Tôi Tạo Nên Kỳ Tích Trong Truyện Ngược Nhờ Làm Cá Muối (Dịch Full)

Chương 24 - Chương 94: Úc Tưởng Bị Hai Sếp Lớn Kẹp Ở Giữa.

Unknown Chương 94: Úc Tưởng bị hai sếp lớn kẹp ở giữa.

 

Lúc Úc Tưởng đến nơi thì tổng giám đốc Tang vừa nói chuyện điện thoại với con trai mình xong.

 

 

Trợ lý của tổng giám đốc Tang vội bước đến, kéo ghế cho Úc Tưởng, đồng thời cũng đưa thực đơn cho cô.

 

 

Úc Tưởng hỏi: "Tổng giám đốc Tang đã gọi món chưa?"

 

 

 

 

“Vẫn chưa ạ, bà ấy định xem cô Úc muốn ăn gì.” Trợ lý đáp.

 

 

Úc Tưởng gật đầu, không chút ngượng ngùng tự nhiên lật xem thực đơn.

 

 

Cô đã nhiều lần ăn ở các nhà hàng cao cấp có lớn có nhỏ với Trữ Lễ Hàn, Úc Tưởng cô bây giờ chẳng còn là chó bản địa chính tông nữa.

 

 

"Món măng tây này, món súp cà chua này..."

 

 

Hầu hết các món ăn trong nhà hàng cao cấp đều tương đối ít nên Úc Tưởng gọi nhiều hơn hai món cũng không bị lãng phí.

 

 

Úc Tưởng gọi món rồi đẩy chúng về phía tổng giám đốc Tang, sau đó cô mới nghe thấy tổng giám đốc Tang nói: "Trữ Lễ Hàn vừa trở về sau chuyến công tác đến nơi khác.”

 

 

Úc Tưởng cúi đầu uống một ngụm nước trong ly trước, sau đó mới ngẩng đầu lên: “Dạ?”

 

 

 

 

“Ba chúng ta cùng ăn cơm nhé?” Tổng giám đốc Tang hỏi.

 

 

“Tất nhiên là được rồi ạ, bác mới là chủ nhà, bác không cần hỏi cháu đâu ạ.” Úc Tưởng khẽ chớp mắt.

 

 

Tổng giám đốc Tang nhìn chằm chằm vào hàng mi đang run run của cô và nghĩ.

 

 

Hừm, con bé không chỉ đẹp như đồ thủ công mỹ nghệ mà còn rất ngoan.

 

 

Trữ Sơn nói Tang Tâm Lan bị điên cũng có lý.

 

 

Không chỉ bởi vì Tang Tâm Lan đã cắt đứt hoàn toàn con đường làm ba của ông ta một lần nữa, mà còn bởi vì tổng giám đốc Tang có ham muốn kiểm soát mãnh liệt trên một số phương diện.

 

 

Ngoại lệ duy nhất đối với tổng giám đốc Tang là con trai của bà.

 

 

Không còn cách nào khác, cả hai đều có ham muốn kiểm soát rất mạnh nên khi va vào nhau, tất nhiên họ sẽ ngầm nhường chỗ cho nhau.

 

 

Tổng giám đốc Tang thu lại suy nghĩ trong đầu, khẽ nói: “Nhưng cô là người tôi muốn mở tiệc tiếp đãi, đương nhiên tôi muốn lắng nghe ý kiến của cô.”

 

 

Úc Tưởng cười cười, buột miệng nói: "Về điểm này, bác và cậu cả Trữ rất giống nhau."

 

 

Tổng giám đốc Tang kinh ngạc: “Hả?”

 

 

Úc Tưởng lại không nói thêm gì nữa.

 

 

Cô chỉ cảm thấy rằng tổng giám đốc Tang, người sẽ hỏi ý cô một cách cụ thể, rất giống với cậu cả Trữ, người chưa bao giờ hỏi bí mật của mẹ mình khi còn nhỏ.

 

 

Tổng giám đốc Tang không hỏi lại, nhưng mỗi câu này thôi cũng đủ khiến bà thấy vui.

 

 

Dường như sợi dây tình thân mẹ con mong manh của họ đã được kéo lại gần hơn một cách vô hình.

 

 

Lúc này tổng giám đốc Tang mới gọi điện thoại cho Trữ Lễ Hàn.

 

 

Trong khi chờ đợi các món ăn được đem ra, Trữ Lễ Hàn cũng vừa lúc tới nhà hàng. Anh đến, đặt hai túi giấy lên bàn trước.

 

 

“Quà này.” Trữ Lễ Hàn nói: “Cái này là của cô Úc, còn cái này là của mẹ.”

 

 

Điều này khác hẳn với nhà họ Ninh.

 

 

Đây là một món quà đúng nghĩa.

 

 

Úc Tưởng không cảm thấy kỳ lạ.

 

 

Lần trước cậu cả Trữ từ nước ngoài trở về cũng mang cho cô một món quà. Món quà đó vẫn còn được đeo trên cổ chân của cô.

 

 

Tổng giám đốc Tang thì khác.

 

 

Bà ngạc nhiên nhìn Trữ Lễ Hàn.

 

 

Hai mẹ con không hề có thói quen tặng quà cho nhau.

 

 

Tóm lại, cả hai dường như đã mất đi nhu cầu tình cảm, nhu cầu xã giao của những người bình thường. Khi có một liên minh mạnh trên thị trường, đó đã là món quà lớn nhất cho bên kia rồi.

 

 

Nhưng bây giờ Trữ Lễ Hàn lại có thêm một thói quen mới.

 

 

Anh sẽ đích thân chọn quà, còn gửi chúng đi.

 

 

Tổng giám đốc Tang vẫn còn chưa hết sang chấn tâm lý.

 

 

Mà Úc Tưởng đã sớm lấy cái hộp ra khỏi túi giấy, nhanh chóng mở ra.

 

 

Bên trong có đặt một chiếc trâm cài áo, vừa mở nắp ra đã thấy ánh sáng lấp lánh lung linh rực rỡ chiếu vào mắt.

 

 

Đây là một chiếc trâm cài áo làm bằng chất liệu đặc biệt, xoay hộp để thay đổi góc độ, dưới ánh sáng sẽ hiện ra những màu sắc khác nhau. Mà mỗi một màu như hồng nhạt, tím nhạt, xanh bạc hà… Dường như đều được bọc trong sắc vàng của nắng chiều, giao hoà rồi chiếu sáng cho nhau, huyền ảo khó tả.

 

 

“Cái này... Làm bằng vỏ sò sao?” Úc Tưởng kinh ngạc thốt lên.

 

 

Nhân viên phục vụ bên cạnh vẫn còn phân vân không biết nên kéo chiếc ghế nào nên Trữ Lễ Hàn đã tự làm, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Úc Tưởng.

 

 

“Ừm, cái này gọi là chạm khắc vỏ sò.” Trữ Lễ Hàn nói.

 

 

Úc Tưởng đã từng nghe một chút về nó.

 

 

Tuy nhiên, chạm khắc vỏ sò thường thấy chỉ hay chạm khắc hình của các loài chim, phong cảnh và những thứ tương tự.

 

 

Vì tính chất đặc thù của vỏ sò nên khi nó trở thành hàng thủ công xuất hiện trước mắt mọi người, dường như những gì tinh túy nhất đều hội tụ thành một thể.

 

 

Đây là một vẻ đẹp hoàn toàn khác với đá quý và ngọc bích.

 

 

Úc Tưởng lấy chiếc trâm cài áo ra.

 

 

Thứ này đặt trong lòng bàn tay trông rất nhỏ nhưng những đường nét khắc trên đó lại sống động như thật. Hoa văn rất mảnh, còn không to bằng hạt gạo.

 

 

"Cái này được chạm khắc từ vỏ ngọc trai." Trữ Lễ Hàn vừa nói vừa nhận khăn từ nhân viên phục vụ để lau tay.

 

 

Úc Tưởng chỉ vào thứ còn lại trong hộp, hỏi: “Đây là cái gì?”

 

 

Dưới chiếc trâm cài áo còn có những thứ hình chữ nhật, bầu dục trông như đồ mỹ nghệ. Chúng rất mỏng. Một số chúng trông giống tiền. Có chạm khắc hoa, chim bồ câu và đình đài lầu các vô cùng tinh xảo.

 

 

Úc Tưởng hỏi: “Cái này cũng được chạm khắc từ vỏ ngọc trai sao?”

 

 

Trữ Lễ Hàn: “Không phải. Cái này là tiền xu khảm trai.”

 

 

Tiền xu?

 

 

Úc Tưởng cầm một cái lên thử ước lượng.

 

 

Hèn chi trông giống tiền.

 

 

Tổng giám đốc Tang, một người có kiến thức sâu rộng lên tiếng: "Đây là một bộ sưu tập bản siêu nhỏ. Trong những năm gần đây, ở các cuộc đấu giá chúng không còn xuất hiện nhiều nữa. Bởi vì luôn có một vài người nước ngoài không hiểu tại sao hơn hai trăm năm trước, thợ thủ công của Trung Quốc lại chạm khắc ra được những hoa văn đẹp tuyệt vời, sống động như thật trên một diện tích nhỏ và còn có thể tăng thêm độ bóng cho vỏ sò hến như thế. Nhiều nhà sưu tập cho rằng đây là điều mà chỉ có máy móc mới có thể làm được."

 

 

Trữ Lễ Hàn lúc này mới nói thêm: "Vào thời nhà Thanh, loại tiền xu này được bán ra nước ngoài thông qua mười ba nơi tiêu thụ. Phần lớn chúng được một số gia tộc có quyền có thế ở nước ngoài dùng như tiền riêng. Em có thể thấy một số hình khắc con dấu của gia tộc trên tiền xu và xác định chúng đến từ đâu."

 

 

Trữ Lễ Hàn dừng một lát, sau đó tiếp tục kể về phần đáng giá nhất của thứ này: "Tại cuộc đấu giá từ thiện năm 2014, một tiền xu khảm trai đã được bán đấu giá với giá hai triệu bảng Anh."

 

 

Úc Tưởng bị sốc rồi.

 

 

Nó vừa đẹp vừa có giá trị thẩm mỹ và giá trị sưu tầm.

 

 

So với việc cô đưa cho Cao Học Huy một tấm thẻ hội viên của thư viện trực tuyến quốc gia, món quà này của cậu cả Trữ mới thực sự rất dụng tâm.

 

 

Úc Tưởng nắm chạm khắc vỏ sò và tiền xu trong lòng bàn tay, thích mê.

