Vốn dĩ tuổi tác của Nhiễm Chương không quá lớn là bao, trước đây lại quanh năm suốt tháng chỉ vùi đầu vào việc luyện chơi game nên chẳng có bạn bè gì. Bây giờ bị nhiều "người bạn" nhìn chằm chằm như thế, Nhiễm Chương ngập ngừng một lát mới rụt rè lên tiếng: "Thì... Vẫn có thuốc chữa."
Cao Học Huy thở phào nhẹ nhõm: "Đến A Z cũng nói tôi còn thuốc chữa kìa!"
Để chứng minh mình sẽ không khiến cho đứa bé trong bụng Úc Tưởng bị phát hiện là mặt nhăn như khỉ trong lúc siêu âm, Cao Học Huy không dám đề cập một lời nào về những lời trước đó nữa.
Anh ta vỗ bàn, thúc giục: "Nhanh nào nhanh nào, chơi ván mới đi, hôm nay tôi nhất định sẽ cho mọi người vui tới bến luôn!"
Bầu không khí náo nhiệt ấy làm Anh Anh cũng vui lây, cô ta cúp máy, kiềm lòng không đặng bật cười thành tiếng.
Còn kẻ ở đầu dây bên kia điện thoại vẫn đang lải nhải gì, Anh Anh không rảnh để mà bận tâm tới nữa. ebookTruyenGG.vip - ebook truyện dịch giá rẻ
Anh Anh và những người khác ở đây chơi với Úc Tưởng suốt cả buổi chiều hôm đó. Khi hoàng hôn buông xuống, mấy đoàn người lần lượt tới hỏi thăm sức khỏe của Úc Tưởng, không những thế còn tặng quà.
Có bên thì Nguyên Cảnh Hoán và Hề Đình sai người đem đến, có Lăng Sâm Viễn nhờ người khác gửi hộ, tất nhiên không thể thiếu tổng giám đốc Tang, tổng giám đốc Trữ... Bọn họ thay phiên nhau đến, không ai chịu thua ai.
Như thể tất cả đều biết chuyện ngày mai Úc Tưởng sẽ đi khám thai vậy.
Có điều họ tặng quà, thăm hỏi hoành tráng thế này, ai không biết còn tưởng mai sẽ là ngày sinh của Úc Tưởng.
Ai nấy đều cực kỳ để ý đến, trông họ còn sốt ruột còn hơn cả bản thân Úc Tưởng nữa.
Đó là suy nghĩ trong lòng Anh Anh.
Úc Tưởng không thèm nhìn chồng quà cáp chất đống đó dù chỉ một lần, cô đứng lên: "Được rồi, mọi người về đi, lần sau chơi tiếp nhé."
Cao Học Huy vẫn chưa chơi đã lắm, nói một cách lưu luyến, bịn rịn: "Hờ, cậu cả mới gần về thôi mà đã đuổi người khác đi là sao hả?"
Nếu đổi lại thành những cô gái khác, họ chắc chắn sẽ đỏ mặt vì câu hỏi này.
Song, Úc Tưởng lại thẳng như ruột ngựa: "Chứ còn gì nữa? Anh thử nghĩ xem, cậu cả Trữ tan làm về nhà, vừa bật đèn lên đã thấy thân thể 'ngọc ngà' của anh nằm xả lai trên ghế sô pha thì còn ra thể thống gì nữa?"
Cao Học Huy: "..."
Đừng nói gì nữa người ơi.
Vợ chồng người ta toàn kiểu ngượng ngùng, bẽn lẽn vì bị người ta đùa giỡn, trêu chọc, còn đây Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn hùa nhau bắt nạt người ngoài mới ghê chứ.
Chốc lát sau, mỗi người ai về nhà nấy.
Trong lúc chơi game cùng với Anh Anh, họ có phát trực tiếp nửa tiếng.
Buổi livestream chỉ dài nửa tiếng đồng hồ này được lan truyền trên mạng xã hội với tốc độ rất nhanh.
Bấy giờ Tứ Lục mới biết rằng, hóa ra Anh Anh bắt máy cậu ta nhưng lại cúp máy ngang xương mà không nói một lời là vì đang ở cùng với những người tai to mặt lớn này.
Tứ Lục tức anh ách, thế nhưng thứ cảm xúc nhiều hơn cả trong lòng cậu ta vẫn là nỗi sợ hãi. Cậu ta sợ mình sẽ bỏ lỡ nhiều cơ hội kiếm tiền, sợ sẽ vuột mất cơ hội làm giàu tuyệt vời hơn.
Một quyết định dâng lên trong lòng cậu ta, có lẽ cậu ta cần nghĩ cách níu kéo Anh Anh để cô bạn gái này quay lại với mình thôi.
Thế là Tứ Lục lại gọi điện cho Anh Anh để mời cô ta ngày mai cùng ăn cơm tối. Bây giờ Anh Anh thân thiết với Úc Tưởng như thế, cậu ta cũng hoàn toàn có thể gia nhập "bữa tiệc" của họ mà...
Tuy nhiên, thứ truyền đến từ đầu dây bên kia lại là thông báo "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận hoặc không nhấc máy" không hồi kết.
Cậu ta bị chặn số rồi.
...
Buổi tối ngày hôm sau, Anh Anh suy nghĩ đắn đo rất lâu, cuối cùng cô ta quyết định vẫn gọi điện cho Úc Tưởng để hỏi thăm kết quả khám thai của cô.
Úc Tưởng bắt máy, giọng rất nhẹ nhàng cho thấy tâm trạng của cô có vẻ khá tốt, cô trả lời: "Kết quả khám thai tuyệt lắm, cô có muốn xem không?"
Anh Anh ngẩn người, tự hỏi liệu mình có xem thì có ổn không.
Thật ra tâm trạng của Úc Tưởng lúc này đúng là rất phơi phới, hệt như tâm trạng vào lần đầu tiên cô bước chân vào khu dân cư này với tờ hợp đồng nhận quà mừng một trăm hai mươi triệu trên tay.
Được nắm giữ một số tiền kếch xù là thế, nhưng tiền bạc thì không nên tiết lộ ra ngoài nên cô không thể chia sẻ niềm vui khoan khoái ấy đến người khác.
Nhưng cô có thể chia sẻ cảm xúc tích cực vào lúc này đến cho người khác.
Điện thoại của Anh Anh rung lên.
Bên kia nhanh chóng gửi một bức ảnh đến, đó là một bức ảnh siêu âm.
Kể cả người không biết đọc ảnh siêu âm vẫn có thể nhìn thấy rõ mồn một hình dáng thai nhi cuộn lại thành một hình tròn nhỏ trên ảnh - hai bóng hình mờ mờ chụm vào nhau.
Đợi đã... Trời mẹ ơi!
Anh Anh bỗng hoàn hồn, cảm thấy ngạc nhiên quá đỗi: Úc Tưởng sinh đôi ư?
Song, cô ta chưa kịp thôi thảng thốt thì một lát sau đã phát hiện có blogger cũng đăng bức ảnh đó lên, kèm theo một câu nói: Chút niềm vui trong ngày.
Hiếm có khi nào blogger lại đăng bài mà không gièm pha hay bới móc ai như vậy, là do không dám đắc tội cậu cả Trữ ư?
Anh Anh nhấn vào khu bình luận, nhận ra mình đã sai rồi.
Sau khi sự chấn động qua đi, cộng đồng mạng không hẹn mà cùng bình luận:
[Há há há, đừng bảo cô Úc lại chủ động đưa bài cho các anh đạt KPI nhé?]
Blogger trả lời: [Chuẩn rồi, chúng tôi còn phải trả ngược lại phí đăng bài cho cô Úc nữa cơ.]
[Hình tôi tôi đăng, quả không hổ danh là Úc Tưởng.]
[Tuyệt quá trời, anh đạt đủ KPI, cô Úc thì nhận được thù lao, bọn tôi thì được vui, ai cũng hạnh phúc tròn đầy cả.]
Bình luận này làm Anh Anh nhìn mà dở khóc dở cười.
Người khác đều cố gắng che giấu, còn Úc Tưởng thì lúc nào cũng thản nhiên công khai, thậm chí còn muốn kiếm tiền từ chính việc đó nữa chứ.
Hành động này của Úc Tưởng đã làm cho mọi người cảm nhận được khoảng cách giữa mình và cô đã được kéo gần lại thấy rõ, sự hiện diện của cô không còn là xa vời như những người nhà giàu khác thường tỏ ra nữa.
Anh Anh tắt khung bình luận đi, quay về trang hiện ảnh.
Cô ta nhìn chằm chằm vào bức ảnh, ngẩn ngơ nghĩ... Cậu cả Trữ đã xúc động nhường nào khi nhìn thấy ảnh siêu âm nhỉ? Cô ta không tài nào tưởng tượng được đó sẽ là một khung cảnh thế nào khi người đàn ông quý phái, điển trai ấy lộ vẻ ngỡ ngàng và hạnh phúc.
