Úc Tưởng vừa mới nói dứt câu.
Cô đã bị đè lên trên tường.
Bàn tay đang giúp cô kéo cổ áo của Trữ Lễ Hàn đổi thành đỡ lấy phía sau gáy của cô. Cô có thể cảm nhận được một cách vô cùng chân thật rằng ngón tay của Trữ Lễ Hàn đang khẽ vuốt ve ở phía sau gáy cô, hơn nữa còn dịu dàng chạm vào làn da phía sau lỗ tai cô. ebookTruyenGG.vip - ebook truyện dịch giá rẻ
Trái ngược với động tác hết sức mập mờ mà nhẹ nhàng của anh đó chính là hành động cúi người đặt một nụ hôn lên môi cô.
Cạy mở môi và răng cô tiến thẳng một mạch vào bên trong.
Mạnh hơn, thô bạo hơn, tựa như muốn vò nát cả người cô ra giống hệt như cô đã miêu tả.
Cả thân mình cao lớn của anh gần như hoàn toàn giam giữ cô vào bên trong đó.
Úc Tưởng cảm thấy bản thân giống như chìm vào con sóng lớn màu xanh lam xinh đẹp, rồi lại bị những cơn gió to gào thét thổi đi.
Hàng mi Úc Tưởng khẽ run run, ánh mắt chạm phải đôi mắt sâu lắng của Trữ Lễ Hàn.
Giờ phút này, anh nhìn cô chằm chằm thật sự rất giống thợ săn đang nhìn con mồi của chính mình.
Đúng lúc này, thư ký Lưu không kiềm được sự tò mò mà duỗi cổ ra.
... Cậu cả đưa lưng về phía mình cho nên cậu ấy không thể nhìn thấy được bất kì gì cả! Chỉ có thể nương theo bóng dáng cùng với động tác của anh mà lờ mờ đoán ra được rằng Trữ Lễ Hàn đang hôn Úc Tưởng.
Có lẽ là bởi vì không nhìn thấy rõ lắm mà nhân vật quần chúng như thư ký Lưu lại cảm thấy trái tim mình đập thình thịnh, suy nghĩ bay cao bay xa đến nói không nên lời.
Vậy thì ai là người có thể nhìn thấy rõ ràng nhất đây?
Thám tử tư còn ngồi trên băng ghế dài vừa quay đầu đã nhìn thấy cảnh tượng này thì sốc ngay lập tức, sốc đến nỗi trợn mắt, há hốc mồm ra.
Tiếp sau đó là thư ký Vương và vệ sĩ khoan thai đến muộn cũng đều dừng chân lại, cũng cảm thấy hơi khiếp sợ.
Đây là ở bên ngoài phòng bệnh... Phải không?
Thư ký Vương không dám khẳng định mà chỉ thầm nghĩ.
Trong thoáng chốc không ai dám lên tiếng cả.
Sự phấn khích vọt lên trên vỏ đại não.
Úc Tưởng bị hôn đến nỗi hít thở không thông.
Cô vô thức vươn tay túm lấy bả vai Trữ Lễ Hàn, cả cơ thể trở nên mềm oặt dựa trong lòng ngực anh.
Thôi xong, thôi xong.
Chỉ nói là mạnh hơn và thô bạo hơn, chứ đâu có nói phải hôn cuồng nhiệt đến vậy chứ...
Dường như Trữ Lễ Hàn cũng cảm nhận được, ánh sáng trong mắt anh khẽ lay động rồi sau đó thả lỏng lực tay ra một chút.
Không khí lại lần nữa đi vào trong miệng Úc Tưởng.
Đôi môi Úc Tưởng khẽ hé mở ra giống như sau khi bị hôn đến thần trí đảo điên, không thể khép lại được vậy. Đôi môi tựa cánh hoa của cô ngày càng sưng hơn, đỏ bừng. Cho dù chất lượng ánh sáng cực kì tồi tệ ở trong phòng bệnh chiếu rọi xuống vẫn không thể làm thay đổi màu sắc tươi đẹp nơi cánh môi cô.
Sụ thâm thúy trong đôi mắt Trữ Lễ Hàn cũng không hề biến mất. Anh duỗi tay đè lên đôi môi của cô, rồi lại dùng sức vuôt ve qua lại hai ba lần. Tựa như chỉ có làm động tác như vậy mới có thể đè ép được ham muốn mãnh liệt đang cuồn cuộn trong lồng ngực mình.
Úc Tưởng bị một loạt động tác của anh buộc cho phải ngẩng đầu lên, một lần nữa mắt đối mắt với anh.
Ngay trong giây phút ánh mắt hai người lại chạm vào nhau đó, Trữ Lễ Hàn khẽ cúi đầu xuống hôn lên trên cằm của cô. Nụ hôn này mang theo chút kiềm chế không nói nên lời, cùng với một chút ý vị lưu luyến không dễ nhận ra.
Úc Tưởng đối diện với ánh mắt cùng với động tác của Trữ Lễ Hàn lập tức ngớ người ra.
Là do cậu cả Trữ diễn tốt quá phải không?
Thế nhưng có trong nháy mắt, cô lại nảy sinh ra cảm giác người đàn ông này thật sự muốn chiếm hữu lấy cô.
Cũng có lẽ là do mình đọc nhiều truyện ngôn tình tổng tài bá đạo quá.
Úc Tưởng vội vàng tự kiểm điểm bản thân.
“Cậu cả...” Cuối cùng vẫn là thư ký Vương lên tiếng trước.
Anh nói nửa giờ sau sẽ quay trở lại cuộc hội nghị. Vậy mà anh lại tiêu tốn mất mười phút ở trên xe, đến nơi này hôn một cái cũng sắp mất mười phút rồi. Anh chạy tới đây chỉ để hôn một cái thôi sao? Thư ký Vương chết lặng nghĩ thầm.
Giọng nói của thư ký Vương lập tức đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh, cũng đánh thức Úc Tưởng luôn còn đang chìm đắm trong vai diễn.
Trữ Lễ Hàn đã trình diễn tốt đến vậy rồi.
Bây giờ cô nên biểu diễn kém hơn tí nhỉ.
Úc Tưởng lập tức đẩy Trữ Lễ Hàn ra.
Cô còn không quên cùng trao đổi, thảo luận với hệ thống: Haiz, đừng nói nữa. Hình như kỹ thuật hôn môi của nhân vật phản diện ngày càng tốt lên rồi. Có phải anh ta lén tôi đi luyện tập thêm ở bên ngoài không?
Hệ thống: [...]
Đừng nói nữa, nó không muốn nghe!
Nhưng cuối cùng nó cũng không thể quản được miệng mình: [Trừ cô ra, còn có ai có thể động tới anh ta được?]
Không biết vì sao khi Úc Tưởng nghe thấy những lời này thì cô chợt ngẩn người ra.
Tuy rằng cũng biết là hai người bọn họ cùng lắm cũng chỉ làm chuyện thân mật nhất với đối phương thôi. Nhưng khi nghe được từ miệng người khác lại cảm thấy rất khác biệt.
Úc Tưởng ngước mắt lên thì phát hiện cậu cả Trữ vẫn còn đang nhìn mình.
Trên mặt anh không có chút biểu cảm gì cả. Nhưng trong ánh mắt lại mang theo sự kiềm chế vô cùng mãnh liệt đang quan sát cơ thể cô hết sức kỹ lưỡng. Tựa như là anh còn chưa được thỏa mãn, như là muốn ăn sạch cô luôn vậy.
Úc Tưởng chợt trở nên căng thẳng, da đầu vô thức mà cảm thấy ê ẩm. Nhưng tất cả cũng chỉ xuất phát từ bản năng mà...
Ừm, cảm thấy có chút kích thích.
Chỉ trong chốc lát mặt đối mặt đó, thư ký Lưu cũng đã cảm thấy sợ hãi.
Quả thật những gì Nguyên Cảnh Hoán nói với Úc Tưởng cũng không có gì sai... Ham muốn khống chế cùng với ham muốn chiếm hữu của cậu cả Trữ rất là mạnh mẽ.
Chỉ cần nhìn cảnh cậu cả vừa tới, không thèm nhìn bất kỳ thứ gì mà đã muốn trước giam Úc Tưởng vào trong ngực là sẽ hiểu ngay.
Con mẹ nó! Chuyện này là chuyện có thể tìm người thay thế để giải quyết được hay sao?
Đương nhiên không có khả năng.
Thư ký Lưu sợ sệt cúi đầu rồi mới bắt chước mọi người chào hỏi: “Cậu cả.”
Yết hầu của Trữ Lễ Hàn trượt lên trượt xuống một vòng, quay đầu dành ra một ánh mắt nhìn thư ký Lưu. Nhưng chẳng mấy chốc, ánh mắt anh đã rơi xuống trên người thám tử tư kia: “Anh ta là ai vậy?”
Mỗi lần thư ký Lưu nhìn thấy Trữ Lễ Hàn thì giống như chuột nhìn thấy mèo vậy. Cậu ấy vừa há miệng đã nói lắp bắp: “Là, là người chủ tịch Trữ mời tới.”
Thư ký Vương cười nói: “Ai mà chẳng biết anh ta là người chủ tịch Trữ mời tới chứ? Ý của cậu cả là anh ta tới làm cái gì?”
Thư ký Lưu chợt đổ mồ hôi ròng ròng.
Anh chàng thám tử tư kia cũng không khỏi dịch mông sang bên cạnh một chút nhằm để kéo dài khoảng cách với Trữ Lễ Hàn.
Trữ Sơn đang nằm trong phòng bệnh cho dù không nghe rõ được bao nhiêu nhưng cũng suy đoán được cục diện hiện tại ở bên ngoài.
Ông ta thầm mắng một câu đồ vô dụng, không thể làm nên trò trống gì.
Sau đó mới ngẩng đầu: “Con tới rồi sao? Vậy mau đi vào đây nói chuyện với ba đi.”
Trữ Lễ Hàn sải bước đi vào phòng bệnh.
Trái tim Trữ Sơn trĩu nặng.
Đứa con trai cả của ông ta đúng là rất để ý tới Úc Tưởng. Nếu như ông ta nghĩ cách giết chết Úc Tưởng thì có lẽ ngay sau đó con trai cả của ông ta đã có thể nghĩ cách khiến ông ta sống không bằng chết rồi.
Trữ Sơn không hề cảm thấy chút nghi ngờ về điều này một chút nào. Bởi vì trên người Trữ Lễ Hàn được truyền thừa “sự điên cuồng” từ mẹ anh.
Trữ Sơn gắng gượng bình tĩnh lại, nở một nụ cười: “Con tới thăm ba đó à? Ba không sao cả. Chỉ là đột nhiên máu huyết không lưu thông lên não thôi.”
Trước đây, ông ta còn dám ở trước mặt Trữ Lễ Hàn mượn danh nghĩa gần đây bị bệnh gì gì đó để viện cớ.
Nhưng hiện tại khi cơ thể thật sự có bệnh rồi thì ông ta trái lại không dám khiến Trữ Lễ Hàn biết rõ tường tận về tình trạng của mình.
