“Đưa đi bệnh viện trước đi đã.”
“Ông ta còn bò dậy được không vậy?”
“Sao lại bị thương thế?”
Đầu óc của ba Nhiễm vẫn còn hơi mơ hồ, không biết là bởi vì đau hay là bởi vì lúc nãy đầu bị đập xuống sàn xi măng nữa. Người ở bên cạnh đi đến dìu ông ta, ông ta vẫn khom lưng cúi đầu, giống như không dám đứng thẳng, sợ sẽ có người lại đạp ông ta xuống vậy.
Nhiễm Binh nhìn tình hình, sắc mặt lúc thì xanh lúc thì đỏ, khá là đặc sắc. Ông ta chỉ đành khom lưng dìu người đi: “Anh cả, anh xem anh đó, sao lại bất cẩn như vậy thế?”
Ngoại trừ nói bất cẩn ra thì ông ta còn có thể nói gì nữa đây? Nói là ông ta cổ vũ ba Nhiễm ra tay, dùng thân phận là ba của Nhiễm Chương để làm lớn chuyện này lên, cuối cùng kết quả là bị người ta đánh ngược lại thành ra thế này à? Nói ông ta không muốn sống nữa, hôm nay nhất quyết phải đối đầu với cậu cả Trữ danh tiếng lẫy lừng này đến cùng hay sao?
Ba Nhiễm nghe thấy giọng nói của Nhiễm Binh, lúc này đây ông ta mới rùng mình rồi hoàn hồn lại, từ từ để người ta dìu dậy.
“Đi, chúng ta đi vào bệnh viện.” Nhiễm Binh nói, nhưng rất đáng tiếc, ý đồ của ông ta không thực hiện được rồi.
“Ông khoan đi đã, ở lại lập biên bản đã.” Cảnh sát kêu Nhiễm Binh lại.
Da mặt ông ta cứng đờ, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Úc Tưởng cũng đành chịu: “Hẳn là chúng ta cũng phải làm việc rồi… đi thôi, vào lại trong đó thêm một chuyến nữa.”
Hệ thống: [Cô có cần xem qua sắc mặt của Trữ Lễ Hàn không?]
Úc Tưởng: ?
Cô quay đầu lại xem thử. Trữ Lễ Hàn cũng đang nhìn cô, trên mặt anh chẳng có biểu cảm gì cả, chỉ có chút không vui hiện lên ở giữa hai lông mày của anh, giống như là nhìn thấy thứ gì đó như thể ruồi nhặng khiến anh thấy không vui vậy. Trong mắt của anh, đại khái thì người nhà họ Nhiễm chính là ruồi nhặng.
“Qua đây.” Trữ Lễ Hàn nói.
Úc Tưởng không hề do dự mà đi qua đó, sánh vai cùng Trữ Lễ Hàn đi vào bên trong.
Hệ thống cực kì hoảng loạn: [Lần này hai người sẽ không làm mấy trò tình thú nữa chứ? Lát nữa liệu Trữ Lễ Hàn có nổi nóng không đấy?]
Úc Tưởng: …
Cô không có lo lắng nhưng sắp bị điệu bộ căng thẳng của hệ thống làm cho lo lắng rồi đây. Nếu như không phải không muốn tổn thương tình cảm của nhau thì Úc Tưởng đã muốn hỏi nó rằng liệu cô có thể chặn nó không.
Bầu không khí bên này cũng làm ảnh hưởng đến Nhiễm Binh. Tất cả cùng nhau đi vào trong nhưng Nhiễm Binh lại cứ rẽ sang một bên, như thể ước gì ông ta có thể cách xa họ mười mét vậy. Ông ta thật sự không ngờ đến là cậu cả Trữ không cho luật sư đến, mà chính bản thân anh lại đến đây, chuyện này còn đáng sợ hơn là cho luật sư tới ấy chứ!
“Ông Nhiễm, ông làm gì vậy?” Cảnh sát cau mày: “Không muốn vào đồn cảnh sát à? Nếu đã không muốn vào như vậy thì đừng có mà động tay động chân chứ!”
Nhiễm Binh chỉ đành quay đầu trở lại. Nhưng mà tâm trạng ông ta quá rối bời, vô tình va vào người Nhiễm Chương. Đứa cháu trai này cao hơn ông ta. Nhiễm Binh vừa quay đầu thì phát hiện ra Nhiễm Chương rũ mắt xuống, ánh mắt u ám nhìn ông đầy lạnh lùng.
Nhiễm Binh nuốt nước bọt, không biết bản thân đã vào bên trong bằng cách nào.
Lập biên bản rất nhanh. Người ra tay là là ba Nhiễm, Nhiễm Binh có thể dễ dàng rũ bỏ trách nhiệm của ông ta. Nhưng mà khi ông ta làm xong biên bản thì lại chẳng hề cảm thấy nhẹ nhõm tí nào.
“Được rồi, làm biên bản xong rồi, ông có thể đi rồi đấy.” Cảnh sát nói.
Nhiễm Binh không nhúc nhích như thể ông ta muốn dán chặt dính mông của mình vào ghế luôn vậy.
Cảnh sát nhìn thấy thế thì cạn lời: “Muốn qua đêm ở đây luôn đấy à?”
Nhiễm Binh thật sự cảm thấy đây là một ý kiến hay! Ông ta ngẩng đầu lên hỏi: “Tôi có thể qua đêm ở đây không?”
Cảnh sát: “Không thể.”
“Tôi… Tôi sẽ trả tiền…”
“Ông xem chỗ này là chỗ nào vậy hả?”
Dẫu sao thì Nhiễm Binh cũng chỉ là người bóc lột Nhiễm Chương mới có được tài sản như bây giờ, ông ta không quyền không thế, không có địa vị cao. Ngay cả Trữ Lễ Hàn mà cũng phối hợp với cảnh sát thì dĩ nhiên ông ta càng không dám đối đầu với cảnh sát rồi. Nhiễm Binh vô cùng chán nản mà đi ra ngoài, ông ta ngồi lì ở đại sảnh không chịu đi. Ông ta sợ, sợ sẽ gặp phải Trữ Lễ Hàn.
Nhân vật như Trữ Lễ Hàn, lại vừa lúc bắt quả tang cảnh ba Nhiễm ra tay, có khi không cần hỏi gì mà trực tiếp ra tay với bọn họ luôn ấy…
Sao lại như thế nhỉ? Sao cậu cả Trữ lại đích thân đến đây vậy? Rõ ràng đây chỉ là chuyện của nhà họ Nhiễm thôi mà! Cũng chẳng hề nghe nói qua về chuyện tình cảm mà cậu cả Trữ dành cho Úc Tưởng lại sâu đậm như thế, đến mức không thể nào rời xa nhau được!
Bên này Nhiễm Binh vẫn còn đang run rẩy. Sau khi Nhiễm Chương bước ra khỏi phòng lập biên bản thì có liếc nhìn qua dáng vẻ của Nhiễm Binh, cậu ta cảm thấy vừa mỉa mai lại vừa sảng khoái. Giống như là vô số xiềng xích quấn lấy cậu ta đã đồng loạt rơi xuống hết vậy.
Nhiễm Chương nhìn về phía trước. Cô Úc đâu rồi nhỉ? Thật ra có đôi lời Nhiễm Binh nói hoàn toàn không có sai. Nhiễm Chương đang nghĩ là liệu chuyện của cậu ta có ảnh hưởng gì đến cô hay không?
Bên kia thì Úc Tưởng cũng đã làm xong biên bản rồi. Cô và Trữ Lễ Hàn lại tiếp tục sánh vai bước ra ngoài, thư ký Vương và vệ sĩ thì theo sát ở phía sau. Cảnh sát ngẩng đầu lên liếc nhìn theo. Cái gì mà cậu Lăng rồi cậu Hà, với cả Nguyên Cảnh Hoán gì đó nữa… Hình như không có chuyện gì liên quan đến những người đó. Đột nhiên họ có cảm giác như thể họ đã phát hiện được chân tướng nhưng lại không có chỗ để nói ra vậy.
Bầu không khí suốt cả chặng đường đi rất kì lạ. Thư ký Vương không nhịn được mà nghĩ rằng không biết cậu cả như thế này là đang ghen hay là đang lo lắng nữa, hình như chẳng thể nào dán hai cái cụm từ này lên người cậu cả được. Đến tận hôm nay anh ấy vẫn chưa ngẫm nghĩ ra được là chuyện của Nguyên Cảnh Hoán lần trước là thế nào, chuyện lần này thì lại là như thế nào nữa…
Thư ký Vương đang nhọc lòng lo nghĩ cho Úc Tưởng. Còn Úc Tưởng thì vừa mới bước ra ngoài là hắt xì hơi luôn. Cái hắt xì hơi này đã đánh vỡ bầu không khí ngưng trệ đầy kỳ lạ này.
Úc Tưởng sụt sịt mũi, cảm thán thốt lên: “Thật sự là vừa lạnh lại vừa đói…”
Trữ Lễ Hàn: “…” Anh quay đầu lại nhìn Úc Tưởng rồi lạnh lùng nói: “Vậy mà cô vẫn cố chịu đựng gió lạnh và cơn đói để đến đây cơ đấy?”
Úc Tưởng nói có sách mách có chứng: “Lạnh là vì chênh lệch nhiệt độ của bên trong và bên ngoài. Còn đói, thì chỉ là mới vừa đói đây thôi.”
Đường cong lạnh lùng và cứng nhắc nơi khóe miệng của Trữ Lễ Hàn dường như đã mềm mại hơn, khó có thể nhận ra. Anh nhìn về phía thư ký Vương.
Thư ký Vương đứng yên tại chỗ đó: ?
Sau đó, Trữ Lễ Hàn mới nâng tay lên cởi bỏ cúc áo, cởi chiếc áo vest của bộ âu phục ra khoác lên người Úc Tưởng.
Lúc này đây thư ký Vương mới đột ngột tỉnh ngộ. À à, cái lần đầu tiên gặp mặt, anh ấy có muốn đưa chiếc áo khoác của mình cho cô Úc… Cậu cả Trữ như thế này là không muốn anh ấy lại cởi áo vest của mình đưa cho cô Úc hay sao?
Úc Tưởng chẳng hề khách sáo mà ôm lấy chiếc áo vest rồi bước xuống bậc thang.
Gió lạnh thổi qua như cắt vào mặt. Úc Tưởng rũ mắt xuống, đầu tiên là cô thoáng nhìn thấy bóng dáng của cô và Trữ Lễ Hàn phản chiếu trên mặt đất. Sau đó cô không nhịn được mà quay đầu lại liếc nhìn Trữ Lễ Hàn.
Cởi bỏ áo vest của bộ âu phục ra thì dáng người của người đàn ông này cũng chẳng hề khác biệt tí nào, vẫn cao và thẳng tắp như trước đây.
Trông anh mới giống như đang phải hứng chịu cơn gió lạnh ấy… Trong lòng Úc Tưởng nghĩ như thế.
Vệ sĩ vội vàng bước nhanh hơn, tiến lên phía trước mở cửa xe ra. Đợi sau khi Úc Tưởng chui vào trong rồi ngồi xuống ngay ngắn rồi thì cảm giác lạnh cũng đã bớt đi rất nhiều rồi.
