Tôi Thật Sự Không Thiếu Tiền

Chương 50

Đã vào tháng chạp, quá trình quay “Bên em” ở thành phố T sắp đến giai đoạn cuối.

Lần này thời gian đúng lúc, sau khi đóng máy ở đây thì chuyển sang thành phố M, có thể dành ra ba năm ngày cho kỳ nghỉ Tết ngắn.

Hôm Đoàn Nhược Hoa đăng ký kết hôn hàng xóm cùng nhau ăn bữa cơm, Đoàn Sinh Hòa không kịp quay trở về, Sầm Thanh đặc biệt chạy đến thành phố M một chuyến để chúc mừng.

Trước sau hai mươi tháng chạp, Vệ Cao Trì và Tưởng Chính Quang đều ngồi tù, chờ năm sau mở phiên tòa. Thái độ của Giang Hồng Tự đối với Đoàn Sinh Hòa và Sầm Thanh cũng trở nên mềm mỏng không ít, đặc biệt gọi điện thoại bảo bọn họ về nhà ăn bữa cơm mừng Tết.

“Anh muốn về nhà ăn Tết hả?” Nghe Đoàn Sinh Hòa thuật lại, Sầm Thanh cảm thấy cái câu về nhà ăn cơm của Giang Hồng Tự rất kỳ quái.

“Không về.” Đoàn Sinh Hòa lật xem kịch bản trong tay, anh tựa vào đầu giường học lời thoại.

Mấy năm nay anh hiếm khi ở nhà mừng năm mới, nhưng đều sẽ dành thời gian về nhà ăn cơm, đi cùng Giang Sinh Hành, ăn xong thì rời khỏi.

Sầm Thanh hơi kinh ngạc, cô khựng vài giây rồi túm lấy tay anh, hỏi: “Vậy năm nay anh theo em về nhà được không?”

Đoàn Sinh Hòa nhấc mắt nhìn cô, anh cười nói: “Thế nào? Về nhà mừng Tết cũng không nỡ xa anh à?”

“Anh theo em về nhà, em có thể lấy hai phần tiền lì xì đó.” Sầm Thanh làm ra vẻ tham tiền, “Hơn nữa trong nhà có phòng dành cho khách, ba mẹ em lại thích anh như vậy.”

“Qua năm đi, bằng không không danh không phận đến, qua năm mới rồi em vứt bỏ anh, anh làm sao tìm gia đình tiếp theo?” Đoàn Sinh Hòa nói xong thì đưa kịch bản trong tay cho cô, “Ngày mai còn phải quay, em không xem kịch bản à?”

Cảnh diễn của Tả Kim Ca ở thành phố T đã hoàn thành, mấy ngày còn lại là phần diễn thế thân của Sầm Thanh.

Sầm Thanh tỏ vẻ ghét bỏ đẩy kịch bản sang một bên: “Đều do em viết, em xem kịch bản gì chứ?”

Cô nằm thẳng bên cạnh Đoàn Sinh Hòa, còn nói: “Hơn nữa, em chỉ cần ở tại chỗ bất động là được, em lại không có lời thoại.”

Cảnh hôn cảnh nóng phần lớn đều do Đoàn Sinh Hòa dẫn dắt, ngày mai cô chỉ cần đóng vai một cỗ máy vô cảm.

Đoàn Sinh Hòa kéo cô ngồi dậy: “Giúp anh diễn thử.”

“Gì cơ?” Sầm Thanh như là nghe được truyện cười, quay phim hơn một tháng cô chưa từng nghe nói Đoàn Sinh Hòa cần diễn thử trước.

“Lần này khác.” Đoàn Sinh Hòa ngồi đối diện cô, nghiêm túc nói, “Lần đầu tiên anh quay cảnh loại này, anh căng thẳng.”

Sầm Thanh nhếch khóe miệng, tuy rằng là lần đầu quay cảnh loại này, nhưng mà kinh nghiệm thực tế phong phú! Vả lại quay phim và thực tế đều cùng một đối tượng, cũng không biết căng thẳng cái gì.

Nhưng thấy sắc mặt nghiêm túc của anh, Sầm Thanh là tổng biên kịch không thể bác bỏ sự hăng hái của diễn viên, cô cầm kịch bản xem lướt qua: “Cảnh nào? Cảnh này ư?”

