Tôi Thực Sự Không Có Quyến Rũ Cậu Ta

Chương 48

Kỳ thi thử lần đầu tiên của lớp 12 trường trung học Lộ Dữ, Lộ Chấp và Phương Nghiên Duy cùng nhau bỏ thi môn đầu tiên.

Giáo viên Trần suýt nữa đã bẻ đầu Lộ Kiến Xương ngay tại đồn cảnh sát.

Này còn không phải đang đối nghịch với thầy sao?

Còn phải nói gì nữa, ông tổ này đang muốn chống đối với toàn bộ trường Lộ Dữ đây mà!

Nhưng suy nghĩ đến việc đối phương là ông chủ phòng tập boxing từng có tiếng, thầy không thể đánh lại được, chỉ có thể tạm thời kìm nén cơn giận trong lòng: "Lộ Chấp... em đi thi trước đi."

Phương Nghiên Duy không thể thi, ngón tay bên tay phải của cậu đã được băng bó một lớp mỏng.

"Đúng vậy! Học sinh của tôi!" Thầy Trần thường ngày lịch sự bây giờ đang chống nạnh quát vào mặt người nọ: "Hai đứa đều ngoan ngoãn, chưa từng làm điều gì xấu, học sinh của tôi là chính đáng tự vệ!"

"Lộ Chấp? Đó là học sinh giỏi nhất lớp, còn chưa từng làm hại ai cả!"

"Vết bầm trên mặt Lộ Kiến Xương từ đâu ra? Ai mà biết được, có thể là do ông ta tự ngã. Lộ Chấp không thể đánh ổng được, nếu không thì Phương Nghiên Duy, em đấm ổng một phát đi để thầy xem có khớp không... Loại người gì thế này, đừng có đến gây rối với hai học sinh tốt của tôi."

"......" Phương Nghiên Duy lần đầu tiên biết rằng nhà giáo nhân dân cũng có thể hóa thành hung thần ác sát, lý luận một cách ngang ngược vô lý vậy.

Vết thương trên ngón tay cậu hơi sâu, lúc còn chảy máu rất đáng sợ, nhưng không tổn thương bên trong.

Lộ Chấp buông dao rất nhanh, gần như ngay khi thấy cậu đưa tay ra, Lộ Chấp đã từ bỏ việc tấn công Lộ Kiến Xương rồi.

Mười ngón tay liên kết với nhau, nhưng cậu lại không cảm thấy đau gì cả.

Điều khiến cậu cảm thấy buồn chính là việc nhìn thấy Lộ Chấp cầm dao, trên mặt hắn lại thực sự không có cảm xúc gì.

Cậu dường như lại nhìn thấy Lộ Chấp lần đầu tiên trong con hẻm tối.

Mắt không nhìn thấy ai, trong lòng cũng trống rỗng.

"Trở về đi." Thầy Trần bảo cậu lên xe, "Tình huống của hai em thầy sẽ từ từ nói chuyện lại."

Phương Nghiên Duy siết chặt miếng băng gạc trên đầu ngón tay, gật đầu.

Cậu về nhà.

Trên bàn học trong phòng Lộ Chấp, mọi thứ vẫn như buổi sáng trước khi ra ngoài, hộp sữa còn chưa uống hết vẫn để trên bàn.

Chẳng bao lâu sau Phương Gia Di đã gọi điện tới.

"Phương Phương, có chuyện gì vậy, con không bị thương chứ?" Giọng Phương Gia Di có chút khàn, ngữ khí đầy lo lắng.

"Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ thôi." Cậu nói, "Con đã đi bệnh viện rồi."

"Con và Lộ Chấp..." Phương Gia Di do dự một chút, nhưng vẫn hỏi, "Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Lộ Chấp là bạn trai của con." Phương Nghiên Duy nói.

Cậu không định giấu giếm Phương Gia Di.

Ở đầu dây bên kia im lặng rất lâu, chỉ có thể nghe thấy tiếng tĩnh điện do tín hiệu kém.

"Con vẫn còn là học sinh." Phương Gia Di nói, "Nói thật, mẹ không nghĩ con lại thích Lộ Chấp, nhưng mà hình như cũng có thể biết được vì sao."

"Nhưng Phương Phương à." Cô nói, "Con còn quá nhỏ, cuộc đời con còn cả hành trình dài phía trước mà con chỉ đang ở lớp 12 thôi, con có phân biệt được đâu là tình cảm thực sự không?"

"Có lẽ không phân biệt được." Phương Nghiên Duy nói, "Nhưng con không cần phân biệt, bạn bè, gia đình, người yêu, con chỉ cần cậu ấy."

