Tôi Thực Sự Không Có Quyến Rũ Cậu Ta

Chương 60

Từ khu dân cư đến đây Phương Nghiên Duy phải bắt xe hết 59 tệ. Khi quét mã thanh toán, cổ tay vốn đã nhức mỏi lại càng đau hơn.

Ngày qua ngày, sống trong cảnh đếm từng đồng mà chi tiêu.

Ồ, này mẹ nó là ai vậy?

Người mặc áo blouse trắng đi qua, khuôn mặt trông sao mà giống hệt người hôm qua vừa hành hạ cậu.

Đến muộn rồi à?

Hay là quay về nhỉ?

Sau một hồi trầm tư, Lộ Chấp cất lời: "Nhưng mà..." Anh ngừng lại, giọng chùng xuống, "Tôi chỉ là thực tập sinh ở công ty, không có quyền quyết định. Xin mọi người đừng để tâm."

Các giám đốc của bốn phòng ban khác:?

Cái gì đây?

Một thực tập sinh lại có quyền can thiệp vào những chuyện lớn thế này chắc?

Có vẻ như con trai út của Ôn Nhã quá sức bí ẩn, đến mức có thể thẳng tay vô hiệu hóa quyền lực của chính người mẹ ruột.

Giám đốc bộ phận kiểm tra chất lượng vốn là người tinh ý, lập tức nhận ra rằng Lộ Chấp đang chơi trò camera bí ẩn với người khác.

Đây gọi là gì nhỉ?

Ra oai phủ đầu chăng?

"Ngồi đi, chúng ta bắt đầu thôi." Ông lên tiếng.

Phương Nghiên Duy định tìm chỗ ngồi trước, lát nữa sẽ hỏi thêm xem tình hình thế nào. Hiện tại với trạng thái này, đứng lâu là chân cậu sẽ mỏi nhừ mất.

Còn chưa kịp nhấc chân, Lộ Chấp đã giơ nắm tay chạm vào môi, nhẹ nhàng ho hai tiếng.

Phương Nghiên Duy:?

Hôm qua vận động nhiều thế kia, cũng không giống kiểu dễ bị cảm lạnh mà?

"Có chuyện gì không?" Giám đốc bộ phận kiểm tra chất lượng hỏi.

"Không sao, gió từ cửa sổ hơi lạnh một chút." Lộ Chấp khẽ ngoắc tay với cậu, "Em ngồi bên phải anh đi, chắn gió giúp anh."

Phương Nghiên Duy: "..."

Rèm cửa sổ thậm chí còn chưa động chút nào đó anh à.

Thôi được rồi, ghế ngồi mềm mại rất thoải mái.

Lộ Chấp liếc qua tài liệu thiết kế trên bàn, lần này anh đọc kỹ hơn.

03 - Phương Nghiên Duy, sinh viên trao đổi ngành Kiến trúc, Đại học A, bang XX.

Cậu tham gia dự án này từ khi nào vậy?

Phương Nghiên Duy có biết rằng dự án này sẽ đòi hỏi một lượng lớn thời gian và công sức không?

"Hay là chúng ta giới thiệu qua về mình trước..." Trợ lý gợi ý.

"Có thể bỏ qua phần đó trực tiếp bỏ phiếu không?" Lộ Chấp ngắt lời, "Tài liệu mọi người đã đọc rồi, tôi nghĩ làm vậy sẽ hiệu quả hơn."

Anh cúi đầu nói thêm: "Tôi chỉ là thực tập sinh chỉ đưa ra ý kiến thôi. Nếu không ổn thì..."

"Được, trực tiếp bỏ phiếu!" Các lãnh đạo phòng ban vội vàng đồng ý.

Phương Nghiên Duy:?

Không sai, cái giọng điệu hoa sen trắng này đúng là Lộ Chấp mà cậu quen rồi.

Khi vừa bước vào, hình như cậu còn nghe thấy nhân viên gọi anh là "Giám đốc Lộ".

Lương tháng của giám đốc này là bao nhiêu nhỉ? Chắc là đủ để ăn trứng chứ?

Cậu lén mở điện thoại, lên diễn đàn việc làm của Đại học S đăng một bài viết:

"Hu hu, sắp phải tìm việc rồi. Có ai biết chế độ đãi ngộ ở Nhã Duệ như thế nào không?"

