Tôi Thật Sự Không Muốn Nổi Tiếng

Chương 63

*Eudemonia: trạng thái hạnh phúc được tạo ra bởi một người có lý trí và năng động.

Chúng ta hãy học cách sống cùng nhau trước đã.

Sau khi Tô Tử Bác nghe xong, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "... Anh muốn chia tay với em à?"

"Ý anh không phải như vậy." Thẩm Hựu Lam thở dài nói.

Hắn chờ Tô Tử Bác bình tĩnh lại một chút, rồi nhẹ nhàng nói: "Anh luôn khiến em cảm thấy anh không thích em, làm em buồn, có phải là vì từ đầu chúng ta chưa sẵn sàng không?"

Tô Tử Bác lắc đầu: "Em không nói về chuyện này nữa..."

"Anh nói không phải ý đó." Thẩm Hựu Lam lặp lại nói, "Việc yêu nhau của chúng ta là để ở bên nhau mãi mãi, chứ không phải là vì lý do nào đó mà bỏ dở giữa chừng."

"Em thật sự rất khó tính..." Tô Tử Bác nói.

"Nhưng cũng vì anh không thể làm em vui." Thẩm Hựu Lam nói, "Ví dụ như, nếu anh nói với em sớm hơn rằng anh sẽ đến tìm em, em cũng sẽ không nghĩ lung tung."

"Nhưng anh chỉ muốn làm em bất ngờ..." Tô Tử Bác ôm lấy hắn.

Lưng cậu cong lại, dựa vào vòng tay của Thẩm Hựu Lam, có thể yên tâm đặt hết trọng tâm vào người hắn, mà Thẩm Hựu Lam cũng có thể vững vàng tiếp được cậu. Thẩm Hựu Lam vuốt ve sau đầu cậu một hồi rồi nói: "Quay chương trình vất vả rồi."

"Anh cũng vất vả mà." Tô Tử Bác nói.

"Anh từ đầu đã nói với em, anh không phải là tất cả cuộc đời em. Nhưng hiện tại, anh rất vinh hạnh khi được tham gia vào cuộc sống của em." Thẩm Hựu Lam nói, "Vậy thì, ngoài anh ra, em có thể nhìn thấy những thứ khác không?"

Tô Tử Bác bị giọng nói dịu dàng của hắn dỗ dành đến mức muốn rơi nước mắt: "Em không biết."

"Em thường không nhìn thấy rõ." Thẩm Hựu Lam nói, "Em là vậy, anh cũng vậy."

"Em nghĩ rằng em yêu anh, trong mắt chỉ có anh. Em nghĩ rằng anh là người tốt nhất trên thế giới, em đã từng nói như vậy, đúng không?" Thẩm Hựu Lam nói.

"Ừm." Tô Tử Bác gật đầu, chôn mặt vào cổ hắn, "Anh chắc chắn là người tốt nhất trên thế giới."

"Anh không phải, còn nhiều người tốt hơn anh." Thẩm Hựu Lam nói, "Nhưng anh là của em, vậy là đủ rồi."

Hắn cầm lấy lo coca lạnh trên tay Tô Tử Bác đi, đặt trên đất rồi nói: "Chúng ta mới bắt đầu được bao lâu chứ, mà cũng không thể không có cãi vã mãi được. Càng để sự việc dồn nén, em sẽ càng mệt, mà anh cũng vậy."

Thẩm Hựu Lam nói: "Vậy nếu những chuyện như vậy xảy ra nhiều hơn, em có còn nghĩ rằng anh là người tốt nhất không? Rõ ràng là không có ai như vậy cả."

Tô Tử Bác im lặng không nói, hô hấp hơi dồn dập, dựa vào trên vai hắn.

"Chúng ta sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn, không chỉ riêng vấn đề khoảng cách." Thẩm Hựu Lam nói, "Chúng ta đều phải học cách sống cùng nhau trước đã."

"Em sẽ học cách không phụ thuộc quá nhiều vào anh." Tô Tử Bác nói.

"Em có thể dựa vào anh mà." Thẩm Hựu Lam nói, "Nếu không, anh làm bạn trai em làm gì?"

"Ừm..." Sở Tử Bác ngồi dậy, lau mũi.