Úc Tưởng: “Đây là cái gì vậy?”
Cô nhấc mông mình lên, nhận ra bản thân đang ngồi trên một chiếc áo măng tô màu xám. Rõ ràng là thứ này thuộc về cậu cả Trữ.
Úc Tưởng nhanh chóng lấy nó lên rồi đưa cho Trữ Lễ Hàn bằng cả hai tay. Lúc nãy anh xuống xe thì quên mặc vào sao? Hay là… không kịp mặc vậy???
Trữ Lễ Hàn nhận lấy rồi để nó lên đầu gối của mình.
“Hôm nay tuyết tan hay sao thế? Cảm thấy còn lạnh hơn mấy hôm trước có tuyết rơi nữa.” Úc Tưởng nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Thư ký Vương lên tiếng trả lời: “Đúng vậy, tôi chỉnh nhiệt độ cao lên cho cô nhé?”
Úc Tưởng: “Được đó.” Cô dừng lại một chút rồi lại nói: “Tôi vẫn còn đỗ một chiếc xe ở trong sân…”
Trữ Lễ Hàn: “Dư Đồng sẽ lái về.”
Úc Tưởng gật gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”
Bởi vì trong xe có thêm Úc Tưởng cho nên cũng có hơi chật chội, thư ký Vương và một người vệ sĩ khác quyết định ngồi cùng chiếc xe của Dư Đồng. Hai người vệ sĩ còn lại thì một người ngồi ở ghế lái chính và người còn lại thì ngồi ở ghế lái phụ.
Úc Tưởng cuộn người lại, đầu để lên gối đầu của hàng ghế phía trước, cô thấp giọng hỏi: “Bây giờ chúng ta sẽ đi ăn tối hả?”
Trữ Lễ Hàn: “Cô cảm thấy cô có cơm tối để ăn sao?” Anh nói xong thì quay đầu lại nhìn Úc Tưởng.
Sau khi Úc Tưởng cuộn người lại thì trông có vẻ khá là đáng thương. Mặc dù là Trữ Lễ Hàn biết rõ cô chỉ ra vẻ thế thôi chứ không phải thật sự thể hiện mặt yếu đuối, để lộ ra mặt đáng thương trước mặt anh.
Úc Tưởng vươn tay ra: “Có nước không? Tôi uống một ngụm trước đã.”
Vệ sĩ ngay lập tức đưa nước cho cô.
Trữ Lễ Hàn: “…”
Cô đúng là tự nhiên như ở nhà.
Úc Tưởng vặn mở nắp chai, ừng ực ừng ực mà uống hai hớp, làm dịu đi cơn khát khô trong cổ họng nhưng nước hơi lạnh cho nên khiến cô khẽ rùng mình.
“Biết trước thì lúc ở trong đồn cảnh sát đã uống thêm hai hớp nước nóng rồi hãy đi.” Cô lẩm bẩm, làu bàu nói xong rồi mới nhẹ giọng nói: “Tôi cảm thấy tôi có cơm tối để ăn.”
Thật ra lúc này đây chính bản thân Trữ Lễ Hàn cũng không thể nào nói rõ ràng được tâm trạng của anh là như thế nào. Nó có chút trộn lẫn giữa sự hưng phấn, buồn rầu, lạnh nhạt và không vui…
Trữ Lễ Hàn nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng, đôi mắt khẽ đảo một vòng, nhàn nhạt nói: “Sao cô Úc đây không nói là đứa bé trong bụng không nhịn đói được?”
Úc Tưởng khựng lại một chút. À thì lần cuối nói mấy lời nhảm nhí đó hình như cũng đã cách đây lâu lắm rồi… Cô nói trong lòng, tại sao lại không nói, không có ý đó đấy?
Úc Tưởng nhẹ nhàng thở ra: “Anh nói đúng lắm, để tôi đếm lại đã.”
Đếm lại?
Trữ Lễ Hàn nhìn thấy cô bắt đầu xòe ngón tay ra.
Úc Tưởng: “Bốn đứa con đang gào khóc đòi ăn đây này, cho nên tối nay chúng ta ăn gì vậy?”
Bốn đứa…?
Mí mắt Trữ Lễ Hàn giật giật, anh biết cô dựa trên cái gì mà tính ra thế rồi. Nhất thời anh cảm thấy có chút tức giận nhưng lại cũng thấy có chút buồn cười.
Lúc này đây điện thoại của Úc Tưởng đột ngột vang lên tiếng tít tít tít không ngừng, giống như là có ai đó đang liên tục gửi tin nhắn cho cô vậy.
Ai đang gửi? Tên Nhiễm Chương kia sao?
Trữ Lễ Hàn ngồi im bất động nhìn động tác của Úc Tưởng. Cô vẫn còn đang quấn trong áo vest của anh, chậm chạp lề mề mà mò mẫm tìm điện thoại.
Là có ai đang quan tâm đến cô sao? Úc Tưởng tặc lưỡi.
Sau đó đột nhiên Trữ Lễ Hàn lại túm lấy cổ tay cô, cô vốn dĩ không cầm chắc nên điện thoại không chút phòng bị mà rơi xuống bên chân.
Hửm?
Úc Tưởng xoay đầu lại nhìn Trữ Lễ Hàn. Trữ Lễ Hàn ấn lấy cổ cô rồi kéo cô về phía anh, sau đó cúi đầu xuống hôn lên môi cô. Úc Tưởng bị hôn đến mức muốn nghẹt thở.
Chiếc điện thoại nằm dưới chân của cô không ngừng rung lên, giống như chạm phải mắt cá chân cô, cảm giác đó truyền đến khắp cả người của cô.
Hệ thống: […]
Thôi bỏ đi, nó đã hoàn toàn tê liệt rồi. Trùm phản diện, ha, đây là cái cách anh tức giận đấy à? Hệ thống cảm thấy bản thân nó mà nổi cơn giận lên thì còn đáng sợ hơn anh nữa kìa!
Đợi đến khi Úc Tưởng mơ màng, yếu ớt hoàn hồn lại, cô nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy xe đã dừng ở trước cửa một cái trang viên rồi.
Trung tâm thành phố Hải phồn hoa thế mà vẫn có một chỗ trông như đang ẩn cư giữa chốn rừng núi vậy sao?
Úc Tưởng chồm ra cửa sổ, nhìn về phía đụn tuyết trước trang viên, hỏi: “Tới đây ăn cơm hả?”
Trông thế này thì không giống một chỗ thực sự dùng để ăn cơm cho lắm.
Trữ Lễ Hàn: “Cô nghĩ sao?”
“Vậy thì chắc chắn đây không phải là nơi sẽ dùng dây xích vàng 14K nặng 300 kg để trói tôi lại rồi.”
“...”
Ở một bên khác thì tổng giám đốc Thẩm đang gấp gáp đến độ xoay mòng mòng. Người gửi tin nhắn cho Úc Tưởng là anh ấy. Tổng giám đốc Thẩm cảm thấy trong tương lai nếu có một ngày Úc Tưởng gia nhập vào giới giải trí thì anh ấy thực sự rất phù hợp để trở thành người đại diện của cô.
Anh ấy còn quan tâm đến chuyện của cô hơn là chính bản thân cô nữa! Nhưng mà không quan tâm thì có được không? Anh ấy nhìn đi nhìn lại những tin nhắn mình vừa mới gửi cho cô.
[Cô Úc, chuyện của Hề Đình lại là gì nữa đây?]
[Anh ta đang lên tiếng vì cô ở trên mạng kìa, làm sao đây? Bây giờ công ty nên tỏ thái độ thế nào đây?]
Tổng giám đốc Thẩm đợi rất lâu mà không thấy Úc Tưởng trả lời cho nên anh ấy tự đi mà lướt hotsearch xem luôn.
Vốn dĩ ba cái hotseach đầu tiên, đột hot đã giảm xuống chỉ còn hai cái là có liên quan đến Úc Tưởng. Bây giờ tổng giám đốc Thẩm xem mà hai mắt tối đen luôn, bởi vì giờ đây quá là nhiều rồi!
#Phòng làm việc của Nguyên Cảnh Hoán lên tiếng thanh minh#
#Hề Đình vì cô mà giận dữ quở trách fan cuồng#
#Hề Đình cũng muốn bị bóc lột#
#Người nhà họ Nhiễm ra tay đánh nhau ở đồn cảnh sát#…
Ngay gần ở phía dưới thì có:
#Bàn về chuyện chấn chỉnh sự hỗn loạn trong nhóm fan#
#Vì sao hai người Nguyên, Hề lại bất hòa với nhau#
E là đều có liên quan gì đó với chuyện lần này.
Bất luận là ấn vào cái nào thì đều có thể cảm thấy đất trời mù mịt, hoàn toàn có thể giải thích được cái gì gọi là sức mạnh của người nổi tiếng.
Úc Tưởng dùng sức của một mình mình, khiến cho những từ khóa tìm kiếm trên hotsearch tưởng chừng không liên quan đến nhau biến thành chỉ cần ấn vào xem thì đều có thể nhìn thấy tên của cô.
Trái tim của tổng giám đốc Thẩm đập điên cuồng, ngẩng đầu nhìn nhân viên ở xung quanh, vẻ mặt của mọi người vừa ngơ ngác nhưng cũng vừa hào hứng, lướt xem hotsearch không dừng lại được.
Anh ấy tiện tay muốn ấn báo cáo một bình luận mắng Úc Tưởng, kết quả là anh ấy phát hiện có người khác nhanh tay hơn đã báo cáo trước rồi. Phía dưới phần bình luận bắt đầu mắng chửi nhau.
[Fan của Hề Đình là lũ cuồng báo cáo à?]
Phía dưới trả lời: [Fan nhà Nguyên toàn là mấy tên vi phạm pháp luật thôi sao? Đuổi theo xe người ta, còn mắng chửi nữa, đúng là không biết xấu hổ lêu lêu lêu.]
Nhất thời, tổng giám đốc Thẩm cảm thấy trong lòng mình vừa đau lại vừa vui vẻ, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Vì sao mà hai người Nguyên, Hề lại bất hòa với nhau, người ngoài ngành như anh ấy còn biết được chút chút đây mà…
Hề Đình và Nguyên Cảnh Hoán không giống nhau. Từ khi ra mắt thì Hề Đình vẫn luôn giữ vị trí trung tâm, trên người anh ta chưa bao giờ có hai chữ “khiêm tốn” cả. Fan của anh ta cũng đã quen với việc lúc nào cũng thuộc hàng TOP hết. Mấy năm gần đây, Hề Đình cũng chuyển mình sang đóng phim. Nhưng không may là vào năm ngoái thì Nguyên Cảnh Hoán nhận được giải nam diễn viên điện ảnh xuất sắc nhất, còn anh ta thì chỉ nhận được giải nam phụ.
Fan của hai người vốn dĩ đã như nước với lửa rồi, lúc này thì càng trở nên đấu đá gay gắt hơn nữa.
