Tôi Thực Sự Không Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện!

Chương 85

Đường Vân được chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng chăm sóc đặc biệt ICU ngay ngày hôm sau, Đường Minh Hề tự chọn một người bảo tiêu mà mình tin tưởng, canh giữ 24 tiếng trước cửa phòng ICU.

Chính cậu cũng túc trực bên người Đường Vân một khắc không rời, không muốn để Đường Vân xảy ra bất cứ một vấn đề nào ngoài ý muốn.

Hậu quả của việc này là đến ngày thứ 3, Đường Minh Hề bởi vì không thể chống đỡ nổi nữa mà té xíu trước cửa phòng ICU.

Chờ đến khi cậu tỉnh lại, thứ đập vào mắt cậu đầu tiên chính là gương mặt phẫn nộ của Diệp Hành.

Đường Minh Hề mấy ngày nay đã gầy đi một cách trông thấy.

Vốn dĩ lúc trước Diệp Hành còn nuôi cho béo lên một chút, giờ chút thịt đó cũng không thấy đâu nữa.

Cậu ngồi trên giường bệnh, Diệp Hành bưng một bát cháo nóng hổi đi tới.

Hắn như thể muốn nói đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói, chỉ đơn giản là múc một thìa cháo, đưa tới bên miệng Đường Minh Hề.

Ngay sau đó, Đường Minh Hề bất ngờ bật khóc rất lớn.

Diệp Hành khẽ thở dài, Đường Minh Hề kéo cánh tay của hắn lại, sau đó vùi đầu vào lòng ngực hắn.

Diệp Hành ôm chặt lấy cậu, hắn nghe thấy giọng nói rầu rĩ của Đường Minh Hề: “Xin lỗi em… tại anh lo lắng cho anh trai quá.”

Cậu cũng biết mấy ngày nay tâm tư của cậu chỉ đặt trên mỗi người của anh trai mình.

Diệp Hành ở bên cạnh cùng cậu đương nhiên cũng không nhẹ nhàng hơn.

Đường Minh Hề chú ý tới sắc mặt của hắn cũng thấm chút mỏi mệt.

Ban ngày phải vội vội vàng vàng chạy đến công ty xử lý công việc, đến tối lại phải dành thời gian đến đây ở cùng mình.

Rõ ràng là chỉ một khoảng thời gian nữa thôi, hai người họ sẽ làm lễ kết hôn.

Nhưng bởi vì chuyện này mà thời gian kết hôn lại phải đẩy xuống, nói thật là đến cậu cũng không biết chuyện này phải rời lại đến bao giờ.

Lần trước cũng như vậy.

Trước đêm kết hôn, Đường Minh Hề tự biên tự diễn một hồi kịch, cuối cùng nhảy thẳng xuống biển.

Lần này lại có chuyện xảy ra.

Lẽ nào, Diệp Tiểu Hành sẽ có bóng ma tâm lý với chuyện kết hôn chăng?!

Đường Minh Hề nằm trong lòng ngực hắn khóc một lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu, tỏ vẻ ngại ngùng.

Diệp Hành lau nước mắt cho cậu, sau đó hôn nhẹ một cái lên môi cậu, “Em biết anh vô cùng lo lắng cho anh ấy.”

Đường Minh Hề tự mình bưng cháo lên uống, nhưng quả thực thì cậu cũng không ăn uống được mấy.

Diệp Hành nhìn thấy bộ dáng không ăn không uống của cậu, mở miệng nói: “Có đôi lúc em nghĩ, nếu người nằm trên giường bệnh hiện giờ là em thì tốt biết bao.”

Đường Minh Hề ngừng lại, trừng mắt nhìn hắn: “Mấy chuyện tốt đẹp gì không nghĩ, toàn nghĩ mấy chuyện linh ta linh tinh?!”

“Em cũng muốn anh đối xử với em tốt như vậy.” Diệp Hành trả lời vô cùng thẳng thắn.

Đường Minh Hề câm nín.

Một lúc sau, cậu thấp giọng nói: “Kể cả em không bị thương thì anh vẫn sẽ đối xử tốt với em mà.”

Đường Vân nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU 4 ngày liền, tình trạng cũng đã hơi có vẻ vững vàng hơn.

Đến ngày thứ 5, y cuối cùng cũng mở mắt ra, miễn cưỡng thì nói được một, hai câu, thời gian ngủ còn dài hơn cả thời gian còn tỉnh táo.

Trong khoảng thời gian này, Đường Minh Hề cũng không nhẹ nhàng là bao, ngoại trừ việc chăm sóc cho Đường Vân, còn phải để ý những công việc quan trọng bên Quân Bách, tránh cho công ty xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tuy rằng cậu rất thích làm một nhị thiếu gia ăn chơi hưởng thụ mỗi ngày, nhưng giờ Đường Vân đang phải nằm trên giường bệnh như vậy, nhà họ Đường đã bắt đầu làm ầm lên như thể long trời lở đất vậy, cậu chỉ có thể làm như vậy.

Ngay ngày thứ hai sau khi Đường Vân xảy ra chuyện, Đường Minh Hề đã triệu tập tất cả mọi người trong hội đồng quản trị của Quân Bách lại, đề ra một quyết định khiến ai ai cũng phải trố mắt nhìn.