Cậu cầm lon nước lên uống một vài ngụm, lúc này điện thoại Thẩm Hựu Lam có vài thông báo tin nhắn. Hắn đứng trả lời tin nhắn còn Tô Tử Bác thì ngồi yên một bên chờ.

Đợi Thẩm Hựu Lam trả lời xong, Tô Tử Bác mở miệng nói: "Hay là chúng ta tạm xa nhau... một thời gian..."

Thẩm Hựu Lam nghiêng đầu, nói: "Tại sao lại nói vậy?"

"Không phải chia tay, chỉ là..." Tô Tử Bác gãi gãi đầu, "Em cảm thấy không thể tìm lại cảm giác trước đây của mình. Em muốn ra ngoài nhìn ngắm một chút, có lẽ khi anh không ở bên em thì em sẽ..."

Thẩm Hựu Lam nhìn cậu, mỉm cười: "Em cũng nhận ra rồi đúng không, đó là điều anh lo lắng từ trước đến giờ, em không nên bị anh trói buộc ở đây."

Tô Tử Bác dựa vào hắn, nói: "Thật ra em đã tiến bộ rất nhiều rồi..."

"Anh biết." Thẩm Hựu Lam nói, "Trên máy bay, anh đã xem xong tập trước của chương trình."

"Đã phát sóng rồi à?" Tô Tử Bác tính toán thời gian, "Đúng ha, hôm nay thứ năm rồi."

"Cảm thấy thế nào?" Tô Tử Bác hỏi.

"Nghiến răng nghiến lợi xem hết chương trình." Thẩm Hựu Lam dễ dàng cầm lại lon nước, "Tại sao lại có trò chơi nắm tay vậy?"

Hắn đang nói về trong chơi mà Ninh Trân và Tô Tử Bác chơi trong chương trình.

"..." Tô Tử Bác tay chống lên lan can, "Em không có nắm tay anh ta."

"Còn nữa, trong lúc chơi trò đó, cậu ta cũng suốt ngày nhìn em." Thẩm Hựu Lam nói.

"Em không biết." Tô Tử Bác nói, "Em cũng không nhìn anh ta..."

Thẩm Hựu Lam nhấp một hớp đồ uống.

Tô Tử Bác lập tức an ủi: "Tuần sau em sẽ trở về, bắt đầu chiến dịch quảng bá toàn quốc."

"Anh biết." Thẩm Hựu Lam nói, "Thương hiệu cũng đã đồng ý cho em mượn toàn bộ trang phục và trang sức trong suốt thời gian này, dù sao nhiều nghệ sĩ lớn cũng chưa chắc có được đãi ngộ như vậy."

"Lại là anh giúp em sắp xếp nữa hả?" Tô Tử Bác nói.

"Đó là nỗ lực của chính em." Thẩm Hựu Lam nói.

Tô Tử Bác cảm thấy cảm động, rồi nhẹ nhàng hôn hắn một cái.

Hai người lại ngồi thêm một lúc, Thẩm Hựu Lam nghiêng đầu hỏi cậu: "Khá hơn chút nào chưa?"

"Ừm." Tô Tử Bác gật đầu.

"Vậy thì tốt." Thẩm Hựu Lam nói, "Những lời em vừa nói, anh đã suy nghĩ rồi. Anh không nghĩ đến việc chúng ta sẽ chia tay. Nhưng hiện tại, anh có nhiều vấn đề thực tế cần giải quyết, vì vậy..."

Hắn nhìn Tô Tử Bác: "Anh hứa sẽ lên kế hoạch thật tốt cho tương lai của chúng ta."

"Không chia tay sao?" Tô Tử Bác hỏi nhỏ.

"Chia tay có gì khác biệt đâu." Thẩm Hựu Lam nói, "Dù có chia tay, anh cũng sẽ không nhịn được mà muốn đi tìm em, xem em đang ở đâu, khi em không trả lời tin nhắn của anh, anh cũng sẽ thấy buồn và khổ sở. Anh không muốn có thêm những nỗi đau do chính mình tạo ra."

Tô Tử Bác biết những điều này... thực ra đều là lỗi của cậu, Thẩm Hựu Lam nói những lời này, giống như đang cho cậu một lối thoát.

Tô Tử Bác không trả lời mà vòng tay ôm lấy cổ hắn, dùng trán mình chạm vào trán hắn.