Về chuyện của Úc Tưởng, ông ta lại càng không dám nhắc tới.
Chỉ có thể giả vờ như tầng bí mật này vẫn chưa bị bại lộ. Bằng không một khi ông ta vừa mở miệng hỏi câu “Con đến đây vì Úc Tưởng sao?” thì sau đó mọi chuyện sẽ hoàn toàn bị vạch trần.
Bên kia, Trữ Lễ Hàn không hề nhìn ông ta mà là quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, anh bình tĩnh hỏi: “Sao cô còn chưa đi vào?”
Trữ Sơn vừa nghe đã biết anh đang nói chuyện với Úc Tưởng.
Với tư cách là một người cha, vừa nghe thấy giọng điệu nói chuyện này thì ông ta đã cảm thấy sởn cả tóc gáy rồi. Chẳng trách sao Úc Tưởng nói muốn nhận thêm tiền...
Đến lúc này tiếng bước chân vang lên.
Tiếng bước chân đó lộ vẻ hơi do dự. Rõ ràng có thể nghe ra được chủ nhân của nó không hề tình nguyện chút nào.
Úc Tưởng phải mất chừng nửa phút mới bước vào cửa.
Mà Trữ Lễ Hàn cũng đứng yên tại chỗ, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi cô.
Đợi tới khi Úc Tưởng dừng lại.
“Tại sao Úc Tưởng lại ở trong này?” Trữ Lễ Hàn hỏi thẳng Trữ Sơn.
Trữ Sơn: “Ha ha ha, ba chỉ muốn hỏi con bé về tình hình gần đây của mẹ và con thôi. Vừa đúng lúc ba cảm thấy không được khỏe nên ba đã cùng con bé đi đến bệnh viện luôn.”
Trữ Lễ Hàn đáp lại một tiếng: “Ừm.” Anh cũng không có ý định truy cứu đến cùng.
Lúc này đột nhiên Trữ Sơn chú ý tới một chi tiết.
Ông ta có hơi lãng tai nhưng mắt vẫn chưa mờ. Ông ta có thể nhìn thấy rõ ràng, bên trên cần cổ trắng nõn của Úc Tưởng có một dấu vết lưu lại do bị ngón tay giữ chặt nhéo mà tạo thành.
Dấu vết đó rất nhạt có thể trong một chốc lát là sẽ biến mất.
Nhưng bấy nhiêu đó cũng đã đủ khiến Trữ Sơn tưởng tượng tới vừa rồi bên ngoài cửa phòng bệnh của ông ta, con trai cả của ông ta đã nắm lấy cần cổ Úc Tưởng rồi đặt một nụ hôn mang theo ý tứ trừng phạt lên trên đó như thế nào.
Có phải chăng từ giây phút đó, Trữ Lễ Hàn đã bắt đầu âm thầm tính sổ với ông ta rồi hay không?
Trữ Sơn cảm thấy cổ họng mình bỗng dưng trở nên khô khốc.
Ông ta cảm thấy có lẽ bản thân còn đánh giá thấp “sự điên cuồng” của Trữ Lễ Hàn.
Trữ Lễ Hàn đứng ở nơi đó không hề có ý định bước về phía trước hai bước để đi tới bên cạnh giường bệnh.
Anh cực kì ung dung giơ tay lên khoác lên sau cổ Úc Tưởng.
Đây là một hành động đánh dấu chủ quyền vô cùng rõ ràng.
Anh lạnh lùng, không mang theo chút cảm xúc nói: “Tôi còn có việc. Hay là để tôi bảo thư ký Vương gọi điện thoại cho Lăng Sâm Viễn bảo cậu ta tới đây với ba có được không?”
Vừa thản nhiên vuốt ve sau lỗ tai cùng với làn da ở trên gáy Úc Tưởng.
Úc Tưởng đón lấy ánh mắt của Trữ Sơn, còn có đám người thư ký Lưu bên cạnh. Cô cảm thấy sau lưng mình có chút cảm giác rùng mình.
Là kiểu rùng mình do sự sảng khoái kích thích khẽ lướt qua mang lại.
Là kiểu rùng mình khiến cho người ta không thể nhịn được mà muốn chơi đùa cậu cả Trữ thêm một chút nữa.
Đúng là rất kỳ lạ.
Tại sao sau khi rời khỏi giường, cậu cả Trữ lại vô cùng tự nhiên, mập mờ vuốt ve, động tác vuốt ve lại trái lại càng khiến cảm xúc của cô ngày càng mãnh liệt hơn...
Úc Tưởng chìm đắm trong suy nghĩ sâu xa.
Mà bên kia, Trữ Sơn sững sờ, kinh ngạc nhìn động tác của hai người.
Thậm chí trong lúc đó đã quên luôn phải chú ý nghe Trữ Lễ Hàn đang nói cái gì.
Trữ Lễ Hàn không nghe thấy câu trả lời từ Trữ Sơn, anh cũng không tức giận mà tựa như vô cùng kiên nhẫn lặp lại câu nói kia thêm một lần nữa.
“Tôi bảo Lăng Sâm Viễn tới đây ở với ba nhé được không?”
Đột nhiên Trữ Lễ Hàn lại dễ nói chuyện như vậy khiến Trữ Sơn nghe xong lại cảm thấy sau lưng khá là lạnh lẽo.
Không xong rồi...
Ba chữ này vọt tới cổ họng ông ta.
Mà Trữ Lễ Hàn đã quay đầu đi: “Thư ký Lưu còn đứng đờ ra đó làm gì? Mau gọi điện thoại cho Lăng Sâm Viễn đi.”
Thư ký Lưu lúng túng nhìn thoáng qua Trữ Sơn, chậm chạp lấy điện thoại ra gọi điện cho Lăng Sâm Viễn.
“Chủ tịch Trữ... Chủ tịch Trữ bị bệnh rồi.” Thư ký Lưu gắng gượng chống lại áp lực cực kì lớn mà mở miệng.
Bên kia đầu dây lập tức có giọng nói vang lên: “Bệnh có nặng không?”
“Không, không nặng.”
“À, vậy đợi tôi giải quyết xong công việc sẽ tới ngay.”
"..."
Thư ký Lưu cũng không dám kể lại những lời này cho Trữ Sơn nghe.
Trữ Lễ Hàn cười khẽ một tiếng rồi nói: “Bảo với cậu ta là ba mắc bệnh rất nặng.”
Thư ký Lưu nhìn Trữ Sơn rồi lại nhìn Trữ Lễ Hàn. Sau đó, cậu ấy chỉ đành phải lặp lại những lời này cho Lăng Sâm Viễn nghe.
“Bệnh nặng cỡ nào?” Lăng Sâm Viễn bên kia đầu dây đặt bút ký tên trong tay xuống.
Thư ký Lưu bất chấp nói bừa: “Đã, hôn mê rồi.”
Lăng Sâm Viễn lại hỏi: “Sao lại hôn mê?”
Cho dù thư ký Lưu có là đồ ngốc cũng biết Lăng Sâm Viễn vốn dĩ không hề quan tâm đến sức khỏe và sự an nguy của Trữ Sơn.
Mấy câu hỏi của Lăng Sâm Viễn đều như đang trông chờ để nghe được một câu “Ông ấy bệnh sắp chết rồi”.
Mà cuộc gọi này vẫn còn phải tiếp tục.
Thư ký Lưu nhìn thoáng qua Trữ Lễ Hàn, chắc không phải cậu cả cố ý đấy chứ?
Sau đó, thư ký Lưu mới nói tiếp: “Là do tức giận nên mới thành ra vậy.”
Lăng Sâm Viễn nói: “Vậy thì bây giờ tôi sẽ lập tức tới đó nhìn xem ông già thế nào ngay.”
“Cậu Lăng nói sẽ lập tức tới ngay...” Thư ký Lưu ngắt điện thoại.
Đến tận giờ phút này, thư ký Lưu mới chợt cảm thấy bản thân đồng cảm với Úc Tưởng. Cậu ta chỉ mới đứng trước mặt cậu cả, nghe giọng nói của cậu Lăng đã cảm thấy rất khó nói chuyện tiếp, có lẽ cũng không sống được tới ngày mai rồi.
Vậy mà Úc Tưởng bị cậu cả và cậu Lăng tranh giành sẽ phải đau khổ tới mức độ nào đây?
“Đi thôi.” Trữ Lễ Hàn cong ngón tay gõ nhẹ lên phía sau cổ Úc Tưởng, rõ ràng là muốn dẫn cả Úc Tưởng rời đi.
Trữ Sơn có thể nói cái gì chứ?
Trữ Sơn không thể nói được cái gì cả.
Trữ Lễ Hàn lôi kéo Úc Tưởng đi ra ngoài, vừa thấp giọng hỏi: “Trông cô Úc có vẻ không hề chịu một chút kinh sợ nào cả?”
Úc Tưởng liếm môi dưới.
Đôi môi cô bị hôn qua một cách thô bạo còn để lại dấu vết vô cùng rõ ràng, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Cô thản nhiên trả lời: “Kinh sợ mà cậu cả Trữ mang tới cho tôi còn nhiều hơn nhiều...”
“Hửm?’ Bước chân Trữ Lễ Hàn chợt dừng lại, anh bình tĩnh hỏi lại: “Là tôi hôn không đủ mạnh? Hay là không đủ thô bạo?”
Thư ký Vương nghe thấy lời này suýt chút đã bị sặc bởi chính nước miếng của mình.
Con mẹ nó!
Cậu cả bắt đầu học nói những lời này từ bao giờ vậy? Học theo cô Úc sao?
Úc Tưởng cũng bị sặc.
Cuối cùng cô cũng đã cảm nhận được mỗi lúc bản thân “nói xằng nói bậy” thì người khác sẽ cảm thấy như thế nào rồi.
Úc Tưởng tằng hắng vài tiếng rồi mới nói: “Là do tôi không nghĩ tới cậu cả Trữ sẽ đến làm anh hùng cứu mỹ nhân. Tôi cho rằng lúc cậu cả chuẩn bị dây xích vàng cho tôi thì cũng đã tâm ý tương thông với tôi, cũng đã chuẩn bị sẵn đường lui cho tôi luôn rồi chứ.”
Bước chân của Trữ Lễ Hàn lại bỗng khựng lại một chút nhưng gần như có thể xem nhẹ không kể đến.
Anh hạ thấp giọng nói: “Là chuẩn bị riêng.” Anh đột nhiên hỏi lại: “Không phải cô thích như vậy sao?”
Úc Tưởng: “Tôi thích cái gì thì cậu cả Trữ đều sẽ tặng cho tôi cả sao?”
Thật ra lời nói này là phong cách trước giờ của Úc Tưởng.
Bởi vì cô vĩnh viễn sẽ là người đi đầu trong việc chơi xong xoay đầu chạy.
Nhưng hôm nay sau khi thốt ra, Úc Tưởng đột nhiên cảm thấy lời nói này của bản thân có chút kỳ lạ.
Giống như là đi từng bước về phía trước để thăm dò điểm mấu chốt không thể nhìn thấy nào đó của Trữ Lễ Hàn vậy.
