Khách sạn nơi gia đình Hứa Dịch Dương sum họp nằm ở khu thương mại gần đó, lẽ ra lái xe mười lăm phút là tới, song mười phút rồi mà xe họ còn chưa ra khỏi khu vực.
Tuy lượng xe tương đối nhiều nhưng tốc độ Hứa Dịch Dương lái xe khang khác ngày thường, khí thế lái lụa hổ báo của sói con đâu rồi?
“Lết nữa là bữa ăn cũng xong luôn đấy.” Diệp Thải Quỳ nói: “Chẳng phải người nhà anh còn chờ bọn mình đến mới bày tiệc à?”
……
Hứa Dịch Dương đành miễn cưỡng tăng tốc, cuối cùng cũng lấy lại phong độ thường ngày.
“Anh không muốn em gặp người nhà thế à?” Diệp Thải Quỳ trêu chọc: “Em đâu xấu đến mức không thể ra mắt ba mẹ chồng chớ? Ban nãy em còn cố tình vào toilet dặm phấn đấy.”
“Đương nhiên không phải nguyên nhân này.” Hứa Dịch Dương nói luôn: “Sao em không gặp cha mẹ chồng được, còn e là quá đẹp ấy.”
Vẻ đẹp Diệp Thải Quỳ không phải loại hình tiêủ thư khuê các mà trường phái truyền thống ưa thích, cô quyến rũ gợi cảm, cực kì có tính công kϊƈɦ, dù đã ăn diện khiêm nhường, không lồng lộn như hồi đi làm, song mỗi khi lộ diện luôn dễ dàng hấp dẫn lực chú ý của mọi người, giữ vững vị trí tiêu điểm giữa đám đông.
Mẹ Hứa Dịch Dương từng phán ba chữ “Hồ ly tinh” để tả Diệp Thải Quỳ, dù Hứa Dịch Dương mười phần phản cảm cách nói của bà, nhưng phải thừa nhận Diệp Thải Quỳ mang trong mình khí chất “Hồ ly tinh” thật.
Cái loại hơi thở hút hồn đàn ông tới chết mê chết mệt, tự nguyện vì cô đốt tiền, hiến luôn mạng ấy.
“Quá đẹp là lỗi của em à?” Diệp Thải Quỳ có chút không vui.
“Tất nhiên không phải, anh mê vẻ đẹp của em lắm.” Hứa Dịch Dương cau mày rầu rĩ: “Có điều suy nghĩ của người khác anh không quản được, thế nên mới sợ thái độ tệ lậu của họ hay có ai nói năng linh tinh làm em buồn thôi.”
Đối với điểm này Hứa Dịch Dương không nói Diệp Thải Quỳ cũng hiểu, cô chưa từng được phụ huynh ưu ái, bởi trong mắt họ cô cùng lắm chỉ có cái mẽ hư hỏng, thiếu dạy dỗ.
Hồi xưa chả nhớ bà dì hay bà cô nào của Tưởng Thiên Thắng cũng từng nói cô là “Hồ ly tinh” đấy……
“Vậy sao đây ta?” Diệp Thải Quỳ nghiêng người, bàn tay khẽ đặt lên đùi Hứa Dịch Dương ướm hỏi: “Chẳng phải anh thích túi da hồ ly này của em sao? Em đành phải làm gái hư rồi……”
Diệp Thải Quỳ thấy rõ cơ thể Hứa Dịch Dương căng chặt.
“Em có còn muốn đi ăn nữa không?” Hứa Dịch Dương nhíu mày, gằn giọng: “Không đi anh cũng không ngại đâu, chúng mình tìm chỗ dừng xe.”
Chậc chậc, giờ Hứa Dịch Dương càng ngày càng khó chọc, còn biết hù người ta cơ.
Diệp Thải Quỳ vội vàng biết đâu là đủ, rút tay về, đầu hàng.
Hứa Dịch Dương đanh mặt phóng xe đến khách sạn, sắc mặt khá khẩm hơn khi đến bãi đậu, hễ nghĩ tới sắp gặp đám người họ hàng là buồn bực không còn một mống ý nghĩ đen tối nào.