 

 

Thứ này hoàn toàn đánh trúng tâm tư cô gái nhỏ của cô và cả tình yêu tiền của cô nữa, à không phải.

 

 

Úc Tưởng liếm liếm môi dưới, nói với hệ thống: Hình như tôi càng thích cậu cả Trữ hơn rồi.

 

 

Hệ thống: [...]

 

 

Làm ơn nghĩ cho chiếc hệ thống độc thân này chút đi!

 

 

Nó vẫn tiếp tục lừa cô thì hơn!

 

 

"Tôi rất thích, cảm ơn cậu cả Trữ!" Úc Tưởng cất đồ vào trong hộp, lúc này cô mới nhận ra vấn đề - những đồng xu bên trong hộp có hình dạng khác nhau: "Những món này được lấy từ nhiều gia tộc khác nhau sao?"

 

 

Trữ Lễ Hàn thản nhiên gật đầu: "Ừm, ở đây có tổng cộng bốn bộ."

 

 

Khá lắm!

 

 

Cô cảm thấy rằng mình sắp bị Trữ Lễ Hàn làm sa đoạ hoàn toàn bằng mùi tiền!

 

 

Úc Tưởng không khỏi ngước mắt nhìn tổng giám đốc Tang.

 

 

Tổng giám đốc Tang không hề phản đối việc con trai mình tuỳ tiện tặng đồ có giá trị cao cho người khác.

 

 

Bà thấy Úc Tưởng rất thích, bèn hỏi: "Cô rất thích sao?"

 

 

Úc Tưởng gật gật đầu.

 

 

Tổng giám đốc Tang: “Tôi cũng rất thích sưu tập những món như thế này.”

 

 

Trữ Lễ Hàn thản nhiên bổ sung thêm: "Ừm, mẹ tôi có một nhà kho chuyên cất giữ đồ sưu tầm."

 

 

Chỉ cần nghe thôi, Úc Tưởng cũng có thể hình dung ra chiếc nhà kho chuyên chứa đồ sưu tầm đó quý giá cỡ nào.

 

 

Quả nhiên, sự bần cùng ngày xưa đã hạn chế sức tưởng tượng của tôi...

 

 

Lúc này tổng giám đốc Tang mới cẩn thận lấy món quà của mình ra.

 

 

Một chiếc bút ký tên.

 

 

Tổng giám đốc Tang ngước mắt lên nhìn nhìn Trữ Lễ Hàn.

 

 

Bà cảm thấy mình thoáng nhìn thấy một nét dịu dàng xuất hiện trên gương mặt vốn thờ ơ đó.

 

 

Bà không biết phải làm thế nào để trở thành một người mẹ tốt.

 

 

May mà từ trước tới nay, anh chưa bao giờ chê trách bà.

 

 

Bà chưa bao giờ tìm thấy một chút dịu dàng nào trong cuộc đời mình, nhưng con trai bà đã tìm được rồi.

 

 

Tổng giám đốc Tang nở nụ cười chân thành, bà nói: "Tôi cũng rất thích nó."

 

 

Bà lại quay đầu nhìn Úc Tưởng, cũng thấy thích.

 

 

Bầu không khí như vậy thực sự rất tuyệt.

 

 

Vì thế nên tổng giám đốc Tang đã đích thân múc cho Úc Tưởng một bát canh, bởi vì lượng thức ăn không nhiều, cơ bản là toàn bộ canh đều múc cho Úc Tưởng.

 

 

Úc Tưởng cũng không từ chối, vươn tay đón lấy.

 

 

“Muốn ăn không?” Trữ Lễ Hàn bên cạnh cầm đũa gắp thức ăn, gắp cho Úc Tưởng một miếng cá nhỏ.

 

 

Úc Tưởng: “Có.”

 

 

Nhìn cảnh này, hệ thống hoàn toàn tê liệt.

 

 

Vẫn chưa kết hôn? Vẫn chưa sinh em bé? Úc Tưởng này đã được hai người cùng lúc phục vụ? Bà mẹ chồng giàu có của cô sao có thể không ra oai phủ đầu mà còn múc canh cho cô?

 

 

Cô không có tay sao?

 

 

Làm như vậy sẽ khiến cô có lí do chính đáng để làm cá muối đấy, mấy người có biết không?

 

 

Chuyện này đến nữ chính truyện tổng giám đốc bá đạo nhìn thấy cũng phải tức giận!

 

 

Hệ thống thầm nghĩ trong phẫn nộ.

 

 

Khi Úc Tưởng đang cắn vịt gạo nếp, nước miếng tiết ra không ngừng.

 

 

Thì Trữ Sơn vừa mới đến nhà hàng cao cấp này.

 

 

May mà ông ta biết Tang Tâm Lan thích đến nhà hàng nào, nếu không ông ta cũng không thể đến đây.

 

 

“Chủ tịch Trữ?” Phục vụ đứng canh cửa nhìn thấy ông ta thì sửng sốt.

 

 

“Hôm nay tổng giám đốc Tang có mời ai ăn tối ở đây không?” Trữ Sơn hỏi.

 

 

“Có… Nhưng ông không được vào đâu ạ!” Người phục vụ lúng túng ngăn ông ta lại.

 

 

Trữ Sơn: "... Tôi và khách bên trong là người một nhà, tôi không thể vào sao?"

 

 

Nhân viên phục vụ càng thêm xấu hổ, cúi đầu khẽ nói: "Lần trước tổng giám đốc Tang gọi một mình ông chủ của chúng tôi đến và nói rằng ông không thể tới ăn ở đây."

 

 

Trữ Sơn lập tức cảm thấy xấu hổ.

 

 

Thư ký Lưu ở phía sau đã cầm luôn viên thuốc trợ tim tác dụng ngay, sẵn sàng chiến đấu.

 

 

Trữ Sơn nín thở hồi lâu, cuối cùng nói: "Nếu mấy người không chịu tiếp khách, tôi có thể đến 12315 để khiếu nại về nhà hàng của mấy người!"

 

 

Nhân viên phục vụ: !

 

 

Sau một hồi khó xử, nhân viên phục vụ cuối cùng cũng tìm đường lui: "Nếu như tổng giám đốc Tang nổi giận..."

 

 

Trữ Sơn mất kiên nhẫn nói: "Yên tâm đi, không liên quan gì đến mấy người!"

 

 

"Mấy người thì biết cái gì, tôi đây là tới cứu con dâu của tôi."

 

 

Nhân viên phục vụ: ?

 

 

Là đang nói về cô Úc sao?

 

 

Nhưng mà... Cô Úc và tổng giám đốc Tang ở cạnh nhau rất hoà thuận mà, nhất là sau khi cậu cả Trữ đến thì lại càng hòa thuận hơn. Cô ấy cần giải cứu chỗ nào?

 

 

Nhân viên phục vụ không hiểu ra sao.

 

 

Trữ Sơn bước vào trong với tâm tình đầy phức tạp.

 

 

Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày nếu ông ta muốn vào một nhà hàng lại phải dựa vào luật bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng quốc gia!

 

 

“Chủ tịch Trữ, khoan đã…” Trữ Sơn hùng hổ đi về phía trước, nhưng còn chưa tới gần, thư ký Lưu đã nắm lấy cánh tay ông ta.

 

 

Trữ Sơn không vui quay đầu lại: "Cậu làm cái quái gì vậy?"

 

 

Thư ký Lưu nói: “Ông có muốn ngồi đây nhìn một chút không? Tôi thấy không ổn..."

 

 

“Cái gì không ổn?”

 

 

"Tôi nghĩ cô Úc có vẻ… Rất hòa thuận với tổng giám đốc Tang!"

 

 

Trữ Sơn: ?

 

 

Trữ Sơn: “Không thể nào!”

 

 

Thư ký Lưu nói: "Chờ một chút, để tôi tìm hiểu giúp ông trước. Đừng để chúng ta tự mình đa tình, như vậy không phải làm mất hết mặt mũi của ông sao?"

 

 

Trữ Sơn cau mày, nhưng ông ta đúng là không muốn mất mặt thật, vậy nên ông ta bèn ngồi xuống phía sau bức bình phong, không nhúc nhích.

 

 

Sau đó thư ký Lưu bắt đầu ‘nhìn hình nói chuyện’: "Cô Úc vừa uống canh xong này, cậu cả cắt cho cô ấy một miếng bánh ngọt tráng miệng."

 

 

"Tổng giám đốc Tang gắp cho cô Úc một miếng măng tây."

 

 

"Hiện tại cậu cả đang đút cho cô Úc một muỗng canh trứng."

 

 

“Tổng giám đốc Tang bóc hạt cho cô Úc..."

 

 

Trữ Sơn: ???

 

 

Sao có thể?!

 

 

Trữ Sơn không nghe nổi nữa.

 

 

Đây là phát sóng trực tiếp cho ông ta xem toàn cảnh làm sao mà Úc Tưởng lại được vợ và con trai vốn luôn tỏ ra quyền cao chức trọng xa rời con người của ông ta lại hạ mình phục vụ bữa tối cho cô?

 

 

Ông ta là chồng của Tang Tâm Lan, là ba của Trữ Lễ Hàn.

 

 

Nhưng ông ta chưa bao giờ được hưởng đãi ngộ như vậy trước đây!

 

 

Trữ Sơn lại có chút ngạt thở.

 

 

Trong một khoảnh khắc, ông ta thậm chí còn nghi ngờ rằng một người như Úc Tưởng vốn được sinh ra để đánh bại ông ta.

 

 

Thư ký Lưu im lặng, nhìn thấy sắc mặt của ông ta không tốt, vội vàng an ủi: "Dù sao thì cô Úc đang có thai, tổng giám đốc Tang chắc cũng biết chuyện này."

 

 

Trữ Sơn đứng lên, nói với giọng điệu kỳ quái: "Bọn họ là người một nhà, tôi lại trở thành người ngoài."

 

 

Trữ Sơn quay người rời đi, không nói mình tới cứu Úc Tưởng nữa.

 

 

Ở lại đó để làm gì đâu? Ghen hơn, giận hơn, nhục hơn sao?

 

 

Khi Trữ Sơn còn trẻ, có lẽ ông ta chưa bao giờ nghĩ đến việc mình sẽ có ngày hôm nay.

 

 

Ông ta lê từng bước nặng trịch lên xe, cơn đau do gãy xương khiến ông ta rùng mình.

 

 

Con mẹ nó.

 

 

Rõ ràng ông ta có hai người con trai, tuy tình nhân đã chết, nhưng người vợ đầu tiên vẫn còn khoẻ mạnh.

 

 

Ông ta lại như ông già goá vợ!

