Kiếm Tông, Lăng Vân Phong.
Thẩm Tư Nguyên uống thuốc xong, vừa mới ngủ.
Mấy ngày nay, Thẩm Độ, Vân Tố Y và Nguyên Mục Châu thay phiên nhau truyền linh lực cho cậu ta, tạm thời bảo vệ được đan điền của cậu ta nhưng tình trạng vẫn không thuyên giảm.
Chung quy Kim Đan đã không còn, đan điền mất đi nguồn linh lực lớn nhất, việc người khác cung cấp linh lực cũng chỉ là hành vi uống rượu độc giải khát.
Theo thời gian, các linh lực khác nhau bắt đầu không tương thích với nhau, thậm chí sẽ làm hỏng đan điền mỏng manh của Thẩm Tư Nguyên.
Mặc dù Nguyên Mục Châu và hai vợ chồng Thẩm Độ đã truyền tin cho các đại năng mà họ quen biết, nhưng hầu hết những người có thể trở thành đại năng của các môn phái ở Tu Chân Giới đều bận rộn công việc, mặc dù đã đồng ý nhưng cũng không thể đến được ngay lập tức.
Chỉ có thể tạm thời kéo dài như vậy.
Lúc này, Nguyên Mục Châu đang ngồi bên giường, chăm chú nhìn gương mặt nhợt nhạt đang ngủ say của Thẩm Tư Nguyên, thấy Thẩm Tư Nguyên hơi cau mày vì chịu đau do linh lực trong cơ thể chưa hoàn toàn dung hợp, trong lòng gã lại dâng lên một tia áy náy.
Thật lâu sau, gã mới từ từ giơ tay lên, dùng ngón tay thon dài mát lạnh chầm chậm chạm vào mi tâm của Thẩm Tư Nguyên, muốn vuốt phẳng những nếp nhăn trên lông mày của Thẩm Tư Nguyên.
Bất chợt ——
"Mục Châu, con ra đây một lát, ta có chuyện muốn nói với con."
Giọng nói dịu dàng của Vân Tố Y chợt vang lên bên tai Nguyên Mục Châu.
Lông mày của Nguyên Mục Châu giật một cái, đầu ngón tay run rẩy, lập tức im lặng rút lại bàn tay đang muốn vuốt lông mày của Thẩm Tư Nguyên, đứng dậy đi ra ngoài.
Gã hoàn toàn không phát hiện ra, khi gã vừa quay lưng đi, Thẩm Tư Nguyên lúc này vẫn đang "ngủ" trên giường, chợt mở mắt ra, trong đôi mắt cực kỳ mệt mỏi tràn ra sắc thái vui mừng như điên.
Sau đó, đôi mắt này cứ thế mà tham lam, cố chấp nhìn chằm chằm vào tấm lưng thẳng tắp của Nguyên Mục Châu.
Cho đến khi Nguyên Mục Châu hoàn toàn biến mất ngoài cửa.
·
Ngoài tẩm điện, ở đình nghỉ mát, Vân Tố Y đã đợi sẵn ở đó.
Nguyên Mục Châu bước lên hành lễ với Vân Tố Y, rồi hỏi: "Vân bá mẫu tìm con có chuyện gì?"
Sắc mặt của Vân Tố Y có chút ngưng trọng: "Mục Châu, con cũng biết tình trạng của Nguyên nhi không ổn lắm. Ta có ý này, nhưng cần con hỗ trợ một tay."
Nguyên Mục Châu hơi sửng sốt, tuy trong lòng lấy làm lạ, nhưng gã vẫn đáp: "Xin Vân bá mẫu cứ nói."
Vân Tố Y trầm ngâm một lúc rồi nhìn Nguyên Mục Châu: "Ta đã biết tình hình lúc Nguyên nhi bị thương. Mục Châu, con không cần che giấu cho Quân Ngọc."
Nguyên Mục Châu: ? !
Nhìn thấy vẻ mặt của Nguyên Mục Châu thay đổi, Vân Tố Y cũng không vội, vẫn từ tốn kiên nhẫn giải thích: "Chuyện này do người khác nói cho ta biết, không liên quan gì đến Nguyên nhi."