Phương Gia Di thở dài.

"Được rồi, vậy thì tạm không nói chuyện đồng tình luyến ái đó nữa. Nhưng bất luận thế nào, con trai mẹ không thể bị tổn thương được." Cô nói, "Cái gã kia quá nguy hiểm, mẹ nói thẳng luôn, hiện tại Lộ Chấp không thể giải quyết tốt mối quan hệ với cha cậu ấy, mẹ khuyên con nên chia tay đi."

Trái tim Phương Nghiên Duy như bị ai đó siết chặt, đau đớn đến khó chịu.

"Nhưng đó không phải lỗi của Lộ Chấp." Cậu muốn lên tiếng biện minh.

Bị bạo hành, bị lợi dụng, bị tổn thương bởi những người thân thiết nhất.

"Cậu ấy có thể xử lý..." Cậu nói.

Mọi người ở trường Trung học Thập Tam đều có thể đánh bại được, đương nhiên cũng có thể đánh bại Lộ Kiến Xương, nhưng... Lộ Chấp cũng không thể đưa dao kề lên cổ Lộ Kiến Xương.

Lộ Chấp của cậu, muốn ung dung tự tại, liêm khiết thi vào nơi sáng chói nhất.

Từ bùn đất mà sinh ra, nhưng lại có thể vươn mình về phía ánh mặt trời.

Nhưng nếu Lộ Kiến Xương nhắm vào cậu, Lộ Chấp không thể không ra tay.

Cậu nhất định không thể để Lộ Chấp trở thành người giống như Lộ Kiến Xương.

"Con rất thông minh, con có thể hiểu ý mẹ mà." Giọng Phương Gia Mi nhẹ nhàng, "Mẹ không ép con, con tự suy nghĩ kĩ đi."

Lộ Chấp và Phương Nghiên Duy đồng thời vắng mặt trong kỳ thi thử đầu tiên, chuyện này gây nên không ít xôn xao trong lớp.

"Dù sao cũng chỉ là một kỳ thi thử, không thi cũng không sao. Ổn chứ anh Phương?" Hạ Tuế Tuế từ trong cặp lấy ra một hộp nhựa, "Tôi tự nấu canh chân gà cho cậu bổ sung sức lực nè."

Phương Nghiên Duy cảm kích nhận lấy, nếm thử một miếng liền phun ra.

"Cậu dùng gì để nấu vậy?" cậu hỏi.

"Bột gà."

"......"

"Anh Phương, tôi nghe bọn họ nói cậu rất dũng cảm." Hạ Tuế Tuế nói, "Nghe nói lúc đó tình hình khẩn cấp, cậu oanh oanh liệt liệt giơ tay đỡ dao cho Lộ Chấp, bảo vệ bảo bối của trường Lộ Dữ chúng ta."

Phương Nghiên Duy:?

Đây lại là phiên bản nào của giang hồ vậy.

Nhưng có vẻ như thầy Trần không tiết lộ chuyện của hai người họ ra ngoài.

Ngoài phụ huynh và thầy Trần ra, không ai biết được chi tiết cụ thể.

Trường Lộ Dữ lần này mất đi vị trí số một thành phố, hiệu trưởng và hiệu phó lần lượt gọi Lộ Chấp lên nói chuyện.

Phương Nghiên Duy cúi đầu nhìn vào tin nhắn mà bọn Tóc vàng gửi cho cậu—

[Tóc vàng]: Tôi tìm người chặn ổng rồi, trước tiên đánh một trận đã, cứ tính lên đầu tôi.

[Tóc vàng]: Mắt gã sáng rồi, biết anh Chấp không phải loại người như gã nhưng não không chấp nhận nổi.

[Tóc vàng]: Ổng điên lắm rồi, muốn Lộ Chấp giống như gã vậy, cứ mục nát ở khu phố cổ.

[Tóc vàng]: @Kim cương A, chị dâu cậu không sao chứ, anh tôi nói sẽ gửi chút canh móng heo cho cậu để bổ sung sức lực.

Phương Nghiên Duy vừa mới uống canh chân gà của Hạ Tuế Tuế, cậu nghĩ một chút, nếu lại uống canh móng heo thì liệu có xảy ra xung đột gì không.

Lộ Chấp tựa lưng vào tòa nhà học, hắn đứng ở góc khuất của camera, dưới chân rơi lại một hai mẩu thuốc lá.

"Chia tay với Phương Nghiên Duy." Ôn Nhã gọi đến, câu đầu tiên đã nói như vậy.

