Thẩm Quân Ngọc nghe vậy lắc đầu: "Linh trận này rất phức tạp, chưa kể còn phải căn cứ theo cơ bắp và kinh mạch của tiểu Hầu gia mà điều chỉnh kịp thời, vẫn nên để ta làm đi."
Mạnh Tinh Diễn nghe thấy cũng nhanh nhảu nói: "Việc này cần sự tỉ mỉ kỹ càng, không đùa được đâu, cứ để Văn Ngọc huynh tự mình làm đi."
Văn Túc không nói nữa, nhưng lúc này, rõ ràng khí áp trên người hắn đã nặng nề thêm mấy phần.
Thẩm Quân Ngọc đang thử bút cũng rất nhạy bén, thấy khí tràng của Văn Túc không ổn, suy xét một chút, y chợt nói: "Huynh trưởng, huynh đến bên cạnh ta đi."
Văn Túc trong lòng khẽ động: "Sao vậy?"
Miệng thì hỏi nhưng chân của hắn đã tự động bước tới.
Thẩm Quân Ngọc thấy Văn Túc đến gần, liền bảo Văn Túc đứng cạnh mình rồi nói: "Linh trận do chính ta nghiên cứu chế tạo rất phức tạp, cảnh giới của tiểu Hầu gia lại cao hơn ta một bậc, lúc vẽ không được phân tâm."
"Nếu lát nữa ta không đủ sức thì huynh nhớ truyền cho ta ít ma khí hoặc cho ta ăn một vài thiên tài địa bảo, được không?"
Văn Túc nghe xong, liền biết tại sao lúc trước Thẩm Quân Ngọc chưa từng nhắc tới chuyện vẽ linh trận trước mặt Mạnh Tinh Diễn.
Liều mạng như vậy chỉ để được lọt vào mắt xanh của Cửu U Ma Quân thôi sao?
Văn Túc nghĩ rồi nghĩ, ánh sáng trong đáy mắt càng thêm u ám lạnh lẽo, vô thức ngưng tụ ra mấy phần rét lạnh.
Nhưng Thẩm Quân Ngọc vẫn chỉ nhìn hắn một cách điềm tĩnh, bình thản bằng đôi mắt trong veo óng ánh ấy, nhìn đến nỗi hắn chẳng thể phát cáu một chút nào.
Mà bây giờ, mũi tên đã lên dây không thể không bắn.
Cuối cùng, Văn Túc đành phải thỏa hiệp.
"Không được gắng gượng."
Hắn bước tới đứng bên cạnh Thẩm Quân Ngọc, nhỏ giọng nói.
Thẩm Quân Ngọc: "Yên tâm, những điều huynh trưởng dặn dò, ta đều ghi nhớ trong lòng."
Mặc dù biết rõ Thẩm Quân Ngọc ngoài mặt thì hào sảng cởi mở, trong miệng lại toàn những lời nói dối mỹ miều, nhưng giờ đây khi Văn Túc nghe được mấy lời này, trái tim hắn vẫn bất giác mềm mại đi mấy phần.
Hắn cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh Thẩm Quân Ngọc, quan sát Thẩm Quân Ngọc thao tác như thế nào.
Trước tiên, Thẩm Quân Ngọc cầm lên chiếc chén lớn đựng đầy linh dịch đặt trên bàn, sau đó bảo Mạnh Tinh Diễn đi đến trước mặt mình.
Vừa rồi Mạnh Tinh Diễn cũng đứng ở bên cạnh nghe Thẩm Quân Ngọc nói chuyện, lúc này ánh mắt cậu ta lóe lên, trong lòng có chút xấu hổ ——
Người không vì mình trời tru đất diệt, quan hệ giữa cậu ta và Thẩm Quân Ngọc quả thật chưa tới mức vào sinh ra tử, không cần phải hao tâm tổn trí vì cậu ta như vậy.
Huống chi chuyện này cũng đích thực tại vì cậu ta quá yếu, không thể trách Thẩm Quân Ngọc không muốn giúp đỡ.
