Tôi Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp

Chương 54

Hôm nay là sinh nhật một người bạn cùng phòng của Tống Mộ Phương.

Bạn cùng phòng quen biết rộng, rủ kha khá bạn bè đến chúc mừng sinh nhật cậu ta. Đặt phòng riêng ở KTV, cùng ăn uống chơi đùa gì đó.

Sai khi ăn bánh kem xong, nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật hôm nay đòi chơi trò thật hay thách.

Dưới lời mời nhiệt tình của bạn cùng phòng, Tống Mộ Phương cũng tham gia trò chơi.

Hơn mười người vây quanh nhau, bạn cùng phòng tìm được một bộ bài Tây đặt giữa bàn, nhắc lại quy tắc một lần nữa: “Rút được Joker là người chiến thắng, rút được Ba Bích thì thua, và phải chọn thật hay thách.”

Tống Mộ Phương khá may mắn, né được hình phạt mấy lần liên tiếp.

Nhưng chơi qua vài ván, bầu không khí trở nên sôi động hơn, nội dung của thật hay thách càng lúc càng nặng đô hơn.

Lượt tiếp theo, Tống Mộ Phương may mắn tránh được một kiếp, nhưng bạn nữ ngồi đối diện lại xui xẻo trúng chiêu.

Cô là người bạn mà bạn cùng phòng quen được ngoài trường. Hôm nay là lần đầu tiên gặp những người có mặt ở đây, nhờ tính cách cởi mở, hoạt bát nên đã nhanh chóng hòa nhập với mọi người.

Đối mặt với nội dung hình phạt “Hôn cách một người khác phái ở đây qua lớp khăn giấy”, ánh mắt cô lia một vòng, cuối cùng khóa chặt mục tiêu trên người Tống Mộ Phương, mạnh dạn nói: “Xin hỏi bạn học này, có thể giúp mình hoàn thành nhiệm vụ thách được không?”

Chọn Tống Mộ Phương cũng không có gì lạ.

Trong một đám con trai, cậu là người có vẻ ngoài ổn áp nhất, ánh đèn tối mờ của KTV cũng không che lấp được sự nổi bật của cậu.

Thế nhưng, cả phòng lại lập tức chìm vào im lặng.

Tống Mộ Phương chưa từng che giấu mối quan hệ với Cảnh Chiêu. Hầu hết mọi người có mặt ở đây đều biết Tống Mộ Phương có một người bạn trai cùng trường khác khoa.

Chốc lát sau, Tống Mộ Phương lắc đầu, hơi ngại ngùng nhưng lại vô cùng kiên định từ chối: “Ngại quá, tớ đã có bạn trai rồi. Anh ấy dễ ghen lắm, sẽ ghen mất.”

Cô gái không biết chuyện Tống Mộ Phương đã có bạn trai. Chỉ là nảy sinh chút hảo cảm với cậu, nghe có người nói Tống Mộ Phương không có bạn gái nên hăm hở tiến tới, không thèm nghe nốt câu sau ‘nhưng cậu ấy có bạn trai’ của người nọ. Giờ đây, nghe Tống Mộ Phương trả lời thì sững người trong chốc lát, cũng thấy hơi xấu hổ.

Thật ra thử thách không bắt buộc phải hoàn thành, nếu không muốn thực hiện thử thách thì có thể chọn uống một ly rượu phạt.

Cô gái đang do dự nên uống rượu phạt hay nhờ đại một người cùng hoàn thành thử thách thì Tống Mộ Phương đã cầm lấy ly rượu uống phạt thay cô.

“Tớ không thể giúp cậu ấy hoàn thành thử thách ly rượu phạt này cứ tính lên đầu tớ đi.”

Bầu không khí lại sôi sục lên một lần nữa. Tống Mộ Phương cúi đầu, bật điện thoại tìm được số liên lạc được ghim trên cùng, gửi tin nhắn cho đối phương.

【Em uống rượu rồi. Lát nữa anh đến đón em nhé. Địa điểm thì anh biết rồi đó.】

Hồi âm đến rất nhanh, dù chỉ có một chữ “Được” đơn giản nhưng Tống Mộ Phương lại cảm thấy yên tâm vô cùng. Cậu cất điện thoại vào túi, rút bài trên bàn.

Vận may của Tống Mộ Phương sau đó không tốt lắm, xui xẻo rút được Ba Bích bốn năm lần. Cậu chọn uống rượu phạt thay cho mấy cái nhiệm vụ oái ăm, nhưng tửu lượng cậu không tốt, chẳng mấy chốc đã ngà ngà say.

Đợi đến khi chuẩn bị giải tán, Tống Mộ Phương đã say xỉn đến mức không ra hình ra dạng, đi đứng cũng lảo đảo. Trưởng ký túc xá nhanh tay lẹ mắt đỡ Tống Mộ Phương một phen, không nhịn cười nổi: “Tống Mộ Phương, tửu lượng của cậu tệ quá. Có cần bọn này đưa về không? Hay là để Cảnh Chiêu đến đón cậu?”

Tống Mộ Phương nấc rượu, mặt mày đỏ bừng, cả đôi mắt cũng ngấn nước.

“Tớ gọi cho Cảnh Chiêu rồi, anh ấy sẽ đến đón tớ.”