Được rồi, vốn dĩ nó chỉ giới hạn trong giới giải trí mà thôi, nào là cạnh tranh ống kính, rồi tranh giành hợp đồng, chỉ vì lấy được giải thưởng mà fan của hai người còn đánh nhau nữa. Bây giờ thì hay rồi…
Fan của Hề Đình xông thẳng lên tiền tuyến, giúp Úc Tưởng mắng fan cuồng của Nguyên Cảnh Hoán. Tổng giám đốc Thẩm nghĩ không ra là Úc Tưởng lấy đâu ra năng lực như thế này? Hay là, cô chuyên lựa chọn “cá” như vậy để câu cho thêm phần kích thích sao?
Chương 71: Ảnh hậu chẳng là gì cả
Trữ Lễ Hàn đưa Úc Tưởng đến một trang viên, trên đó có một dòng chữ Mrs. Melissa được viết bằng phông chữ in hoa.
Đại khái muốn ám chỉ rằng trang viên này là của cô chủ Melissa.
Úc Tưởng bước xuống xe, bỗng nhiên cô cảm nhận được có những giọt nước lành lạnh rơi xuống, là… mưa?
“Trời mưa à?” Theo bản năng, Úc Tưởng rụt vai lại, cô cố gắng gập người lại với mong muốn chống lại cái lạnh.
Nếu mà cô biết trước sẽ lạnh như vậy thì cô đã mặc áo phao lông vũ rồi.
Trữ Lễ Hàn xuống xe sau Úc Tưởng, anh giơ tay lên cài lại khuy áo khoác, rồi nói nhỏ: "Là mưa cùng với tuyết rơi."
Úc Tưởng xoay mặt lại nhìn cánh cổng lớn của trang viên ở trước mặt, cánh cổng được xây ở phía trên vài bậc thang. Cô không hề nghĩ ngợi gì mà vội vã đi về phía cổng.
Nhưng đột nhiên Trữ Lễ Hàn lại vươn tay ra và túm lấy cổ áo của cô.
Úc Tưởng: ?
Trữ Lễ Hàn kéo Úc Tưởng về phía mình, sau đó anh chỉnh lại chiếc áo vest mà cô đang khoác trên người rồi trùm lên đầu cô. Bằng cách này có thể giúp cô tránh bị ướt đầu nhiều nhất có thể.
"Trời đang mưa tuyết, đường rất trơn trượt." Trữ Lễ Hàn nhắc nhở.
Úc Tưởng: "Ồ."
Đúng là vậy.
Nếu mà cô chạy nhanh quá rồi ngã sấp ở trên bậc thang, vậy thì khung cảnh sẽ buồn cười lắm.
Vậy thì sao? Để tránh bị trượt ngã thì cô phải nắm tay anh sao? Không được, nếu thế thì có cảm giác như hai người đã đi quá giới hạn. Khoác tay nhau sao? Cũng không được, như thế trông cả hai có vẻ thân mật quá.
Úc Tưởng rũ mắt xuống, cô đưa tay ra móc vào ngón út của Trữ Lễ Hàn.
Trữ Lễ Hàn sững người, cơ thể anh đột nhiên phản xạ theo bản năng. Đột nhiên, anh đảo ngược tình thế cầm lấy tay của Úc Tưởng và siết chặt, trong nháy mắt lực tay của anh mạnh đến mức dường như muốn bóp nát tay Úc Tưởng vậy.
Úc Tưởng khẽ "a" một tiếng.
Cô vội vàng nói: “Tôi không phải muốn đánh lén anh hay muốn nắm tay anh gì đâu…”
Trữ Lễ Hàn từ từ nới lỏng tay ra, mắt anh cũng rũ xuống rồi nhìn chằm chằm vào tay Úc Tưởng một cách lạnh lùng.
Trông như anh muốn xem cô sẽ làm gì.
Lúc này, Úc Tưởng mới móc lấy tay anh, vòng qua sau lưng rồi khoác lên vai cô.
Úc Tưởng rút tay lại và nói: "Được rồi, như vậy thì sẽ không bị ngã nữa đúng không? Anh phải giữ chặt tôi đó, nếu không trượt một cú là ngã hết cả đấy."
Trữ Lễ Hàn: "..."
Anh cong cong các ngón tay lại, sau đó ôm chặt lấy bả vai của Úc Tưởng.
Trong cuộc đời mình, Trữ Lễ Hàn chưa bao giờ có những cử chỉ thân mật như vậy với bất kỳ ai. Đồng thời, anh cũng sẽ không cho phép bất cứ ai khoác vai của mình.
Tất nhiên, cũng không dám ai khoác vai anh.
Cho dù đó là nhà họ Trữ hay gia đình phía bên ngoại của Trữ Lễ Hàn thì mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái đều rất lạnh nhạt. Cho nên, Úc Tưởng quả thật chính là người đầu tiên có những hành động thân mật như vậy với Trữ Lễ Hàn.
Đây là một kiểu thân mật rất khác với lúc ở trên giường.
Anh ôm lấy vai của Úc Tưởng mà có cảm giác giống như thực sự đã giữ được cả con người cô ở trong lòng bàn tay vậy…
Đôi mắt Trữ Lễ Hàn khẽ di chuyển nhưng không nói gì.
Hai người họ cứ như vậy mà cùng nhau đi về phía cánh cổng kia.
Mà ngay lúc này, ở bên trong cánh cổng cũng có một người đang vội vàng đi về phía bọn họ nhưng ngay sau đó thì bị ngã "bịch" một cái xuống đất.
Xì.
Úc Tưởng thay cho anh ta than thở một chút.
Đau nhất là bị ngã vào mùa đông may mà cô đã có sự chuẩn bị trước!
Úc Tưởng cảm thấy rất đặc biệt bởi vì nhờ cậu cả Trữ có vóc dáng cao lớn nên đã giúp cô chắn gió khá nhiều. Nếu như cậu cả Trữ có thể đi phía sau đỡ lấy cô, như thế thì sẽ chắn được nhiều gió hơn. Nhưng theo cô tưởng tượng thig tư thế ấy nhìn vào trông giống như cô đang bị què chân vậy, vì vậy nên thôi bỏ qua.
Người đàn ông đó sau khi bị ngã thì nhanh chóng đứng dậy.
Tuy nhiên vì thân hình của anh ta khá to lớn nên khi bị ngã thì chắc chắn rằng anh ta cũng sẽ đau hơn so với những người khác. Sau khi đứng dậy, anh ta lắc đầu qua lại nhằm giúp đầu óc tỉnh táo trở lại.
Sau đó, anh ta mới bước ra khỏi cổng.
“Cậu cả!” Anh ta vui vẻ cất tiếng gọi, giọng điệu còn có chút gượng gạo.
Sau đó, khi anh ta đang đi xuống bậc thang thì lại bị ngã lần nữa rồi trượt thẳng đến trước mặt Úc Tưởng.
Trữ Lễ Hàn bèn ôm lấy vai Úc Tưởng và kéo cô về phía anh.
Người đàn ông: ?
Anh làm vậy là bởi vì sợ anh ta sẽ đụng phải cô Úc sao?
Chắc là hiểu lầm thôi. Có lẽ cậu cả Trữ không có ý đó đâu.
Người đàn ông giơ tay ra ôm lấy mông của mình rồi khập khiễng đứng dậy, anh ta nhanh chóng mở hai chiếc dù trên tay ra, sau đó dùng tay trái che dù cho Trữ Lễ Hàn, dùng tay phải che cho Úc Tưởng.
Có thể nói là cực kỳ ân cần.
Thậm chí, anh ta không còn bàn tay nào dư ra để xoa phần xương cụt vừa bị ngã của mình nữa.
Trữ Lễ Hàn đưa tay ra cầm lấy chiếc dù trên tay trái của anh ta: "Đưa cho tôi đi."
Người đàn ông do dự một lúc, rồi nghĩ đến chuyện anh ta vừa mới bị ngã hai cú liên tiếp nên lúc này mới đưa chiếc dù cho Trữ Lễ Hàn.
Trữ Lễ Hàn cầm lấy dù rồi lập tức che cho anh và Úc Tưởng.
Người đàn ông kia thấy vậy thì đành rút lại chiếc dù còn lại ở trên tay rồi che cho mình, sau đó anh ta lên tiếng chào Úc Tưởng: “Xin chào cô Úc.”
Úc Tưởng có hơi sửng sốt: "Anh biết tôi à?"
Người đàn ông có chút thất vọng: "Cô Úc, cô quên rồi sao? Lần trước cô còn khen hình xăm của tôi rất đẹp nữa."
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng nhớ lại rồi, đó là người đàn ông người nước ngoài mà lần trước lúc ra nước ngoài Trữ Lễ Hàn đã cùng bàn chuyện làm ăn với anh ta.
Nhưng mà kiểu tóc xoăn màu đen này của anh ta là tóc giả phải không? Còn vùng da trắng ửng hồng trên cổ anh ta nữa, những hình xăm trước đó đi đâu cả rồi? “Bỏ nhà” ra đi rồi à?
Người đàn ông tưởng rằng Úc Tưởng đã quên anh ta thật rồi, vì vậy anh ta lại tự giới thiệu lần nữa: "Tôi tên là Stanley và đây là danh thiếp của tôi. Tôi đến đây để đón cậu cả."
Úc Tưởng cầm lấy danh thiếp, cô hỏi: "Hình xăm của anh đâu cả rồi?"
"Xóa hết rồi." Một người đàn ông cường tráng như Stanley mà cũng phải cau mày lại nói: "Đau muốn chết luôn. Tuy nhiên nếu muốn làm ăn ở Hoa Quốc thì phải biết tuân theo quy tắc, đúng, phải làm theo quy tắc."
Úc Tưởng nghĩ thầm có quy tắc như vậy sao?
Stanley trông rất giống nhà vô địch quyền anh Tyson, sau khi xóa sạch hình xăm thì nhìn anh ta giống như từ "kẻ sát nhân bạo lực" giảm xuống chỉ còn là "kẻ cuồng bạo lực" thôi.
“Vậy còn kiểu tóc này?” Úc Tưởng giơ tay lên chỉ vào tóc anh ta.
Stanley nói: "À, là anh Vương đã đề xuất nó cho tôi đó, anh ấy nói tôi đội bộ tóc giả này sẽ trông dễ thương hơn và sẽ khiến cho người Hoa Quốc khi nhìn vào sẽ muốn hợp tác làm ăn với tôi hơn."
Úc Tưởng: ?
Anh Vương chắc là đang nói đến thư ký Vương rồi.
Một người đàn ông với thân hình vạm vỡ, đội trên đầu bộ tóc xoăn hoàn toàn không phù hợp với chủng tộc của anh ta. Khí chất của anh ta và bộ tóc giả hoàn toàn không thể hòa nhập làm một.
Kết hợp với kiểu tóc này, anh ta từ "kẻ cuồng bạo lực" đã thăng cấp lên thẳng thành "kẻ biến thái cuồng bạo lực".
Úc Tưởng cảm thấy người đàn ông này bị lừa thê thảm rồi.
Tuy nhiên, cô lại không nói gì cả mà chỉ cười cười rồi dựa theo lời của thư ký Vương mà nói: “Ừm, quả thật cũng khá dễ thương.”
Trữ Lễ Hàn đột nhiên nói: "Không lạnh nữa à?"
