Cũng không biết qua bao lâu, Nguyên Mục Châu mới tỉnh táo lại, gã dùng một loại ánh mắt cực kỳ âm trầm, lạnh lẽo nhìn ma tu trước mặt.
Hồi lâu sau, gã gằn từng chữ nói: "Sự lo lắng của ngươi dĩ nhiên có lý, nhưng chỉ cần có ta ở đây, ta tuyệt đối sẽ không cho phép những chuyện đó xảy ra với Quân Ngọc."
Ma tu cười khinh miệt: "Nhưng lời hứa của ngươi đáng giá mấy đồng?"
Tiếng cười giễu cợt này vừa vang lên, sợi dây nhẫn nhịn nãy giờ vẫn kéo căng của Nguyên Mục Châu rốt cuộc cũng đứt phựt, gã không nhịn được nữa, đột nhiên rút kiếm ra--
Ánh kiếm như tia chớp, rực sáng bay tới, lao về phía ma tu với khí thế du long quá hải!
Trong kiếm ý chứa đựng sát khí không thể che giấu.
Ma tu mặt vô biểu tình, mái tóc đen bị kiếm khí hất tung bay loạn trong gió, nhưng hắn không hề nhúc nhích, trong con ngươi đen kịt dưới lớp mặt nạ bạc lóe lên ánh sáng.
Trong lòng bàn tay trái của hắn nắm một luồng ma khí có màu sắc vô cùng quỷ dị, hắn chầm chậm xoay cổ tay, chuẩn bị nghênh đón một kiếm chấn động này của Nguyên Mục Châu, bỗng nhiên--
Một tiếng nổ lớn vang lên, một thanh trường kiếm màu vàng kim bay vút ra khỏi vỏ xông thẳng lên trời, đột ngột chặn lại kiếm khí của Nguyên Mục Châu chém tới trước mặt ma tu.
Ánh sáng vàng tỏa ra hào quang như một bức tường cao, ngăn cách hai bên ra xa.
Giữa làn khói bụi bay mù mịt, Thẩm Quân Ngọc phất tay áo, tay cầm kiếm đứng ở đó, hai mắt lạnh lùng không chớp nhìn chằm chằm Nguyên Mục Châu ở đối diện đang bày ra vẻ mặt từ bàng hoàng cho đến không thể tin được.
"Hắn cũng chỉ nói ra sự thật, huynh liền thẹn quá hóa giận? Nguyên Mục Châu, ta không ngờ huynh lại hẹp hòi như vậy."
Nguyên Mục Châu cau chặt mày: "Quân Ngọc, ma tu xảo trá, rõ ràng hắn ta đang muốn lừa gạt mọi người, đệ đừng tin hắn."
Thẩm Quân Ngọc: "Ta không tin hắn, ta chỉ tin những gì mình nghe thấy, nhìn thấy."
Lại một sự im lặng kéo dài.
Cuối cùng, Nguyên Mục Châu nhắm mắt lại, dùng giọng điệu nhẫn nại mang theo chút nặng nề nói: "Ta biết, đệ vì ta mà có ác cảm với Tư Nguyên. Nhưng năm đó đệ có thể bất chấp tất cả cứu đệ ấy chẳng phải cũng vì hai người là huynh đệ ruột, cùng chung huyết thống sao? Cũng giống như ta năm đó nhất quyết làm như vậy cho đệ, dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không để đệ đi."
Nguyên Mục Châu nói những lời này vốn chỉ muốn cứu vãn tình hình.
Nhưng sau khi Thẩm Quân Ngọc nghe xong lời bộc bạch này của Nguyên Mục Châu, y đột nhiên thất thần, cũng không biết qua lâu, y chợt mỉm cười.
Y cụp mắt xuống, cười tự giễu nói: "Thì ra là vậy."
Hóa ra là vậy.
Hóa ra chúng ta đều giống nhau.
Hóa ra Nguyên Mục Châu không hề cao thượng như y đã tưởng trước kia, tất cả chỉ là hiểu lầm, mọi người đều chỉ là người phàm mà thôi.
