Tôi Thật Sự Không Muốn Nổi Tiếng

Chương 43

*Exhaustion: Kiệt sức

Có thể nhìn thấy Thẩm Hựu Lam rồi.

Ninh Trân mỉm cười nói: "Anh thấy em cứ đi qua đi lại ở hành lang, tưởng là không tìm thấy đường đi."

"Không có không có." Tô Tử Bác xua tay, "Em chỉ đi loanh quanh thôi."

"Vừa rồi em gọi anh là gì? Sư huynh?" Ninh Trân đút tay vào túi, nháy mắt trêu cậu, "Xem ra em rất tự tin vào việc đỗ Học viện Hí Kịch nhỉ? Nghe nói năm nay em đứng thứ hai chuyên ngành?"

"Ơ, không không, không dám nhận..." Tô Tử Bác xua tay liên tục, "Chỉ là may mắn thôi..."

Hai người vừa trò chuyện vừa bước vào trong phòng. Buổi đọc kịch bản hôm nay quy tụ hầu hết các diễn viên chính, biên kịch, đạo diễn và phó đạo diễn. Mọi người ngồi quây thành vòng tròn, cùng nhau tìm hiểu và kết nối với kịch bản, coi như bước đầu tiên để "nhập vai".

"Đọc kịch bản chưa?" Ninh Trân hỏi.

"... Rồi ạ, thực ra em mới được xác định vai diễn cách đây hai hôm, nên chưa đọc tiểu thuyết gốc, chỉ mới lướt qua kịch bản." Tô Tử Bác trả lời, "Thật ngại quá."

"Ồ, chưa đọc tiểu thuyết gốc à?" Ninh Trân nói, "Nguyên tác là truyện đam mỹ đấy, em biết đam mỹ là gì không?"

"Đam..." Tô Tử Bác nói, "Ừm, biết ạ."

Vốn dĩ cũng là người "cong", lại thích dấn thân vào thế giới fandom, Tô Tử Bác không chỉ biết đam mỹ mà thỉnh thoảng còn đọc qua. Dù vậy, khi bắt gặp fanfic về mình và người khác, cậu thường sẽ ngay lập tức lướt qua.

"Khác xa với kịch bản lắm, trong truyện còn có nhiều cảnh thân mật trên giường cơ." Ninh Trân nói, "Lần đầu đọc xong anh sốc luôn, vội vàng xem kịch bản có cảnh đó không, haha..."

Tô Tử Bác cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Có không?"

"Không có đâu!" Ninh Trân nói, "Đây là phim song nam chủ, chứ không phải phim đồng tính thật, làm gì có cảnh giường chiếu."

Tô Tử Bác cười gượng hai tiếng rồi ngồi vào chỗ. Vì là hai nam chính, cậu và Ninh Trân được sắp xếp ngồi cùng một phía bàn, ngay bên cạnh đạo diễn.

Phó đạo diễn Phó Hãn là người mà Tô Tử Bác từng gặp trước đây. Anh có gương mặt bầu bĩnh nhưng cơ bắp lại cuồn cuộn, sự đối lập rõ ràng này khiến người khác khó quên. Tuy vậy, các web drama ông sản xuất lại rất được yêu thích.

Đạo diễn yêu cầu từng người tự giới thiệu bản thân trước khi bắt đầu buổi đọc kịch bản.

Tô Tử Bác và Ninh Trân ngồi cạnh nhau, hai người có rất nhiều đoạn thoại chung. Nhân vật của Ninh Trân có chỉ số võ lực vượt trội nhưng tính cách lạnh lùng, trong khi nhân vật của Tô Tử Bác lại nhiệt huyết và sôi nổi hơn. Từ lúc bước vào "phó bản", hai người sẽ có rất nhiều cảnh hành động, mà phần lớn những cảnh này sẽ được quay trong phim trường phông xanh. Điều này có nghĩa là ngoài việc hỗ trợ nhau nhập vai, họ hầu như phải tự mình diễn với những thứ không có thật.

Tóm lại, một bộ phim dù có đổ vào bao nhiêu tâm sức và kinh phí lớn đến đâu, cuối cùng hiệu quả thể hiện dù có mãn nhãn đến mấy, vẫn phải nhờ vào diễn xuất để chống đỡ, nếu không thì cũng chỉ là vô nghĩa. Tô Tử Bác - người bước chân vào nghề diễn từ năm 16 tuổi, đã thấu hiểu điều này từ rất sớm. Dù công ty có mời giáo viên, và giáo viên cũng khen cậu có năng khiếu, nhưng Tô Tử Bác biết rõ, rằng mình cần học hành bài bản để có thể đảm đương những vai diễn quan trọng, hoặc hơn nữa là gánh vác cả bộ phim.