Úc Tưởng hoàn hồn lại: “Lạnh chứ.” Giờ cô mới nhận ra rồi nói: “Vào nhà trước đi rồi nói chuyện, trong nhà anh đã bật sẵn máy sưởi rồi chứ?”
Stanley trả lời: "Đúng rồi, đúng rồi, vào trong trước đi. Đã bật máy sưởi sẵn rồi."
Stanley đi cùng họ vào bên trong.
Sau khi đi qua vườn hoa, họ rẽ vào một góc và đi lên bậc thang đến một dãy hành lang. Sau đó, họ cùng đi băng qua hành lang rồi bước vào một căn phòng kính.
Phòng kính này không có cách nhiệt, cũng không ngăn gió lạnh.
Nói tóm lại là mùa hè sẽ cực kỳ nóng và mùa đông sẽ cực kỳ lạnh.
Nhưng khi Stanley ở phía trước đẩy cửa ra, Úc Tưởng còn chưa bước vào trong mà cô đã cảm nhận được luồng hơi ấm áp.
Cô đảo mắt nhìn quanh căn phòng một lượt, toàn bộ khung cảnh trong căn phòng đều được thu lại vào trong tầm mắt cô.
Trên sàn nhà được trải một tấm thảm có họa tiết đẹp mắt, trên tấm thảm kê một chiếc bàn nhỏ. Có một vài người ngồi xung quanh chiếc bàn nhỏ đó, họ ngồi dưới đất, thoải mái dựa lưng vào chiếc ghế lười phía sau.
Họ đang chơi bài với nhau.
Trong số đó có người, đây còn là người có gương mặt quen thuộc với cô. Úc Tưởng vừa mới gặp mặt anh ta tại sự kiện.
Tên là cái gì Huy ấy nhỉ?
Khi nghe thấy có tiếng bước chân, họ đều đồng loạt quay đầu lại.
"Cậu cả tới rồi à? Không phải anh nói sẽ không tới sao?" Cao Học Huy nói tới đây thì đột nhiên khựng lại. Anh ta nhìn Úc Tưởng rồi lại nhìn Trữ Lễ Hàn.
“Chết tiệt!” Từ trong miệng của Cao Học Huy thốt lên hai từ này.
“Lại đây, lại đây ngồi nè.” Cao Học Huy vội vàng lên tiếng chào hỏi, thậm chí anh ta còn vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nói: “Cô Úc ngồi ở chỗ này đi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Có người mang đến cho Úc Tưởng một đôi dép mới.
Cô thay đôi dép xong mới chậm rãi đi về phía Cao Học Huy.
Đột nhiên, Trữ Lễ Hàn cảm thấy vòng tay của mình trở nên trống rỗng.
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay mình một cái rồi mới theo cô bước về phía trước.
Stanley đang ở phía sau giúp họ xếp lại chiếc dù.
Ở phía bên này, Úc Tưởng còn chưa ngồi xuống thì Cao Học Huy đã nóng lòng mà lên tiếng hỏi: "Cậu cả Trữ, chuyện này là sao?" Hỏi xong, anh ta lại nhìn sang Úc Tưởng và hỏi tiếp: "Không phải cô đã nói với tôi rằng cô không quen biết cậu cả Trữ sao?"
Trữ Lễ Hàn ngay lập tức nhìn sang Úc Tưởng.
Không quen biết?
Úc Tưởng hoàn toàn không hề tỏ ra hoảng loạn sau khi đã nói dối, cô nhỏ giọng đáp: "Đúng vậy, không có quen biết, hôm nay tôi mới biết tên của anh ta đấy."
Trữ Lễ Hàn: "..."
Cao Học Huy: "Ồ! Thì ra là vậy! Thế trước đây anh ấy nói với cô anh ấy tên là gì?"
Trữ Lễ Hàn khẽ nhướng mí mắt lên.
Anh cũng muốn xem cô định nói dối thế nào đây...
“Không có tên.” Úc Tưởng hỏi lại Cao Học Huy: “Anh gọi bạn gái anh là gì?”
Cao Học Huy: “... Na Na.” Anh ta nghĩ thầm bạn gái anh ta thì liên quan gì ở đây?
Người bên cạnh cười lên và nói: "Cậu cả Cao lại đổi bạn gái nữa à?" Một người khác ngồi bên cạnh cất tiếng cười lớn hơn, anh ta nói: "Ha ha ha, cậu cả Cao bị ngốc rồi à? Người ta chắc chắn sẽ gọi là “em yêu, anh yêu” rồi cho nên mới không cần biết đến tên!"
Cao Học Huy: "..."
Chết tiệt.
Đột nhiên lại bị người khác khoe tình cảm trước mặt.
Ở đằng sau, Trữ Lễ Hàn đang từ từ cởi áo khoác ra cũng bị khựng lại.
Anh yêu sao?
Ba từ này chưa từng được thốt ra khỏi miệng của Úc Tưởng.
Anh gọi cô là "cô Úc", cô cũng gọi anh là "cậu cả Trữ".
Giữa họ đã từng xảy ra quan hệ gần gũi nhất thế nhưng cũng có một khoảng cách xa lạ nhất.
Trữ Lễ Hàn đưa áo khoác của mình cho người giúp việc ở kế bên, sau đó ngồi xuống bên cạnh Úc Tưởng.
Anh có đôi chân dài nên khi ngồi dưới đất sẽ không thể tránh khỏi việc phải co chân lại.
Úc Tưởng quay đầu lại nhìn anh một cái.
Cô cảm thấy dáng vẻ của cậu cả Trữ ngồi xuống đất như vậy khác xa với hình ảnh trang phục chỉn chu và tỉ mỉ của anh thường ngày mà trái lại dáng vẻ này còn giúp anh trông phóng khoáng hơn.
Chà, nên nói thế nào nhỉ? Có cảm giác sức hút của anh đang được lan tỏa ra trong vô thức vậy.
Lúc này, Cao Học Huy lại không phục mà lên tiếng: "Vậy bình thường cậu cả gọi cô là gì?"
Anh ta không tin.
Một người như Trữ Lễ Hàn mà có thể sến sẩm đến mức cho phép người khác gọi mình là "anh yêu" sao?
Trữ Lễ Hàn chống tay xuống đất.
Chân anh dài và tay cũng dài, tay anh chống xuống phía sau lưng Úc Tưởng, như thể anh đang muốn ôm chầm lấy Úc Tưởng vậy.
Trữ Lễ Hàn ngước mắt lên, đôi môi mỏng của anh khẽ mở ra, thốt ra hai từ: "Cục cưng."
Giọng điệu anh rất lạnh lùng nhưng hai từ anh vừa nói ra lại rất nóng bỏng.
Cái cảm giác trái ngược sau khi lột bỏ sự cấm dục khiến cho hai từ vốn được sử dụng nhiều đến mức dần trở nên sến sẩm ngược lại có thêm một cảm giác khác.
Cao Học Huy: "Chết tiệt!"
Những người khác cũng chết lặng.
Hai từ chết tiệt này thậm chí còn ác liệt hơn "em yêu" nữa!
Họ không thể nào tưởng tượng ra nỗi Trữ Lễ Hàn có thể gọi ai đó là "cục cưng", không đúng, cũng không cần phải tưởng tượng nữa. Chẳng phải đã có một ví dụ ngay trước mắt rồi sao? Ôi mẹ ơi!
Úc Tưởng nhẹ nhàng thở ra.
Cậu cả Trữ thực sự là một người có tiền có của. Anh còn có thân hình cực chuẩn, ngoại hình đẹp, giọng nói cũng dễ nghe. Hai từ được thốt ra từ miệng anh cũng khiến cho lỗ tai Úc Tưởng thật sự cảm thấy có chút tê dại.
Sống lưng giống như có dòng điện chạy qua vậy.
Cao Học Huy bị cảm thấy cực kì sốc, anh ta vỗ vỗ miệng nói: "Tôi đúng là hỏi dư thừa..."
Anh ta vội vàng sửa lời, hỏi: "Cô Úc đánh bài không?"
Người bên cạnh đột nhiên nói: "Cô Úc chắc không có tâm trạng đánh bài đâu, hai ngày nay trên mạng xuất hiện rất nhiều tin tức đều liên quan đến cô Úc hết."
Úc Tưởng ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, cô cảm thấy giọng điệu của người này có hơi kỳ lạ.
Úc Tưởng nói: “Bài thì tôi thích chơi đó nhưng con người tôi lại không thích thua.”
Một người khác lại cười lên và nói: "Không sao, cậu cả Cao xui muốn chết, cô đánh bài với anh ta nhất định sẽ thắng."
Cao Học Huy bất mãn nói: "Ai thua hả? Cứ chờ xem, hôm nay tôi sẽ phát huy toàn bộ sức mạnh, thắng lại toàn bộ số tiền mà cậu cả Trữ đã kiếm được từ tôi!"
Úc Tưởng lắc đầu: "Dù là thế thì tôi cũng không chơi, không thì lát nữa tôi sẽ chết đói trên bàn chơi bài mất..."
Nói xong, cô quay sang nhìn Trữ Lễ Hàn.
Trữ Lễ Hàn vẫn bất động.
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: "Đừng để cục cưng của anh chết đói chứ."
Lúc này, Trữ Lễ Hàn mới ngẩng đầu lên, gọi người giúp việc đến và hỏi: "Đồ ăn đã nấu xong chưa?"
Người giúp việc nói: "Sắp nấu xong rồi, cô chủ Melissa đang đi pha trà cho anh rồi."
Trữ Lễ Hàn đứng lên: "Đi thôi."
Như vậy là chắc chắn sẽ đi được ăn cơm rồi, không lệch vào đâu được.
Úc Tưởng vội vàng đứng dậy, đi theo anh đến bên cạnh nơi có treo màn cửa, họ đi vào bên trong rồi lại đẩy tiếp một cánh cửa nữa ra, bên ngoài chính là một lối đi khác.
Sau khi Úc Tưởng rời đi, có người nói nhỏ rằng: "Sao bên cạnh cậu cả Trữ lại có người như vậy? Tin tức về cô ấy vẫn còn đang ở trên hotsearch kìa."
Cao Học Huy cau mày: "Được rồi, được rồi, liên quan gì đến anh chứ, anh có dám nói câu này trước mặt cậu cả không?"
Cao Học Huy nghĩ thầm trong lòng rằng ai ngồi ở đây cũng đều được gọi là cậu cả X nhưng rốt cuộc ai là người lớn nhất ở đây, trong lòng bọn họ còn không rõ sao?
Người đàn ông ngồi đối diện miễn cưỡng lên tiếng: "Muốn kiểu người như thế nào mà không có chứ? Nếu như cậu cả thích ảnh hậu, tôi cũng có thể đưa đến cho anh ấy."
Cao Học Huy nói: "Ảnh hậu chẳng là gì cả."
Chương 72: Câu này không phải tôi nói đâu nhé, là bình luận viết vậy đó
"Vậy còn những cô thiên kim tiểu thư đang xếp hàng dài thì sao."
"Anh thích thì tự mà đi ..." Cao Học Huy dừng một chút, nói nhỏ: "Cô Úc này khá là thú vị đấy."