Ngay ngày hôm đó, tạm thu hồi chức vụ phó tổng giám đốc của Đường Nặc, hơn nữa y sẽ phải chấp hành án treo không kỳ hạn, chưa được Đường Minh Hề cho phép, không ai được phép cho Đường Nặc vào bên trong tòa nhà tổng bộ Quân Bách.

Tạm thu hồi chức vụ của Đường Nặc thì cũng coi như bình thường, cùng lắm là xảy ra một chút tranh chấp nội bộ mà thôi.

Nhưng không cả cho người ta vào bên trong tòa nhà tổng bộ, quả thực sẽ khiến người khác phải suy nghĩ.

Những người trong hội đồng quản trị đều là một đám cáo già, ngay lập tức đã đánh hơi được có chuyện gì đó, sắp tới nhà họ Đường sẽ xảy ra biến động.

Thân phận con riêng của Đường Nặc từ trước đến giờ vẫn luôn là một bí mật được công khai.

Nhưng vấn đề là trước đó Đường Vân còn đang khỏe mạnh, không có bất cứ vấn đề sức khỏe nào.

Đường Minh Hề lại là một thiếu gia có tiếng, hoàn toàn không có chút hứng thú nào với công việc ở tập đoàn.

Hiện giờ Đường Vân phải nằm viện, Đường Minh Hề mở cuộc họp với hội đồng quản trị.

Chức vụ phó tổng giám đốc của Đường Nặc tạm thời bị thu hồi, có thể thấy được sắp tới sẽ có một hồi gió tanh mưa máu.

Khi Đường Nặc bước chân được vào phòng bệnh của Đường Vân thì đã là ngày thứ 6.

Đường Minh Hề hành động quá nhanh, nhanh đến nỗi y không kịp trở tay. Chuyện tạm thu hồi chức vụ y cũng đã đoán trước được, nhưng y không ngờ Đường Minh Hề còn không cho mình cơ hội đến thăm Đường Vân.

Khu VIP của bệnh viện tư nhân Ninh Thành nằm ở tầng 32.

Cửa thang máy vừa mở đã thấy bảo tiêu nhà họ Đường đứng đó.

Đường Nặc vừa xuất hiện, bảo tiêu đã vô cùng tận chức tận trách, hơi hơi nghiêng người chặn Đường Nặc lại.

“Tiểu thiếu gia, nhị thiếu gia nói, hiện giờ Đường tổng cần phải nghỉ ngơi, cho dù là ai thì cũng không được vào thăm.”

Đường Nặc nhíu chặt mày lại: “Cho dù là ai? Tôi tới thăm anh tôi cũng không được sao?”

“Tiểu thiếu gia, xin lỗi ạ. Đây là mệnh lệnh của nhị thiếu gia.”

Đường Nặc lạnh nhạt nói: “Vậy sao? Quân Bách cũng không cho vào, hiện giờ phòng bệnh của anh trai tôi cũng không cho vào luôn? Đây thực sự là mệnh lệnh của nhị thiếu gia, hay là do đám bảo tiêu mấy người toàn 1 đám mắt chó, gió chiều nào theo chiều ấy?”

Hai tên bảo tiêu lập tức thay đổi sắc mặt: “Tiểu thiếu gia, chuyện này…”

“Tránh ra!”

“Tiểu thiếu gia, nhị thiếu gia nói rồi đó ạ, nếu không được cậu ấy cho phép…”

“Có chuyện gì mà ồn ào vậy?”

Vị y tá phụ trách kiểm tra sức khỏe của Đường Vân đẩy cửa đi ra.

Nhìn thấy Đường Nặc, khá sửng sốt.

Đường Vân đang nằm trên giường bệnh, thấy vậy thì lập tức dò hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Y tá đáp: “Đường tổng, tiểu thiếu gia tới ạ.

Đường Vân im lặng mà chớp mắt một cái, hỏi: “Sao không cho em ấy vào đây?”

Bảo tiêu đứng trực ngoài cửa vội vàng đáp: “Đường tổng, tất cả là vì sức khỏe của ngài ạ, nhị thiếu gia nói ngoại trừ cậu ấy thì không ai được phép vào đây thăm ngài.”

“Thảo nào mấy ngày nay chỉ có mỗi Tiểu Hề tới thăm tôi.”

“Anh cả!”

Đường Nặc vội vàng hét lớn một tiếng.

Chuyện đã đến nước này rồi, giờ mà không cho người kia vào thăm thì quả thực là vô cùng quá đáng.

Đường Vân nói: “Nếu đã tới rồi thì cứ vào đây đi.”

Bảo tiêu tỏ vẻ hơi do dự một lúc.

Đường Vân hỏi: “Sao hai cậu đều căng thẳng thế? Lẽ nào có chuyện gì giấu diếm tôi hay sao?”

Chuyện này, cả 2 bảo tiêu đều không dám lên tiếng, chỉ đành phải tránh sang 1 bên, để Đường Nặc đi vào.

Cùng lúc đó, một trong hai bảo tiêu nói với người còn lại: “Anh đi thông báo với nhị thiếu gia đi, bảo là tiểu thiếu gia đến bệnh viện thăm Đường tổng.”

Đường Nặc ngồi xuống bên cạnh Đường Vân, vẻ mặt quan tâm là thật, chứ không phải giả bộ hay gì cả.