Khi hai người không thể kìm lòng và lại hôn nhau, chuông điện thoại của Tô Tử Bác đột ngột vang lên như đang đòi mạng.

"..." Tô Tử Bác đã giật mình, lập tức tách ra khỏi Thẩm Hựu Lam, cầm điện thoại lên xem thử.

"Ai vậy?" Thẩm Hựu Lam hỏi.

"..." Tô Tử Bác nói, "À, là Ninh Trân."

Sắc mặt của Thẩm Hựu Lam lập tức tối sầm lại, nhưng trên miệng lại nói: "Gọi cho em chắc chắn là có chuyện, nghe đi."

"..." Tô Tử Bác giải thích nói, "Bình thường anh ta không gọi điện cho em đâu, này là lần đầu tiên đó..."

Thẩm Hựu Lam khoát khoát tay ra hiệu mình không để ý, Tô Tử Bác chỉ có thể bắt máy. Để chứng tỏ mình thật sự không để tâm đến Ninh Trân, Thẩm Hựu Lam bước ra xa để không nghe thấy, trao cho cậu sự tín nhiệm tuyệt đối.

Nhưng Tô Tử Bác vẫn bật loa ngoài, nói: "Alo?"

"Alo? Ừm, chào buổi tối." Ninh Trân nói, tập mới nhất của chương trình đã phát sóng, hiệu ứng hình như khá tốt."

"Ừm, đúng rồi, em vẫn chưa xem." Tô Tử Bác nói, "Có chuyện gì không?"

"Vì sắp tới sẽ bước vào giai đoạn quảng bá, nên anh muốn em hợp tác đăng một số bài trên Weibo của cả hai. Anh đã bàn bạc với quản lý của em, anh ấy cũng đồng ý, nên muốn gọi điện báo trước cho em." Ninh Trân nói, "Xem thử có thể làm tới đâu."

Tô Tử Bác cũng hiểu: "À, chỉ là quảng bá cho chương trình thôi, còn lại chỉ là vài bức selfie... Chúng ta cũng chẳng thể gặp nhau được."

"Tuần sau không phải sẽ gặp nhau à?" Ninh Trân nói, "Anh đang rất nóng lòng đây này."

"Em..."

Tô Tử Bác còn chưa kịp nói xong, Thẩm Hựu Lam đột nhiên đến gần hôn lên môi cậu. Cậu bị giật mình, sợ rằng hơi thở sau nụ hôn của mình sẽ lộ ra, một bên ngạc nhiên vì sao Thẩm Hựu Lam lại đột ngột mạnh mẽ như vậy, tay ôm lấy eo cậu, hôn cậu thật nồng nhiệt.

"Chuyện gì vậy?" Ninh Trân nói, "À, anh lại nói những điều kỳ lạ nữa rồi."

Anh cũng biết kỳ nữa ha!

Tô Tử Bác trong lòng mỉa mai, nhưng miệng thì không ngừng bị đối phương chặn lại, cậu lắc đầu, lại nghe Ninh Trân tiếp tục nói: "Hôm nay gọi điện cho em là muốn nói vài chuyện. Chúng ta không phải sắp có buổi quảng bá sao, anh cũng đã gia nhập đoàn làm phim khác, hiện đang quay một bộ phim mới."

Thẩm Hựu Lam buông Tô Tử Bác để cậu có thể hô hấp bình thường, từ cổ họng cậu phát ra một tiếng "ưmm" khẽ nhưng âm sắc có phần lạ lùng.

"Anh biết em hẳn đã nghe qua vài tin đồn, trong lòng có nỗi băn khoăn. Nhưng hiện giờ anh đã rời khỏi đoàn phim cũ. Anh không có... bất kỳ cảm giác nào với người khác. Không phải anh thoát vai mà cũng không phải anh không nhập tâm."

Hựu Lam nhẹ nhàng cúi đầu hôn lên cằm cậu, ngón tay cái chậm rãi lướt qua đôi môi cậu.

"Anh thật sự rất thích em, Tử Bác." Ninh Trân nói.

"..." Câu nói bất ngờ ấy khiến đồng tử Tô Tử Bác co rút kịch liệt, Thẩm Hựu Lam thì tiếp tục vuốt ve môi cậu, hai mắt ủ dột mà nhìn cậu chăm chú. Sau đó hắn nâng cằm Tô Tử Bác lên, cúi xuống, khẽ cắn một lên môi cậu.