Phía bên này, Úc Tưởng đi theo Trữ Lễ Hàn vào một căn phòng.
Trong phòng có đặt một chiếc giường lớn, bàn trà và sofa. Ba phía của căn phòng đều là cửa sổ sát đất, trong suốt. Chỉ cần liếc mắt nhìn ra ngoài là có thể thưởng thức được hai trăm bảy mươi độ cảnh tuyết ở xung quanh.
Chẳng mấy chốc đã có một người giúp việc mang thức ăn đến.
Đi theo phía sau người giúp việc là một phụ nữ trẻ, mặc một chiếc tạp dề màu nhạt với mái tóc dài xõa ngang vai. Gương mặt trông rất khác biệt, có lẽ là con lai của nước nào đó.
Cô ta đang cầm trên tay một bộ ấm trà.
Úc Tưởng đoán rằng có lẽ cô ta chính là chủ nhân của nơi này, cô chủ Melissa.
Người phụ nữ bước vào cửa, đặt bộ ấm trà lên bàn, sau đó ngồi quỳ xuống thảm và rót một tách trà cho Trữ Lễ Hàn trước.
Sau đó, cô ta nhìn Úc Tưởng rồi lại nhìn Trữ Lễ Hàn.
Nhưng Trữ Lễ Hàn không hề có ý định giới thiệu, vì vậy người phụ nữ này chỉ có thể cúi đầu rót cho Úc Tưởng một tách trà.
"Cô dùng trà súc miệng trước đi." Người phụ nữ nói.
Úc Tưởng hoàn toàn không hề tập trung nhìn vào tách trà mà cô chỉ nhìn vào những món ăn ở trước mặt. Chúng đều được bày trí rất đẹp đẽ, nhìn không giống đồ ăn mà giống như tác phẩm nghệ thuật hơn.
Trữ Lễ Hàn nhìn theo ánh mắt của Úc Tưởng, sau đó thấp giọng nói: "Đây là sườn cừu nướng."
Miếng sườn cừu nướng này không to bằng lòng bàn tay nhưng lại trông cực kì đẹp mắt, vừa giòn lại vừa thơm.
Úc Tưởng muốn ăn nó.
Trữ Lễ Hàn dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn trà: "Đây là gà nấu cùng với hạt dẻ và nấm Truffle, đây là súp sữa nấu với thân cây đuôi mèo, đây là bánh quế hoa dừa..."
Úc Tưởng muốn hỏi là cô có thể ăn không?
Bây giờ Trữ Lễ Hàn mới nhìn lướt qua người phụ nữ đang ngồi quỳ bên cạnh và nói: "Những món ăn này đều do cô ấy nấu cả. Cô ấy tên là Melissa đã từng giành được một số giải thưởng trong các cuộc thi."
Melissa nghe thấy Trữ Lễ Hàn đang giới thiệu về mình, cô ta mím môi rồi nở một nụ cười dịu dàng.
Úc Tưởng thầm nghĩ ở trong lòng rằng không cần anh nói cô ta giỏi như thế nào, cô cũng biết những món ăn này rất ngon.
Chỉ cần ngửi cô cũng đã cảm nhận được rồi!
Trữ Lễ Hàn hỏi: "Muốn ăn à?"
Úc Tưởng: ?
Anh đang nói câu đó có khác gì đang nói nhảm không cơ chứ?
Melissa ngẩng đầu lên nhìn Trữ Lễ Hàn, sau đó cô ta lại nghe thấy Trữ Lễ Hàn nói: "Cô đi ra ngoài đi."
Nụ cười trên gương mặt Melissa bỗng cứng đờ.
Chưa gì mà đã bảo cô ta đi ra ngoài rồi?
“Không cần tôi giới thiệu lại các món ăn cho cô ấy sao?” Melissa khẽ khàng hỏi.
Trữ Lễ Hàn: "Không cần đâu, giờ cô ấy chỉ muốn bỏ chúng vào trong miệng thôi."
Melissa không còn cách nào khác đành đứng dậy và rời đi.
Trữ Lễ Hàn: "Ra ngoài đóng cửa lại, tạm thời không cần cô vào đây nữa."
Melissa sững sờ đóng cửa lại.
Úc Tưởng: ? Có phải tôi ăn đồ ăn còn anh ta thì ăn tôi không?
Sao mà hệ thống có thể nghe được những lời này chứ?
Hệ thống: [Cám ơn đã nhắc nhở tôi sẽ chặn luôn bản thân mình ngay lập tức]
Úc Tưởng thở dài, sau đó nhanh chóng gắp miếng thịt cừu lên, chỉ cắn được đúng ba miếng đã hết. Miếng thịt này nhỏ quá, không được rồi.
Giọng nói của Trữ Lễ Hàn vang lên: "Hôm nay cô đến đồn cảnh sát để làm gì vậy?"
Úc Tưởng: "Mượn luật sư cho Nhiễm Chương."
Trữ Lễ Hàn: "Toàn Lam là luật sư dưới quyền của Lăng Sâm Viễn đúng không?"
Úc Tưởng gật đầu nhưng cũng không để lỡ việc ăn uống của cô. Cô múc cho mình một bát canh, uống hai ngụm trước cho ấm bụng.
"Cô tìm đến Lăng Sâm Viễn thế nhưng lại không tìm tôi?" Giọng nói của Trữ Lễ Hàn có chút lạnh lùng.
Úc Tưởng cắn một miếng bánh hoa quế, sau đó mới nói: "Cậu cả đối xử với tôi tốt như vậy rồi, sao tôi có thể tiêu tiền của cậu cả nữa chứ?"
Trữ Lễ Hàn: "..."
Trước đây anh cũng chưa từng thấy cô tiết kiệm thế đâu.
Trữ Lễ Hàn thờ ơ nói: "Vậy viên kim cương được cắt ra không cần giao đến chỗ cô nữa."
Úc Tưởng: ???
Vậy không được!
Úc Tưởng: "Đó là thứ tôi xứng đáng có được sau khi đã bỏ công sức ra mà."
Trữ Lễ Hàn đè mu bàn tay của cô lại: "Vậy bây giờ cô Úc muốn ăn bữa cơm này, không phải cũng nên bỏ ra một chút công sức sao?"
Úc Tưởng thầm nghĩ trong lòng rằng ôi đệt.
Cô nghi ngờ rằng anh mở đầu bằng việc nói về Lăng Sâm Viễn không phải là để tính sổ với cô. Mà là để gài cô, chờ cô nói ra câu phía sau.
Úc Tưởng nói thầm trong lòng rằng được đấy.
Cô gắp một miếng gà hạt dẻ đưa đến bên miệng Trữ Lễ Hàn.
Trữ Lễ Hàn: "...?"
Úc Tưởng khẽ chớp mắt, thúc giục anh: “Anh mau ăn đi, anh nhìn xem, tôi đút cho anh ăn, vậy không phải là đã bỏ công sức ra rồi sao?”
Úc Tưởng nói xong cũng cảm thấy hành động của mình rất sến súa.
Trữ Lễ Hàn nhìn cô đắm đuối một lát rồi đột nhiên há miệng cắn vào miếng thịt gà đó.
Úc Tưởng sửng sốt.
Anh ăn thật sao?
Úc Tưởng vứt bỏ cái cảm giác kỳ lạ trong lòng sang một bên, sau đó định cúi đầu ăn phần của mình.
Trữ Lễ Hàn đã nhanh chóng nhai và nuốt xuống, anh nói: "Chỉ có một miếng thôi à?"
Úc Tưởng: ?
Chứ sao nữa?
Úc Tưởng lại gắp thêm một đũa thức ăn, do dự đưa đến bên miệng Trữ Lễ Hàn.
Gương mặt Trữ Lễ Hàn không một chút cảm xúc, anh mở miệng cắn vào thức ăn trên đũa.
Úc Tưởng rất bất mãn: "Đến lượt tôi ăn rồi."
Lúc này, Trữ Lễ Hàn mới cầm lấy cái muỗng trên bàn, anh múc một muỗng món trứng hấp kiểu Nhật đưa tới bên miệng Úc Tưởng.
Úc Tưởng chết lặng.
Cái quái gì vậy?
Trùm cuối lại đút lại cho cô ăn sao?
Úc Tưởng có chút hốt hoảng.
Nhưng mà đồ ăn ngon quá... Cô ngoan ngoãn há miệng ra ăn hết.
Đây là lần đầu tiên Trữ Lễ Hàn được người khác đút cho ăn và cũng là lần đầu tiên anh đút cho người khác ăn.
Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Úc Tưởng.
Thì ra không phải chỉ có chuyện đó mới có thể khiến Úc Tưởng lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Bây giờ nhìn dáng vẻ cô nheo mắt hạnh phúc như vậy cũng khá là vui mắt...
Tâm trạng của Trữ Lễ Hàn bỗng nhiên cũng trở nên vui vẻ theo.
“Há miệng ra.” Trữ Lễ Hàn lại gắp một đũa món môi cá nhám.
Người đàn ông này giống như bị nghiện rồi vậy.
Tiếp sau đó, anh không để Úc Tưởng tự mình gắp đồ ăn nữa.
Cho đến khi Úc Tưởng khẽ ợ lên.
Anh nhìn lại những đĩa đồ ăn trên bàn gần như đã trống rỗng mới ngưng không đút nữa.
Úc Tưởng đang trong tâm trạng vừa ngẩn ngơ vừa háo hức.
Đây chính là lý tưởng tối cao của những kẻ lười biếng sao? Cơm được dâng lên tận miệng chỉ cần há miệng ra ăn thôi.
Trữ Lễ Hàn rút tờ khăn giấy ra, đặt lên môi Úc Tưởng và lau miệng cho cô.
Anh nhìn chằm chằm vào môi cô khoảng hai giây, một ý định sâu xa chợt lướt nhanh qua trong đôi mắt của anh. Cuối cùng anh đứng dậy và hỏi: “Còn muốn đánh bài không?”
Úc Tưởng: ?
Cô tưởng anh sẽ nói cô ăn no rồi giờ tới lượt cô làm anh no như các tổng tài bá đạo trong truyện vậy. Nhưng cuối cùng lại không có tình tiết đó?!
Chết tiệt, thật đáng thất vọng, à không.
Úc Tưởng đứng dậy và nói: "Đánh chứ nhưng nếu tôi thua Cao Học Huy thì sao?"
Trữ Lễ Hàn nói một cách thờ ơ: "Vậy thì đánh cho Cao Học Huy một trận."
Úc Tưởng nói thầm trong lòng rằng tuyệt vời, không hổ danh là trùm phản diện.
Hôm nay cô sẽ là cáo mượn oai hùm!
Sau khi đi ra khỏi cửa, Trữ Lễ Hàn mới bấm chuông gọi người giúp việc đến.
"Lấy một cái chăn lông đến." Trữ Lễ Hàn nói.
Người giúp việc trả lời rồi rời đi.
Một lúc sau, Trữ Lễ Hàn cởi áo khoác của Úc Tưởng ra và đưa nó cho người giúp việc: "Treo nó lên."
Sau đó, anh quấn chiếc chăn lông quanh người Úc Tưởng và nói: "Đi thôi."
Mặc chiếc áo khoác đúng là không thoải mái bằng được quấn người trong chăn lông.