Chắc là sẽ... Vui mừng đến hóa điên luôn nhỉ?
Cậu cả Trữ có điên hay không thì không biết, nhưng còn hệ thống thì nó thấy mình sắp phát rồ rồi.
Thôi được, sau khi khám thai, tất cả các chỉ số đều đạt mức bình thường, thai nhi cũng ổn định.
Sau đó, hệ thống bị bắt làm mờ suốt cả buổi tối hôm đó.
Dù hệ thống nói kháy cỡ nào thì cũng không ai thèm nghe.
Thời gian sau đó, Anh Anh lại được rủ đến chơi game với Úc Tưởng.
Mọi người tới rồi đi, đi rồi lại tới.
Thoạt trông Úc Tưởng hầu như không cáu gắt hay lo lắng xuyên suốt thời gian mang thai.
Cô rất dễ thỏa mãn, lúc lười biếng tựa lưng vào ghế sô pha chỉ huy người khác rót nước trái cây cho mình thì cô cười, lúc "bàn tay vàng" hình người Nhiễm Chương giúp cô vừa nằm vừa thắng game cũng cười, lúc Cao Học Huy thua ê chề thì thậm chí cô còn cười phá lên.
Đôi khi Anh Anh thức khuya để chỉnh sửa video, trong lúc vô tình lướt vào Weibo Úc Tưởng sẽ thấy cô đăng đồ ăn.
Lúc là đậu hủ.
Có lúc là canh thịt bò.
Thỉnh thoảng đổi món sang cá chiên...
Lần nào khu bình luận dưới bài đăng của cô đều rất náo nhiệt.
[Giết người giữa đêm kìa!]
[Nhìn thích ghê á, người có tiền nửa đêm đói bụng là có đồ ăn ngay. Còn tôi lúc mang thai mà đói thì chỉ dậy ăn hai cái bánh quy thôi.]
[Cậu cả Trữ đi mua hả?]
[Chắc ở nhà có giúp việc hay đầu bếp đó.]
Anh Anh cũng cực kỳ hâm mộ.
Cô ta cắm cúi chỉnh sửa video đến giờ này, bụng đã đói meo đến mức hóp lại luôn rồi, mấy quán ăn trên ứng dụng đặt đồ ăn quanh đi quẩn lại chỉ toàn đồ nướng, thức ăn nhanh, cô ta không muốn ăn món nào cả.
Úc Tưởng tiếp tục đăng game và đồ ăn lên mạng.
Mặc dù cô rất ít khi nhắc về Trữ Lễ Hàn trên mạng nhưng mỗi khi có fan quan tâm hỏi han: [Mấy tháng cuối thai kỳ có cực quá không ạ?], Úc Tưởng sẽ trả lời: [Chuyện này phụ thuộc vào cân nặng lúc đó của tôi, để xem cậu cả Trữ còn ôm tôi nổi không.]
Fan: [Ha ha ha!]
Không thể không nói, trang cá nhân trên Weibo của Trữ Lễ Hàn vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng, thanh cao.
Từ đó đến nay, bài đăng cuối cùng của anh vẫn là bài chia sẻ lại ảnh cưới mà Úc Tưởng đăng, anh nói: Cảm ơn cô Úc.
Cũng từ đó mà toàn thế giới mới biết cách gọi "cô Úc" và "cậu cả Trữ" ấy là biệt danh mà hai người đặt để thể hiện tình cảm mà hai người dành cho nhau.
Bài đăng gần nhất thứ hai là bài chia sẻ game mà Úc Tưởng đăng nhầm ghi dùng điện thoại của anh để chơi game.
Chưa đến ba phút kể từ khi Úc Tưởng trả lời fan, Trữ Lễ Hàn trả lời Úc Tưởng rằng: [Được mà.]
Điều này làm cho sau đó Anh Anh đã phải nghi ngờ rất lâu rằng liệu có phải cậu cả Trữ cài đặt chế độ ưu tiên cho Úc Tưởng hay không.
Fan cũng giật cả mình.
[Mị cứ ngỡ cậu cả Trữ quên mật khẩu tài khoản rồi chứ.]
[Cậu cả Trữ is watching you.]
[Thế thì sao cô Úc dám phán mấy câu xanh rờn nữa được? Bọn mình thì không dám chửi thề trong khu bình luận rồi đó, nói chung thì cũng rén.]
Một thời gian sau, Anh Anh tiếp tục đến nhà Úc Tưởng để chơi game với cô.
Có một sự thật rằng khi đến giai đoạn sau của thai kỳ, ở phụ nữ có thai sẽ bắt đầu xảy ra hiện tượng xáo trộn tâm sinh lý. Sự thay đổi về tâm lý của Úc Tưởng được thể hiện ở hành động cô chỉ vào Trữ Sơn vừa bước chân vào nhà: "Ông là con lợn."
Trữ Sơn: ???
Dù sao cũng có nhiều người đang ở đây, ông ta cảm thấy hơi mất mặt nên vẫn cố gắng ngẩng cái mặt già nua lên, trách cứ: "Tôi là người lớn cơ mà..." Sao lại ăn nói như vậy với người lớn chứ?
Tuy nhiên, chưa kịp nói hết lời thì Cao Học Huy đang ngồi nhìn về phía ông ta.
Hai thằng con trai "quý hóa" của ông ta đều nhìn ông ta.
Tang Tâm Lan cũng không phải là ngoại lệ.
"Cô ấy nói ông là lợn thì là lợn, làm gì căng thế hả?" Lăng Sâm Viễn cười khẩy.
Cao Học Huy cũng không kiềm được lên tiếng: "Đúng đấy bác, bác là người lớn mà, sao bác hẹp hòi thế? Cô Úc là phụ nữ có thai mà!"
Tang Tâm Lan cũng nghiêm mặt nhìn Trữ Sơn: "Làm lợn sống khỏe hơn làm người mà?"
Trữ Sơn tức điên đến mức suýt chút nữa đã tăng huyết áp, nhưng vì cháu, vì cháu... Trữ Sơn đã thành công nuốt cục tức xuống bụng.
Ngay cả hệ thống cũng nhìn mà cạn lời chứ đừng nói là Anh Anh.
Mẹ kiếp, Úc Tưởng mang thai mà chỉ có một mình Trữ Sơn là bị ăn "phát đạn" có tính sát thương siêu khủng đó thôi.
Quả nhiên, đúng như Úc Tưởng đã nói, cô mà mang thai là chỉ có ghê gớm hơn thôi.
Về sau, những khi Anh Anh đến không đúng lúc sẽ bắt gặp cảnh Trữ Sơn phải gân cổ lên hát.
Ai không biết còn tưởng ông ta được trả tiền để hát, nhưng không, sự thật là Trữ Sơn hát xong còn phải cống tiền cho cô.
Rồi sau nữa, một hôm nọ, Úc Tưởng bỗng dưng nổi ý định dưỡng thai, bởi vậy mà khi Anh Anh đến nhà đã bắt gặp nguyên một dàn nhạc giao hưởng xịn xò.
Một thời gian sau, Úc Tưởng động thai sớm, được đưa vào bệnh viện.
Các tay săn ảnh ngồi rình đầy trong bãi cỏ bên ngoài bệnh viện, hành lang bệnh viện cũng chật cứng người, đứng có mà ngồi cũng có.
Ban đầu Anh Anh vốn có lịch phát sóng trực tiếp vào tối nay, nhưng vừa hay tin từ tổng giám đốc Thẩm là cô ta hớt ha hớt hải chạy đến bệnh viện, gia nhập đội quân hùng hậu chờ Úc Tưởng sinh xong ngay.
Hệ thống là người sốt ruột hơn bất cứ ai.
Bởi vì tính thời gian thì không lâu nữa sẽ đến lúc nhân vật tốt thí tên Úc Tưởng này hẹo theo dòng thời gian của nguyên tác.
Úc Tưởng trong phòng giải phẫu siết chặt lấy bàn tay của Trữ Lễ Hàn.
Ngón tay của Trữ Lễ Hàn rất dài, khớp xương mạnh mẽ, săn chắc, hơn nữa dường như còn nóng hơn cả thân nhiệt của cô bây giờ.
Cô có thể nhìn thấy đôi môi đang mím chặt của Trữ Lễ Hàn, có thể nhìn thấy tóc mái mướt mồ hôi trên trán anh, trông cũng khá là gợi cảm... Đôi mắt anh thì cứ như bị mồ hôi làm ướt, dưới ánh đèn phòng mổ sáng trưng, cô nhìn thấy cả chấm đỏ nơi đáy mắt anh trở nên rực rỡ hơn nữa.
Hệ thống luống cuống đến độ như một con gà mẹ sợ mất con.
