Đã xong rồi sao?
Cũng không biết phải mất bao lâu, Văn Túc mới có thể bình tĩnh lại sau những cảm xúc kỳ diệu này.
Lúc này, hắn nhìn trận đồ lấp lánh ánh sáng trong lòng bàn tay, rõ ràng Thẩm Quân Ngọc đã rút tay về, nhưng xúc cảm mềm mại, nhẵn mịn vừa rồi như vẫn còn lưu luyến nơi lòng bàn tay hắn.
Văn Túc vô thức nắm lại bàn tay trống không.
Sau đó hắn ngước mắt lên, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, còn chưa biết nói gì thì đã đối diện với đôi mắt ngọc lưu ly sáng ngời.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Thẩm Quân Ngọc nói: "Lúc trước ta không biết bộ công pháp cậu đưa cho ta lại quý giá đến vậy. Nếu cậu đã nói mình không có bạn, vậy thì từ giờ trở đi, ta sẽ tự nhận mình là người bạn đầu tiên của cậu."
"Có khó khăn gì không tiện nói ra, cậu cứ việc âm thầm nói với ta bằng cách này."
"Dù sao bây giờ ta cũng chỉ có một mình, bên cạnh có một người bạn tốt ta cũng đỡ buồn hơn rất nhiều."
"Cậu thấy như vậy có được không?"
Lúc nói ra những lời này, ánh sáng trong mắt Thẩm Quân Ngọc cực kỳ trong trẻo ấm áp, ý cười nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng chân thành.
Văn Túc: ...
Nhìn vào đôi mắt ấy, hắn thực sự không biết phải trả lời thế nào.
Phần tình cảm này của Thẩm Quân Ngọc quá mức thuần khiết chân thành, đến nỗi khiến hắn cảm thấy hổ thẹn một cách kỳ lạ —— Phải biết là ban đầu hắn đi cùng Thẩm Quân Ngọc chỉ để mua vui cho hóa thân này của mình, mục đích cũng không trong sáng.
Hơn nữa, thân phận của hắn...
Một lúc lâu sau, hầu kết của Văn Túc trượt lên xuống, hắn không khỏi thì thầm: "Thật ra ta——"
Bất thình lình——
"Hai vị Văn huynh, vừa rồi tiểu Hầu bỏ đi đột ngột, thành thật xin lỗi. Không biết bây giờ hai vị có rảnh không?"
Văn Túc khẽ cau mày, phản ứng đầu tiên là từ chối.
Nhưng hắn chưa kịp nói gì thì Thẩm Quân Ngọc đã quay đầu nói: "Hầu gia khách sáo quá, có chuyện gì cứ vào rồi nói."
Văn Túc lặng thinh.
"Cót két" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra.
Bất chợt, hàng loạt tia sáng phát ra từ vàng bạc châu báu chiếu tới khiến hai người chói cả mắt.
Văn Túc cau chặt mày, nhìn chằm chằm, chỉ thấy Mạnh Tinh Diễn lại thay một bộ quần áo khác.
Lần này, cậu ta mặc một bộ hoa phục màu đỏ chót thêu họa tiết tiên hạc dệt gấm tơ tằm, đầu đội phát quan tím vàng, thắt lưng bạch ngọc, trên người treo đầy chuỗi ngọc tua rua, ngọc bội châu báu.
Trong vẻ tuấn mỹ phóng khoáng có một chút phô trương.
Thẩm Quân Ngọc: .
Văn Túc: ?
Khoảnh khắc tiếp theo, tiểu Hầu gia phô trương Mạnh Tinh Diễn mặt mày rạng rỡ, cười tươi như hoa đi tới chỗ Thẩm Quân Ngọc, hết sức thân thiết vòng tay qua vai Thẩm Quân Ngọc, nói một cách trìu mến: "Vừa rồi tiểu Hầu thật là thất lễ, mong Văn huynh đừng trách người ta, tiểu Hầu đã —— "
Lời còn chưa dứt, bàn tay đặt trên vai Thẩm Quân Ngọc của Mạnh Tinh Diễn đã bị người ta im hơi lặng tiếng kéo xuống.
Cùng lúc đó, Văn Túc mặt mày vô cảm đứng chắn trước mặt Thẩm Quân Ngọc, lạnh nhạt nói: "Tiểu Hầu gia, đệ đệ của ta không thích choàng vai bá cổ với người khác, đắc tội rồi."
Trong phòng, một mảnh im lặng chết chóc.