“Ừm.”

Cảnh hôn môi bình thường thôi, Sầm Thanh ném kịch bản sang một bên, cô ngồi thẳng người: “Anh tới đi.”

Cô mang khuôn mặt không biểu cảm nhìn Đoàn Sinh Hòa, ánh mắt bình tĩnh, hai tay chống nạnh. Không giống như nữ chính sắp được nam chính hôn, như là giây tiếp theo sẽ anh dũng hy sinh.

Đoàn Sinh Hòa kề sát: “Đọc lời thoại.”

“Nói lời thoại sẽ dùng cảnh của Tiểu Tả.” Sầm Thanh nhắc anh.

Đoàn Sinh Hòa đáp: “Em không nói, anh không thể nhập vai.”

Sầm Thanh thở dài, oán thầm nhiều chuyện quá. Cô hắng giọng, giống như người máy vô cảm đọc rõ từng chữ: “Em cũng thích anh.”

Hai tay Đoàn Sinh Hòa nâng lên khuôn mặt cô, nghiêng đầu hôn môi. Anh quả thật nhập vai, nụ hôn lần này không giống như trước kia, càng dịu dàng triền miên hơn, mang theo trêu ghẹo và thăm dò.

Sau khi Đoàn Sinh Hòa thả chậm động tác hôn môi, Sầm Thanh cảm thấy mỗi một giây đều là tra tấn. Tựa như cách lớp áo len ngứa ngáy, tuy rằng gãi đúng chỗ rồi nhưng càng gãi càng khó chịu.

Sầm Thanh vỗ sau lưng anh, sau đó cô ngửa đầu ra sau kéo ra khoảng cách với anh: “Cần, cần hôn lâu thế à?”

Cô cảm thấy hơi thiếu dưỡng khí, không thể hô hấp.

“Cần.” Đoàn Sinh Hòa nghiêm trang nói, “Đạo diễn chưa kêu dừng thì phải tiếp tục hôn.”

Sầm Thanh trợn mắt: “Chỗ anh đi đâu tìm đạo diễn hả?” Theo cô thấy Đoàn Sinh Hòa dùng danh diễn thử để làm việc xấu.

“Còn chưa xong.”

Cảnh hôn này có hai phần, sau khi nữ chính thở hổn hển giãy dụa thì còn phải hôn tiếp.

“Em không chơi với anh nữa, em muốn đi ngủ.” Sầm Thanh đứng lên muốn chạy, không ngờ bị Đoàn Sinh Hòa đè lên giường.

Anh nằm nghiêng, một tay chống cằm, một tay ôm Sầm Thanh: “Sao biên kịch Sầm không chuyên nghiệp chút nào?”

“Vậy anh có thể tìm một người chuyên nghiệp diễn với anh.” Sầm Thanh cau mày nhìn chằm chằm ba khuy áo mở rộng trước ngực anh, “Sau này anh tắm xong thì có thể cài khuy áo đàng hoàng không?”

Đoàn Sinh Hòa cúi đầu nhìn, không thấy có gì bất ổn: “Sao vậy?”

“Anh không sợ…” Sầm Thanh giơ tay cài lại khuy áo cho anh, “Không sợ em nhìn thấy sẽ phát thú tính.”

Đoàn Sinh Hòa hơi nhướng mày: “Hôm qua em đến phòng tập thể thao không phải còn thấy anh ở trần à, em cũng phát thú tính rồi ư?”

“Không có.” Sầm Thanh nghiêm nghị lắc đầu, cô cài tới khuy áo trên cùng của anh, “Như ẩn như hiện càng mê người hơn.”

Đoàn Sinh Hòa mỉm cười tỏ vẻ cùng nhận thức, anh giơ tay cởi ra khuy áo mới được cô cài lại, giọng khàn khàn: “Sớm muộn gì cũng phải cởi, tốn công làm gì?”

Đoàn Sinh Hòa khều lên cổ áo ngủ tuột xuống vai của Sầm Thanh, sau đó anh kéo cổ áo thấp xuống, cúi đầu hôn lên đầu vai cô: “Em muốn diễn thử cảnh nóng kia không?”