Sắc mặt của Trữ Lễ Hàn chợt có chút biến hóa rất nhỏ khó có thể thấy được.
Không đợi được Trữ Lễ Hàn mở miệng thì Úc Tưởng đã vô thức siết chặt các đầu ngón tay.
Điều này rất không ổn.
Vượt quá giới hạn thực sự không ổn... Nếu như vì chuyện này mà cậu cả Trữ nảy sinh cảnh giác, cho là cô thật sự muốn bám víu lấy thì từ nay về sau cô sẽ mất đi đối tượng có thể chơi xong không cần trả tiền. Vậy thì sẽ đáng tiếc tới cỡ nào chứ?
Cô cảm thấy bản thân còn có thể ngủ với cậu cả Trữ thêm mười tám lần nữa mà không biết chán là gì.
Cuối cùng ngay lúc suy nghĩ của Úc Tưởng sắp bay đi xa, Trữ Lễ Hàn cũng mở miệng. Anh thản nhiên nói: “Vậy thì phải xem lúc cô Úc bị tranh giành sẽ biểu hiện như thế nào đây.”
Úc Tưởng thở phào nhẹ nhõm cười: “Tôi diễn ngày càng có tâm hơn rồi. Anh cứ yên tâm đi, lần sau lúc vật lộn tôi nhất định sẽ cắn thêm hai dấu trên người cậu cả nữa.”
Lúc này Trữ Lễ Hàn mới dừng lại bước chân, kéo cửa xe ra: “Lên xe đi.”
Úc Tưởng không hề khách sáo ngồi vào, sau đó mới hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Trữ Lễ Hàn: “Một hội nghị của các chuyên gia về y học.”
Chương 79: Đúng là không nên nuôi!
Úc Tưởng thầm nghĩ đó chắn hẳn chính là hoạt động quan trọng mà Trữ Lễ Hàn phải tham gia.
“Anh dẫn theo tôi tới đó hả?”
“Ừ, đợi hội nghị kết thúc sẽ đưa cô về.”
“Hay là tôi tự đi về nhé?” Úc Tưởng vừa hỏi vừa nghĩ. Loại hoạt động này vừa nghe đã thấy rất chuyên nghiệp rồi, ấy vậy mà anh lại vắng mặt chạy tới tham gia chuyện không có ý nghĩa ở đây, thật sự không có vấn đề gì chứ?
Trữ Lễ Hàn quay đầu nhìn cô rồi nói: “Món đồ mà tôi tự mình đoạt được thì đương nhiên phải cẩn thận giấu trong lòng bàn tay để tránh bị hư hỏng chứ.”
Trái tim Úc Tưởng đánh rơi một nhịp.
Đậu má.
Cho dù chỉ là lời nói suông thì ít nhiều anh cũng có thể làm nhân vật nam chính trong quyển tiểu thuyết nào đó rồi. Làm nhân vật phản diện rất là ghê gớm nhưng dựa theo cốt truyện gốc anh chỉ tập trung xây dựng sự nghiệp, độc thân tới chết, xem như này có lãng phí hay không chứ? Tôi thấy anh nói chuyện yêu đương rất là chuyên nghiệp đấy.
Bầu không khí nơi ghế tài xế đằng trước khác hoàn toàn với hàng ghế sau.
Tài xế sợ không tới kịp hoạt động cuối của hội nghị cho nên vội vàng giẫm chân ga chạy về phía trước.
Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn vừa mới rời đi, Lăng Sâm Viễn đã nối gót tới sau.
Lăng Sâm Viễn nhìn Trữ Sơn khỏe mạnh nằm trên giường.
Anh ta có hơi thất vọng.
Anh ta kéo ghế dựa ra ngồi xuống hỏi: “Ba tức giận ai vậy?”
Trước mặt Lăng Sâm Viễn, Trữ Sơn sẽ không kiêng dè quá nhiều. Lúc này, ông ta nghiêm mặt nói: “Úc Tưởng.”
Lăng Sâm Viễn khựng lại, nắm giữ được một trọng điểm mà đáng nhẽ ra anh không nên nắm giữ: “Vừa rồi Úc Tưởng ở đây sao?”
Trữ Sơn do dự không biết có nên nói tiếp những lời này hay không. Ông ta nói sang chuyện khác: “Cô gái tên Úc Tưởng này rất gian trá, quá tham tiền, còn không tôn trọng ba nữa... Từ trên xuống dưới chỉ toàn là tật xấu thôi.”
Lăng Sâm Viễn khẽ nhướng mày.
Trong mắt Lăng Sâm Viễn, những điều Trữ Sơn liệt kê ra này đúng là có thể hợp thành một Úc Tưởng hoàn hảo.
“Sao cô ấy lại chọc ba tức giận? Ba nói con nghe nào.” Lăng Sâm Viễn bắt chéo chân, hơi ngả lưng ra sau.
Trữ Sơn: “...”
Bảo là muốn tăng thêm tiền.
Ông ta có thể nói chuyện này ra sao?
Trữ Sơn thở dài: “Dù sao thì nếu như cô ta còn ở lại Trung Quốc sớm muộn gì sẽ khiến ba tức giận chết thôi.”
Thiếu chút nữa Lăng Sâm Viễn đã cười ra thành tiếng.
Sớm hay muộn?
Không cần sớm hay muộn.
Nếu như dùng hai ngày có thể khiến ông tức chết thì tôi sẽ tự tặng tiền thưởng cho cô ấy.
Lăng Sâm Viễn: “Ba còn chưa nói vừa rồi Úc Tưởng cũng ở nơi này phải không?”
Trữ Sơn cũng nhìn ra được một số chuyện.
Trong lòng hai anh em tụi bây, người làm ba đây cũng không bằng một người phụ nữ là Úc Tưởng phải không?
Trữ Lễ Hàn là vậy, ngay cả con cũng vậy sao?
Trên mặt Trữ Sơn lộ vẻ tức giận, gằn giọng nói: “Có ở đây thì làm sao hả?”
“Thế cô ấy đâu rồi?”
Bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh cũng không hề biết đến sự rối bời ở trong lòng của Trữ Sơn, chỉ lễ phép trả lời: “Mới vừa cùng cậu cả đi rồi.”
Lăng Sâm Viễn cười lạnh: “À, ba gọi tôi đến đây là để nghe chuyện này phải không? Nói xấu Úc Tưởng nhiều như vậy với tôi chắc không phải muốn tôi tặng người cho anh cả chứ? Tại sao anh cả có thể dẫn người đi? Là bởi vì sự thiên vị buồn cười của ba sao?”
Lăng Sâm Viễn thể hiện sự tức giận ra mặt, cũng không thèm cho Trữ Sơn cơ hội phản ứng thì đã đứng dậy rời đi. Còn đóng sập cửa một cái rầm.
Thật là quá sung sướng.
Anh ta không muốn dựa vào tên tuổi của mẹ để mắng chửi Trữ Sơn.
Anh ta còn muốn khiến Trữ Sơn lầm tưởng rằng anh ta chính là người vì chịu tổn thương cho nên mới căm hận ba mình như thế.
Cho nên anh ta mới mượn Úc Tưởng, đứng trên vị trí ưu thế để phê bình Trữ Sơn mới sảng khoái làm sao!
Thậm chí bởi vì anh ta và Trữ Lễ Hàn đều vừa ý một cô gái, Trữ Sơn mới không thể lựa chọn.
Hoặc là trở mặt với hai đứa con, hoặc là cùng dỗ dành hai đứa con cùng lúc.
Lăng Sâm Viễn nhếch miệng cười mỉa một cái, cảm giác lạnh lẽo lan ra trong đôi mắt.
Anh ta phát hiện gần đây bản thân rất ít khi nóng nảy hay rơi vào cảm xúc không thể tự kiềm chế được... Có lẽ là bởi vì, sự đau khổ của Trữ Sơn đã giúp tâm tình anh ta trở nên tốt hơn.
Đôi con ngươi Lăng Sâm Viễn khẽ động đậy.
Anh ta thật sự... Là không mong muốn nhường Úc Tưởng cho Trữ Lễ Hàn.
Không phải Úc Tưởng thích tiền sao?
Chờ Trữ Sơn quyết định đưa Trữ thị vào trong tài sản thừa kế, cũng viết tên anh ta vào trong đó, anh ta có thể sang tên, đưa phần tài sản khổng lồ này lại cho Úc Tưởng rồi.
Khi đó vẻ mặt của Trữ Sơn chắc là sẽ đặc sắc lắm nhỉ?
Lăng Sâm Viễn chỉ vừa âm thầm suy nghĩ một chút cũng đã nóng vội đến nỗi không thể chờ đợi được.
Anh ta quay trở lại xe.
Trợ lý quay đầu nhìn Lăng Sâm Viễn, phát hiện trên gương mặt lạnh lùng khắc nghiệt của anh ta chợt xuất hiện một chút ý cười.
“Chúng ta quay trở về công ty sao ạ?” Trợ lý hỏi.
Lăng Sâm Viễn: “Không, đến khu biệt thự Ngự Thái.”
Trợ lý: ?
Hôm nay tâm trạng anh ta rất tốt, anh ta có thể chủ động đến khu biệt thự Ngự Thái đợi Úc Tưởng.
Đợi ba tiếng cũng được, không, năm tiếng cũng được.
Trợ lý: “Được, vâng.” “Phải rồi, quà sinh nhật tặng cho cô Ninh Ninh đã bị trả về rồi.”
Ý cười trên mặt Lăng Sâm Viễn thoáng chốc biến mất, anh ta day day huyệt thái dương hỏi: “Cậu không nói với cô ấy, mấy món đồ đó không hề đắt tiền chút nào sao?”
“Tôi có nói nhưng cô Ninh Ninh cảm thấy mười ngàn tệ cũng đã được xem là đắt tiền rồi.”
Lăng Sâm Viễn nhíu mày lại.
Đến khi nào Ninh Ninh mới có thể giống Úc Tưởng không thèm chớp mắt mà nhận lấy đồ vật anh ta tặng chứ?
Trợ lý nhìn thấy ý cười trên mặt Lăng Sâm Viễn đã biến mất không còn, anh ta cũng không khỏi thở dài một chút.
Anh ta đã đi theo Lăng Sâm Viễn từ rất lâu rồi, từ nước ngoài đến trong nước.
Anh ta là người hâm mộ trung thành của Lăng Sâm Viễn.
Cho nên anh ta hiểu rõ tất cả mọi thứ. Mấy năm nay, Lăng Sâm Viễn trải qua cuộc sống áp lực đến cỡ nào, chỉ có thể dựa vào chính mình cạnh tranh với những nguy cơ đến từ tứ phía mới có được như bây giờ.
Chỉ có những lúc anh ta nghĩ đến hoặc là im hơi lặng tiếng đi gặp cô Ninh Ninh mới có thể cảm nhận được một chút vui vẻ từ Lăng Sâm Viễn.
Nhưng hiện giờ một chút vui vẻ đó dường như đã rời xa khỏi anh ta một cách nhanh chóng.
Trợ lý nghĩ đến đây, sắc mặt trở nên kỳ lạ.