Cuối cùng, vẫn là Thẩm Quân Ngọc đưa tay ra ấn nhẹ vào mu bàn tay Văn Túc, thấp giọng nhắc nhở: "Huynh trưởng?"
Xúc cảm mềm mại, tinh tế truyền đến, không biết thế nào mà có thể tức khắc làm dịu đi ngọn lửa vô danh đang dâng trào trong lòng Văn Túc.
Im lặng một lúc, Văn Túc không nói một lời rút lại bàn tay đang ngăn cản Mạnh Tình Diễn, nhạt giọng nói: "Đắc tội rồi."
Lời xin lỗi khinh thường cho có lệ như vậy khiến lông mày của Mạnh Tinh Diễn giật mạnh.
Nhưng rất nhanh, Mạnh Tinh Diễn nghĩ tới mục đích mình đến đây lần này, cậu ta đành phải tạm thời nhịn xuống, thản nhiên cười cười chắp tay nói: "Thì ra là vậy, xem ra là tiểu Hầu mạo phạm rồi, đắc tội chỗ nào chứ, còn phải xin Văn huynh chớ trách nữa là."
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi.
Văn Túc: "Không có gì."
Khóe miệng Mạnh Tinh Diễn giật giật.
Thẩm Quân Ngọc thấy vậy, sợ hai người lại xảy ra xích mích, y dời ánh mắt, chủ động lên tiếng hỏi: "Hầu gia tới đây có chuyện gì sao?"
Mạnh Tinh Diễn nghe hỏi chợt tỉnh táo lại, cậu ta lập tức lấy ra một chiếc hộp bằng ngọc đen tuyệt đẹp, đưa qua.
"Giải thưởng của cuộc thi đấu trước đó mãi chưa có dịp trao cho Văn huynh, ta sợ người hầu bất cẩn nên tự mình mang đến. Văn huynh vui lòng nhận cho."
Thẩm Quân Ngọc có hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy hộp ngọc đen đó— Không ngờ Mạnh Tinh Diễn chịu chi như vậy?
Có điều, trước giờ y vẫn luôn nhạy bén, nhìn ánh mắt có chút mong đợi và cung kính của Mạnh Tinh Diễn lúc này, rồi liên tưởng đến thái độ trái ngược trước đó của Mạnh Tinh Diễn, trong đầu y suy nghĩ nhanh như chớp, lập tức đoán ra được mọi chuyện.
Nghĩ thông rồi, Thẩm Quân Ngọc vẫn bình tĩnh nói: "Đã như vậy, Văn mỗ cung kính không bằng tuân mệnh."
Thẩm Quân Ngọc nói xong liền đưa tay cầm lấy hộp ngọc đen.
Mạnh Tinh Diễn thấy Thẩm Quân Ngọc nhận quà, liền thuận nước đẩy thuyền: "Văn huynh cứ mở ra xem đi, xem món binh khí này có thuận tay không."
Thẩm Quân Ngọc vốn định đợi Mạnh Tinh Diễn rời đi mới cùng Văn Túc mở hộp, nhưng Mạnh Tinh đã thúc giục như vậy y cũng không tiện từ chối.
Sau đó y nghe lời mở hộp ngọc đen ra.
Hộp vừa được mở ra, một luồng ánh sáng xanh bạc uốn lượn như nước chảy từ trong hộp tuôn ra, giống như cầu vồng bằng bạc vụn, sương tuyết sáng ngời.
Khi ánh sáng lui đi, không ngờ thứ nằm lặng lẽ trong hộp lại là một cây đao dài vô cùng đẹp đẽ.
Vỏ được làm bằng da cá mập, chuôi đao làm bằng gỗ phù tang, lưỡi đao phát ra ánh sáng xanh bạc huyền bí, được khắc những dòng chữ vô cùng phức tạp và mượt mà.
Thẩm Quân Ngọc không khỏi khen ngợi: "Đao tốt."
Sau đó, Thẩm Quân Ngọc đưa tay lấy ra trường đao, tùy ý vung một cái —— Ống tay áo trắng tinh phiêu bồng, ánh đao sáng loáng.
Luồng sáng xanh bạc phản chiếu bạch y bồng bềnh ánh thẳng vào mắt Mạnh Tinh Diễn đang đứng sang một bên, khiến cậu ta nhìn đến ngây ngẩn.
Trong đầu Mạnh Tinh Diễn không hiểu sao sinh ra suy nghĩ nhẹ nhõm —— Phong thái này, cho dù dung mạo bình thường thì cũng đáng để cậu ta ra tay.
Đồng thời, suy nghĩ thật tiếc khi cho đi thanh đao này cũng bị dập tắt.
