Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện!

Chương 37

Đường Minh Hề từ từ lấy lại tinh thần.

Chỗ hắn uống vừa rồi, có phải là chỗ mình đã uống hay không?

Không thể nào, chẳng qua là trùng hợp mà thôi!

Này làm sao giống như gián tiếp hôn môi?!

Đường Minh Hề suy nghĩ được một nửa, Diệp Hành để cái ly xuống, cậu mới lấy lại tinh thần.

Hình như Diệp Hành cũng không vì uống sữa bò xong lại lập tức giảm bớt rất nhiều, Đường Minh Hề tìm tủ thuốc trong nhà, lấy vài hộp thoạt nhìn như là trị bệnh bao tử, tất cả đều đưa tới trước mặt Diệp Hành.

Sau khi uống thuốc xong, vốn dĩ Đường Minh Hề muốn về phòng của mình ngủ.

Nhưng Diệp Hành lẻ loi ngồi trên sô pha nhìn rất thảm, lương tâm của Đường Minh Hề bắt đầu bất an, cọ tới cọ lui chưa chịu đi

“Tôi đỡ cậu lên lầu.”

Diệp Hành nhìn cậu một cái, giống như không cảm thấy ngạc nhiên việc Đường Minh Hề chưa đi. 

Đường Minh Hề bị hắn nhìn đến cạn lời, tiểu Diệp Hành, chẳng lẽ ở trong lòng của cậu tôi chính là loại bình hoa chỉ biết là dùng tiền của cậu “Mua mua mua” sau đó không có lương tâm đúng không!

Bình hoa bọn tôi cũng có tâm đó.

Đường Minh Hề quyết định muốn biểu hiện chính mình thật tốt, đổi hình tượng của mình trong lòng nam chính

Cậu đỡ Diệp Hành, từ từ đi lên lầu.

Cũng không biết loại đau dạ dày đau này có thể có phương pháp chữa bệnh vạn năng là dùng bịt mắt ngủ một giấc làm cho đổ mồ hôi hay không? 

Đường Minh Hề cách hắn rất gần, chóp mũi của Diệp Hành mùi hương nhàn nhạt bao trùm.

Này không giống với mùi nước hoa phun trên người Đường Minh Hề vào ban ngày, càng giống như mùi hương vốn có trên người Đường Minh Hề.

Phòng của Diệp Hành ở lầu hai phía nam, Đường Minh Hề mở cửa, để Diệp Hành ở trên giường.

Đứng thẳng người, cậu đánh giá gian phòng của Diệp Hành.

Woa, đây chính là phòng của nam chính O.O.

Còn tưởng rằng có là cái gì đá cẩm thạch màu đen khô khốc lóa mắt, kết quả không khác gì phòng của mình.

Sau khi đưa Diệp Hành trở về phòng, Đường Minh Hề đặt nước nóng trên tủ đầu giường của hắn.

Suy nghĩ một chút, cậu vừa học nội dung vở kịch trên TV, kéo sô pha nhỏ trong phòng tới bên người, sau đó ngồi xuống ở bên cạnh Diệp Hành.

Đến bây giờ vẫn chưa đi, Diệp Hành hơi tò mò.

“Sao anh còn chưa đi?”

“Tôi chờ cậu ngủ.” Đường Minh Hề lên tiếng: “Lỡ đâu một lúc cậu muốn uống nước, muốn đi vệ sinh thì sao?”

“Tôi là đau dạ dày, không phải là gãy tay gãy chân.”

“…”

“Lỡ đâu cậu đau tới không xuống giường được thì sao?” Đường Minh Hề già mồm át lẽ phải.

Diệp Hành tựa vào đầu giường, ý vị sâu xa nói một tiếng: “Ồ.”

“?” Đường Minh Hề ném ánh mắt nghi ngờ.

Diệp Hành khẽ cười: “Ngược lại thì không cần, hóa ra muốn cùng tôi đi vào nhà vệ sinh đến như vậy.”

Bỗng nhiên trong đầu Đường Minh Hề hiện ra chuyện ở bệnh viện lần trước.

“…”

Đi chết đi cẩu nam chính, đau dạ dày như vậy còn có sức lực khoác lác.

Xem ra tôi không cần ở bên giường nữa.

Mặt của Đường Minh Hề không chút thay đổi đứng lên, vừa mới quay đầu, bỗng nhiên tay đã bị Diệp Hành bắt được.

Thể chất của cậu lạnh, vào mùa đông, bàn tay lạnh lẽo, giống như một khối ngọc bích lạnh lẽo được chạm khắc.

“Làm gì vậy?”

“Không phải anh nói chờ tôi ngủ à?”

“Tôi thấy cậu rất có tinh thần, không cần tôi phải ở cùng.”