Y nhẹ nhàng kiểm tra lại lần nữa vết thương trên người Đường Vân, càng nhìn trái tim càng đau, như thể bị thứ gì đó cứa vào.

Nhưng ngay sau đó, y lập tức cưỡng chế lại cảm giác này của mình, nhỏ giọng nói: “Anh cả, anh đã đỡ hơn chưa? Mấy ngày nay em không tới thăm anh được, tất cả là lỗi của em.”

“Không sao đâu.” Đường Vân thoáng dừng lại: “Sao bảo tiêu lại bảo là Tiểu Hề không cho phép em vào thăm anh? Có chuyện gì đã xảy ra vậy? Hai đứa cãi nhau à?”

Đường Nặc im lặng không nói gì chứng khoảng hai, ba giây.

Y kéo chăn lên cho Đường Vân, đáp: “Anh hai cho rằng tất cả mọi chuyện là do em sắp xếp.”

Đường Vân chưa kịp nói gì, Đường Nặc lại tiếp tục kể: “Em biết là từ trước đến giờ, anh hai vẫn luôn chán ghét em, nhưng em không ngờ rằng, ngay cả chuyện như này mà anh ấy vẫn nghi ngờ em.”

“Tiểu Hề làm như vậy nhất định là phải có lý do của em ấy.” Đường Vân nói: “Giữa hai đứa xảy ra nhiều vấn đề là do chưa thực sự hiểu nhau, em ấy hiểu lầm em cũng là chuyện thường tình thôi.”

Khóe miệng của Đường Nặc thoáng cứng đờ lại.

Y biết, cho dù trước mặt Đường Vân, y có nghĩ kế châm ngòi ly gián đến cỡ nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ mãi mãi hướng về phía Đường Minh Hề.

Đường Minh Hề làm cái gì cũng đúng.

Nếu Đường Minh Hề làm gì đó sai thì nhất định là do Đường Minh Hề bị ép phải làm vậy.

Đường Nặc cười tự giễu bản thân một cái, sau đó khó khăn nói: “Anh cả nói cũng đúng, để em tìm chút thời gian ngồi nói chuyện lại với anh hai.”

Đường Vân gật đầu, hướng mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ. Tết nhất vừa mới trôi qua được khoảng một tháng, Ninh Thành vẫn đang có tuyết rơi, rơi như thể Ninh Thành sẽ không bao giờ vượt qua được mùa đông lạnh giá này vậy.

Đường Nặc cũng hướng theo tầm mắt của Đường Vân, nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Ngày đầu tiên em tới nhà họ Đường, tuyết cũng rơi nặng hạt như vậy.”

Ký ức như thể bỗng chốc lại quay trở về ngày hôm đó, giọng nói của Đường Nặc càng ngày càng nhỏ dần: “Nếu có thể quay trở lại ngày hôm đó thì tốt.”

Y nhất định sẽ nói với chính mình.

Đừng có chìm quá sâu vào chuyện này.

Đường Vân như thể không nghe rõ Đường Nặc đang nói gì.

Anh hơi hơi nâng nửa người dậy để nghe cho rõ, kết quả là vừa mới ngồi dậy, Đường Nặc cũng nhiên tiến gần đến anh hơn.

Cổ của Đường Vân bị y nhẹ nhàng nâng lên.

“Phì ——” một tiếng.

Một lọ thuốc xịt hơi sương không biết từ đâu mà có xuất hiện trước mặt của Đường Vân.

Trong đáy mắt của anh lộ ra 1 tia vô cùng kinh ngạc, ngay giây tiếp theo anh đã nhắm mắt lại, mất đi ý thức.

Đường Nặc nhẹ nhàng đặt anh xuống giường, điều chỉnh một tư thế nằm thoải mái, đắp chăn cho anh.

Lúc đứng thẳng dậy, giọng nói của y trở nên run rẩy: “Anh… em rất xin lỗi.”

Làm xong xuôi hết tất cả mọi chuyện, Đường Nặc lùi ra phía ngoài cửa.

Vừa đúng lúc gặp phải nhân viên vệ sinh đang đứng thu dọn.

Hai người chạm mặt, trao đổi một chút ánh mắt.

Đường Nặc nhàn nhạt mà lên tiếng: “Anh tôi đã ngủ rồi, lúc vào quét dọn anh nhớ phải nhẹ nhàng một chút, cố gắng đừng đánh thức anh ấy, hiểu chưa?”

Nhân viên dọn vệ sinh kia hơi gật gật đầu.

“Vâng.”

Đường Nặc đi xa rồi, nhân viên vệ sinh mới đẩy xe dọn vào phòng, dừng lại bên cạnh giường của Đường Vân.

Gã tháo khẩu trang xuống, lộ ra một gương mặt quen thuộc. Là Tống Dự!

Gã đàn ông kia nở một nụ cười tàn nhẫn: “Đã lâu không gặp à nha ~ Đường tổng.”

Trận bão tuyết ở Ninh Thành đến buổi chiều thì càng nặng hơn.

Bầu trời xám xịt một mảnh, trận tuyết lớn mười năm khó gặp này tựa hồ như tới là để che lấp đi sự chết chóc đang tới gần vậy.

Lúc Đường Minh Hề nhận được tin Đường Nặc tới thăm Đường Vân, trong lòng lập tức dự cảm được điều gì đó không ổn.