Lộ Chấp bật cười chế nhạo: "Không đời nào."

"Mẹ đã nói chuyện với Lộ Kiến Xương, ông ta hiện tại một là cần tiền, hai là muốn con chia tay. Con cần phân biệt rõ thứ tự ưu tiên."

"Ưu tiên?" Lộ Chấp hít một hơi thuốc, "Lộ Trác là chính, tôi là phụ, đấy không phải là lựa chọn của bà sao? Lúc xảy ra chuyện thì dùng tôi để khắc phục, bây giờ lại còn muốn can thiệp quyết định của tôi?"

"Nếu cậu ta thật sự thích con, cậu ta sẽ chia tay với con thôi." Ôn Nhã kiên định nói, "Bây giờ mẹ đang ở nước ngoài nên không thể xử lý Lộ Kiến Xương được, nhưng con thì có thể. Tuy nhiên con phải trả giá, con có thể đánh ông ta một hai lần, nhưng con không thể đảm bảo cái bom hẹn giờ này sẽ xuất hiện bên cạnh Phương Nghiên Duy lúc nào, con cũng không thể đảm bảo liệu mình có ra tay với ông ta hay không."

Ôn Nhã: "Lộ Chấp, đánh nhau không thể giải quyết tất cả vấn đề, con có cách xử lý tốt hơn và trưởng thành hơn, chỉ là cần thời gian, hai người gặp nhau ở thời điểm lẫn địa điểm không thích hợp."

"Mẹ không chăm sóc con được nhiều, là mẹ có lỗi với con." Từ Ân nói, "Mẹ phản đối việc con thích người đồng giới, nhưng mẹ cũng không thể quản, mẹ chỉ hy vọng con trai mẹ có thể thi tốt, đi ra ngoài phía ánh sáng."

"Không chia tay." Lộ Chấp nói.

Khi Lộ Chấp trở lại chỗ ngồi, trên người còn mang theo mùi thuốc lá chưa tán hết, Phương Nghiên Duy ngay lập tức nhận ra.

"Anh Chấp, cậu đừng hút thuốc nhiều như vậy." Phương Nghiên Duy tiến lại gần, cậu lén đặt đầu mình gối lên cánh tay hắn.

"Ngón tay còn đau không?" Lộ Chấp hỏi.

Hồ ly đỏ nhạy cảm như vậy, chỉ cần chạm vào dây đàn của đàn dương cầm cũng kêu đau, huống chi lần này là vết thương do dao gây ra.

Nếu hắn không kịp thời thu tay lại lúc đó, hắn thật không dám nghĩ tới,

"Anh Phương hôm nay sao mà dính người thế?" Hạ Tuế Tuế ở hàng ghế sau lẩm bẩm.

"Không đau, cái này tính là gì?" Phương Nghiên Duy kiêu ngạo nói, "Trước đây tôi đã đánh nhau với Trình Sính trầy cả xương, cái này thì tính là gì, tôi đã quen rồi."

Lộ Chấp đưa tay bịt miệng cậu lại.

Phương Nghiên Duy: "Ô ô ô?"

"Để tôi xem đề." Lộ Chấp lấy bài kiểm tra của cậu.

Chữ viết của Phương Nghiên Duy bình thường rất đẹp, nhưng vì tay bị thương nên cậu đã đổi cách cầm bút, trên trang giấy là những con chữ to và xấu.

Lòng Lộ Chấp dấy lên cơn tức giận.

Hối hận vì đã không đè dao xuống trước lúc đó.

"Anh Chấp." Phương Nghiên Duy dùng mảnh móng tay lộ ra giữa băng gạc cào cào vào mu bàn tay của hắn, "Bạn trai."

Dù là đi học hay làm gì cũng được, chỉ cần có thể ở bên Lộ Chấp, cậu đều cảm thấy vui vẻ.

"Trường Thực nghiệm này lần này chắc vui sướng chết đi được." Hạ Tuế Tuế ở hàng ghế sau nói, "Anh Chấp thiếu một môn văn, bọn họ tự mãn cái gì, anh Chấp môn Văn thi bừa bãi cũng có thể đứng nhất thành phố, chờ anh Chấp thi đại học làm chết đám giặc đó."

Nụ cười trên môi Phương Nghiên Duy nhạt đi.

Lần này may mà chỉ là thi thử, còn lần sau thì sao.

Đảo Lộ tốt thật nhưng quá nhỏ cũng là thật, Lộ Chấp của cậu tuyệt đối không thể bị giam trong thành phố này.

