên thốt lên: "Đậu xanh! Rau má! Cô nói thật hay đùa thế?"

 

 

"Nói thật. Nhưng mà... Bạn trai cô sẽ không để ý chuyện đó chứ?" Úc Tưởng thoáng dừng lại một chút, sau đó quyết định nói rõ ưu, nhược điểm với cô: "Còn có khả năng bị người hâm mộ của anh ta tấn công nữa đấy."

 

 

Chờ mùa hạ đáp: "Bạn trai là cái shit gì! Người hâm mộ tấn công cái quái gì! Tôi cân tất, tôi làm được, cứ để tôi xông lên đi!"

 

 

Hiếm lắm mới thấy cô ấy vừa chửi thề, vừa phấn khích thế này.

 

 

Đợi đến khi lấy lại tinh thần, cô ấy mới thấy hơi xấu hổ bèn cười cười, khôi phục dáng vẻ nữ thần sơn lâm trên mạng, cười nói: "Cái đó, tặng cho tôi cơ hội tốt đến vậy, cô có thấy hối hận không?"

 

 

Úc Tưởng: "Không hề."

 

 

Chờ mùa hạ thầm cảm thán sự đỉnh của chóp của cô thêm lần nữa.

 

 

Dù sao người kia cũng là Nguyên Cảnh Hoán đấy! Thế mà cô có thể chắp tay dâng cho người khác ư?

 

 

Chờ mùa hạ sung sướng đến mức phát rồ đến nơi rồi, cô ấy nắm chặt tay Úc Tưởng nói: "Cô không biết đâu, tôi đã hâm mộ anh ấy từ năm ngoái rồi. Nhân vật nào do anh ấy thủ vai tôi cũng thích cả... Thật sự phải cảm ơn cô nhiều lắm. Lần sau, nếu cô có bất kỳ quảng cáo nào liên quan đến doanh nghiệp cần phải thực hiện, tôi cũng có thể tham gia liên kết với cô. Không cần trả tiền cho tôi đâu."

 

 

Tổng giám đốc Thẩm và trợ lý ở bên cạnh nghe mà chết lặng.

 

 

Úc Tưởng khẽ mỉm cười đáp: "Được quá đi chứ."

 

 

Thế này là cô đang chơi gái có đúng không? Chắc chắn là đang chơi gái rồi chứ gì?

 

 

Tổng giám đốc Thẩm âm thầm hò hét trong lòng.

 

 

Cô chơi con gái nhà người ta, đã vậy người ta còn cảm ơn cô nữa, lần sau còn muốn tiếp tục dẫn mình tới tận cửa cho cô chơi. Chuyện này... đậu xanh rau má thật đấy...

 

 

Tổng giám đốc Thẩm cũng không tìm được một từ nào thích hợp để hình dung tâm trạng của mình lúc này.

 

 

Lúc này, cuối cùng trợ lý của Nguyên Cảnh Hoán cũng không thể nhịn được nữa, anh ta bày ra dáng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, nhìn chằm chằm về phía Úc Tưởng nói: "Thế này không được đâu? Mọi thứ đều do anh Nguyên đặc biệt..." Đặc biệt chuẩn bị vì cô mà.

 

 

Lời này trợ lý không nói ra được.

 

 

Một khi nói ra, scandal kia sẽ được khẳng định! Không biết đến khi ấy mọi chuyện sẽ thế nào nữa?

 

 

"Dù sao cũng là việc của cô Úc, chẳng lẽ cô Úc không thể bỏ chút sức sao?" Trợ lý cố gắng thay đổi lời nói.

 

 

Úc Tưởng: "Bỏ chứ."

 

 

Trợ lý thấy dỗi ghê, anh ta nghĩ thầm, để tôi xem xem cô định ra sức kiểu gì.

 

 

Nguyên Cảnh Hoán đang chờ ở phía bên kia đi tới, hỏi: "Cùng làm quen kịch bản quảng cáo nhé?"

 

 

Úc Tưởng nói: "Được thôi, anh và cô ấy làm quen là được."

 

 

Nguyên Cảnh Hoán: ?

 

 

Sau đó Nguyên Cảnh Hoán mới biết.

 

 

Vừa rồi Úc Tưởng đã quyết định sẽ xuất hiện trong bộ phim quảng cáo ngắn này với vai trò nàng tiên thỏ, vai diễn chết ngay khi vừa mở màn.

 

 

Nguyên Cảnh Hoán: "..."

 

 

Nguyên Cảnh Hoán và Chờ mùa hạ bắt đầu khớp lời thoại.

 

 

Còn Úc Tưởng... Úc Tưởng không có lời thoại, dù sao vai của cô vừa mở màn đã ngủm củ tỏi luôn rồi.

 

 

Bọn họ mất ròng rã cả một ngày trời chỉ để quay một bộ phim quảng cáo ngắn, cuối cùng thứ được tạo ra rất có cảm xúc điện ảnh, nào còn bóng dáng của một trò chơi doanh nghiệp bình thường?