Bây giờ nó đã bị ngăn cách tự động, không nhìn thấy gì cả, chẳng thể làm gì được ngoài chất vấn trong đầu Úc Tưởng: [Cô có đau không?]
[Sao cô chẳng nói gì cả?]
[... Tôi sợ lắm, tôi không rà được sóng điện não của cô.]
Úc Tưởng: Không sao đâu Tiểu Viên.
Úc Tưởng: Tôi chỉ đang nghĩ rằng sau vụ này là có thể sống an nhàn mãi về sau rồi!
Hệ thống: Ủa alo?
Nó tức muốn nổ phổi, tự nhiên nó hỏi mấy câu này làm gì vậy hả!
Thế nhưng sự nôn nóng của nó đã được xoa dịu một cách thần kỳ,
Không biết đã bao lâu trôi qua, tiếng thông báo của hệ thống lâu ngày không thấy vang lên trong đầu Úc Tưởng cùng với giọng của bác sĩ:
[Tích... Có sự thay đổi quan trọng trong tuyến thế giới.]
[Từ lúc Bàn Cổ sáng tạo ra thế giới đến thời kỳ nguyên thủy... Sinh mạng mới luôn là ánh sáng rạng rỡ và bất diệt trong dòng sông lịch sử của nền văn minh nhân loại.]
[Chúc mừng cô, kí chủ vĩ đại, cô đã tạo ra hai sinh linh mới, sánh ngang với thần linh. Cô đã được ban danh Đấng Tạo Hóa. Cô là tài sản vô giá. Cô đã viết lại cả thế giới bằng chính sức mình, đồng thời giúp nó trở nên nhiều màu sắc hơn, giàu sức sống và có chiều sâu hơn.]
[Thế giới sẽ được nâng cấp, từ cấp F lên cấp B.]
[À thì, chủ thần ngỏ lời với cô, cho hỏi cô Úc có muốn đến một thế giới khác, đổi một hệ thống khác không?]
Chương 119: Ngoại truyện: Bà mẹ cá muối của cục cưng thiên tài phần 1
Chính vì câu hỏi "Có muốn đổi hệ thống khác không?" mà hệ thống của Úc Tưởng suýt chút nữa đã khóc thành một dòng sông.
Úc Tưởng: "Cậu đáng yêu quá trời, sao tôi nỡ lòng đổi hệ thống chứ?"
Nếu vậy thì cô biết đi đâu tìm một hệ thống khù khờ, trẻ con, dễ thương như vậy đây?
Hệ thống cảm động đến mức khóc mà rơi nước mắt nước mũi tùm lum, nó ôm phần thưởng hậu hĩnh nhận được sau khi thế giới thăng cấp trong lòng, thầm thề rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ mắng trong bụng Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn là một đôi nam nữ sống chó nữa.
Thậm chí, nó còn hạ quyết tâm sẽ nịnh nọt Úc Tưởng rằng cô kết hôn là quyết định quá đúng đắn!
Hai đứa nhóc của cô cũng quý như cục vàng nốt!
Trùm phản diện cũng siêu đỉnh của chóp!
Có lẽ vì tuyến thế giới đã được sửa đổi toàn bộ nên Úc Tưởng không lùi khỏi sân khấu giống như trong nguyên tác, cuộc sống hiện tại của cô đầy bình yên, ngập tràn mùi tiền, kèm theo đó còn có cả trai đẹp cậu cả Trữ để ngắm và hai đứa con.
Trong đó gồm một bé là em gái, một bé là anh, cả hai đều không hay khóc nhè.
Mỗi lần đến thăm hai đứa nhóc, Cao Học Huy đều lầm bầm nghi ngờ: "Sao bọn nhóc chẳng khóc gì cả? Khác hẳn mấy đứa nhóc mà tôi từng gặp luôn, có khi nào bọn nó bị khờ không?"
Và ngay trong ngày hôm đó, Cao Học Huy bị tiểu thẳng lên người, đã thế anh ta còn bị con cô giẫm trúng.
Mặc dù nó đạp không mạnh nhưng lại thể hiện sự sỉ nhục rõ mồn một.
Cao Học Huy hơi thộn mặt ra vì bị đạp, đứng sững ra tại chỗ một hồi mới cất lời: "... Thôi được rồi, không bị khờ."
"Chắc bọn nó lười khóc đấy." Sau một hồi trầm tư, Úc Tưởng đưa ra kết luận.
Cao Học Huy: Ủa gì?
Giọng Cao Học Huy bỗng vút lên: "Cái này mà cũng lười được à?"
Úc Tưởng: "Sao không được?"
Kể từ khi hai bé con ra đời, thật ra cuộc sống của Úc Tưởng không có sự thay đổi gì quá lớn.
Tang Tâm Lan cực kỳ quan tâm đến cảm xúc của cô, bà ấy và Trữ Lễ Hàn cùng nhau cố gắng, lo toan tất cả những khía cạnh trong cuộc sống của cô đến mức gần như không chê vào đâu được. Từ vệ sĩ, đầu bếp cho đến giúp việc, giúp việc chăm bà đẻ ở cữ... Tất cả đều đầy đủ, cô không cần phải chạm tay vào bất kỳ công việc chân tay nào cả.
Nếu phải kể ra điều thay đổi thì đại khái là...
Lúc xem phim, Úc Tưởng sẽ nói với cậu con trai lớn ngây thơ còn bé tí của mình rằng: "Bé lớn yêu quý của mẹ ơi, sưởi ấm chân cho mẹ nào."
Lúc xem phim chán chê rồi, cô sẽ nói với cô con út cũng ngây thơ, bé bỏng rằng: "Cho mẹ chơm chơm cái nào."
Sau đó cô sẽ thơm gò má bầu bĩnh của cô con út như hôn mèo.
Chao ôi!
Thích quá đi mất!
Việc chơi với hai đứa nhỏ cũng không có gì quá khó khăn.
Lúc cô đặt hai đứa vào một chỗ, chúng nó sẽ tò mò quan sát lẫn nhau, gặm tay và mặt của đối phương, chơi bao nhiêu lâu cũng không chán.
Lỡ có khi cắn hơi mạnh thì hai bé sẽ ngả nghiêng ngã ngửa từ chỗ này sang chỗ khác.
Úc Tưởng ngồi trên thảm trải sàn xem hăng say, nhận xét với Trữ Lễ Hàn: "Nhìn chẳng khác gì hai củ khoai tây á anh."
Trữ Lễ Hàn: "..."
Nhưng anh nhanh chóng hùa theo vợ ngay: "Em nói chỉ có đúng thôi."
Hai đứa bé càng lớn, ngũ quan của chúng càng sắc nét hơn, các gen trội mà chúng được thừa hưởng từ Trữ Lễ Hàn và Úc Tưởng cũng dần dần bộc lộ.
Hễ Úc Tưởng nhìn chúng là y như rằng không kiềm được trầm trồ: "Em sinh ra là để làm nghệ thuật gia hả ta?"
Không ngờ cô lại có thể sinh ra hai đứa con đỉnh cao như vậy!
Giờ đây, hai đứa nhóc đã có thể nhanh nhẹn bò trên đất.
Cao Học Huy cảm thấy cảnh này quá ư là thú vị nên đến nhà họ chơi với hai bé mỗi ngày.
"Chơi với bọn nó thích hơn chơi với con anh họ tôi nhiều!" Cao Học Huy cảm thán.
Úc Tưởng cũng cảm thán: "Tháng sau rồi tới đi."
Cao Học Huy lác mắt: "Tại sao?"
Úc Tưởng: "Anh xuất hiện nhiều quá, lỡ bọn nó tưởng mình có hai ông ba thì khốn."
Cao Học Huy đứng sững sờ như tượng, bàng hoàng tới mức suýt chút nữa hồn vía lên mây.
"Không không không, tôi đâu dám, tôi đâu xứng với vị trí đó! Cậu cả Trữ mà nghe thấy sẽ giết tôi mất!" Cao Học Huy hớt ha hớt hải chạy biến.
Tuy nhiên, dạo này Cao Học Huy đang trốn ba mình, anh ta thật sự không có nơi nào để đi, hơn nữa chơi với hai đứa bé nhà cô thật sự rất vui.
Thế là Cao Học Huy làm một chuyện: Anh ta rủ thêm nhiều người nữa để chơi với sấp nhỏ cùng mình, có Nhiễm Chương, Anh Anh lẫn tổng giám đốc Thẩm...
Như thế thì chắc bọn trẻ sẽ không tưởng mình có mười mấy người ba đâu nhỉ?
Bởi vì phải tiêu hao thể lực liên tục nên đến tối hai đứa nhóc ngủ ngon hơn hẳn, tạo ra buổi sinh hoạt về đêm hoàn hảo cho Úc Tưởng, cuối cùng chuyên mục "thẩm vấn gián điệp" đã bị bỏ lỡ bấy lâu nay cũng được tiến hành.
Úc Tưởng chạy ra khỏi phòng hai bé.
