Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

Chương 47

“Ôi trời, chàng trai này dùng cả cuộn giấy lau mũi…” Dì quét dọn đúng lúc đi vào thay túi rác, dì ta tinh ý đặt thêm hai cuộn giấy trên bàn của Đoàn Sinh Hòa.

Sầm Thanh trở về phòng cầm theo một vỉ thuốc cảm nhét vào trong túi, còn lấy theo cốc nước giữ nhiệt.

Theo máy dẫn đường tới hiện trường, từ xa cô nhìn thấy không ít phóng viên vây quanh một sân khấu nhỏ được dựng tạm thời. Sầm Thanh vốn định lén chuồn ra sau chờ, không ngờ cô vừa tới gần đã bị người ta nhận ra.

“Mời biên kịch của chúng ta cùng lên sân khấu.” Bao Bằng Vận từ xa vẫy tay với Sầm Thanh, sau đó nhóm phóng viên tự động tách ra một lối đi để Sầm Thanh tiến vào.

Sầm Thanh xấu hổ bước lên sân khấu, cô đứng ở vị trí trong cùng, cũng may khi ra ngoài cô có trang điểm nhẹ, bằng không lên màn ảnh sẽ thấy được cục mụn đã mọc vào hai hôm trước khi cô đi ăn lẩu.

“Sầm Thanh, đứng giữa.” Không biết là phóng viên nào sang sảng hô lên, sau đó một hàng người ở đằng trước mang đôi mắt mong mỏng nhìn cô.

Đây là lần đầu tiên công khai sau khi Sầm Thanh và Đoàn Sinh Hòa công bố chuyện tình cảm, người ở dưới sân khấu không có hứng thú gì đối với nam nữ chính sắp hợp tác, đương nhiên là Tinh Sơ Hòa Duyệt loại thông gia kiểu này mới có thể thu hút cư dân mạng.

Sầm Thanh xua tay, nam nữ chính người ta đang đứng giữa tốt lành, cô không muốn tới gần sự náo nhiệt này.

“Thầy Đoàn có tiện chụp một tấm ảnh chung với biên kịch Sầm không?” Cũng là âm thanh sang sảng kia, người đó thấy Sầm Thanh không phối hợp, dứt khoát gọi thẳng Đoàn Sinh Hòa.

Đoàn Sinh Hòa nghiêng đầu nhìn thoáng qua Sầm Thanh, anh chầm chậm đi tới bên cạnh cô. Mọi người còn lại trên sân khấu đồng loạt nghiêng đầu nhìn hai người họ, đặc biệt là nữ chính Tả Kim Ca bị nam chính bỏ lại, cô ấy nghiêng đầu che miệng, trưng ra biểu cảm gặm đường thôi.

“Nào, nhìn chính giữa.” Ông anh cầm máy ảnh giơ tay ra hiệu.

Sầm Thanh cứng nhắc đứng bên cạnh anh, bắt buộc mình cong khóe miệng mỉm cười, bằng không trông như là bị ép hôn.

“Gần một chút!” Lại là ông anh giọng nói sang sảng ban nãy, Sầm Thanh nghi ngờ anh ta là thợ chụp ảnh chuyên nghiệp, nói năng điều khiển rất lưu loát.

Đoàn Sinh Hòa giơ tay ôm vai Sầm Thanh, phối hợp với máy ảnh chụp mấy tấm ở góc độ khác nhau.

“Cảm ơn mọi người, nghi thức khởi quay của chúng tôi hôm nay đã kết thúc, làm phiền các bạn phóng viên rời khỏi một cách trật tự.” Bao Bằng Vận giao microphone cho nhân viên rồi cùng ekip chính đi xuống sân khấu.

Tòa lầu phía sau nghi thức khởi quay là phim trường quay thử hôm nay, các diễn viên vội vàng trở về phòng hóa trang bổ sung trang điểm, hiện trường bận rộn chạy thử bối cảnh.

Sầm Thanh còn chưa kịp nói chuyện với Đoàn Sinh Hòa, anh đã vội vàng chạy đi thay quần áo. Cô đeo ba lô tìm một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Án Sơn, chưa được một lúc Trần Hoài xách theo mấy túi lớn đựng trà sữa tiến vào.