Giống như năm xưa y đỡ thay mũi tên đó cho Thẩm Tư Nguyên, không phải vì để ý tới tình nghĩa huynh đệ, mà vì lúc đó, y biết, người trước mặt có thể sẽ chết nên mới hành động xúc động một lần.
Y thật sự không có hối hận sao?
Tất nhiên là có.
Vậy nên sau này y mới nhẫn nhịn, im lặng, cũng bởi vì y "chột dạ", y cảm thấy mình không hoàn toàn thật lòng muốn làm một người tốt, không xứng đáng với những gì Nguyên Mục Châu đã dành cho y, nhưng ván đã đóng thuyền, y chỉ đành chịu đựng.
Nhưng bây giờ nhìn lại, hóa ra mọi người đều thực sự giống nhau.
Nguyên Mục Châu kết khế ước đạo lữ đồng mệnh cũng là do xúc động nhất thời, vậy nên sau này y tự nhiên cũng sẽ hối hận.
Chung quy, đây mới là bản chất của con người.
Thì ra là vậy.
Buồn cười là y hiểu được quá muộn màng...
Thẩm Quân Ngọc mỉm cười.
Nếu là trước khi Nguyên Mục Châu nói ra những lời đó, y vẫn còn nghĩ Nguyên Mục Châu chỉ là một người bạn đời cũ vô tâm chứ không đến mức bạc tình bạc nghĩa.
Nhưng giờ này phút này, mọi định nghĩa ấy đều tan biến.
Người đang đứng trước mặt y, chỉ là một "người" mà thôi.
Một người chặn đường bình thường không thể bình thường hơn.
Nguyên Mục Châu không biết vì sao lời bộc bạch thật tâm của mình lại dẫn tới câu cảm thán này của Thẩm Quân Ngọc, nhưng nhìn nụ cười khác lạ của Thẩm Quân Ngọc lúc này, trong lòng gã đã mơ hồ sinh ra một chút dự cảm chẳng lành.
Mọi suy đoán của gã còn chưa kịp khẳng định, Thẩm Quân Ngọc đã đột ngột nhắm mắt lại, triệt để thu lại hết mọi cảm xúc dao động trong mắt.
Khi Thẩm Quân Ngọc mở mắt ra lần nữa, đôi mắt y trong suốt lạnh lẽo tựa băng, trống rỗng không chứa bất cứ thứ gì, giây tiếp theo y rút kiếm ra, từ xa chĩa thẳng vào Nguyên Mục Châu--
"Nguyên Mục Châu, nếu ngươi thực sự còn quan tâm đến thứ gọi là 'tình cũ' thì ngươi nên tránh ra đi."
"Nếu không thì hôm nay, một là ngươi chết hai là ta sống."
Trên Phượng Vũ Kiếm ánh sáng vàng tuôn chảy, sắc bén vô cùng, một thân bạch y của Thẩm Quân Ngọc càng rực rỡ hơn dưới ánh kim quang, hệt như một vị Đại La thần tiên, siêu phàm thoát tục.
Mà đôi mắt màu ngọc lưu ly vô tình vô dục lúc này của y cũng khiến y tăng thêm một phần thần tính.
Đối diện với đôi mắt ấy, trong lòng Nguyên Mục Châu chấn động mạnh.
Trái tim gã đau đớn không thể giải thích được.
Không hiểu sao vào lúc này, gã mới chân chính sinh ra loại cảm giác như sắp mất đi Thẩm Quân Ngọc hoàn toàn.
Nguyên Mục Châu há miệng, còn muốn giải thích gì đó, nhưng Thẩm Quân Ngọc đã không còn muốn nghe gã nói nhảm nữa, y xoay cổ tay, trường kiếm trong tay lại hóa thành một luồng kiếm cầu vồng sắc bén chém thẳng vào mặt gã!
Nguyên Mục Châu: ? !