“Ai ôi.”

Diệp Hành cau mày.

Đường Minh Hề lo lắng quay lại.

“Tôi đã nói cậu đừng nhúc nhích.”

Cậu đè Diệp Hành lại, ngồi lại trên ghế sô pha thêm lần nữa.

Lần này, Diệp Hành chui sát vào bên trong giường, lộ ra một khoảng trống: “Anh lên nằm đi.”

Đường Minh Hề im lặng nhìn vào khoảng trống.

Mặc dù ngồi đến tay chân lạnh lẽo, nhưng lên giường cũng không phải là lựa chọn tốt…

Trong lòng cậu giãy dụa, giãy dụa hồi lâu, cuối cùng bị chiếc giường ấm áp hạ gục.

Không phải là mình chưa từng ngủ chung giường với nam chính, sợ gì chứ.

Woa, giường này thực sự thoải mái hơn gầm giường rất nhiều TvT.

Đường Minh Hề giống như một con mèo ấm áp, sau khi đi ngủ, cậu quên mất nhiệm vụ chăm sóc bệnh nhân, tìm một tư thế hoàn hảo rồi lăn ra ngủ.

Sau đó lăn qua lăn lại như vậy tới bốn giờ sáng, vốn dĩ Đường Minh Hề động tác của Diệp Hành đánh thức, bây giờ cậu buồn ngủ buồn ngủ như một con chó.

“Còn buồn ngủ thì đi ngủ đi.” Diệp Hành ở bên cạnh nói.

“Không có.” Đường Minh Hề mạnh mẽ nói: “Chờ cậu ngủ say, tôi trở về phòng ngủ.”

Từ khi đính hôn đến khi kết hôn đã gần một năm, số lần hai người ngủ chung giờ rất ít.

Lúc đầu Diệp Hành không quan tâm, nhưng sau đó không hiểu sao, đột nhiên cậu có một số ý kiến ​​về việc chia ra ngủ.

Nghe thấy Đường Minh Hề vẫn nhất định chờ hắn ngủ say, hắn trở về phòng riêng ngủ, Diệp Hành lạnh nhạt nói thêm: “Vậy anh từ từ chờ.”

“Ờ.” Đường Minh Hề buồn ngủ đến mức không nói được lời nào, giọng nói mờ mịt chuyển ra từ trong chăn.

Khi Đường Minh Hề tỉnh dậy, đã là trưa ngày hôm sau.

Ba lớp rèm được chạy bằng điện treo chặt trên cửa sổ, không để lọt ánh sáng bên ngoài vào.

Đường Minh Hề sững sờ mở mắt ra, nhìn thấy tủ quần áo và trần nhà xa lạ, đầu óc còn chưa nhận ra mình không có ở trong phòng của mình.

Sau khi di chuyển một lần nữa, cậu thấy mình đang treo trên người của Diệp Hành.

Đúng vậy, hai tay chắn ngang ngực Diệp Hành, chân trái cũng vô tư ôm lấy eo Diệp Hành, đầu tựa vào cánh tay của đối phương, vùi vào trong cánh tay của hắn, còn treo trên người của người ta như một con gấu Koala!

Đường Minh Hề lập tức trở nên tỉnh táo.

Cứu với, xảy ra chuyện gì vậy?!

Tối hôm qua không phải cậu chăm sóc Diệp Hành à, tại sao bây giờ lại ngủ trên người hắn?!

Cậu cứng người, cố gắng từ từ thu hồi tay chân.

Kết quả là vừa mới di chuyển, Diệp Hành đã tỉnh lại, khuôn mặt tuấn tú phóng đại ở trước mắt Đường Minh Hề.

Ở khoảng cách gần như thế này, trên mặt Diệp Hành không chút tì vết.

Cẩu nam chính, da khá tốt đó.

Nhưng có thể lấy cái tay trên eo của mình ra không TvT!!

Nếu không thì làm sao cậu có thể rời giường một cách thần không biết quỷ không hay chứ TvT!!

Trước kia cũng không phải chưa từng ngủ chung một giường với Diệp Hành.

Nhưng chưa bao giờ xảy ra tình trạng ôm nhau ngủ vào sáng sớm.

Có phải lần này tư thế ngủ của mình quá xấu hay không?!

Trong đầu của Đường Minh Hề hiện lên từng suy nghĩ, cẩn thận nhúc nhích ở trong ngực của Diệp Hành.

Sau đó đổi lại một cái ôm rất chặt.





Đường Minh Hề rút một cánh tay ra, cánh tay còn lại vẫn bị đè lại.

Ngay khi cậu lấy chân ra khỏi eo Diệp Hành, eo của cậu đã bị Diệp Hành giữ chặt.