Đèn trên hành lang đã tắt, chỉ còn mỗi một ngọn đèn làm cho ánh sáng nơi đây rất tối, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đường đi dưới chân.
Cô giẫm trên thảm trải sàn mềm mại, chậm rãi đi tới đầu kia của hành lang, Trữ Lễ Hàn đang đứng ở đó.
Úc Tưởng bước đi nhanh hơn.
Cô khoác trên mình dải lụa của màn đêm sà vào lòng Trữ Lễ Hàn. Anh cúi đầu, chỉ cần nhẹ nhàng nâng eo cô đã có thể bế bổng cô lên.
Sau đó, anh nghe Úc Tưởng khẽ khàng nói: "Giống yêu đương vụng trộm ghê đó."
Trữ Lễ Hàn: "..."
Úc Tưởng: "Chơi trò kích thích một chút cho thỏa lòng tò mò ấy mà."
Ánh mắt của Trữ Lễ Hàn trở nên sâu thẳm, anh cắn bờ môi cô, ôm cô xoay người vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Với động tác đầy êm ái nhưng không kém phần mạnh mẽ, anh ôm Úc Tưởng đi đến trước ban công cực kỳ rộng rãi, có một chiếc xích đu giỏ treo trên ban công.
Hai người nhìn vào đôi mắt của nhau, dường như vào khoảnh khắc ấy, cả hai không hẹn mà cùng ngầm hiểu ý nhau.
Trữ Lễ Hàn một tay ôm cô, tay còn lại kéo cửa sổ ra.
Còn Úc Tưởng thì giơ chân lên, duỗi mũi chân ra rồi rướn lên để công tắc rèm cửa sổ trên tường.
Sau đó, một làn gió lớn ùa từ ban công vào, thổi tung rèm cửa sổ làm nó bay phần phật.
Trữ Lễ Hàn bỗng dừng bước, ôm Úc Tưởng vào trong lại.
Úc Tưởng: Ủa gì dợ?
Trữ Lễ Hàn quấn sợi tóc bên tai cô vào ngón tay: "Em không được hóng gió lạnh trong một năm đâu."
Úc Tưởng ngỡ ngàng: !
Thế còn trò "chơi" ngoài ban công của em thì sao hả?
Úc Tưởng: "Anh bị yếu sinh lý đúng không?"
Trữ Lễ Hàn nheo mắt lại, đè cô lên kính cửa sổ.
"Lạch cạch."
Đó là âm thanh cúc áo của Úc Tưởng được cởi bỏ.
Ngày hôm sau, cậu cả Trữ cực kỳ mạnh sinh lý lắp thêm một cái xích đu giỏ treo trong phòng.
Cô Úc yếu như sên kéo ngăn kéo ra, hí ha hí hửng lấy một cái còng tay vàng óng ra khỏi ngăn kéo.
...
Khi con gái và con trai hai người lớn hơn chút nữa, trên mạng có người không kiềm được sự tò mò, hỏi bình thường những người giàu có, có chất lượng cuộc sống cao như họ chăm con thế nào.
[Cậu cả Trữ có biết chăm con không nhỉ?]
Úc Tưởng lên mạng, thấy bình luận này bèn trả lời: [Biết chứ, ngày nào cũng kể chuyện cho con nghe cả, anh ấy chưa trễ nải chuyện này một lần nào.]
[Ui là trời, cậu cả Trữ còn biết kể chuyện nữa á? Mị không tưởng tượng ra nổi...]
[Èo chỉ kể chuyện thôi à? Thế là xong rồi ư? Thế cho tôi hỏi, người làm mẹ như cô Úc mỗi ngày phải làm những gì thế? Đừng bảo là đa phần cô Úc phải một mình quán xuyến hết đấy nhé?]
Úc Tưởng lười biếng trả lời: [Tôi à, tôi nghe kể chuyện.]
[???]
[Ha ha ha, đậu xanh rau má, không phải chị bảo kể chuyện cho con nghe hả?]
[Trời má cười muốn lộn ruột luôn, hóa ra mỗi ngày cô chỉ cần lo nghe kể chuyện là xong rồi hả?]
Úc Tưởng: [Con nghe truyện cổ tích, còn tôi thì nghe truyện kinh dị.]
Hệ thống hậm hực bổ sung một câu trong lòng: "Cả truyện 18+ nữa!"
Cộng đồng mạng không hề hay biết gì về câu mà hệ thống thốt lên sau đó, không kiềm được trầm trồ:
[Tôi không hề nghĩ tới khả năng này luôn.]
[Cũng xem như hoạt động vui chơi bên nhau hoàn hảo của gia đình bốn người cô ấy nhỉ?]
Thật ra cậu cả Trữ còn biết rất nhiều thứ.
Lúc hai đứa bé vừa chào đời, người đầu tiên thay tã, pha sữa cho hai bé là anh, đã vậy còn làm một cách thành thạo, không hề tỏ ra luống cuống chút nào. Điều này làm cho Úc Tưởng từng nghi ngờ rằng chồng sách về mẹ và bé mà anh đọc có khi còn cao hơn mình nữa.
Quả không hổ danh là trùm phản diện kiêu ngạo, ngang ngược mà.
Làm ông bố bỉm sữa cũng dư sức ấy chứ.
Chỉ mới nghĩ đến việc trí óc chứa đầy các vụ làm ăn, hợp đồng và cả đủ thứ số liệu của Trữ Lễ Hàn bị nhét thêm kiến thức về mẹ và bé thôi là Úc Tưởng đã cảm thấy quả thật là... Quá đã.
Đương nhiên, Úc Tưởng cũng học với anh.
Dù gì quan niệm của cô từ trước đến nay luôn là: Hây dà, mình có thể ăn bơ làm biếng không làm nhưng nhất định phải làm được mới được.
Khổ nỗi một điều rằng, đến tận hôm nay Úc Tưởng vẫn chưa có cơ hội thể hiện bản thân.
Người hăng hái nhất trong chuyện chăm trẻ chính là Trữ Sơn.
"Bọn nó còn nhỏ, từ bây giờ trở đi, chỉ cần tôi tích cực trau dồi tình cảm với bọn nó thì sau này hai đứa nó tự khắc nghe lời tôi thôi. Công ơn nuôi dưỡng rành rành ra đó, sao mà bọn nó không gần gũi với tôi được?"
"Con cái gần gũi với ông nội hơn bố mẹ là chuyện thường tình trong xã hội mà?"
Trữ Sơn càng nói càng thấy không còn gì có lý hơn nữa.
Có điều thư ký Lưu lại có suy nghĩ khác, rằng những đứa trẻ chỉ gần gũi với ông bà nội mà tình yêu đối với ba mẹ gần như không có chẳng phải đều là trẻ em bị bỏ rơi ư?
Hai đứa con của cô Úc bị bỏ rơi mới là lạ, số người muốn chơi cùng chúng nó mỗi ngày nhiều đến nỗi phải xếp hàng dài, cả cái nhà cũng chứa không hết nữa là.
Bởi vì chắc cú rằng mai này hai đứa trẻ sẽ trở thành chỗ dựa cho mình, trở thành thứ vũ khí có tính sát thương cao để chống lại con trai mình, Trữ Sơn chăm nom bọn nó một cách cực kỳ năng nổ, mặc dù ông ta cũng phải nhịn nhục ghê gớm lắm.
Ngay cả giúp việc bà đẻ ở cữ nhìn mà cũng muốn thán phục thay.
Chẳng mấy chốc, câu chuyện "hay ho" ấy lan truyền trên cả mạng xã hội:
[Úc Tưởng hạnh phúc thật... Toàn bộ thành viên trong nhà họ Trữ đều nâng niu, nuông chiều cô ấy như muốn đội lên đầu luôn nhỉ?]
[Sao sao?]
[Sức khỏe của chủ tịch Trữ không tốt còn gì? Ông ấy chẳng mấy khi lên công ty cả, thế mà ông ấy lại vì hai đứa cháu mà đăng ký khóa học về dinh dưỡng, học xong còn muốn đích thân nấu cháo dinh dưỡng cho bé nữa chứ.]
[Nghe nhân viên của Trữ thị bảo có lần đó người trong ban lãnh đạo cấp cao của họ cần gặp chủ tịch Trữ để báo cáo, bắt gặp ông ấy nằm dưới đất chơi với cháu nữa cơ.]
[Công nhận! Cái việc vợ chồng mặn nồng với nhau mà hai bên đều giàu có đã khó đến không tưởng trong cuộc sống hôn nhân của người bình thường rồi, huống gì là được các thành viên trong gia đình nhà chồng chăm lo đến mức đó, tuyệt thật đó! Nếu tôi là Úc Tưởng thì chắc mỗi ngày thức dậy tôi đều cười toe toét cũng nên.]