Gần đây... Mỗi lần cậu Lăng hỏi tới cô Úc thì sẽ lúc thì tức giận lúc thì cười.
“Vẫn đi Ngự Thái phải không ạ?” Trợ lý hỏi.
“... Đi thôi.” Lăng Sâm Viễn không lên tiếng nữa, anh ta nhanh chóng rơi vào trạng thái thất thần.
Con người là loài sinh vật rất kỳ lạ.
Anh ta từng thích dáng vẻ ngây thơ đơn thuần, không lệ thuộc vào tiền của Ninh Ninh. Ninh Ninh càng là ngây ngô, anh ta càng muốn đi che chở sự tốt đẹp của cô ấy trong thế giới này. Cho nên, dù là anh ta có lén lút làm nhiều chuyện cỡ nào cũng sẽ không nói cho Ninh Ninh biết. Đó là một góc khuất bên trong tâm lý của anh ta.
Mà ở một góc khác... Ở nước ngoài, anh ta trải qua một khoảng thời gian dài đằng đẵng mất đi mẹ. Anh ta không có người nhà, ngoại trừ giao dịch đổi chác lạnh lẽo trên thương trường ra thì anh ta cũng không có được cảm giác được quan tâm. Sau đó, anh ta lại chìm đắm trong sự báo thù đầy đau khổ, anh ta lại một lần nữa ký thác tình cảm của mình trên người Ninh Ninh. Ninh Ninh yếu đuối như vậy, đơn thuần như vậy. Cô ấy cần anh ta, hơn nữa cô ấy vĩnh viễn cũng sẽ không bị nhuốm đen cho nên anh ta có thể yên tâm nâng niu trái tim của chính mình.
Hiện giờ, sự cố chấp nơi đáy lòng anh ta dần dần bình ổn lại.
Sự từ chối hết lần này tới lần khác của Ninh Ninh cùng với sự mất mát của anh ta. Mà hơn hết, anh ta lại không phải là kiểu người yên lặng cho đi mà không cần báo đáp nữa.
Thậm chí... Anh ta càng ganh tị với anh cả của mình hơn.
Lăng Sâm Viễn ngồi đợi trước cửa lớn của khu biệt thự Ngự Thái ước chừng ba tiếng đồng hồ.
Hội nghị bên kia kết thúc, Trữ Lễ Hàn tự mình đưa Úc Tưởng về nhà.
Trước khi Úc Tưởng xuống xe, Trữ Lễ Hàn cúi đầu nói với cô: “Cô Úc còn nợ tôi một bữa cơm phải không?”
Úc Tưởng: “Đúng là có chuyện đó.” Cô khẽ chớp mắt: “Tối nay anh có muốn tới ăn một bữa khuya không?”
“Muốn.” Trữ Lễ Hàn thấp giọng nói.
Úc Tưởng nở nụ cười, bước nhanh về phía cổng lớn.
Trong xe, Lăng Sâm Viễn gằn giọng nói: "Thì ra là anh cả của tôi đưa cô ấy về."
Trợ lý không tiếp lời. Bởi vì không biết tiếp lời như thế nào.
Lời nói này nghe vào giống như là ghen tuông ...
Lăng Sâm Viễn ngồi yên trong xe, không có bất kỳ hành động nào cả.
Đợi cho xe của Trữ Lễ Hàn quay đầu đi xa, anh ta mới đẩy cửa xe ra. Mà lúc này Úc Tưởng đang bước nhanh vào cổng lớn lại nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, dáng người cao ngất đang khoác một chiếc áo khoác dài màu nâu, dẫn theo một cục lông màu vàng bước chậm rãi đi về phía Úc Tưởng.
Úc Tưởng so sánh gương mặt người đàn ông với ảnh chụp trên baidu.
Anh tuấn nhưng trên mặt lại mang theo một chút ngông cuồng.
“Cô Úc vừa về nhà sao? Vừa đúng lúc, tôi đang dẫn chó đi dạo ở quanh đây.” Người đàn ông nói.
Bảo vệ ở cửa không biết nói gì hơn.
Đúng lúc cái quần què á, ở đấy mà đúng lúc? Đi dạo qua cổng ba mươi mốt vòng, người không biết còn tưởng là khu dân cư chúng tôi cũng chỉ có một cái cửa này thôi đó.
Úc Tưởng nói: “Hề Đình?”
“Cô Úc biết tên của tôi sao?” Người đàn ông lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
“Tôi nhìn thấy trên hotsearch của Weibo.” Úc Tưởng nói.
Vậy mà cô cũng không tương tác với tôi trên Weibo?
Hề Đình không hiểu được.
“Cô Úc có nuôi thú cưng không?” Hề Đình lại tìm đề tài mới.
Úc Tưởng đứng trước cửa nghiêng đầu. Hả? Anh ta muốn làm gì?
“Tôi không có nuôi.” Úc Tưởng khẽ trả lời. Quả thực rất giống kiểu người tẻ nhạt, muốn nhanh nhanh kết thúc cuộc trò chuyện.
Nếu Lăng Sâm Viễn mà tới gần nghe được câu này sẽ cảm thán một câu, không phải ai cũng có tư cách làm cho Úc Tưởng mở miệng nói chuyện qua lại.
Hề Đình: “Ồ, vậy thì đáng tiếc quá. Chó con rất đáng yêu, sống một mình có thể giữ nhà. Mỗi ngày dẫn nó đi dạo cũng khiến tâm trạng tốt hơn. Bé chó tôi đang nuôi rất ngoan ngoãn, cô Úc có muốn thử sờ một chút không?"
Đa số con gái đều sẽ thích cục lông màu vàng vừa ngoan ngoãn vừa thích đi theo theo người này.
Nhưng Úc Tưởng đã lên tiếng: “Tôi thích mèo.”
Hề Đình: “...”
Tính sai mất rồi.
Lúc này cuối cùng Lăng Sâm Viễn cũng đã đến gần. Anh ta yên lặng quan sát Hề Đình, thầm nói người này lại là từ chỗ nào xuất hiện đây?
Thậm chí lúc Lăng Sâm Viễn nhìn thấy đối phương trong lòng còn sinh ra một cảm giác kỳ lạ. Nhưng trong chốc lát anh ta không thể giải thích được rõ ràng loại cảm giác kỳ lạ này từ đâu nảy ra.
Lăng Sâm Viễn dừng chân: “Cô Úc.”
Úc Tưởng sửng sốt quay đầu lại.
Không phải lúc này Lăng Sâm Viễn nên ở bệnh viện sao?
“Muốn gặp cô Úc một lần thật sự quá khó khăn, cho nên tôi chỉ có thể đến nhà thôi.” Lăng Sâm Viễn tạm dừng bước: “Tôi có một vụ làm ăn lớn muốn trao đổi với cô Úc.”
Hề Đình vừa nhìn thấy Lăng Sâm Viễn lập tức nheo mắt lại.
Tính cách anh ta không giống Nguyên Cảnh Hoán.
Người thế thân Hề Đình còn chưa kịp tuyên bố chính thức vào việc. Anh ta đã trước thấy khó chịu với người Lăng Sâm Viễn này.
Lúc này, Úc Tưởng khẽ nhăn mày: “Tôi cũng không dám gặp cậu Lăng nữa. Tôi đã nhận đồ từ chủ tịch Trữ thì nói được thì làm được. Nếu không, chủ tịch Trữ sẽ tới tìm tôi tính sổ như hôm nay vậy.”
Lăng Sâm Viễn nhướng mày.
Trữ Sơn tìm cô tính sổ, cô lại bình yên vô sự không xảy ra chuyện gì, vậy mà còn có mặt mũi đứng đây nói nhảm với anh ta.
Úc Tưởng quả thật rất đáng gờm.
“Vậy mỗi ngày cô đều gặp anh cả của tôi thì sao?” Lăng Sâm Viễn cười nhạo ra tiếng.
"Đâu phải là do tôi đi gặp đâu, là anh cả của anh bắt tôi đi mà.” Úc Tưởng hùng hồn nói.
Lăng Sâm Viễn: “Được rồi. Tôi còn không biết cô sao? Tôi bàn chuyện làm ăn này với cô còn có giá trị hơn số tiền ba tôi lấy ra nhiều lắm. Cô Úc xác định bản thân không có hứng thú sao?"
Úc Tưởng nghĩ: "Anh ra cái giá trước đi?"
“Không cần phải ra giá.” Vẻ mặt Lăng Sâm Viễn lộ vẻ phức tạp nhưng lại tựa như chứa đựng một chút hào hứng. Anh ta nói: “Toàn bộ Trữ thị.”
Úc Tưởng: ???
Hệ thống: ?!!
Hệ thống: [Chắc không phải anh ta điên rồi chứ?]
Cho dù Lăng Sâm Viễn không điên, hệ thống cũng cảm thấy chính mình cũng sắp điên tới nơi rồi.
Úc Tưởng: "Đến đây đi, vào cửa rồi nói chuyện."
Lăng Sâm Viễn sải bước vào cửa, ngay lập tức đi ngay phía sau Úc Tưởng.
Hề Đình lên tiếng: “Cô Úc vào nhà luôn hả?”
Úc Tưởng: “Ừm? Chứ không thì sao?”
Hề Đình cho rằng bản thân phải làm chút chuyện gì đó. Anh ta nhìn chằm chằm Lăng Sâm Viễn nói: "Anh trai đây nhìn có hơi giống tôi nhỉ."
Lúc này Úc Tưởng mới hơi có chút hứng thú đáp lời. Cô quay đầu hỏi: “Vậy trong hai người các anh thì ai là ba của người đối diện?”
Hề Đình: “...”
Lăng Sâm Viễn: “...”
Lúc này, nhân viên lái xe đi trên cỏ chơi golf tới. Úc Tưởng ngồi lên: “Đi thôi?”
Lăng Sâm Viễn bước lên rồi ngồi lên trên, quay đầu nhìn thoáng qua Hề Đình bị bỏ lại.
Lúc này, tâm trạng anh ta rất tốt.
Khi có người để so sánh, anh đương nhiên sẽ cảm thấy đãi ngộ của bản thân cao hơn nhiều.
Tâm trạng Lăng Sâm Viễn lúc này cũng giống như Hà Vân Trác trước đây.
Hề Đinh còn đứng tại chỗ dắt một con chó: “...”
Anh ta cảm thấy bản thân dường như không cần phải lại phán đoán suy luận nữa.
Tiền, đúng là có sức hút hơn anh ta.
Mất công trò chuyện với người này cả buổi trời.
Hề Đình kéo kéo chó: “Đi thôi, về nhà, ngày mai lại tới đi dạo.”
Tốt nhất là anh ta sẽ lặng lẽ đi theo sau xem thử Úc Tưởng ở tòa nào, ngày mai sẽ đi dạo tới trước cửa tòa nhà cô ở.
Nhưng bé chó bị dẫn đi tới đi lui ở một chỗ mấy chục vòng cũng trở nên nóng nảy. Nó phịch mông ngồi xuống, không chịu động đậy nữa.
Mà cả người của chú chó rất nặng. Hề Đình gắng gượng kéo nó đứng lên cũng rất mất mặt.