Trần Hoài cầm một cốc trà sữa nóng đi tới bên cạnh Sầm Thanh: “Trở về cô nhớ lấy thêm chăn vào phòng mình, sáng nay Đoàn tổng thức dậy cổ họng khàn đặc.”

“Chăn?”

Trần Hoài xoa mũi: “Đoàn tổng nói hai người một giường không đủ chăn, cho nên sếp bị cảm.” Dù sao cũng là chuyện giữa vợ chồng son người ta, Trần Hoài nói ra có chút xấu hổ.

“À… Khi tôi đi ra có thấy khách sạn sai người đi lên sửa cửa sổ.” Sầm Thanh uống một hớp trà sữa, nghĩ rằng chắc là Đoàn Sinh Hòa sĩ diện nên nói dối hôm qua ngủ cùng phòng với cô.

“Đáng lẽ tối qua sẽ sửa, Đoàn tổng nói ở tạm với cô một đêm không muốn đi đi lại lại. Ai ngờ ngủ bị cảm, sáng nay thức dậy làm tôi sợ hết hồn.”

Sầm Thanh đáp lại một tiếng, không biết tại sao lúc này nhìn thấy Trần Hoài cô luôn có cảm giác tội lỗi, có ý tứ phụ bạc sếp của anh ta. Đúng lúc cô thấy Án Sơn đang làm việc với tổ đạo cụ, thế là cô buông trà sữa xuống đứng dậy chạy đi.

Sau khi diễn viên đều vào chỗ, bối cảnh vẫn chưa đạt tới hiệu quả mà Án Sơn hài lòng. Để không làm lỡ thời gian chỉ có thể quay thử trước, lúc bọn họ quay Án Sơn bảo Sầm Thanh đi theo chuyên gia đạo cụ để tránh xảy ra sơ xuất.

Sầm Thanh ở tổ đạo cụ cho đến khi trước bữa trưa, khi cô chạy về đúng lúc nghỉ ngơi ăn cơm.

“Thầy Đoàn đâu rồi?” Sầm Thanh lấy cơm hộp rồi nhìn quanh một vòng không thấy Đoàn Sinh Hòa, cô chạy tới hỏi một phó đạo diễn.

Phó đạo diễn chỉ bên ngoài: “Hình như quay về trong xe.”

Sầm Thanh cầm cơm hộp đi ra ngoài, trong một đám xe của đoàn phim cô tìm được xe của Đoàn Sinh Hòa, cửa kính xe để mở một cánh, anh đang tựa vào ghế sau nhắm mắt lại. Cô gõ cửa sổ, sau đó mở cửa đi vào. Đoàn Sinh Hòa từ từ mở mắt ra, không nói gì.

Sầm Thanh cũng chẳng lên tiếng nói chuyện, lúc này cô thật sự chột dạ, thấy tơ máu trong mắt anh và khăn giấy đặc biệt dùng cho viêm mũi, cô lại cảm thấy tội mình không thể miễn xá được.

Sầm Thanh hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”

Người Trung Quốc thường dùng lời hỏi thăm ân cần nhất, bất cứ lúc nào ở đâu luôn có thể phá vỡ cục diện xấu hổ.

Cô chờ mong nhìn Đoàn Sinh Hòa, anh chậm rãi gật đầu, vẫn không lên tiếng.

Sầm Thanh âm thầm thở dài, dỗ dành đàn ông… cô hình như không giỏi lắm nhưng cũng không phải không thể thử.

Cô đặt cơm hộp sang một bên, sau đó đóng lại cửa sổ, sau khi xác định bốn bề vắng lặng, Sầm Thanh nhếch miệng cụp mắt, sụp bả vai… sau đó cô dùng tốc độ nhanh như chớp ôm lấy thắt lưng anh, vùi trong lồng ngực của anh, sau đó húc cái đầu hôm qua vừa gội thơm ngào ngạt trong lòng anh.

Sầm Thanh ngẩng đầu lên, tóc rối trên trán tán loạn, ban nãy khi ôm anh cô còn cố gắng nặn ra chút nước mắt, lúc này cả người trông đáng thương.

Đoàn Sinh Hòa thấy dáng vẻ này của cô nhất định sẽ không đành lòng tức giận!

Cô và Đoàn Sinh Hòa nhìn nhau hơn mười giây, anh hiển nhiên giật mình bởi hành động này của cô, anh ngớ ra một lúc rồi có phản ứng, ho vài tiếng trước mặt cô hỏi: “Sao vậy?”