[Sao mà vậy được, không phải vừa khéo điều này đã chứng minh rằng chủ tịch Trữ chỉ quan tâm mỗi cháu trai thôi à? Các bác cứ chờ đi, bây giờ Úc Tưởng đã sinh rồi, để xem Trữ Sơn còn tặng quà cho Úc Tưởng nữa không.]
[À thì, cái này khó nói lắm, cơ mà tôi mới hóng được một tin tức động trời đây. Nghe nói sau này Trữ Sơn muốn để lại toàn bộ tài sản của ông ấy cho hai đứa cháu đấy, ông ấy đã sửa lại di chúc ngay từ lúc hai bé còn chưa chào đời nữa cơ.]
[Trời?! Khối tài sản của Trữ Sơn siêu to khổng lồ đấy nhé?]
Chương 120: Ngoại truyện: Bà mẹ cá muối của cục cưng thiên tài phần 2
[Nếu tính mỗi giá trị cổ phần thôi thì đã lên đến cả trăm tỷ rồi. Chuẩn rồi, bác không nhìn nhầm đâu, là trăm tỷ chứ không phải chục tỷ đâu.]
[Thánh thần thiên địa ơi, tôi đặt đồ ăn ngoài cũng phải ráng thêm mã khuyến mãi đây này, không dám nhìn nữa luôn...]
[Mà thật ra điều này đã chứng tỏ cả nhà họ Trữ thích Úc Tưởng thật lòng nhỉ? Nếu không thì làm gì có chuyện để lại tài sản cho con của cô ấy chứ? Bây giờ hai bé vẫn còn nhỏ, số tài sản đó sẽ được Úc Tưởng tạm thời quản lý trong một thời gian rất dài nhỉ?]
[Trời đất ơi! Nói vậy tức là cô Úc sắp sửa trở thành phú bà bạc tỷ rồi còn gì? Phú bà ơi, look at me!]
[Cậu cả Trữ đang rượt tới kìa... Có giỏi bà lặp lại lần nữa đi.]
Trong phút chốc, cuộc đối thoại đã bị lạc đề.
Lúc này Trữ Sơn đang làm gì?
Ông ta đang cố gắng nuốt sự nhục nhã vì bị cưỡi trên lưng như con ngựa xuống bụng.
"Đông Đông, leo lên cưỡi cổ ông nội nào." Trữ Sơn ngồi xổm xuống rồi vỗ vào lưng mình.
Đây là cách trở nên thân thiết với trẻ con tốt nhất.
Bé trai được gọi là "Đông Đông" xụ mặt, trả lời với chất giọng bập bẹ: "Ngây thơ."
Vỏn vẹn hai chữ đã thể hiện trọn vẹn sự khinh thường của cậu bé.
Trữ Sơn: "..."
Bé trai có tên mụ là "Đông Đông", tên khai sinh là "Úc Băng", tên của cậu bé do Úc Tưởng đặt.
Lúc ấy, Úc Tưởng vỗ bàn một phát, nói: "Trong tên của cậu cả Trữ có chữ Hàn, vậy đặt tên thằng bé là Băng đi."
Trữ Lễ Hàn cũng hết sức hài lòng khi nghe cô nói vậy, bởi lẽ cách cô đặt tên đã nói lên rằng trong lòng cô có anh.
Sau khi hay tin, Trữ Sơn đã chống đối quyết liệt.
Trữ Sơn dành nhiều công sức để tham khảo cách đặt tên từ đủ thứ sách vở hoặc trên mạng từ rất sớm, cuối cùng đã chọn ra được những cái tên mang ý nghĩa vô cùng tốt đẹp, tập hợp thành những hai trang tròn để chuẩn bị chọn một trong số đó làm tên cho cháu.
Tuy nhiên, không một ai thèm ngó ngàng gì tới ông ta.
Lúc Trữ Sơn đề nghị bỏ phiếu chọn tên, Tang Tam Lan khịt mũi, coi thường ra mặt.
Trích nguyên văn của bà ấy: Chỉ có Úc Tưởng mới có quyền đặt tên mà thôi.
Cuối cùng, Trữ Sơn không thể làm gì khác ngoài trơ mắt nhìn cháu trai mình bị đặt một cái tên nghe dở tệ là "Úc Băng".
Sau đó, Trữ Sơn cố gắng đấu tranh để giành quyền đặt tên mụ cậu bé cho mình, thế nhưng Úc Tưởng lại nói thế này: "Mùa đông vừa đóng băng vừa lạnh, đặt là Đông Đông đi."
Về sau, cậu nhóc loắt choắt còn nhỏ đi không vững nên ngã cái phịch xuống đất.
Úc Tưởng bảo: "Cái mông chạm đất đau quá à."
Thế là lại đổi tên mụ của cậu bé sang Đông Đông*.
*Đông Đông mà Úc Tưởng đặt ban đầu là đông trong mùa đông (冬), còn Đông Đông này là đông trong đau đớn, ám chỉ bé Úc Băng bị đau do bị ngã chạm mông xuống đất.
Sao trên đời này lại có một bà mẹ tùy tiện như thế chứ!
Trữ Sơn nghĩ mà đau đớn như đứt từng khúc ruột!
Song, chẳng mấy chốc ông ta đã tự an ủi bản thân.
Rằng chờ đến khi cháu trai trưởng thành, biết mẹ đã đặt tên cho mình qua loa như thế nào, còn người ông Trữ Sơn của cậu bé đã đặt cả tấm lòng vào việc tìm kiếm tên hay cho bé là biết ai gần gũi, ai xa cách với mình ngay.
"Ngây thơ đâu ra." Đột nhiên, một giọng nói còn bập bẹ hơn nữa xen vào.
Trữ Sơn ngoái đầu lại nhìn.
Cô bé mới vừa lên hai tuổi nhưng đã có thể nói rất lưu loát.
Cô bé có nét rất giống với Úc Tưởng, còn bé tí mà lông mi đã cong vút, lúc khẽ chớp mắt sẽ tạo ấn tượng với người nhìn rằng đây là một bé gái rất ngoan.
Cô bé còn được kế thừa cả nốt ruồi son dưới mắt Trữ Lễ Hàn.
Có điều mỗi khi nhìn cô bé, Trữ Sơn luôn luôn liên tưởng đến nốt ruồi nhỏ dưới mắt anh, không hiểu sao nốt ruồi ấy mang đến cảm nhận lạnh lẽo, cay nghiệt đến lạ lùng.
"Thu Thu thích cưỡi ngựa." Cô bé nói.
Tên khai sinh của cô bé là Trữ Ngộ Thu, bé cùng họ với Trữ Lễ Hàn nhưng thật ra chữ Ngộ cũng đồng âm với chữ Úc. Tên của cô bé được chú trọng nên có ý nghĩa hơn cả.
Cả hai anh em song sinh đều chào đời vào mùa hè, tiếp nối mùa hè sẽ là mùa thu, bởi vậy mà cô bé được đặt tên là Ngộ Thu. Hơn nữa lúc Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn gặp nhau cũng vào mùa thu.
Kể ra tên của cô bé thi vị hơn nhiều.
Khổ nỗi Trữ Sơn là một ông già cổ hủ điển hình, đương nhiên ông ta thích cháu trai hơn cháu gái.
"Thu Thu muốn cưỡi ngựa." Đông Đông cất tiếng, cậu bé cố gắng nhấn mạnh với Trữ Sơn.
Trữ Sơn đành gọi cô bé đến: "Thu Thu muốn cưỡi hả? Tới đây nào, Thu Thu leo lên người ông đi nào."
Thu Thu bước những bước ngắn củn tới bên cạnh Trữ Sơn làm phát ra tiếng bịch bịch, đặt hai tay lên vai ông ta để leo lên nhưng không được bèn bảo: "Anh ơi, đẩy em lên."
Đông Đông xụ mặt, cũng cất đôi chân bì bạch đi qua. Cậu bé cúi người xuống, chịu khó cố gắng nâng chân và mông của Thu Thu lên để cô bé có thể leo lên lưng của Trữ Sơn.
"Thu Thu ơi..." Đông Đông dùng hết sức bình sinh, mặt nhăn nhúm lại như khỉ ăn gừng: "Em khỏe... Khỏe quá, như con trâu vậy."
Thư ký Lưu thầm nghĩ, cậu bé nói khỏe quá là sao?
Sau đó kết hợp với nửa câu sau, anh ấy mới vỡ lẽ hóa ra là nói cô chủ bé bỏng nặng quá.
Hay thật, EQ của cậu nhóc cao ơi là cao, khéo ăn khéo nói quá.
Thằng bé chỉ mới hai tuổi thôi mà?
Ở bên kia, Trữ Sơn cõng Thu Thu lên, đến lúc phát hiện mình đã đưa ra quyết định sai trái nhất từ trước đến nay thì đã muộn.