 

 

Trái tim bị sự đố kỵ lấp đầy của Trữ Sơn bị giày vò.

 

 

Úc Tưởng cũng chán lắm rồi.

 

 

"No rồi hả?" Trữ Lễ Hàn hỏi.

 

 

Úc Tưởng gật đầu: "Món này ăn khá ngon."

 

 

"Khi nào em muốn ăn thì nói Dư Đồng lái xe chở em đến. Em chỉ cần để hóa đơn ở quầy lễ tân là được."

 

 

Úc Tưởng lắc đầu nói: "Thôi đi, cách Ngự Thái hơi xa."

 

 

Trữ Lễ Hàn gật đầu, thầm nghĩ trong lòng, lúc về phải bảo thư ký Vương tìm thêm những quán ăn ngon gần Ngự Thái mới được.

 

 

"Cô sống ở Ngự Thái à?" Tổng giám đốc Tang ngắt lời, hỏi.

 

 

"Dạ, nhà chủ tịch Trữ tặng cháu ở Ngự Thái." Úc Tưởng vừa lau tay vừa đáp.

 

 

Tổng giám đốc Tang đứng dậy: "Vậy đi thôi, tôi và Trữ Lễ Hàn sẽ đưa cô về."

 

 

Úc Tưởng gật đầu, với lấy chiếc áo khoác ngoài vừa cởi ra. Nhưng Trữ Lễ Hàn đã lấy nó nhanh hơn, khoác nó vào người cô.

 

 

Úc Tưởng luồn cánh tay của mình vào, tự kéo khóa.

 

 

Cả ba cùng nhau bước ra ngoài.

 

 

Trữ Lễ Hàn rất tự nhiên đi bên trái cô, tổng giám đốc Tang thì đi bên phải.

 

 

Úc Tưởng bị hai sếp lớn kẹp ở giữa.

 

 

Ai không biết sẽ phải thắc mắc, sao cô có đủ tiền để thuê hai người này làm vệ sĩ nhỉ?

 

 

Úc Tưởng chậc lưỡi.

 

 

Chờ đi ra ngoài.

 

 

Chương 95: Đám người nịnh bợ Úc Tưởng

 

Nói chứ.

 

 

Hai người này cao hơn cô, họ có thể cản gió thật này!

 

 

Úc Tưởng vẫn quay đầu, hỏi bậc tiền bối mang tính tượng trưng: "Tổng giám đốc Tang, bác có lạnh không?"

 

 

 

 

Giọng nói của tổng giám đốc Tang lạnh lùng như thời tiết lúc này: "Tôi không lạnh, cô lạnh à?"

 

 

Úc Tưởng: "Cháu vẫn ổn."

 

 

Trữ Lễ Hàn nhướng mi: "Chúng tôi cản gió có tốt không?"

 

 

Có thể nói anh rất hiểu Úc Tưởng.

 

 

Úc Tưởng vô tội chớp chớp mắt, không trả lời.

 

 

Tổng giám đốc Tang quay đầu nhìn, ánh mắt dừng lại ở trên người Úc Tưởng.

 

 

Nhiệt độ bên trong với bên ngoài có sự chênh lệch rất lớn, sau khi ra ngoài, chóp mũi của Úc Tưởng hơi đỏ lên vì lạnh. Có điều cũng còn may là khi gió thổi đến, chỉ sượt qua ngọn tóc của Úc Tưởng, sau đó thì cuốn đi.

 

 

 

 

Giống như bản thân bà và Trữ Lễ Hàn thật sự chắn gió cho Úc Tưởng.

 

 

Tổng giám đốc Tang cảm thấy rất thú vị.

 

 

Bà và Trữ Lễ Hàn cùng làm chung một chuyện là vì một cô gái nhìn qua thì xinh đẹp, tinh xảo lại dễ vỡ mà chặn gió lạnh.

 

 

Giống như là một loại hoạt động thân thiết giữa mẹ con của bà với Trữ Lễ Hàn đã chậm trễ trong rất nhiều năm trước.

 

 

Từ khi ra khỏi cửa hàng, đến khi vào trong xe, rồi lại trở lại Ngự Thái.

 

 

Cả dọc đường, Úc Tưởng đều không bị gió tuyết chạm vào dù chỉ một chút.

 

 

“Tổng giám đốc Tang có muốn vào uống ly trà hay không ạ?” Úc Tưởng lễ phép hỏi.

 

 

“Không cần đâu, lát nữa tôi còn có việc.” Tổng giám đốc Tang từ chối.

 

 

Hai mẹ con nhà này đều bận bịu vậy.

 

 

Úc Tưởng cũng không tiếp tục khuyên nhủ, cô nói tạm biệt với bọn họ rồi một thân ấm áp lên lầu thay áo ngủ.

 

 

Úc Tưởng đã ăn uống no say mệt mỏi ngã xuống sô pha, lúc này mới lấy điện thoại ra chơi trò chơi.

 

 

Sau khi chơi xong, cô mới lên Weibo lướt qua lướt lại tin tức.

 

 

Lúc này tin nóng trên Weibo đã bị một bài đăng của diễn đàn buôn chuyện khác chiếm lĩnh.

 

 

@Giải trí Hime: Nếu bạn chưa xem bài đăng này, tôi khuyên bạn nên xem thử, có tin đồn tiết lộ về nhà giàu sang quyền thế!

 

 

Úc Tưởng vừa thấy tin tức thì lập tức hưng phấn.

 

 

Cô thích hóng chuyện nhất!

 

 

Úc Tưởng nhấn vào bài đăng, liếc mắt một cái đã thấy hai chữ ‘Úc Tưởng’.

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Sao lại là tự mình hóng chuyện của mình thế này?

 

 

Quên đi, nhấn cũng nhấn vào rồi.

 

 

Úc Tưởng chăm chú xem kỹ.

 

 

“Tôi là nhân viên trong trung tâm thương mại Toàn Á, mấy ngày nay, quyền sở hữu của trung tâm thương mại xảy ra một chút biến động. Vốn dĩ đối với cái loại tôm tép như chúng tôi thì chuyện này cũng không phải là chuyện gì to tát. Dù sao quanh năm suốt tháng cũng không gặp được ông chủ lớn mấy lần. Nhưng mà điều quan trọng ở đây là… chủ bài đăng tình cờ biết được rằng, người đứng ra mua lại trung tâm thương mại này là Lương Quán.

 

 

Lương Quán là ai, bây giờ mọi người đều có thể tìm kiếm thông tin của anh ta. Anh ta là người của Trữ thị. Tin tức nội bộ đều nói rằng vị tổng giám đốc Lương này tự nói là muốn mua để tặng người. Thu nhập mỗi năm của Lương Quán rất cao nhưng cũng không mạnh bạo đến nỗi mua trung tâm thương mại tặng cho người khác chứ…”

 

 

1L: Cho nên… Là cậu cả Trữ muốn mua để tặng người? Tặng cho ai? Tặng cho Úc Tưởng sao?

 

 

2L: Mẹ nó? Mẹ nó! Mấy hôm trước tôi còn nói Úc Tưởng có thể có bao nhiêu tiền chứ. Nếu như thật sự là tặng cho Úc Tưởng thì thật xin lỗi tôi tự vả vào mặt mặt mình!

 

 

 

 

LZ: “Không phải đâu, mấy người đoán sai rồi. Lương Quán là tâm phúc của chủ tịch Trữ. Lúc mà chủ tịch Trữ còn nắm trong tay quyền quyết định thì rất nhiều hạng mục đều được giao cho Lương Quán.”

 

 

778L: Ồ, vậy trung tâm thương mại là do Trữ Sơn mua ư?

 

 

 

 

1100L: Chuyện này tôi cũng từng nghe rồi, không cần phải nghi ngờ gì nữa, trung tâm thương mại là do Trữ Sơn mua tặng cho Úc Tưởng. Một vài người trong giới kinh doanh đều biết rồi, gần đây Trữ Sơn mua đồ để tặng cho con dâu tương lai.

 

 

1101L: Tôi hâm mộ chết đi được! Vì thế thật ra Úc Tưởng không cần phải gả vào gia đình giàu sang quyền thế, bố chồng giàu có đã bắt đầu tặng quà cho cô rồi? Trước đây còn có người nói, Úc Tưởng thiếu tiền nên vội vàng gả cho gia đình giàu có, còn chưa chắc chắn có thể gả vào hay chưa… Chuyện này… có tính là bị vả mặt hay không? Vốn dĩ Úc Tưởng đâu cần phải vội vàng chứ!

 

 

1102L: Bây giờ tôi thật sự điên cuồng muốn biết, Úc Tưởng này, rốt cuộc có sức quyến rũ lớn như thế nào, rốt cuộc có thứ gì khiến bao nhiêu người yêu thích như vậy? Còn chưa kết hôn, đã bắt được bố chồng tương lai.

 

 

 

 

Úc Tưởng chỉ xem đến đây.

 

 

Là sự quyến rũ của lười biếng sao?

 

 

Hệ thống không nói gì.

 

 

Là sự quyến rũ của xiếc đi trên dây rồi nhảy lên nhảy xuống trêu chọc ông lão sao?

 

 

Úc Tưởng cất điện thoại, nhỏ giọng thầm thì: “Thật là kỳ lạ, tôi cũng chưa có cầm được hợp đồng, không có ký tên, cũng chưa đi xem cái trung tâm thương mại đó. Buổi tối hôm nay tôi mới biết chuyện này từ thư ký Lưu… Trên mạng sao lại có người biết chuyện mà tiết lộ nhanh như vậy?”

 

 

Hệ thống: [Có người muốn hại cô sao?]

 

 

Úc Tưởng không thèm quan tâm đến cái hệ thống thiếu thông minh này.

 

 

Suy nghĩ trong đầu cô quẹo một đường cong, chẳng bao lâu sau cô đã biết đây là tác phẩm của ai.

 

 

“Trữ Sơn còn mua thủy quân để tâng bốc mình đối xử với con dâu tương lai tốt như thế nào… Thật là thú vị.” Úc Tưởng bật cười.

 

Hệ thống: ?

 

 

Là Trữ Sơn làm ư?

 

 

Hệ thống cạn lời.

 

 

Nhớ lúc trước khi thế lực của Trữ Sơn còn hùng mạnh, dáng vẻ ông ta ngồi trước mặt Úc Tưởng mở miệng hỏi cô bao nhiêu tiền thì mới rời khỏi Trữ Lễ Hàn, dường như là chuyện của thế kỷ trước vậy, cũng không thể nào quay trở về như trước được nữa.

