Tôi Thực Sự Không Có Quyến Rũ Cậu Ta

Chương 22

Trường trung học Lộ Dữ chấm bài rất nhanh, cuối tuần vừa qua là có kết quả.

Sáng thứ hai, Phương Nghiên Duy vừa bước vào lớp đã nghe tiếng bàn tán.

"Đỉnh nóc kịch trần, không hổ danh là Lộ Thần đứng đầu toàn khối, bỏ xa người đứng thứ hai hơn năm mươi điểm."

"Lần trước thầy Trần còn nói cậu ấy nằm mơ cũng cười tỉnh dậy mà."

"Nghe nói lần này đề hơi khó, điểm chung toàn khối thấp nhưng học sinh giỏi vẫn là học sinh giỏi."

Trong lớp đang phát bài kiểm tra các môn. Khi Phương Nghiên Duy ngồi xuống vừa vặn nhìn thấy trên bàn có hai tờ bài thi sinh học xếp chồng lên nhau, một tờ của cậu, một tờ của Lộ Chấp. Hai cái tên nằm sát nhau, trên dưới.

Cậu quay đầu, đá nhẹ vào bàn của Lộ Chấp.

"Chuyện gì?" Lộ Chấp hỏi.

"Trả bài thi về với chủ của nó." Một tờ bài thi sinh học nhẹ nhàng bay lên rơi xuống bàn của Lộ Chấp, còn có mấy nếp gấp mà Phương Nghiên Duy vô tình ép lên.

Lộ Chấp nhận lấy bài thi, nhét vào ngăn kéo mà không thèm nhìn.

"Đã nhận hết bài thi rồi chứ?" Thầy Trần bước lên bục giảng, "Theo thông lệ, sau kỳ thi giữa kỳ lớp chúng ta sẽ tiến hành điều chỉnh chỗ ngồi."

Thầy Trần nói: "Việc đổi chỗ ngồi sẽ được tiến hành công bằng và minh bạch. Bạn nào muốn đổi chỗ, hãy giơ tay nói."

"Chuyện này không liên quan đến hai ta ha ha." Hà Tuế Tuế lôi ba quả đào từ ngăn bàn ra, "Hai anh em ta tình thâm hơn vàng, cậu đứng thứ 601, tôi đứng thứ 600, anh Phương là người anh mà tôi đã định suốt đời này, ngoại trừ sự trừng phạt từ thiên hạ, không ai có thể chia rẽ đôi ta."

"Hóa ra cậu chính là trở ngại lớn nhất ngăn tôi vào top 600." Phương Nghiên Duy nói.

Hà Tuế Tuế tỏ vẻ hoảng sợ.

Phương Nghiên Duy từ trước đến nay chưa bao giờ liên quan đến những chỗ ngồi vip trong lớp.

Hà Tuế Tuế làm bạn cùng bàn với cậu, ngoài việc hơi tò mò về cậu và có chút giọng địa phương, khi gọi cậu là "anh Phương" nghe như "anh Hoàng" thì chẳng có vấn đề gì lớn cả.

Cậu rất hài lòng.

Vì vậy cậu giả vờ như không nghe thấy lời thầy Trần, cúi đầu bấm điện thoại dưới sự che chắn của bàn học.

[Kim cương A]: [Ảnh], bài thi điểm tuyệt đối, ba chữ số, thấy bao giờ chưa?

[Lâm Dữ Tống]:? Tên trên bài thi này là vẽ phù à?

[Lâm Dữ Tống]: Đây là bài thi của người bạn mọt sách mà cậu nói hả?

[Kim cương A]: Đúng vậy.

[Lâm Dữ Tống]: Tìm cơ hội dẫn cậu ta đến gặp anh em chúng ta đi, để chúng ta có thể hưởng chút tiên khí từ học bá.

[Kim cương A]: Cút đi. Cậu ấy không phải người cùng đường với chúng ta đâu, là học sinh giỏi, học thần, nhìn có vẻ lạnh lùng như một tảng băng lớn nhưng thực ra cậu ấy rất đơn thuần.

"Thầy Trần." Tảng băng lớn tuân thủ quy trình, giơ tay lên một cách nghiêm túc, "Em muốn đổi chỗ ngồi."