 

 

Úc Tưởng lấy một phần bản sao đĩa cứng, sau đó coi như xong việc.

 

 

Nguyên Cảnh Hoán đứng bên cạnh, trông… cô đơn một cách khó tả.

 

 

Mọi việc mà anh ta làm tựa như đàn gảy tai trâu, diễn kịch cho người mù xem.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm nhìn Úc Tưởng cất hai cái đĩa cứng đi, đúng, em sao chép thêm một cái nữa, để tránh sau này xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm: ...

 

 

Tôi tê liệt rồi.

 

 

Anh ấy không nén nổi tò mò, quay đầu nhìn Nguyên Cảnh Hoán.

 

 

Mấy năm gần đây, danh tiếng của Nguyên Cảnh Hoán lên như diều gặp gió, anh ta được vô số người hâm mộ săn đón. Trên thực tế, một ngôi sao nam như anh ta dễ lay động hơn rất nhiều so với mấy người như cậu cả Trữ và cậu Lăng!

 

 

Dù sao thì những người như cậu cả Trữ đều đã quen với quyền lực và địa vị, họ có cuộc sống vinh hoa phú quý, thế nên tâm thái cũng ổn định quanh năm.

 

 

Nguyên Cảnh Hoán chắc gì đã chịu được một Úc Tưởng như vậy chứ?

 

 

Tổng giám đốc Thẩm nghĩ thầm.

 

 

Nguyên Cảnh Hoán không thể phá vỡ hình tượng của bản thân bây giờ được, anh ta thoáng nhìn về phía trợ lý của mình.

 

 

Trợ lý lập tức hiểu ý bèn nói: "Chuyện của cô Úc đã xong, việc mời anh Nguyên nhà chúng tôi một bữa chắc là không có vấn đề gì cứ?"

 

 

Tổng giám đốc Thẩm nghẹn lời.

 

 

Xem ra không những anh ta không chịu trở mặt, thậm chí còn muốn đi ăn tối với Úc Tưởng, chuyện này...

 

 

Úc Tưởng đúng là cao thủ trong đám cao thủ của làng câu cá.

 

 

Úc Tưởng nghĩ một lát, cảm thấy đề nghị hơi quá đáng.

 

 

Lần trước cô mời cậu cả Trữ một bữa, cuối cùng cậu cả Trữ còn phải tự bỏ tiền ra đó.

 

 

Nguyên Cảnh Hoán thấp giọng nói: "Sao có thể để phái nữ mời khách được?"

 

 

Lúc này Úc Tưởng mới đáp: "Được chứ."

 

 

Nguyên Cảnh Hoán lập tức dẫn Úc Tưởng xuống tầng, đến thẳng nhà hàng mà anh ta đã đặt trước đó.

 

 

Những việc khác đương nhiên sẽ có nhân viên xử lý.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm cũng muốn đi cũng nhưng anh ấy biết chuyện đó không hợp lẽ cho lắm.

 

 

Thế là anh ấy ngồi trong xe, bắt đầu đấu tranh nội tâm một cách gian nan.

 

 

Ôi, mình có nên gọi điện thoại báo với cậu cả Trữ một tiếng không nhỉ? Hay là gọi điện thoại nói với cậu Lăng đây? Không ấy, mình gọi cho cả hai luôn, được không?

 

 

... Thôi bỏ đi, có lẽ họ cũng sẽ sớm thấy tin trên hot search thôi.

 

 

Tổng giám đốc Thẩm tê tái nghĩ.

 

 

Nơi Nguyên Cảnh Hoán đặt là một nhà hàng kiểu tây.

 

 

Úc Tưởng vừa vào cửa, đã nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã lâu không gặp: [Phát hiện nhân vật quan trọng trong cốt truyện.]

 

 

Úc Tưởng quay đầu nhìn một vòng, chẳng thấy ai.

 

 

Bên này Nguyên Cảnh Hoán lịch sự kéo ghế ra giúp cô, còn giới thiệu cho cô giống thịt bò Nhật Bản trong cửa hàng, từ nguồn gốc xuất xứ cho đến cách ăn của mỗi vị trí như thế nào.

 

 

Nhưng Úc Tưởng chẳng có chút hứng thú nào.

 

 

Cô không thích ăn cơm Tây.

 

 

Trái tim Úc Tưởng khẽ run lên, lòng thầm nghĩ cậu cả Trữ cũng từng dạy cô nhận biết các đồ vật.

 

 

Thứ người ta dạy cô toàn là cách làm thế nào để nhận biết giá trị cao thấp của ngọc thạch, giá trị lớn nhỏ của kim cương, ý nghĩa biết bao nhiêu... Úc Tưởng chậc lưỡi.

 

 

Nguyên Cảnh Hoán vừa nói mãi không dứt, vừa gọi món.

 

 

Anh ta bày ra thái độ của kẻ bề trên gần tương tự Trữ Lễ Hàn: "Chắc cô Úc chưa ăn ở đây bao giờ, tôi đã gọi vài món có tiếng ở đây. Cô Úc sẽ thích thôi."