Ngay lúc cậu đặt chân vào phòng bệnh của anh mình thì phát hiện, phòng bệnh hoàn toàn trống rỗng, giường đêm vắng tanh, người đi nhà trống.

Đường Minh Hề tức giận đến nỗi toàn thân phát run, hốc mắt đỏ bừng.

Giọng nói của cậu như thể là thanh âm của ác quỷ vậy: “Tra camera của bệnh viện! Tôi cần biết anh ấy bị đưa đi đâu!”

Hai tên bảo tiêu canh giữ ngoài cửa bị giọng nói của cậu dọa cho sợ chết khiếp, lập tức thi nhau đi check camera.

Chờ đến khi Diệp Hành tới nơi, Đường Minh Hề cũng đã thành công cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại.

Đường hàng không và đường thủy ở Ninh Thành tất cả đều đã bị phong tỏa, Đường Nặc muốn mang một người còn sống sờ sờ như vậy rời khỏi thành phố thì quả thực là rất khó.

Không đến nửa tiếng, Đường Minh Hề đã có trong tay tài liệu về tất cả những bất động sản dưới tên Đường Nặc.

Bảo tiêu dẫn người đến từng nơi một để tìm, nhưng vẫn không tìm thấy Đường Nặc.

Đường Minh Hề hoang mang, lo sợ vô cùng. Diệp Hành nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của cậu: “Bình tĩnh nào, Đường Minh Hề.”

“Anh nghĩ kỹ lại xem, tại sao Đường Nặc lại muốn bắt anh trai anh ra ngoài?”

Đúng vậy, Đường Nặc vẫn luôn tỏ vẻ khó chịu, chán ghét mình, nhưng y chưa bao giờ có ý chán ghét gì đối với Đường Vân cả.

Tại sao trong thời gian ngắn như vậy mà hạ thủ những hai lần? Có chuyện gì đó đã xảy ra ép y bắt buộc phải làm như vậy sao?

Đường Minh Hề nghĩ tới nghĩ lui, bỗng dưng nghĩ đến 1 khả năng.

“Chuyện kết hôn?!”

Cậu bắt lấy cánh tay của Diệp Hành: “Là chuyện kết hôn của hai chúng mình! Với tính cách của anh trai anh, nhất định anh ấy đã làm 1 phần văn kiện chuyển giao tài sản, anh nghĩ là số tài sản rất lớn, lớn đến mức vượt qua cả dự kiến của Đường Nặc…”

“Có lẽ anh trai anh đã chuyển giao những 1 nửa tài sản của nhà họ Đường sang tên anh.”

Chỉ khi như vậy, Đường Nặc mới không nhẫn nổi nữa mà phải ra tay!

Đáng nhẽ ra cậu đã phải nghĩ đến chuyện này sớm hơn!

Trái tim của Đường Minh Hề khẽ đập thịch một cái: “Ở nhà cũ! Anh trai anh nhất định sẽ để văn kiện đó ở thư phòng nhà cũ! Đường Nặc nhất định đã đưa anh trai anh đến đó, có lẽ hắn ta muốn ép anh ấy sửa đổi lại… nhưng mà, sao hắn ta nhất nhất phải ép anh ấy sửa lại chứ? Có thể trực tiếp giết anh luôn mà, như vậy càng tốt hơn chứ. Trừ khi…”

“Trừ khi anh trai anh đã lập 1 di chúc khác, trong đó có viết, sau khi anh ấy chết, anh sẽ là người thừa kế duy nhất của nhà họ Đường.”

“Uỳnh” một tiếng.

Câu nói bổ sung thêm phía sau của Diệp Hành tựa như một tiếng sấm rền vang cắt ngang suy nghĩ của Đường Minh Hề.

“Chỉ khi như vậy thì Đường Nặc mới tuyệt tình đến mức bức ép anh ấy phải sửa lại.”

Diệp Hành tiếp tục phân tích: “Có lẽ ngay từ đầu người hắn ta muốn giết là anh, nhưng không ngờ rằng Đường Vân cũng ở trên chiếc xe đó với anh, bởi vậy nên mới xảy ra chuyện thương tâm như vậy, dẫn tới tính mạng của Đường Vân bị đe dọa. Mà nếu Đường Vân chết, di chúc anh ấy vừa lập sẽ lập tức có hiệu lực. Đến lúc đó, cho dù Đường Nặc có tài giỏi đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể xoay chuyển tình thế được.”

Vẻ mặt của Đường Minh Hề tái nhợt đến mức đáng sợ.

Diệp Hành ôm chặt lấy cậu, muốn cho cậu một chút an ủi.

“Đường Minh Hề, không sao đâu, suy nghĩ lạc quan lên nào, ít nhất thì ngay bây giờ Đường Nặc sẽ không dám làm gì anh ấy cả. Hiện giờ chúng ta sẽ cùng đến nhà cũ, cứu anh trai anh.”

Ngoại thành Ninh Thành, nhà cũ nhà họ Đường.

Trong bầu không khí phảng phất có thể ngửi thấy mùi máu tươi, cả gió lẫn tuyết đều có thể cảm nhận được mùi vị chết chóc, bao quanh lấy ngôi nhà rộng lớn.

Trong thư phòng, dưới ánh đèn vàng lờ mờ, chỉ có một chiếc máy in đang miệt mài làm việc.