“Hôm nay thể nào cũng có chút thiệt thòi, xin lỗi em lắm nhé.” Hứa Dịch Dương áy náy.
“Chưa tới đâu hết mà?” Diệp Thải Quỳ dở khóc dở cười hỏi: “Nhà anh là hang hùm ăn thịt người đấy à? Chả nhẽ em còn bị xâu xé phỏng?”
“Chưa tới cỡ đó, mặt ngoài họ vẫn khách sáo lịch sự, sẽ không nói này nói nọ hay kiếm chuyện trước mặt, chỉ là……” Hứa Dịch Dương thở dài: “Anh sợ họ thiếu nhiệt tình, hoặc thái độ quá lạnh nhạt, anh thật sự không muốn để em chịu ấm ức đâu.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Ừm……”
Diệp Thải Quỳ quả thực không biết nên nói gì với Hứa Dịch Dương, hồi đó người nhà Tưởng Thiên Thắng giở mọi mánh khoé tống cổ cô, cô còn so kè với họ rõ lâu.
Giờ gặp chút thờ ơ thì có gì khó?Họ mặc kệ cô á, cô còn kệ xác họ đây này……“Người sống ở đời sao có thể không nếm chút thua thiệt được, em nào phải công chúa, cho dù có là công chúa còn bị đưa đi hòa thân kìa, em lờ lớ lơ đi là được ấy mà.” Diệp Thải Quỳ an ủi Hứa Dịch Dương: “Hơn nữa, có ai bắt buộc họ phải thích em đâu? Anh quá hồi hộp rồi đấy.”
“Nhưng anh không muốn em chịu xíu tủi thân nào.” Hứa Dịch Dương nói nghiêm túc: “Anh chỉ thấy em tốt thế này thì toàn thế giới nên yêu mến em mới phải.”
……
Diệp Thải Quỳ thấy có đôi khi cách nghĩ của Hứa Dịch Dương ngây thơ tới mức đáng yêu, không nhịn được thơm lên mặt anh: “Em không cần quá nhiều người thích, có anh hết lòng thương em là đủ, dù cả thế giới có ghét bỏ em cũng chả hề gì, vì chỉ cần anh yêu em đã đủ làm lòng dạ em thoả mãn rồi.”
Hứa Dịch Dương nghe Diệp Thải Quỳ nói mà sắc mặt nghiêm túc dịu đi, tới câu cuối cùng càng không kìm nổi đắc ý cười phơi phới.
“Tất nhiên anh sẽ dành hết lòng hết dạ thích em, yêu em suốt đời.” Hứa Dịch Dương nói.
Quá khứ Tưởng Thiên Thắng cũng từng nói những lời này, song Diệp Thải Quỳ vẫn tràn ngập bất an, luôn cảm thấy thế sự vô thường, đâu ai biết trước chữ ngờ nên đâu tính trước được.
Vì vậy Diệp Thải Quỳ chán ghét những lời hứa hẹn, bởi theo cô thấy hứa hẹn cả đời chính là buộc người ta nói dối.
Song cô lại muốn tin tưởng cái
suốt đời Hứa Dịch Dương nói.
Hứa Dịch Dương sở hữu ma lực thế đó, có những lời ngon tiếng ngọt người khác nói nghe ra toàn đạn bọc đường, song thốt ra từ miệng Hứa Dịch Dương lại khiến người ta cảm thấy trịnh trọng vô cùng.
Bạn xem, sống đàng hoàng tốt biết mấy, nói gì người ta cũng tin.
Hai người nhìn nhau, bầu không khí trong xe dần đi chệch hướng.
“Em thấy bọn mình nên tranh thủ xuống xe……” Diệp Thải Quỳ thở gấp.
Ánh mắt Hứa Dịch Dương hun hút, cuống họng có phần khô khốc, nói: “Đúng là nên xuống xe.”
“Vậy anh xuống đi……”
“Ừm……”
Nói hay thế thôi chứ không ai xuống xe thật, ánh mắt lứa đôi quấn quýt, không biết ai ra tay trước, bọn họ cứ thế bất chợt dây dưa vấn vít.
