Tôi Thích Em, Nguyên Tử!

Chương 17

Min trở lại và tàn tạ hơn xưa rồi đây.Máy tính hư => đăng truyện bằng ĐT => mỏi tay.

Thi xong => tạch Anh văn:(

Ok, I"m fine:))

Vô truyện nà.

Chúc mọi người có một mùa Giáng sinh an lành vui vẻ mạnh khoẻ bên gia đình,bạn bè,người thân và người thương,hay crush cũng được.

Đi chơi Giáng sinh vui vẻ nha.

Thực sự:ở nhà,ế,ngồi viết truyện trong đau khổ,mong có người đồng cảm.

Lảm nhảm xong rồi,vô truyện thôi…

Mà chap này là sau này nên không liên quan tới chap trước nha,là chap mừng Giáng Sinh đó ^^

________________________________________________

-Daddy,Papa,nhanh lên đi mà,Tiểu Anh đang đợi con đó!

Đứa nhóc tuấn tú nhưng không kém phần đáng yêu đang chống hai tay trước cửa phòng của hai vợ chồng họ Vương,môi đỏ hơi dẩu lên cằn nhằn.

-Ừm,papa ra ngay đây!-Giọng nam ấm áp vọng ra,sau đó cánh cửa được mở,nhóc con như ngạc nhiên mà mở to mắt,miệng hơi mấp máy.

-Tiểu Minh,xem chừng bộ dạng!-Tuấn Khải nhìn chằm chằm Vương Khải Minh.-Đừng nhìn papa con như vậy.

-Đến Tiểu Minh con mình mà anh cũng ăn giấm,thực hết nói!-Vương Nguyên nắm tay Khải Minh,mắt có chút khinh thường nhìn Tuấn Khải.

-Papa,tại hôm nay mới thấy papa khi mặc vest lại đẹp trai như vậy, Minh Minh không cố ý.-Đứa nhỏ hơi xụ mặt,Vương Nguyên nựng hai bên má nhóc.

-Con không làm gì sai hết,chỉ tại daddy của con ăn giấm lung tung thôi,mặc kệ daddy của con,chúng ta đi!

-Nguyên Nhi,anh xin lỗi mà!

Tuấn Khải nắm bên tay còn lại của nhóc,gia đình ba người ra ngoài với tiếng cười vui vẻ.

Bông tuyết của những ngày đông còn lại bắt đầu rơi.Những bài thánh ca cũng vang lên đây đó,báo hiệu đêm Giáng sinh rộn rã.Đường phố đông người và xe cộ qua lại,con đường tới công viên của Trùng Khánh vì thế mà càng đông nghịt người.Ở công viên Trùng Khánh đầy những cây thông Noen được trang trí dọc lối đi,nhưng thêm nổi bật là cây thông to nhất,lộng lẫy nhất ở giữa.Ông già Noen đeo những chiếc bao đỏ to thật to,trong đó ắt hẳn chứa rất nhiều quà.

-Papa,Minh Minh sao còn chưa tới?-Đáng yêu,bụ bẫm,Dịch Gia thật có phúc khi có đứa nhóc này.

-Chắc hai người kia lại chậm chạp rồi!-Thiên Tỉ lắc đầu nhìn đồng hồ.

-Con có đói bụng không Thiên Anh?-Chí Hoành bế cậu nhóc lên,nhóc chỉ lắc đầu nguầy nguậy.

-Tiểu Anh!-Giọng con nít nhưng lạnh lùng vang lên,cậu nhóc quay đầu lại,mừng rỡ mỉm cười.

-Minh Ca!

Tiểu Minh chỉ cười rồi dang hai tay ra đó,vẻ lạnh lùng như daddy của nhóc vậy.Thiên Anh hanh chóng tụt xuống khỏi papa mình,chạy tới ôm chầm Khải Minh,giọng làm nũng:

-Minh Ca, Tiểu Anh đói!

Tâm trạng của daddy và papa của Thiên Anh lúc này thật ba chấm.

-Tiểu Anh nó mê trai giống ai vậy không biết!-Chí Hoành chép miệng.

-Còn không phải giống em sao?-Thiên Tỉ ôm eo Chí Hoành đi lại chỗ vợ chồng họ Vương với hai đứa nhóc kia.

-Ca xin lỗi nhé,đợi có lâu không?Cũng tại daddy với papa của ca sửa soạn lâu quá.-Nhóc sờ đầu Tiểu Anh,tay chỉ vào hàng kẹo bông gòn-Tiểu Anh ăn không?

-Ân.-Nhóc ngẩng đầu lên cười tươi.

Các phụ huynh thật bó tay hết sức với hai đứa này,còn hơn cả họ hồi đó,trải qua bao nhiêu sóng gió mới có ngày hôm nay,đâu được hạnh phúc như hai đứa nhóc này.

-Chúng ta đi mua kẹo cho hai dứa nhóc thôi.-Tuấn Khải nắm tay Vương Nguyên.

-Em cũng muốn ăn!-Vương Nguyên cười với Khải,Chí Hoành cũng cười tươi với Thiên Tỉ.

-Đều được!-Hai lão công cười ôn nhu với vợ mình,đưa hai đứa trẻ đi mua kẹo.

-Muốn ăn không?-Minh Minh hỏi nhỏ.

-Ân.-Nhìn que kẹo bông trong tay Minh Minh,Tiểu Anh bất chấp gật đầu.

-Mi ca một cái,ở đây.-Minh Minh chỉ vào má mình,ngay lập tức Tiểu Anh hôn chụt vào đó.

Mặt Vương Nguyên và Thiên Tỉ đen lại.

-Con học cái đó ở đâu vậy hả?!-Đúng là trời sinh cha nào con nấy,Vương Nguyên cũng bó tay với con mình,ma ranh hệt như Tuấn Khải.

-Con ngây thơ quá đấy Tiểu Anh,chỉ là que kẹo thôi mà!-Thiên Tỉ đen mặt,nhóc ngây thơ hệt như papa nó vậy,haiz.

Tiếng chuông nhà thờ vang lên,mọi người chắp tay cầu niệm,cầu mong những điều ước an lành.

Hai gia đình chơi không biết bao nhiêu trò trong công viên,chỉ nghe tiếng cười đùa của trẻ nhỏ.

Gia đình ba người thực hạnh phúc,nhưng đâu có nhiều người biết họ đã trải qua những gì.Nhưng bây giờ,hạnh phúc thì hãy hưởng thụ.

[END CHAP]

-----------------------

Ta lại thất hứa rồi,chap này lại ngắn,thôi để ta đền sau.Mọi người Giáng Sinh vui vẻ!!!Coi như bù lại cho m.n biết về cái kết đê
Bình Luận (0)
Comment