Tôi Thực Sự Không Có Quyến Rũ Cậu Ta

Chương 44

Tối qua trước khi đi ngủ, Phương Nghiên Duy muốn ngắm bầu trời đêm nên đã vén rèm cửa lên một góc. Lúc này, ánh bình minh vừa vặn len qua khe rèm, lả lướt chảy xuôi vào trong phòng.

Cổ tay cậu bị đè lên gối, chuỗi tràng hạt gỗ mát lạnh lả lơi cọ vào phía trong cổ tay cậu.

Gương mặt lạnh lùng của Lộ Chấp ngay trong gang tấc, đến mức cậu có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của hắn, nóng đến nỗi khiến cả lông mi cậu cũng khẽ run rẩy.

Lộ Chấp cúi xuống, lặng lẽ nhìn thiếu niên trước mặt.

Nửa khuôn mặt của thiếu niên vẫn còn giấu trong chăn, đôi mắt mang theo sự lười biếng thoải mái, mái tóc nâu nhạt rối nhẹ trên chiếc gối trắng muốt, cổ tay đỏ ửng vì bị chuỗi hạt gỗ cọ xát.

Trên người Phương Nghiên Duy có một mùi hương rất dịu, giống như hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ một quả táo vừa được cắt ra dưới ánh mặt trời, hay giống như hương vị thanh khiết của quả nho vừa được bóc vỏ, trong suốt, đầy mùi thơm nhẹ nhàng của trái cây.

Đó là mùi hương chỉ khi lại gần mới có thể ngửi thấy.

"Bạn trai." Lộ Chấp cúi đầu, "Tôi về sớm hơn dự kiến cậu không vui à?"

Phương Nghiên Duy thầm nghĩ, cậu nhìn bằng con mắt nào thấy tôi không vui chứ.

Mấy ngày không gặp, giờ nhìn lại Lộ Chấp, cậu quả thật không thể nào liên tưởng người này với hạt đậu nành khóe mắt đẫm lệ nữa.

Cậu rút tay phải ra, đặt lên sau đầu Lộ Chấp nhẹ nhàng xoa xoa.

Lộ Chấp nhàn nhạt liếc cậu một cái, môi mím chặt.

Lộ Chấp từ từ cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu, ánh bình minh dường như lấp đầy cả không gian trong phòng, trong tầm nhìn của Phương Nghiên Duy, từng cử động của Lộ Chấp đều rất chậm.

Lộ Chấp chỉ chạm vào khóe môi của cậu, thậm chí không tiến vào sâu hơn.

Giống như nụ hôn đầu tiên ngây ngô của cả hai người, dường như chỉ để sưởi ấm cho nhau, không hề mang theo dục vọng.

Nhưng mà—

Thời gian dường như trôi chậm lại, nhưng đầu óc của Phương Nghiên Duy thì lại chạy loạn với tốc độ 80 km/h.

Tư thế hai người chồng lên nhau khiến cậu bất giác nhớ đến đoạn video mà cậu đã từng bật lên trước mặt Lộ Chấp.

Mặt cậu nóng bừng như lửa cháy từng chút một lan ra.

"Cậu làm sao vậy?" Gương mặt lạnh lùng như băng tuyết của Lộ Chấp cuối cùng cũng có chút cảm xúc, mu bàn tay của hắn áp nhẹ lên má Phương Nghiên Duy, "Cậu sốt à, sao nóng thế này?"

Phương Nghiên Duy: "...Không sao."

Cũng không thể nào nói với Lộ Chấp rằng đầu óc mình đang đua xe được. (đua xe/lái xe = chuyện bậy)

Lộ Chấp chống tay phải lên giường ngồi dậy, nửa quỳ trên giường.

Phương Nghiên Duy nói: "Đảo Lộ cũng quá nóng đi."

Lộ Chấp đáp: "Ừm."

Phương Nghiên Duy: "..."

Thế này thì mẹ nó làm sao mà ngủ được nữa.

Lộ Chấp tựa lưng vào tường ngồi thẳng như đang thiền, đôi mắt đen láy không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng ánh mắt lại cứ dõi theo cậu.

Mình thật bậy bạ quá mà.

Phương Nghiên Duy thầm nghĩ.

Bạn trai chỉ mới hôn có một chút mà đã như sắp bốc cháy đến nơi rồi.