"Con và Nguyên nhi giấu kín chuyện này với ta và Thẩm bá phụ, sợ chúng ta biết được sẽ buồn lòng. Ta biết hai đứa đều tốt bụng, cũng không có ý trách con. Con đừng nghĩ nhiều."
Nghe Vân Tố Y "hợp tình hợp lý" lại thấu hiểu lòng người giải thích một phen, Nguyên Mục Châu hiếm khi im lặng không nói gì, đôi mắt phượng hẹp dài nhìn không ra cảm xúc.
Lúc này, Vân Tố Y dừng một chút, lại thở dài nói: "Quân Ngọc từ nhỏ đã hơi lầm lì, thỉnh thoảng lại phạm vài lỗi nhỏ, chắc lần này nó cãi nhau với Nguyên nhi nên mới làm như vậy. Không chịu về chung với hai đứa chắc cũng vì trong lòng thấy hổ thẹn."
"Nhưng —— "
"Nhưng vết thương của Nguyên nhi không thể trì hoãn được nữa, Quân Ngọc còn ở lại bí cảnh thêm một ngày thì khả năng Nguyên nhi khôi phục lại Kim Đan sẽ càng giảm đi một phần. Vậy nên, bá mẫu muốn nhờ con đi bí cảnh lần nữa, khuyên nhủ Quân Ngọc, đưa nó về đây."
"Cứ coi như bá mẫu cầu xin con, được không?"
Khi Vân Tố Y nói ra những lời này, Nguyên Mục Châu vẫn luôn bảo trì thái độ của một tiểu bối đúng quy chuẩn, gã cụp mắt im lặng lắng nghe, nhưng ánh mắt ẩn sau hàng mi dài lại càng trở nên u ám, càng trầm trọng hơn theo những lời nói của Vân Tố Y.
Sau khi Vân Tố Y thành khẩn cầu xin xong, Nguyên Mục Châu im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng ngước mắt lên, lạnh giọng nói: "Vì vết thương của Tư Nguyên, con sẽ đi đón Quân Ngọc. Nhưng mà Vân bá mẫu, thứ cho con nói thẳng —— "
"Quân Ngọc và Nguyên nhi đều là máu mủ của ngài, sao ngài có thể thiên vị đến vậy?"
Vân Tố Y sửng sốt, nhanh chóng giải thích theo bản năng: "Mục Châu, con hiểu lầm rồi. Ta đâu có thiên vị Quân Ngọc, mu bàn tay, lòng bàn tay đều là thịt, sao ta đành lòng được."
Vẻ mặt của Nguyên Mục Châu càng thêm kỳ quái.
Nhưng cuối cùng, gã cũng chẳng giải thích gì, chỉ cụp mắt xuống, chắp tay nói: "Không có gì, là tại con l* m*ng, bá mẫu bảo trọng, con cáo từ trước."
Nguyên Mục Châu đi rồi.
Đi rất nhanh.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng rời đi của Nguyên Mục Châu, Vân Tố Y khẽ cau mày, trong lòng dần dâng lên một tia nghi hoặc.
Nhìn thái độ vừa rồi của Nguyên Mục Châu, chẳng lẽ thật sự cho rằng bà bất công với Thẩm Tư Nguyên sao?
Không thể nào?
Trong chuyện này, Thẩm Tư Nguyên hoàn toàn không làm gì sai.
Nếu Nguyên Mục Châu thực sự nghĩ như vậy, thì quá vô lý rồi.
·
Giờ phút này, ở bí cảnh.
Trong hang động, trước câu hỏi quá mức thẳng thắn của ma tu, Thẩm Quân Ngọc trầm mặc hồi lâu mới đáp: "Không có gì, chỉ là lúc nãy ta quá nôn nóng tu luyện nên bị phân tâm, bây giờ không sao rồi."
Ma tu: "Thật sao?"
Trông có vẻ không tin lắm.
Thẩm Quân Ngọc im lặng một lúc, mới dứt khoát làm như không có chuyện gì nói với ma tu một số nội dung khó hiểu trong bản công pháp.