Bảo đao nên sánh với mỹ nhân mà!
Bên cạnh, một đôi mắt đen sâu thẳm tựa biển cả cũng lặng lẽ dừng lại trên bạch y, đuổi theo như bóng với hình.
Nhưng đúng lúc này, Thẩm Quân Ngọc cúi đầu tỉ mỉ nhìn trường đao trong tay một lúc, đột nhiên lắc đầu nói: "Đáng tiếc, ta đã quen dùng kiếm, không thể sử dụng đao."
Một giây sau, Thẩm Quân Ngọc khẽ mỉm cười, ngẩng đầu lên nói với nói Văn Túc ở bên cạnh: "Ta nhớ huynh trưởng dùng đao rất giỏi, hay là huynh cầm lấy đi?"
Văn Túc hồi thần lại, hơi kinh ngạc.
Nhưng chốc lát sau, hắn liền nhớ ra khi hắn hợp tác với Thẩm Quân Ngọc ở trong bí cảnh, quả thật hắn đã dùng đao mấy lần, không ngờ chuyện này Thẩm Quân Ngọc cũng ghi nhớ?
Trong lúc nhất thời, lòng Văn Túc trở nên ấm áp, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Cho ta thật sao?"
Thẩm Quân Ngọc nghe vậy liền nhìn về phía Mạnh Tinh Diễn đang mơ màng đứng ở một bên, thản nhiên nói: "Tiểu Hầu Gia, ta có thể tặng Ma Hồn Binh này cho người khác được không?"
Mạnh Tinh Diễn: ......
Thẩm Quân Ngọc hỏi như vậy, cho dù trong lòng Mạnh Tinh Diễn tâm không cam tình không nguyện, thì lúc này cũng chỉ có thể giả vờ rộng lượng, cười nói: "Nếu nó đã thuộc về Văn huynh, đương nhiên do Văn huynh toàn quyền quyết định."
Trong lòng cậu ta không khỏi dấy lên cảm giác ghen tỵ —— Có phải Thẩm Quân Ngọc đã quá hào phóng với người y quan tâm rồi không?
Thẩm Quân Ngọc thoải mái nói: "Vậy thì đa tạ tiểu Hầu gia."
Mạnh Tinh Diễn trong lòng ha hả hai tiếng, ngoài miệng thì nói không có gì.
Vừa nói, Thẩm Quân Ngọc vừa đưa hộp ngọc đen cho Văn Túc.
Văn Túc vui vẻ nhận lấy.
Ở một bên, Mạnh Tĩnh Diễn lẳng lặng nhìn cảnh tượng đưa đẩy ấm áp giữa hai người, ánh mắt lướt qua khuôn mặt bình thường có thể coi là điển trai của Văn Túc, trong lòng bất giác sinh ra một loại cảm giác đố kị lẫn bất mãn.
Ngay cả thể loại tầm thường như Văn Túc còn được, tại sao cậu ta lại không được?
Vì thuật bói toán của Thẩm Quân Ngọc, vì tương lai của nhà họ Mạnh, cậu sẽ chiến đấu hết mình.
Nghĩ rồi nghĩ, Mạnh Tinh Diễn đảo tròng mắt, thừa dịp nhìn sang Thẩm Quân Ngọc cười nói: "Văn huynh, tối nay trên sông có bắn pháo hoa, vừa hay ta có một thuyền lâu có tầm nhìn tuyệt vời. Nếu hai vị nể mặt, thì cứ để ta đón gió tẩy trần cho hai vị."
Nếu là bình thường, có lẽ Thẩm Quân Ngọc sẽ từ chối.
Nhưng lúc này, y đã nhận đồ của Mạnh Tinh Diễn, không tiện từ chối nữa.
Trầm ngâm một lát, y nói: "Được, vậy thì lát nữa gặp lại."
Hai mắt Mạnh Tinh Diễn sáng lên: "Được, ta bày tiệc rượu chờ hai vị."
Nhất thời, trong phòng chỉ còn lại Thẩm Quân Ngọc và Văn Túc.
Bấy giờ Văn Túc mới cất hộp ngọc đi, nhìn Thẩm Quân Ngọc, nhịn một lúc vẫn không nhịn được, làm như không có chuyện gì, hỏi: "Sao lúc nãy cậu lại cố tình làm Mạnh Tinh Diễn mất mặt? Bộ không sợ gã nổi giận à?"