Có một điểm tốt là tay bị thương nên nhiều hoạt động có thể được nghỉ ngơi.

Hôm nay có trận bóng rổ của học sinh Lộ Dữ.

Lớp 12-1 của họ đấu với lớp 12-9.

"Anh Phương, còn có thể chơi bóng rổ không?" Hạ Tuế Tuế ôm một quả bóng rổ gọi về phía này.

Phương Nghiên Duy lắc lắc tay còn băng bó: "Tôi dùng chân đánh với cậu được không?"

"Á... vậy vị trí của cậu." Hạ Tuế Tuế nắm tấm bảng có tên Phương Nghiên Duy, suy nghĩ một chút, "Chính Nghĩa, cậu có thể chơi không?"

"Tôi có thể ném bóng âm điểm." Từ Chính Nghĩa nói, "Cần không?"

"Tôi tới." Lộ Chấp đậy nắp bút lại, vươn tay về phía hàng ghế sau.

"Được rồi, Từ Chính Nghĩa cậu chơi được mà." Hạ Tuế Tuế vỗ vào vai Từ Chính Nghĩa.

Lộ Chấp: "."

Phương Nghiên Duy: "..."

"Để anh Chấp ra thay đi." Phương Nghiên Duy nói.

"Anh Phương à." Hạ Tuế Tuế khó xử, "Dù anh Chấp có chiều cao lẫn thân hình nhìn là biết có thể chơi bóng rổ, nhưng anh Chấp có chơi bóng rổ bao giờ không hả? Các học sinh giỏi có thể phân biệt rõ ràng rổ nhà mình với rổ nhà người khác à?"

"Có thể khi chơi cũng không phân biệt rõ đầu cậu và trái bóng." Phương Nghiên Duy nói không kiên nhẫn.

Hạ Tuế Tuế rùng mình một cái, cậu ta có lý lẽ hợp lý để đưa ra nghi vấn, sao anh Phương lại công kích cá nhân thế này chứ.

"Đưa tôi bảng tên." Phương Nghiên Duy đưa tay.

Thứ sáu không có tiết tự học buổi tối, tan học xong Phương Nghiên Duy nhận áo đấu của mình rồi bảo Lộ Chấp vào nhà vệ sinh thay đồ.

Người này khung xương rộng hơn cậu nhiều, may mà lúc đó cậu đã chọn kích thước lớn hơn một chút.

Trên lưng áo đỏ cần phải dán bảng tên của Phương Nghiên Duy.

Tay quấn băng gạc, Phương Nghiên Duy đã xé nhiều lần mà vẫn không bóc được lớp keo phía sau bảng tên.

Lộ Chấp lấy bảng tên từ tay cậu, nhẹ nhàng xé ra.

Hắn dán tên Phương Nghiên Duy lên vị trí ngay tim mình.

Phương Nghiên Duy ngẩn người một lúc lâu, đầu ngón tay vì vừa rồi dùng lực nên hơi đau.

Trên sân bóng rổ mấy cậu con trai lớp chín đang khiêu khích.

"Phương Nghiên Duy hôm nay không lên à?" Có người nói, "Vậy thì chúng ta cứ thoải mái mà đánh thôi."

"Cười chết mất, bọn họ không còn đường nào khác đành đổi sang Lộ Chấp." Một người khác nói, "Hạng nhất, suốt ngày còn cầm sách, tay còn xoay chuỗi tràng hạt, không biết có thể chơi bóng rổ không nữa, ha ha ha."

Một quả bóng rổ bay thẳng vào đầu người đó.

"Cái quái gì, ai ném vào tôi vậy?" Người đó tức giận quay lại.

Phương Nghiên Duy mặc đồng phục xanh đậm đứng bên cạnh Lộ Chấp, cậu chỉnh lại băng gạc trắng trên tay, rất vô tội nhìn lên trời, miệng lại thiếu đòn huýt sáo.

Người đó không tìm ra thủ phạm, chửi rủa vài câu rồi thôi.

"Giả bộ làm bạch liên hoa cũng vui thật." Phương Nghiên Duy nói.

Giọng cậu không lớn nhưng Lộ Chấp vẫn nghe thấy.

Lộ Chấp đưa cậu cuốn sách từ vựng rồi giơ tay nhẹ nhàng vỗ vào sau đầu cậu, hắn quay người vào sân.

"Anh Chấp." Hạ Tuế Tuế thấy hạng nhất xuống sân, trong lòng cũng không mấy chắc chắn, "Khi bắt đầu, cậu cứ đứng chắn trước mặt họ, cố gắng chắn cho chúng ta chút thôi."