Bài viết nhanh chóng nhận được phản hồi:

1L: Bạn học Y à?

2L: Tốt lắm, vào được phải có bằng cấp hoặc thành tích gì đó.

3L: Đối tác của họ toàn là các ông lớn.

4L: "À, tôi nhớ lương của giám sát viên bên đó tối

thiểu cũng từ hàng triệu tệ mỗi năm."

5L (chủ thớt): "..."

Lương giám sát viên mà đã triệu tệ rồi, vậy lương của tổng giám đốc thì sao?

Trong lúc cậu còn đang mải suy nghĩ, kết quả bỏ phiếu đã được công bố.

Phương Nghiên Duy còn chưa kịp ngồi cho thoải mái, cảm giác như mình đã phải rời đi rồi.

"Thầy Chương Bình Ba, bạn Phương Nghiên Duy, hai vị ở lại một chút." Trợ lý thông báo. "Đây là lựa chọn cuối cùng của chúng tôi."

Phương Nghiên Duy:?

Cậu còn cơ hội sao?

"Hai phương án thiết kế của hai vị đều có điểm nổi bật riêng. Thầy Chương giúp chúng tôi tiết kiệm được khá nhiều ngân sách, còn bạn Phương thì đã nắm bắt rất tốt ý tưởng "tĩnh lặng và tao nhã"..." Người chủ trì giải thích.

Phương Nghiên Duy hiểu rồi.

Nha Duệ cần thiết kế cho hơn một khu vực, nên họ quyết định giữ lại cả hai người.

"Chúng tôi sẽ liên hệ lại sau." Người chủ trì nói thêm.

Phương Nghiên Duy theo những người khác rời khỏi phòng họp, không đợi Lộ Chấp.

Vừa bước ra khỏi Nhã Duệ, điện thoại rung lên.

[Bạn trai Chít Chít]: Đợi anh.

[Bạn trai Chít Chít]: Phía sau em còn đau, đừng tự đi nữa.

Chờ khoảng hai phút, Lộ Chấp lái chiếc xe hôm qua đến trước mặt cậu.

Cậu tự mở cửa xe, lên ngồi.

Ngồi ở hàng ghế sau.

Hôm qua cậu còn ngồi xe này trong trạng thái khá gò bó, hôm nay thì thoải mái nằm dài luôn.

Dù sao cũng không phải mượn, mà là xe của Lộ Chấp.

"Thực tập sinh?" Cậu hỏi.

Lộ Chấp im lặng một lúc rồi đáp: "Theo quy định của công ty thì trước khi tốt nghiệp Đại học S, anh vẫn là thực tập sinh."

"Lương tháng bao nhiêu?" Phương Nghiên Duy hỏi tiếp.

Lộ Chấp ngừng một chút, rồi nói một con số.

Phương Nghiên Duy: "..."

"Anh Chấp, lương tâm của anh không đau sao?" Cậu thật lòng hỏi.

Hồi lớp 11, cậu từng lầm tưởng rằng Lộ Chấp là một bông hoa trắng cao ngạo và thuần khiết. Nhưng hóa ra hoa trắng là cá mập trắng, đánh năm người một lúc chẳng tốn sức gì.

Giờ thì cậu lại nghĩ cả hai đều nghèo khó, không ngờ chỉ có mình cậu nghè thôi.

Cậu còn từng dẫn Lộ Chấp đi mua đồ chợ, ăn buffet giá rẻ.

Cậu lật người úp mặt vào ghế, cảm thấy bản thân mất hết mặt mũi rồi.

Chuyện gì thế này?

Cậu bị lật thuyền đến tận hai lần luôn.

"Căn nhà hôm qua..." Cậu hỏi.

"Của anh." Lộ Chấp đáp, "Nếu em thích thì cũng là của em."

Phương Nghiên Duy: "..."

"Lộ Chấp." Cậu nói, "Anh có thấy việc tôi cặm cụi tính toán từng đồng để tiết kiệm cho anh là rất buồn cười không?"

"Anh muốn nói với em mà." Lộ Chấp đáp, "Hơn nữa anh không biết em đã đăng ký..."

"Thế thì nói đi chứ." Phương Nghiên Duy lật người, động tác kéo căng làm lưng đau ê ẩm. Hôm qua cậu không nên thách thức anh mà.