Ninh Trân là một nam diễn viên trẻ tuổi có cả ngoại hình lẫn tài năng diễn xuất nổi bật trong số bạn đồng trang lứa, và cũng là một người mà Tô Tử Bác ngưỡng mộ. Cậu từng xem phim của anh ta và nhận ra Ninh Trân rất biết cách nhập vai, anh thực sự rất nghiêm túc trong việc nghiên cứu nhân vật.

Có một điểm nữa, đây là điều mà cậu nghe được từ Hoài Tinh khi anh ta bàn tán với mọi người, cũng là điều để lại ấn tượng sâu sắc cho Tô Tử Bác, đó là Ninh Trân thường xuyên nhập vai rất sâu đến mức giống như đang thực sự yêu bạn diễn nữ của mình.

Bất kỳ nữ diễn viên nào từng diễn chung với anh ta thường không dám hợp tác lần hai, bởi trong thời gian diễn dù là trong phim hay ngoài đời, anh ta đều thật sự giống như đang yêu đương với nữ chính. Nghe nói có người vì thế mà tưởng thật, sau đó Ninh Trấn buộc mình phải thoát vai. Vì vậy, kết quả thường là đôi bên đều như vừa trải qua một mối tình ngắn ngủi, fan hâm mộ cũng nhân tiện được thấy họ như một cặp đôi trong đời thực.

Tô Tử Bác lúc đó nghĩ, điều này có tính là nhập tâm không hay chỉ là... "đào hoa"?

May mắn thay, Tô Tử Bác và Ninh Trân không có cảnh diễn chung, hơn nữa anh ta là nam... Nhưng ngay khi Tô Tử Bác còn đang mải suy nghĩ...

"Này." Ninh Trân đột nhiên gọi cậu một tiếng.

Tô Tử Bác quay đầu lại, Ninh Trân chống cằm lên tay, nhìn cậu bằng đôi mắt phượng chứa đầy ánh sáng, Tô Tử Bác nhìn về phía anh ta lập tức cảm thấy da đầu tê dại, bị ánh mắt thâm tình và dịu dàng đó làm cho giật mình: "... Hở?"

Ninh Trân nghiêng đầu hỏi: "Gọi em nãy giờ rồi, nè, em có khát không? Muốn uống gì không?"

"... Ừm, không sao." Tô Tử Bác nói.

"Để anh nhờ trợ lý đi mua." Ninh Trân nói, "Tối nay có buổi liên hoan, em có đi cùng mọi người không?"

"Chắc là đi." Tô Tử Bác nói.

"Nếu em không đi với mọi người, chúng ta có thể đi ăn riêng." Ninh Trân nói.

"..." Tô Tử Bác lập tức cười cười, "À không... Chúng ta vẫn nên... đi cùng đoàn phim đi."

"Thôi được rồi, để lần sau hẹn em vậy." Ninh Trân lại tiến lại gần một chút, "Em thích ăn gì? Anh sẽ bảo trợ lý chuẩn bị trước một ít, thích ăn đồ ăn vặt gì không?"

"Không cần, em... "

Đồ ăn vặt mà Thẩm Hựu Lam chuẩn bị cho cậu cậu đã để vào một cái túi mang theo đến tận Bắc Kinh đây này, cậu còn thề rằng nhất định sẽ ăn sạch sẽ từng gói.

"Đừng mà." Ninh Trân nói, "Chúng ta sẽ làm việc với nhau trong thời gian dài đấy, ít nhất cũng phải biết em thích gì chứ? Anh là sư huynh của em, có chuyện gì cứ nói với anh, anh sẽ chăm sóc tốt cho em."

Tô Tử Bác cười cười: "Lần sau nhất định sẽ."

Lúc đó Tô Tử Bác lập tức nghĩ, khá lắm, không lẽ cả nam lẫn nữ anh ta đều muốn trải nghiệm một lần sao...

Cậu vừa thầm cầu nguyện rằng mình nghĩ nhiều, vừa tiếp tục công việc trong tay.

Vài ngày sau, vai diễn trong bộ phim cũng đã ký kết xong, Tô Tử Bác đã thành công nhận được hai vai mà mình mong muốn. Một tin tốt hơn nữa là, phần lớn bối cảnh của bộ phim "Tước Linh" đều được quay ở ngoại ô Thượng Hải, có nghĩa là trong thời gian quay hai bộ phim, cậu vẫn có thể về nhà, và còn... gặp được Thẩm Hựu Lam.