Hứa Dịch Dương cầm lòng không đậu duỗi tay thăm dò lung tung người cô, Diệp Thải Quỳ tháo đai an toàn chồm dậy, Hứa Dịch Dương lập tức vịn eo cô, sau đó vén váy, ôm Diệp Thải Quỳ ngồi lên người mình.
Diệp Thải Quỳ cảm nhận được vật nam tánh của Hứa Dịch Dương sắp chống không nổi.
Hứa Dịch Dương ngẩng đầu khát khao nhìn Diệp Thải Quỳ, đôi mắt cô quyến rũ ẩn tình, cúi đầu, nâng mặt anh, nhìn chăm chăm vào cặp mắt thấm đẫm ɖu͙ƈ vọng, dáng vẻ động tình kia.
“Mọi người đang đợi chúng mình đấy, nhanh lên.”
Diệp Thải Quỳ lần nữa cúi đầu hôn xuống.
……
Hứa Dịch Dương dần lạc lối trong vòng tay nhiệt tình mà êm ái thuộc về Diệp Thải Quỳ, hận không thể quên đi mình là ai, đang nơi nao, sẽ đi về đâu……
Thải Thải đích thị là hồ ly tinh cấm có sai, buộc anh buông bỏ hết thảy lý trí, nóng lòng chen chúc cùng cô trong khoang xe chật hẹp, chẳng màng ngày đêm trao nhau những cái hôn vô tận.
Hoá ra trung nghĩa đạo đức mà anh kiên trì bấy lâu giờ chả là cái thá gì, nguyện làm đứa con bất hiếu vứt bỏ thế giới vì cô.
Hai con người rất cố gắng đẩy nhanh tốc độ song vẫn tới trễ mười lăm phút.
Hứa Dịch Dương nắm tay Diệp Thải Quỳ chạy bước nhỏ, tới ngoài ghế lô mới đứng lại, đánh giá lẫn nhau, rà tìm nút nào chưa gài, khóa nào chưa kéo.
Diệp Thải Quỳ duỗi tay chỉnh cổ áo cho Hứa Dịch Dương, hai người đối mắt, đồng thời không nhịn được cười.
Thì ra chỉ cần hai người yêu nhau, trêи đời chả còn gì to tát, cho dù bên kia cánh cửa còn một đám người mặt lạnh chờ mình thì cũng chẳng ảnh hưởng tí ti nào đến tâm trạng tốt đẹp của Diệp Thải Quỳ.
“Lát nữa em nên thưa gởi thế nào đây?” Diệp Thải Quỳ vẫn hỏi Hứa Dịch Dương: “Em nên gọi cha mẹ anh là bác trai bác gái, hay ba má? Dù sao bà con đủ mặt, em đâu thể gọi lung tung được.”
“Em muốn gọi sao cũng được, em không muốn đổi giọng gọi cha mẹ cũng không sao, chả hề gì. Ông nội anh còn đây, không ai dám bàn ra tán vào trước mặt chúng ta đâu.” Hứa Dịch Dương căn dặn Diệp Thải Quỳ: “Sau khi vào đó anh giới thiệu em xong, em cứ ngồi yên thích ăn gì cứ ăn, ai nói gì, hỏi gì, em không muốn để ý thì cứ mặc kệ, cứ xem như không nghe thấy, không cần nể tình ai, dù sao thường ngày anh cũng chẳng nể nang họ.”
Hứa Dịch Dương đã nói thế Diệp Thải Quỳ bèn an tâm, cô không lo gây mếch lòng người khác, chỉ ngại hình ảnh Hứa Dịch Dương tệ đi, nếu Hứa Dịch Dương mọi khi đã không cho ai thể diện thì cô cũng chẳng cần bận tâm.
“Vào nhé?”
“Ừ.”
Hứa Dịch Dương đẩy cửa, nắm tay Diệp Thải Quỳ bước vào.