Anh xoay người đặt Sầm Thanh dưới thân, vừa chuẩn bị hành động thì hai tay bị Sầm Thanh bắt lấy.

“Cần quay cởi khuy áo không?”

“Không cần.”

Quay rồi cũng không thể phát sóng, nhiều nhất là quay đến nằm trên giường, đắp chăn, sau đó chuyển cảnh.

“Vậy hiện tại anh đang làm gì?” Quần ngủ của Sầm Thanh đã mất tung tích, gã đàn ông nào đó giả danh diễn thử còn chuẩn bị tiếp tục hành động.

Đoàn Sinh Hòa thoát khỏi sự trói buộc của cô, anh vùi bên gáy cô thì thầm: “Nghe thật nhìn thật cảm nhận thật.”

Tấm chăn màu hồng đắp trên người hai người, trong chăn có thể chiếu hay không thể chiếu đều được thực hành nhiều lần. Từ đó, mỗi lần Sầm Thanh nghe được câu nghe thật nhìn thật cảm nhận thật, cô luôn có cảm giác khác lạ.

Sáng hôm sau, Sầm Thanh rốt cuộc thể nghiệm cảm giác làm diễn viên.

Làm diễn viên đã khó, làm nữ chính càng khó hơn. Năm giờ cô bị người ta gọi thức dậy hóa trang, trang điểm cho phim hiện đại cũng giày vò chừng một hai tiếng trong phòng hóa trang. Tuy rằng cô không cần lộ ra toàn bộ khuôn mặt, nhưng chuyên viên trang điểm vẫn rất chuyên nghiệp trang điểm cho Sầm Thanh cùng kiểu với Tả Kim Ca, ngay cả kiểu tóc cũng giống nhau, còn cắt hai lọn tóc cho cô tại hiện trường.

Trang điểm xong, Án Sơn hết sức hài lòng.

“Được, Tiểu Sầm, đọc theo lời thoại, tất cả đều là cận cảnh, có thể phải làm mấy lần để quay mấy góc độ.” Án Sơn nhìn chằm chằm cảnh xa đã quay trước đó, tiếp tục cải thiện điều chỉnh tư thế đứng cho Sầm Thanh.

“Lần đầu tiên hôn môi, ngây ngô một chút. Thử một lần trước, nào…”

Hiện tại nỗi lo lắng duy nhất của Án Sơn chính là Sầm Thanh và Đoàn Sinh Hòa quá quen thuộc, yêu đương mấy tháng giống như vợ chồng già, không diễn ra được cảm giác thẹn thùng lần đầu tiên nam nữ chính hôn nhau.

Năm phút sau, anh ta ngồi phía sau màn hình nghi ngờ cuộc đời.

“Hai người quen nhau sao?” Án Sơn thật sự không ngồi yên, anh ta đi tới bên cạnh Sầm Thanh, “Cho dù không quay toàn bộ khuôn mặt, môi cô run thành vậy cũng không dùng dược đâu.”

Sầm Thanh luôn miệng xin lỗi, cô chỉ là không thể khống chế cơ mặt, hiện tại mấy chục nhân viên đều nhìn sang, khiến toàn thân cô run lên.

Án Sơn vừa hô bắt đầu thì toàn thân cô bắt đầu run rẩy, bờ môi run run như máy rung, hoàn toàn không thể khống chế bản thân.

“Cho những người không cần thiết rời khỏi đi đạo diễn.” Đoàn Sinh Hòa trấn an cảm xúc của Sầm Thanh, “Em muốn uống trà sữa không?”

Sầm Thanh lắc đầu hít sâu mấy lần, hy vọng nhịp tim mau trở lại bình thường.

Sau khi phần lớn nhân viên rời khỏi, trong không gian trống trải chỉ để lại mười người, chuyên viên ánh sáng tinh ý giấu mình phía dưới tấm hắt sáng, Án Sơn cũng tránh phía sau màn hình cô gắng không lộ ra đầu mình.

“Được chưa?” Đoàn Sinh Hòa véo má Sầm Thanh, “Cũng may đánh phấn dày, bằng không quay ra giống như con cua.”

Sầm Thanh cười nhẹ một tiếng, hít sâu lần cuối cùng: “Được rồi.”

“Cảnh một lần ba, ba, hai, một…bắt đầu.”