Rốt cuộc, cũng chỉ có thể xuất kiếm.
Đến giờ phút này, sau khi nhìn thấy ánh mắt đó của Thẩm Quân Ngọc, Nguyên Mục Châu biết rõ, lần này gã xác thật không thể để Thẩm Quân Ngọc đi!
Cho dù có đả thương Thẩm Quân Ngọc, gã cũng phải đưa Thẩm Quân Ngọc về.
Còn chuyện mâu thuẫn nội bộ của Thẩm gia, khi trở về gã phải hỏi cho rõ ràng, gã tuyệt đối sẽ không để Thẩm Quân Ngọc lại chịu uất ức nữa.
Tuy nhiên, Nguyên Mục Châu nghĩ đơn giản quá rồi.
Khi ánh kiếm của Thẩm Quân Ngọc bay tới, Nguyên Mục Châu mới nhận ra, chiêu kiếm này của Thẩm Quân Ngọc cực kỳ tinh vi, hoàn toàn nhắm vào sơ hở trong công pháp của gã!
Sao có thể như thế? !
Làm sao Thẩm Quân Ngọc biết được những điều này?
Kiếm pháp bí truyền của Nguyên gia rõ ràng chưa từng tiết lộ với người ngoài, sao Thẩm Quân Ngọc có thể biết được những khuyết điểm trong kiếm pháp của gã, còn có thể hiểu cặn kẽ đến vậy?
Khoan đã... Thẩm Tư Nguyên!
Trong chớp mắt, trong đầu Nguyên Mục Châu lóe lên một suy đoán cực kỳ khó tin.
Gã sững sờ.
Cũng trong một khắc hoảng hốt đó, kiếm quang của Thẩm Quân Ngọc đã lao tới.
Nguyên Mục Châu không kịp phòng bị, trường kiếm trong tay bị đột ngột đánh rơi, người cũng bay ngược về sau!
Mãi đến khi gã lấy lại tinh thần, cố hết sức cắm kiếm xuống đất, mới miễn cưỡng ổn định được tốc độ, ngăn mình không đâm vào ngọn núi sau lưng.
Cách đó không xa có ánh sáng lóe lên trước mặt gã.
Nguyên Mục Châu sửng sốt trong giây lát mới đột ngột ngẩng phắt đầu lên.
Truyền Tống Trận đã bật sáng, Thẩm Quân Ngọc và ma tu đứng sóng vai nhau trong trận pháp.
Nguyên Mục Châu không kịp hỏi ra biết bao nhiêu nghi vấn trong lòng, gã hộc ra một ngụm máu, hét lớn: "Quân Ngọc--!"
Ánh sáng lượn vòng, trong trận pháp ầm vang từng hồi, nhưng chẳng có ai ngoảnh lại.
Khi Nguyên Mục Châu bổ nhào tới Truyền Tống Trận thì đã quá muộn.
Truyền Tống Trận năng lượng có hạn, mỗi nửa giờ chỉ có thể khởi động một lần.
Gã không kịp nữa rồi...
Nguyên Mục Châu chống kiếm, loạng choạng quỳ một gối, bất lực cụp mắt xuống, trong cổ họng lại trào ra vị tanh ngọt.
Trong bí cảnh một mảnh im lặng chết chóc, mọi người nhìn cảnh tượng trước mắt, ăn ý duy trì trầm mặc.
Mà lúc này, mọi người đều nhìn Nguyên Mục Châu với ánh mắt kỳ lạ khó tả.
Dù gì bọn họ cũng đã nghe được hết cuộc đối thoại vừa rồi giữa Nguyên Mục Châu và Thẩm Quân Ngọc.
Lúc này chẳng mấy ai đồng tình với Nguyên Mục Châu, chỉ cảm thấy-- Nếu biết trước sẽ hối hận, cớ sao lúc đó còn làm?
·
Bên ngoài bí cảnh.
Sau khi rời khỏi bí cảnh, Thẩm Quân Ngọc không nói gì, ngự kiếm phóng thẳng về hướng Đông Hải.