 

 

Khí thế muốn dạy cho Úc Tưởng một bài học lúc đó giờ còn đâu?

 

 

Kết quả là bị Úc Tưởng chỉnh lại thì lại làm những chuyện khó tin như vậy.

 

 

Trên mạng bàn tán sôi nổi, Ninh Nhạn cũng nhìn thấy.

 

 

Cô ta ghen tị đến phát điên.

 

 

Mới qua mấy ngày, dáng vẻ Ninh Nhạn đã tiều tụy đi nhiều.

 

 

Bị giày vò về cả tâm lý và sinh lý khiến cho cô ta hoàn toàn không còn dáng vẻ như trước nữa.

 

 

Ba Ninh không gặp được cậu cả Trữ nên không có cách nào để xin lỗi được, trở về thì ông ta lại trút giận trên người cô ta.

 

 

Ninh Nhạn không có cách nào, chỉ có thể thúc giục Ninh Ninh đi tìm Lăng Sâm Viễn.

 

 

Nhưng có cố gắng như thế nào cũng không liên lạc được với Lăng Sâm Viễn.

 

 

Ninh Nhạn hoàn toàn không thể tiếp nhận được kết quả này, cô ta thô lỗ nắm lấy vai của Ninh Ninh, lớn tiếng chất vấn cô ấy, tại sao Lăng Sâm Viễn không thích cô ấy, Lăng Sâm Viễn không phải là thích cô ấy sao.

 

 

Làm cho Ninh Ninh hoảng sợ, nhìn thấy cô ta thì sợ hãi.

 

 

Giờ phút này, Ninh Nhạn chỉ có thể đưa ra chủ ý cuối cùng cho ba Ninh: “Gọi điện thoại cho chủ tịch Trữ…”

 

 

Cô ta kể với ba Ninh về cuộc nói chuyện mà cô ta nghe lén được, còn nói cậu cả Trữ bây giờ ở bên cạnh Úc Tưởng là để trút giận mà thôi.

 

 

Bọn họ có thể khiến cho chủ tịch Trữ che chở họ.

 

 

“Bây giờ chủ tịch Trữ tặng trung tâm thương mại cho cô ta, nếu như chủ tịch Trữ biết mình bị lừa, ông ta sẽ tức giận gấp bội. Lại nghĩ tới chuyện cậu cả Trữ và Úc Tưởng hợp tác với nhau để lừa ông ta, ông ta sẽ càng tức giận hơn nữa.” Ninh Nhạn cúi thấp đầu, giọng nói nặng nề.

 

 

Ba Ninh không chút nghĩ ngợi ngay lập tức tóm lấy cọng rơm cứu mạng này.

 

 

Ông ta tìm số điện thoại của thư ký Trữ Sơn.

 

 

Đầu dây bên kia, thư ký Lưu tiếp điện thoại rồi đưa cho Trữ Sơn: “Có cô Ninh nói có việc muốn nói với ông. Chuyện này có liên quan đến cô Úc.”

 

 

Vừa nghe đến cô Úc.

 

 

Lúc này, Trữ Sơn mới chịu nhận điện thoại.

 

 

“Nói.” Trữ Sơn lạnh lùng nói.

 

 

Ninh Nhạn không tự chủ được mà rùng mình một cái nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tiếp tục nói: “Chủ tịch Trữ, hôm nay tôi muốn nói với ông một chuyện. Ông có biết không? Ông đã bị Úc Tưởng lừa rồi, cô ta ăn gan hùm mật gấu dám giở trò với cả ông…”

 

 

Trữ Sơn ‘đùng’ một cái đặt điện thoại xuống, lạnh lùng nhìn thẳng vào thư ký Lưu: “Tôi kêu cậu tìm người thay thế cho Úc Tưởng, từ đầu đến cuối chuyện này, trừ cậu và hai người thay thế kia, còn có ai biết nữa hay không?”

 

 

Thư ký Lưu: “Không, không có người nào biết nữa…”

 

 

Trữ Sơn nhíu mày lại, sắc mặt âm trầm khó coi.

 

 

Vậy cái cô Ninh kia làm sao lại biết được chuyện mất mặt của ông chứ?

 

 

Trữ Sơn một lần nữa cầm lấy điện thoại, căn bản không nghe thấy những gì Ninh Nhạn nói sau đó.

 

 

Mà Ninh Nhạn lúc này mới vừa trình bày xong ‘Tội ác tày trời’ của Úc Tưởng, Ninh Nhạn không nghe thấy âm thanh ở đầu dây bên kia, áp lực trong lòng cô ta ngày càng lớn. Cô ta lấy lại bình tĩnh, tiếp tục mở miệng nói: “Chủ tịch Trữ, tôi hy vọng ông có thể nhìn thấu bộ mặt thật của cô ta…”

 

 

Không cần phải nhìn nữa.

 

 

Đã đủ nát lắm rồi.

 

 

Sắc mặt Trữ Sơn ngày càng khó coi.

 

 

Chuyện ông ta bị Úc Tưởng giở trò, vốn dĩ bên ngoài không có người nào biết được.

 

 

Người này muốn làm cái gì? Muốn lấy chuyện này để uy hiếp ông ta sao? Muốn để cho tất cả mọi người đều thấy rằng ông ta đã già yếu không làm gì được nữa hay sao?

 

 

Trữ Sơn cười lạnh một tiếng: “Cô tên là gì?”

 

 

“Ninh, Ninh Nhạn.”

 

 

Trữ Sơn: “Tôi nhớ kỹ rồi.”

 

 

Cái gì?

 

 

Ninh Nhạn sửng sốt, đầu dây bên kia của điện thoại đã tắt máy.

 

 

Ba Ninh vội vàng hỏi cô chuyện như thế nào rồi nhưng cô ta lại không nói ra được kết quả.

 

 

Trữ Sơn chỉ hỏi tên của cô ta…

 

 

Ông ta không có ý muốn nói tiếp tục nói chuyện với cô.

 

 

Thậm chí… Thậm chí lúc ông ta hỏi tên cô, cô cảm thấy giọng nói của ông ta hơi đáng sợ.

 

 

Ninh Nhạn rùng mình một cái.

 

 

“Đi điều tra số điện thoại này và cái người tên là Ninh Nhạn kia.” Bên kia Trữ Sơn lạnh lùng ra lệnh.

 

 

Cô ta cho rằng cô ta là ai chứ?

 

 

Không phải ai cũng là người con gái mà con trai của ông ta yêu sâu sắc!

 

 

Ông ta không giải quyết vấn đề Úc Tưởng này nhưng ông ta có thể giải quyết người không thiết chuyện sống chết, dám nhắc chuyện này trước mặt ông ta để mỉa mai, uy hiếp ông!

 

 

Một bên khác, tổng giám đốc Tang theo chân Trữ Lễ Hàn chậm rãi đi vào cửa lớn của biệt thự.

 

 

Tổng giám đốc Tang nhìn qua một vòng, nói: “Rất nhiều năm không tới đây rồi.”

 

 

Trữ Lễ Hàn rót cho bà cốc nước.

 

 

Sau khi tổng giám đốc Tang uống nước xong mới hỏi: “Con rất thích cô Úc phải không?”

 

 

Ánh mắt Trữ Lễ Hàn nhẹ nhàng rung động: “Vâng.”

 

 

Tổng giám đốc Tang: “Cô Úc đó…”

 

 

“Cô ấy nói hôn nhân là chuyện thiêng liêng, muốn suy nghĩ cẩn thận.” Trữ Lễ Hàn trầm giọng nói.

 

 

Tổng giám đốc Tang: “…”

 

 

Tổng giám đốc Tang: “Con có bao giờ suy nghĩ đến quan hệ giữa các con hay chưa, có thể không chỉ có cách là bước vào hôn nhân?”

 

 

Trữ Lễ Hàn: ?

 

 

Tình nhân bí mật?

 

 

Đó chỉ là một cái cớ cho chuyện thân mật của họ trước đây.

 

 

Đương nhiên là bây giờ đã không còn thích hợp nữa.

 

 

Tổng giám đốc Tang: “Các con có thể yêu đương mà.”

 

 

Trữ Lễ Hàn: “…?”

 

 

Anh sững sờ một lúc như thể một cánh cửa đến thế giới mới đột nhiên mở ra.

 

 

Từ nhỏ Trữ Lễ Hàn đã rất thông minh và khá là độc lập.

 

 

Trong vấn đề ăn, mặc, ở, đi lại của anh ấy, tổng giám đốc Tang rất ít khi xen vào.

 

 

Sau khi anh ấy lớn lên thì càng không cần phải nói, thủ đoạn của anh ấy cũng vô cùng mạnh mẽ. Trong giới kinh doanh, anh ấy cũng không cần bà mở miệng chỉ dạy.

 

 

Đây là lần đầu tiên tổng giám đốc Tang có cảm giác là một phụ huynh chỉ bảo cho con trai, thậm chí là quan tâm cảm giác của con trai mình.

 

 

“Cô Úc còn nói với con chuyện gì nữa không?”

 

 

“… Nói con rất tốt.”

 

 

“Con bé phát cho con thẻ người tốt* sao?” Tổng giám đốc Tang sửng sốt.

 

 

*Thẻ người tốt: Được sử dụng để mô tả mối quan hệ giữa một người đàn ông và một người phụ nữ không chấp nhận ý định của bên kia và thể hiện sự từ chối.

 

 

Có điều bà ngay lập tức dùng kiến thức hạn hẹp về tình cảm của mình phân tích cho Trữ Lễ Hàn: “Không, không phải là thẻ người tốt. Kết hợp lời nói trước và sau của con bé, con bé nói hôn nhân là thiêng liêng, chứng tỏ con bé đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện kết hôn với con.”

 

 

Người trong cuộc mơ hồ.

 

 

Trữ Lễ Hàn nghe thấy những lời này, đương nhiên hiểu ngay ý nghĩa trong đó.

 

 

Nếu đổi thành một người khác.

 

 

Cho dù suy nghĩ cô cũng không muốn nghĩ.

 

 

Ngón tay của Trữ Lễ Hàn dùng sức nắm chặt lại, dưới vỏ bọc bình tĩnh tự tin là cảm xúc mãnh liệt cuồn cuộn, hầu như không thể nào kìm chế lại được.

 

 

Tổng giám đốc Tang lại thấp giọng nói mấy câu. Dù sao với mảnh đất tình cảm cằn cỗi đến nỗi khô hạn của bà thì thật sự bây giờ cũng không thể nói nhiều hơn được nữa.

 

 

Nhưng hôm nay tổng giám đốc Tang cảm thấy bầu không khí rất tốt, bà muốn nói chuyện nhiều hơn với Trữ Lễ Hàn.