Chỉ cần cậu di chuyển, Diệp Hành sẽ vô thức nhúc nhích theo hắn.

Sau khi đi xuống vài lần, Đường Minh Hề coi như là đã phản ứng chậm.

Cẩu nam nhân, đã sớm thức dậy rồi chứ gì.

Chơi với tôi à?

Đường nhị thiếu gia lập tức tràn đầy tức giận đứng lên.

Lần này Diệp Hành không thể giả vờ, vì vậy hắn mở mắt ra, dùng hai tay nới lỏng eo, vô tội nhìn Đường Minh Hề.

“Sao vậy?”

Sao vậy? Còn dám hỏi sao vậy?

Đường Minh Hề hỏi anh: “Tại sao đêm qua cậu không đánh thức tôi?”

“Kêu rồi.” Diệp Hành vừa mới đứng dậy, giọng nói hơi khàn: “Anh không dậy.”

Nghe thấy giọng nói này ở bên tai Đường Minh Hề, làm cho cậu cảm thấy tê dại.

“Còn hét rất nhiều lần, anh nói tôi phiền quá, kêu tôi cút đi.”

“…”

Có thật không?

Nghe giống như là chuyện cậu có thể làm được đó.

“Hơn nữa anh còn mộng du.” Đột nhiên giọng nói của Diệp Hành bắt đầu buộc tội cậu.

“Tôi mộng du hả?” Đường Minh Hề vô cùng khiếp sợ

“Ừ.” Diệp Hành chỉ vào đùi của Đường Minh Hề vẫn chưa hoàn toàn ra khỏi người của mình: “Tối hôm qua anh ôm tôi đó.”

“…”

Sáng hôm nay cùng nhau thức dậy, quả thật mình giống như gấu Koala treo trên người Diệp Hành.

Nhân chứng vật chứng đều có, đột nhiên Đường Minh Hề hơi khó khăn để tranh luận!

“Vậy thì cậu có thể đẩy tôi ra.” Đường Minh Hề kiên trì giải thích.

“Anh cho là tôi không có hả?” Giọng nói của Diệp Hành ẩn chứa ý cười: “Tôi đã cố gắng phản kháng nhưng mà vô ích.”

Tiểu Diệp Hành, cậu đừng mở mắt và nói nhảm nữa.

Một người đàn ông có thể cõng mình trên vai đi lên ba lầu mà mặt không biến sắc, bây giờ nói mình phản kháng vô ích?

Đường Minh Hề cãi nhau với Diệp Hành chưa bao giờ thắng.

Lần này nó cũng hoàn toàn thất bại một cách thảm hại.

Cho đến khi Diệp Hành rửa mặt xong, Đường Minh Hề vẫn đang xem xét tình hình chiến đấu vừa rồi.

Cậu chải đầu từ đầu đến đuôi, nhớ nhiều chỗ mình không thể thắng nam chính vì mặt dày không bằng hắn cho nên thất bại.

Diệp Hành giục cậu đi đánh răng rửa mặt, Đường Minh Hề cọ tới cọ lui không muốn đi, vừa chuẩn bị ngủ thêm một lúc ở trên giường.

Hắn không còn cách nào khác là lặp lại chiêu cũ, giống như lần trước ôm cả người Đường Minh Hề vào trong phòng tắm, giữ lấy mặt của cậu đánh răng rồi lau mặt.

Hàm răng của Đường Minh Hề rất ngay ngắn, mỗi cái đều rất trắng, khi cười có thể trực tiếp đi quảng cáo nhãn hiệu kem đánh răng.

Ngược lại, đôi môi đỏ như đậu đỏ đầy gợi cảm, lúc Diệp Hành giúp cậu đánh răng, ngón tay nhẹ nhàng nhấn vào môi của cậu một cái, trong đầu không biết tại sao lại hiện ra nụ hôn vội vã ở dưới nước vào lúc trước.

Chính xác mà nói, ngay cả một nụ hôn cũng không được tính.

Đường Minh Hề vì khát vọng sống mãnh liệt, hy vọng có thể nhận được oxy từ trên người hắn.

Lúc đó tình cảm của mình với cậu cũng không coi là quá thích, nụ hôn đó làm cho hắn cảm thấy rất phức tạp.

Lúc đó, mình đã nghĩ gì?

“Này Hành, sao lại không nhúc nhích nữa?” Đường Minh Hề ngẩng đầu nhìn, trong miệng ngậm bàn chải đánh răng, vẻ mặt ngoan ngoãn bị hắn giữ lấy.

Diệp Hành lấy lại tinh thần, lấy bàn chải đánh răng bằng điện ra khỏi miệng của cậu: “Tỉnh rồi thì tự đánh răng đi.”