Úc Tưởng cảm thấy thoải mái đến mức híp mắt lại.
Sau đó cô chợt nhớ đến một đoạn văn mà cô đã quên mất rằng được đọc ở đâu đó.
Đại khái ý là nếu mà một người đàn ông không muốn lên giường cùng với bạn thì một là anh ta có vấn đề hoặc là anh ta không thích bạn; còn nếu một người đàn ông chỉ nghĩ đến việc lên giường cùng với bạn, vậy thì anh ta cũng không thích bạn cho lắm.
Một luồng gió lạnh thổi qua khiến cho Úc Tưởng rùng mình một cái, cái suy nghĩ trong đầu cô cũng được thổi bay đi.
Không có chuyện gì, tự nhiên lại đi nghĩ cái đó chi vậy? Đây là thể loại truyện súp gà sến súa gì đó à.
Úc Tưởng ngẩng đầu lên rồi cùng Trữ Lễ Hàn trở lại căn phòng kính ban nãy.
Úc Tưởng vừa ngồi xuống.
Người đàn ông lúc nãy mở miệng nói cô có rất nhiều tin tức bị đăng trên Weibo đột nhiên lại lên tiếng.
Người đàn ông cười nói: "Cô Úc, hay là tôi giúp cô xử lý những dư luận trên mạng nhé? Cứ để đăng mãi trên đó nhìn cũng khá là chướng mắt."
Úc Tưởng: ?
Bản thân cô cũng không quan tâm thì anh ta quan tâm cái gì chứ?
Đây mới là lần đầu tiên cả hai gặp nhau mà anh ta đã ân cần vậy... Chậc, rõ ràng là anh ta không có ý tốt mà.
Úc Tưởng còn không biết người này là ai.
Nhưng mặc kệ anh ta có là công tử quyền quý như thế nào hay là ông chủ của công ty nào.
Úc Tưởng uể oải ngước mắt lên, nói: "Anh là ai vậy? Anh cứ nghỉ ngơi đi, những chuyện này không có chỗ cần anh lo đâu."
Sắc mặt của người đàn ông sững sờ trong giây lát, anh ta không ngờ rằng một người tình bé nhỏ như cô, đi theo bên cạnh những người có địa vị như họ lại có gan để nói ra lời như vậy.
Nhưng anh ta lại tưởng rằng câu nói này của Úc Tưởng là ý nói cậu cả Trữ cũng không thèm để ý mà anh ta lại xen vào, khác gì không nể mặt cậu cả Trữ?
Vì vậy, người đàn ông cũng không tiện nổi nóng.
Không những không thể nổi nóng mà anh ta còn phải tìm cho mình một đường lui.
Anh ta cười một cái rồi nói: "Cô bạn gái của cậu cả có tính tình nóng nảy quá đấy. Chà, tôi cũng chỉ là có lòng tốt muốn hỏi một câu, dù sao thì khi nói đến mấy nền tảng tin tức thì bọn họ cũng đều phải nể mặt tôi đôi chút."
Trữ Lễ Hàn trợn mắt.
Có thể không nóng nảy sao?
Cô người yêu nhỏ nóng nảy.
Một lúc lâu sau, thấy vẫn không có ai tiếp lời mình, người đàn ông cảm thấy có chút mất mặt nên tiếp tục nói: “Chủ yếu là những người đó đăng tin mà cứ kéo theo cậu cả, khi trách mắng cô Úc, chả phải đồng thời cũng xúc phạm đến danh tiếng của cậu cả luôn sao?”
Vừa nói, người đàn ông vừa lấy điện thoại ra, anh ta muốn đọc những bình luận khó nghe đó cho Úc Tưởng. Nào ngờ rằng vừa nhấp vào xem.
Tại sao không còn ai nhắc đến cậu cả nữa?
Người đàn ông bị khựng lại.
Hầu hết đều đang đề cập đến Nguyên Cảnh Hoán và Hề Đình.
Ở phía đối diện, Úc Tưởng cũng từ từ rút điện thoại ra nhưng không phải để đọc những bình luận ác ý.
Lỡ như thật sự có nhiều người mắng cô đến vậy thì sao?
Được thôi, vậy sao không làm cho họ tức giận một chút chứ?
Úc Tưởng bèn giơ điện thoại lên chụp một tấm ảnh tuyết đang dần dần rơi xuống ở bên ngoài cửa sổ, rồi lại chụp một tấm ảnh trên bàn đang bày bài Xì Tố, sau đó, cô đăng lên Weibo.
Cô luôn rất giỏi trong việc làm người ta tức giận.
Úc Tưởng không biết rằng thực ra có một phần mềm có thể chuyên theo dõi tài khoản đó có đang online hay không, online hay offline khi nào, đã online bao nhiêu lần, đã nhấn thích qua bài viết nào... Tất cả những điều đó đều có thể theo dõi được.
Vì vậy, khi cô lên mạng, sau khi vừa hay tin những cư dân mạng muốn hóng chuyện đều tụ tập trong Weibo của cô, họ muốn hỏi cô sao lại quen biết được Hề Đình, chuyện cô và Hề Đình là sao...
Cư dân mạng đều biết hết rồi.
Hề Đình ở phía bên kia có thể không biết được sao?
Hề Đình đợi rồi lại đợi.
Anh ta vẫn không đợi được Úc Tưởng để lại bình luận dưới bài viết mà anh ta đã chia sẻ. Úc Tưởng cũng không gửi tin nhắn riêng cho anh ta.
Hình như cô đã lãng quên anh ta rồi...?
Hề Đình hỏi trợ lý: "Cô ấy không xem hotsearch à?"
Trợ lý làm sao biết được chứ nên chỉ có thể nhìn cùng anh ta mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
Còn bên phía Úc Tưởng, có người giật lấy điện thoại của người đàn ông: "Được rồi đó, anh xem cái gì chứ? Sao anh quan tâm quá vậy?"
Người đàn ông nói xong thì vô tình nhìn thoáng qua chiếc điện thoại di động rồi sững sờ thành tiếng: "Úc Tưởng có dáng người đẹp, giọng nói ngọt ngào, lại còn biết kiếm tiền nữa, ai cũng yêu thích cô ấy thì có vấn đề gì sao? Mấy người hâm mộ các cô thật xấu tính, đến cả việc liếm đế giày cho cô ấy cũng không xứng nữa, thần tượng của các cô thật thảm hại mà, chủ động đổi chỗ ngồi để tặng quà cho người ta mà cuối cùng người ta còn chẳng thèm cười một cái xã giao nữa, giờ các cô còn muốn gây thêm phiền phức anh ta nữa, thật là buồn cười chết đi mất…”
Úc Tưởng: ?
Những người khác:?
Người này lại lướt xuống phía dưới.
"Người hâm mộ của Hề Đình thật vô liêm sỉ, cố tình giành vị trí trung tâm của ống kính. Nay đến cả chị dâu cũng muốn giành. Đuổi theo xe là fan cuồng, liên quan gì đến bọn tôi chứ? Bọn tôi cũng rất thích Úc Tưởng!"
Người đó nói xong thì vội vàng giải thích: "Câu này không phải tôi nói đâu nhé, là bình luận viết vậy đó."
Mọi người: "..."
Lúc này, người đó mới ngơ ngác ngẩng đầu lên: "... Cũng không có ai mắng Úc Tưởng mà."
Ngược lại trông như là người hâm mộ của hai bên đang cãi nhau để tranh giành Úc Tưởng vậy?
"Thậm chí còn không có người nào nhắc tới cậu cả Trữ nữa." Anh ta nói.
Người đàn ông đứng bên cạnh ngẩn người nói: "Không thể nào!"
Trữ Lễ Hàn: "..."
Anh nhìn qua Úc Tưởng nói: "Hề Đình lại là ai nữa đây?"
Tất cả mọi người nghe thấy, đều ngẩn ngơ nói thầm trong lòng cái từ "lại" này nghe vào có vẻ rất “sống động” nha.
Chương 73: Thú vị chỗ nào chứ?
“Anh hỏi tôi à, tôi cũng đang muốn hỏi anh đây. Hề Đình là ai hả?” Gương mặt của Úc Tưởng thoáng qua vẻ mơ hồ, không hiểu gì nhưng nó chỉ lướt qua rất nhanh rồi lại khôi phục vẻ bình tĩnh.
Gần đây lúc ở bên cạnh Trữ Lễ Hàn thì Ức Tưởng đã không thể nào mở điện thoại ra để chơi game được nữa.
Ban đầu, trên đường đi cô còn định lấy điện thoại ra xem tin tức nhưng kết quả thế nào, không phải lúc đó Trữ Lễ Hàn đã làm rơi rồi sao?
Sau đó, cô chỉ chăm chú nói chuyện, ăn cơm, vừa nãy lúc cô leo lên cũng chỉ để gửi ảnh chụp. Hơn nữa, cô cũng đã chuẩn bị xong xuôi, xắn cả tay áo lên để đánh mạt chược…
Ai mà ngờ sao trong cuộc đời cô lại đột nhiên xuất hiện thêm nhiều nhân vật có số có má như này chứ?
Úc Tưởng vội vàng hỏi hệ thống: Trong nguyên tác có người tên nào Hề Đình không?
Chẳng lẽ khi đó, lúc cô đọc truyện cô đã bỏ qua quá nhiều nội dung trong truyện à?
Đợi một lúc lâu mà hệ thống vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô.
Úc Tưởng thầm tính toán ở trong lòng, thôi được rồi, dù sao thì cũng là che chắn cho cô mà thôi.
“Đến cả Hề Đình là ai mà cô cũng không biết hay sao?” Người đàn ông ở phía đối diện cười ra tiếng, dường như người đó rất ngạc nhiên không hiểu sao Úc Tưởng lại có thể thốt ra lời nói dối lộ liễu như vậy.
Cho dù cô nói ra lời này vì muốn phủi sạch quan hệ với Hề Đình trước mặt cậu cả Trữ thì cũng nên thông minh hơn một chút đi chứ.
Ức Tưởng hết sức vô tội lên tiếng trả lời: “Hả, tôi không biết thật mà.”
Nụ cười trên mặt người đàn ông lại càng tươi hơn: “Không phải năm ngoái bộ phim [Người tình đàn Cello] mà anh ta đóng rất nổi đó sao? Đám con gái các cô đều rất thích xem bộ phim đó mà. Anh ta cũng là “khách quen” của bảng hotsearch, thường xuyên xuất hiện trên đấy, có tận hơn chín mươi triệu fan hâm mộ. Trong giới đều gọi anh ta là gì nhỉ? À là nam diễn viên nổi tiếng. Thế mà cô cũng không nhận ra anh ta hả?”
Trữ Lễ Hàn nghe thấy anh ta nói đến đây thì khẽ cau mày nhưng cũng rất khó có thể nhận ra.
Thế nhưng lúc này Úc Tưởng lại mở miệng rất nhanh, cô khẽ cười nhìn người đàn ông kia, nói: “Tôi vẫn chưa xem bộ phim đó. Nhưng mà tôi nghe anh nói nhiều như vậy thì chắc hẳn anh phải hiểu anh ta lắm nhỉ. Chắc chắn anh rất thích anh ta có đúng không?”