“Cut.” Án Sơn nghĩ mãi không hiểu được mà nhìn kịch bản, “Quái lạ, Tiểu Sầm cô viết cho người khác thì rất tốt, tới phiên mình sao lại giống như đầu gỗ hả?”

Ban nãy Sầm Thanh đứng tại chỗ bất động, bờ môi ngậm chặt, dù Đoàn Sinh Hòa hôn thế nào cũng không cho phản ứng.

“Hai người muốn làm thế nào cũng được, ôm sờ tôi mặc kệ, tôi chỉ muốn cận cảnh nửa phần dưới khuôn mặt, phải cho tôi cảm giác ngây ngô lại khát khao.” Án Sơn đau đầu gỡ ra mũ lưỡi trai, “Làm lại.”

“Nhìn anh trước đi.” Bàn tay Đoàn Sinh Hòa đang nâng khuôn mặt cô giống như đêm qua. Sau đó anh từ từ đưa tay ra phía sau tai Sầm Thanh, anh vừa hôn cô vừa vuốt ve vành tai cô. Nhận thấy hàm răng cô khép chặt cứng đờ, Đoàn Sinh Hòa từ từ buông ra, tiến đến bên tai cô, “Hé miệng, ngoan.”

Sầm Thanh ngẩn ra, miệng hơi hé ra. Cô bất giác phối hợp với nụ hôn của Đoàn Sinh Hòa, hô hấp trở nên rối loạn. Chữ ngoan này đối với cô tựa như thần chú, giờ phút này phát ra liên tục trong lỗ tai cô hết lần này tới lần khác.

Đoàn Sinh Hòa chỉ vào thời điểm vận động đặc biệt mới nói chữ này với cô, tựa như sự trấn an trước cơn bão tố. Thế nên hiện giờ chỉ cần Sầm Thanh nghe thấy từ kia trong miệng anh, trong đầu cô không thể khống chế đột ngột xuất hiện một số cảnh tượng và âm thanh…

“Đạo diễn hô dừng rồi.” Đoàn Sinh Hòa mỉm cười vỗ ót cô, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được, “Chưa hôn đủ thì buổi tối trở về lại tiếp tục.”

Sầm Thanh lập tức lấy lại tinh thần, cô vội vàng lùi ra sau hai bước kéo ra khoảng cách với anh, một tay đặt lên môi. Cô choàng thêm áo lông mà Đào Đào lấy tới cho cô rồi uống mấy ngụm nước ấm, sau đó hấp tấp chạy tới sau màn hình xem quay lại.

Án Sơn rất hài lòng với hiệu quả lần này, nửa phần trước Sầm Thanh còn chưa nhập vai, anh ta cũng cho vào để trọn vẹn. Từ ban đầu cắn chặt răng và toàn thân cứng ngắc đến sau đó chủ động kề sát và thả lỏng, anh ta khen ngợi sự thay đổi và mức độ cảm xúc trong cảnh diễn của Sầm Thanh.

Sầm Thanh cười xấu hổ, ban nãy đầu óc cô như mớ bòng bong, đâu có nghĩ tới nào là diễn xuất mức độ. Nhắm mắt lại, cảnh này đều do tên khốn nạn Đoàn Sinh Hòa làm ra, cô mắc cỡ đến mức toàn thân nóng lên, ngay cả bên cạnh có mấy máy quay phim cũng quên mất.

“Được, chuẩn bị cảnh tiếp theo.”

Cảnh diễn thứ hai là cảnh duy nhất nữ chính chủ động trong cả kịch bản, Sầm Thanh không khẩn trương như trước đó. Chẳng biết tại sao, cô vừa nhìn thấy Đoàn Sinh Hòa bị mình đặt trên tường giống như cô vợ nhỏ, vô cớ mang theo cảm xúc hưng phấn.

“Cut, rất tốt.”

Sau khi Án Sơn gọi dừng, Sầm Thanh chầm chậm thả ra cánh tay của Đoàn Sinh Hòa.

Thấy Đoàn Sinh Hòa tựa trên vách tường xuất thần, Sầm Thanh huơ tay trước mắt anh, hỏi: “Anh nghĩ gì đó?”

“Nghĩ —— buổi tối có thể đổi em ở phía trên.”
Bình Luận (0)
Comment