 

 

“Hôm nay cô ấy rất ngoan.” Tổng giám đốc Tang mở đầu.

 

 

Trữ Lễ Hàn hơi bất ngờ: “Hả?”

 

 

Úc Tưởng… Ngoan ư?

 

 

Có lẽ lúc cô rúc vào trong lồng ngực anh là ngoan, lúc cô ngủ say là ngoan, lúc ánh mắt tha thiết nhìn chằm chằm vào đá quý cũng là ngoan.

 

 

Trữ Lễ Hàn nghĩ đến đây thì cảm thấy dục vọng tích cóp trong lòng đang chuyển động.

 

 

Tổng giám đốc Tang lạnh mặt nghiêm túc mà nói: “Con bé còn có chung sở thích với mẹ nữa.”

 

 

Trữ Lễ Hàn không có nói cho bà biết chuyện nhìn có vẻ là hai người có cùng sở thích.

 

 

Trên thực tế… Úc Tưởng thích cái giá trị phía sau của đồ vật hơn.

 

 

Người thích Úc Tưởng rất nhiều.

 

 

Nhưng có lẽ, dường như, chỉ có anh nhìn thấy một Úc Tưởng hoàn chỉnh nhiều mặt như vậy.

 

 

Khi cái suy nghĩ này xẹt qua trong đầu Trữ Lễ Hàn, đầu lưỡi anh dường như tiết ra vị ngọt ngào.

 

 

Từ trước đến nay, nói chuyện về sở thích chung đều là cách kéo gần khoảng cách lẫn nhau, cũng là một cách để khuấy động không khí.

 

 

Mà hôm nay, bọn họ ngồi với nhau nói về Úc Tưởng.

 

 

Tổng giám đốc Tang và Trữ Lễ Hàn đếm ưu điểm của Úc Tưởng.

 

 

Hai thư ký của bọn họ thì đứng một bên nghe.

 

 

Thư ký Vương nghe đến nỗi đầu ngơ ngác.

 

 

Người mà tổng giám đốc Tang đang nói thật sự là cô Úc ư?

 

 

Nếu cô Úc có một đám người hâm mộ để khen ngợi cô thì người hâm mộ không có não nhất, người đứng đầu chính là ở đây!

 

 

Chương 96: Cô cũng thật con mẹ nó: Đúng là thiên tài

 

Sáng sớm ngày hôm sau, Úc Tưởng còn chưa cả tỉnh ngủ đã nhận được cuộc gọi của Hề Đình.

 

 

Cô xoay người trong cái chăn ấm áp, miễn cưỡng mở mí mắt ra, thuận tay kéo Hề Đình vào danh sách đen.

 

 

Giấc ngủ này của Úc Tưởng kéo dài một mạch đến mười một giờ sáng. Cô chậm rãi ngồi dậy, lúc này cô mới thấy trên WeChat có mười mấy tin nhắn do Hề Đình gửi đến.

 

 

 

 

Cô cầm điện thoại di động lên nhìn.

 

 

[Em có ở nhà không?]

 

 

[Đã đàm phán xong rồi, có ekip sản xuất nhận rồi nhưng mà không đủ tài chính.]

 

 

[Em vẫn chưa dậy à?]

 

 

...

 

 

Trái lại Hề Đình không hỏi vì sao cô lại cho anh ta vào danh sách đen.

 

 

Úc Tưởng ấn cái chuông trên đầu giường, sau đó đứng dậy đi vào phòng tắm. Vừa đi cô vừa không nhịn được ngáp dài.

 

 

 

 

Hình như càng ngày mình càng thấy buồn ngủ. Úc Tưởng nghĩ bụng.

 

 

Chờ đến khi cô rửa mặt xong đi ra, đúng lúc Dư Đồng gõ cửa bước vào, bê cho cô một cốc nước ấm.

 

 

Úc Tưởng nói “Cảm ơn”, cô nhận lấy nước ấm uống hai ngụm rồi mới gọi điện lại cho Hề Đình.

 

 

Ở đầu bên kia điện thoại.

 

 

Quản lý của Hề Đình đang nói với giọng điệu khá phức tạp: “Cô Úc này cũng yếu ớt mong manh thật đấy, cậu gọi điện thôi mà cô ta cũng block cậu nữa? Chẳng phải chuyện này là do cô ta nhờ cậu làm sao? Giờ đã mấy giờ rồi mà sao cô ta còn chưa dậy?”

 

 

Sau đó điện thoại của Hề Đình vang lên.

 

 

Quản lý nghe thấy tiếng là lập tức ngậm miệng lại.

 

 

Bọn họ nhanh chóng hẹn địa điểm gặp mặt thông qua điện thoại.

 

 

Hề Đình cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía quản lý: “Anh không cảm thấy thái độ của mấy nhà sản xuất kia thay đổi quá nhanh à?”

 

 

Quản lý: “Cái gì cơ?”

 

 

Hề Đình: “Anh không xem tin tức à? Hiện tại toàn mạng xã hội đều đang bàn tán xôn xao về tác phẩm tặng nguyên cho cô Úc một toà trung tâm thương mại của Trữ Sơn đấy.”

 

 

Quản lý không phải kẻ ngốc, anh ta lập tức nhận ra: “... Đám người này đúng là gió chiều nào thì theo chiều ấy, bọn họ vừa mới thấy tin này cái đã quay xe đồng ý sản xuất chương trình này với cậu à? Nhưng mà tôi nói thật, chương trình chưa chắc đã dễ kiếm đầu tư đâu.”

 

 

Hề Đình: “Tôi đầu tư một nửa.”

 

 

Trả giá bằng tiền tươi thóc thật, đương nhiên không đơn giản chỉ vì bản thân Úc Tưởng thích tiền, mà là giờ Hề Đình cũng đang gặp khó khăn trong thời kỳ thay đổi hình tượng, vốn dĩ đang rất là mông lông rồi.

 

 

Hề Đình biết rõ chỉ dựa vào quản lý của anh ta thôi thì khó mà có thể vượt qua được Nguyên Cảnh Hoán đã từng là ảnh đế.

 

 

Rất có thể từ giờ giải thưởng này sẽ trở thành vạch ranh giới giữa hai người bọn họ.

 

 

Vậy chẳng thà anh ta đi làm chuyện khác, dù sao cũng đang rảnh rỗi.

 

 

“Cậu điên rồi hả? Cậu còn dám tự đầu tư một nửa nữa?” Quản lý nghẹn họng nhìn trân trối.

 

 

Nhưng dù quản lý có kháng nghị như thế nào cũng vô dụng.

 

 

Nửa tiếng sau, Hề Đình và hai nhà sản xuất đã cùng đến nhà hàng để gặp Úc Tưởng.

 

 

Thật ra có rất nhiều người chỉ mới nghe nói chứ chưa từng thật sự gặp được Úc Tưởng.

 

 

Nhà sản xuất phim nhìn thấy cô thì sửng sốt.

 

 

Trong lòng không nhịn được thầm nghĩ, bảo sao trên mạng có người tung hô nói sắc đẹp của Úc Tưởng có thể lấn át được mấy ngôi sao nữ kia. Cô thật sự quá xinh đẹp, lười biếng tựa trên ghế, áo khoác vắt lên lưng ghế, một đoạn cổ áo lông rơi trên tay vịn, cô giơ tay ra cầm lấy. Làn da trắng như tuyết đè lên cổ áo lông màu xám đen trông mà rạng rỡ lóa mắt.

 

 

Quản lý của Hề Đình cũng vô thức nuốt lại tất cả những lời phàn nàn vào bụng.

 

 

“Mời mọi người ngồi.” Úc Tưởng lười đứng dậy chào hỏi: “Gọi món trước đã rồi hẵng nói chương trình làm như thế nào sau.”

 

 

Thật ra tất cả đều đến vì Trữ thị đứng sau lưng Úc Tưởng, chứ không có mấy người thật sự muốn nghe cô nói xem nên làm gameshow như nào.

 

 

Cô cũng không chuyên về ngành này, trước đó cũng chưa từng giao thiệp gì với giới này.

 

 

Cô cứ nói làm là làm được à?

 

 

Đồ ăn nhanh chóng được bê lên, bữa sáng Úc Tưởng ăn ít nên lúc này cô cũng từ tốn ăn nhiều hơn đôi chút.

 

 

“Làm phiền anh Hề nói rõ với hai người họ.” Úc Tưởng cất lời mà không hề ngẩng đầu.

 

 

Quản lý của Hề Đình: “...”

 

 

Được lắm.

 

 

Giờ Hề Đình lại thành cái loa của cô, tốn công nói thêm mấy câu thôi cô cũng lười được à?

 

 

Thật ra thì Hề Đình có hơi băn khoăn: “Cứ nói thế cho bọn họ nghe luôn?”

 

 

Úc Tưởng: “Ý tưởng này đâu phải là của tôi.” Cô chỉ kể lại theo gameshow kiếp trước cô từng xem thôi.

 

 

Nhưng Úc Tưởng lại đổi lời: “Phải làm lại theo đúng khuôn mẫu một chương trình rồi phát sóng, nhưng phải xem xem hai người này có dám không đã.”

 

 

Mọi người nghĩ đến mấy ông thần Phật đứng sau lưng cô, lập tức rùng mình một cái.

 

 

Đúng vậy.

 

 

Ai dám chứ?

 

 

Úc Tưởng hớp một ngụm canh, cảm thấy mình tỉnh queo buông lời tàn nhẫn rất có cảm giác giống kẻ xấu ỷ mạnh ức hiếp người ta.

 

 

Úc Tưởng: May mà lúc trước cậu để tôi làm bia đỡ đạn đấy.

 

 

Hệ thống: ?

 

 

Úc Tưởng: Nếu để tôi làm nữ chính xinh đẹp tốt bụng thật thì tôi càng không làm được.

 

 

Hệ thống: [...]

 

 

Hề Đình ở bên cạnh trao đổi với bọn họ một lúc lâu.

 

 

Úc Tưởng cũng lặng lẽ ăn không ngớt miệng trong lúc đó. Chờ đến khi cô cơm nước xong, chuyện này cũng coi như đã bàn bạc ổn thỏa. Úc Tưởng giơ tay chỉ vào một người trong số hai người kia: “Vậy tôi sẽ hợp tác với ông Chu ở nhà đài Á Ca.”

 

 

Quản lý của Hề Đình không nhịn được thầm lẩm bẩm.

 

 

Thế này chẳng phải quá khôi hài à? Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà cô đã quyết định được luôn rồi?