Lộ Chấp: "Được."

"Cậu phải bảo vệ tốt chính mình nha." Trần Thắng cũng nói, "Nhất định đừng để bị va chạm chấn thương."

Lộ Chấp: "Sẽ cố gắng."

Một tiếng còi vang lên, trận đấu bóng rổ giữa lớp 12-1 và lớp 12-9 chính thức bắt đầu.

Vài chục giây sau, Lộ Chấp đã cướp được bóng từ tay một người lớp chín.

"Anh Chấp làm tốt lắm." Hạ Tuế Tuế nói, "Ném qua tôi đi."

Lộ Chấp không có biểu cảm gì, nâng tay lên, bóng bay lên không trung, rơi vào rổ bóng.

Hai điểm.

Hạ Tuế Tuế:???

Màn mở đầu đẹp mắt này đã đẩy bầu không khí trận đấu lên cao trào.

Mùi nước hoa nhài bay đến, một đôi chân trắng mảnh dừng lại trên khán đài chỗ Phương Nghiên Duy ngồi.

Trình Tĩnh Huyên, hoa khôi lớp chín kiêm chị đại mặc váy ngắn, buộc đồng phục quanh hông, tay phải đặt bên má, hét lên với sân bóng: "Phương Nghiên Duy! Có cậu trong trận đấu này đánh bại lớp chúng tôi, cậu chính là ngôi sao hôm nay."

"Tôi dùng ánh mắt để đánh bại họ à?" Phương Nghiên Duy ngồi trên khán đài buồn bã nói.

Quả thực, trên đời này chỉ có Lộ Chấp nói yêu cậu là thật.

Những người khác không đảm bảo sẽ nhận ra cậu mọi lúc mọi nơi.

"Ặc...?" Chị đại không phải người bình thường, cũng không ngại ngùng gì ngồi xuống bên cạnh Phương Nghiên Duy, hai tay tạo thành hình cái loa, "Anh Phương không lên, lớp chín phải đánh chết hết bên đó cho tôi nhé."

Phương Nghiên Duy: "......"

"Trình Tĩnh Huyên." Cậu hỏi, "Sắp thi đại học rồi, cậu có trường nào muốn vào không?"

"Không." Trình Tĩnh Huyên rất thoải mái, "Tôi đã được công ty giải trí liên hệ, tốt nghiệp sẽ debut ngay, tôi sẽ trở thành nữ minh tinh tương lai."

Phương Nghiên Duy: "..."

Trình Tĩnh Huyên ngồi trên khán đài xem trận đấu.

"Thằng nhóc kia đánh bóng cũng khá ghê." Cô nói.

Phương Nghiên Duy: "..."

Thực ra đây cũng là lần đầu tiên cậu xem Lộ Chấp chơi bóng.

Phỏng đoán về Lộ Chấp và thực tại không khác gì lắm, hắn chơi rất tốt.

Chỉ là nhiều lúc Lộ Chấp không muốn chơi cùng bạn bè trang lứa.

Thiếu niên trên sân trường chạy nhảy, thỉnh thoảng kéo vạt áo để lau mồ hôi bên má, chuỗi tràng hạt trên cổ tay trái nhẹ nhàng lắc lư theo động tác.

Lộ Chấp buông vạt áo, tay trái lướt nhẹ qua bảng tên có ghi tên Phương Nghiên Duy ở ngực.

Không có tên học sinh cá biệt lớp 12-1, kết quả lớp chín vẫn bị đánh bại không thương tiếc, Lộ Chấp một lần lên sân liền nổi danh.

"Trời ơi, anh Chấp của tôi quá mạnh." Hạ Tuế Tuế đi khắp nơi khoe khoang, "Phương thiếu phu nhân ơi, chồng cậu dán tên cậu lên sân, tôi suýt nữa đã rung động rồi."

Phương Nghiên Duy: "..."

Mẹ kiếp, rung động rồi thì có thể là của cậu à, đó là bạn trai của tôi đó nha.

Cậu đi qua bảng khen thưởng của Lộ Dữ, ý cười trên mặt đã phai nhạt.

Bảng khen thưởng của Lộ Dữ là dành cho mười học sinh đứng đầu, bức ảnh của Lộ Chấp đã chiếm vị trí hạng nhất rất lâu rồi.

Mỗi lần đi qua bảng khen thưởng, cậu đều cảm thấy dễ chịu.

Lần này lại đổi người, là một cậu học sinh lớp ba có chút ngại ngùng khi cười.