Phương Nghiên Duy:?

Không ngờ tới nhưng lại hợp lý.

Cuối cùng mọt sách cũng không chịu nổi cậu rồi sao?

Cậu cúi đầu, khóe miệng nhếch lên, chôn đầu xuống sâu hơn, cổ lộ ra trắng như tuyết dưới cổ áo đồng phục.

"Em muốn ngồi ở đâu?" Thầy Trần hỏi.

Đây là học sinh đứng đầu toàn khối, chỉ cần Lộ Chấp muốn là hắn có thể ngồi ở ngay bục giảng.

"Hình như thị lực của em bị giảm đi một chút." Ngón tay thon dài của Lộ Chấp chỉnh lại cặp kính gọng đen, "Ngồi lên một hàng sẽ vừa tầm để nhìn rõ."

Phương Nghiên Duy:?

Ý gì đây, cậu để ý đến chỗ ngồi của tôi rồi à?

"Còn nữa, Hà Tuế Tuế thường xuyên nói chuyện với Phương Nghiên Duy trong giờ học." Giọng Lộ Chấp lạnh nhạt, "Việc này là không đúng, vi phạm nội quy trường học."

Huynh đệ tình nghĩa một trái đào đã bị chia rẽ thảm thương.

Hà Tuế Tuế di chuyển bàn ghế ra phía sau, trời tháng tư nắng ấm, nhưng Phương Nghiên Duy lại cảm thấy lạnh lẽo.

Học thần sống động mang theo chồng sách ngồi xuống bên trái cậu, trở thành bạn cùng bàn mới của cậu.

Phương Nghiên Duy cảm thấy mình có thể sắp phát điên rồi.

Sau khi thầy Trần điều chỉnh một số chỗ ngồi khác, khi mọi người đã ổn định vị trí, ông bắt đầu giảng bài thi tiếng Anh của kỳ thi giữa kỳ.

"Bài luận tiếng Anh của các em lần này viết rất tốt." Thầy Trần nói, "Tôi sẽ đọc hai bài làm mẫu cho các em nghe."

Sáng nay, Phương Nghiên Duy vì muốn theo kịp bước chân của Lộ Chấp nên vội vàng ăn sáng qua loa.

Bây giờ nghe giọng thầy Trần đều đều giảng bài, bụng cậu trống không sục sôi, đói đến độ không chịu nổi.

Cậu đưa tay lục lọi ngăn bàn, tìm thấy một túi bánh bao nhỏ.

Cậu sẽ không bao giờ tự mua mấy món đồ ăn vặt dành cho trẻ con như thế này.

Chỉ là từ khi Từ Chính Nghĩa được cậu giúp đỡ một lần thì cậu ấy thường xuyên lén lút đặt mấy món đồ ăn vặt nhỏ lên bàn cậu.

Cậu dựng sách tiếng Anh lên, cúi đầu xuống thấp hơn, xé túi nhựa ra.

Xoẹt.

Cả lớp đều nghe thấy.

"Để em đọc." Lộ Chấp chủ động đứng dậy.

Thầy Trần đang nhìn xung quanh để tìm nguồn gốc âm thanh phát ra từ túi bánh. Thầy hơi ngạc nhiên: "À, được thôi."

Lộ Chấp hôm nay không khiêm tốn nữa à.

Sáng sớm tinh mơ nghe thấy tiếng Lộ Chấp đọc bài luận tiếng Anh giống như tụng kinh Phật làm cho cả một dãy người mệt mỏi.

Ánh mắt của hắn liếc thấy Phương Nghiên Duy cúi thấp đầu, nhờ vào hắn và cái bàn che chắn đang chầm chậm nhét bốn năm cái bánh bao nhỏ vào miệng.

Đầu cậu nhóc lông tơ xù xì trốn dưới bàn, miệng phồng lên như cái bánh bao, mái tóc mềm mại màu nâu nhạt của cậu ta từ chân của Lộ Chấp, cọ qua quần đồng phục.

Lộ Chấp: "..."

Hắn đọc sai một dòng.