Hơn 50 trang giấy A4, giấy trắng mực đen, viết rõ tất cả những tài sản mấy năm gần đây của nhà họ Đường, bao gồm cả những quỹ riêng, cổ phiếu và tài sản quốc gia nhà họ Đường sở hữu.

Hơn 50 trang giấy A4 này vẫn không khác gì bản lần trước, chỉ duy nhất có 1 chỗ không giống chính là: người được chỉ định có quyền thừa kế là Đường Nặc.

Đường Vân bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, im lặng mà nằm ngủ trong thư phòng mà Đường Nặc đã chuẩn bị sẵn trước đó.

Tống  Dự đem con dấu ra, đóng dấu lên những tờ giấy A4 vừa mới “ra lò”, vẫn còn đang nóng hỏi, sau đó đóng lại thành 1 tập.

Làm xong hết thảy, gã lên tiếng: “Mau mau gọi Đường Vân tỉnh dậy đi, để còn ký vào di chúc nữa, chúng ta không có nhiều thời gian nữa đâu, chờ đến khi Đường Minh Hề nhận ra mọi chuyện rồi chạy tới đây thì không thoát nổi đâu.”

Vẻ mặt của Đường Nặc lập tức có hơi chút hoảng hốt.

Y bị giọng nói của Tống Dự làm cho bừng tỉnh, sắc mặt tái nhợt như mặt quỷ vậy.

Tống Dự thấy vẻ mặt của y không ổn lắm, nhíu mày hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Đường Nặc thoáng dừng lại, khẽ lắc đầu: “Tôi không sao.”

Y chỉ đang lo sợ mà thôi, sợ rằng khi Đường Vân tỉnh lại, anh sẽ nhìn mình với vẻ mặt đầy thất vọng…

Tống Dự như thể cũng đã đoán được suy nghĩ của y, hung dữ nói: “Chuyện đã đến nước này rồi, giờ cậu muốn đổi ý cũng không kịp nữa đâu! Chúng ta đã hoàn toàn ở phe đối địch với Đường minh Hề rồi, nếu cậu không chiếm được nhà họ Đường, vậy thì kết cục của cậu là như thế nào, tự cậu cũng đoán được, đúng không?”

“Ông chủ Đường à, hai mươi mấy năm cuộc đời, cậu sống nhẹ nhàng, thảnh thơi quá đúng không? Vẫn chưa được trải nghiệm cuộc sống ở dưới đáy xã hội đúng chứ? Có biết thế nào là cố giãy giụa để sống sót không? Đường Minh Hề thì thôi không nói, nhưng Diệp Hành, hắn là người đáng sợ ra sao, lẽ nào cậu không biết? Dám đắc tội Đường Minh Hề, hắn ta nhất định sẽ khiến cậu phải sống không bằng chết.”

Đường Nặc: “Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì cả.” Tống Dự nói: “Cậu coi Đường Vân là anh trai ruột, nhưng hắn có từng coi cậu như em trai ruột không? Trong lòng hắn ta, cậu mãi mãi không thể nào đọ được với Đường Minh Hề đâu, kể cả Đường Minh Hề có là 1 tên phế vật đi chăng nữa thì vẫn đủ để quan trọng hơn cậu nhiều!”

Thân thể của Đường Nặc bị câu nói này làm cho phát run.

Tống Dự cố gắng thuyết phục y: “Ông chủ Đường à, tương lai xán lạn ở ngay trước mặt cậu rồi, lẽ nào cậu không muốn nắm lấy nó sao? Lẽ nào cậu không muốn khiến cho những kẻ từng khinh thường cậu phải quỳ xuống cầu xin sao?”

Lúc Đường Vân tỉnh lại, anh phát hiện mình đang bị một khẩu Browning chĩa thẳng vào đầu.

Đường Nặc đứng ở trước mặt anh, cố nặn ra một nụ cười: “Anh cả, anh tỉnh rồi à.”

Giờ phút này, không cần bất kỳ một lời giải thích nào cả, Đường Vân đã thấu hiểu hết tất cả mọi chuyện.

Sự im lặng của anh là biểu hiện rõ ràng nhất của sự thất vọng.

Đường Nặc đi đến một bước này thì đã không còn bất cứ cách nào cứu vãn thể diện nữa.

Tống Dự đặt phần di chúc mới in lại kia xuống trước mặt của Đường Vân: “Đường tổng, hôm nay mời anh đến đây là để nhờ anh làm 1 chuyện bé xíu xiu thôi. Anh chỉ cần ký tên lên phần di chúc này là được. Tôi cũng không phải dạng người thích đi bắt ép người khác đâu, tôi chỉ đang làm việc vì chính nghĩa thôi. Anh nghĩ lại mà xem, anh có 2 người em trai, nhưng không thể nào chỉ thiên vị mãi 1 người như thế được, Đường tổng à, anh có thấy bất công không? Nếu Đường Minh Hề gả đến nhà họ Diệp, tương lai sau này, tiền tài, danh phận, hắn ta thiếu sao? Hơn nữa, thằng nhóc phế vật kia làm sao mà quản lý được cả 1 công ty lớn như vậy? Chi bằng cứ giao hết cho Đường Nặc đi, như vậy người người nhà nhà, ai ai cũng vui vẻ, đúng không?”

Cả căn phòng lập tức chìm vào im lặng.