Chủ đề này vừa mở ra, ban đầu ma tu có chút không vui, nhưng sau đó lại thấy Thẩm Quân Ngọc nói năng mạch lạc rõ ràng, giọng nói nhẹ nhàng êm ái, hắn cũng bất giác tập trung lắng nghe.
Sau đó, hai người nói qua nói lại, vậy mà thật sự bắt đầu đi sâu vào bản công pháp này.
Trò chuyện đến cuối cùng, trong đôi mắt dưới chiếc mặt nạ bạc của ma tu lóe lên vẻ tán thưởng: "Thẩm đại công tử không hổ danh là thiên tài xuất chúng, ngay cả công pháp Ma tộc của bọn ta cũng có thể thấu hiểu nhanh đến vậy."
Thẩm Quân Ngọc mỉm cười: "Được các hạ khen như vậy thật là vinh dự của ta."
Tuy biết Thẩm Quân Ngọc có phần khách khí nhưng sau khi khen ngợi như vậy, khóe môi ma tu vẫn vô thức cong lên, tiếp đó hắn như nghĩ tới điều gì, hắn cụp mắt xuống, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một hộp ngọc hình tròn, ném qua.
Thẩm Quân Ngọc giơ tay đón lấy: ?
Ma tu thản nhiên nói: "Ta thấy trên ngực ngươi có máu, thuốc mỡ này rất hiệu quả, bôi vào đi."
Thẩm Quân Ngọc:...
Nhưng trong lòng y cũng thấy nhẹ nhõm hơn một chút —— Có lẽ ma tu không nhìn thấy rõ ấn ký, chỉ nhìn thấy viền đỏ nên tưởng là máu, mới hiểu lầm như vậy.
Như thế cũng tốt, y cũng không cần phải nghĩ ra lý do để giải thích.
Mà tấm lòng này của ma tu cũng khiến y có chút cảm kích.
Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Ngọc vô thức xoa nhẹ chiếc hộp ngọc màu lam được chế tác tinh xảo trong tay, nhỏ giọng nói: "Đa tạ."
Nói xong, Thẩm Quân Ngọc cất hộp ngọc đi.
Ma tu thấy vậy, bất giác nhướng mày: "Sao thế, Thẩm đại công tử chê đồ của ta à? Hay là ngươi sợ ta hại ngươi?"
Thẩm Quân Ngọc hơi sửng sốt, sau đó y ngập ngừng nói: "Không phải vậy——"
Nhưng nói được nửa chừng, y nhìn thấy ma tu ở đối diện đang khoanh tay dựa vào vách hang, nhàn nhã nhìn y bằng đôi mắt đen kịt dưới chiếc mặt nạ bạc, lông mày còn hơi nhướng lên.
Rõ ràng là không có ý định tin bất kỳ lời giải thích nào của y.
Không hiểu sao trong lòng Thẩm Quân Ngọc lại thấy có chút buồn cười, y trầm ngâm một lát, cũng không giải thích nữa mà chỉ đổi chủ đề, thành thật nói: "Nếu đã như vậy, không biết có thể phiền các hạ xoay người đi không?"
Ma tu: ?
Nhưng rất nhanh, ma tu đã hiểu được ý của Thẩm Quân Ngọc, lúc này, hắn nhìn vào đôi mắt trong veo chân thành của Thẩm Quân Ngọc, bất giác hơi cong môi lên.
Thì ra là xấu hổ à?
Cơ mà, dù sao cũng là người thừa kế danh môn chính phái, cư xử tế nhị hơn bình thường cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ như vậy, ma tu cũng không nói gì, liếc nhìn Thẩm Quân Ngọc một cái rồi lười biếng quay đi.
Thẩm Quân Ngọc thấy ma tu quay lưng lại, ngẫm nghĩ giây lát y cũng thật sự đưa tay mở hộp ngọc ra.
Sau khi mở ra hộp ngọc, một mùi thơm thanh mát phả vào mặt, thuốc mỡ trong hộp ngọc có màu trắng đục nhàn nhạt, Thẩm Quân Ngọc dùng đầu ngón tay chấm một miếng, xoa nhẹ, quả nhiên có cảm giác mát lạnh, ẩm ướt.