 

 

“Nhưng còn phải kéo đầu tư, cô xem...” Ông Chu kia lộ vẻ vui như mở cờ trong bụng, ông ta xoa tay, chỉ còn chờ mỗi Úc Tưởng mở miệng bảo Trữ thị rót vốn nữa thôi.

 

 

Úc Tưởng: “Tôi đầu tư.”

 

 

Dù sao cũng là tiền của Trữ Sơn, cô không thấy tiếc.

 

 

Úc Tưởng: “Tôi đầu tư mười triệu tệ, sau đó mọi người tự lôi kéo thương hiệu tài trợ đi, không kéo được thì thôi. Quay mùa đầu tiên trước đã. Khách mời như thế nào cũng rất quan trọng, tôi sẽ cho mọi người danh sách.”

 

 

Muốn gameshow xuất sắc thì khách mời là điều cực kì quan trọng.

 

 

Mười triệu tệ?!

 

 

Cô lấy đâu ra nhiều tiền như thế?

 

 

Mọi người liếc nhìn nhau rồi nghĩ đến tin đồn nghe được trên mạng, trong lòng khiếp đảm vô cùng.

 

 

Những cư dân mạng kia khinh Úc Tưởng quá rồi!

 

 

Cô đầu tư trò chơi xong mà vẫn còn nhiều tiền như vậy sao? Chẳng phải nhà họ Úc sắp lụi bại rồi còn gì?

 

 

Chờ bên phía Úc Tưởng làm việc xong thì cũng đã hai giờ chiều.

 

 

Sau khi về đến nhà cô gửi yêu cầu về khách mời cho Hề Đình, tiện đường lại gọi thêm mấy cuộc điện thoại nữa. Cô hỏi những thương hiệu chăm sóc da, làm đẹp và thực phẩm lúc trước chuẩn bị tìm cô quảng cáo.

 

 

Tuy lúc ấy Úc Tưởng vì phát sóng trực tiếp mà bản thân có thêm chút giá trị thương mại. Nhưng tất cả đều không bằng được độ nổi tiếng của tên tuổi hiện tại.

 

 

Bên kia gần như không chút do dự, chỉ khẽ cắn môi đã đồng ý.

 

 

Hệ thống: [Cô để ý chuyện làm gameshow với trò chơi vậy à? Cô tích cóp tiền cho phản diện nhỏ hả? Chẳng phải cô nói cô muốn phản diện nhỏ nuôi cô sao?]

 

 

Úc Tưởng: Đúng vậy.

 

 

Cô đau đớn không thôi nói: Nhưng có là thiên tài đến đâu đi chăng nữa thì cậu đã thấy ai trước năm tuổi có thể kiếm ra tiền chưa?

 

 

Trong lòng hệ thống nói có thể lắm chứ.

 

 

Mới là phôi thai trong bụng cô thôi mà đã mang đi lừa tiền của Trữ Sơn được rồi.

 

 

Suy nghĩ này xuất hiện cũng khiến chính hệ thống giật nảy mình. Thế là nó bị Úc Tưởng dạy hư rồi à?

 

 

Úc Tưởng mới cất điện thoại đi chưa được mấy giây, điện thoại lại vang lên. Vậy mà bác cả nhà họ Úc lại đến tìm cô.

 

 

Úc Tưởng nghi ngờ đi đến chỗ cổng lớn.

 

 

Bác cả vừa nhìn thấy cô đã thả lỏng, thở phào một hơi: “Bác đến Khải Tinh mà không gặp được cháu nên mới đến đây. Cháu cầm lấy cái này đi. Trước đấy Trữ Sơn có đến nhà hỏi sổ hộ khẩu của cháu.”

 

 

Úc Tưởng giật mình đưa tay ra nhận lấy, sau đó cô mới nhận ra được đại khái Trữ Sơn muốn làm gì...

 

 

Trữ Sơn quyết định không đấu đá với mấy đứa con trai nữa?

 

 

Mà ông ta muốn đóng gói cô đưa luôn cho con ông ta? Đưa cho ai đây?

 

 

Úc Tưởng đoán có khả năng cao sẽ là Lăng Sâm Viễn.

 

 

Úc Tưởng thấy hơi khó chịu.

 

 

Lão già chết bầm này, lúc nào cũng bụng đầy mưu mô!

 

 

“Trời rét buốt thế này, bác đến đưa đồ cho cháu cũng vất vả.” Úc Tưởng nói rồi bảo Dư Đồng đi mua cho bác cả một cốc cà phê nóng.

 

 

Chờ khi Úc Tưởng xoay người đi xa dần, bác cả cầm cốc cà phê nóng đứng sững sờ tại chỗ.

 

 

Gì thế này, chỉ một cốc cà phê thôi sao???

 

 

Nhưng bác cả lại nhanh chóng nghĩ thông suốt.

 

 

Bởi vì ông ta nghĩ đi nghĩ lại mới phát hiện từ nhỏ đến lớn Úc Tưởng chỉ có lấy của người ngoài, chứ không cho đi bao giờ. Có thể mua cho ông ta một cốc cà phê là đã phải cảm tạ trời đất lắm rồi.

 

 

Dù sao thái độ của Úc Tưởng không quan trọng.

 

 

Quan trọng là cậu cả Trữ thấy được sự đánh đổi và tận tâm của ông ta là được!

 

 

Bác cả càng nghĩ càng cảm thấy có lý, lúc này ông ta mới thỏa mãn mà quay người ra về.

 

 

...

 

 

Đêm đó sau khi Trữ Lễ Hàn nói chuyện với tổng giám đốc Tang xong, anh lập tức ra nước ngoài xử lý công việc. Chờ đến khi anh về nước thì gameshow cùng tên với trò chơi ‘thám tử tài ba’ đã quay xong mùa một, chính thức được ra mắt trên nền tảng mạng xã hội.

 

 

[Gameshow mới của anh nhà tôi! Xông lên!]

 

 

[Đây là hình thức gameshow gì thế? Mấy MC cùng nhau tìm hung thủ à?]

 

 

[Sao lại là nhà đài Á Ca? Nhà đài này chẳng ra gì cả… Ai làm gameshow này thế?]

 

 

Gameshow này xuất hiện sự phân cực khá kỳ lạ.

 

 

Mọi người nhấn vào là vì Hề Đình, sau đó phát hiện trong số MC có hai người khá trâu bò, là MC được nhiều người biết đến. Nếu nói vậy rồi thêm cả diễn viên nổi tiếng Hề Đình nữa thì chắc chắn tổ chương trình cũng khá khẩm nhỉ? Nếu không thì sao có thể mời được mấy nhân vật tầm cỡ như này?

 

 

Nhưng nhìn sang hai MC còn lại đi?

 

 

Không có tiếng tăm gì, mờ nhạt đến nỗi mẹ đẻ cũng không nhận ra, vừa nhìn đã biết là kiểu người có cát xê rẻ bèo.

 

 

Nhìn đến tên thương hiệu tài trợ lại càng thấy kỳ lạ hơn.

 

 

[Túc Thấm? Hình như là thương hiệu nội địa đúng không? Đúng thật là mức độ nhận diện không được cao lắm.]

 

 

[Thực phẩm bình dân. Tên này cũng rất bình thường…]

 

 

[Sao tên thương hiệu tài trợ nghe cứ có mùi keo kiệt thế nhỉ?]

 

 

[Rốt cuộc vì sao Hề Đình lại đến tham gia chương trình như này thế?]

 

 

Lúc này Úc Tưởng đang ở trong nhà xem phát sóng trực tiếp, vô số bình luận lướt qua cũng đập thẳng vào mắt cô.

 

 

Người ở thế giới này vẫn chưa biết, một chương trình như này sẽ hoàn toàn mang cái gọi là hình thức người chơi lập đội ngoại tuyến với tên “giết kịch bản” đến mọi miền tổ quốc.

 

 

Cũng vì vậy mà game online được hưởng lợi.

 

 

Trò chơi mà cô đầu tư sẽ thua lỗ ư?

 

 

Không.

 

 

Nói đến đây, cô lại không thể không cảm ơn ‘sự trả giá’ của Trữ Sơn.

 

 

Úc Tưởng nhẹ nhàng chớp mắt.

 

 

Lúc này điện thoại di động của cô vang lên.

 

 

Cô nghe máy, ở đầu bên kia vang lên tiếng của Lăng Sâm Viễn: “Thám tử tài ba... Gameshow này là cô đầu tư à?”

 

 

Úc Tưởng không thấy thắc mắc vì sao Lăng Sâm Viễn lại biết.

 

 

Nếu Lăng Sâm Viễn vẫn luôn để ý đến cô, vậy làm nam chính của nguyên tác, tất nhiên anh ta có thể biết được tình hình gần đây của cô.

 

 

“Người anh cả kia của tôi không kêu gọi giúp cô mấy nhà tài trợ tốt hơn à?” Ở đầu bên kia, Lăng Sâm Viễn hỏi.

 

 

Úc Tưởng không trả lời lại anh ta.

 

 

Bởi vì lúc này đột nhiên chuông cửa vang lên, mà Dư Đồng mới ra đi ra ngoài mua đồ ăn cho cô, giờ cũng chỉ có tự cô ra mở cửa.

 

 

Úc Tưởng bỏ điện thoại, đứng dậy ra cửa, nhìn camera gắn trên tường.

 

 

… Trữ Lễ Hàn đứng ngoài cửa với thân mình phủ đầy tuyết trắng.

 

 

Úc Tưởng mở cửa trước.

 

 

Mà đâu bên kia điện thoại, Lăng Sâm Viễn còn đang hỏi: “Cô cảm thấy HCC thế nào?”

 

 

HCC là một thương hiệu điện thoại hiện đang khá nổi tiếng.

 

 

“Hoặc là ES?”

 

 

Đây là một thương hiệu mỹ phẩm chăm sóc da nổi tiếng dành cho quý bà ở nước Anh.

 

 

Ẩn ý là Lăng Sâm Viễn có thể kêu gọi được những nhà tài trợ như vậy cho cô.

 

 

Nhưng giờ đây Úc Tưởng cầm lấy điện thoại, cô lại nghiêng đầu nhìn Trữ Lễ Hàn.

 

 

Sao giờ này mà anh còn đến đây tìm cô, có chuyện gì sao?

 

 

Úc Tưởng không mấy hứng thú với người ở đầu bên kia điện thoại, cô hạ giọng ngắt lời Lăng Sâm Viễn: “Có thể đạt được lợi nhuận cao nhất với số tiền đầu tư ít ỏi thì sao tôi phải bỏ ra nhiều thế làm gì? Anh phá của quá đấy.”