Một lúc lâu sau, Đường Vân mở miệng nói: “Em cũng nghĩ như vậy sao?”

Đôi môi của Đường Nặc khẽ run nhè nhẹ.

Đường Vân nhắm mắt lại: “Đường Nặc, em khiến anh vô cùng thất vọng.”

Như thể bị một thứ gì đó nặng trịch đập thẳng vào đâu, Đường Nặc không tài nào đứng vững nổi nữa.

Ngay khi câu nói của Đường Vân kết thúc, phía ngoài hoa viên nhà họ Đường vang lên một tiếng súng vô cùng rõ ràng, mặc dù đã dùng cả giảm thanh nhưng tiếng vẫn rất rõ ràng. Thanh âm quen thuộc kia kéo Tống Dự và Đường Nặc trở về với thực tại. Cả hai cùng đề cao cảnh giác.

Tống Dự dí súng vào đầu của Đường Vân, nói: “Ký nhanh lên, nếu không, chỉ cần 1 phát thôi là mày đi đời ngay đấy.”

Đường Vân không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào Đường Nặc. Y run run giọng nói: “Anh à, chỉ cần anh ký tên 1 chữ mà thôi, em đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra với anh đâu. Sau này em sẽ quản lý nhà họ Đường thật tốt. Đường Minh Hề có biết gì mấy chuyện này đâu anh, nếu anh giao cho anh ấy thì khác nào tặng cả vào tay của Diệp Hành? Em sẽ cố gắng hết sức, sẽ không để anh phải thất vọng đâu.”

“Mẹ nó chứ.” Tống Dự không thể nào chờ nổi nữa, thấy Đường Vân vẫn không chịu ký tên, trực tiếp cầm ngón tay cái của anh lên, ấn thẳng xuống phần chữ ký.

Ngay lúc này, đèn ở thư phòng bỗng chốc tắt ngúm.

Tống Dự nghĩ thầm trong lòng, thôi chết, có lẽ Đường Minh Hề đã cho người đi sập cầu dao.

“Người đâu!”

Ngay lập tức, tất cả bảo tiêu vây chung quanh Tống Dự và Đường Nặc.

Tiếng súng lại lần nữa vang lên, lần này là ở dưới phòng khách. Đường Nặc thấy mình đã bị bao vây, lập tức lui về sau mấy bước.

Trong bóng đêm, không biết mấy phát đạn dưới tầng ban nãy đã trúng phải ai.

Đường Nặc đưa tay sờ soạng chung quanh, bế Đường Vân từ trên giường xuống xe lăn. Hơn hai mươi mấy tuổi đời rồi, nhưng y chưa từng thấy cảnh tượng đạn bay tứ tung bao giờ.

Đối với người đã từng chết 1 lần mà nói, cái chết quả thực vô cùng đáng sợ, sợ đến nỗi toàn thân phát run.

Y không muốn chết! Không muốn chết!

Tiếng súng không biết vang lên bao lâu, trong bóng đêm, dần dần cũng không thấy ai nổ súng nữa.

Đèn thư phòng lại lần nữa sáng lên. Trên mặt đất dưới phòng khách, một mảnh hỗn độn, tứ tung khắp nơi là một đống thi thể, máu tươi văng ra khắp chốn.

Chỉ còn lại mấy bảo tiêu mà thôi. Tống Dự vừa mở miệng chửi mắng 1 câu, vừa dắt Đường Vân đi về phía cửa.

Gã gắt gao nắm chặt di chúc trong tay, nhưng vừa bước chân ra khỏi cửa nhà thì đã thấy Đường Minh Hề đang đứng đó chờ gã.

Dưới sự bảo vệ của mấy tên bảo tiêu, Tống Dự thành công đi từ tầng hai tới được thanh máy rồi đi xuống tầng 1, lăn xả qua một hồi bắn nhau.

Chung quanh đâu đâu cũng thấy vết đạn bắn, trên mặt đất còn có cả bình hoa đã vỡ vụn, thậm chí còn có mấy thi thể đang nằm đó.

Không biết là người của Đường Minh Hề hay là người của bọn họ.

Tống Dự lập tức hét lớn: “Chạy mau! Bên ngoài có người tới giúp đỡ chúng ta!”

Gã vừa dứt lời thì chỉ kịp nghe thấy hai tiếng súng nữa, hai bảo tiêu đứng bên cạnh gã trúng đạn, không một tiếng động, ngã thẳng xuống đất.

Trong đại sảnh, chỉ còn lại Tống Dự, Đường Nặc, Đường Vân và khoảng 5, 6 bảo tiêu còn sống.

“Không được phép nổ súng!” Tống Dự gào lớn một câu, sau đó dí súng vào giữa huyệt thái dương của Đường Vân: “Nếu không tao sẽ một phát tiễn hắn ta đi chầu trời! Cút ra ngoài!”

Đường Nặc đột nhiên quay đầu lại: “Anh dám?! Anh đã đồng ý với tôi là sẽ không làm hại anh ấy!”

Đường Vân nhắm chặt mắt lại, không nói lời nào.

Phía ngoài cửa, bóng dáng của Đường Minh Hề chậm rãi xuất hiện, đi cùng cậu còn có cả Diệp Hành.

Gió và tuyết, đồng thời phả thẳng vào trong căn nhà vốn đang ấm áp.