Là thuốc trị thương hảo hạng.
Ma tu cũng hào phóng thật đó.
Nghĩ nghĩ, Thẩm Quân Ngọc lại ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn bóng lưng thon dài cao ngất của ma tu.
Chỉ là tư thế của hắn trông rất lười biếng, không nghiêm chỉnh như các tu sĩ bình thường, nhưng lại có phần tự nhiên phóng khoáng hơn.
Hắn quả thật nói được làm được, không hề nhìn trộm.
Thẩm Quân Ngọc bất giác mỉm cười.
Diễn kịch phải diễn cho trót, Thẩm Quân Ngọc nghĩ nghĩ rồi thật sự kéo cổ áo xuống, phát ra tiếng vải cọ xát khe khẽ.
Đúng lúc này, bên ngoài động đột nhiên vang lên một trận ồn ào——
Thẩm Quân Ngọc lập tức ngước mắt lên, mắt sáng như tia chớp.
Ma tu phản ứng nhanh hơn cả y, cũng không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh nói: "Ngươi ở lại đây bôi thuốc đi, ta ra ngoài xem."
Vừa dứt lời, ma tu hóa thành một làn sương đen cuồn cuộn rời khỏi hang động.
Từ đầu đến cuối hắn chưa từng quay đầu lại nhìn lén.
Thẩm Quân Ngọc vốn dĩ không bị thương, nên khi thấy ma tu ra ngoài một mình, y tự nhiên cũng không thể ngồi yên, suy xét một lúc, y vội vàng cất hộp ngọc đi, đứng dậy đuổi theo hắn ra ngoài.
·
Rời khỏi hang động, Thẩm Quân Ngọc đi theo tiếng ồn.
Liếc mắt một cái liền nhìn thấy ở đằng xa, ma tu đang đứng đối mặt với một bóng người màu xanh trước trận pháp nhốt các đệ tử.
Nhìn thấy bóng người cực kỳ quen thuộc này, Thẩm Quân Ngọc chợt trầm mặc trong giây lát, trên môi chậm rãi nở một nụ cười trào phúng.
Người đó chính là "bạn thân tri kỷ" của y ở kiếp trước —— Thiếu tông chủ Linh Ngọc Tông, Lâm Thù Ý.
Y đã từng cho rằng Lâm Thù Ý là người thực sự hiểu mình, nhưng sau này y mới biết được, thứ ẩn sau lớp mặt nạ tri âm tri kỷ ấy rất có thể là một mũi tên được tẩm kịch độc.
Hồi đó, sau khi Kim Đan của Thẩm Quân Ngọc bị phá hủy, hầu hết các tu sĩ cùng tuổi đều tránh xa, chỉ có mình Lâm Thù Ý trước sau như một vẫn luôn ở bên cạnh, hỏi han ân cần.
Lúc ấy Thẩm Quân Ngọc cứ tưởng Lâm Thù Ý thực sự quan tâm mình, nên đã nhiều lần đề nghị hợp tác với Lâm Thù Ý trước mặt Nguyên Mục Châu.
Cho đến một ngày, Nguyên Mục Châu mặt mày lạnh tanh đến gặp y, đập vỡ vò rượu chứa xuân dược, nói cho y biết, bản thân gã cho dù có thanh tâm quả dục cả đời cũng không cần Thẩm Quân Ngọc đưa người lên giường của gã.
Về sau, trong Kiếm Tông rộ lên tin đồn, đều nói Thẩm Quân Ngọc vì để lấy lòng Nguyên Mục Châu mà đưa bạn thân tri kỷ của mình lên giường Nguyên Mục Châu.
Đúng là biết người biết mặt không biết lòng.
Thẩm Quân Ngọc có trăm miệng cũng không giải thích được.
Sau đó, sau đó thì thế nào nhỉ?
Sau đó, những chuyện hoang đường mà Lâm Thù Ý làm cuối cùng cũng lần lượt bị vạch trần —— Không chỉ mượn cớ trèo lên giường Nguyên Mục Châu, mà còn lợi dụng uy tín của Thẩm Quân Ngọc và Nguyên Mục Châu để ra ngoài lừa gạt, hết việc này đến việc khác, tội lỗi chồng chất.