 

 

Úc Tưởng khẽ mỉm cười: "Anh Nguyên biết nhiều thật đấy..."

 

 

Nguyên Cảnh Hoán: "Chút ít thôi."

 

 

Úc Tưởng gật đầu một cái, giơ tay ra, móc lấy khuy măng sét của anh ta, khẽ nói: "Anh Nguyên này, hai chiếc khuy măng sét bằng đá quý của anh có tạp chất, không được thuần khiết cho lắm. Lần sau đổi một bộ khác đi."

 

 

Đáy lòng Nguyên Cảnh Hoán trầm xuống, suýt chút nữa anh ta đã cho rằng Úc Tưởng đã nhìn thấu kế hoạch và mục đích của anh ta.

 

 

Có chút xấu hổ thoáng lướt qua gương mặt anh ta.

 

 

Nguyên Cảnh Hoán hỏi: "Thật sao?

 

 

Thế này mà vẫn chưa thuần khiết? Thì thế nào mới gọi là thuần khiết?

 

 

Lúc này, Úc Tưởng mới nhẹ nhàng lấy sợi dây chuyền giấu dưới lớp áo len ra, trên đó treo một viên đá quý cũng là ngọc lục bảo.

 

 

Cô nghiêng đầu cười nói: "Như vậy, mới đẹp."

 

 

Nguyên Cảnh Hoán tập trung nhìn lại.

 

 

Đúng thế thật...

 

 

Viên đá này vừa nhìn đã biết là vô cùng đắt giá.

 

 

Nguyên Cảnh Hoán vừa cảm thấy nụ cười của Úc Tưởng nhìn qua có chút ý tứ sâu xa lại vừa cảm thấy Úc Tưởng không thể biết được mục đích của mình.

 

 

Anh ta không nhịn được, âm thầm hít một hơi thật sâu.

 

 

Muốn tóm được cô Úc này về tay, chi phí bỏ ra quả là không nhỏ!

 

 

Ngay khi Nguyên Cảnh Hoán hơi mất tập trung, một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng đột nhiên truyền từ bên cạnh đến: "Muốn hẹn cô Úc ăn một bữa cơm thật không dễ dàng." Nghe kỹ mới thấy giọng điệu đó có chút kỳ quái.

 

 

Nguyên Cảnh Hoán quay đầu nhìn lại.

 

 

Con ngươi trong mắt anh ta bỗng co lại.

 

 

Lăng Sâm Viễn!

 

 

Một cậu con trai khác của chủ tịch Trữ!

 

 

Cậu Lăng này có thân hình cao to, tay áo xắn lên, để lộ phần cơ bắp ở cánh tay, nhìn qua lạnh lùng, bức người.

 

 

Anh ta nhìn chằm chằm vào Nguyên Cảnh Hoán nói: "Hóa ra là đến đây ăn cơm với người khác."

 

 

Nguyên Cảnh Hoán chợt thấy lạnh cả sống lưng.

 

 

Úc Tưởng nghĩ lại một chút, ồ, hình như là có chuyện như thế thật... Ngày đó khi cặp đôi trẻ kia đến tìm cô đúng lúc Lăng Sâm Viễn hẹn cô đi ăn, sau đó cô quên luôn.

 

 

Úc Tưởng quên sạch sành sanh chuyện này, chẳng nhớ chút gì cả.

 

 

Nhưng suốt mấy ngày nay Lăng Sâm Viễn vẫn canh cánh chuyện này, đương nhiên anh ta không thể bỏ mặt mũi xuống để chủ động đi hỏi Úc Tưởng.

 

 

Nhưng Úc Tưởng càng bặt vô âm tín, lòng anh ta càng như bị gai đâm vào, dù làm việc gì cũng nhớ đến chuyện Úc Tưởng không trả lời tin nhắn của mình.

 

 

Nếu như anh ta lên mạng nhìn thấy hot search của Úc Tưởng.

 

 

Cái gai trong lòng anh ta sẽ càng đâm sâu hơn.

 

 

Hôm nay anh ta phải tóm bằng được cái gai này.

 

 

Lăng Sâm Viễn không chút khách sáo kéo ghế, ngồi xuống sát bên Úc Tưởng. Sau đó anh ta bắt đầu nói chuyện, lời là nói cho Úc Tưởng nghe nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Nguyên Cảnh Hoán.

 

 

Lăng Sâm Viễn: "Cô không sợ anh cả tôi biết chuyện sẽ lột da anh ta à?"

 

 

Nguyên Cảnh Hoán nghe vậy sống lưng càng thêm lạnh nhưng nghĩ đến việc sau lưng mình còn có chủ tịch Trữ, anh ta lập tức bình tĩnh trở lại.

 

 

Nguyên Cảnh Hoán cười nói: "Tôi không biết cậu Lăng đang nói gì nữa?"