……
Nhà họ Hứa là một gia đình lớn, bốn thế hệ chung nhà, ba bàn trong một khu ghế lô ngồi đầy người, trẻ con không ít.
Mọi người đang hàn huyên vô cùng náo nhiệt, song ngay khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Dịch Dương nắm tay Diệp Thải Quỳ xuất hiện không khí nháy mắt im bặt một cách lạ lùng, còn mỗi tiếng ríu rít của trẻ nhỏ.
Nhưng con trẻ thấy ba mẹ mình lặng thinh cũng nhận ra tình huống là lạ, ngậm miệng, đứa không yên thì bị ánh mặt mẹ mình hăm cho nín, ngoan ngoãn chơi đồ chơi.
Diệp Thải Quỳ nào ngờ nhiều năm xa rời giới công sở thế mà vẫn giữ được năng lực cầm giữ thế trận làm chủ cuộc chơi thế này.
Cô nhìn lướt qua mấy bàn, không thấy người nào giống ông nội Hứa Dịch Dương,
quái lạ, chẳng phải bảo nay nội về nhà à? Ông không có mặt lấy ai giúp bọn họ trấn ải một phòng toàn người họ Hứa đây?Cô liếc nhìn Hứa Dịch Dương, hình như anh cũng đang tìm ông, vẻ mặt khó hiểu.
Diệp Thải Quỳ thấy Hứa Dịch Dương không ư hử, vội kéo cậu ra dấu.
Hứa Dịch Dương sực nhớ, giới thiệu với toàn thể: “Đây là vợ cháu, Diệp Thải Quỳ.”
“Chào mọi người.”
Diệp Thải Quỳ lễ phép mỉm cười, thái độ không tự ti không kiêu ngạo.
Không ai chủ động đáp lời, có người toan nói chuyện, nhưng nhìn thoáng qua cha mẹ Hứa Dịch Dương đành thôi.
Cũng phải, cha mẹ chồng người ta chưa lên tiếng, người ngoài nhao nhao làm chi?
“Ông nội đâu ạ?” Hứa Dịch Dương hỏi ba mẹ.
Ba mẹ không mở miệng, song một cậu trai trẻ bảnh tỏn bên cạnh lên tiếng trước.
“Ông nội tới giờ chích thuốc nên hộ lý đẩy ông vào phòng nghỉ rồi, mình chờ lát ông ra sau, anh Hai, chị dâu, anh chị mau tới ngồi.”
Cậu chàng thoạt nhìn đang ở tuổi cắp sách, mặc một bộ thể thao, dáng vẻ hạnh phúc do được nuông chiều từ bé, không khí xấu hổ rành rành ra đó mà cậu vẫn dám nói thế, có thể thấy được người nhà cưng cỡ nào.
Diệp Thải Quỳ không đoán đã biết anh bạn trẻ này chính là em trai ruột Hứa Dịch Dương.
Nhìn rất đáng yêu, chẳng qua dựa vào thái độ hờ hững của Hứa Dịch Dương thì quan hệ hai anh em hẳn không thân lắm……
Không ai nói gì, chỉ có em trai Hứa Dịch Dương đứng lên, kéo ghế hộ Diệp Thải Quỳ, “Chị dâu, ngồi đi ạ.”
Thú thật, ấn tượng đầu Diệp Thải Quỳ dành cho em Hứa Dịch Dương khá tốt, dù sao đây cũng là người đầu tiên trong nhà ngó ngàng tới cô, nhưng cô vẫn dè dặt nhìn sang Hứa Dịch Dương.
Hứa Dịch Dương gật đầu, lúc này cô mới ngồi xuống.
Cả hai yên vị chờ khai tiệc. Thấy hai người vào chỗ, bà con cũng theo đó sôi nổi tán gẫu, bầu không khí từ từ trở lại bình thường, chỉ là tiếng nói chuyện rì rầm không lớn.
Vì ông nội chưa tới, cơm chưa dọn, cả nhà không có cách nào ăn uống giết thời giờ, đành cố buôn chuyện.