Đến đây, Thẩm Quân Ngọc cuối cùng cũng được "minh oan", thế nhưng thứ chờ đợi y chẳng phải là một lời xin lỗi nào, mà là——
"Nếu không phải y nhìn lầm người, thì làm sao có thể dẫn sói vào nhà?"
"Theo ta thấy, vật họp theo loài, có thể làm bạn với loại người đó thì cũng không phải thứ trong sạch gì."
"Ai biết y có nhận được lợi ích gì trong việc này không, chậc, đúng là lòng tham không đáy mà."
Nguyên Mục Châu cũng vậy, tuy gã không nói ra những lời đau lòng đó với Thẩm Quân Ngọc, nhưng thái độ của gã càng làm tổn thương người khác hơn.
Gã chỉ lạnh nhạt nói: "Nếu đệ thật sự quá rảnh rỗi thì nên đọc sách nhiều hơn đi, đừng qua lại với những người đó nữa."
Thẩm Quân Ngọc còn có thể nói được gì?
Y chỉ có thể đáp: "Được."
Giờ phút này, đầu sỏ năm đó không chút sợ hãi đứng trước mặt ma tu, cao giọng nói: "Ngươi bảo Quân Ngọc ra đây, ta muốn đối chất với y, ta không tin y sẽ nhập ma cùng các ngươi!"
Hắn ta nói thật quang minh lỗi lạc, đến nỗi ngay cả những đệ tử xung quanh cũng cảm thấy hắn ta chính nghĩa đến mức có hơi ngốc, nhao nhao khuyên nhủ hắn ta.
Nhưng chỉ có mình Thẩm Quân Ngọc đứng từ xa nhoáng một cái đã nhìn thấy ngay —— Ngón tay cái bên trái của Lâm Thù Ý hơi cong lên, lóe lên ánh sáng đỏ, chắc hẳn hắn ta đang giấu Viêm Long Châu của Linh Ngọc Tông trong đó.
Có lẽ hắn ta định đợi mọi người đến đông đủ, gây náo động rồi lợi dụng lúc hỗn loạn để cướp của ai đó rồi tẩu thoát.
Quả thật rất phù hợp với tính cách của hắn ta.
Tuy nhiên, kiếp này, Thẩm Quân Ngọc sẽ tuyệt đối không để cho hắn ta thành công.
Nghĩ tới đây, Thẩm Quân Ngọc bước ra: "Ta ở đây, ngươi muốn nói gì?"
Lâm Thù Ý còn đang khiêu khích ma tu thì nghe thấy giọng nói quen thuộc của Thẩm Quân Ngọc, vẻ mặt của hắn ta chợt biến, lập tức nhìn sang.
Khi nhìn thấy Thẩm Quân Ngọc, đối diện với đôi mắt trong suốt lạnh như băng vô cảm đó, không hiểu sao Lâm Thù Ý lại khẽ rùng mình trong lòng.
Hắn ta vô thức lẩm bẩm —— Người trước mặt này thật sự là Thẩm Quân Ngọc sao? Lẽ nào y thật sự đã bị ma tu đoạt xá?
·
Gió thổi ngàn dặm, mây bay ngút ngàn.
Một thân hoa phục đen huyền đang ngự kiếm bay nhanh trên trời.
Chính là Nguyên Mục Châu đã rời khỏi Kiếm Tông, một mình bay tới bí cảnh.
Vừa rồi cảm xúc của gã nhất thời dao động, mất bình tĩnh trước mặt Vân Tố Y, nhưng những lời đó quả thực là điều gã muốn nói.
Vân Tố Y thật sự đã thiên vị.
Nghĩ tới đây, Nguyên Mục Châu bất giác nhắm mắt lại, một chút ký ức mơ hồ cách đây rất lâu ùa về trong tâm trí gã.
Cách đây không biết bao nhiêu năm, gã và Thẩm Quân Ngọc vừa mới đính hôn, hai người cùng nhau đi du ngoạn.
