Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện!

Chương 14

Đường Minh Hề không ngờ rằng tay nghề nấu ăn của Diệp Hành lại tốt như vậy, bình thường cậu khá là kén ăn, nhưng bữa hôm nay lại ăn rất no.

Nghĩ đến chuyện ngày kia có thể đi thử tay nghề đầu bếp mới ở Nguyên Vinh, tâm trạng của cậu lập tức vui vẻ hẳn lên.

Nhưng đúng thật là những gì tốt đẹp sẽ không thể kéo dài được.

Sau khi ăn được một bữa ngon nghẻ ở Nguyên Vinh, Đường Minh Hề phát hiện đã lâu thật lâu mình không đến bể bơi để tiếp tục khóa đặc huấn bơi lội bonus nhảy cầu của mình.

Quả nhiên, có tiền cái là bay lên trời luôn.

Học bơi cũng không thèm đi.

Không được, nhất định phải nghiêm khắc kiểm điểm chính mình mới được.

Giờ phút này, Đường Minh Hề đang ngồi xếp bằng ở trên một tấm thảm tơ lụa có giá trị 1 mét vuông khoảng 7000 USD. Tấm thảm này có màu lam nhạt, ước chừng đã phủ kín toàn bộ phòng ngủ của cậu, rộng khoảng 80 mét vuông, đây là lễ vật mà Đường Vân mang về tặng cho Đường Minh Hề trong chuyến đi Ba Tư năm ngoái.

Làn da của cậu nhìn còn nõn nà hơn cả chất tơ lụa của tấm thảm. Cậu khẽ kéo dãn người về phía sau, lộ ra một vòng eo cực kỳ mảnh khảnh. Đường Minh Hề đưa mắt nhìn cuốn nhật ký mà trước đó cậu đã viết để khích lệ chính mình.

Ngày 11 tháng 4, trời nắng.

Bắt đầu viết nhật ký từ hôm nay, mục đích là để đốc thúc chính mình sau này phải chăm chỉ học bơi hơn, nhất định phải chăm chỉ, chăm chỉ, chăm chỉ!

Hôm nay sẽ bắt đầu với phần bơi tự do 1km trước.

Ngày 12 tháng 4, trời nắng.

Diệp Hành làm bánh quế ngó sen, ngon thật đấy.

Ngày 13 tháng 4, trời âm u.

Diệp Hành làm bánh bao gạch cua, ngon thật sự.

Có 5 cái mà hắn dám ăn tận 3 cái, bực ghê lun ó =)

Ngày 14 tháng 4, trời nắng.

Diệp Hành làm bún thịt lá sen, ngon quá đi mất thôi.

Ngày 15 tháng 4, trời âm u.

Đường Minh Hề ơi là Đường Minh Hề, mày không thể tiếp tục sa đọa như vậy được nữa!!!

Suốt ngày ăn không ngồi rồi, chỉ biết ăn ăn ăn, đây là viên đạn bọc đường của chủ nghĩa tư bản đó!

Ngày 16 tháng 4, trời nắng.

Diệp Hành hôm nay làm món cá khô đường dấm, ngon thật đấy.



Ôi không.

Đường Minh Hề đặt điện thoại của mình xuống thảm.

Tuyệt đối không thể suy sút nghiêm trọng như vậy được nữa, ngày mai nhất định phải đi bơi.

Mang theo cảm giác hối hận và áy náy đầy mình, Đường Minh Hề lại lần nữa bước chân vào bể bơi tư nhân quen thuộc, chăm chỉ hơn cả ngày thường, bơi suốt một buổi sáng chưa từng ngừng nghỉ.

Những hội viên đến bể bơi ngày hôm nay ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, đặc biệt là một vị phụ huynh đưa theo con của mình tới, bà ta bụp thẳng một cái tát lên đầu con mình: “Thấy gì chưa! Nếu mày cố gắng bằng một nửa nó thôi thì lớn lên mày sẽ thành quán quân thế vận hội Olympic!”

Bé trai kia không phục: “Làm quán quân thế vận hội Olympic có tác dụng gì đâu chứ! Cứ để anh ấy làm là được rồi, con đâu mong chờ gì cái chức quán quân này đâu!”