Hề Đình ngồi xổm xuống, trò chuyện với nó: “Mày là lông vàng hiểu chưa? Mày rất ngoan ngoãn hiểu chưa?”
Chó con cũng không thèm động đậy.
Hề Đình: “...” Chẳng trách sao cô ấy không thích mày, không muốn sờ mày một chút nào.
Con chó vô dụng này.
Đúng là không nên nuôi!
Lúc này, lông vàng dẩu mông lên, chân cong lên tưới nước tiểu xối xả lên chân anh ta.
Dựa theo kế hoạch ngày đầu tiên của mình, Hề Đình vứt bỏ đôi giày luôn.
Chương 80: Chúng ta kết hôn đi: Cô nghĩ mình đang chọn cổ phiếu sao?
Lăng Sâm Viễn đi theo Úc Tưởng vào nhà, anh ta nhìn xung quanh một vòng, lên tiếng nói: "Đã trang trí xong nhanh như vậy sao? Bài trí cũng không tệ."
Úc Tưởng hào phóng nói: "Đây đều là nhờ người anh cả tốt của anh."
Sắc mặt Lăng Sâm Viễn thay đổi: "Anh ta làm?"
Úc Tưởng gật đầu: "Cậu cả Trữ rất rộng rãi giới thiệu cho tôi một công ty vệ sinh."
Tâm trạng của Lăng Sâm Viễn rất phức tạp, có chút ghen tị. Không phải ghen tị vì điều gì khác, chỉ là dựa vào đâu mà Trữ Lễ Hàn có thể có được nhiều thứ như vậy?
Anh ta hỏi: "Từ khi nào cô lại thân thiết với anh ta như vậy?"
Úc Tưởng: "Chính là từ khi cậu cả Trữ hào phóng giới thiệu cho tôi công ty vệ sinh."
Lăng Sâm Viễn : "..."
Câu trả lời này có khác gì không trả lời đâu.
"Ba tôi đến bây giờ vẫn cho rằng tôi và anh cả của tôi cùng thích cô, đều dây dưa với cô. Nhưng không ngờ… Hóa ra cô Úc lại bên trọng bên khinh như thế?" Lăng Sâm Viễn nhẹ nhàng chế giễu.
Anh ta nhìn Úc Tưởng.
Cô không xấu hổ, mặt không hề đỏ, thậm chí còn gật đầu nói: "Đúng vậy, anh và cậu cả Trữ cùng thích tôi, anh xem, là do anh không đủ hào phòng đó."
Lăng Sâm Viễn : "...?"
Lăng Sâm Viễn tức giận đến nỗi bật cười: "Sao cuối cùng lại là do tôi không đủ hào phóng chứ? Đơn hàng của Lợi Uy Nam không phải là tôi đã đứng ra giúp công ty các cô rồi sao?"
Úc Tưởng: "Cũng chỉ có mỗi một Lợi Uy Nam mà thôi."
Tham vọng cũng rất lớn đấy.
Lăng Sâm Viễn nhìn cô chằm chằm, lại nghĩ đến Ninh Ninh không chịu nhận bất cứ thứ gì, tâm trạng của Lăng Sâm Viễn lại càng trở nên phức tạp hơn.
Lăng Sâm Viễn đi đến ghế sofa ngồi xuống, ngẩng đầu lên hỏi: "Cô cũng nói chuyện với anh cả của tôi như vậy sao?"
Anh ta chỉ nói vậy thôi mà Úc Tưởng còn thật sự ngồi ngẫm nghĩ lại hồi lâu.
Trước mặt Trữ Lễ Hàn, khát vọng sống sót của cô quả thực mạnh mẽ hơn. Nhưng sau khi hai người thân mật lần thứ hai rồi thứ ba, khát vọng sống sót của Úc Tưởng cũng hoàn toàn là biến mất biệt tăm biệt tích.
Úc Tưởng đột nhiên hỏi hệ thống: Này, cậu nói xem có phải Trữ Lễ Hàn cực kì thích tôi…
Hệ thống mang theo chút đề phòng, cảm thấy căng thẳng, cái này không dám nghĩ đến đâu!
Úc Tưởng hổn hển nói nốt nửa câu sau: … Ngực của tôi.
Hệ thống:?
Hệ thống nghẹn lời, thậm chí cảm thấy có chút phức tạp.
Thành thật mà nói, nó thực sự có chút nghi ngờ rằng Trữ Lễ Hàn đã yêu Úc Tưởng. Nhưng dù sao thì đó cũng là trùm phản diện cho nên cũng không dễ dàng đoán ra được suy nghĩ của anh. Bây giờ nghe thấy Úc Tưởng hổn hển nói, hệ thống không khỏi trợn tròn mắt.
Nếu Trữ Lễ Hàn thực sự thích cô, cũng sẽ phải khiến cô tức chết.
Úc Tưởng muốn nói: Tôi thì rất thích, cho nên lúc mà tôi nhìn thấy cậu cả Trữ lại luôn luôn quên mất thân phận là trùm phản diện của anh.
Hệ thống không dám hỏi, cái chuyện thích mà cô nói, là chỉ ngực của cô, hay là cái gì trên người trùm phản diện.
Sao lại không nói gì rồi?
Lăng Sâm Viễn lại nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng, đang định mở miệng.
Cuối cùng, Úc Tưởng cũng lên tiếng: "Chắc vậy đó."
"Cô cứ nói muốn thứ gì với anh cả của tôi thì anh sẽ cho cô à?" Lăng Sâm Viễn không tin.
Úc Tưởng gật đầu, đi lấy cho mình một cốc nước: “Cho chứ.” Cô dừng lại, suy nghĩ miên man, nói: “Không cần đòi, anh ấy cũng cho.”
Lăng Sâm Viễn : ?
Cô có chắc là cô đang nói Trữ Lễ Hàn?
“Tôi biết mục đích của anh và cậu cả Trữ là gì.” Úc Tưởng nhẹ giọng nói.
Ánh mắt Lăng Sâm Viễn chuyển động: "Mục đích gì?"
Úc Tưởng: "Chủ tịch Trữ càng đau khổ, các anh lại càng vui vẻ, không phải sao?"
Hóa ra cô lại tỉnh táo đến vậy... Chẳng trách cô lại nhận tiền mà không hề khách sáo như vậy.
Lăng Sâm Viễn không thừa nhận mấy lời cô nói, tránh để một ngày cô biết được suy đoán của cô là chính xác, Úc Tưởng vốn đã kiêu ngạo rồi, còn chẳng phải đuôi sẽ vểnh lên tận trời sao?
Chỉ số tức giận trực tiếp tăng vọt lên hơn một nghìn.
"Cho nên anh xem, cậu cả phối hợp tốt thế cơ mà, những người không biết thì luôn cảm thấy cậu cả Trữ vô cùng yêu thương tôi, yêu tôi đến tận xương tủy." Úc Tưởng cầm ly nước lên uống một ngụm.
Lăng Sâm Viễn hỏi: "Anh ta cho cô cái gì?"
Úc Tưởng: "Tôi đã quẹt thẻ của anh ta, điện thoại của anh ta thì tôi đã dùng, đến cả mấy viên ngọc thạch anh ta cũng cho tôi..." Tôi còn ngủ với anh ta nữa đó.
Úc Tưởng tính toán, có thế nào đi chăng nữa cũng cảm thấy trùm phản diện giống như đang làm từ thiện.
Lăng Sâm Viễn nghe xong cũng cảm thấy không đúng.
Tính cách của Trữ Lễ Hàn, anh ta cũng biết được đôi chút.
Anh cả của anh ta trông rất nho nhã, lễ độ, nhưng thực chất lại kiêu ngạo từ tận trong xương tủy. Nếu mà nói anh không thèm quan tâm đến bất kỳ ai thì cũng chẳng hề quá đáng. Có lẽ Trữ Lễ Hàn có cùng mục đích với anh ta nhưng thực sự có thể chỉ vì một mục đích đó mà làm đến mức này hay sao?
Cái cô Úc Tưởng này phiền phức đến mức nào, anh ta biết rất rõ.
Lăng Sâm Viễn đột nhiên nhớ đến bức ảnh mà anh ta lấy được từ trong tay của một hot girl mạng.
Trong ảnh, Úc Tưởng ngồi xổm trên mặt đất, Trữ Lễ Hàn cởi áo khoác của mình che chắn cho cô.
Chẳng lẽ... ngay từ đầu Trữ Lễ Hàn đã có chút ý tứ với Úc Tưởng?
Lăng Sâm Viễn nói với vẻ mặt kỳ lạ, "Ồ, hóa ra là do tôi vẫn chưa đủ hào phóng."
Anh ta không phủ nhận mấy lời của Úc Tưởng nữa, lại càng đừng nói đến việc nói cho Úc Tưởng biết sự thật về việc rốt cuộc thì Trữ Lễ Hàn là người như thế nào.
Lăng Sâm Viễn đè những suy nghĩ đó xuống, anh ta trầm giọng nói: "Tôi có thể cho cô nhiều hơn anh ta."
Úc Tưởng: "Cái gì?"
“Tôi và Trữ thị.”
Úc Tưởng: ?
Hệ thống:?
Nam chính tổng giám đốc bá đạo trước đây chính là như thế này sao?
Úc Tưởng: "Anh?"
Lăng Sâm Viễn càng nghĩ, anh ta càng cảm thấy rằng ý tưởng này thật tuyệt vời.
Anh ta nói: "Ừ, chúng ta kết hôn đi. Sau này tôi tiếp quản Trữ thị, đợi khi chúng ta ly hôn, tôi sẽ chia toàn bộ cho cô."
Úc Tưởng hét lên: ôi vãi chưởng.
Úc Tưởng: Anh ta không cần nữ chính của anh ta nữa sao?
Hệ thống tê liệt: [Làm sao tôi biết được?]
Nó đã không thể biết được cốt truyện gốc từ tám trăm năm trước luôn rồi.
Úc Tưởng nhớ lại mấy tình tiết trong nguyên tác, trong đó Lăng Sâm Viễn có một vị hôn thê do Trữ Sơn sắp đặt, hy vọng rằng họ có thể có một cuộc hôn nhân thương mại. Từ đó lợi dụng điều này để củng cố địa vị của Lăng Sâm Viễn trong Trữ thị, để Lăng Sâm Viễn càng dễ kiểm soát được Trữ thị.
Nhưng bản thân Lăng Sâm Viễn rất tài giỏi, vì vậy nhân vật này thực ra là dùng để thúc đẩy mối quan hệ giữa nam chính và nữ chính.
Chuyện gì vậy? Một nhân vật pháo hôi như tôi còn phải gánh vác hai phần việc sao?
Tôi chấp nhận chuyện này được.
"Bị dọa cho sợ rồi à?" Lăng Sâm Viễn khẽ nói.
Lúc này anh ta mới chú ý tới vẻ mặt của Úc Tưởng, không hề vui vẻ như anh ta tưởng tượng.
Không phải ai đến cô cũng sẽ không từ chối sao?
Lợi ích lớn như vậy bày ra trước mặt cô, cô không muốn sao?