Khu vực này không thuộc họ Phương cũng không họ Lộ, nhưng cậu vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Hôm sau, Phương Gia Di lại gọi điện cho cậu để hỏi tình hình bên này.

"Mẹ nghe Ôn Nhã nói Lộ Kiến Xương lại được thả ra rồi?" Phương Gia Di hỏi.

Phương Nghiên Duy: "...Con không biết."

Hôm đó Tóc vàng có nói sẽ tìm người chặn Lộ Kiến Xương.

"Tài liệu du học mẹ gửi con đã xem rồi chứ, chuẩn bị nửa năm lận đó, cái gì cũng đâu vào đấy rồi." Phương Gia Di hỏi.

Bà ho hai tiếng, dường như có chút mệt mỏi.

"Dạo này mẹ sao cứ cảm liên tục vậy?" Phương Nghiên Duy nhíu mày.

"Không sao đâu Phương Phương." Giọng Phương Gia Di có chút khàn, "Lirika được chẩn đoán bệnh tim bẩm sinh, gần đây có hơi bận."

Phương Nghiên Duy không biết làm thế nào để an ủi, chỉ có thể thốt lên một tiếng "À" nặng nề.

Cậu đã gần năm năm không gặp Phương Gia Di rồi.

Lâu đến mức không nhớ rõ khuôn mặt của bà, chỉ nhớ giọng nói của bà ngày càng dịu dàng.

Sau Giáng sinh, cuối năm đã đến, buổi tiệc năm mới của trường Lộ Dữ vẫn đến đúng hẹn.

"Người Miêu Cương bây giờ không chơi được đàn tỳ bà đúng không?" Hạ Tuế Tuế hỏi, "Hay cậu đổi sang hát dân ca đi."

"? Tôi không." Phương Nghiên Duy tháo băng gạc trắng trên tay ra, vết thương vẫn chưa lành, chỉ còn lại một lớp mỏng màu hồng.

"Không thể đàn." Lộ Chấp nói.

"Tôi có thể." Phương Nghiên Duy trong ánh mắt kinh ngạc của Hạ Tuế Tuế, cậu ôm Lộ Chấp một cái, "Tôi rất muốn chơi nốt buổi này."

Lộ Chấp nhíu mày.

Nhiệt độ cơ thể của thiếu niên gần đến vậy.

Luôn là như thế, hắn chưa bao giờ có thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Phương Nghiên Duy.

Dù cho có giữ vẻ mặt nghiêm nghị, lời lẽ lạnh lùng, nhưng những gì Phương Nghiên Duy muốn, hắn đều có thể nhảy qua biển lửa, dâng lên cho cậu.

Dưới ánh đèn sân khấu, cậu thiếu niên tóc nâu nhạt mặc đồng phục trường Lộ Dữ ôm đàn đàn tỳ bà bước lên, ngồi xuống chiếc ghế giữa sân khấu.

Một người vốn kiêu ngạo rực rỡ như vậy, khi ôm đàn dường như có thể khiến không khí xung quanh lắng xuống.

Trưởng nhóm tiếng Anh đọc chương trình bằng giọng nói nặng: "Xin thưởng thức, bài hát "Thanh Thanh Man" của lớp 12-1 Phương Nghiên Duy."

Đầu ngón tay Phương Nghiên Duy đặt lên dây đàn.

Cậu ngẩng đầu, nhìn xa về phía Lộ Chấp đang ngồi ở hàng ghế đầu.

Cậu mỉm cười, dưới sân khấu có ánh đèn flash lóe lên.

Cậu đặt những ngón tay chưa lành vết thương lên dây đàn, gảy ra những nốt nhạc đầu tiên.

Thầy Trần:?

"Đây không phải là "Thanh Thanh Man" hả?" Hạ Tuế Tuế ngồi bên cạnh thầy Trần nói, "Anh Phương có phải quên giai điệu, đổi bài hát rồi không?"

"Anh Chấp." Hạ Tuế Tuế hỏi, "Anh Phương có hay tập luyện không vậy."

Lộ Chấp không trả lời, đôi mắt đen thâm thẩm, đồng tử chợt co lại.

"Bồ câu bay đôi, bướm bay đôi, cả vườn xuân khiến người say."

"Lén lút hỏi thánh tăng, nữ nhi có đẹp không..."

Có thứ gì đó, vụt qua kẽ tay hắn.

Năm mười ba tuổi, Lộ Kiến Xương lại một lần nữa ấn mẩu thuốc lá vào vai hắn, hắn đã đập chai bia vào đầu Lộ Kiến Xương.