Đường Minh Hề bơi xong vài vòng, dừng nghỉ một chút, chờ cho nhiệt độ ổn định lại thì mới chồm lên khỏi bể bơi.

Dáng người của cậu rất đẹp, vòng eo tinh tế, mảnh khảnh, làn da trắng nõn, xương cốt chắc khỏe, bọt nước lăn từng giọt từng giọt từ trên người cậu xuống, da thịt như thể đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Tháo kính lặn ra, một gương mặt cực kỳ diễm lệ, đa tình.

Bé trai kia nhìn đến mức ngây cả người, không thèm chớp mắt, sau đó lập tức hô lớn: “Lớn lên con muốn cưới quán quân của thế vận hội Olympic!”

Sau đó, cậu nhóc ngay lập tức bị người mẹ yêu dấu của mình kéo ra ngoài, tiếng kêu thê thảm của cậu bé vang vọng khắp cả bể bơi.

Đường Minh Hề hôm nay đã vượt mức kế hoạch đề ra, có thể kiên trì bơi ở dưới nước tận 30 phút.

Thấy vậy, huấn luyện viên rất nhiệt tình khen cậu có thiên phú.

Đường Minh Hề được khen, cả người cứ lâng lâng, tâm trạng cực kỳ vui vẻ mà rời khỏi bể bơi.

Phía bên dưới khu bể bơi tư nhân có rất nhiều những khu vui chơi phục vụ cho những kẻ có tiền, điều kiện để gia nhập vào cực kỳ hà khắc, nơi đây cũng tồn tại tất cả những người trong giới thượng lưu ở Ninh Thành.

Đường Minh Hề là khách hàng cấp VVVIP từ bao năm nay của mấy khu vui chơi này, đi đến đâu cũng có một đống người bu vào.

Sau khi lên khỏi bể bơi, Đường Minh Hề cảm thấy trên người vẫn còn dính mùi sát trùng, vì thế lại chạy xuống dưới tầng đi ngâm suối nước nóng.

Kết quả là lúc đang thả lỏng mình thư giãn thì bắt gặp Vương Mẫn. Sau khi bị Đường Vũ phản bội, Vương Mẫn lâm vào tình trạng thất tình liên miên, hiện giờ trông cô gầy trơ xương, trạng thái tinh thần cũng không tốt.

Đường Minh Hề mới chỉ gặp qua Vương Mẫn đúng 1 lần vào buổi tối hôm bữa tiệc đó, hai người cũng không thân thiết gì nên chỉ lễ phép gật đầu chào nhau một cái, coi như là cho người kia chút mặt mũi.

Qua một lúc, cánh cửa khu giải trí lại mở ra, hai người bước vào bên trong, một nam một nữ, dính chặt vào nhau mà đi. Người nữ kia nhìn thấy Vương Mẫn, lập tức lộ ra nụ cười đầy châm chọc: “Đây chẳng phải Vương tiểu thư hay sao? Dạo gần đây không gặp mặt, lẽ nào thất tình xong thì xã giao các thứ cũng bỏ hả?”

Vừa mở miệng đã biết ngay cô ta chẳng có ý gì tốt.

Hai người họ rõ ràng có mâu thuẫn, Vương Mẫn nhàn nhạt nói: “Chuyện này thì liên quan gì đến cậu hả Dương Kiều? Tự chăm sóc tốt cho mình đi.”

Dương Kiều và Vương Mẫn là bạn học từ hồi cấp 3, hai người vẫn luôn âm thầm phân cao thấp với nhau.

Kết quả là vào lúc Vương Mẫn học đại học, cha của cô làm ăn phất lên, nháy cái đã trở thành người giàu có, bước vào giới thượng lưu ở Ninh Thành, bởi vậy mà Vương Mẫn hoàn toàn bỏ xa Dương Kiều.

Dương Kiều vẫn luôn ganh ghét Vương Mẫn, khó lắm mới có được cơ hội thấy cô bị xấu mặt, tâm tình cực kỳ tốt.