Một hồi chết chóc.

Nháy mắt, Tống Dự lập tức hướng về phía Đường Minh Hề.

Cùng lúc đó, trong đại sảnh xuất hiện mười mấy tên bảo tiêu không biết đã túc trực tự bao giờ, cùng nhau chĩa súng vào Tống Dự.

Bầu không khí giằng co đầy căng thẳng.

Giọng nói của Đường Minh Hề trở nên run rẩy: “Đường Nặc, anh ấy cũng là anh trai của cậu! Đây là chuyện giữa tôi và cậu, không liên quan đến anh trai của tôi! Nếu cậu còn có chút lương tâm thì hãy buông tha cho anh ấy đi.”

“Tôi không thể.” Giọng nói của Đường Nặc đã hơi khàn khàn. Đi đến bước này, quả thực là đã không còn đường lui nữa: “Tôi quả thực là không thể…”

Đúng vậy.

Không còn chỗ cho hai chữ “hối hận” nữa.

Trong lòng Đường Nặc vô cùng rõ ràng, từ khi y bắt đầu tính toán kế hoạch giết chết Đường Minh Hề, thì đã không còn bất cứ đường lui nào nữa.

Đường Vân sẽ hận y cả đời, sự thật này khiến y phút chốc tan vỡ.

Ai cũng không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện như ngày hôm nay.

Tống Dự nhân lúc Đường Minh Hề đang không để ý, nhanh tay bóp cò. “Bằng” 1 tiếng, viên đạn bay như gió về phía trước.

Đàm phán hoàn toàn tan vỡ.

Diệp Hành tự hồ như chỉ trong nháy mắt đã kịp kéo Đường Minh Hề lại, sau đó đẩy cậu cho Hà Văn Phương: “Đưa anh ấy đến nơi an toàn.”

Sau đó, một hồi máu tanh lại bắt đầu, ngay giữa đại sảnh.

Đường Minh Hề cất cao giọng hét lớn: “Anh trai tôi còn ở trong đó mà!!!”

Trong lúc hỗn loạn, Tống Dự vừa chạy trốn khỏi đó vừa kéo lấy ngón tay cái của Đường Vân.

Di chúc đang ở chỗ thủ hạ của gã, Tống Dự lại lần nữa dí thật mạnh ngón tay cái của Đường Vân lên phần ký tên, cuối cùng cũng thành công hoàn thành việc sửa đổi di chúc.

Giờ phút này Tống Dự mới có thể nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Đường Minh Hề chạy vụt ra từ phía sau lưng của Hà Văn Phương. Trong đại sảnh, một mảnh hỗn loạn, Tống Dự có được dấu vân tay của Đường Vân xong thì lập tức hướng súng về phía Đường Vân.

Di chúc đã được thay đổi. Giờ chỉ cần Đường Vân chết là sẽ ngay lập tức có hiệu lực. Tất cả tài sản của nhà họ Đường, đều sẽ được chuyển sang tên của người thừa kế Đường Nặc.

Vì thế, lúc này đây, thời gian như thể đang bị quay chậm lại vậy.

Đường Minh Hề gần như tuyệt vọng mà trơ mắt nhìn Tống Dự nổ súng, Đường Nặc đứng cách đó rất gần, đầu óc trở nên trống rỗng.

Sau đó, y lập tức lấy lại tinh thần.

Thân thể chuyển động còn nhanh hơn cả ý thức.

Giây tiếp theo, tiếng súng vang lên.

“Bằng!”

“Bằng!”

Hai tiếng súng đồng thời.

Một tiếng là do Diệp hành bóp cò, trúng ngay giữa trán của Tống Dự.

Một tiếng là do Tống Dự bóp cò, trúng vào bên ngực trái của Đường Nặc. Viên đạn của gã quả không hổ danh là đạn “xịn”, đi xuyên hẳn vào trong lồng ngực của Đường Nặc, đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy máu thịt mơ hồ.

Đường Vân kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Máu của Đường Nặc bắn hết lên mặt ủa anh, anh vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần.

Người kia chống hai tay lên xe lăn, trong lúc hỗn loạn, chạy thẳng tới chỗ Đường Vân, chắn được 1 viên đạn của Tống Dự.

Đường Vân thở hổn hển một hồi, sau đó mới phản ứng kịp đã xảy ra chuyện gì.

Trong đầu lập tức chấn động một hồi, phảng phất như đã mất đi hết thảy năng lực suy nghĩ. Hai tay của Đường Vân run rẩy che lại nơi vết thương đang không ngừng chảy máu của Đường Nặc. Dòng máu ấm nóng chảy ra ngoài, chảy qua kẽ ngón tay của anh, càng chảy càng nhiều, mãi cho đến khi trên mặt đất tụ thành 1 vũng máu.

Đứng trước cái chết, tất cả mọi thứ đều trở nên nhỏ bé, yêu hay hận đều vậy.

Chỉ tiếc rằng động tác này của Đường Vân không có bất cứ tác dụng nào cả, máu vẫn đang chảy không ngừng.

Đường Nặc cũng đã không còn chút sức lực nào nữa, y cố gắng chống đỡ thân thể của chính mình, bỏ tay của Đường Vân ra, giọng nói vỡ vụn thành từng mảnh, run rẩy trần thuật lại 1 sự thật: “Em không sống nổi nữa anh à.”