Diệp Thải Quỳ lắng nghe nội dung trò chuyện của họ, không có gì mới, chỉ là mấy câu thăm hỏi giả lả giữa thân thích bình thường.
Khá ổn, chưa đủ coi là Hồng Môn Yến.Diệp Thải Quỳ ngó sang cha mẹ chồng, suốt buổi họ chưa từng nhìn về phía này, cũng không nói một lời với Hứa Dịch Dương, chắc hẳn còn tức vì thằng con nhà họ bị cái đứa hồ ly tinh này mê muội tâm hồn.
Song nhóc em Hứa Dịch Dương hay trộm đánh giá Diệp Thải Quỳ, thấy cô nhìn qua thì ngay tức khắc cười toe toét, khỏi nói nhiệt tình nhường nào.
Diệp Thải Quỳ mỉm cười gật gật với cậu, sau đó ghé tai Hứa Dịch Dương, hỏi nhỏ: “Em trai anh tên gì?”
“Em quan tâm nó chi?” Hứa Dịch Dương quăng trả một câu lạnh ngắt.
“Hỏi tí, gấp cái gì? Dù sao cũng là em trai anh mà.”
“Có gì hay mà hỏi?” Hứa Dịch Dương mất hứng.
Diệp Thải Quỳ vội ngậm miệng, Hứa Dịch Dương thật là, thuận miệng hỏi có một câu mà anh còn bốc mùi
chua……
Thùng
dấm!
(*) 醋
: vừa là dấm, vị chua, vừa thể hiện ý ghen tuông, đố kịDiệp Thải Quỳ cúi đầu uống nước, Hứa Dịch Dương liếc nhìn cô một cái, lần mò duỗi sang nắm lấy tay cô. Diệp Thải Quỳ ngoảnh mặt nhìn anh, thấy cái kiểu phụng phịu kia thì không nhịn được bật cười, nhỏ giọng: “Trong mắt em chỉ có anh thôi à.”
Hứa Dịch Dương lúc này mới khẽ cong khóe miệng, mỉm cười.
Dù ai nấy đều đang buôn dưa lê, tiếng trẻ em ầm ĩ, song động tác nhỏ của đôi này vẫn lọt vào mắt người khác.
“Tình cảm anh chị tốt thật ha.” Em trai Hứa Dịch Dương hâm mộ tự đáy lòng.
“Ờ.” Hứa Dịch Dương đáp có lệ.
Diệp Thải Quỳ hiểu được nguyên nhân vì sao Hứa Dịch Dương không thích em trai, hiển nhiên cô là người bao che, Hứa Dịch Dương đã không thích đứa em này thì cô cũng sẽ không thân cận cậu ta.
Chẳng qua lời cậu nhóc nói lại dẫn lực chú ý của mọi người đổ dồn về Diệp Thải Quỳ.
Cuối cùng có người không nén được mở miệng.
“Cháu Dương à, cháu không định giới thiệu cô vợ nhà cháu cho mọi người biết sao?”
“Hay ho gì giới thiệu từng người một?” Hứa Dịch Dương dửng dưng: “Chả phải ăn thêm mấy bữa thì quen ạ.”
Diệp Thải Quỳ chắc chắn câu Hứa Dịch Dương nói anh không nể nang ai không phải nói giỡn, câu này không phải mỉa bình thường đâu.
Cô vội vàng kéo Hứa Dịch Dương, Hứa Dịch Dương biết ý Diệp Thải Quỳ đành cau mày giới thiệu: “Đây là bác Cả anh.”
“Chào bác.” Diệp Thải Quỳ khách sáo thưa.
Bà con cứ tưởng vợ Hứa Dịch Dương cưới về ghê gớm lắm, ai dè nhìn sơ tính tình khá tốt, trái lại Hứa Dịch Dương tương đối khó chơi.
Thấy Diệp Thải Quỳ dễ bắt chuyện, bác Hai gái liền mở miệng, có điều là nói với cha mẹ Hứa Dịch Dương.