Thật ra, việc quay hai bộ phim cùng lúc là rất vất vả. Không chỉ phải bay qua lại giữa hai nơi, mà còn phải dậy lúc bốn, năm giờ sáng để hóa trang, tối lại đến đoàn phim khác quay cảnh đêm. Nếu gặp phải cảnh quay xuyên đêm thì có lẽ phải thức trắng. Nhưng nếu có thể về nhà ngủ một giấc thì thật là thoải mái.

Quan trọng hơn, cậu còn có thể gặp Thẩm Hựu Lam!

Tô Tử Bác lẩm bẩm không ngừng: "Nhanh chóng vào đoàn, nhanh chóng vào đoàn, nhanh chóng vào đoàn..."

"Em lẩm bẩm gì vậy?" Lý Tư Lục trong phòng khách sạn vừa cắm điện đun nước vừa hỏi: "Sao rồi? Sắp quay cảnh đầu tiên rồi, vừa khéo lúc đó sẽ có kết quả thi."

"Đúng nhỉ." Tô Tử Bác đáp, "Tối nay có kết quả..."

"Đừng căng thẳng, em chắc chắn sẽ đậu." Lý Tư Lục nói, "Chỉ có điều ngày kia hơi vất vả, tối nay quay xong cảnh đêm là ngày mai phải bay ngay đến đoàn phim của đạo diễn Vương."

"Không sao đâu." Tô Tử Bác nói, "Tối nay em có thể về nhà ngủ không?"

"Được chứ." Lý Tư Lục nói, "Về nhà ngủ cho ngon nhé."

TôTử Bác vô cùng mong đợi, cái cảm giác tràn đầy năng lượng chính là như vậy.

Cảnh quay đầu tiên hoàn toàn được thực hiện dưới phông xanh, Tô Tử Bác hoàn thành ba cảnh quay vừa đúng lúc qua thời điểm có thể kiểm tra điểm số, nhưng bản thân cậu lại quên mất điều này. Khi cậu vừa hoàn thành cảnh quay này, đạo diễn hô "Cắt", Lý Tư Lục từ một bên lao ra, chạy tới ôm chầm lấy Tô Tử Bác.

Tô Tử Bác giật mình, vội tránh để không làm hỏng lớp trang điểm trên mặt, đồng thời không kiềm chế được giọng nói phấn khích: "Có phải đã qua điểm sàn rồi không!"

"Qua rồi! Chắc chắn đậu rồi!" Lý Tư Lục vừa ôm lấy Tô Tử Bác vừa hô lên với mọi người xung quanh: "Hôm nay có điểm thi! Tô Tử Bác nhà chúng tôi thi rất tốt! Tôi mời cả đoàn ăn khuya! Mọi người muốn ăn gì cứ gọi thoải mái nhé!"

"Chúc mừng Tử Bác ——!"

"Chuẩn bị thành sinh viên đại học rồi nha ——!"

Giữa những tiếng hô vang liên tiếp, Ninh Trân cũng đến vỗ vai cậu: "Chúc mừng em."

"Cảm ơn." Tô Tử Bác nói.

"Sau này em sẽ là đàn em của anh." Ninh Trân nói, "Có muốn anh gửi cho em một bộ tài liệu học tập của đàn anh không?"

"Cảm ơn anh..." Tô Tử Bác đáp, có phần bất đắc dĩ.

"À đúng rồi, ngày mai em không ở đây đúng không?" Ninh Trân hỏi, "Khi nào trở lại?"

"Hai ngày nữa." Tô Tử Bác nói.

"À... vậy là không gặp được em hai ngày liền." Ninh Trân bày ra vẻ mặt tiếc nuối: "Phải làm sao bây giờ đây..."

Nói rồi anh ta cầm điện thoại, chưa kịp để Tô Tử Bác trả lời đã nói trước: "Chúng ta chưa kết bạn WeChat, lát nữa thêm nhé."

"Được." Tô Tử Bác nghĩ bụng kết bạn WeChat cũng không có gì, dù sao cũng thuận tiện liên lạc. Chỉ là hiện tại cậu không thể nghĩ được gì khác, trong đầu chỉ có một việc đó là phải nhanh chóng bay về gặp Thẩm Hựu Lam.

Cho nên, ngay khi kết thúc cảnh quay, Tô Tử Bác nhắn liền cho Thẩm Hựu Lam:

—— Tối mai anh có về nhà không?