Thực ra em rất sợ chết.

Em không muốn chết chút nào.

Nhưng ngay khi nhìn thấy Tống Dự nổ súng, em nhận ra rằng, em còn sợ anh sẽ chết hơn.

Có lẽ Đường Nặc đã dùng hết dũng khí của cả đời này, để cứu Đường Vân một mạng.

Y suy nghĩ thật lâu, nhớ về buổi tối của 20 năm trước, nhớ tới chiếc bánh kem không ra hình dạng gì. Y nhận ra, y không thể chịu đựng được chuyện Đường Vân chán ghét mình.

Y nhận ra rằng, bản thân mình đã sai thật rồi.

Một phát súng này, lấy đi hết thảy những sự không cam lòng và thống khổ của y.

Nhẹ nhõm thật, Đường Nặc chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhõm như bây giờ.

Mưu kế suốt cả 2 đời, mưu kế đến nỗi chính mình cũng không nhận ra bản thân là ai.

“Em xin lỗi…”

Đường Nặc thở hổn hển một lúc lâu, nước mắt rơi xuống mu bàn tay của Đường Vân.

“Em thực sự rất xin lỗi…”

“Làm ơn, đừng hận em…”

Vẻ mặt của Đường Vân trở nên trống rỗng.

Sau đó, anh nghe thấy giọng nói mong manh của Đường Nặc: “Lần này… anh không cần phải chạy trong đêm tối đi tìm em nữa.”

“Anh à…”

Tống Dự chết, tất cả những bảo tiêu còn lại đồng loạt buông súng xuống, ngẩn ngơ mà nhìn cảnh tượng trước mắt.

Đường Minh Hề cũng không ngờ rằng Đường Nặc sẽ lao ra che chắn cho Đường Vân, nhất thời sững sờ đứng yên tại chỗ.

Ai cũng không ngờ rằng, Đường Nặc vậy mà vẫn có thể đứng dậy, nghiêng nghiêng ngả ngả đi về phía cửa lớn nhà họ Đường.

Tất cả mọi người lập tức lại giơ súng lên, ra vẻ cảnh giác mà chĩa về phía Đường Nặc.

Nhưng y chỉ đơn giản là đứng dậy, đỡ tường rồi đi từng bước về phía trước.

Y đi ra ngoài cửa, đi về phía hoa viên, đi về hướng mà năm đó y cũng trốn đi.

Máu chảy từng hồi từng hồi, tạo thành một vệt màu đỏ dài thật dài trên nền tuyết.

Đến bước cuối cùng, mất máu và cái rét làm cho ý thức của y dần trở nên mơ hồ.

Hai mươi năm trước, cũng là buổi tối như hôm nay.

Tất cả ký ức như thể cùng quay trở về 1 lúc, Đường Nặc khẽ quay đầu sang, thấp thoáng nhìn thấy phiên bản nhỏ của mình, đang từng bước từng bước chạy trốn khỏi nhà họ Đường, đầu không ngoảnh lại.

Bước chân của y thoáng dừng lại, là máu hay là mắt đang rớt trên nền tuyết đây? Nóng bỏng cả 1 mảnh.

Cánh cổng nhà họ Đường gần như chỉ trong gang tấc, nhưng y đã không còn chút sức lực nào nữa.

Mình phải rời khỏi nhà họ Đường…

Suy nghĩ này, chưa bao giờ mãnh liệt đến như vậy.

Sống cả 2 đời, y bị đè nặng bởi lời dặn dò của mẹ, tựa như một lời nguyền đeo bám không dứt. Cả hai đời, y đều vì nhà họ Đường mà không thể sống trong sạch.

Đến nỗi, chính y còn có lúc cảm thấy ghê tởm chính mình.

Đường Nặc thấy mọi thứ chung quanh dần trở nên mơ hồ, mãi đến khi Đường Minh Hề đỡ lấy cánh tay của y.

Y quay đầu lại. Đường Minh Hề im lặng, không nói một lời, chỉ đơn giản là kéo lấy cánh tay của y.

Đường Nặc nương nhờ vào sức lực của cậu, bước thêm 1 bước cuối cùng, sau đó dựa lưng vào cổng sắt, chậm rãi ngồi sụp xuống.

Dưới chân y, là một vũng máu đỏ đến mức đáng sợ. Y ngã vào giữa vũng máu. Vũng máu đỏ chót, nổi bật trên nền tuyết trắng, càng nhìn càng thấy ghê rợn.

Trong gió, vẫn nghe thấy hơi thở mong manh của y, như thể là đang nói cho Đường Minh Hề nghe, như thể là đang nói cho chính mình nghe: “Lần này là chết thật rồi. Thật hy vọng sẽ có kiếp sau nữa.”

Y cố gắng hết sức để mở to mắt ra nhìn. Tuyết đã ngừng rơi.

Có thể thấy được, mùa đông cuối cùng đã kết thúc, mùa xuân lại về rồi.

Chim én quay về nhà.

Trên bầu trời, ở phía xa xa, chúng đang vẫy cánh bay về chốn xa xăm.

Y cứ mở to mắt như vậy, mãi cho đến khi không nhúc nhích nổi nữa.

Có lẽ, y đang chờ đợi mùa xuân tiếp theo của mình.
Bình Luận (0)
Comment