Thu Thu uống nước đòi cưỡi ngựa, ra ngoài ngắm chim cũng muốn cưỡi ngựa, cô bé làm gì cũng muốn cưỡi ngựa cả... Thế là tạo ra cảnh tượng Trữ Sơn bị sai vặt không ngừng.
"Ông nội đi không nổi nữa, Thu Thu xuống chơi được không? Ông sẽ cho cháu tiền." Trữ Sơn thở hồng hộc, vội vàng gọi thư ký Lưu đến.
Kể từ khi hai đứa bé chào đời, thư ký Lưu thường xuyên cất những tờ tiền mặt có mệnh giá rất lớn lên đến trăm nguyên trong ví tiền.
Thư ký Lưu lấy hai trăm tệ ra khỏi ví.
Trữ Sơn nhíu mày: "Gì mà có hai trăm vậy? Cậu thấy tụi nó còn nhỏ mà tính qua mặt à? Làm như người ông này keo kiệt lắm ấy."
Thư ký Lưu thầm kêu oan, vốn dĩ ông ta chỉ đang dỗ dành bọn nhỏ thôi mà?
Song, anh ấy vẫn không biện bạch lấy một lần, chỉ thành thật lấy thêm hai ngàn tệ nữa ra khỏi ví rồi đưa cho Trữ Sơn, sau đó Trữ Sơn lại đưa cho Thu Thu.
Thu Thu rất lễ phép: "Cảm ơn ông nội ạ."
Cô bé lau mồ hôi trên trán cho Trữ Sơn.
Ông ta giật mình, tâm trạng bỗng trở nên phơi phới thấy rõ, bấy giờ Trữ Sơn mới chính thức cảm nhận được niềm vui thú của người già khi chơi đùa với cháu.
Trữ Sơn đặt Thu Thu xuống, đúng lúc đó, Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn về nhà.
Trữ Sơn lại giật thót, cảm thấy hơi bối rối, không biết nên đi hay là ở lại.
Nhưng khi nhìn thấy không có Tang Tâm Lan ở đằng sau anh, Trữ Sơn mới yên tâm đứng yên tại đó. Hôm nay ông ta mệt bở hơi tai...
Còn Thu Thu ở bên kia thì ngoái đầu nhìn Đông Đông, giao toàn bộ số tiền mà mình có cho Đông Đông: "Anh đếm đi."
Trữ Sơn: "..."
Con nít hai tuổi mà đã biết đếm tiền rồi à?
Đông Đông câm nín không nói nên lời, nhận lấy bức ảnh, cậu bé còn nhận từng bức ảnh một và đếm một cách nghiêm túc.
"Hai mươi bức ảnh ạ." Cậu bé nói: "Hai ngàn tệ."
"Tiểu thiếu gia thông minh thật, biết đếm luôn rồi..." Thư ký Lưu trầm trò.
Tấm lòng già cỗi của Trữ Sơn cũng được an ủi phần nào.
Ngay sau đó, Thu Thu gật đầu một cách hài lòng, cầm lại tiền rồi chạy bình bịch bình bịch một mạch tới trước mặt Úc Tưởng.
Cô bé nhỏ nhẹ gọi "Mẹ ơi", sau đó chia một nửa cho Úc Tưởng.
Sao con bé lại chia một nửa cho Úc Tưởng chứ!
Trữ Sơn nghẹn họng.
Vào khoảnh khắc ấy, thậm chí ông ta còn những tưởng Úc Tưởng và con cô hợp tác với nhau để lừa tiền ông ta vậy...
"Cảm ơn bé cưng." Úc Tưởng hôn lên mặt Thu Thu cái chóc.
Thu Thu vui đến mức cười tít mắt, sau đó rút một tờ từ trong một ngàn tệ còn lại của mình chia cho Đông Đông.
Chỉ một tờ duy nhất.
Trữ Sơn: "..."
Gì mà keo kiệt thế hả con bé kia!
Keo kiệt y chang mẹ nó!
Thu Thu không chỉ keo kiệt mà còn ngay không sợ chết đứng đất nói: "Anh phải hôn Thu Thu nữa."
Đông Đông: "..."
Đông Đông: "Ngây thơ."
Dù nói vậy nhưng rồi cậu bé vẫn hôn lên gò má bầu bĩnh của Thu Thu.
Trữ Lễ Hàn giơ tay lên, cởi cúc áo vest rồi đưa cho nữ giúp việc.
Anh thì thầm hỏi: "Còn anh thì sao?"
Thu Thu chớp mắt một hồi mới phát hiện hình như ba không phải đang hỏi mình.
Lúc này Úc Tưởng đang đứng cạnh cô bé rút tờ một trăm ra khỏi một ngàn tệ của mình rồi đưa cho Trữ Lễ Hàn: "Nè, đây là phần của cậu cả Trữ."
Trữ Lễ Hàn nhận lấy rồi cất đi, nơi đáy mắt chứa chan nét cười.
Anh nhìn Úc Tưởng một cách chăm chú, nói một cách không nhanh mà cũng không chậm: "Ừm... Giờ đến phiên anh hôn cô Úc rồi."
Trữ Lễ Hàn không hề để tâm đến sự hiện diện của Trữ Sơn và thư ký Lưu đang có mặt tại đây.
Anh đè một tay lên thành ghế sô pha, quỳ gối lên ghế rồi cúi người để hôn cô, tạo ra một tư thế ôm trọn Úc Tưởng trong lòng mình.
Úc Tưởng nghiêng đầu, Trữ Lễ Hàn hôn lên má cô, nhưng trong chốc lát anh đã lấy tay kia đỡ đầu Úc Tưởng để sửa tư thế, sau đó chiếm hữu đôi môi của cô.
Đó là một nụ hôn hết sức dịu dàng.
Dù gì họ cũng đang "trình diễn" màn hôn nhau ngay trước mặt hai đứa con của họ, cả hai cần hôn thật nhẹ nhàng để truyền đạt tình yêu mặn nồng giữa ba mẹ chúng mà không phải những thứ cháy bỏng, dữ dội của người trưởng thành.
Trữ Lễ Hàn nhanh chóng buông Úc Tưởng ra.
Úc Tưởng lười biếng tựa lưng vào ghế sô pha, cô ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Không phải chỉ hôn má thôi sao?"
Trữ Lễ Hàn thản nhiên trả lời: "Cho dù cô Úc chỉ cho anh một trăm tệ nhưng anh vẫn quyết định nâng mức quà tặng phục vụ cô Úc."
Trữ Sơn sởn cả gai ốc, có hơi không chịu đựng nổi.
Ông ta hậm hực chen ngang: "Đã kết hôn rồi mà còn 'cậu cả Trữ' với chả 'cô Úc' là sao? Bọn nhỏ nghe thì chúng sẽ nghĩ gì đây hả?"
Không chờ Úc Tưởng trả lời, Thu Thu đã lên tiếng: "Giống như khi cháu gọi ông anh chết bầm Đông Đông cũng không có nghĩa là cháu không thích anh ấy mà ạ."
Đông Đông: "..."
Đông Đông: "Ngây thơ."
Thu Thu: "Giống như lúc anh nói Thu Thu ngây thơ không có nghĩa là anh ấy không yêu Thu Thu sao ạ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Đông nghiêm lại, tai hơi đỏ lên: "..."
Thu Thu hỏi: "Ông ơi, sao ông chẳng tinh ý gì thế ạ?"
Trữ Sơn: "..."
Trữ Sơn cảm thấy hơi mất mặt nên vội vàng đánh trống lảng: "Bọn nhỏ đang ở đây mà hôn hít cái gì, còn ra thể thống gì nữa?"
Thu Thu nhìn Trữ Sơn: "Ông nội à, ba mẹ thể hiện tình yêu cho nhau mà sao ông lại không vui?"
Đông Đông cũng nhìn Trữ Sơn: "Ba mẹ là vợ chồng hợp pháp mà."
Thu Thu ngoảnh mặt sang nhìn Đông Đông, khẽ thở dài: "Hình như ông nội chẳng biết gì thật đấy, chắc chắn ông ấy còn chưa thấy cả giấy chứng nhận kết hôn rồi."
Trữ Sơn: "..."
Giờ sửa lại di chúc còn kịp không?
Chương 121: Ngoại truyện: Bà mẹ cá muối của cục cưng thiên tài phần 3
*Ngoại truyện được kể dưới góc nhìn của Ninh Ninh nên chương này cô ấy là nữ chính, ngôi ba là ‘cô’.
Ninh Ninh đứng suy nghĩ xuất thần trước biệt thự nửa phút mới lấy lại tinh thần, tiến lên mở khóa cửa.
Mặc dù hàng rào phong tỏa xung quanh biệt thự nhà họ Ninh đã được dỡ bỏ từ lâu nhưng từ đó đến nay Ninh Ninh chưa quay về ở lần nào.