 

 

Úc Tưởng cúp điện thoại của Lăng Sâm Viễn.

 

 

Lăng Sâm Viễn ở kia đầu thu lại điện thoại, vuốt ve màn hình.

 

 

Anh ta hơi bối rối, cứ ngỡ Úc Tưởng sẽ không từ chối bất cứ ai mang lại lợi ích cho cô...

 

 

Ngay vào lúc tất cả mọi người đang xem chương trình.

 

 

Trữ Lễ Hàn khẽ nói: “Nhìn ra ngoài cửa đi.”

 

 

Hả?

 

 

Úc Tưởng đánh mắt nhìn sang.

 

 

Không gian ngoài cửa đen kịt, có vài tia sáng lẻ tẻ điểm xuyết trên bầu trời đêm, thình lình có đóa pháo hoa nổ tung.

 

 

Tiếp theo đó là hết đoá này đến đoá khác.

 

 

Rực rỡ như sao băng.

 

 

Đây là chuyện có hoa không có quả duy nhất mà đời này cậu cả Trữ từng làm.

 

 

Thậm chí ý tưởng xếp nến thành hình trái tim do tổng giám đốc Tang bày ra cho anh cũng bị anh từ chối.

 

 

Mà lúc này, trên màn hình chương trình vẫn đang tiếp tục, MC chính vừa mới mời khách mời đặc biệt của mùa một này.

 

 

Trong thoáng chốc khi Nguyên Cảnh Hoán xuất hiện trên màn hình, khu bình luận lập tức nổ tung.

 

 

[Đậu má! Ai mà trâu bò thế? Có thể mời cả Hề Đình và Nguyên Cảnh Hoán cùng tham gia chung một chương trình? Không sợ chương trình này nổ tung à?]

 

 

Rating chương trình trong nháy mắt tăng vọt lên đến đỉnh điểm, thu hút ngày càng nhiều người qua đường nhấn vào xem.

 

 

Bấy giờ quản lý của Hề Đình và Nguyên Cảnh Hoán đang cùng ngồi trong phòng nghỉ.

 

 

Bọn họ đều đang theo dõi chương trình.

 

 

Ai mà trâu bò thế ư?

 

 

Úc Tưởng chứ ai vào đây nữa.

 

 

Bọn họ thật sự phục cô sát đất.

 

 

Tám kiếp chưa từng thấy ai như vậy!

 

 

Cô làm cả hai người cùng theo đuổi mình, còn là đối thủ một mất một còn của nhau vào chung gameshow do cô đầu tư, dùng hai người họ để kiếm tiền làm việc cho cô? Gameshow kiếm được lợi nhuận còn phải nuôi ngược lại trò chơi của cô nữa!

 

 

Mẹ nó cô quả đúng là thiên tài đấy Úc Tưởng ạ!

 

 

Chương 97: Yêu đương à: Mới ngày đầu tiên đã làm cái này?

 

“Còn cả đây nữa.” Úc Tưởng nghe thấy Trữ Lễ Hàn nói.

 

 

Hả? Cái gì cơ?

 

 

Lần này không phải là đá quý ngọc ngà lung linh được lựa chọn tỉ mỉ, cũng không phải những vỏ sò được chạm khắc hay chi phiếu, cũng không phải dây chuyền vàng.

 

 

 

 

Trữ Lễ Hàn chậm rãi rút tay trái đang đút trong túi áo khoác rồi giơ ra trước mặt Úc Tưởng.

 

 

Úc Tưởng vươn tay nhận lấy theo phản xạ.

 

 

Da thịt cả hai chạm vào nhau, truyền cho nhau hơi ấm. Ủa? Trống trơn vậy?

 

 

Úc Tưởng còn chưa kịp phản ứng thì Trữ Lễ Hàn đã buông tay, một thứ màu vàng nhạt còn lấp lánh ánh sáng xanh xuất hiện trên đầu ngón tay Úc Tưởng. Điểm sáng kia chậm rãi bay lên không trung.

 

 

Là… Đom đóm.

 

 

Trữ Lễ Hàn kể lại bằng chất giọng đều đều: “Khi anh mới đến New Zealand, gia tộc Williams đã lái xe đưa anh đến núi Cook. Anh vừa mở cửa xe ra đã thấy nó.

 

 

Ông Williams nói, ở chỗ ấy có một hang đom đóm, bên trong đó có rất nhiều thứ xinh đẹp giống như này.”

 

 

 

 

“Trong đêm tối, thân hình nhỏ bé có thể toả ra ánh sáng rực rỡ. Thứ này nhìn cũng khá đẹp. Anh nghĩ hay là bắt cho em một con để em xem thử. Sau đó anh đã mang nó về đây.”

 

 

Úc Tưởng sững sờ.

 

 

Chẳng vì chuyện gì khác.

 

 

Chỉ là vì anh vừa hay gặp được một sinh vật đẹp nên đã mang về cho cô xem.

 

 

Anh vượt qua đại dương bao la, cách xa muôn trùng cây số, thông qua rất nhiều thủ tục phê duyệt phức tạp, trải qua những lần chờ đợi dài đẵng chỉ để mang theo một con đom đóm nhỏ như vậy trở về.

 

 

Dường như nó lại càng ý nghĩa hơn cả những món quà được chọn lựa cẩn thận, quý giá xiết bao.

 

 

Giống như khi người đàn ông đi trên đường, phát hiện ven đường có đoá hoa xinh xinh, giọt sương trên hoa cũng đẹp, ngay cả ánh nắng mặt trời rơi xuống vào giây phút này cũng thế.

 

 

Ở đâu mà chẳng có hoa, ở đâu mà chẳng có sương sớm, ở đâu mà chẳng có tia nắng rạng rỡ chứ?

 

 

Nhưng anh lại mang khoảnh khắc đó, mang vẻ đẹp trong mắt anh khi ấy về cho cô.

 

 

Úc Tưởng khẽ hít thở, cô vô thức vươn tay lên bắt lấy chú đom đóm đang bay.

 

 

Ha.

 

 

Như lớp tục tằn dần tróc, trở thành những điều thơ mộng.

 

 

Không, hình như không phải gọi là thơ mộng.

 

 

Nó như sự dịu dàng đang lặng lẽ tuôn ra từ một kẻ phản diện vậy.

 

 

Cảm giác của cô… Chắc không sai đâu nhỉ?

 

 

Úc Tưởng nghiêng đầu, chỉ vào pháo hoa đang nở rộ bên ngoài, tiếng pháo hoa và tiếng TV loáng thoáng lọt vào tai cô. Nhưng hình như có là vậy cũng không thể giấu đi hơi thở của hai người.

 

 

Úc Tưởng: “Đó là ánh sáng của bầu trời.”

 

 

Úc Tưởng lại nhìn về phía đom đóm: “Ừm, còn đây là ánh sáng của mặt đất.”

 

 

“Cảm ơn cậu cả Trữ đã mang ánh sáng xinh đẹp động lòng người này đến trước mặt em.” Úc Tưởng dịu dàng nói.

 

 

Thư ký Vương hãy còn đứng ngoài cửa.

 

 

Anh ấy nghe đến đó, trong lòng hô to đậu má.

 

 

Sao tôi không biết nó còn có ẩn ý lãng mạn thế nhỉ?

 

 

Thư ký Vương nín thở, lùi về sau mấy bước chặn đám vệ sĩ.

 

 

Anh ấy cảm thấy lúc này sự tồn tại của bọn họ như trở nên dư thừa. Cơ mà đêm nay cô Úc có ăn khuya không? Bọn họ có ăn bữa khuya không?

 

 

Bên trong cánh cửa.

 

 

Trữ Lễ Hàn cụp mắt nhìn Úc Tưởng không chớp, mắt anh không dời đi bất cứ đâu, trong ánh mắt lóe lên tia sáng rồi sau đó lại trở về với vẻ thâm trầm.

 

 

Anh thả chậm giọng nói: “Vậy lần này cô Úc muốn trả lại cho anh thứ gì nào?”

 

 

Ồ, anh còn nhớ rõ trước đấy cô từng nói, anh đối xử tốt với cô thì cô sẽ ghi lại vào một cuốn sổ nhỏ, tích cóp lại từng chuyện, từng chuyện một à?

 

 

Úc Tưởng nhẹ nhàng chớp mắt.

 

 

Anh biết rõ rằng giờ cô không thể làm hoạt động cùng “ăn khuya” với anh được.

 

 

Vậy anh còn muốn gì nữa chứ?

 

 

Úc Tưởng muốn biết.

 

 

Vì thế cô quyết định chính tay cô sẽ tự tay xé rách vẻ bề ngoài trầm tĩnh của anh để chiêm ngưỡng thử.

 

 

Úc Tưởng giơ tay lên ấn tắt công tắc đèn trên tường phòng khách.

 

 

Một tiếng “tách” vang lên, đèn tắt.

 

 

Cả đám bên ngoài đồng loạt nhắm mắt rồi lại khẽ ti hí, lén lút nhòm… Nhưng mà tối quá, bọn họ không thể nhìn thấy gì khác ngoài mỗi con đom đóm nhỏ bé kia.

 

 

Dưới ánh sáng huỳnh quang lờ mờ.

 

 

Úc Tưởng nhón chân hôn lên cằm Trữ Lễ Hàn, cô hỏi: “Cậu cả Trữ muốn cái này sao?”

 

 

Nếu là tháng trước, chắc chắn Úc Tưởng sẽ không hỏi câu hỏi như thế này.

 

 

Bởi vì câu này rất dễ khiến cô trông như đang tự mình đa tình.

 

 

Một người đàn ông có tất cả mọi thứ như Trữ Lễ Hàn, sao anh có thể cần một cái hôn? Chứ chưa nói đến đây chỉ là một cái hôn khẽ lên cằm.

 

 

Hai mắt Trữ Lễ Hàn sáng rực.

 

 

Cho dù có trong hoàn cảnh thiếu thốn ánh sáng thì Úc Tưởng cũng có thể nhìn thấy nốt ruồi đỏ bên dưới mắt anh.

 

 

Yết hầu của Trữ Lễ Hàn lăn lăn.

 

 

Anh ôm lấy eo Úc Tưởng, cúi người hôn lên đôi môi cô, vừa chạm vào đã tách ra ngay. Anh nói: “Anh muốn cái này.”

 

 

Dứt lời anh cúi đầu lần thứ hai, hôn lên cằm Úc Tưởng.

 

 

“Còn cả cái này nữa.” Anh nói: “Không phải một ngày mà là mỗi ngày.”