Thẩm Hựu Lam trả lời:

—— Ừ, làm sao vậy?

Tô Tử Bác:

—— Tôi về, anh không được trốn tôi đâu đấy!

Thẩm Hựu Lam đáp lại:

—— Tôi trốn em làm gì?

—— Mấy giờ em về, tôi sẽ chuẩn bị ăn chút đồ ăn.

Tô Tử Bác:

—— Không ăn, đừng vỗ béo heo.

Nghĩ thế nào lại thấy câu này không ổn, cậu liền thu hồi tin nhắn.

Thẩm Hựu Lam lập tức nhắn lại:

—— Đừng tự mắng bản thân.

"Phiền thật đấy." Tô Tử Bác vừa tức vừa buồn cười.

...

Đêm đầu tiên quay phim đã phải làm việc thâu đêm với cảnh quay đêm, ngày hôm sau Tô Tử Bác tranh thủ ngủ một chút trên máy bay. Cậu còn trẻ, sức khỏe tốt, chỉ ngủ chưa đầy hai tiếng mà đã phục hồi được bốn phần sức lực.

Đến nơi, cậu lên xe di chuyển đến trường quay. Ngày đầu tiên quay lại là một cảnh quan trọng, bắt đầu bằng một cảnh mưa lớn, mưa nhân tạo từ các vòi phun không ngừng tuôn chảy, nước cứ ào ào đổ xuống khiến cậu cảm thấy lạnh thấu xương. Cậu ướt rồi khô, khô rồi lại ướt mấy lần, cuối cùng cũng đạt được hiệu ứng mà đạo diễn Vương Nghị mong muốn.

Mặc dù chỉ quay trong hai ngày, nhưng cả hai đạo diễn đều rất nghiêm túc và khắt khe trên phim trường. Họ giúp cậu nhập vai và mở rộng khả năng diễn xuất, để cậu có thể hoàn toàn tập trung vào diễn xuất mà không phải lo nghĩ điều gì khác. Ngay cả khi biết điểm thi của mình và cảm thấy vui sướng, cậu vẫn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng để hoàn thành các cảnh quay nặng nề.

Hai ngày quay phim đều đạt kết quả tốt, cuối cùng kết thúc công việc vào buổi tối trong không khí vui vẻ. Khoảng tám giờ tối, Tô Tử Bác vì quay xuyên đêm cộng thêm cảnh mưa, đến lúc hoàn thành cảnh quay thì mệt đến mức không thể nói thành câu. Lê thân hình mệt mỏi lên xe, tóc vẫn còn hơi ẩm. Cậu nghiêng đầu ngủ một lát, không rõ đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy có người đang gọi mình.

"... Không sao, để tôi bế em ấy vào."

"Hả? Cậu ấy nặng lắm đấy, cao tận 1m78 mà... anh bế được không?"

"Tô Tử Bác? Tô Tử Bác? Tiểu Tô? Tỉnh dậy đi..., phó biên Thẩm đến đón em rồi này."

Là Thẩm Hựu Lam sao? Có phải Thẩm Hựu Lam đang nói chuyện không?

Tô Tử Bác khẽ nhấp nhấp môi, quay đầu sang bên, rồi bất ngờ hắt hơi một cái.

"..." Lý Tư Lục giật mình, nói, "Thiếu gia à, hôm nay quay cảnh mưa, nhất định đừng bị cảm lạnh nhé."

"Lát nữa cho cậu ấy uống ít nước gừng." Thẩm Hựu Lam nghiêng người, nắm lấy cổ tay cậu, đỡ lưng cậu, lúc chạm vào thấy hơi nóng. Hắn lo lắng không biết cậu có bị sốt không, liền gọi với giọng khẩn trương: "Tỉnh dậy đi, Tô Tử Bác."

Hắn vừa định bế Tô Tử Bác lên... nhưng Tô Tử Bác đã kịp thời tỉnh dậy, mở mắt ra. Đôi mắt cậu mơ màng nhìn thẳng, không thể tập trung vào một điểm nào.

"Về đến nhà rồi." Thẩm Hựu Lam khẽ nói, "Tỉnh dậy nào."

"..." Tô Tử Bác thấy rõ người trước mặt là Thẩm Hựu Lam, cậu lập tức ngồi bật dậy, lưng thẳng như dây cung, sau đó rụt cổ nói, "Đến nơi rồi à?"

"Ừ." Thẩm Hựu Lam thở phào nhẹ nhõm, nói: "Xuống xe thôi, về nhà rồi."
Bình Luận (0)
Comment