Giọng Đoàn Sinh Hòa khàn khàn, đến mức mặt đối mặt nói chuyện cũng không nghe rõ lắm, chỉ có thể đọc qua môi.

“Anh giận hả?” Hai tay Sầm Thanh níu lấy vạt áo anh, cô cúi đầu lấy cằm cọ nhẹ trên áo anh, “Hôm qua em không nên không cho anh vào phòng.”

Đoàn Sinh Hòa kéo lên mũ áo của cô, kéo ra khoảng cách giữa mình và Sầm Thanh: “Anh bị cảm, em tránh xa một chút.”

Anh vừa kéo người ra thì Sầm Thanh lại nằm sấp trở lại: “Không muốn! Trước hết anh hãy nói anh tha thứ cho em.”

“Anh tha thứ cho em…” Đoàn Sinh Hòa bị cô làm nhức đầu, anh bất đắc dĩ nói, “Anh không giận, em dậy trước đi.”

“Hu hu hu, anh khẳng định tức giận, bằng không sao anh không cho em ôm chứ.” Sầm Thanh càng ôm chặt hơn, “Đàn ông các anh nói một đường nghĩ một nẻo em biết mà.”

Da đầu Đoàn Sinh Hòa run lên, anh và người ngoài cửa sổ liếc nhìn nhau, hai tay anh đang giơ lên giữa không trung bèn vỗ lưng Sầm Thanh: “Em dậy trước đi…”

“Không.”

“Anh em đến rồi.”

Sầm Thanh nghe vậy lập tức nhổm dậy co người lại, cô đội mũ lên, trừng mắt tức giận với Đoàn Sinh Hòa: “Sao anh không nói sớm!”

Đoàn Sinh Hòa bất đắc dĩ, trời đất chứng giám, anh vừa thấy Lục Chiếu liền bảo Sầm Thanh nhổm dậy, nào ngờ cô giống như kẹo mè xửng không kéo ra được.

Đoàn Sinh Hòa hạ xuống cửa kính xe: “Anh.” Anh mở cửa xe đi xuống, lấy di động gửi tin nhắn cho Sầm Thanh ở trong xe.

Đoàn Sinh Hòa: [Em mau đi ăn cơm.]

Sầm Thanh xem xong thì vẫy tay với anh, cô mở ra cơm hộp ăn ngốn nghiến làm dịu đi sự xấu hổ. Ăn một lúc, cô đột nhiên muốn viết một bộ phim mới, tựa là “Mỗi lần làm nũng với bạn trai luôn bị anh trai gặp được làm sao đây”.

Còn có thể làm sao chứ, đương nhiên là không biết xấu hổ thì thiên hạ vô địch. Da mặt dày gì đó cứ tập luyện là dày ngay. Sầm Thanh tin tưởng một ngày nào đó khi gặp phải tình huống thế này người xấu hổ không phải là mình, mà là Lục Chiếu.

Ăn được nửa hộp cơm, Sầm Thanh dọn dẹp rồi đi vứt bỏ. Sau khi trở về cô ngửi được mùi cơm hộp trong xe, đột nhiên nhớ tới Đoàn Sinh Hòa không thích trong xe có mùi, hôm qua Trần Hoài có nhắc tới. Sầm Thanh định mở cửa sổ thoáng gió, lại nghĩ tới trong mấy ngày nay mũi của Đoàn Sinh Hòa vô dụng, chắc là anh không ngửi được, thế là cô từ bỏ.

Sầm Thanh tựa vào ghế sau chờ một lúc cảm thấy buồn ngủ, cô đắp chăn ngủ thiếp đi. Sầm Thanh ngủ thẳng tới bốn giờ chiều, tỉnh lại cô nhìn thấy một đống tin nhắn chưa đọc trong di động, tin nhắn của Đào Đào nằm ở trên cùng nói cô lại lên hot search.

# Đoàn Sinh Hòa Sầm Thanh rất ngọt #

Sầm Thanh bấm vào xem, là ảnh chụp tại nghi thức khởi quay hồi sáng.

Bình luận hot nhất là một cư dân mạng đang hoang mang ——

[Đoàn Sinh là ai?]