 

 

Định mệnh nhà anh chứ.

 

 

Gắn mác trà xanh mà còn ở đây giả ngu à?

 

 

Lăng Sâm Viễn cố ngăn suy nghĩ lạnh lùng trong lòng xuống.

 

 

Anh ta chậm rãi đứng dậy, cúi đầu nhìn Nguyên Cảnh Hoán nói: "Chúc anh Nguyên đây lên đường bình an."

 

 

Lời này nghe thế nào cũng thấy thật khủng khiếp.

 

 

Nguyên Cảnh Hoán quay qua nhìn sắc mặt của Úc Tưởng nhưng cô Úc này vẫn ngồi đó tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Không chỉ có vậy, cô còn cười nói với anh ta: "Cơm nước xong, anh Nguyên tới nhà tôi ngắm cảnh đêm nhé."

 

 

Lúc này trái tim lạnh lẽo của Nguyên Cảnh Hoán mới bắt đầu ấm dần lên.

 

 

Úc Tưởng chủ động mời anh ta đấy ư?

 

 

Nguyên Cảnh Hoán cảm thấy tiến độ đột nhiên có một bước ngoặt lớn, nhanh đến mức anh ta cũng thấy hơi khó tin.

 

 

Nhưng mọi chuyện thuận lợi là việc tốt mà!

 

 

Anh ta gật đầu, coi như bản thân chưa từng thấy Lăng Sâm Viễn, trên môi nở nụ cười tươi tắn vô cùng.

 

 

Bên chỗ Lăng Sâm Viễn càng nghĩ càng thấy, không thể để một mình mình chịu ấm ức được.

 

 

Thế là anh ta tiện tay chụp một tấm ảnh Úc Tưởng ngồi đối diện Nguyên Cảnh Hoán, sau đó gửi cho Trữ Lễ Hàn.

 

 

Vì không để bản thân phải ấm ức một mình, anh ta phải khiến Trữ Lễ Hàn cũng tức giận cùng mình mới được!

 

 

Lăng Sâm Viễn cười lạnh một tiếng.

 

 

"Đến số một trăm hai mươi mốt, đường Bạch Mã đi." Bên trong chiếc xe con màu đen, Trữ Lễ Hàn đột nhiên lên tiếng.

 

 

Thư ký Vương dù bận vẫn ngước mắt nhìn thoáng qua, anh ấy phát hiện sắc mặt của cậu cả nhà mình hết sức khó coi, sự lạnh lùng ăn sâu vào đôi mắt, giữa hai hàng mày.

 

 

Tài xế nghe vậy vội vã quay đầu xe.

 

 

Đúng lúc này thư ký Vương lại nghe thấy Trữ Lễ Hàn lên tiếng: "Nguyên Cảnh Hoán là tên quái nào thế?"

 

 

Thư ký Vương há miệng, chưa kịp giải đáp thắc mắc của anh thì di động của Trữ Lễ Hàn lại vang lên.

 

 

Lần này là tin nhắn do Úc Tưởng gửi tới.

 

 

Úc Tưởng chụp tay Nguyên Cảnh Hoán, trong hình ảnh chụp rõ đôi khuy măng sét nọ.

 

 

Úc Tưởng nhắn: [Ông nhà cài cắm một người vào bên cạnh tôi, hình như ông ta đang muốn thăm dò xem tôi và cậu cả liệu có còn dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng hay không đấy...]

 

 

Sắc mặt Trữ Lễ Hàn hoà hoãn đôi chút.

 

 

Úc Tưởng: [Chẳng hay cậu cả có hứng thú biểu diễn một màn mạnh mẽ đoạt người không?]

 

 

Cổ họng Trữ Lễ Hàn thắt chặt lại.

 

 

Anh giơ tay nới lỏng cà vạt, hạ kính xe xuống để gió lạnh thổi vào.

 

 

Sau đó anh đột nhiên đổi giọng bảo: "Đến biệt thự Ngự Thái."

 

 

Chương 64: Cô như ngọc lưu ly mong manh dễ vỡ

Vừa rồi Trữ Lễ Hàn đột nhiên nói muốn đi đường Bạch Mã, giờ lại đổi ý nói không đi nữa.

 

 

Thư ký Vương ngạc nhiên, anh ấy nghe theo tiếng của anh quay đầu lại xem sắc mặt của Trữ Lễ Hàn. Sắc mặt của cậu cả đã trở lại dáng vẻ bình tĩnh như cũ, giống như vừa rồi chưa hề có chuyện gì xảy ra.

 

 

Tuy rằng cái việc như hóng hớt chuyện của ông chủ kiểu này là không nên một chút nào nhưng trong lòng thư ký Vương như bị cào xé, tò mò đến mức điên lên được.

 

 

 

 

Tài xế phía trước nghe thấy Trữ Lễ Hàn nói vậy vội đạp chân phanh, lại quay đầu lái về phía Ngự Thái.

 

 

Thư ký Vương lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gõ tìm kiếm cái tên Nguyên Cảnh Hoán.