Vừa dứt câu, Tống Mộ Phương ngẩng đầu lên nhìn về hướng cửa như có linh cảm, mắt sáng rực: “Anh ấy đến rồi.”

Chàng trai mặc áo khoác nỉ bước vào phòng riêng, đỡ lấy Tống Mộ Phương đang nhào đến, khẽ gật đầu với trưởng ký túc xá: “Tôi đưa Mộ Mộ về trước.”

Sau khi hai người rời đi, người bạn mà bạn cùng phòng quen ngoài trường vỗ nhẹ vào người bạn cô mới quen hôm nay, hỏi: “Người mới đến là ai vậy? Trông có khí chất thật đó, với lại trông quen quen.”

“Cậu ấy là bạn trai của Tống Mộ Phương đó. Cậu thấy quen quen có thể là do trước kia đã từng thấy cậu ấy trên báo. Nhắc thì phải nói, cậu ấy là một nhân vật làm mưa làm gió trong trường tụi này đó. Khoa máy tính, thủ khoa ban tự nhiên của tỉnh X, năm nhất đã bán phần mềm do mình tự viết rồi. Trong khi người ta năm hai còn đang chây lười thì cậu ấy đã thành lập công ty. Báo trường và tài khoản chính thức của trường tụi này đã phỏng vấn cậu ấy mấy lần rồi.”

“Giỏi thật đấy.” Cô gái khẽ cảm thán, “Phải rồi, cậu ấy tên gì?”

“Cảnh Chiêu, Cảnh trong cảnh sắc, Chiêu trong chiếu cáo thiên hạ.”

Cô gái mở to mắt.

Cảnh Chiêu, là Cảnh Chiêu đã từng bị rất nhiều người cô lập ở trường cấp hai của cô đấy sao?

Cảnh Chiêu và Tống Mộ Phương đã ra về không biết đến cuộc đối thoại ra diễn ra trong phòng riêng sau khi bọn họ rời đi.

Hai người đi ra ngoài vài bước, Tống Mộ Phương đột ngột dừng bước, tránh khỏi bàn tay đang đỡ vai mình: “Em không say, đừng đỡ em như vậy.”

Nói xong còn nấc rượu một cái.

Khóe miệng Cảnh Chiêu cong lên, chưa kịp nói gì thì đã nghe Tống Mộ Phương nói: “Muốn nắm tay thế này cơ.”

Đoạn, nắm lấy tay Cảnh Chiêu, luồn từng ngón một vào giữa kẽ tay phải của anh, mười ngón đan chặt vào nhau.

Cảnh Chiêu bật cười, trông lòng mềm nhũn.

Vốn dĩ còn đang nghĩ đến về nhà phải trừng phạt Tống Mộ Phương vì tội say rượu bên ngoài, song giờ phút này đã chẳng còn tâm trạng đấy nữa.

Đầu óc Tống Mộ Phương quay cuồng, đi đứng không xong, cứ mãi dựa lên người Cảnh Chiêu: “Sao anh đến đúng lúc vậy? Bọn em vừa định giải thán thì anh đã đến rồi.”

“Anh đợi bên cạnh phòng em, đợi bên bọn em có động tĩnh thì ra ngay.”

“Em còn bảo sao lại trùng hợp như vậy.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thang máy đã đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Bãi đỗ xe không có máy sưởi, hơi lạnh. Gió lạnh thổi qua, Tống Mộ Phương rụt cổ lại.

Cảnh Chiêu thấy thế, cởi khăn quàng cổ bằng một tay, quấn quanh cổ Tống Mộ Phương: “Còn lạnh không?”

Tống Mộ Phương vẫn còn say, đầu óc không tỉnh táo lắm. Cậu cúi đầu nhìn khăn quàng cổ trên cổ mình, lắc đầu: “Cho em khăn quàng cổ, anh không thấy lạnh sao?”

Lôi một nửa khăn quàng cổ ra, lầm bà lầm bầm trong miệng, quấn lên cổ Cảnh Chiêu. Nhưng bởi vì tay phải đang nắm tay Cảnh Chiêu, ngoài ra một nửa khăn quàng đang quấn trên cổ cậu nên có hơi quá sức. Dù vậy đi nữa thì cậu cũng không buông tay Cảnh Chiêu ra.

Khó khăn lắm mới quấn được nửa phần khăn quàng cổ lên cổ Cảnh Chiêu, Tống Mộ Phương hài lòng: “Vậy mới đúng, em đúng là một đứa bé thông minh.”

Cảnh Chiêu không cử động, chỉ cảm thấy cả người như đang ngâm trong mật ong, ngay cả hơi thở cũng ngọt ngào.

Anh kề sát vào trán Tống Mộ Phương, từ từ cúi đầu xuống, khẽ hôn lên khóe môi cậu.

Cảnh Chiêu từng nghĩ mình đã rơi vào vực sâu tuyệt vọng, tự oán trách bản thân không thể thoát khỏi màn đêm. Nhưng may mắn thay, kể từ khi gặp được em, thế giới anh đã có ánh sáng.

Anh yêu em, sớm tối không rời.

Cảnh Chiêu thầm nói trong lòng.

—Hết—

Bình Luận (0)
Comment