Nhìn Lộ Chấp xem, vẫn ngồi bình tĩnh, áo mặc chỉnh tề quần..

Quần.

Phương Nghiên Duy: "..."

Cứu tôi với.

"Anh Phương." Lộ Chấp nói, "Có chút đau, tôi bị bệnh rồi à?"

Phương Nghiên Duy: "..."

Bệnh cái gì mà bệnh, theo kinh nghiệm xem một bộ phim của tôi thì cậu chỉ là đang cương thôi.

"Cậu hiểu nhiều biết nhiều mà." Lộ Chấp khoanh tay ôm gối, ngón tay khẽ vân vê chuỗi hạt gỗ phát ra tiếng gỗ thanh nhã, "Vậy giờ tôi phải làm sao bây giờ?"

Trong đầu Phương Nghiên Duy liên tục nảy ra vô số hình ảnh chồng chéo nhau bị làm mờ.

Cảm giác ấm áp dâng lên từ một điểm trên lưng rồi lan rộng ra khắp cơ thể, khiến tứ chi mềm nhũn, đầu óc cũng choáng váng như pháo hoa nổ tung.

Chỉ với vài câu nói nhạt nhẽo, Lộ Chấp đã khiến cậu có phản ứng.

Phương Nghiên Duy vừa thấy khổ sở vừa có chút thoải mái, lại xen lẫn cảm giác tội lỗi.

"Để tôi giúp cậu." Cậu nói.

Lộ Chấp: "Ừm."

Gió tháng mười thổi nhẹ qua sân, những chiếc lá xanh quanh năm xào xạc đung đưa theo gió. Đã qua mùa bão, cơn gió nhẹ nhàng lướt qua sân vườn.

Trước cửa sổ, trên bãi cát cảnh có trồng vài cây dừa, những quả dừa chín đung đưa trong gió, chần chừ hồi lâu rồi cuối cùng cũng rơi xuống, vỡ ra, làm bắn tung tóe những giọt nước dừa trắng trong. Vài giọt bắn lên kính cửa sổ, chảy xuống từ từ, để lại vài vệt trắng mờ dưới ánh bình minh.

Trong phòng ngủ, Phương Nghiên Duy xoa xoa cổ tay đau nhức.

Cậu còn hiếm khi làm chuyện này cho bản thân, giờ lại giúp Lộ Chấp, thật là mệt chết đi được mà.

"Cảm ơn anh Phương." Lộ Chấp nói, "Tôi học được rồi."

Lộ Chấp dùng mu bàn tay khẽ chạm vào mái tóc nâu nhạt của cậu đã ướt đẫm mồ hôi bên má: "Không độ người ngốc, chỉ độ cậu thôi." (*)

Phương Nghiên Duy cảm thấy Lộ Chấp không chỉ mới học được sơ sơ đâu.

Vì cậu đã được chăm sóc rất chu đáo, cực kì dễ chịu.

Cậu nằm trên giường của Lộ Chấp cuộn tròn người lại, từ góc nhìn của Lộ Chấp, cậu giống như một động vật nhỏ được ăn no uống đủ.

Bên cạnh giường, trong thùng rác xuất hiện thêm mấy cục giấy trắng, Lộ Chấp dường như rất muốn hút thuốc, nhưng lại cố kị cậu nên không châm, chỉ dùng tay nghiền nát một ít lá thuốc.

Không gian tĩnh lặng đến mức thời gian dường như ngưng đọng.

Hương thơm nhạt của lá thuốc và mùi trầm từ chuỗi hạt gỗ hòa quyện, che lấp bầu không khí mờ ám trong phòng.

Phương Nghiên Duy đột nhiên cảm thấy, chỉ cần có một căn phòng nhỏ và có Lộ Chấp bên cạnh, cậu sẽ không còn cảm giác mình không có chốn dung thân nữa.

Lộ Chấp ngồi trên đầu giường, hắn đang đọc một cuốn sách về dược học, cậu liền nhích người lại, gối đầu lên đùi Lộ Chấp, trắng trợn ôm lấy eo hắn.

Bạn trai của cậu, là người tuyệt vời nhất trên thế gian này.

Bên dưới truyền đến một tiếng ồn ào, cổng sân dường như bị mở ra, dưới phòng khách nhất thời náo nhiệt, có tiếng người nói chuyện.