Y biết, đợi đến khi Nguyên Mục Châu rời khỏi bí cảnh, nhất định sẽ huy động toàn bộ lực lượng ở Trung Châu để truy tìm y.
Nếu không sớm rời khỏi đây, chắc chắn sẽ không chạy thoát được.
Cho dù Nguyên Mục Châu thật lòng hối hận, không lấy y làm liều thuốc kéo dài sinh mạng cho Thẩm Tư Nguyên, thì y cũng chẳng thèm quan tâm.
Nửa canh giờ sau.
Đột nhiên, Thẩm Quân Ngọc đang ngự kiếm gấp rút lên đường chợt nhướng mày một cái, rồi dừng lại trên không trung.
Một lát sau, y quay đầu nhìn về phía khu rừng rậm bên cạnh, ánh mắt sắc bén sáng ngời: "Ra đây đi."
Trong rừng vang lên tiếng lá cây xào xạc, nhưng không có động tĩnh gì.
Ánh mắt của Thẩm Quân Ngọc khẽ động: "Nếu không ra thì ta đi đó."
Rốt cuộc, một tia ma khí đỏ đen cũng chịu bay ra khỏi ngọn cây bên cạnh, ngưng tụ ở trước mặt Thẩm Quân Ngọc, hóa thành dáng vẻ của ma tu.
Thẩm Quân Ngọc nhìn ma tu trước mặt, y không hề tỏ ra mất kiên nhẫn mà chỉ hỏi: "Không phải trước đó chúng ta đã thỏa thuận rồi sao, rời khỏi bí cảnh sẽ đường ai nấy đi, ngươi đổi ý rồi à?
"Hay là, có thứ ngươi muốn mà chưa lấy được?"
Ma tu trầm mặc một lúc, sau đó khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: "Nhất định phải có ý đồ thì ta mới được đi theo ngươi sao?"
Thẩm Quân Ngọc: ?
"Vậy thì tại sao ngươi lại đi theo ta?"
Thẩm Quân Ngọc hơi nhíu mày, thật lòng không hiểu.
Mà lúc này ma tu nhìn vào đôi mắt trong veo ánh lên vẻ nghi hoặc thản nhiên của Thẩm Quân Ngọc, trong lòng hắn bất giác thở dài.
Sau khi trải qua cuộc đối đầu vừa rồi với Nguyên Mục Châu, rốt cuộc hắn cũng triệt để hiểu ra mình đã hiểu sai ý một vài hành động trước đó đã làm với Thẩm Quân Ngọc.
Cơ mà dù gì hắn cũng là ma, sẽ không bao giờ giấu giếm.
Vì thế lúc này hắn nở nụ cười, cũng thản nhiên nhìn lại Thẩm Quân Ngọc.
"Ta lo cho cậu, sợ cậu xảy ra chuyện."
Thẩm Quân Ngọc: ?
Trong đôi mắt trong suốt của Thẩm Quân Ngọc lóe lên một tia kinh ngạc, sau một hồi im lặng, tuy trên mặt y không có thêm chút cảm xúc dư thừa nào, nhưng ma tu lại có thể cảm nhận được-- Có lẽ mới nãy, Thẩm Quân Ngọc đã có chút xấu hổ và ngượng ngùng với hắn.
Thật sự rất thú vị, người vừa mới đối xử lạnh lùng, quyết tuyệt với Nguyên Mục Châu, vậy mà lúc này cũng biết mắc cỡ.
Thế là, sau một lúc ngập ngừng, cũng không đợi Thẩm Quân Ngọc nói thêm gì, ma tu liền cong lên khóe môi, cố làm ra vẻ thờ ơ nói: "Nếu không phải vừa rồi có cậu, ta cũng không thể rời đi dễ dàng như vậy. Coi như cậu lại cứu ta lần nữa, ta không thích nợ ân tình của ai cả."