Sau khi rứa mặt xong, Đường Minh Hề lại vui vẻ chạy về phòng thay đồ, chọn một bộ mình yêu thích rồi mặc vào.

Hôm nay cậu không có hành trình gì đặc biệt, hồ bơi riêng vẫn chưa được sửa sang xong, sau khi suy nghĩ xong, cậu quyết định tìm Vương Mẫn chơi golf.

Sau khi Đường Minh Hề thay quần áo, công quán Minh Khê có một chiếc xe công vụ chạy tới.

Hà Văn Phương ra khỏi xe, ôm laptop và vài trợ lý, đưa một xấp tài liệu cho Diệp Hành.

Đường Minh Hề vừa ra khỏi phòng thay đồ, Hà Văn Phương nhìn thấy cậu lập tức trở nên sửng sốt, ngay sau đó lại chào hỏi: “Nhị công tử.”

Vài trợ lý vội vàng cúi người chào theo Hà Văn Phương, bên tai ửng đỏ, ánh mắt lén lút đánh giá Đường Minh Hề.

Đường Minh Hề:?

Tại sao những người này nhìn mình kỳ lạ vậy?

Diệp Hành cầm tập tài liệu xem hai lần, dường như Hà Văn Phương đang nói vài hạng mục Minh Hằng với hắn.

Đường Minh Hề rất chán ghét nghe đến loại công việc này, cậu chỉ là một con cá mặn giàu có sung sướng, tại sao lại phải nghe những lời khó nghe lúc đi làm vào sáng sớm chứ.

Có khác gì đi làm tảo mộ không.

Đợi Hà Văn Phương rời đi, Đường Minh Hề nghiêng đầu hỏi Diệp Hành: “Hôm nay cậu không đến công ty à?”

Diệp Hành đi tới phòng sách: “Không có.”

Sau đó bước chân của hắn dừng lại, hắn nói lời đầy ẩn ý: “Bởi vì dậy muộn.”

Đường Minh Hề không hiểu sao trở nên chột dạ, chắc là không phải vì mình mới dậy muộn đúng không?

Trước kia ngủ hai phòng, buổi sáng Diệp Hành rời giường rất nhẹ nhàng, bảy tám giờ đã đi làm.

Mỗi ngày Đường Minh Hề đều dậy vào buổi trưa cho nên hoàn toàn không thấy tiểu Diệp Hành cần cù.

Nhưng lần đầu tiên Diệp Hành dậy muộn, hình như là do ngủ với mình.

Đường Minh Hề hơi lo lắng: “Ở công ty cậu đã sắp xếp xong mọi việc chưa?”

“Ừm.”

“Bọn họ sẽ không nói gì chứ?”

Đường Minh Hề lo lắng, rốt cuộc cậu nhớ ra trên cao Minh Hằng có vài ông già không phục Diệp Hành, hắn tùy tiện không tới công ty như vậy sẽ không bị người khác bắt được nhược điểm chứ.

“Không.” Diệp Hành kiên nhẫn đáp: “Bởi vì tôi đã nói, ngủ với phu nhân thêm một lúc.”





Vẻ mặt Đường Minh Hề nứt ra.

Ngủ! Với! Phu! Nhân! Thêm! Một! Lúc!

Có gì khác nhau giữa việc cầm loa nói buổi sáng bọn tôi xảy ra chuyện gì chứ?!

Quan trọng là bọn họ vô tội và hoàn toàn không có gì cả?!!

Diệp Hành cất giấu nụ cười: “Làm sao vậy?”

Toàn thân Đường Minh Hề nổ tung: “Cậu nói vậy với bọn họ à?”

Vãi.

Khó trách lúc đi vào đám người kia nhìn mình lạ như vậy.

Không ngờ trên mặt viết hai chữ “Yêu phi”!!!

Loại kịch bản quân vương không lâm triều, vốn dĩ không phải là thứ cậu nên cầm.

“Có gì không đúng hả?” Diệp Hành khẽ nói.

Đúng là ngủ muộn với Đường Tiểu Hề.

Đường Minh Hề nghẹn ngào: “Cậu khác gì nói thẳng chúng ta cùng lên giường hả?”

Được rồi, không phải chỉ là mất mặt thì sao, cãi nhau không cần mặt mũi mới thắng được.

“Vốn dĩ chúng ta không có gì cả có được không?”

“À.” Diệp Hành trả lời, “Hóa ra anh quan tâm đến chuyện này.”

Đường Minh Hề:?

Diệp Hành thong thả nói: “Phu nhân yên tâm, lần sau nhất định sẽ có.”

Ai muốn cái này chứ!!
Bình Luận (0)
Comment