Phương Nghiên Duy nhai xong đám bánh bao ngồi trở lại tư thế bình thường, ngáp dài, cánh tay đặt lên bậu cửa sổ, chân dài để dưới đất, lại trở về dáng vẻ ngổ ngáo thường ngày.

Thật khéo.

Mọt sách đột nhiên đứng lên, lại vô tình giúp cậu che giấu hành động lén lút của mình.

Khi tiếng chuông hết giờ vang lên, Lộ Chấp đóng sách tiếng Anh lại, nhét bài thi vào ngăn bàn một cách qua loa.

Một bàn tay nhét một chiếc bánh bao nhỏ lên miệng hắn.

"Bạn cùng bàn mới, anh Phương mời cậu ăn." Phương Nghiên Duy nói.

Bạn cùng bàn mới đẩy tay cậu ra.

"Phương Nghiên Duy." Ngoài lớp học, thầy Trần gõ vào cửa sổ, "Ra văn phòng với tôi một chút, tôi cần xác nhận lại chuyện học bạ của em."

"Dạ, em đến ngay." Phương Nghiên Duy ném chiếc bánh bao vào miệng mình.

Tư thế ngồi của Lộ Chấp rất đúng chuẩn, khoảng cách với bàn học khá lớn. Cậu đo đạc khoảng cách, quyết định chen qua giữa Lộ Chấp và bàn học.

Vải đồng phục màu xanh đậm ma sát tạo ra âm thanh sột soạt, qua lớp quần áo, đầu gối cậu cọ qua đầu gối của Lộ Chấp, chồng sách của Lộ Chấp quá cao, cậu suýt làm đổ, nên đành loạng choạng giơ tay ra đỡ.

Mọt sách đặt tay trái lên eo cậu, đỡ cậu một cái.

"Cảm ơn nha." Phương Nghiên Duy bước qua lối đi, theo thầy Trần rời khỏi lớp.

Tiết thứ hai buổi sáng là giờ thể dục của lớp 11-1.

Vì lần trước có một nhóm trốn tiết bị bắt gặp bởi thầy giám thị nên lần này thầy giáo thể dục không dám lười biếng, yêu cầu nữ sinh đo bài tập gập bụng, còn nam sinh đo bài tập chống đẩy.

Trên sân thể dục vang lên tiếng kêu than khắp nơi.

"Hà Tuế Tuế, thầy bảo làm động tác chống đẩy, không phải nằm bẹp xuống!" Thầy thể dục tức giận quát.

"Em chống rồi mà thầy!" Hà Tuế Tuế đáp.

"Chống chỗ nào? Chống dạ dày hả?" Thầy thể dục nhìn Hà Tuế Tuế đang nằm bẹp trên đất mà ngao ngán, rồi hỏi tiếp, "Số 49 Lộ Chấp, số 50 Phương Nghiên Duy, hai em đâu rồi?"

"Thầy ơi, Phương Nghiên Duy bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi rồi." Hà Tuế Tuế trả lời.

"Vậy thì Lộ Chấp lên làm trước đi." Thầy nói, "Chỗ của Phương Nghiên Duy để trống."

Lộ Chấp khẽ vâng một tiếng, cởi áo đồng phục ra xếp ngay ngắn rồi đặt lên ghế bên cạnh.

"Hai mươi... ba mươi, trời ơi bốn mươi." Hà Tuế Tuế đếm số lần, "Trời ơi, một phút năm mươi, Lộ Thần bá đạo thật đấy!"

Các bạn học xung quanh cũng không khỏi kinh ngạc.

Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, tay Lộ Chấp chống trên tấm thảm xanh đậm, ngón tay khẽ siết lại, cánh tay lấm tấm mồ hôi. Khi thực hiện động tác, gấu áo sơ mi ở eo phập phồng lên xuống, thấp thoáng lộ ra đường nét cơ bụng và đường nhân ngư hoàn mỹ.

"Không tệ, lớp các em có điểm số tốt đấy." Thầy giáo thể dục hài lòng.

Lộ Chấp phủi bụi trên tay, nhặt chiếc áo đồng phục lên, kéo khóa lên tới tận cổ.