Quả nhiên, ma tu vừa nói xong câu này, vẻ mặt của Thẩm Quân Ngọc rõ ràng thả lỏng, thoải mái hơn một chút.
Ma tu tùy mặt gửi lời, lại nói: "Ta tới đây bởi vì ta cảm thấy vị hôn phu của cậu dai như đỉa ấy, chắc hẳn sẽ còn quay lại tìm cậu vì chuyện Kim Đan. Thêm một người trợ giúp thì ít ra cũng an toàn hơn, cậu thấy thế nào?"
Thẩm Quân Ngọc trầm ngâm một lát rồi nói: "Ta nhớ cậu đã nói mình còn có việc phải làm?"
Ma tu nói không nên lời, hắn đâu có ngờ Thẩm Quân Ngọc còn nhớ chút chuyện nhỏ nhặt này.
Lông mày hắn giật mạnh một cái, đang định tìm cách chắp vá thì Thẩm Quân Ngọc ở đối diện đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Sau đó, Thẩm Quân Ngọc nhìn ma tu đang tỏ ra quẫn bách bằng một ánh mắt nhìn thấu tất cả, chậm rãi nói: "Nhưng mà đúng lúc ta cũng đang có ý định đi Ma Vực, nếu thuận đường thì không sao cả."
Ma tu: ?
Trong lòng hắn ngoài niềm vui bất ngờ ra còn có chút vi diệu -- Vốn dĩ hướng Thẩm Quân Ngọc đang đi không phải đến Ma vực, mà giống như đi Đông Hải hơn.
Này là, đổi ý vì hắn sao?
Cơ mà, lần này ma tu học khôn rồi, trong lòng hắn biết rõ nhưng không hề nhắc tới, chỉ nói: "Nếu vậy thì để ta dẫn đường cho, cậu không rành đường ở Ma Vực, dễ đi đường vòng lắm."
Thẩm Quân Ngọc: "Được."
Cứ như vậy, một luồng kiếm quang và một luồng ma khí đen đỏ cùng nhau bay vút lên trời.
Thẩm Quân Ngọc đi bên cạnh ma tu một khoảng không xa cũng không gần, gió lướt qua tóc đen hai bên tai, ánh nắng phản chiếu trong đôi mắt trong veo như mặt kính của y.
Lúc trước, Thẩm Quân Ngọc muốn đến Đông Hải vì ở Đông Hải có chợ biển, nơi có nhiều tán tu Yêu tộc, có thể mua được công pháp của Yêu tộc, đồng thời y cũng rất thích phong cảnh ở Đông Hải.
Nhưng rồi đột nhiên, ma tu xuất hiện, một lời khiến y thức tỉnh.
Nếu y đã có công pháp Ma tộc rồi thì cần gì phải bỏ gần tìm xa chứ?
Mặc dù hiện tại có vẻ như công pháp Ma tộc bị ấn ký bài xích, nhưng nếu đổi sang công pháp Yêu tộc cũng chưa chắc không gặp phải vấn đề tương tự.
Càng huống chi, y chưa bao giờ bỏ cuộc khi gặp khó khăn.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất chính là câu nói kia-- Ta lo cho cậu.
Kiếp trước, y có phụ mẫu huynh đệ, kết giao rất nhiều bạn bè, cũng từng có đạo lữ cùng chung sinh mệnh.
Nhưng mọi người đều cảm thấy y là thiên tài xuất chúng, đủ mạnh mẽ, đủ khiến người ta yên tâm, sẽ là chỗ dựa của mọi người.
Vì thế, chưa từng có ai nói với y những lời như vậy, một câu cũng không có.
Mà đời này, cuối cùng cũng có người thật lòng thật dạ nói cho y nghe.
Cho dù là ma tu, thì đã sao?
---
Tác giả:
- Văn Sóc: Cọ cọ
- Thẩm Quân Ngọc: Miệng cũng ngọt phết.
Vả mặt tiếp theo về cơ bản là giữa tra công và đệ đệ rồi, đôi tình nhân sẽ phát triển ở tuyến riêng.