Kể từ đó, những đứa trẻ trong khu phố cổ đều sợ hãi hắn, coi hắn như một lão đại.

Nhiều chuyện giữa học sinh với nhau, nắm đấm là cách giải quyết vấn đề nhanh nhất.

Hắn đã từng nghĩ như vậy.

Trên sân khấu đơn sơ của buổi tiệc, tiếng đàn tỳ bà ngân vang.

"Nói gì đến quyền quý, sợ gì đến quy tắc."

Vì cái gì lại hát bài hát này.

Thật sự là bài này.

Hắn có thể giết chết Lộ Kiến Xương.

Hắn hoàn toàn có thể.

Nhưng nếu như vậy, hắn sẽ chỉ là một Lộ Kiến Xương tiếp theo mà thôi.

Dây đàn cắt vào vết thương chưa lành ở đầu ngón tay, những giọt máu lăn xuống trên những ngón tay trắng ngần của Phương Nghiên Duy.

"Yêu say đắm y, yêu say đắm y... Nguyện kiếp này có thể bên nhau mãi mãi."

Tiếng đàn dừng lại.

Ánh đèn trên sân khấu cũng tắt.

"Ôi! Trình Tĩnh Huyên khiêu vũ kìa!" Hạ Tuế Tuế hô lên, quay sang nhìn Lộ Chấp đang đứng dậy, "Anh Chấp? Cậu không xem à?"

Lộ Chấp rời khỏi hội trường lớn của trường.

Trong phòng hoạt động không bật đèn, ánh trăng chiếu vào một nửa tan vỡ trên mặt đất, Phương Nghiên Duy ngồi trong ánh trăng, dùng giấy lau qua loa những ngón tay của mình.

Khi nhìn thấy cậu, trái tim Lộ Chấp treo cao của hắn lập tức buông xuống.

May quá, Hồ ly nhỏ của hắn vẫn ở đây.

"Cái đàn hỏng này của thầy Trần thật là biết làm đau tay người ta." Phương Nghiên Duy vừa thu đàn vừa chửi, "Anh Chấp?"

"Không đau à?" Lộ Chấp đứng trước mặt cậu, "Đàn cả bản như vậy."

Phương Nghiên Duy lắc đầu.

"Đi ăn lẩu không?" Lộ Chấp hỏi, "Cửa hàng của Bạch Tê Viễn có món lẩu nấm mới, nói là cùng hương vị với chỗ của các cậu."

Lẩu?

Phương Nghiên Duy nhờ ánh sáng len lỏi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.

"Hôm nay không muốn ăn." Cậu nói.

"Tôi đói." Lộ Chấp cúi đầu, tay phải đặt lên tay áo cậu, "Tôi chưa ăn tối, có hơi choáng."

Khi hăn nói bằng giọng thấp như vậy, trông có vẻ thực sự có chút đáng thương.

"Vậy... đi ăn bánh hàu chiên?" Phương Nghiên Duy thử hỏi.

"Được." Lộ Chấp nói.

Quầy bán bánh hàu chiên chuẩn bị dọn dẹp ra về, vừa bán cho họ hai phần cuối cùng.

"Ôi, hai cái này làm không được tốt lắm." Người bán hàng nói với Phương Nghiên Duy, "Thế này đi, sáng mai cậu đến trường, tôi sẽ bù cho cậu một cái to."

Phương Nghiên Duy ngẩn ra một chút, rồi nói đồng ý.

Gió biển hơi ẩm thổi qua, trường Lộ Dữ ẩn mình trong bóng đêm, biển hiệu ở cổng trường hỏng mất vài cạnh trông không được rõ lắm.

Từ xa, tòa nhà học tập vẫn còn vài chiếc đèn sáng, cách xa như vậy, Phương Nghiên Duy cũng có thể nhìn thấy vị trí lớp 12-1.

"Anh Chấp, tôi..." Cậu mở miệng.

"Tôi muốn ăn đá bào nho." Lộ Chấp cắt ngang.

Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên.

"Tôi đã giúp buổi biểu diễn cả một buổi chiều, không uống được một ngụm nước." Lộ Chấp nói, "Cổ tay tôi còn bị xước."

Quả thật có một vết xước.

Nhìn thật giống như bị bóp mạnh.

Phương Nghiên Duy: "..."

Mùa này đã vào đông rồi.

Giờ này dù là ở phía nam như đảo Lộ cũng không thể mua được đá bào nho được.

"Nước khoáng có được không?" Cậu hỏi, "Có nhất thiết phải là đá bào nho không?"