 

 

Đương nhiên anh ấy thừa biết Nguyên Cảnh Hoán là ai, không phải tự dưng ông chủ lại nhắc đến cái tên người này, quá nửa là vì... Ừ... Có lẽ là chuyện có liên quan đến cô Úc kia rồi? Lần này chắc hot search sẽ không báo tìm kiếm vui vẻ nữa đâu nhỉ?

 

 

Nửa phút sau, thư ký Vương thật sự đã tìm được bóng hình của Nguyên Cảnh Hoán trên hot search với tựa đề.

 

 

#Nguyên Cảnh Hoán ngồi ở hàng ghế thứ năm#

 

 

Cái tựa đề hot search gì mà kỳ cục thế này? Chỉ ngồi ở hàng ghế thứ năm thôi mà cũng có thể hot search được ư?

 

 

Ngay sát phía dưới là một cái hot search khác với tựa đề #Bạn có tìm thấy trò chơi mà mình thích ở đây không#, vừa nhấp vào là có thể thấy ngay video của hội nghị sở hữu trí tuệ trò chơi do Huy Quang tổ chức.

 

 

 

 

Toàn bộ phần phía trên đều là bình luận đến từ những người hâm mộ của các ngôi sao kia.

 

 

Mãi đến tận khi thư ký Vương lướt tới tài khoản của một blogger.

 

 

@Ngôi sao nữ lẩn trốn khỏi giới giải trí: Gia đình Sherlock Holmes của tôi ơi, cảm ơn chiếc video có độ phân giải cao và ánh sáng tốt của Huy Quang, mọi người có thể chụp ảnh màn hình của hai người này, sau đó phóng to lên rồi lấy nét. Tiếp đó mọi người có thể thấy rõ hai cái tên được dán ở phía mặt sau của ghế ngồi. [Hình ảnh][Hình ảnh] @Trò chơi Huy Quang

 

 

Thư ký Vương nhấp vào hai cái ảnh đó xem thử.

 

 

Ba chữ lớn "Nguyên Cảnh Hoán" được viết phía đằng sau lưng ghế nhưng người ngồi bên trên lại là một cô gái trẻ. Cô gái đó mặc một bộ lễ phục màu đỏ, màu đỏ tôn lên làn da vốn trắng như tuyết của cô, nhìn thoáng qua thôi cũng đủ khiến con người ta cảm thấy vô cùng kinh diễm. Chẳng qua là sao anh ấy cứ thấy cô gái này trông quen thế nhỉ... Hả?

 

 

Trông khá giống cô Úc đấy!

 

 

Thư ký Vương nhanh tay mở tấm ảnh còn lại ra.

 

 

Trong ảnh là một người đàn ông có thân hình cao to, cường tráng, anh ta đang mặc một bộ âu phục màu xanh lam, nếu chỉ thoạt nhìn lướt qua thì trông có phần hơi giống với cậu cả.

 

 

Nhưng thư ký Vương là người biết rõ hơn ai hết, vào lúc ấy, cậu cả không thể xuất hiện ở đó được.

 

 

Ánh mắt thư ký Vương hơi di chuyển xuống dưới một chút.

 

 

Sau đó đập vào mắt anh ấy là hai chữ được viết chỗ mặt sau của chiếc ghế mà người đàn ông kia đang ngồi: "Úc Tưởng".

 

 

Thư ký Vương mở phần bình luận ra.

 

 

Trong phần bình luận, mọi người thi nhau cảm thán.

 

 

[Chủ nhà trâu bò thật đấy, phát hiện này khiến cả gia đình tôi kinh ngạc! Nguyên Cảnh Hoán lại đổi vị trí cho Úc Tưởng cơ à?]

 

 

[Đám chó săn năm nay không được việc gì cả, vấn đề rành rành thế này mà không nhìn ra được.]

 

 

[Úc Tưởng điên đến mức ấy rồi cơ à? Dám để cả Nguyên Cảnh Hoán nhường chỗ lại cho mình?]

 

 

[Người hâm mộ của Nguyên tức giận.]

 

 

[Đừng có nói là cô ta cho rằng bản thân sắp bước chân vào nhà họ Trữ làm mợ chủ nhà giàu đấy nhé? Huy Quang đúng là cái loại yếu đuối, còn dung túng cho cô ta làm thế nữa?]

 

 

Thư ký Vương nhìn một loạt những lời mắng chửi trong phần bình luận.

 

 

Chuyện này đâu phải vấn đề điên hay không điên, nhỉ?

 

 

Kết hợp với sắc mặt của cậu cả vừa rồi, thư ký Vương cảm thấy rất có thể là Nguyên Cảnh Hoán đã chủ động nhường chỗ của mình cho cô Úc.

 

 

Vậy sao họ có thể mắng cô Úc như thế được cơ chứ? Chẳng lẽ đó không phải lỗi của đám ong bướm kia sao?