Người đàn ông cứng họng không biết nên đáp trả như thế nào.
Sắc mặt anh ta tái nhợt đi: “Ai mà lại thích người làm nghề này cơ chứ? Nếu bỏ qua những hào quang mà nó mang lại thì chẳng phải mọi người đều bảo nghề này là nghề bị xem thường nhất, ở tầng đáy của xã hội hay sao.”
Úc Tưởng nghe thấy anh ta nói vậy là hiểu ngay lý do vì sao người này không vừa mắt cô như thế.
Anh ta nói như vậy thì không khác gì đang phân biệt đối xử coi thường tất cả mọi nghề nghiệp thấp kém hơn tầng lớp con cháu thượng lưu.
“Trâu Bành.” Trữ Lễ hàn ngước mắt lên, giọng nói không cao không thấp, vừa phải gọi tên của người đàn ông kia.
Da mặt người đó co rúm lại nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười hết sức tự nhiên, anh ta nói: “Tôi cũng không có ý gì khác cả chỉ là tôi có chút tò mò mà thôi, sao cô Úc lại có thể không biết đến Hề Đình chứ?”
Úc Tưởng bỗng nhiên quay đầu sang hỏi: “Lúc trước cậu cả Trữ có biết người tên Hề Đình này là ai không vậy?”
Vẻ lạnh lùng trong mắt Trữ Lễ Hàn nhạt đi một chút, anh nói: “Tôi không biết.”
Úc Tưởng quay đầu lại: “Cậu cả Trữ cũng không biết đó thôi, anh có muốn hỏi xem tại sao cậu cả Trữ lại không biết anh ta không?”
Một lần nữa, Trâu Bành lại bị cứng họng không biết nói gì.
Lúc này Cao Học Huy mới xen vào lên tiếng nói: “Thế à, chuyện này cũng bình thường thôi mà. Tôi cũng không biết Hề Đình đây này.”
Trâu Bành: “Ha ha.”
Úc Tưởng ung dung nói: “Chao ôi, bây giờ thì mọi người đều biết chuyện anh thích anh ta rồi, fan cuồng lăng xê thần tượng không thành công thì cũng không cần chán nản quá đâu. Lúc này mà quay lại hạ thấp hay giẫm lên thần tượng thì cũng không phải việc người quân tử nên làm…”
Trâu Bành không nhịn được nữa phải lên tiếng: “Tôi…”
Úc Tưởng lại nói tiếp: “Còn chơi mạt chược nữa không?”
Cao Học Huy: “Chơi chứ! Chơi chứ!”
Câu nói này khiến cho cơn giận bừng bừng chất chứa trong lòng của Trâu Bành như bị mắc kẹt, nghẹn lại không thể bùng phát ra ngoài.
Trâu Bành cũng không phải kẻ ngu, cơn giận này nghẹn lại trong lòng cũng giúp anh ta lấy lại sự tỉnh táo.
Đến cả cậu cả Trữ cũng không lên tiếng thế mà vừa rồi cô Úc này hỏi cái gì thì cậu cả Úc trả lời cái đó, có thể thấy rõ rằng cậu cả cũng không cho rằng đây là chuyện to tát gì cả… Nếu anh ta cứ cố nắm lấy không buông thì tình cảnh sẽ trở nên rất khó coi.
Đương nhiên từ tận đáy lòng Trâu Bành sẽ không thừa nhận rằng cô gái tên Úc Tưởng này khiến người ta rất bực bội, mẹ nó nữa chứ.
“Tâm trạng của cô Úc tốt thật đấy.” Người này vừa nãy đã giật điện thoại của Trâu Bành rồi đọc bình luận xong cười phá lên nhưng sau đó lại vội vàng nói: “Nào đến đây, tiếp tục chơi mạt chược nào!”
Cảm giác không vui đang dâng lên trong lòng Trữ Lễ Hàn đã lắng xuống hết sức thần kỳ.
“Cô Úc muốn chơi gì?” Cao Học Huy hỏi.
Úc Tưởng có thể nhận thấy rõ một điều từ thứ tự lên tiếng của bọn họ đó là chắc hẳn người này có địa vị chỉ sau Trữ Lễ Hàn, là người có quyền lên tiếng nói chuyện nhất.
Úc Tưởng cũng không khách sáo với anh ta nữa, cô nói: “Tôi muốn chơi đấu địa chủ.”
Người ngồi bên cạnh cười nhắc nhở cô: “Đấu địa chủ chỉ có ba người chơi thôi.”
Úc Tưởng gật đầu: “Ừm, tôi chỉ biết chơi trò này thôi.”
Cao Học Huy mặc kệ, không quan tâm chuyện có mấy người chơi cho lắm: “Được vậy thì chơi trò này.”
Trữ Lễ Hàn không bao giờ chơi những trò này.
Vậy nên anh chàng Trâu Bành kia bị gạt ra khỏi ván bài này như một chuyện đương nhiên.
Trâu Bành: “...”
Đáy lòng anh ta đang chửi thầm, hỏi thăm mười tám đời tổ tiên nhà cô.
Úc Tưởng là người có thể thua hết sạch tất cả Đậu Vui Vẻ mà mình có dù cô chỉ chơi trên điện thoại. Thế nhưng cô hoàn toàn không ngờ được rằng trên đời này lại có người còn có vận may còn đen hơn cả cô.
Cao Học Huy thua ba ván liên tiếp.
Cho dù mọi người có nhường cho anh ta thắng thì anh ta cũng không thắng nổi ván nào.
Nhưng Cao Học Huy vẫn cứ cứng đầu cứng cổ chơi dù thua nữa thua mãi thì anh ta cũng vẫn muốn chơi đấu địa chủ.
Tuy anh ta cũng phải thua vài ván rồi nhưng không ai nhắc đến chuyện tiền nong nếu không thì có lẽ hôm nay Cao Học Huy đã thua to rồi.
“Tất cả là do ông cụ ở nhà, do ông ấy lây vận đen sang cho tôi.” Cao Học Huy im lặng.
Úc Tưởng mở miệng: “Lúc tôi chơi trò này trên mạng thì cũng hay thua lắm.”
Cao Học Huy nghe thấy cô nói vậy thì cảm thấy hai người họ cùng là những người lưu lạc tha hương, cùng chung hoàn cảnh.
Nhưng rất nhanh anh ta đã nhớ ra một điều.
Đó chính là trong ván này Úc Tưởng đã thắng anh ta.
Kết hợp với những lời cô vừa nói thì mẹ nó càng khiến người khác thấy nhục nhã hơn…
Đúng lúc này Melissa bưng trà vào: “Tôi có pha một chút trà đại hồng bào.”
Cô ta vén rèm lên đi vào, lúc nhìn thấy Trữ Lễ Hàn và Úc Tưởng thì ngạc nhiên: “Cậu cả ăn xong rồi sao?”
Trữ Lễ Hàn: “Ừ.”
Melissa tiến lên phía trước, nở nụ cười rồi sau đó đặt trà lên bàn.
Lúc này, việc cô ta làm trước tiên là rót trà cho Úc Tưởng.
Nhưng Trữ Lễ Hàn lại chợt lên tiếng nói: “Cô ấy không uống trà đâu, cô cứ rót cho cô ấy ly nước nóng đi.”
Úc Tưởng: ?
Ai nói với anh là tôi không uống trà vậy hả?
Đây là trà đại hồng bào đấy? Là loại trà rất nổi tiếng có đúng không? Tôi còn chưa bao giờ được uống loại trà này đâu đấy.
Tuy Úc Tưởng không mở miệng nói ra nhưng dường như Trữ Lễ Hàn nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng cô.
Anh nói: “Giờ giấc cũng không còn sớm nữa, cô có chắc uống nó xong cô ngủ được không hả?”
Úc Tưởng suy nghĩ một lúc cũng thấy đúng: “Vậy có nước ép trái cây không?”
Vẻ mặt Melissa lộ ra vẻ hơi xấu hổ, cô ta đứng thẳng người lên nói: “Không có…”
Cao Học Huy tiện tay cầm một quả cam lên: “Không có ép sẵn thì giờ mình tự ép không phải là có rồi sao? Nhạy bén lên nào.”
Melissa: “...”
Cô ấy cầm lấy quả cam, đáp lời rồi đi ép nước trái cây cho Úc Tưởng.
Úc Tưởng nhìn theo hướng Cao Học Huy thì nhìn thấy một vài quả cam còn sót lại trong khay đựng trái cây, những quả cam có lớp vỏ ngoài màu vàng tươi.
Cô đã có thể tưởng tượng ra trong đầu những giọt nước cam mọng nước trong quả cam này.
Vừa tưởng tượng đến đó thôi trong miệng Úc Tưởng đã chảy nước bọt, sau đó cô không nhịn được cầm quả mơ trong khay hoa quả khô để trên bàn lên ăn trước.
Khoảng tầm mười phút sau, Melissa mang nước trái cây vào.
Úc Tưởng uống một ngụm. Trong bầu không khí hòa thuận vui vẻ đầy ấm áp, uống một ngụm nước mát lạnh này cũng khiến cho con người ta cảm thấy rất dễ chịu thoải mái.
Cao Học Huy quay đầu nhìn lướt qua, cũng không thèm tính bài của mình vì dù sao với cái vận may đen đủi này của anh ta cho dù có tính nữa tính mãi thì cũng trắng tay thôi. Cao Học Huy hỏi: “Uống có ngon không?”
Úc Tưởng: “Uống cũng ngon đấy.”
Cao Học Huy: “Vậy hả, thế thì tôi cũng phải uống một ly mới được.”
Melissa nghe thấy anh ta nói vậy thì không khỏi cúi đầu nhìn ấm trà mình mang đến.
Chỉ có mỗi Trâu Bành uống nửa chén trà còn lại không ai uống nữa cả.
Melissa: “... Được.”
“Nếu thế thì hôm nay tôi cũng uống nước trái cây luôn.” Một người khác ngồi bên cạnh cười nói: “Bàn chuyện làm ăn lúc nào cũng uống rượu, con mẹ nó nữa chứ, uống rượu xong rồi lại uống trà. Tôi cũng đã uống đến phát ngán lên rồi.”
Cao Học Huy gật đầu nói: “Vậy thì uống thêm mấy ly nữa chứ.”
Melissa thầm nghĩ ở trong lòng hôm nay quả đúng là một ngày kỳ lạ, sau đó cô ta mới quay người đi làm nước ép trái cây cho bọn họ.
Lúc mấy ly nước trái cây vừa được bưng lên bàn lần nữa, vừa khéo đúng lúc Cao Học Huy cảm thấy chơi mạt chược đến nóng hết cả người thế nên anh ta cầm ly lên uống một ngụm.
“Con mẹ nó! Chua quá! Đậu má, uống quá đi mất! Melissa cô làm như này là đang có ý kiến gì với tôi đúng không? Cô vắt chanh vào đây rồi chứ gì?” Cao Học Huy suýt nữa thì nhảy cẫng lên.
Melissa nghe vậy thì không khỏi luống cuống, cũng vội vàng cầm một ly lên nếm thử: “... Đúng là hơi chua thật.”
Cô ta không khỏi nhìn về phía Úc Tưởng.