"Không phải, chỉ là tôi đang nghĩ... Làm sao anh có thể chắc chắn, Trữ thị nhất định sẽ nằm trong tay anh chứ?" Úc Tưởng hỏi.
"Bởi vì cho dù Trữ Sơn có quyên tặng toàn bộ tài sản cùng cổ phần trong tay ông ta thì ông ta cũng sẽ không để lại cho anh cả của tôi." Lăng Sâm Viễn thản nhiên nói.
Trong lòng Úc Tưởng thầm nói: đậu má.
Trong nguyên tác không có viết điều này, dù sao thì Trữ Sơn cũng không có nhiều đất diễn ở trong đó, chủ yếu là viết về việc ông ta hay thiên vị, khiến cho Lăng Sâm Viễn và Trữ Lễ Hàn lúc nào cũng đấu đá nhau. Nguyên nhân chính hóa ra là ở chỗ này.
Điều đó cô không tài nào mà nghĩ đến được, hóa ra trái tim Trữ Sơn lại nghiêng hẳn về một phía như thế.
Cô nghe cũng không nhịn được mà muốn yêu thương cậu cả Trữ hơn rồi.
Có lẽ là bởi vì cha mẹ mất quá sớm, trong thâm tâm Úc Tưởng vẫn luôn khao khát điều này.
Khi nhìn thấy cha mẹ của Trữ Lễ Hàn vẫn còn sống nhưng anh lại không có được tình cảm gia đình, Úc Tưởng cảm thấy rằng mình đã sắp bước đi trên con đường cảm thông với anh mất rồi.
"Cô không tin sao?" Lăng Sâm Viễn nói.
Úc Tưởng: "Đương nhiên, một người là con ruột, một người là con riêng. Giữa hai người chênh lệch rất lớn. Sao tôi có thể tin Trữ Sơn chỉ để lại tài sản cho một mình anh đây?"
Lăng Sâm Viễn không hề tức giận khi nghe thấy hai từ "con riêng". Trong quá khứ, anh ta đã từng nghe quá nhiều lời mắng chửi tương tự như vậy rồi. Hơn nữa, ở nước ngoài, có rất nhiều nơi vẫn còn cực kì căm ghét Hoa Quốc, cho nên sau khi biết cha anh ta đã có gia đình khác, có vài người cười nhạo, mỉa mai anh ta bằng những lời còn khó nghe hơn như thế này nhiều.
Lăng Sâm Viễn thấp giọng nói: "Bởi vì ông ta sợ Trữ Lễ Hàn, ông ta không muốn sau này tất cả những tài sản này đều bị nhà họ Tang cướp lấy. Nhà họ Tang, chính là nhà ông ngoại của Trữ Lễ Hàn. Trong lòng Trữ Lễ Hàn chắc hẳn cũng biết rất rõ điều này."
Anh ta hừ nhẹ một tiếng: "Cha con nhà giàu ấy mà, đều chỉ là đóng kịch thôi."
“Nhưng Trữ Sơn đã già rồi, lỡ như cậu cả Trữ lại có thủ đoạn hơn anh thì sao?” Úc Tưởng nghiêng đầu nói.
Ánh mắt Lăng Sâm Viễn khẽ động.
Chẳng lẽ cô cũng thích Trữ Lễ Hàn rồi sao?
Cảm giác có một chút không vui đang dâng lên trong lòng Lăng Sâm Viễn nhưng lại nhanh chóng bị dập tắt. Anh ta lạnh lùng nói: "Lẽ nào cô còn muốn xem ai có cơ hội thắng cao hơn rồi gả cho người đó sao? Cô nghĩ mình đang chọn cổ phiếu à?... Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? Mẹ tôi mất sớm, tôi cũng không có người thân, tôi muốn kết hôn với cô, chỉ cần mình tôi nói là được. Nhưng Trữ Lễ Hàn thì khác, không kể đến Trữ Sơn, sau lưng anh ta còn nhà họ Tang. Cô nghĩ rằng nhà họ Tang sẽ thích cô sao? Cô nghĩ rằng mẹ anh ta, sẽ thích một người phụ nữ… ừm, có mối quan hệ với đứa con riêng là tôi sao?"
Úc Tưởng chớp chớp mắt: "Nhiều người thích tôi như vậy, sao bà ấy có thể không thích tôi chứ?"
Lăng Sâm Viễn nghẹn lời.
Nhìn dáng vẻ ngay thẳng đến mức “ngây thơ” của cô, anh ta chợt nghĩ đến mẹ mình.
Mẹ anh ta cũng từng một mực tin tưởng rằng Trữ Sơn thích mình.
Mẹ anh ta rất xinh đẹp.
Úc Tưởng cũng xinh đẹp.
Những người xinh đẹp đều ngây thơ đến nỗi vô tri như vậy sao?
Trong lòng Lăng Sâm Viễn càng ngày càng có nhiều cảm xúc phức tạp hơn.
Anh ta cảm thấy mình không nên so sánh mẹ mình với một Úc Tưởng yêu tiền nhưng lúc này anh ta lại không nhịn được mà nghĩ thầm: giá như mẹ anh cũng chỉ yêu tiền như cô, nói không chừng sẽ tốt hơn... Cũng không đến mức chết không nhắm mắt.
"Vậy đợi sau khi cô gặp bà ta rồi hẵng nói…" Lăng Sâm Viễn thấp giọng nói, anh ta không muốn tức giận ở trước mặt Úc Tưởng.
Anh ta từ từ đứng dậy, nhìn vào chiếc bàn trà trống không trước mặt.
Bản thân cô biết rót nước để uống nhưng cô hoàn toàn không có ý định rót cho anh một tách trà.
Thôi bỏ đi.
Lăng Sâm Viễn hơi tức giận nhưng lại cảm thấy rằng cô thực sự giống như một chiếc bình hoa xinh đẹp nhưng dễ vỡ, một người đẹp ngốc nghếch gần như trùng khớp với hình ảnh của mẹ anh ta, chỉ là cô kiêu ngạo hơn mẹ anh ta rất nhiều. Chắc là lúc vỡ tan, chính cô cũng sẽ chẳng cảm giác gì đâu.
"Cô nói đúng." Lăng Sâm Viễn đi tới trước mặt cô, giơ tay vén sợi tóc vướng bên tai cô: "Tôi sẽ đối xử tốt với cô hơn một chút, cô có thể suy nghĩ thêm đi."
Úc Tưởng: ?
Diễn thì diễn, đụng tay đụng chân làm cái gì?
Úc Tưởng không thèm nghĩ đã ngay lập tức né tránh anh ta.
Sắc mặt Lăng Sâm Viễn tối sầm lại.
Anh ta trầm giọng nói: "Cô thật sự là một kẻ lừa đảo."
Úc Tưởng: ?
Suýt chút nữa sau khi Lăng Sâm Viễn nói câu đó thì cô đã định trả đũa lại một câu: "Chính anh, anh mới là cái đồ quỷ". Mấy lời này mang phong cách tổng giám đốc bá đạo quá rồi, cô chịu không nổi.
Lăng Sâm Viễn khịt mũi cười: "Lúc trước khi gặp nhau còn nói thích tôi, bây giờ đến cả giả vờ cũng lười rồi hả?"
Nói xong, anh ta cũng không định tiếp tục cãi nhau với Úc Tưởng về vấn đề này nữa mà xoay người đi ra ngoài.
Hệ thống: [Ha ha.]
Úc Tưởng: Cục cưng, cậu sao vậy? Cậu không thể bởi vì Lăng Sâm Viễn trở nên biến thái mà cũng bắt chước biến thành biến thái đâu đấy.
Hệ thống nói chuyện mang theo chút kì quái: [Lăng Sâm Viễn không phải chủ động đưa tới cửa rồi sao? Tại sao cô lại không đồng ý? Dù sao anh ta cũng là nam chính, địa vị và tài sản trong tay cũng không ít. Lại còn có khuôn mặt đẹp và dáng người chuẩn của nam chính...]
Úc Tưởng im lặng một, nói: Cậu đừng có gạt tôi, bày cho tôi làm lệch cốt truyện gốc.
Hệ thống: [Ai lừa cô? Không nghe thấy sao, vừa nãy nam chính đã nói cô là kẻ lừa đảo. Ai mà lừa nổi cô?]
Úc Tưởng: Haizz, vậy cũng không được.
Hệ thống khó hiểu: [Vậy anh ta và trùm phản diện có gì khác nhau? Bây giờ cô lại rụt rè vậy? Nếu mà đồng ý với điều kiện này, chẳng phải lại càng không phải lo dính líu đến chuyện phi pháp à?]
Khác ở chỗ nào à?
Úc Tưởng sửng sốt một chút, thầm nghĩ có rất nhiều điểm khác biệt đấy. Nhưng ngoài miệng cô lại không nói thế.
Úc Tưởng buồn bã nói: Cái chính là, hai người đó không thể ở cùng một chỗ được. Tôi không thể chơi lớn như vậy được.
Hệ thống: [...]
Con mẹ nó chứ.
Nước đi này nó không lường trước được.
Chương 81: Bước ngoặt lớn của thế giới
Khi Lăng Sâm Viễn quay trở lại cổng của khu biệt thự Ngự Thái thì thấy ngôi sao nam dắt chó kia vẫn còn ở đó.
Lăng Sâm Viễn nhếch mép, lộ ra vẻ châm chọc: "Vẫn còn đứng ở đây để chờ cái gì nữa thế? Chờ Úc Tưởng à? Cô ấy cũng đâu phải là thỏ mà nghĩ rằng cứ ôm cây là có thể đợi được."
Hề Đình giống như là bị công kích từ tận sâu trong tâm hồn: "Cô ấy thích anh à?"
Lăng Sâm Viễn không ngờ người này còn có thời gian mà bắt bẻ, anh cười lạnh một tiếng, sau đó quay người bước ra ngoài, không thèm trả lời câu hỏi này.
Hề Đình nói thầm: "Vừa nhìn qua đã biết là không thích rồi."
Bước chân của Lăng Sâm Viễn hơi khựng lại một chút, anh ta sầm mặt xuống rồi bước đi thật xa.
Hề Đình lẩm bẩm nói vài câu: "Thế thì đầu của Lưu Thanh Phong bị lừa đá đấy à? Tại sao lại tìm tôi rồi buộc tôi phải diễn theo tính cách của Lăng Sâm Viễn chứ? Diễn vai này thì không phải cô càng không thích à?"
Hề Đình cúi đầu xuống, không thèm so đo với Kim Mao, anh ta xoay người bế chó ngốc lên rồi đi về.
Lăng Sâm Viễn đã lên xe rồi mở miệng nói với trợ lý của anh ta: "Sau này không cần phải nghĩ cách đưa tiền hay đưa quà cho Ninh Ninh nữa."
Nếu Lăng Sâm Viễn muốn tặng đồ cho Ninh Ninh thì thật ra anh ta vẫn còn rất nhiều cách.
Ban đầu anh ta nhờ bạn bè của Ninh Ninh, sau đó là đồng nghiệp của cô ấy với cách tặng này đồ này sẽ có hơn 90% khả năng được nhận.