 

 

Thư ký Vương gõ câu trả lời của mình vào phần bình luận: [Chưa chắc Nguyên Cảnh Hoán đã không muốn nhường chỗ cho Úc Tưởng.]

 

 

Sau đó, anh ấy lập tức bị người ta đáp trả.

 

 

Thư ký Vương không phục, quyết tâm chiến đấu ba trăm hiệp với cái người vừa nói mình.

 

 

Đúng lúc này, chiếc xe dừng lại.

 

 

Thư ký Vương vừa ngẩng đầu nhìn lên thì thấy xe đã đến biệt thự Ngự Thái.

 

 

Anh ta ngẩng đầu lên mới phát hiện Trữ Lễ Hàn đang nhìn mình.

 

 

Thư ký Vương vội vàng nói: "Vừa rồi tôi thấy có người mắng cô Úc trên mạng nên tôi đã cãi nhau với họ một trận."

 

 

Trữ Lễ Hàn "Ừ" một tiếng rồi không hỏi gì thêm nữa. Anh hạ kính xe xuống, sau khi thấy anh, vệ sĩ gác cửa nhanh chóng để cho xe lái vào trong.

 

 

Cứ vậy, chiếc xe đỗ lại ở ngoài cửa biệt thự của Úc Tưởng.

 

 

Bấy giờ thư ký Vương mới kịp phản ứng lại, anh ấy hỏi: "Chúng ta phải chờ cô Úc ở đây sao?"

 

 

Trữ Lễ Hàn: "Ừ."

 

 

Một lần chờ này, chờ gần nửa tiếng.

 

 

Ngay cả thư ký Vương cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Dù sao thì đối với cậu cả mà nói, trên đời này chẳng có gì quý giá hơn thời gian.

 

 

Bây giờ bọn họ cứ đợi ở đây thế này hay sao?

 

 

"Hôm nay cô Úc có tới công ty không? Đã muộn thế này rồi, sao vẫn chưa tan làm về nhà được." Thư ký Vương lên tiếng nói.

 

 

Anh ấy định đề nghị cậu cả nhà mình đi đón cô Úc.

 

 

Trữ Lễ Hàn thản nhiên đáp: "Cô ấy đang đi ăn với Nguyên Cảnh Hoán."

 

 

"Ồ thế..." Thư ký Vương nói xong mới cảm thấy hơi sai sai. Cái gì cơ? Cô ấy đi ăn cơm với Nguyên Cảnh Hoán á?

 

 

Không có dấu hiệu nào báo trước, hai người họ lại hẹn nhau đi ăn tối ư?

 

 

Thư ký Vương nghĩ thầm, số lần cậu cả và cô Úc mới đi ăn tối với nhau tổng cộng mới được có vài lần thôi mà?

 

 

Thư ký Vương không thể che dấu sự kinh ngạc của bản thân, anh ấy nhìn về phía Trữ Lễ Hàn.

 

 

Nhìn rồi anh ấy mới thấy cặp chân dài của cậu cả Trữ đang hơi cong lên, trên đầu gối của anh là một cái notebook. Bản thân anh đang ung dung xử lý đủ mọi loại sự vụ chồng chất bên trong hòm thư.

 

 

Trông vừa nhàn nhã vừa thong dong.

 

 

Thư ký Vương cảm thấy không thể hiểu nổi.

 

 

Cậu cả thế này là ghen hay là không ghen? Rốt cuộc cậu cả nhà anh ấy đặt cô Úc ở chỗ nào trong lòng thế?

 

 

Họ lại đợi thêm chừng mười sáu, mười bảy phút nữa.

 

 

Thư ký Vương không kìm nén được nỗi kích động, nhỏ giọng nói: "... Cô ấy về rồi."

 

 

Bởi vì Úc Tưởng không lái xe, nên sau khi dừng lại trước cổng khu biệt thự, họ đã lên chiếc xe golf nhỏ của khu biệt thự.

 

 

Từ rất xa, thư ký Vương đã nhìn thấy người ở trong xe.

 

 

Nguyên Cảnh Hoán có một túi da tốt thật đấy.

 

 

Anh ta mặc âu phục màu trắng, ngồi sóng vai cùng với Úc Tưởng, trông cũng có chút khí chất của cậu ấm nhà giàu.

 

 

Lúc này Nguyên Cảnh Hoán đang trò chuyện với Úc Tưởng: "Cô Úc sống ở đây à?"

 

 

Úc Tưởng gật đầu.

 

 

Nguyên Cảnh Hoán thấy hơi kinh ngạc nhưng không để lộ vẻ kinh ngạc đó ra mặt.

 

 

Chẳng mấy chốc, chiếc xe golf đã dừng lại ở trước cửa biệt thự.

 

 

Nguyên Cảnh Hoán không nén nổi tò mò nhìn về phía một chiếc xe khác cũng đang đậu ở đó. Thân xe màu đen bóng, phía trên có gắn logo của một hãng xe sang. Có lẽ phần cửa sổ xe đã được xử lý chống nhìn trộm thế nên Nguyên Cảnh Hoán cũng không thấy rõ cảnh tượng phía bên trong.