Cậu bị dị ứng với chất liệu cao su, Lộ Chấp không thể dùng bao, làm đến cuối cùng, cậu gần như có ảo giác mình bị lấp đầy hoàn toàn.

Cậu nhỏ giọng nói "trướng quá" tuy nhiên—

Lộ Chấp biết cách kiểm tra tình trạng cơ thể của cậu, chẳng hề nghe lời cầu xin.

Chỉ nói với cậu là, nghỉ ngơi buổi sáng mai sẽ khỏi.

Kết quả là sáng hôm sau, cậu bước đi với đôi chân yếu ớt, chỉ nghe thấy Lộ Chấp nói về chuyện "trễ giờ", "rút lui", "không có khái niệm về thời gian."

Đây là lần đầu tiên cậu biết, Lộ Chấp nói chuyện lại có thể lạnh nhạt như vậy.

Ngay cả khi lần đầu gặp Lộ Chấp, cậu cũng không bị đối xử như thế kia.

Cậu bỗng cảm thấy một chút tủi thân, im lặng không nói gì.

"Anh không biết em có tham gia." Lộ Chấp nói.

"Vậy em tham gia vì ai?" Phương Nghiên Duy hỏi, "Ai là người lúc nào cũng làm bộ mặt như thể mình sống không tốt, thẻ ăn trong căng tin chỉ còn 8.8 tệ?"

Này chính là đóa hoa sen đen, chỉ có mình cậu là vẫn luôn bị lừa.

Chiếc xe dừng lại ở bãi đỗ xe dưới lòng đất của khu chung cư, Phương Nghiên Duy nằm trên ghế sau không nhúc nhích, nghịch ngợm chiếc vòng hạt trên cổ tay.

"Về nhà thôi." Lộ Chấp nói.

"Giám đốc Lộ tự về đi." Phương Nghiên Duy đáp.

Cậu nằm nửa người trên ghế sau, chân cong vắt lên cạnh ghế bọc da màu đen, vì tư thế này mà mắt cá chân hơi lộ ra một chút, trên đó có một vết đỏ, là do Lộ Chấp nắm chặt hôm qua để lại.

"Anh sai rồi." Lộ Chấp nói.

Phương Nghiên Duy: "Ồ?"

Lộ Chấp lạnh lùng, kiêu ngạo, từng trừ điểm của vô số người, đối mặt với đủ loại chất vấn không thèm đưa mắt nhìn.

Người kiêu ngạo như vậy, cũng sẽ xin lỗi sao?

"Nằm trên xe anh không thoải mái chút nào." Cậu nói.

Lộ Chấp tiếp lời: "Vậy chúng ta về giường nằm nhé."

Câu này là bậc thang đi xuống rất dễ chịu, Phương Nghiên Duy ngoan ngoãn xuống xe đi về căn hộ của Lộ Chấp.

Lúc này cậu mới có thời gian quan sát kỹ căn hộ này.

"Anh mua cái này từ khi nào?" Cậu hỏi.

"Khi bắt đầu năm thứ hai đại học."

Sớm vậy sao?

Chẳng hề báo cho cậu biết gì.

"Xe thì mua khi nào?" Cậu lại hỏi.

"Lúc mới vào năm thứ nhất."

Vậy là chỉ có cậu, Phương Nghiên Duy, là người nghèo nhất.

Nghèo mà lòng tự tôn lớn, còn muốn nuôi Lộ Chấp nữa cơ đấy.

Dù sao thì, căn hộ của Lộ Chấp rất hợp khẩu vị của cậu.

Cậu chưa kịp thưởng thức thêm, thì Lộ Chấp đã nói: "Nằm xuống, để anh kiểm tra phía sau em."

Phương Nghiên Duy: "...."

Lộ Chấp nói thoải mái đến vậy càng khiến cậu cảm thấy mặt mình nóng rơn.

Được kiểm tra khi đang mê muội là một chuyện, nhưng bị kiểm tra khi tỉnh táo lại là một chuyện khác.

"Em vẫn còn giận." Cậu ngồi xuống sofa, thưởng thức cảnh thành phố ngoài cửa sổ.

Nhìn thì có vẻ tao nhã, nhưng thật ra cậu đang nhíu mày một tẹo.