Không phải vì ở đây từng xảy ra một vụ án giết người man rợ mà vì từ lâu trước đây, Ninh Ninh đã có một nhận thức rõ ràng rằng tuy mình đã được tìm về nhà họ Ninh sau nhiều năm thất lạc, nơi đây có ba mẹ ruột, chị ruột của cô nhưng cô chưa một lần nào thuộc về nơi này.
Cô không tài nào hòa nhập vào xã hội thượng lưu nổi, giống như cách mà cô chẳng thể hòa nhập với cái nhà này.
Giờ đây, cô trở về nơi này chỉ để lấy đồ mà thôi.
Tiếng "lạch cạch" của khóa cửa vang lên, trong thoáng chốc đã kéo dòng suy nghĩ của Ninh Ninh trở về hiện tại. Tuy nhiên, điều làm Ninh Ninh hoàn hồn nhanh hơn cả là tiếng bước chân thình lình vọng lại từ trên tầng hai của biệt thự.
Ninh Ninh giật nảy mình, vội vàng bật đèn pin điện thoại rồi ngẩng đầu nhìn lên.
... Mẹ Ninh đang đứng ở đó.
Mẹ Ninh mất tích suốt bao nhiêu năm qua đã trở nên già cỗi xiết bao.
Nếp nhăn hằn sâu trên gương mặt bà ta, đôi mắt thâm quầng đầy vết chân chim cho thấy những gánh nặng và khổ cực mà bà ta phải trải qua trong thời gian qua. Không được đi thẩm mỹ viện đắt đỏ để chăm sóc da, dường như ánh mắt bà ta cũng trở nên thiếu sức sống hơn hẳn.
Ninh Ninh nhìn bộ quần áo kỳ quặc mà mẹ mình đang mặc, nó chẳng khác gì một cái bao tải bao bọc lấy thân hình xác xơ chẳng khác gì khúc gỗ của bà ta.
Ninh Ninh gần như không dám tỏ ra thân thiết gì với mẹ nhưng bà ta đột nhiên kích động, hớt ha hớt hải lao xuống cầu thang như bay: "Ninh Ninh! Mẹ đây con!"
Bà ta vừa dứt lời thì lại có tiếng bước chân vang lên trên tầng hai. Tiếng bước chân lần này nghe có vẻ còn gấp gáp hơn nữa, như thể có một kẻ thần kinh đang giẫm bình bịch qua lại thật to vậy.
Mẹ Ninh bỗng khựng lại, bối rối cười trừ rồi nói: "Chị con... Con bé hơi sợ nên mới đi đi về về mãi như thế."
Ninh Ninh không tiếp lời bà ta mà trầm giọng hỏi: "Mấy người đã đi đâu trong thời gian mất tích?"
Mẹ Ninh tỏ ra đau khổ: "Còn đi đâu được chứ? Ninh Ninh à, con không biết chứ mẹ và chị con đã chịu nhiều khổ cực lắm..."
Ninh Ninh nhìn gương mặt bỗng chốc hao gầy đến hốc hác của người mẹ đã sinh ra mình, trái tim cô trở nên yếu mềm một thoáng.
Cô hỏi: "Tại sao mấy người mất tích?"
Dứt lời, có người bước xuống cầu thang.
Đó là Ninh Nhạn.
Cô ta ăn mặc gọn gàng hơn mẹ Ninh nhưng mặt mày thoạt trông còn phờ phạc hơn cả bà ta, những vết rãnh sâu hoắm trên khuôn mặt khiến người ta nhìn là hiểu ngay thời gian qua cô ta đã tỏ ra cáu gắt, hung dữ thường xuyên thế nào.
"Cô ta là ai vậy mẹ?" Ninh Ninh hỏi mẹ mình: "Cô ta cũng đến để cười con à?"
Mẹ Ninh lúng túng đính chính lại: "Con bé là em của con đó."
Sắc mặt Ninh Ninh bỗng dưng thay đổi một trăm tám mươi độ, cô ta gắt gỏng hét lên: "Làm gì có, con làm gì có em! Ninh Ninh là đứa xui xẻo chuyên gieo rắc tai họa, là sao chổi mà, đáng lẽ ra không nên đưa con nhỏ đó về nhà mới phải! Chính nó, chính nó đã hại chúng ta sau khi quay về... Nhà họ Ninh đã không còn nữa, không còn nữa rồi! Cả Úc Tưởng nữa hu hu, con hận cô ta..."
Ninh Ninh thình lình trút hết suy nghĩ lòng mình một cách điên loạn.
Mẹ Ninh trông càng luống cuống hơn nữa, bà ta quay đầu lại nhìn Ninh Ninh: "Con, con đừng hận chị con, bây giờ đầu óc nó không được tỉnh táo cho lắm."
Sự mềm lòng nơi Ninh Ninh thoắt cái đã biến thành mây khói.
Nhìn tình hình bây giờ, có vẻ chị cô hận cô sâu sắc lắm đây, đến nỗi bị điên rồi mà vẫn không quên được nỗi căm hận dành cho cô cơ mà.
Ninh Ninh lặp lại câu hỏi vừa rồi: "Tại sao mấy người mất tích?"
Mẹ Ninh đảo mắt láo liên: "Bởi vì... Bởi vì con cũng thấy đấy, chị con đã ra nông nỗi này rồi, nếu như bị phóng viên giải trí đuổi theo đòi phỏng vấn, còn chụp ảnh thì sau này chị con biết sống kiểu gì đây? Mẹ không còn cách nào khác, chỉ đành đưa con bé đi trốn thôi."
"Vậy tại sao không nói cho tôi lấy một tiếng nào? Tại sao không dẫn tôi theo?"
"Bây giờ chị con cần có người chăm sóc nhưng con thì có cần đâu. Vả lại con đi theo mẹ và chị cũng chỉ tổ cực khổ thôi... Mẹ nghe nói nay con đã tiếp quản cổ phần của ba con rồi, con cũng đang phụ trách giải quyết công việc của công ty đúng không?"
Ninh Ninh bất chợt ngắt lời bà ta: "Chứ không phải để trốn tên tội phạm giết người đó à?"
"Cái gì?" Mẹ Ninh điếng người.
"Bà dẫn chị ấy đi trốn không phải vì sợ chết thì là gì? Mấy người bỏ chạy hết, để lại đống rắc rối nhà họ Ninh cho tôi hứng chịu. Lỡ tên tội phạm giết người muốn tiếp tục giết người thì chỉ tìm tôi mà trả thù thôi. Tôi có chết cũng có liên quan gì tới mấy người đâu, mà vốn dĩ tôi cũng đâu phải máu mủ ruột rà của mấy người, là vậy nhỉ?" Đây là câu nói dài nhất mà Ninh Ninh từng nói trong quãng thời gian đã quen sống lặng lẽ như một bóng ma ở nhà họ Ninh.
"Không phải!" Mẹ Ninh vô cùng bàng hoàng, sau khi lấy lại tinh thần, câu đầu tiên bà ta đã phản bác.
"Có lẽ giả sử lúc đó tên tội phạm giết người bị bắt, mấy người sẽ trở về giành lại tất cả mọi thứ trong nhà họ Ninh khỏi tay tôi, là như vậy đúng không?" Ninh Ninh tiếp tục chất vấn.
Nếu như nói Ninh Ninh của mấy năm trước vẫn chưa thể suy nghĩ thấu đáo về vấn đề này thì sau khi trải qua một loạt các biến cố ba đột nhiên qua đời, mẹ và chị mất tích, không thể không kiên cường đối mặt... Cô mà còn tiếp tục mù quáng nữa thì đó mới là ngu ngốc thật sự.
"Không phải mà..." Mẹ Ninh ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào Ninh Ninh: "Sao con có thể thốt những lời như vậy hả? Sao, sao con nỡ áp đặt những suy đoán đó lên mẹ và chị con chứ..."
Ninh Ninh thẳng thừng ngắt lời bà ta: "Tôi mệt lắm rồi."
"Gì cơ?"
"Bà không tin chứ gì? Một mình tôi phải chống đỡ cả Ninh thị, tôi mệt lắm, tôi không chịu nổi nữa, tôi kiệt sức rồi, tôi không hề có bất kỳ kinh nghiệm nào, tôi không phân biệt được những kẻ trong ban lãnh đạo cấp cao của công ty chân thành với tôi hay chỉ muốn lợi dụng tôi như một con cờ... Đôi lúc trời đã về đêm nhưng vẫn phải đọc những thứ tôi chẳng hiểu một chữ, những cạm bẫy chứa đựng qua từng câu chữ, giây phút đó tôi những tưởng bản thân sắp chết đến nơi vậy."
Đó là những năm tăm tối nhất, lận đận nhất, đau khổ nhất trong cuộc đời Ninh Ninh.
Tuy nhiên, phải công nhận rằng đó cũng là quãng thời gian giúp cô trưởng thành nhanh nhất. Cô không được mở mang tầm mắt vào những lúc theo Ninh Ninh đi dự các bữa tiệc xã giao của giới thượng lưu, nhưng cô đã biết nhìn xa trông rộng hơn trong những tháng ngày chèo chống Ninh Thị.