Trợ lý vô cùng ngạc nhiên và bất ngờ trước câu nói của anh ta: "Bởi vì cô Ninh Ninh không nhận hay sao? Hay là cứ thông qua những người bên cạnh cô Ninh Ninh..."
Lăng Sâm Viễn nói: "Không cần nữa."
"Cậu Lăng..."
"Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi sẽ càng mong muốn nhiều hơn, đến cuối cùng tôi sẽ không nhịn được mà lôi cô ấy vào trong vòng xoáy của tôi." Anh ta nói tiếp: "Nếu cô ấy đã là một đóa hoa màu trắng, thuần khiết thì hãy cứ trong trắng, thuần khiết như thế đi."
Dù sao thì cũng không phải người cùng đường.
...
Sau khi Lăng Sâm Viễn đi xa.
Úc Tưởng dựa sofa rồi nằm xuống, cô cầm lấy điện thoại di động sau đó gọi điện thoại cho Dư Đồng và hỏi xem cô ấy đang ở đâu.
Dư Đồng cũng biết cô đã về nhà an toàn rồi, bây giờ cô ấy đang trên đường tới đây.
"Đêm nay chị thật sự không cần đến chỗ em đâu." Úc Tưởng nhẹ nhàng nói.
Dư Đồng: "Hả?"
Một lát sau, khoảng nửa phút sau thì Dư Đồng mới hiểu ra, cô ấy vội vàng nói: “À, à, được rồi."
Úc Tưởng cúp điện thoại thì nghe thấy tiếng “hừ” bày tỏ sự bất mãn của hệ thống.
Không đồng ý Lăng Sâm Viễn nhưng vừa quay đầu lại muốn ngủ với nhân vật phản diện.
Ông trời ơi!
Cuối cùng trái tim của người phụ nữ tên Úc Tưởng này làm bằng cái gì vậy?
Bây giờ Úc Tưởng mới lên tiếng: "Cục cưng, tôi cảm thấy cậu đang sợ cái gì đúng không?"
Hệ thống: [Cái gì là cái gì?]
Úc Tưởng xâu chuỗi các chi tiết liên quan lại với nhau rồi nhanh chóng hiểu ra: "À, có phải cậu đang sợ tôi sẽ mách lẻo những lời Lăng Sâm Viễn nói hôm nay cho Trữ Lễ Hàn nghe có đúng không? Để rồi từ đó Trữ Lễ Hàn sẽ trở tay giết chết Lăng Sâm Viễn ngay tại chỗ đúng chứ?"
Hệ thống giữ im lặng.
"Cục cưng, sao cậu không nói chuyện gì thế?"
Hệ thống: [Ngậm miệng tích đức.]
Hệ thống: [Chết tiệt!]
Úc Tưởng: Không phải nó muốn ngậm miệng tích đức à? Sao lại nói thêm câu “chết tiệt” đó nữa thế?
Lần này hệ thống giống như gặp phải một sự đả kích vô cùng lớn, nó run rẩy nói: [Kiểm tra đo lường cho thấy… cốt truyện đang xảy ra sự biến động vô cùng lớn…]
Úc Tưởng: Là biến động lớn như nào?
Hệ thống mở miệng một cách khó khăn: [Là kiểu nam nữ chính không thể nào có một kết cục tốt đẹp, hạnh phúc.]
Úc Tưởng ngẩn người một lát, nghiêm trọng đến vậy ư? Vì sao chứ? Bởi vì hôm nay Lăng Sâm Viễn đến tìm cô nói muốn kết hôn à?
Nhưng mà theo cốt truyện gốc thì chắc chắn bên cạnh Lăng Sâm Viễn sẽ xuất hiện thêm một người vợ sắp cưới, cuối cùng người này sẽ trở thành chất xúc tác cho tình cảm của hai người bọn họ cơ mà?
Úc Tưởng: Cậu cảm nhận lại lần nữa, cảm nhận kỹ hơn một chút đi.
Hệ thống: [Hệ thống đã kiểm tra thì không thể nào có chuyện sai sót đâu.]
Úc Tưởng im lặng một lát, sau đó nhỏ giọng hỏi: Nếu vậy thì kết cục sẽ như thế nào? Cuối cùng thế giới này sẽ sụp đổ ư?
Sẽ không sụp đổ.
Có tiểu thuyết có kết cục vui vẻ hạnh phúc mĩ mãn thì tất nhiên là cũng có loại tiểu thuyết có kết thúc buồn.
Nhưng mà cốt truyện gốc sau chuyện này sẽ trở nên vô cùng lộn xộn... Cấp trên sẽ chú ý đến chỗ này rồi tiến hành cưỡng chế can thiệp.
Nhưng mà hệ thống không còn là hệ thống trong quá khứ nữa, nó đã trưởng thành rồi! Nó không còn là một hệ thống ngây thơ nữa rồi!
Nhưng mà nó lại không muốn nói thẳng kết quả đó cho Úc Tưởng nghe mà nó có suy nghĩ muốn hù dọa Úc Tưởng: [Đúng vậy.]
Úc Tưởng cũng hơi buồn một chút.
Bây giờ đã biết hối hận chưa?
Ai bảo cô cứ làm xằng làm bậy.
Hệ thống vui vẻ được một chút.
Úc Tưởng: "Có chút không nỡ..."
Cô nói: "Tôi vẫn chưa tiêu hết tiền nữa."
Hệ thống: [...]
Úc Tưởng nghĩ thông suốt sau đó lại thảo luận với nó: "Bây giờ tôi sẽ đến nhà hàng cao cấp, vung tiền một cách hào phóng, sau đó gọi khoảng ba mươi người mẫu nam đến một lúc, thế nào hả?"
Hệ thống: [?]
Úc Tưởng: "Được rồi, không được lành mạnh cho lắm."
Hệ thống: [?]
Cô đã bao giờ sống lành mạnh chắc?
Úc Tưởng: "Vòng eo của cậu cả Trữ vừa đẹp lại không phải trả tiền nữa. À hay là cứ lấy tiền đó đi quyên góp cứu trợ cho trẻ em vùng núi nhỉ?"
Hệ thống nghe thấy cô nói như vậy bằng vẻ mặt nghiêm trang thì hơi hoảng hốt.
Nếu sau này thế giới không sụp đổ mà cô lại tiêu hết tiền rồi thì lúc đó cô sẽ giết nó à?
Úc Tưởng nằm trên ghế sofa, thực sự bắt đầu tìm kiếm các dự án tài trợ trên các nền tảng lớn.
"Có nhiều người có trái tim biết yêu thương như vậy à..." Úc Tưởng thầm cảm thán.
Có nhiều trái tim yêu thương quyên góp đúng nơi đúng chỗ, quốc gia cũng tổ chức giúp đỡ những người nghèo, còn có các fan hâm mộ của các ngôi sao nổi tiếng cũng đang làm những hoạt động như là bữa trưa nhân ái gì đó… Nên trong lúc nhiều người vẫn chưa nhận ra được thì đời sống ở những vùng núi nghèo khó cũng đã dần được cải thiện.
Úc Tưởng vô cùng thích thú, cô nói: "Trước khi rời khỏi chúng ta làm thêm một điều gì đó khác biệt đi."
Bây giờ hệ thống hoảng hốt thật sự: [Tiêu tiền một cách bốc đồng như vậy là không được.]
Úc Tưởng: Cậu xem lại xem cậu đọc sách ít thế nào chứ? Cậu đã từng nghe thấy câu giàu có thì giúp ích cho thiên hạ chưa? Như vậy thì việc này không thể gọi là tiêu tiền một cách bốc đồng được, đúng không?
Úc Tưởng thoát khỏi trang web đó nhưng lại đăng một dòng trạng thái lên weibo.
@Ngư Ngư 232: Các studio chế tác game nhỏ có mong muốn được đầu tư có thể mang các dự án trò chơi đến tìm tôi, nếu các bạn muốn đề cử trò chơi thì cũng có thể nhắn lại dưới phần bình luận cho tôi biết.
Mọi người nhanh chóng phản hồi lại dưới phần bình luận.
[Cô Úc muốn làm nhà đầu tư à?]
[Hiếm khi thấy cô nói chuyện một cách nghiêm túc như vậy...]
[À, cái đó, tuy gần đây tôi rất thích cô nhưng mà tôi vẫn muốn nhắc nhở cô một điều, nhiều trò chơi đầu tư mấy trăm vạn vào nhưng vẫn không làm được trò trống gì cả. Hơn nữa bây giờ rất khó lấy số hiệu trò chơi nên cho dù cô có đầu tư thì cũng sẽ phải chịu lỗ vốn, như vậy thì có ý nghĩa gì cơ chứ? Nếu như vội vàng muốn kiếm tiền thì không bằng cứ quay thêm vài cái quảng cáo với Nguyên Cảnh Hoán còn hơn. Hề Đình cũng được đấy. Nếu không được nữa thì cô chờ Nhiễm Chương trở về để mở phòng phát sóng trực tiếp cùng cũng được.]
[Cách nói chuyện của bạn ở trên nghe không lọt tai lắm đấy, lát nữa fan Nguyên và fan Hề tràn vào thì chắc chắn sẽ món nợ này tính ở trên đầu Úc Tưởng.]
...
Úc Tưởng lướt nhanh qua phần bình luận chỉ có như vậy mà cũng có thể mắng nhau nữa à.
Thế nên, cô đành phải dứt khoát tắt đi.
Dù sao thì ai có nhu cầu sẽ tự biết đường mà tìm tới cô.
"Bây giờ chúng ta ra ngoài đi." Úc Tưởng mỉm cười nói.
Trái tim của hệ thống cũng run lên bần bật: [Đi đâu cơ? Đi suốt đêm để tới vùng nông thôn à?]
Úc Tưởng: "À không, cậu nghĩ đi đâu thế? Tôi muốn đi tìm Trữ Lễ Hàn mà."
Hệ thống: [?]
Úc Tưởng: "Hưởng thụ thêm lần cuối cùng."
Hệ thống: [?]
Không đúng, nếu như thế giới sụp đổ thật thì tại sao cô còn nghĩ đến chuyện này nữa chứ?
Hệ thống sốc đến nỗi mất hồn mất vía luôn rồi.
Úc Tưởng đi lên trên tầng, nhanh nhẹn thay một bộ quần áo, sau đó cô đi thẳng ra khỏi cửa.
Vừa đi được mấy bước thì Úc Tưởng phát hiện ra tuyết đã rơi rồi.
...Thôi, tuyết rơi thì cứ rơi đi, cô cũng lười về nhà lấy ô lắm.
Úc Tưởng vừa đi ra ngoài vừa mở phần mềm gọi xe ra, bắt đầu gọi xe.
Sau đó cô gọi điện cho Trữ Lễ Hàn, dường như người kia đang bận nên không nhận điện thoại. Nhưng điều này không thể làm khó được Úc Tưởng đâu, cô nhanh chóng gọi điện cho thư ký Vương.