"Em vẫn nghe đấy chứ, Tử Bác?" Ninh Trân nói với giọng nghiêm túc.

"Em..." Tô Tử Bác nói, "Anh đừng bất ngờ... tỏ tình như thế chứ."

"Nếu như những băn khoăn ấy không còn, vậy em có thể chấp nhận hẹn hò với anh không?" Ninh Trân nói.

"Không thể!" Tô Tử Bác lớn tiếng nói, "Ninh Trân, anh đừng đùa như vậy nữa. Em không thích anh, xin anh cũng đừng làm khó em kiểu này."

"Cúp máy đây." Tô Tử Bác nói, "Đừng gọi cho em nữa. Chúng ta có thể làm bạn, nhưng những chuyện thế này thì em không muốn nghe thêm một lần nào."

Nói xong, cậu quyết đoán ngắt cuộc gọi.

Thẩm Hựu Lam từ từ buông cậu ra, nhưng chưa được bao lâu Tô Tử Bác lại kéo hắn trở về, cậu nhìn thẳng vào khuôn mặt của đối phương rồi nói: "Em từ chối anh ta rồi."

"Ừ." Thẩm Hựu Lam lấy lại vẻ bình tĩnh đáp, "Anh nghe thấy rồi."

Hắn buông Tô Tử Bác ra: "Anh vừa nhắc em rồi, thương hiệu thời trang đã đồng ý cho mượn bốn bộ trang phục phục vụ cho lịch trình quảng bá của các em. Trong đó có cả phần của Ninh Trân. Điều này có nghĩa là cậu ta nhờ em mà nhận được nguồn tài nguyên thời trang đáng kể lần này."

"À..."Tô Tử Bác thấp giọng nói, "Anh còn giúp anh ta chuẩn bị nữa à?"

"Giúp cậu ta cái gì chứ, anh làm tất cả là vì em." Thẩm Hựu Lam cười nhạt nói, "Sau khi bộ phim của em phát sóng, có lẽ sự nổi tiếng của em sẽ khiến em chịu nhiều lời bàn tán hơn. Ít nhất hiện tại đừng để người khác bắt được điểm yếu nào. Em và cậu ta, cả hai hãy vượt qua giai đoạn quảng bá này thật suôn sẻ nhé."

Đêm đến, không gian vắng lặng có chút se lạnh. Tô Tử Bác hỏi Thẩm Hựu Lam có muốn về khách sạn cùng cậu không.

Thẩm Hựu Lam nói: "Anh chỉ đến gặp em một chút thôi, không về cùng em được."

"Thật sự chỉ đến gặp em thôi sao..." Tô Tử Bác nói mà trong lòng trào lên nỗi chua xót khó tả, "Vậy xem ra tối nay em làm hỏng hết trơn rồi..."

"Không tệ đến vậy đâu." Thẩm Hựu Lam chỉnh lại quần áo cho cậu, "Về nghỉ ngơi cho khỏe nhé."

"Được rồi." Tô Tử Bác nói, "Cảm ơn anh, A Lam."

...

Tô Tử Bác trở về phòng và ngủ một giấc đến sáng. Điện thoại hiển thị tin nhắn từ Thẩm Hựu Lam: "Anh đến Thượng Hải rồi."

Không cần cậu phải hỏi, một lời báo cáo ngắn gọn ấy cũng đủ khiến Tô Tử Bác cảm thấy an tâm hơn.

Từ sau đêm đó, Tô Tử Bác và Thẩm Hựu Lam không gặp lại nhau nữa.

Những ngày tháng ấy trôi qua như dòng chảy êm đềm, vừa bận rộn vừa tẻ nhạt.

Phim truyền hình đã chính thức phát sóng, bộ điện ảnh cũng được định ngày công chiếu. Đối với Tô Tử Bác, nếu như năm ngoái là thời điểm sự nghiệp âm thầm bùng nổ, thì năm nay là sự tiếp nối, khi bộ phim truyền hình giúp cậu tỏa sáng và danh tiếng nổi lên không thể kiểm soát được.

Tô Tử Bác cảm thấy mình đang đi càng ngày càng xa trên con đường này...