Thẩm Quân Ngọc lắc đầu: "Ý đồ của gã không thuần khiết, ta chỉ muốn cho gã biết khó mà lui thôi. Bây giờ xem ra, da mặt của gã còn dày hơn ta tưởng."
Văn Túc: ?
Trong phút chốc, đầu óc hắn lóe lên như tia chớp, hắn mím môi mỏng, hồi lâu sau mới ngập ngừng hỏi: "Cậu biết tâm tư của gã không thuần khiết?"
Thẩm Quân Ngọc nhìn Văn Túc, vẻ mặt lấy làm lạ: "Trước khi ta đính hôn với Nguyên Mục Châu, người theo đuổi ta xếp hàng dài nối đuôi nhau, tâm tư gì cũng có."
"Mạnh Tinh Diễn là kẻ có diễn xuất tệ nhất, dã tâm cũng nặng nhất, ta chỉ cần liếc một cái là nhận ra ngay."
Khi Thẩm Quân Ngọc nhắc tới ba chữ "Nguyên Mục Châu", lông mày Văn Túc bất giác giật giật, nhưng khi thấy giọng điệu Thẩm Quân Ngọc bình tĩnh, vẻ mặt không thay đổi, hắn cũng nhẹ nhõm trong lòng.
Nhưng sau đó, hắn lại xoắn xuýt một cách kỳ lạ —— Thẩm Quân Ngọc tỉnh táo như vậy, vốn là chuyện tốt, nhưng y cũng quá tỉnh táo rồi.
Vậy nên vừa rồi Thẩm Quân Ngọc tặng Ma Hồn Binh cho hắn cũng chỉ là diễn kịch thôi sao?
Thẩm Quân Ngọc ở bên cạnh thấy Văn Túc thất thần, không khỏi hỏi: "Cậu sao vậy?"
Văn Túc chợt tỉnh lại: "Ta——"
Một lúc lâu sau, hắn đột ngột chuyển chủ đề: "Ta đang nghĩ đến cây đao mới được nhận."
Thẩm Quân Ngọc giật mình, thật sự không ngờ Văn Túc lại nghĩ đến chuyện này.
Nhưng sau đó y lại gật đầu, khen ngợi một cách nghiêm túc: "Cây đao đó thật sự rất đẹp, ta nhìn thấy cũng rất thích. Nếu không phải ta không thích hợp dùng đao, hơn nữa cũng đã có linh kiếm bản mạng của mình, ta cũng thật sự không nỡ cho cậu."
Văn Túc nghe Thẩm Quân Ngọc nói vậy, lông mày đang nhíu lại vô thức giãn ra, trong đôi mắt đen láy lặng lẽ hiện lên ý cười dịu dàng, hắn hỏi: "Cậu cũng thích cây đao này thật à?"
Thẩm Quân Ngọc nhìn ý cười khó hiểu trên mặt Văn Túc, trong lòng lấy làm lạ: "Tất nhiên, ta gạt cậu làm chi?"
Văn Túc ngẩn ngơ, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Thẩm Quân Ngọc nhìn bộ dáng này của Văn Túc, trong lòng khẽ động: "Chẳng lẽ cậu còn sợ ta giành của cậu?"
Văn Túc: ......
Tuy nhiên, suy đoán này của Thẩm Quân Ngọc cũng có lý —— Văn Túc bây giờ cũng chỉ là Kim Đan, tài nguyên ở Ma Vực không phong phú bằng Trung Châu, trước kia vì một cây Xích Viêm Tiễn mà Văn Túc đã liều cả mạng, chứng tỏ hắn chưa từng thấy món đồ tốt nào.
Nhưng Thẩm Quân Ngọc nào hay biết, Văn Túc còn có một thân phận khác, công dụng thực sự của Xích Viêm Tiễn còn cao siêu hơn trong tưởng tượng của y rất nhiều.
Im lặng một lát, Văn Túc mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.
Lúc này hắn liếc nhìn vẻ mặt vi diệu của Thẩm Quân Ngọc, trầm mặc một lát, khóe môi hắn hơi nhếch lên, dứt khoát thuận theo lời Thẩm Quân Ngọc nói: "Ta thật sự rất thích cây đao này. Nếu cậu đã không giành với ta, ta sẽ giữ nó thật kỹ."
Thẩm Quân Ngọc sửng sốt một chút, không mấy để tâm lắc đầu: "Yên tâm đi, cậu thích thì cứ giữ lấy, ta tuyệt đối sẽ không giành với cậu đâu."
Văn Túc nói: "Ừm."
Trong mắt hắn tựa như có một tia lửa hắc ám lóe lên, bốc hơi nóng.