 

 

"Xe của cô Úc hả?" Nguyên Cảnh Hoán lên tiếng hỏi nhưng trong lòng lại cảm thấy không đúng lắm.

 

 

Nếu như Úc Tưởng có xe, tại sao cô không đậu nó trong gara?

 

 

Úc Tưởng quay đầu lại nhìn thoáng qua anh ta, dùng vẻ mặt vô tội nói: "Tôi cũng đâu có biết..."

 

 

Mãi đến khi nhân viên quản lý tài sản lái xe golf rời đi.

 

 

Chiếc xe con màu đen đang đỗ ở đó mới mở cửa.

 

 

Thư ký Vương nhìn thấy cậu cả Trữ vừa rồi còn thong dong nhàn nhã, lúc này lại mạnh tay khép chiếc notebook lại "bộp" một tiếng, khí thế trên người cũng thay đổi hẳn.

 

 

Thư ký Vương bước xuống xe trước, cười cười lên tiếng chào hỏi: "Cô Úc."

 

 

Ngoài mặt thì êm đềm là thế chứ trong lòng anh ấy đang là sóng cuộn biển gầm.

 

 

Đậu má, cái chuyện quần què gì đang xảy ra thế này? Cô Úc không những ăn cơm tối với Nguyên Cảnh Hoán mà còn dẫn người ta về nhà! Cô không muốn sống nữa hả?

 

 

Lúc này Nguyên Cảnh Hoán cũng nhìn thấy được người ở trong xe.

 

 

Đó là một người đàn ông trẻ, mặc âu phục màu xám than. Người này đang ngồi trên ghế, cặp chân dài hơi cong lên, anh di chuyển tầm mắt nhìn về phía bọn họ.

 

 

Ánh mắt của anh vô cùng bình tĩnh nhưng dường như mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ.

 

 

Hơi thở của Nguyên Cảnh Hoán cứng lại.

 

 

Trữ Lễ Hàn!

 

 

Trữ Lễ Hàn chuẩn không cần chỉnh!

 

 

Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?

 

 

Toàn bộ sống lưng Nguyên Cảnh Hoán trở nên căng thẳng, anh ta chợt nghĩ tới câu nói của Lăng Sâm Viễn "Không sợ bị anh tôi lột da sao?".

 

 

"Sao thế? Ngay cả một lời chào hỏi cũng không nói được à?" Trữ Lễ Hàn trầm giọng lên tiếng.

 

 

Chính chủ ở ngay trước mặt, ít nhiều gì hành động của Nguyên Cảnh Hoán cũng bị ràng buộc. Chỉ có nghĩ đến Trữ Sơn, anh ta mới có cảm giác được tiếp thêm chút sức mạnh. Vì thế anh ta chào một tiếng rất đúng mực: "Cậu cả Trữ."

 

 

Anh ta vừa dứt lời bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh không hề có một tiếng động.

 

 

Nguyên Cảnh Hoán cảm thấy hơi sai sai, dù bận nhưng vẫn cố ngước mắt lên nhìn Trữ Lễ Hàn.

 

 

Lúc này anh ta mới phát hiện ra, cậu cả Trữ vốn chẳng nhìn mình. Trữ Lễ Hàn đã coi anh ta là không khí. Như vậy cũng có nghĩa là câu nói của cậu cả Trữ lúc mới rồi không phải dành cho anh ta.

 

 

Mà là... dành cho Úc Tưởng.

 

 

Nguyên Cảnh Hoán quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp cảnh Úc Tưởng như cành hoa rung rung trước gió, bất lực mà run lên khe khẽ.

 

 

Cô sợ Trữ Lễ Hàn.

 

 

Úc Tưởng xinh đẹp như vậy, đẹp đẽ đến mức sặc sỡ loá mắt, cô chính là kiểu người đẹp khiến cho người ta không rời nổi mắt. Một khi toát ra một phần yếu đuối bất lực, sẽ càng thêm quyến rũ, hấp dẫn.

 

 

Khiến người ta vô thức liên hệ tới hình ảnh ngọc lưu ly mong manh, dễ vỡ.

 

 

Lúc này, thư ký Vương cũng đang nhìn Úc Tưởng.

 

 

Cô Úc đang vì rét mà run đấy à? Hay là... bị dọa sợ thật rồi? Theo lẽ bình thường, bị cậu cả tóm được tại trận nên sợ hãi mới đúng. Thế nhưng thư ký Vương cứ thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm.

 

 

Nhưng mà nếu thế lại không giống với tính cách của cô Úc...

 

 

Thấy cục diện sắp đóng băng.

 

 

Nguyên Cảnh Hoán lạnh nhạt nói: "Bên ngoài gió lớn, hay là chúng ta vào trong trước rồi nói?"

 

 

Nghe vậy cảm giác không đúng vẫn quanh quẩn trong lòng thư ký Vương nãy giờ càng thêm đậm.