“Cô vợ này thật xinh đẹp, thảo nào đó giờ giới thiệu đối tượng cho cháu Dương nó đều chướng mắt, nào là ngân hàng, cơ quan chính phủ, giáo viên Đại học, cháu Dương nhà anh chị đều không thèm nhìn.”
“Mẹ…… nhắc tới chuyện này chi?”
Con trai bác Hai vội ngăn mẹ mình, cười lúng túng với Diệp Thải Quỳ.
Diệp Thải Quỳ không để bụng, coi như không nghe thấy, dù sao bà bác Hai đó có nói với cô đâu, cô không cần đáp lại.
“Đẹp quá làm gì?” Mẹ Hứa Dịch Dương cười nhạt, vẫn ở cái thế ăn trêи ngồi trước, nói: “Chị xem con dâu chị tốt biết mấy, còn trẻ mà biết chăm lo gia đình, sinh cho chị hai đứa cháu nội nữa.”
Mẹ Hứa Dịch Dương nhấn mạnh vào hai từ
trẻ và
cháu nội.
Diệp Thải Quỳ lén vỗ đùi Hứa Dịch Dương, nhướng mày với anh, ra hiệu giờ mẹ anh bắt đầu phát động cuộc chiến tinh thần kìa, anh liệu mà làm……
“Dâu chị cũng trẻ mà, sớm cho chị bồng cháu ngay ấy.”
Mẹ Hứa Dịch Dương khẽ cười, thở dài một hơi: “Nhỏ nhặn gì, lớn hơn Dương nhà tôi năm tuổi đó.”
“Ây da, đã ba mươi rồi á? Nhìn không ra thiệt.” Bác Hai gái quay đầu khéo léo dẫn dắt Diệp Thải Quỳ: “Thế mấy đứa tranh thủ có đứa đi.”
Hầy, méo biết tại sao họ hàng Trung Quốc siêu để ý đến “đời sống tình ɖu͙ƈ” của lứa con cháu, mặt khác thì che che dấu dấu, như thể chuyện làʍ ȶìиɦ rất khó mở miệng hay đáng hổ thẹn lắm không bằng, song nhắc tới sinh đẻ là chõ mõm như chuyện đương nhiên.
Diệp Thải Quỳ nhướng mày, đang muốn lên tiếng, Hứa Dịch Dương đã giành trước một bước.
“Bọn cháu không định có con.” Hứa Dịch Dương nói luôn.
Lời này vừa nói ra, bàn ăn nháy mắt im bặt.
Diệp Thải Quỳ câm nín, dù việc không thể có con sớm muộn sẽ báo phụ huynh nhưng đâu cần chọn ngay dịp này trút tuốt tuồn tuột chứ?
Cái kiểu thẳng đuột thiếu uyển chuyển của Hứa Dịch Dương đôi khi đúng là phát rầu.
Diệp Thải Quỳ nghĩ, quan hệ giữa cậu và cha mẹ đối chọi như nước với lửa dám cá khó tránh khỏi liên quan đến tính tình thúi này của Hứa Dịch Dương.
Hệt dự kiến, sắc mặt cha mẹ Hứa Dịch Dương lập tức đen sì, đặc biệt là ba Hứa Dịch Dương, nổi xung tới nơi.
Có điều e ngại người nhà ngồi đây, ông cố kìm cơn tức, nghiêm giọng nói với Hứa Dịch Dương: “Nói bậy nói bạ! Sao không muốn có con được?”
“Làm sao, tôi cần phải để lại đời cháu cho ông à?” Hứa Dịch Dương nói.
Diệp Thải Quỳ cảm thấy trước đó mình rõ là lo thừa, lấy cái tính này của Hứa Dịch Dương thì người nhà họ sức mấy mà nhắm vào cô, địch không lại Hứa Dịch Dương kia kìa.
Ba Hứa Dịch Dương tức tới mức đập bàn, may sao có người bên cạnh đè lại.
“Chúng con không phải có ý đó.” Diệp Thải Quỳ vội lôi kéo Hứa Dịch Dương, trừng mắt ra dấu cậu không được nói nữa, theo đó biện giải: “Trước mắt chúng con chưa có dự định này.”