“Dù sao cũng từng là bạn học, tôi quan tâm một chút thì đã sao? Nhưng mà để cho một con ả kém xa mình mọi mặt như vậy ngồi lên đầu, nếu tôi là cậu thì tôi đã nhảy vào suối nước nóng tự tử từ lâu rồi! Ha ha ha.” Nói xong, Dương Kiều lập tức quay qua ôm lấy cánh tay của bạn trai mình, bắt đầu làm nũng: “Trong nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn mà cứ nghĩ là mình đã thực sự bước chân vào giới thượng lưu, vẫn may mà mắt nhìn người của em tốt.”

“Thay vì quan tâm bạn học cũ của mình thì cô nên quan tâm người bạn trai đứng bên cạnh cô bây giờ đi.” Đường Minh Hề bỗng dưng mở miệng.

Dương Kiều vừa bước vào đây đã chú ý đến người đàn ông xinh đẹp này rồi, tuy rằng khác giới tính, nhưng vẻ ngoài kiều diễm của Đường Minh Hề đã dấy lên trong cô một sự ganh đua mạnh mẽ.

Đường Minh Hề chỉ chỉ chiếc đồng hồ trên tay của bạn trai Dương Kiều, lời nói vô cùng sắc bén: “Đồng hồ cặp Classique, bạn trai cô chỉ đeo có một chiếc, lẽ nào chiếc còn lại hôm nay cô không đeo?”

Lập tức, gương mặt của Dương Kiều trở nên trắng bệch, tức giận trừng mắt nhìn bạn trai mình.

Đường Minh Hề ra vẻ vô tội, bổ sung thêm một câu: “À với cả nói thêm này, chiếc mà bạn trai cô đang đeo là hàng pha kè.”

Vương Mẫn “phụt” cười một tiếng, nhỏ giọng mà nói với Đường Minh Hề một câu cảm ơn.

Tối hôm bữa tiệc này đó, cũng là cậu đã giúp cô.

Cô vẫn luôn nghe mọi người nói tính tình của Đường Minh Hề không tốt chút nào, ở Ninh Thành có tiếng là kiêu căng, tùy hứng, không ngờ là cậu lại rất thích giúp đỡ người khác?

Đường Minh Hề nhàn nhạt nói: “Không cần cảm ơn.”

Mình cũng chỉ là có một trái tim nhân hậu thiện lương, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thôi mà ~

Vương Mẫn cực kỳ cảm động, lấy điện thoại từ trong túi ra, vẻ mặt ngượng ngùng nói: “Chị em tốt, kết bạn wechat đi.”

Đường Minh Hề:????? Ai là chị em tốt với cô???

Không đúng, ai là “chị em” cơ??

Một câu “Chị em tốt” của Vương Mẫn đã thành công đập vỡ trái tim pha lê yếu ớt của Đường Minh Hề.

Vốn dĩ là muốn anh hùng cứu mỹ nhân.

Kết quả mỹ nữ lại là chính mình.

Thôi kệ đi.

Chắc chắn là do tên Diệp Hành kia gây ra.

Nếu không cậu sẽ không thể nào trở thành “chị em tốt” với các bạn nữ được =)

Vì thế, buổi tối, khi Diệp Hành trở về nhà thì hắn nhận được một tin dữ: tiền tiêu vặt của hắn giảm từ 500 tệ xuống còn 50 tệ một ngày.

Tính ra thì còn ít hơn ban đầu những 50 tệ.

Tất cả dường như lại quay trở về lúc trước khi được giải phóng.

Diệp Hành lãnh đạm mà mở miệng: “Tôi lại làm sai cái gì?”

Đường Minh Hề tức giận nói: “Tự mình suy nghĩ đi.”

Cảnh tượng rất quen thuộc.

Lời thoại rất quen thuộc.

Lần trước, khi mà Đường Minh Hề để hắn “tự suy nghĩ đi”, tài khoản của hắn đã biến thành con số -10000.

Diệp Hành yên lặng mà đứng yên tại chỗ, thuần thục lấy điện thoại ra, phòng ngừa trước cho chắc.

Vì thế, tầm khoảng 10 giờ tối, Hoàng Vu Phi lại nhận được tin nhắn của thiếu gia.