Lộ Chấp đứng trong bóng cây, hắn cúi đầu.

Chiếc đồng phục vẫn mặc chỉnh tề, nhưng đôi mắt đen láy kia dường như đang chan chứa nỗi mất mát.

Đã là mùa đông rồi.

Lộ Chấp đã mua đá bào nho cho cậu không biết bao nhiêu lần, lúc này cho dù cậu có chạy khắp đảo Lộ cũng không thể mua được.

"Anh Chấp." Cậu hít một hơi thật sâu, cắn răng nói, "Tôi có chuyến bay lúc 22:30 hôm nay."

Biểu cảm ngây thơ thuần khiết trên gương mặt Lộ Chấp dần dần biến mất, nhường chỗ cho sự thờ ơ lạnh lẽo.

"Đi đâu?"

"...A Quốc."

"Mấy ngày?"

Tim Phương Nghiên Duy như bị một nhát dao đâm mạnh vào.

Cậu không thể trả lời.

"Phương Nghiên Duy." Lộ Chấp tựa lưng vào cây nhìn cậu, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một nụ cười, "Cậu nghĩ không nói lời từ biệt thì không tính là chia tay sao?"

"Tôi..."

Tôi không có.

Tôi chỉ là... không muốn nghe thấy hai từ đó.

Không quan trọng là tôi nói hay là cậu nói.

Cậu còn chưa kịp phản ứng, Lộ Chấp đã nắm lấy cổ tay cậu, kéo về phía trước.

Cậu không thể kháng cự, lại một lần nữa cảm nhận được sức mạnh chênh lệch giữa hai người.

Thì ra xung quanh trường học còn có một cái nhà trọ cũ kỹ như thế này.

"Người chưa đủ tuổi không được nhận phòng." Nhân viên lễ tân nhìn Phương Nghiên Duy, nhắc nhở.Phương Nghiên Duy: "Tôi..."

"Cậu ấy đã đủ tuổi." Lộ Chấp đưa tay từ trong túi cậu ra một thẻ căn cước ném lên bàn.

Nhà trọ rẻ tiền, vừa mở cửa vào đã ngửi thấy mùi hương của nến thơm chất lượng thấp. Nội thất có cảm giác cũ kỹ, trải một chiếc khăn bàn hồng nhạt nhựa, những bức tranh treo tường cũng có vẻ đã lâu đời.

Cả Lộ Chấp lẫn cậu đều không hợp với không khí ở đây.

Lộ Chấp đè cậu xuống chiếc giường gỗ lỏng lẻo, trao cậu nụ hôn đầy táo bạo.

Vòng tay gỗ đè vào cổ cậu đau nhức, miệng cũng bị mở ra, bên trong mềm mại bị tấn công liên tục, môi cũng bị cắn đến đau rát.

Cậu chớp mắt, cảm thấy khóe mắt mình như có chút ẩm ướt, mà lại như không có.

Chiếc đồng phục sạch sẽ gấp gọn được trải trên giường.

Bàn tay Lộ Chấp len vào dưới viền áo của cậu, nắm chặt lấy eo cậu để lại những vết đỏ nóng rát, cậu bị đốt cháy đến mức cong lưng lên, eo uốn cong theo tấm ga trải giường.

Cậu đã từng thấy sự lạnh lùng điềm tĩnh của Lộ Chấp, cũng đã thấy sự kiêu ngạo của hắn, nhưng chưa bao giờ thấy một hắn mất kiểm soát như thế này.

Cậu bị ép phải hơi mở miệng chấp nhận nụ hôn sâu của đối phương, hơi thở bị xáo trộn một cách hỗn loạn, Lộ Chấp hôn cậu gần như là hung hãn.

Toàn thân cậu mềm nhũn như thể đang lơ lửng trên mây.

Có phải cậu sai rồi không?

Cậu quyến rũ phải một vị thần rồi.

Lời của tác giả:

Bài hát là Nữ Nhi Tình từ trong Tây Du Ký. Đoạn này là sự bộc bạch của nữ vương quốc Nữ Nhi đối với Đường Tăng, ở đây được trích dẫn để ám chỉ đến việc Phương Phương "quyến rũ" Lộ Chấp. Cũng giống như trong Tây Du Ký, Đường Tăng cuối cùng kiên quyết con đường thỉnh kinh, Phương Phương đổi bài hát này cũng muốn bày tỏ ý định tương tự với Lộ Chấp.

***

Tin lời của người già trái tim mỏng manh yếu đuối đi, thực sự không ngược miếng nào luôn á.
Bình Luận (0)
Comment