Hai người họ đẻ con được hay không không cần lí do lí trấu với người khác, cũng không phải khai báo với ai cả, nếu ai đó thích bép xép thì cứ chiếu lệ thôi, dù sao cũng đâu phải gặp nhau mỗi ngày, mắc mớ gì phải xích mích thẳng mặt ngay lúc này chứ?
Diệp Thải Quỳ nghĩ thoáng còn Hứa Dịch Dương thì không, anh nghĩ gì nói nấy, chẳng qua Thải Thải đã nói thế anh phản bác Thải Thải thì không hay, bèn không lên tiếng nữa.
Ba Hứa Dịch Dương hơi nguôi giận, bác Hai gái lại chêm vào: “Nếu có kế hoạch thì mấy đứa tranh thủ vào, dù sao con cũng đâu còn nhỏ.”
Diệp Thải Quỳ cười không đáp, lười phản ứng.
Trước khi đến, Diệp Thải Quỳ đã hỏi thăm Hứa Dịch Dương tình huống trong nhà, điểm danh bà bác Hai gái khó đối phó nhất, bà tám nhất.
“Chúng ta đều là người nhà, có ít lời ba mẹ Hứa Dịch Dương nói không tiện, để bác đây nói cho mấy đứa nghe.” Bác Hai gái nói thêm.
Diệp Thải Quỳ chỉ biết cười, đúng là bám cô không nhả mà.
Chắc thấy Diệp Thải Quỳ toàn cười không nói, tưởng cô là trái hồng mềm, bác Hai gái thoáng nhìn mẹ Hứa Dịch Dương, nhận được ánh mắt cho phép của đối phương bèn tiếp tục lên lớp Diệp Thải Quỳ: “Lời thật mích lòng, bác Hai nói có hơi khó nghe, nhưng bác cũng vì tốt cho mấy đứa, con cứ……”
Không ngờ bà bác gái còn chưa nói xong đã bị Diệp Thải Quỳ cắt ngang.
“Đã khó nghe thì bác vẫn đừng nên nói.” Diệp Thải Quỳ đúng mực mỉm cười: “Dù sao cháu và Tiểu Dương cũng sẽ không nghe, nói ra rạn nứt tình cảm người thân chúng ta, đúng không ạ?”
Bác Hai gái có ngờ Diệp Thải Quỳ dám nói thế đâu, ai mà ngờ cô dâu mới khó chơi thế, thiếu lễ độ cỡ đó, nói chuyện láo toét, bà ta hết biết nói gì luôn……
Ngồi cạnh bác Hai gái là con dâu bà, cô ta cúi đầu cười trộm, một màn này rơi vào mắt Diệp Thải Quỳ, khiến cô bỗng cảm thấy đại gia đình Hứa Dịch Dương thú vị dễ sợ.
Hứa Dịch Dương có phần kinh ngạc, trông Diệp Thải Quỳ từ khi vào phòng đến giờ vẫn cười làm lành còn lo cô ấm ức, dè đâu cô nói năng quá lợi hại……
Bầu không khí đột nhiên trở nên khó xử, may thay lúc này cửa ghế lô được kéo mở.
Mọi người hướng mắt nhìn ra, đi đầu là một ông lão ngồi xe lăn được hộ lý đẩy vào, tuy sắc mặt ông ốm yếu cơ thể suy nhược, song vẫn giữ tư thế thẳng tắp, trông cực uy nghiêm.
Diệp Thải Quỳ đoán, đây hẳn là ông nội Hứa Dịch Dương, thần thái hai người quá giống nhau.
“Ông nội.”
Y như rằng, Hứa Dịch Dương nhìn thấy ông lão tiến vào, lập tức đứng dậy.
Diệp Thải Quỳ cũng vội vàng buông chén trà, theo sau Hứa Dịch Dương bước đến bằng thái độ khiêm tốn.
Nói thật lòng, Diệp Thải Quỳ không sợ người trong phòng chán ghét cô, người cô e ngại là ông nội, bởi vì ông chính là người Hứa Dịch Dương kính trọng nhất đời này.