Sầm Thanh cười không thể kiểm soát, cô bấm thích rồi lướt xem bình luận khác.

[Ha ha ha ha, không dối gạt mấy người, tôi cũng từng cho rằng Đoàn tổng tên là Đoàn Sinh.]

[Ngọt chết tôi, ngọt chết tôi.]

[Các người xem lúc Sầm Thanh chưa tới, Đoàn Sinh Hòa tỏ vẻ lạnh lùng, hai mắt vô thần, không có linh hồn. Sầm Thanh vừa đến, cần cổ của anh ấy giống như bị sái cổ nghiêng đầu nhìn cô ấy, cả buổi chưa từng xoay lại.]

[Vẻ mặt của Tả Kim Ca chính là của bản thân mị, dáng vẻ hạnh phúc được gặm đường.]

[Ha ha ha ha, vốn đang lo Tiểu Tả nhà chúng tôi không có quan hệ tốt với biên kịch Sầm, bây giờ xem ra tốt rồi, fan cp là chính chủ, không thể tốt hơn nữa!]

……

Lướt weibo một lát, Sầm Thanh duỗi lưng rồi xuống xe.

Ngày đầu tiên quay thử sẽ không kết thúc công việc quá muộn, cô nghĩ lúc này cũng không quay nhiều lắm nên sắp xong rồi, bèn suy nghĩ buổi tối ăn gì.

Cô vừa lướt ứng dụng mỹ thực vừa đi về phía bãi đỗ xe bên ngoài, khi qua đường Sầm Thanh dừng lại ngẩng đầu lên vô tình nhìn thấy một chiếc xe đỗ ở đối diện, cùng một loại với chiếc xe trong nhà Đoàn Sinh Hòa, chỉ có màu sắc khác nhau.

Cô tò mò nhìn thêm lần nữa, cửa kính hàng ghế sau hạ xuống chầm chậm, xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc.

“Cô Sầm, chủ tịch Giang của chúng tôi muốn mời cô ăn tối.” Tài xế bước xuống xe, anh ta vội vàng đi tới bên cạnh Sầm Thanh, làm tư thế mời.

“Ngại quá, tôi đã hẹn bạn trai ăn tối.” Sầm Thanh cười nhẹ, lập tức muốn đi nhưng bị tài xế ngăn lại.

“Cô Sầm, hôm nay chủ tịch Giang đặc biệt qua đây tìm cô, cô hãy nể mặt.”

Khóe miệng Sầm Thanh từ từ mím chặt, cô lạnh lùng nhìn tài xế, thấp giọng nói: “Là chủ tịch Giang tìm tôi hay là anh tìm tôi?”

Tài xế lập tức hiểu được ý cô, anh ta lùi về sau một bước, nghiêng đầu nhìn Giang Hồng Tự ngồi ở hàng ghế sau.

Cầm cự chốc lát, Giang Hồng Tự đẩy ra cửa xe bước xuống, một tay ông ta chống trên cửa xe, tay kia thì cầm chuỗi tràng hạt, ông ta cất giọng nói: “Cô Sầm, có tiện ăn một bữa cơm không?”

Vào mùa đông, Giang Hồng Tự mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn phong phanh, có lẽ ông ta ngồi trong xe không cảm thấy lạnh, lúc này thình lình đứng tại nơi gió lùa, mắt thường có thể thấy được ông ta hơi run run.

Sầm Thanh gật đầu đáp lại: “Tiện, chủ tịch Giang.”

Nhà hàng đã đặt trước nằm cách khách sạn bọn họ không xa, Sầm Thanh ngồi ở hàng ghế sau, cách Giang Hồng Tự chỗ ngồi ở giữa.

Giang Hồng Tự không nói lời nào, cô cũng chẳng lên tiếng.

Trên đường hai người im lặng, sau khi tới nhà hàng thì tiến vào phòng riêng đã đặt trước. Giang Hồng Tự ngồi xuống rồi hắng giọng, ông ta nhìn Sầm Thanh ở đối diện, biểu cảm khiến người ta không hiểu được.

“Chào cô, tôi là ba của Đoàn Sinh Hòa.”

Sầm Thanh nhếch khóe miệng: “Chào ngài chủ tịch Giang, tôi thường xuyên nghe anh họ nhắc tới ngài.”

Bình Luận (0)
Comment