Sao cô gái này lại không nói sớm chứ?
Cao Học Huy cũng nhìn Úc Tưởng: “Cô không thấy chua sao?”
Úc Tưởng không tài nào hiểu nổi, cô nói: “Vẫn uống được mà, không phải lúc ăn quả cam vào miệng cũng là vị chua chua ngọt ngọt hay sao?”
Cao Học Huy hoang man không hiểu, thậm chí anh ta còn tự hoài nghi về chính bản thân mình.
Melissa lúng túng nói: “Lần này tôi mua hoa quả không được ngon cho lắm, lần sau nhất định tôi sẽ chú ý hơn.”
“Thôi được rồi đây cũng không phải chuyện gì to tát…” Cao Học Huy xua tay nói.
Sau đó bọn họ tiếp tục chơi mạt chược, còn chuyện này cũng nhanh chóng bị bọn họ cho vào quên lãng.
Mọi người chơi đến mười một giờ đêm, Úc Tưởng ngáp một cái rồi cũng đi ngủ luôn.
Lúc này Stanley mới xuất hiện dường như muốn nói chuyện với bọn họ. Dù sao thì đây cũng không phải chuyện Úc Tưởng quan tâm, cô đi theo người giúp việc về phòng trước, cũng chỉ tắm qua loa một chút rồi chui vào chăn lông đi vào giấc ngủ.
Giờ phút này người đau khổ cũng chỉ có fan hâm mộ mà thôi.
Những người đau khổ nhất đương nhiên là fan hâm mộ của Nhiễm Chương, họ đang than thở trong phòng phát sóng trực tiếp: [Lần này thì hay rồi, không được xem trực tiếp nữa rồi…]
[Hình như A Z mời luật sư rồi.]
[Mời luật sư sao? Không phải kiện chú ruột anh ấy tội xúc phạm nhân phẩm và danh dự đấy chứ? Chuyện này…]
[Thắc mắc làm gì, ngày mai là biết ngay thôi mà.]
Đêm dần khuya, cư dân mạng hóng drama cũng ồn ào giải tán.
Chỉ có rất ít người vẫn đang cảm thán Úc Tưởng quả thật quá đỉnh, trên mạng thì đang tranh cãi như bãi chiến trường còn cô thì đang ngồi trong nhà kính chơi mạt chược ngắm cảnh tuyết rơi qua cửa sổ.
Ngày hôm sau, khi Úc Tưởng thức dậy không nhìn thấy Trữ Lễ Hàn đâu cả.
Cô thay quần áo nhưng vẫn quấn mền đi ra ngoài nhưng sau đó lại bị một mùi thơm thu hút sự chú ý.
Trong căn nhà kính Úc Tưởng vào ở một ngày trước chỉ còn lại Cao Học Huy, Trâu Bành và một người khác mà cô không biết tên.
Cao Học Huy vừa nhìn thấy cô thì nói: “Cậu cả có việc phải bay ra nước ngoài để giải quyết, có lẽ tối nay có thể trở về.”
Úc Tưởng: “Ồ.”
Vốn dĩ cô còn đang thấy lạ nhưng vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy vệ sĩ Dư Đồng mà Trữ Lễ Hàn đã mời cho cô.
Hai tay Dư Đồng xách cái túi lớn, cô ấy đi đến trước mặt cô nói: “Cậu cả bảo chị mang cho em ít quần áo tới đây.”
Úc Tưởng đầy sửng sốt: “Sao vậy? Anh ấy dặn chị như vậy là đang định để em ở đây vài ngày sao?”
Dư Đồng nhỏ giọng nói: “Chị cũng không rõ nữa.”
Cao Học Huy đứng bên cạnh gật đầu nói: “Ý của cậu cả Trữ đúng là như vậy, anh ấy nói chỗ này an toàn, hơn nữa phong cảnh cũng khá đẹp. Melissa cũng làm xong thức ăn rồi. À, còn chuyện này nữa, nếu cô không thích ăn mấy món này thì cô cứ gọi món của bất kỳ một nhà hàng cao cấp nào đó, những nhà hàng đó đều có thể giao đồ ăn đến cho cô ngay lập tức.”
Đúng lúc Melissa bưng bữa sáng ra nghe thấy mấy chữ “Nếu cô không thích ăn mấy món này” của anh ta thì bước chân cũng dừng lại như bị đóng băng tại chỗ.
Còn Úc Tưởng thì lên tiếng trả lời: “Ồ, vậy thì nơi đây đúng là ngôi nhà tình yêu trong mơ rồi còn gì nữa, ở đây thêm mấy ngày cũng được.”
Nhưng vì sao lại nói nơi này an toàn chứ?
Úc Tưởng chớp mắt mấy cái.
Anh làm như vậy là do không muốn đám người không có mắt của nhà họ Nhiễm lại đến trả thù cô có đúng không?
Úc Tưởng càng suy nghĩ cảng cảm thấy cũng có vẻ hợp lý.
Nhiễm Chương chính là cây hái ra tiền của nhà họ Nhiễm, một khi là chuyện dính dáng đến thứ như tiền bạc thì sẽ luôn có người cam tâm tình nguyện trở thành kẻ liều mạng vì nó.
Úc Tưởng lại quay đầu nhìn Dư Đồng: “Vậy chị Dư cũng ở lại đây cùng với em vài ngày nhé?”
Dư Đồng nói: “Việc này thì dĩ nhiên là được rồi, đây là trách nhiệm của chị mà.”
Cậu cả Trữ quả thật là hiểu lòng người.
Đáy lòng Úc Tưởng thầm cảm thán một câu.
Dù lần này anh để cô ở lại đây thêm mấy ngày thì cô cũng không cảm thấy khó chịu và kỳ lạ chút nào cả.
“Này, Melissa cô thất thần đứng đấy làm gì vậy hả? Đặt bữa sáng xuống đi chứ.” Cao Học Huy quay đầu nói.
Melissa đặt đĩa xuống bàn.
Trên bàn bày cháo gà xé nấu với hoa chuối, bánh quế xốp, lạp xưởng hun khói, còn có cả tương thịt bò nữa.
Mặc dù Úc Tưởng thích ăn những món như mì hoành thánh, đậu hũ sốt tương hơn nhưng thỉnh thoảng ăn mấy món này cũng rất ngon.
Cô cũng không khách sáo với bọn họ làm gì mà cầm đũa ăn trước.
“Lát nữa tôi cũng có việc phải đi.” Cao Học Huy nói, ném một cái hộp đến trước mặt Úc Tưởng.
Úc Tưởng cắn một miếng bánh quế vừa xốp vừa thơm, ngẩng đầu nói: “Hả?”
“Không phải hôm qua tôi chơi thua sao?” Cao Học Huy nói câu này với giọng điệu hết sức thoải mái.
Úc Tưởng tiện tay mở hộp ra.
Đồ bên trong toàn là mấy viên ngọc thạch, có ngọc thạch trắng, ngọc thạch lam, ngọc thạch lục, ngọc thạch vàng…
“Dù vậy thì anh cũng không cần mạnh tay xuống tiền như thế này đâu.” Úc Tưởng nói.
Cô vẫn tương đối nương tay khi bắt chẹt được những nhân vật râu ria không phải nhân vật trong kịch bản.
Cao Học Huy nghe thấy câu “Mạnh tay xuống tiền như thế này” của cô thì nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn nữa.
Anh ta nói: “Đây đã coi là nhiều nhặn gì chứ? Năm ngoái bọn tôi còn chơi đánh cược xong tiêu hết ba tỷ bảy trăm triệu nhân dân tệ vào trò chơi đó nữa cơ. Hôm qua chúng ta chỉ chơi đánh bài, đó cũng chỉ gọi là chơi cho vui thôi. À, tôi xin khẳng định lại những ngọc thạch có trong hộp này không có viên ngọc thạch trăm năm khó gặp mà hồi trước cậu cả Trữ lấy đi từ chỗ của tôi đâu. Nếu tôi nhớ không lầm thì viên ngọc thạch kia là một khối còn nguyên vẹn có màu thuộc dòng ngọc xuân đới thái* nhỉ? Cô cứ nhận lấy rồi giữ lại dùng dần đi. Nếu cô không muốn dùng thì cứ dùng mấy viên ngọc thạch này tặng cho người khác đi. Tôi cá chắc với cô là chỗ ngọc thạch này đủ để cô tặng đến gần nửa năm mới hết được cơ.”
*Ngọc xuân đới thái: Là loại ngọc có màu chủ đạo là xám, đan xen tím hoa cà, nếu nhìn kỹ còn thấy một vài vệt màu xanh ngọc bích quý hiếm bắt nguồn từ Myanmar.
Chẳng lẽ đây chính là khí thế của nhà giàu sao?
Lúc này Úc Tưởng mới trả lời: “Được rồi.”
Chỉ có điều khi anh ta nhắc đến viên ngọc xuân đới thái kia thì cô vẫn hơi đỏ mặt. Nhưng dù sao hệ thống sưởi ấm ở nơi này cũng được mở nhiệt độ khá cao nên cho dù cô có đỏ mặt thì cũng không có ai có thể nhìn ra được.
Cao Học Huy vội vàng ăn qua loa hai miếng rồi kết thúc bữa sáng của mình, sau đó rời đi luôn.
Úc Tưởng ăn no đến nỗi ợ hơi thì mới dừng lại.
Cô cảm thấy rất buồn chán nên không tiếp tục ở đây làm gì nữa mà dẫn theo Dư Đồng đi thẳng về phòng ngủ.
Đến lúc nhà kính trở nên yên tĩnh như lúc ban đầu, Trâu Bành mới mở miệng nói với sắc mặt hết sức khó coi: “Hôm nay vệ sĩ mà cậu cả sắp xếp đến đây chắc không phải sẽ ở phòng của tôi đấy chứ?”
“Cậu nghĩ đi đâu thế? Cậu là cậu đừng có tính toán quá. Cái mối quan hệ cùng nhau lớn lên từ bé này không dễ dàng mới có được. Cậu đừng cứ lúc nào cũng tự mình gây rắc rối nữa.”
Trâu Bành hỏi lại: “Ngày hôm qua, Cao Học Huy chơi thua hai người các cậu. Hôm nay anh ta đưa cho cậu một hộp ngọc, cũng lại cho cô ta một hộp ngọc. Anh ta đối xử với hai người như nhau mà anh không thấy tức giận à?”
Người bên cạnh là người dễ tính nên chỉ cười nói: “Tôi tức giận cái gì chứ? Anh ta đối xử với hai người chúng tôi như nhau thì có chuyện gì sao? Tôi thấy Cao Học Huy cũng không nói sai đâu, cô Úc này là người rất thú vị đấy.”
Nghe thấy anh ta nói vậy thì sắc mặt Trâu Bành lập tức trầm xuống, thối giống như hố phân vậy: “Thú vị chỗ nào chứ?”
Người bên cạnh kinh ngạc nhìn sang anh ta: “Anh không cảm thấy vậy sao?”
Anh ta ngừng nói một lúc rồi sau một lúc mới vừa cười vừa nói: “Anh có hâm mộ Cao Học Huy không?”
Trâu Bành không nói chuyện.