Khi thư ký Vương nhận điện thoại thì vẫn có chút căng thẳng, anh ấy cho rằng trước đó Úc Tưởng bị hoảng sợ ở chỗ Trữ Sơn, rồi đến tận bây giờ mới hiện ra di chứng.
"Cô Úc, cô cảm thấy khó chịu ở đâu ạ?" Thư ký Vương hỏi.
"Không phải đâu.” Úc Tưởng dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Bây giờ cậu cả Trữ đang ở đâu?"
Khi thư ký Vương nghe thấy câu hỏi này thì anh ấy vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, bởi vì từ trước đến giờ Úc Tưởng không hề quan tâm đến những điều này.
Thư ký Vương nghĩ đến mối quan hệ ngày càng kỳ lạ gần đây giữa hai người, anh ấy cố gắng chọn lọc từ ngữ rồi nhanh chóng trả lời: "Bây giờ anh ấy đang ở tòa nhà Nguy Thịnh, cô Úc tìm cậu cả Trữ có chuyện gì không ạ? Cô có cần tôi chuyển lời hộ hay không? Hay là tôi chuyển điện thoại cho cậu cả ngay nhé?"
Úc Tưởng: "Không cần đâu."
Cô suy nghĩ một lát lại hỏi: "Bây giờ tôi sẽ đến đó, tôi có thể đi đến đó không?"
Úc Tưởng không có sở thích tạo “bất ngờ” cho người ta.
Cô vẫn cảm thấy nếu mối quan hệ vẫn chưa đến mức đó thì điều ngạc nhiên, bất ngờ sẽ biến thành sự sợ hãi.
Thư ký Vương ở đâu dây bên kia lại ngây người thêm một chút.
"Không được à?"
"Không, không." Thư ký Vương nhanh chóng lên tiếng: "Có thể chứ, khi nào cô đến đây ạ?"
Thư ký Vương táo bạo mà nhận lời trước.
"Để tôi xem khoảng cách từ đây đến đó là bao nhiêu.. . Ừm, mất tận bốn mươi phút đi đường cơ à, sao lại xa như vậy?" Úc Tưởng lẩm bẩm nói nhỏ.
Thư ký Vương thầm nghĩ có khi nào cô Úc bảo đường đến đây xa quá nên không đến nữa không?
"Chắc cũng phải tầm bốn mươi phút nữa tôi mới đến đó." Úc Tưởng nói.
"Một lát nữa gặp ạ?" Thư ký Vương hỏi.
"Ừ, một lát gặp." Úc Tưởng lên tiếng trả lời.
Bên này Úc Tưởng gọi được xe, đầu bên kia Thư ký Vương vẫn sợ ngây người, đứng nguyên tại chỗ.
Trợ lý Lâm nhìn thấy anh ấy vẫn đang đứng sững sờ trước phòng làm việc thì không khỏi thì thầm hỏi nhỏ: "Thư ký Vương, anh bị làm sao thế?"
Thư ký Vương lắc đầu: "Không có gì..."
Úc Tưởng chỉ từng đến tòa nhà Trữ thị chứ chưa từng tới đây, Thư ký Vương suy nghĩ một chút sợ cấp dưới không có mắt nhìn người nên vội vàng gọi một cuộc điện thoại cho lễ tân.
Trợ lý Lâm thấy bộ dáng của anh ấy như vậy thì không nhìn được cười hỏi: "Hôm nay có vị khách quý nào tới à?"
Thư ký Vương cười: "Còn quý hơn cả khách quý ấy chứ."
Trợ lý Lâm: "Ha ha đúng vậy không? Có phải đó là tổng giám đốc Tang không?"
Thư ký Vương lắc đầu: "Cậu sẽ biết ngay thôi, tôi vào trong phòng họp trước đây. Cậu đặt một cái đồng hồ báo thức cho tôi, tầm ba mươi phút sau nhớ gọi tôi đấy, à không hai mươi phút sau đi."
Thư ký Vương cảm thấy đôi khi cô Úc hơi mỏng manh một xíu, lỡ như không có ai đến đón cô thì cô phủi tay ra về thì làm sao bây giờ?
Phủi tay ra về thôi thì không nói, lỡ như cô lại hẹn Nguyên Cảnh Hoán gì đó đi ăn cơm thì phải làm sao bây giờ?
Trợ lý Lâm lơ mơ trả lời: "Hở? Hai mươi phút à? Ờ được thôi..."
Lúc này thư ký Vương mới đẩy cửa ra đi vào trong phòng họp.
Bây giờ cư dân mạng đang thảo luận xem cuối cùng Úc Tưởng có tiền hay không và cô đang có bao nhiêu tiền.
[Cô ấy còn muốn xây dựng hình tượng cô chiêu cậu ấm đấy à? Ai mà không biết là nhà họ Úc sắp sụp đổ đến nơi cơ chứ? Bản thân cô ấy khá là tài giỏi đấy nhưng cũng không cần phải cố gắng suy nghĩ đến những thứ không có thật như vậy.]
[Không phải là cô ấy đã nhận một số đơn hàng có giá trị cao đấy à?]
[Cho dù có cao đến mức nào thì cũng chỉ được mấy triệu thôi, không thể nào có giá trị hơn mười triệu được. Hơn nữa còn phải nộp thuế, tính ra cô ấy còn bao nhiêu tiền có thể đầu tư được? Cho dù có thể đầu tư thì cùng lắm đầu tư được hai trò chơi là hết sức rồi. Mà chỉ đầu tư được hai khoản thôi! Cô ấy đã mạnh miệng nói những lời đó trên weibo thì không chỉ có những chuyện như thế này.]
[Hay là đã kiếm được rất nhiều tiền từ chỗ con cái của giới thượng lưu kia?]
[À... Không cần phải nói lan man ra chỗ khác, thảo luận với nhau một cách lý trí hơn không được à? Tại sao cứ phải nghĩ tới mặt này chứ?
Cuối cùng cũng có một người chạy đến tạm ngừng cuộc tranh luận này, kéo mọi người đến topic khác.
[Có ai đã xem video của hội nghị thượng đỉnh y học lần này chưa?]
[Cái gì thế hả? Không phải chuyên ngành có liên quan, không quan tâm.]
[Cậu cả Trữ có tham dự đấy! Lần này có hình ảnh full HD, 360 độ không góc chết! Là thật đấy, đề nghị đi xem nhanh đi! Phía chính phủ đã đăng video lên rồi.]
[Mẹ nhà nó chứ?]
Lúc này cư dân mạng mới vội vàng chạy đi xem.
Trong số những vị “bạn trai” trong vụ bê bối của Úc Tưởng, trừ Nguyên Cảnh Hoán, Hề Đình và Nhiễm Chương có độ nổi tiếng cao thì ba người còn lại chỉ lộ mặt ở lần lúc trên hoang đảo đó.
Lần trước trong bữa tiệc nhà họ Kim, cậu cả Trữ cũng chỉ lộ ra chỗ chiếc gáy mà thôi.
Như vậy thì làm sao mọi người lại không tò mò được cơ chứ?
Hội nghị thượng đỉnh y học thật nhàm chán.
Nhưng mà...
[Mẹ nó chứ, tôi hâm mộ Úc Tưởng lắm lắm luôn ấy, cậu cả Trữ ăn mặc chỉnh tề ngồi ở ghế đầu càng đẹp trai hơn.]
[Bên cạnh cô ấy có ai mà không đẹp trai chứ, cảm ơn.]
[Trời ơi giọng nói cũng hay nữa này, cậu cả Trữ thật sự là tuyệt vời. Thật đáng tiếc mà, tại sao người như vậy không xuất hiện thường xuyên trước ống kính cơ chứ?]
Nghe đi nghe lại bọn họ không hiểu cái gì là phòng thí nghiệm sinh học hay nghiên cứu mới gì đó nhưng bọn họ nghe hiểu một điều.
[Cậu cả Trữ có rất nhiều tiền.]
[+1, dự án đầu tiên là dự án dược phẩm sinh học được đầu tư hàng năm với mức vốn khởi động là mười triệu.]
[Tôi đi lật lại báo cáo năm ngoái của công ty dược phẩm Hoa Tế là công ty do Trữ Lễ Hàn đứng tên đó, bọn họ đầu tư vào đó 123 triệu... Đô la Mỹ.]
[Mẹ kiếp?]
[Doanh thu năm ngoái của bọn họ là 559 triệu, ơ đúng là đô la Mỹ.]
[... Mẹ nó chứ, cả nhà tôi cùng khiếp sợ luôn này. Tôi vẫn nghĩ lĩnh vực dễ kiếm tiền nhất là bất động sản và giới giải trí chứ.]
[Bất động sản và giới giải trí có thể kiếm tiền thật nhưng vẫn không có cách nào so sánh được với những ngành nghề lớn như thế này đâu. Chẳng qua người bình thường có ít hiểu biết về hai ngành nghề đó hơn mà thôi, cánh cửa của ngành dược phẩm sinh học quá cao, nếu không có tiền thì cũng chỉ có thể làm nhái theo thuốc của người ta, chứ bản thân cũng không thể tự nghiên cứu phát triển được. Đôi khi chưa nghiên cứu ra được thì đã tự kéo bản thân vào hố chết ngắc rồi, có thể nói công ty dược phẩm Hoa Tế dùng sức của chính mình để phát triển thị trường trong nước chủ động nghiên cứu phát triển nhiều hơn. Cho nên, anh ấy còn trẻ như vậy vẫn có thể ngồi vào hàng ghế đầu. Luật chống độc quyền về cơ bản là không tồn tại, công ty dược phẩm Hoa Tế đã nắm trong tay vài bằng sáng chế và độc quyền ở mười mấy quốc gia rồi...]
[Tôi không nói nên lời thừa thãi nữa, a a a, tôi hâm mộ Úc Tưởng quá đi mất!]
[Cũng đâu cần phải hâm mộ như thế đâu, người ta chỉ có tiền thôi, lỡ đâu người ta chỉ chơi đùa nhưng không cưới thì sao? Trữ Lễ Hàn có xuất thân cực kì cao như thế thì càng không có chuyện kết hôn. Trừ khi học theo nhà giàu nọ di dời tài sản trước khi kết hôn...]
Một đoạn video của hội nghị thượng đỉnh y học đã làm cư dân mạng hóng hớt hiểu biết hơn về chuyện Ngư Ngư - Úc Tưởng có thể nuôi nhiều con cá đỉnh của chóp như thế cùng một lúc. Đây rốt cuộc là loại chuyện này đã kỳ lạ đến mức nào rồi cơ chứ.
Đúng lúc này.
[Hả? Cậu cả Trữ đang xem điện thoại đúng không?]
[Sao anh ấy đứng dậy rời khỏi đó rồi?]
Trữ Lễ Hàn rời khỏi cuộc họp hơn nửa tiếng.
Nhưng mà ý nghĩa biểu tượng của anh ấy quan trọng hơn cả ý nghĩa thực tế của nó, anh ấy rời khỏi đó để trao lại cơ hội phát biểu cho nhóm nghiên cứu trong phòng nghiên cứu sinh vật.
Phó tổng giám đốc ở bên cạnh Trữ Lễ Hàn phát biểu với tư cách trợ lý.