Rõ ràng chỉ muốn yên ổn kiếm chút tiền, nhưng cuối cùng lại rơi vào thế bị động. Thậm chí còn thuộc kiểu "Nói ra anh sẽ không tin, tôi thực sự không muốn nổi tiếng, nhưng lại nổi tiếng đến mức không ngừng lại được."

Lý Tư Lục tìm được một thực tập sinh trợ lý, chỉ giao cho cô hai nhiệm vụ đơn giản: "Được rồi, chúng tôi sẽ cân nhắc thương hiệu của các bạn." Và "Được rồi, chúng tôi sẽ xem qua kịch bản của các bạn."

Ông chủ Từ Dĩ Thanh dường như đến lúc này mới nhận ra vấn đề. Sau khi tái cơ cấu đội ngũ của Tô Tử Bác, dưới sự dẫn dắt của Lý Tư Lục, mọi thứ đã bắt đầu lại từ đầu. Các thành viên khác trong nhóm, ngoài Trần Văn Văn, cơ bản đều không có nhiều điểm nhấn, chỉ đóng những vai diễn bình thường, làm những công việc bình thường. Còn về Ngôn Hòa, kể từ khi bị đóng băng, không còn bất kỳ tin tức nào liên quan đến anh ta nữa.

Studio Tinh Hán Giải Trí của Từ Dĩ Thanh, ít nhất trước năm ngoái, chỉ tập trung kiếm tiền xung quanh bản thân ông chủ. Nhóm nhạc vốn không phải là trọng tâm mà chỉ như một thử nghiệm trong giới giải trí. Mãi đến năm nay, studio mới chính thức bắt đầu có lãi.

Thật ra, nếu không có chuyện của Ngôn Hòa...

Nếu như không có sự kiện đó, Tô Tử Bác cũng không đến mức bị mai một, và nhóm nhạc cũng không nên trở thành gánh nặng của cậu.

Trong thời gian này, Lâm Vấn mời Tô Tử Bác hát một bài kết phim cho bộ điện ảnh. Đây vốn là bài hát solo của Lâm Vấn. Khi nhận được lời mời, Tô Tử Bác cũng rất ngạc nhiên.

"Tự mình viết lời, sáng tác, rồi hát, tôi cảm thấy hơi cô đơn." Lâm Vấn cười nói, "Tôi muốn tranh thủ chút hào quang từ cậu em nổi tiếng."

Tô Tử Bác nói: "Không phải đã nói là chỉ ăn cơm, không nói chuyện công việc sao?"

"Cậu không muốn hát thì thôi. Tôi còn nhiều lựa chọn khác lắm, chẳng hạn như em trai tôi, hoặc tìm Chu Chi Đàm, Vương Lưu Húc..."

"Được rồi, được rồi." Tô Tử Bác cười vui vẻ, "Em chỉ đùa thôi mà. Em thực sự rất phấn khích!"

Lâm Vấn nói muốn cọ nhiệt độ của cậu, điều này có lẽ đúng trên thực tế. Nhưng trong mắt Tô Tử Bác, Lâm Vấn là một tiền bối siêu hạng. Được hợp tác với người như anh ấy đã là một niềm vinh hạnh lớn lao.

Điều làm Tô Tử Bác hào hứng hơn nữa chính là thông tin năm nay Jams—ca sĩ nước ngoài mà cậu đặc biệt yêu thích—sẽ tổ chức lưu diễn tại Trung Quốc. Lý Tư Lục đến báo tin rằng bên đại diện thương mại nội địa đã chủ động liên hệ, có khả năng sẽ mời Tô Tử Bác làm khách mời biểu diễn.

Tin này thật sự là... một niềm vui bất ngờ siêu to khổng lồ!

Tô Tử Bác nóng lòng muốn biết thêm chi tiết, nhưng Lý Tư Lục nói sớm nhất cũng phải đến tháng Năm mới có tin tức, bảo cậu đừng vội.

Nhưng mà, cũng vì bộ phim truyền hình đã được phát sóng, bộ điện ảnh đã được định ngày công chiếu, cậu còn nhận được lời mời hợp tác của tiền bối và thần tượng mà mình yêu thích, lần này cảm giác của Tô Tử Bác hoàn toàn khác biệt với trước đây. Sự bận rộn đầy kết quả mang lại một cảm giác mãn nguyện chưa từng có.