Lộ Chấp khẽ dừng động tác lật trang sách, sau đó khép sách lại, hắn xuống giường nói: "Cậu ngủ tiếp đi."

Được Lộ Chấp làm xong, Phương Nghiên Duy thực sự cảm thấy hơi mệt, cậu chỉ mơ màng nghe thấy câu nói đó của hắn.

Khi cánh cửa phòng ngủ khép lại, cậu đột ngột mở mắt ra.

Dưới phòng khách, trên bàn bày đầy các loại bánh kẹo và thực phẩm chức năng dành cho học sinh.

Hai ông bà lão vừa nhìn thấy Lộ Chấp từ trên lầu bước xuống, mắt họ sáng lên ngay lập tức.

"Lộ Lộ." Bà ngoại nói, "Cháu của bà vừa từ cuộc thi về đây."

Ông ngoại cũng nói: "Mau lại đây ngồi, để ông xem cháu trai của ông có gầy đi không."

Lộ Chấp chỉ "Ừ" một tiếng, đôi mắt khẽ liếc nhìn hai người không có quá nhiều cảm xúc, vừa không vui mừng mà cũng không lạnh lùng quá mức.

Hắn đi vào bếp, tự rót cho mình nửa cốc nước rồi ngửa đầu uống.

"Lộ Lộ, áp lực thi đại học lớn lắm phải không." Bà ngoại nói, "Bà mua cho cháu ít vitamin, cháu nhớ uống thêm vào."

Lộ Chấp: "Ừm, cảm ơn bà."

Lúc còn nhỏ khi Lộ Kiến Xương và Ôn Nhã chưa ly thân, cả Lộ Chấp và Lộ Trác đều được ông bà ngoại yêu thương nâng niu.

Lộ Trác hay cười, còn  hắn thì không thích. Dù là song sinh, nhưng người khác chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể phân biệt được hai anh em.

Hơn một năm trước, hắn được Ôn Nhã đón về từ khu phố cũ.

Bà ngoại vẫn gọi hắn là "Lộ Lộ", vẫn yêu thương hắn như vậy.

Họ quan tâm hắn, mua cho hắn đủ loại quần áo và đồ ăn vặt.

Mãi sau này hắn mới biết, những thứ đó đều là những gì Lộ Trác thích.

"Tình thương" đối với hắn mà nói, từ trước đến nay luôn là thứ dư thừa, không biết bao nhiêu lần hắn đứng trên vách đá ở vùng ngoại ô, mặc bộ đồ huấn luyện đậm đặc như đêm đen, lưng cõng dù lượn nhảy xuống nơi sâu thẳm nhất.

Hắn cảm thấy thế giới này hầu hết đều như vậy, chẳng có điều gì hay ai thật sự quan trọng, cho đến khi—

"Cậu ấy là Lộ Chấp, không phải Lộ Trác." Giọng nói của một thiếu niên vang lên trong phòng khách.

Ánh mắt bình tĩnh của Lộ Chấp bỗng chốc dao động mạnh mẽ.

Phương Nghiên Duy mặc đồ ngủ đứng bên lan can cầu thang, mái tóc nâu nhạt của cậu hơi rối, dưới chân đi đôi dép lê.

"Cậu ấy không có cái tên "Lộ Lộ" đó." Phương Nghiên Duy nói, "Cháu nghĩ Lộ Trác cũng không có."

Động tác rửa trái cây của bà ngoại Lộ Chấp bỗng khựng lại, bóng dáng bà dường như già nua hẳn đi trong khoảnh khắc.

Tiếng nước róc rách đột nhiên trở nên ồn ào trong phòng khách yên tĩnh.

"Gọi như vậy chẳng qua là vì trong lòng mọi người đều biết, cậu ấy là Lộ Chấp, không phải Lộ Trác, đúng không?" Phương Nghiên Duy nói, "Ông bà hãy tỉnh lại đi, Lộ Trác đã mất rồi."

"Bà ấy... sức khỏe không tốt." Giọng ông ngoại khàn đặc, "Cháu đừng... nói như thế."

Đĩa trái cây trên tay bà ngoại rơi xuống đất, bà từ từ ngồi xuống, lấy tay lau nước mắt.