Lộ Chấp ném chìa khóa xe vào ngăn kéo, đi đến đảo bếp, rót một cốc nước, đi qua đưa cho cậu.

Hình như cậu cũng có hơi khát.

Phương Nghiên Duy nhận lấy.

"Anh vừa rồi có bỏ phiếu cho em không?" Cậu hỏi.

Lộ Chấp: "Có."

"Vậy không hay đâu." Phương Nghiên Duy nheo mắt cười, "Nếu bọn họ biết quan hệ của chúng ta, có phải họ sẽ nghĩ anh thiên vị em không?"

Cậu lúc này, trong mắt Lộ Chấp, giống như một con hồ ly tinh ranh vừa được lợi lại còn tỏ ra ngây thơ, vẫy đuôi đỏ xinh xắn, lắc lư dụ dỗ người khác.

"Không thiên vị." Lộ Chấp nói, "Chọn theo tác phẩm."

"Thật không?" Phương Nghiên Duy giúp Lộ Chấp cởi từng chiếc khuy áo trắng, "Về đến nhà rồi, anh không cởi áo à?"

"Anh tự làm." Lộ Chấp giữ tay cậu lại.

Giọng nói cậu bắt đầu khàn đi, nếu còn làm thêm lần nữa ở đây, không biết cậu sẽ khóc đến thế nào nữa.

Phương Nghiên Duy biết hôm nay Lộ Chấp sẽ không động vào cậu nên mới dám táo bạo thế.

"Anh phải viết báo cáo thí nghiệm." Anh đi đến bàn, ngồi xuống, "Em ngủ đi."

Anh mở máy tính xách tay, nhìn màn hình dần sáng lên, đeo kính, ngồi xuống bên bàn.

"Nhã Duệ à, em vừa mới nhớ ra." Phương Nghiên Duy nói, "Đó có phải là công ty của dì Ôn không?"

Lộ Chấp dừng tay gõ phím giữa không trung.

Anh không biết Phương Nghiên Duy có để tâm không.

Xung đột của thanh niên, nếu nghiêm trọng cũng chỉ là đánh đấm, đánh thắng rồi có danh tiếng, mọi thứ đều rõ ràng.

Nhưng khi trưởng thành, hầu hết các vấn đề không thể giải quyết bằng nắm đấm.

Ôn Nhã trước đây đã đứng ngoài cuộc nói cách xử lý vấn đề của anh chưa đủ trưởng thành, khi ấy không biết bà có nghĩ đến hôm nay không.

Anh đã trở thành kẻ bị bà Ôn căm ghét và sợ hãi.

Đến hôm nay, ông bà ngoại cuối cùng cũng nhận ra sự thật, nói anh không có chút gì giống Lộ Trác.

Có vẻ chỉ có Phương Nghiên Duy, từ đầu đến cuối đều thấy anh là người tốt.

Anh lại không thể đánh mất Phương Nghiên Duy.

Cũng không thể chấp nhận Phương Nghiên Duy rời bỏ anh sau khi biết sự thật.

Căn nhà này rộng lớn như vậy, nhốt một bé Hồ ly đỏ nhỏ chắc đủ rồi chứ?

"Thế thì Giám đốc Lộ cũng khá hiếu thảo." Phương Nghiên Duy ngáp, "Dì Ôn nghỉ hưu sớm, sướng quá đi."

Mặc kệ đi.

Thời gian dài dần, cậu nhận ra rằng đúng sai, công hay tội, có thể xuất hiện trên cùng một người, phẩm hạnh của một người không thể chỉ qua vài câu nói mà đánh giá.

Những người khác cậu không có thời gian quan tâm, nhưng Lộ Chấp đối với cậu mà nói, không cần phán xét anh bất kể chuyện gì.

Tâm trạng Lộ Chấp vừa mới leo thang, một giây sau lại tiêu tan như mây khói.

Phương Nghiên Duy không hề quan tâm đến.

"Giám đốc Lộ, báo cáo thí nghiệm không có cảm hứng à?" Phương Nghiên Duy hỏi, "Hay là anh qua giúp em bôi thuốc đi?"

Lời của tác giả:

Anh Chấp: Bôi thuốc, dùng cái gì để bôi? Đậu nành lau nước mắt.jpg
Bình Luận (0)
Comment