Một ngày nọ, khi đang ngắm hoàng hôn, Thẩm Quân Ngọc mỉm cười cảm thán: "Nếu sau này ngày nào chúng ta cũng như thế này thì tuyệt biết mấy."
Nguyên Mục Châu lơ đãng đáp lại: "Bá phụ và bá mẫu nói muốn tổ chức tiệc chiêu đãi cho chúng ta ở Lưu Hương Châu, chỗ đó tốt hơn nơi này."
Qua một lúc, ngay cả Nguyên Mục Châu cũng nhận thấy tâm trạng của Thẩm Quân Ngọc không ổn, Thẩm Quân Ngọc mới chậm chạp nói: "Đệ chỉ muốn ở chung với huynh."
Lúc ấy Nguyên Mục Châu chỉ cho rằng Thẩm Quân Ngọc đang nói lời yêu thương, không nỡ rời xa gã, nên gã mỉm cười biết rồi còn hỏi: "Tại sao vậy?"
Không ngờ Thẩm Quân Ngọc lại rất bình tĩnh cụp mắt xuống, chỉ nói: "Họ thiên vị đệ đệ."
Bầu không khí lắng đọng một lúc.
Khi đó Nguyên Mục Châu đã nghĩ gì?
Gã chỉ cho rằng Thẩm Quân Ngọc nói đùa, hoặc là gã đã quen tâm cao khí ngạo rồi, nên chẳng để tâm.
Nhưng bây giờ nghĩ lại...
Mọi thứ dường như đã có manh mối từ lâu.
Sau này, Kim Đan của Thẩm Quân Ngọc bị hủy, ngay từ đầu Vân Tố Y đã không quan tâm như bây giờ, vẫn giữ phong thái của một đại năng, bày tỏ —— Chuyện cho đến bây giờ chính là số mệnh của Thẩm Quân Ngọc.
Về sau, bà ta bắt đầu thỉnh thoảng phàn nàn Thẩm Quân Ngọc hay cáu kỉnh, tỏ thái độ.
Một lần, Nguyên Mục Châu có thể bỏ qua, hai lần, Nguyên Mục Châu cũng có thể không để bụng, ba lần, Nguyên Mục Châu khó mà không cho là thật...
Nhưng bây giờ, nhìn Vân Tố Y mấy ngày nay quan tâm sâu sắc đến Thẩm Tư Nguyên, thậm chí còn ở trước mặt gã nói ra câu 'Cứ coi như bá mẫu cầu xin con'.
Ngay cả khi gã nói thiên vị, Vân Tố Y còn hiểu lầm.
Thật khó bề tưởng tượng được, đây là chuyện mà một người mẹ có thể làm với hai đứa con của mình.
Có lẽ không phải không có nguyên nhân mà Thẩm Quân Ngọc ở kiếp trước cuối cùng lại biến thành bộ dạng như bây giờ.
Nghĩ đến đây, Nguyên Mục Châu mím đôi môi mỏng thành một đường, trong lòng lặng lẽ dâng lên một tia hối hận.
Nhưng ngay lập tức, gã lại cảm thấy đau lòng thay cho Thẩm Tư Nguyên.
Bởi vì, dù cha mẹ có thiên vị đến mấy thì Thẩm Tư Nguyên cũng vô tội, gã có thể hiểu được Thẩm Quân Ngọc giận chó đánh mèo, nhưng những chuyện này đâu có liên quan gì đến Thẩm Tư Nguyên?
Gã sẽ xin lỗi Thẩm Quân Ngọc vì những hiểu lầm năm xưa, nhưng gã cũng mong lần này, Thẩm Quân Ngọc có thể gạt bỏ thành kiến với Thẩm Tư Nguyên, đừng thấy chết mà không cứu.
---
Tác giả:
Tra công sẽ hối hận từng bước từng bước một. Gã cứ tưởng mình đã nhìn thấu tất cả, nhưng sự thật chỉ mới bắt đầu.
- Văn Sóc: Kẻ nào quấy rầy bổn tôn yêu đương đều phải giết hết! Giết hết!
- Thẩm Quân Ngọc: Ngươi nổi điên cái gì vậy?