 

 

Sao giọng điệu khi nói chuyện của Nguyên Cảnh Hoán cũng có một phần tương tự như cậu cả là thế nào?

 

 

Úc Tưởng hơi rụt vai lại, quấn chặt chiếc áo khoác quanh người, sau đó mới xoay người đi phía trước.

 

 

Cô mở cửa lớn ra, đi vào bên trong.

 

 

Sau đó tiếp tục mở khoá vân tay.

 

 

Một tiếng "cạch" nhẹ nhàng vang lên, cánh cửa mở ra.

 

 

Lúc này cậu cả Trữ mới hạ mình bước từ trên chiếc xe sang xuống, chân dài sải từng bước một, anh đi xuyên qua lối vào vườn hoa.

 

 

Ngay lúc ấy, tinh thần của Nguyên Cảnh Hoán đã căng thẳng đến cực hạn.

 

 

Định ra tay chắc?

 

 

Người như cậu cả Trữ cũng sẽ đích thân ra tay ư?

 

 

Nguyên Cảnh Hoán bắt đầu nhớ lại món võ Taekwondo mà bản thân học để phục vụ việc đóng phim, anh ta cũng chẳng biết mấy thứ đó có tác dụng gì không nữa?

 

 

Ai ngờ đến nhìn cậu cả Trữ cũng chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái mà đi thẳng đến chỗ phía sau Úc Tưởng.

 

 

Một cơn gió lạnh thổi qua.

 

 

Ngay khi Nguyên Cảnh Hoán suýt nữa không kìm chế được, chuẩn bị rùng mình một cái. Cậu cả Trữ ăn mặc chỉnh tề đột nhiên khom lưng, một tay đỡ gối, một tay đỡ lưng, ôm ngang người Úc Tưởng lên.

 

 

Nguyên Cảnh Hoán: Định mệnh!

 

 

Thư ký Vương và đám bảo vệ: Cái quái gì thế này!!!

 

 

"... Thả tôi xuống." Một giọng nói rất khẽ phát ra từ cổ họng của Úc Tưởng.

 

 

Lúc này Nguyên Cảnh Hoán mới như bị ấn công tắc mở khoá, đột nhiên lấy lại tinh thần, chân dài bước tới, muốn chạy qua ngăn cản.

 

 

"Cậu cả Trữ! Cậu cả Trữ, anh đang làm cái gì thế?" Anh ta lạnh lùng lên tiếng.

 

 

Giờ thì hay rồi, ngay cả thư ký Vương và đám vệ sĩ cũng thấy sốt sắng theo.

 

 

Bọn họ vô thức bước tới kéo Nguyên Cảnh Hoán.

 

 

Họ không cần biết cậu cả muốn làm gì, chỉ cần biết phải kéo người này ra trước đã.

 

 

Hai bên lôi qua kéo lại giằng co một lúc, Nguyên Cảnh Hoán bắt đầu tức giận, anh ta lạnh giọng quát lên: "Mấy người làm cái gì vậy? Chỗ này là nhà của cô Úc đấy! Chuông báo động ở ngay trên tường..."

 

 

Đám vệ sĩ vừa nghe thấy vậy đã tự nhủ, chúng tôi chắc chắn sẽ không thể để anh qua đó ấn chuông được.

 

 

Một tiếng "bụp" thật lớn vang lên.

 

 

Bọn họ đè chặt Nguyên Cảnh Hoán trên mặt đất.

 

 

Lúc này Úc Tưởng cũng bắt đầu giãy dụa mạnh hơn.

 

 

Sau đó cô phát hiện ra một điều là dù cô có giãy dụa thế nào đi chăng nữa, hai tay của Trữ Lễ Hàn vẫn có thể ôm lấy cô một cách vững vàng, không chút lay động.

 

 

Trữ Lễ Hàn ôm cô đi thẳng lên tầng.

 

 

Lúc lên đến bậc cầu thang thứ năm, bước chân của Trữ Lễ Hàn đột nhiên dừng lại.

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Sao thế? Do tôi giãy dụa nên anh thấy nặng quá hả?

 

 

Trữ Lễ Hàn đặt cô xuống, một tay vẫn giữ lấy eo cô, sau đó anh đặt cô lên trên lan can rồi cúi người hôn xuống.

 

 

Trên mặt người đàn ông vẫn chẳng có chút biểu cảm nào.

 

 

Nhưng lúc anh hôn xuống, nụ hôn vẫn hừng hực, thậm chí còn có chút thô bạo và mạnh mẽ.

 

 

Nhịp tim Úc Tưởng tăng nhanh như nổi trống, cô vô thức cong ngón tay lại, bấu chặt lấy vai Trữ Lễ Hàn.

 

 

Ôi, thế này là không được rồi.

 

 

Làm thế trông chủ động quá đi.

 

 

Nghĩ thế, Úc Tưởng muốn quay đầu đi.

 

Bình Luận (0)
Comment