Tin nhắn lần này ngắn gọn hơn cả trước, thậm chí còn lười cả giải thích!

‘.’

‘Có đó không? Cho tôi mượn chút tiền.’

Hoàng Vu Phi nhìn một lát, bỗng nhiên câm nín, nội tâm thì gào thét: Thiếu gia!! Lẽ nào ngài đang vay nặng lãi hả!!

Nhưng ông không dám nói, cũng không dám hỏi.

Hôm nay Đường Minh Hề vô cùng buồn bực, tâm trạng không tốt, bởi vậy không ăn nhiều cơm, ăn được chút đã quay về phòng ngủ rồi.

Trước khi ngủ thì điện thoại của cậu vang lên một thông báo: Nhắc nhở! Toàn bộ người dân Ninh Thành chú ý! Đêm này sẽ có mưa bão đi kèm sấm chớp……

Nửa đêm, lúc khoảng 12 giờ, trận mưa bão đầu hạ ập xuống Ninh Thành.

Trên đỉnh căn biệt thự Minh Hề, cuồng phong gầm thét, sấm sét ầm ầm, tiếng sấm mãnh liệt đến mức như thể là chân trời bị xé toạc ra vậy, kết hợp với tia chớp màu bạc, chiếu sáng chói đến mức Đường Minh Hề không thể nào ngủ một cách an ổn được.

Đường Minh Hề không hiểu tại sao lại mơ thấy cảnh kết cục của mình trong tiểu thuyết gốc, trong giấc mơ đó, trời cũng đang mưa bão đùng đùng như này.

Cậu là nhân vật phản diện tuyến đầu của tác phẩm, sau khi bị đánh gãy hai chân, cả người toàn máu là máu, dầm dề trong mưa bão, hoảng sợ mà bò về phía trước.

Mà phía sau cậu là Diệp Hành – thiếu niên trẻ tuổi đang thong thả, ung dung mà đi theo cậu.

Trong giấc mơ, Đường Minh Hề vô cùng sợ hãi và tuyệt vọng, bởi vì cảnh tượng này quá thật, cậu không phân biệt nổi mình đang mơ hay đây là thật.

Ngay giây tiếp theo, Đường Minh Hề cảm thấy cảnh tượng trước mắt mình đã thay đổi, chính mình bị treo ở vách đá cao.

Khoảng trăm mét dưới chân là vô số những mạch nước ngầm, những cơn sóng biển mãnh liệt, ồ ạt, thậm chí còn nhìn thấy vô số những con cá mập đang rất đói bụng, nhăm nhe như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào cậu.

Cậu cảm nhận được mình đã trợn to mắt lên, nhìn về phía Diệp Hành ở trước mặt, người kia cười trông cực kỳ sung sướng, giống như thể đang chờ đón một điều gì rất long trọng vậy.

“Đừng mà……” Đường Minh Hề yếu ớt mà giãy giụa, sợi dây thừng buộc chặt tay cậu đến mức trên làn da trắng nõn của cậu bắt đầu có vài vết máu.

“Đừng mà…… đừng mà……”

“Ầm ——”

Tiếng đồ vật rơi xuống lập tức khiến Đường Minh Hề bừng tỉnh từ trong cơn mơ.

Cậu đột nhiên ngồi thẳng người dậy, thở gấp từng hồi, sắc mặt trở nên trắng bệch đến dọa người, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Hung thủ đánh thức cậu dậy là chậu hoa sứ bị gió to quật xuống ngoài ban công, đã vỡ nát trên mặt đất.

Lại một tia chớp nữa xuất hiện, Đường Minh Hề còn chưa hoàn toàn khôi phục sau cơn ác mộng kia, cậu sợ tới mức cả người run lẩy bẩy, dùng chăn gắt gao bao chặt lấy thân mình.

Cảnh tượng chính mình bị đàn cá mập cắn xé trong mơ lại lần nữa xuất hiện trong đầu cậu, hốc mắt của Đường Minh Hề đỏ bừng lên, cậu cố mà cắn chặt hàm răng.

“Uỳnh—— uỳnh ——” Tiếng sấm lại lần nữa vang lên, thân thể Đường Minh Hề run rẩy kịch liệt vì quá sợ hãi.