 

 

“Cô Úc.” Anh vẫn luôn gọi cô theo cách nghe có vẻ khách sáo như vậy, nhưng ánh mắt nhìn vào cô chăm chú lại tràn đầy vẻ chiếm hữu: “Anh muốn hẹn hò với em.”

 

 

Bỗng dưng Úc Tưởng trợn tròn mắt.

 

 

Những lời này còn vang dội, rung động lòng người hơn cả pháo hoa đang nở rộ ngoài kia.

 

 

Biểu hiện của hệ thống còn rõ ràng hơn thế.

 

 

Nó cảm thấy bản thân bị sốc đến chết máy, trước khi hẹo vì để thể hiện sự không cam lòng và tức giận của mình mà nó còn phát ra âm thanh y chang một chiếc băng cát xét bị hỏng trong đầu Úc Tưởng.

 

 

Âm thanh hỗn độn sẽ khiến người ta cảm thấy bực bội.

 

 

Nhưng Úc Tưởng lại không bực bội.

 

 

Bao điều rối ren xoay vần trong tâm trí.

 

 

Cô nghĩ là cô đã thấy được, cô đã thấy rõ ràng thứ mà trùm phản diện muốn là gì rồi.

 

 

Trùm phản diện có tất cả.

 

 

Song lại thiếu cô.

 

 

Úc Tưởng liếm môi dưới, cảm giác chân thực mang đến cho cô đôi chút run rẩy ngọt ngào.

 

 

Bấy giờ trong đầu Úc Tưởng cực kỳ rõ ràng, thậm chí cô còn tức thì nhớ lại từ khi xuyên vào đây, lần đầu tiên gặp mặt Trữ Lễ Hàn rồi đến mỗi lần tiếp xúc thân mật sau này.

 

 

Lần đầu tiên bọn họ thân mật, Trữ Lễ Hàn lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, mãi đến phút cuối anh vẫn không hề hôn cô.

 

 

Lần thứ hai, anh cũng chỉ hôn lên cằm và bên gáy.

 

 

Bắt đầu từ khi nào anh lại cúi người hôn lên môi cô một cách cuồng nhiệt như vậy?

 

 

Úc Tưởng cảm thấy mình như một kẻ lão luyện tình trường, phù thủy của tình yêu!

 

 

Cô vạch ra rất rõ ràng quá trình thay đổi của cậu cả Trữ.

 

 

Anh thích cô thật lòng, không phải giả dối, không giống như mấy nam chính trong truyện tổng giám đốc xưa cũ, nam chính tỏ tình với nữ chính ba lần thì đến hai lần là lừa nữ chính. Chỉ có duy một lần cuối sắp sửa kết truyện mới là khóc lóc hét lên bày tỏ tấm chân tình.

 

 

Tất cả tình cảm của cậu cả Trữ đều để lại dấu vết.

 

 

Úc Tưởng nghĩ đến đây lại cảm giác con tim như nhét đầy bông, trở nên căng phồng.

 

 

Giữa bầu không khí cháy bỏng, cô nghe thấy giọng mình đỗi nhẹ nhàng: “Em… Em chưa từng hẹn hò bao giờ.”

 

 

Vậy nên hẹn hò là như thế nào chứ?

 

 

Cô không biết.

 

 

Cô nên thích anh như thế nào đây? Cô không có chút kinh nghiệm nào cả.

 

 

Mí mắt Trữ Lễ Hàn giật giật dữ dội, anh khó có thể kìm nén được dòng nước xiết đang dâng trào trong lồng ngực.

 

 

Anh muốn bế bổng cô lên.

 

 

Nhưng anh lại kìm nén, tiếp tục tự nhủ phải duy trì trạng thái bình tĩnh và lý trí. Đây là thứ mà anh học được suốt bao năm nay, nói chuyện trong trạng thái như vậy thì đối phương mới có thể tin những gì anh nói là thật, là lời nói đáng để cô tin tưởng nhất sau khi đã suy nghĩ cẩn thận.

 

 

Trữ Lễ Hàn khẽ nói: “Vừa hay anh cũng chưa từng hẹn hò gì.”

 

 

Hai người bọn họ nhìn nhau đắm đuối.

 

 

Y chang hai bức tượng điêu khắc vậy, thư ký Vương lẩm bẩm.

 

 

Chân mọi người đã đứng đến sắp tê hết cả rồi mà mãi chưa thấy cái ôm hôn thắm thiết của hai người.

 

 

Sao giờ này rồi mà hai người còn gà quá vậy?

 

 

Trong đầu thư ký Vương căng như dây đàn, anh ấy chỉ ước gì được nhào vô ấn đầu hai kẻ nọ, nhân tiện đưa vào động phòng luôn.

 

 

Song nom hai người trông có vẻ giống hai bức tượng điêu khắc tình sâu ý nặng ấy.

 

 

Một mặt khác thư ký Vương lại thầm nghĩ như vậy.

 

 

Lúc này bờ mi của Úc Tưởng lại khẽ khàng run rẩy.

 

 

Coi bộ… Nếu như không hẹn hò thì chắc trùm phản diện đứng chôn chân trước cửa nhà cô làm tượng điêu khắc hóa thạch cũng nên.

 

 

Úc Tưởng hít một hơi thật sâu, cô quyết định bù lại chuyện cuối cùng mà kiếp trước chưa được trải qua.

 

 

Cô nói: “Thử chút nhé?”

 

 

Trữ Lễ Hàn: “Thử chút.”

 

 

Vừa dứt câu Trữ Lễ Hàn đã ôm lấy eo Úc Tưởng, bế bổng cô lên, lập tức tốc biến lên lầu.

 

 

Hệ thống sắp phát điên lên rồi.

 

 

Đậu má hai cái đứa này!

 

 

Chưa yêu cũng lăn giường, vừa yêu vào cũng phải nháy một cái mới chịu? Úc Tưởng, cô mau tỉnh táo lại đi, cô đang mang thai đấy!

 

 

Mà giờ có vẻ đại não Úc Tưởng đang hơi phấn khích.

 

 

Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của Trữ Lễ Hàn, kìm lòng chẳng đặng nghĩ anh thích cô đấy, không phải chỉ đơn thuần là thích bum bum với cô, cũng không phải vì chịu trách nhiệm với đứa bé trong bụng đâu.

 

 

Sau khi giác ngộ được điều này, Úc Tưởng lại càng muốn hôn lên cằm, lên yết hầu anh hơn.

 

 

Sau đó cô sẽ quan sát thử trùm phản diện thật sự thích cô thế nào, dáng vẻ của anh khi mất khống chế sẽ ra sao.

 

 

Úc Tưởng cắn đầu lưỡi.

 

 

Hầy, cô cảm thấy mình có chút xấu xa.

 

 

Nhưng cô thật sự rất rất tò mò.

 

 

Tựa như lúc trước, cô tò mò một người như Trữ Lễ Hàn khi đi mua áo mưa trông sẽ như thế nào.

 

 

Úc Tưởng giơ tay bám lấy lưng Trữ Lễ Hàn rồi rướn người về trước.

 

 

Nghĩ là làm, cô hôn lên yết hầu của Trữ Lễ Hàn thật.

 

 

Khác với sự mập mờ của lần thân mật trước đó, cô không chỉ hôn mà còn khẽ đưa đầu lưỡi, liếm một cái.

 

 

Cả người Trữ Lễ Hàn cứng đờ, vòng tay đang ôm lấy eo cô càng siết chặt.

 

 

Anh gần như là đạp cửa xông vào.

 

 

Thế rồi đặt cô lên trên giường, cuối cùng tất cả sự mãnh liệt không thể nào kìm nén được đều biến thành nửa quỳ trước mặt Úc Tưởng, anh vén ống quần ngủ của cô lên. Bàn tay to lớn ấm áp chạm vào… Xoa bóp cho chân cho cô.

 

 

“Em đứng có mỏi không?” Trữ Lễ Hàn hỏi.

 

 

Úc Tưởng dằn lại những suy nghĩ xấu xa của mình, cô đáp: “Vẫn ổn.”

 

 

Tuy nhiên cô vẫn nâng cẳng chân lên: “Bóp thêm tý nữa đi”

 

 

Ánh mắt Trữ Lễ Hàn tối sầm, một tay anh nắm lấy mắt cá chân cô, tay kia đỡ lấy bắp chân cô.

 

 

Anh tiếp tục xoa bóp cho cô thật.

 

 

Làn da cô trơn bóng, anh xoa bóp, bóp một hồi lại nảy ra cảm giác khác.

 

 

Hệ thống thật sự không nhìn nổi nữa, nó giãy lại từ trạng thái chết máy: [Tôi mặc kệ hai người có yêu nhau thật không nhưng ngày đầu tiên hẹn hò không phải để làm ba cái chuyện này đâu nhỉ?]

 

 

Úc Tưởng: ?

 

 

Cũng đúng ha.

 

 

Lúc này Úc Tưởng mới chịu rụt chân lại.

 

 

Cô hỏi: “Anh có muốn xem phim không?”

 

 

Trữ Lễ Hàn: ?

 

 

Nhưng anh vẫn gật đầu: “Xem.”

 

 

Trữ Lễ Hàn mất tự nhiên đứng lên, quần tây phẳng phiu biến thành nhàu nhĩ.

 

 

Hề Đình ở chỗ khác gọi liền mấy cuộc điện thoại cho Úc Tưởng, không một cuộc nào kết nối được.

 

 

Quản lý không nhịn được hỏi: “Vẫn còn sớm mà? Cô ta lại ngủ rồi à? Cô ta không quan tâm đến dự án cô ta đầu tư ư?”

 

 

Sau một lúc lâu, quản lý lẩm bẩm nói: “Thôi vậy, cô này cũng thả cửa mặc kệ thật, tư bản gì mà lạ.”

 

 

Mà phía bên kia, nửa tiếng sau.

 

 

Trữ Lễ Hàn ôm Úc Tưởng như thể người yêu không có chân đến rạp chiếu phim gia đình, anh bật máy chiếu lên.

 

 

Úc Tưởng chọn một bộ phim kinh dị.

 

 

Hệ thống cũng thấy tiếc hận bèn chỉnh đốn lại: [Ngày đầu tiên hẹn hò mà xem cái này á?]

 

 

Nó là hệ thống độc toàn thân đây mà còn biết nhiều hơn cô.

 

 

Úc Tưởng thở dài: Cậu thì biết gì, cái này hạ hỏa mới nhanh nè.

 

 

Hệ thống: ???

 

 

Thấy xúc phạm nhau rồi đó nha.

Bình Luận (0)
Comment