"Cậu ấy là một con người!" Phương Nghiên Duy đứng chắn trước mặt Lộ Chấp, "Cậu ấy không thích cười, cũng không thích nói chuyện, chữ cậu ấy viết rất nguệch ngoạc nhưng đang cố gắng luyện, cậu ấy thích nhạc rock, thích màu trắng, cậu ấy biết buồn cũng biết vui. Cậu ấy là một con người với đủ mọi cảm xúc, các người... không thể đối xử với cậu ấy như vậy được!"

Bà ngoại lấy tay che mặt, ngồi xổm xuống đất bật khóc nức nở.

Khi bố mẹ ly hôn, Phương Nghiên Duy không giận. Khi bị Trình Sính bắt nạt, cậu cũng chỉ mỉm cười đánh trả. Chưa bao giờ cậu hét lên với người khác như bây giờ, nhất là với hai ông bà cụ.

Đó là Lộ Chấp của cậu.

Không phải là kẻ thay thế của ai khác.

Hai người già dìu nhau rời khỏi căn nhà mà Ôn Nhã đã mua.

Lộ Chấp xoa đầu cậu.

"Anh Chấp." Cậu nói, "Tôi không có học thức, cũng không có lễ nghĩa. Trong mắt người ngoài tôi chỉ là một đứa học sinh kém cỏi."

"Tôi đã từng làm đủ điều xấu." Cậu nói tiếp, "Tôi chẳng quan tâm đến tuổi tác hay sức khỏe của họ, tôi muốn chửi thì chửi, tôi là một kẻ xấu xa."

"Không phải." Lộ Chấp kéo cậu vào lòng, "Cậu ngoan nhất."

Dường như mọi thứ đã không còn là tạm bợ.

Hắn đã có điểm yếu rồi.

Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, kết quả thi giữa kỳ của lớp 12-1 đã được công bố.

Trong giờ học buổi sáng, Phương Nghiên Duy lơ đãng đọc sách, nghe Hà Tuế Tuế và Từ Chính Nghĩa ngồi phía sau đang tính toán điểm số.

"66 cộng 42, môn Ngữ văn của tôi được 108 điểm, à há, giáo viên tính sai, chỉ cho tôi 104 điểm thôi." Hà Tuế Tuế phấn khích vung tay múa chân, "Kiếm lời được 4 điểm rồi."

Thời đi học, việc phát hiện giáo viên chấm sai điểm sau khi thi là một điều đáng để vui vẻ.

Được cộng thêm điểm còn có thể cải thiện thứ hạng.

Mỗi học sinh phát hiện điểm bị tính sai đều tự hào đứng trước giáo viên, kiêu hãnh tuyên bố rằng điểm số của mình đã bị tính nhầm.

Sau đó, cả lớp bắt đầu tính toán điểm số của mình.

Nhưng giáo viên nào có dễ sai sót như vậy, trừ Hà Tuế Tuế, tất cả đều thất vọng mà từ bỏ.

Phương Nghiên Duy cười nhạt, cậu tự nhận mình là học sinh dốt nên không cần tham gia vào hoạt động đòi điểm giống như các bạn học siêng năng khác. Với cậu, chút điểm ít ỏi đó chẳng có gì đáng để tính toán.

Lộ Chấp càng không cần. Bạn trai của cậu luôn đứng nhất toàn khối, sao phải bận tâm đến mấy điểm lẻ kia?

Cậu quay đầu lại, thấy Lộ Chấp đang cầm tờ phiếu trả lời môn tiếng Anh nào đó đếm điểm số.

Phương Nghiên Duy:?

Đúng lúc thầy Trần bước vào lớp, Lộ Chấp giơ tay lên.

"Thầy Trần, bài thi tiếng Anh của Phương Nghiên Duy bị thiếu một điểm, như vậy không ổn lắm ạ, xin thầy xem xét điểm lại cho cậu ấy."

Lời của tác giả:

Phương Phương đã trưởng thành từ nhiều chương trước rồi, vào sinh nhật của cậu ấy á.

Anh Chấp: Nhả điểm ra cho vợ tôi.

***

(*) Gốc là: 不渡笨蛋,渡你。Vài chương sau mọi người sẽ hiểu tại sao lại là "độ".

Từ độ này có gắn liền với hình tượng Hồ Ly của Phương Phương và dáng vẻ xa cách khói lửa của Lộ Chấp.
Bình Luận (0)
Comment