Diệp Hành nghe thấy động tĩnh bên này thì lập tức chạy qua, hắn gõ cửa nhưng mãi không thấy ai ra mở, trực tiếp đẩy cửa phòng bước vào, và nhìn thấy cảnh tượng này.

Tia chớp lóe sáng, chiếu rọi vào Đường Minh Hề đang dùng chăn bọc lấy chính mình ở trên giường, cả người run lên một cách kịch liệt.

Diệp Hành không giơ tay bật đèn vì nhà vừa rồi đã bị cúp điện, bởi vậy nên hắn mới chạy qua đây xem xét tình hình.

Biệt thự Minh Hề này có đường dây điện riêng, mà đêm nay sấm chớp to như vậy, làm hỏng cả cầu dao luôn rồi.

Đường Minh Hề đang bọc mình trong lớp chăn dày, nghe thấy động tĩnh thì cực kỳ cảnh giác quay đầu lại: “Ai?”

Giọng điều của Diệp Hành vô cùng lạnh lùng, đáp lại cậu một câu: “Tôi.”

Tia chớp màu bạc lại lần nữa chiếu sáng khắp cả phòng ngủ.

Diệp Hành nháy mắt đã thấy rõ ràng biểu tình của Đường Minh Hề, sửng sốt một chút.

Hốc mắt của cậu đỏ bừng, hiển nhiên là đã khóc.

Điều làm hắn kinh ngạc nhất chính là ánh mắt Đường Minh Hề nhìn mình, rõ ràng là vô cùng sợ hãi.

Tất nhiên rồi!!

Mới vừa mơ thấy hung thủ giết người nào đó đẩy mình vào cái chết, kết quả là ngay giây tiếp theo, tên hung thủ giết người đó đã xuất hiện trong phòng ngủ của mình.

Đổi lại là ai thì người đó cũng sẽ vô cùng sợ hãi =)

Diệp Hành nhàn nhạt mở miệng: “Cúp điện rồi. Anh không sao chứ?”

Đường Minh Hề nghẹn ngào, vẻ mặt của cậu chìm trong bóng đêm còn hiện lên một vẻ quyến rũ chết người: “Cậu đi ra ngoài ngay!”

Diệp Hành không do dự một chút nào, xoay người đi luôn.

Giây tiếp theo, Đường Minh Hề đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu xốc chăn lên: “Chờ đã, cậu ở lại đây!”

QvQ Tuy rằng cậu rất sợ hãi nam chính.

QvQ Nhưng trời đang mưa bão sấm chớp đùng đùng như này mà ở một mình thì còn sợ hơn!

Diệp Hành nâng mắt lên, nhìn cậu.

Đường Minh Hề nắm chăn: “Tôi không thích thời tiết kiểu như này. Cậu cứ đứng trước giường của tôi là được rồi, chờ đến khi tôi ngủ hẳn thì cậu mới được đi.”

Trước sau vẫn cứ kiêu căng, tùy hứng, ngang ngược vô lý như vậy.

Diệp Hành đứng im trước giường của cậu, không nhúc nhích.

Đường Minh Hề nhìn chằm chằm trần nhà, tự lẩm bẩm: “Vừa tôi tôi nằm mơ thấy, thấy cậu giết tôi.”

Diệp Hành khẽ rũ lông mi, không đáp lại.

Tầm mắt của Đường Minh Hề dừng lại trên khuôn mặt đẹp trai của hắn, một giây, hai giây, ba giây.

Hừ! Vẫn có cảm giác đáng sợ như nào ấy =)

Diệp Hành cảm nhận được ánh mắt của cậu, cúi đầu nhìn xuống.

Kết quả là giây tiếp theo, trước mắt của hắn tối sầm lại, trên đầu bị Đường Minh Hề tròng một chiếc túi lớn thương hiệu Louis Vuitton trị giá ngàn vạn.

Diệp Hành:?

Trong bóng đêm, hắn nghe thấy lời lầm bầm của Đường Minh Hề, có vẻ cực kỳ hài lòng: “Như vậy tốt hơn nhiều rồi.”
Bình Luận (0)
Comment