Lúc này, Phương Nghiên Duy, người bị thầy Trần gọi đi, thảnh thơi bước ra sân thể dục tìm đến chỗ lớp mình đang tập.

"Các cậu đang làm gì vậy?" Cậu hỏi Hà Tuế Tuế.

"Nóng chết mất!" Hà Tuế Tuế lau mồ hôi, "Đo chống đẩy."

"Để tôi thử xem." Phương Nghiên Duy cởi áo khoác đồng phục, ném cho Lộ Chấp rồi đi tìm thầy giáo thể dục.

"Cậu ấy không làm được đâu ạ." Lộ Chấp nói, "Cậu ấy có vết thương dài năm centimet ở bắp chân, vẫn đang thay băng, không thích hợp vận động mạnh."

"Vậy thì nghỉ đi." Thầy giáo bảo, "Đây không phải bài kiểm tra bắt buộc, cậu không cần phải làm đâu."

Phương Nghiên Duy tiếc nuối vì mất cơ hội thể hiện, đành nhận lại áo khoác đi sang bên nghỉ ngơi.

Vừa ngồi xuống cạnh bồn hoa, cậu đã thấy Lộ Chấp đẫm mồ hôi bên má.

Khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo của Lộ Chấp khi thấm đẫm mồ hôi trông không còn cứng nhắc như thường ngày, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn mang một nét gì đó khác lạ, ánh nhìn lạnh lùng hơn thường lệ.

À đúng rồi.

Chống đẩy.

Đối với một người trông như chỉ sống nhờ sương sớm như Lộ Chấp, bài tập này thật sự có hơi quá sức.

Thầy giáo thể dục đang đung đưa chiếc còi trên tay, bỗng dưng thấy lạnh sống lưng.

Học sinh vừa không được làm bài chống đẩy kia đang ngồi ở bồn hoa không xa, đan tay vào nhau nhìn chằm chằm vào ông.

Thầy: "....."

Tích cực vậy sao!

Phương Nghiên Duy đoán rằng Lộ Chấp chắc hẳn đã mệt rồi.

Dù sao thì hắn cũng đang ngồi im bên cạnh, mặc cho Phương Nghiên Duy gõ nhẹ vào chuỗi hạt gỗ nhỏ tạo ra những âm thanh nhỏ vụn, nhưng hắn không hề có ý kiến gì.

"Cậu mệt rồi đúng không?" Phương Nghiên Duy hỏi.

Tội nghiệp mọt sách, chống đẩy ba cái cũng đủ mệt rồi nhỉ?

Mặc dù hai người thường xuyên bất đồng quan điểm nhưng mọt sách này thực ra cũng không tệ, nhìn chung là một bông hoa trắng trong sáng.

Lộ Chấp:?

Phương Nghiên Duy mua một chai nước đá, một cái bánh mì nhỏ và một gói khăn giấy, ngồi xuống trước mặt Lộ Chấp.

Cậu rút khăn giấy ra, một tay giữ mặt của Lộ Chấp, tay kia dùng khăn lau mồ hôi trên mặt cậu ta.

"Cậu có thể trạng thế này, đừng cậy mạnh quá làm gì." Phương Nghiên Duy nói.

Lộ Chấp: "Tôi có thể trạng thế này?"

Phương Nghiên Duy chọc ống hút vào chai nước đá đưa đến trước mặt Lộ Chấp: "Lộ Thần, uống chút đi?"

Ngón tay cậu giữ lấy chai nước khoáng, hơi nước ngưng tụ trên đầu ngón tay hơi đỏ vì bị lạnh.

Mọt sách hờ hững nâng mí mắt lên, lạnh lùng nhìn Phương Nghiên Duy một cái.

"Cậu ổn chứ?" Phương Nghiên Duy đưa tay vẫy vẫy trước mặt Lộ Chấp, "Mệt không? Nóng không? Có chóng mặt không?"

"Có lẽ là hơi chóng mặt." Lộ Chấp đáp.

Lời của tác giả;

Lộ Chấp: Tôi không phải là đang gồng, tôi thật sự mạnh mà.

Lộ Chấp: Đối xử tốt với tôi quá, cưng à.
Bình Luận (0)
Comment