Quả nhiên, niềm vui thực sự đến từ việc đạt được thành quả.

Chỉ tiếc rằng năm nay bận rộn đến mức có vẻ không thể đón sinh nhật cùng Thẩm Hựu Lam được nữa.

Tô Tử Bác nói với Thẩm Hựu Lam: "Năm nay chúng ta không thể cùng nhau đón sinh nhật rồi."

"Anh sẽ nghĩ cách," Thẩm Hựu Lam đáp, "Chỉ cần gặp nhau một chút cũng được rồi."

Tô Tử Bác biết nếu hắn chạy tới chạy lui sẽ cực kỳ phiền toái, hơn nữa nếu họ gặp nhau quá thường xuyên ở nơi công cộng, chẳng may bị chụp ảnh thì sẽ không hay. Sau sự kiện của Khương Bạch Thành, địa chỉ nhà của Tô Tử Bác và Thẩm Hựu Lam đã bị lộ. Nghe nói thường xuyên có người đứng chờ ở cửa, dù không gặp được Tô Tử Bác thì cũng có thể "chộp" được tổng biên tập Thẩm.

"Nếu không gặp được thì cũng không sao." Tô Tử Bác nói, "Không phải em đang giận lẫy đâu, chỉ là...."

"Sao gần đây bỗng dưng hiểu chuyện thế này?" Thẩm Hựu Lam cười nói.

Vì em nhớ anh mà.

Bình thường thì Tô Tử Bác vẫn ổn, nhưng mỗi khi gọi điện với Thẩm Hựu Lam, chỉ một cuộc gọi thôi cũng không chịu nổi. Đặc biệt là dạo gần đây khi khoảng thời gian xa cách ngày càng kéo dài. Cảm giác trước đây lại trỗi dậy.

Hóa ra cậu vẫn chẳng trưởng thành hơn chút nào.

"Anh đã chuẩn bị quà cho em rồi." Thẩm Hựu Lam nói, "Thật ra anh cũng rất muốn gặp em. Nếu em có lịch trình ở Thượng Hải, buổi tối chúng ta có thể gặp nhau một chút."

"Ừm, để xem tình hình thế nào đã." Tô Tử Bác đáp.

Hôm đó, không phải vì có sự kiện đặc biệt gì, mà cậu sẽ tổ chức buổi livestream cùng fan của mình.

Những năm trước, sinh nhật của cậu chỉ đơn giản là đăng một tấm ảnh selfie. Nhưng năm nay, các thương hiệu và đoàn làm phim trong giai đoạn quảng bá dường như đang cạnh tranh để yêu cầu cậu tổ chức livestream, nhằm tận dụng lưu lượng trong dịp sinh nhật này.

Dù đại diện chính thức bên phía Tô Tử Bác đã yêu cầu fan không nên tặng quà hay tổ chức sự kiện ủng hộ quá phô trương, nhưng fan vẫn chuẩn bị rất nhiều hoạt động quy mô lớn để chúc mừng cậu. Các thương hiệu cũng gửi quà tặng truyền thông, video chúc mừng. Sinh nhật 20 tuổi của Tô Tử Bác hoành tráng chưa từng có.

Sau khi cân nhắc từ nhiều phía, đội ngũ của Tô Tử Bác quyết định tổ chức livestream cùng đoàn làm phim "Phong Thời".

"Hả?" Tô Tử Bác đang gặm ngô, có một hạt ngô vẫn còn dính trên mặt, "Vậy chẳng phải sẽ đón sinh nhật cùng Ninh Trân sao?"

"Đúng vậy đó, thì sao? Em không muốn đón sinh nhật với cậu ấy à?" Lý Tư Lục hỏi.

"Cũng không hẳn..."

Tô Tử Bác định nói thêm gì đó, nhưng Lý Tư Lục đã giành trước: "Nhưng livestream cùng đoàn làm phim thì sẽ quay ở Thượng Hải. Hiện tại kế hoạch là thế này... Chúng ta sẽ ở Thượng Hải..."

"..." Tô Tử Bác không đợi anh nói xong đã đập bàn nói: "Chốt kế hoạch này thôi!"

Lời tác giả:

Tiểu Tô chuẩn bị nhận món quà sinh nhật và... một món quà sinh nhật khác....
Bình Luận (0)
Comment