Ninh Ninh dũng cảm đối diện với sự khó tin cùng với biểu cảm tức giận của mẹ Ninh.
Chắc hẳn bà ta cho rằng cô đang viện cớ nhỉ?
Sau đó, cô cũng nhìn thẳng vào bộ dạng dữ dằn đầy điên loạn của Ninh Nhạn.
Cuối cùng Ninh Ninh cũng đã có thể khẳng định được rằng, cô không có mẹ mà cũng không có chị. Cô không có gia đình.
Ninh Ninh khẽ nói: "Mấy người liệu mà bỏ trốn đi, tên tội phạm giết người vẫn chưa bị bắt còn gì? Hôm nay tôi đến đây chỉ để lấy đồ rồi đi ngay. Có lẽ bây giờ tên sát nhân đó đang nấp trong bóng tối mà theo dõi chúng ta đấy. Hắn ta đang chờ chúng ta, chờ người của nhà họ Ninh trở về đây để tiện thể..."
Ninh Ninh vừa nói tới đây là mẹ Ninh đã hoảng sợ tới mức thét lên, không dám nán lại đây thêm một phút giây nào nữa. Bà ta cuống quýt kéo Ninh Nhạn toan bỏ đi, song ngoài miệng vẫn ngoan cố biện minh bằng được: "Ninh Ninh à, con đừng suy nghĩ nhiều quá, sau này mẹ và chị sẽ quay về tìm con."
Ninh Ninh thầm nói, còn tôi thì ước gì các người đừng làm vậy.
Cô dõi theo bóng lưng hoảng hốt của bọn họ khuất sau bóng đem tăm tối.
Oái oăm thay, từ đầu đến cuối người mẹ ấy không hề hỏi han cô lấy một câu rằng tại sao đã muộn như vậy còn tới đây một mình.
Không hỏi thì tốt thôi, cô không cần nghe theo ý kiến của bất kỳ kẻ nào nữa.
Cô muốn bán Ninh thị đi.
Ninh Ninh không phải là thiên tài buôn bán, mặc dù cô đã trau dồi thêm kiến thức, mở mang tầm mắt, trở nên thông minh, lanh lợi hơn rất nhiều nhưng cũng không thể đột nhiên sở hữu vốn hiểu biết phong phú về tài chính được.
Cô trụ được bao nhiêu năm qua đã là kỳ tích rồi.
Bây giờ gặp mẹ Ninh và Ninh Nhạn, cô đã có thể bỏ mớ hổ lốn này đi mà không cần phải nhìn trước ngó sau hay cảm thấy gánh nặng trong lòng nữa rồi.
Ninh Ninh dành một vài ngày để sắp xếp chuyện này.
Lúc tiễn cô, người trong ban lãnh đạo cấp cao của Ninh thị tỏ ra lưu luyến: "Chúc đường đi phía trước cô Ninh sẽ thuận buồm xuôi gió."
Ninh Ninh mỉm cười, cúi đầu tin nhắn mà ngân hàng đã gửi đến điện thoại của mình.
Số tài khoản vừa nhận được hai triệu hai trăm sáu mươi nhân dân tệ.
Đây là số tiền còn lại mà cô có sau khi giải quyết các khoản nợ của Ninh thị mà cô phải gánh chịu đồng thời kể từ khi tiếp quản công ty này.
Số tiền này chẳng đáng một đồng so với những người trong giới thượng lưu, bạn chí cốt của ba Ninh lúc sinh tiền mà thấy con số này thì có khi còn mắng Ninh Ninh bán đứt công ty mà ba cô đã dốc tâm huyết cả đời để gầy dựng chỉ vì một khoản tiền nhỏ nhặt này cũng nên.
Nhưng đối với Ninh Ninh, đây đã là một số tiền khổng lồ rồi.
Cô không phải kẻ tham lam, cô không đòi hỏi gì nhiều cả.
Ninh Ninh đứng ở ven đường vẫy tay đón một chiếc xe taxi rồi ngồi vào xe.
Tài xế hỏi: "Cô đi đâu?"
Ninh Ninh ngồi sững sờ ở đó chừng nửa phút mới trả lời: "Đến trung tâm thương mại... Đi."
Nửa tiếng sau, Ninh Ninh xách túi quà đi tới cổng biệt thự Ngự Thái.
Dư Đồng đi tới đón cô vào.
Đây là lần đầu tiên Ninh Ninh đến tận nhà Úc Tưởng.
Kể từ khi ba Ninh qua đời, cô cũng rất ít khi gặp lại Úc Tưởng, đôi lúc đi dự tiệc chỉ nhìn cô ấy từ xa, mà khi đó cô lại phát hiện ra rằng Lăng Sâm Viễn cũng đang đứng ở cách đó khá xa ngắm nhìn Úc Tưởng.
"Cô thay giày trước đi, cô Úc sẽ xuống ngay." Dư Đồng bảo.
Mặc dù Úc Tưởng đã lập gia đình nhưng Dư Đồng vẫn giữ thói quen gọi Úc Tưởng như vậy, như thể dù cho đang ở giai đoạn gì trong cuộc đời thì Úc Tưởng luôn luôn là cô Úc ấy.
Ninh Ninh đáp lời: "Vâng."
Sau đó cô được Dư Đồng dẫn vào nhà, đi tới phòng khách nhỏ. Phòng khách nhỏ được trải thảm dày cộp, có lẽ là vì trong nhà có nhiều trẻ con. Ninh Ninh đi về phía trước hai bước, bất cẩn đá trúng một cái mô hình Lego. Mô hình mới được lắp ráp dang dở, vẫn còn rất nhiều bộ phận vương vãi trên thảm trải sàn.
Hẳn là cũng vì nhà nhiều trẻ con rồi.
Ninh Ninh thầm nghĩ.
Trước đây Ninh Ninh từng đến nhà đồng nghiệp, đồng nghiệp ấy có hai đứa con, nhà cửa không có lúc nào là không bừa bộn, cả đồ chơi lẫn vật dụng cho trẻ em mỗi thứ mỗi chỗ...
"Cháu chào cô, mừng cô đến nhà chúng cháu chơi, nhưng cô có thể sang bên kia không ạ?" Một giọng nói trẻ con vang lên.
Ninh Ninh mau chóng nhìn về hướng âm thanh phát ra, sau đó nhìn thấy một Úc Tưởng phiên bản mini.
Cô bé mặc chiếc áo đầm bồng bềnh màu hồng cánh sen, hàng mi cong vút khẽ run, cô bé nhíu mày: "Cô đá đồ chơi của mẹ cháu rồi ạ."
Nét mặt của Ninh Ninh vô cùng xấu hổ: "Xin lỗi cháu..." Cô đang nói giữa chừng thì bỗng khựng lại.
Gì cơ?
Đồ chơi của mẹ?
Hóa ra đây là đồ chơi của chị ấy mà không phải của con chị ấy hả???
Của... Của đàn chị thật ư?
Cô bé khẽ thở dài, đi tới, ngồi xuống thảm trải sàn rồi từ từ nhặt các bộ phận lắp ráp giăng đầy trên thảm lên.
Thế nhưng cô bé nhặt được gần nửa phút thì có vẻ thấm mệt, thế là cô nhóc gào lên: "Anh ơi! Anh ơi! Ra dọn đồ cho mẹ mau!"
Và rồi Ninh Ninh tiếp tục nhìn thấy Trữ Lễ Hàn phiên bản mini.
Đó là cậu cả Trữ phiên bản mini thật!
Cậu bé lễ phép gật đầu với Ninh Ninh xem như thay cho lời chào, tiếp đó đến bên cạnh cô bé rồi ngồi xuống.
Cô bé chỉ vào mô hình Lego, nói: "Cái này rơi rồi."
Cậu bé im lặng lắp ráp nó vào mô hình với gương mặt lạnh lùng.
Đến khi Úc Tưởng trong chiếc váy ngủ xuống lầu, cậu nhóc không chỉ lắp ráp lại phần bị Ninh Ninh lỡ đẩy ngã mà còn ghép hết, hoàn thiện mô hình.
... Giỏi quá ta.
Ninh Ninh ngơ ngác thầm nghĩ.
"Chị chưa ăn sáng, em ngồi một lát đi." Úc Tưởng vừa nói vừa rề rề rà rà ngáp một cái: "Hôm nay dậy muộn quá."
"Vâng, không sao đâu ạ, chị cứ ăn từ từ đi." Khi đã gặp Úc Tưởng, Ninh Ninh cảm thấy dường như mình vẫn còn là Ninh Ninh trẻ con, ngây thơ năm nào vậy.
Chẳng mấy chốc Úc Tưởng đã cầm cốc sữa đậu nành đi tới.