Nghĩ thông suốt rồi, Mạnh Tinh Diễn cảm thấy trước đó mình chỉ trích Thẩm Quân Ngọc có hơi quá đáng, nhưng lại không biết phải nói sao, chỉ có thể nói: "Lần này, đã làm phiền Văn huynh rồi."
Thẩm Quân Ngọc giơ tay lên, nhẹ nhàng ra dấu đừng nói chuyện.
Mạnh Tinh Diễn sửng sốt, vội vàng im miệng.
Bấy giờ, Thẩm Quân Ngọc cầm bút đứng bên cạnh Mạnh Tinh Diễn, lặng lẽ đi vòng quanh Mạnh Tinh Diễn ba vòng, từ trên xuống dưới, nghiên cứu kỹ càng từng tấc xương và kinh mạch của Mạnh Tinh Diễn.
Trong lúc đó, y còn thỉnh thoảng đưa tay ra chạm vào da thịt, khớp xương của Mạnh Tinh Diễn.
Điều này khiến Mạnh Tinh Diễn liên tục ngứa ngáy, có chút buồn cười nhưng lại chỉ có thể nín nhịn.
Văn Túc ở một bên cau chặt mày, sắc mặt khó coi, nhưng cũng không nói gì.
Cuối cùng, Thẩm Quân Ngọc cầm bút vẽ nét đầu tiên lên ngực và tim của Mạnh Tinh Diễn.
Nét bút đầu tiên vừa hạ xuống, Mạnh Tinh Diễn liền biết ngay Thẩm Quân Ngọc xác thực có năng lực——
Bởi vì khi nét vẽ này dần dần được phác họa, Mạnh Tinh Diễn có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình đang hấp thụ linh khí của trời đất với tốc độ càng lúc càng nhanh, trái tim cũng đập đều đặn và mạnh mẽ hơn!
Đây là Thanh Long Tụ Khí Trận.
Nhưng lúc này trong lòng Mạnh Tinh Diễn lại bất giác nảy sinh nghi hoặc, cậu ta cũng có hiểu biết về linh trận, vậy tại sao Thẩm Quân Ngọc lại vẽ cho mình tụ khí trận mà không phải một sát trận công kích hay huyền trận phòng ngự?
Tụ khí trận dù mạnh đến đâu cũng chỉ là một thứ dệt hoa trên gấm, không thể trực tiếp đề cao năng lực của cậu ta lên đáng kể.
Nhưng nhìn dáng vẻ tập trung của Thẩm Quân Ngọc lúc này, Mạnh Tinh Diễn cũng không dám tùy tiện hỏi —— Dù gì trước đó hai người cũng đã trao đổi, cậu ta biết mình không tinh thông linh trận bằng Thẩm Quân Ngọc, biết đâu Thẩm Quân Ngọc có suy nghĩ riêng của mình?
Nghĩ đến đây, Mạnh Tinh Diễn không khỏi lặng thinh nhìn những đường nét tụ khí trận do Thẩm Quân Ngọc vẽ ra, hy vọng có thể nhìn ra được gì trong đó.
Nhìn rồi lại nhìn, cậu ta nhìn đến nhập tâm, cảm thấy nét vẽ của Thẩm Quân Ngọc thật sự rất tinh diệu và hết sức điêu luyện, giữa chừng còn có những chỉnh sửa chi tiết, tựa như y đã vẽ tụ khí trận này vô số lần.
Quả nhiên là đại năng đoạt xá mà!
Nếu không thì với tuổi tác của Thẩm Quân Ngọc, làm sao có được nhiều cơ hội tu luyện, thậm chí là sửa đổi như vậy?
Mạnh Tinh Diễn càng thêm bái phục trong lòng.
Một canh giờ trôi qua, cuối cùng Thẩm Quân Ngọc cũng ngừng bút, lúc này trên trán của y đã lấm tấm mồ hôi, nhưng sắc mặt vẫn như thường.
Văn Túc im lặng đưa tay ra đỡ lấy vai y, âm thầm truyền ma khí cho y.
Lúc này, Thẩm Quân Ngọc đặt bút xuống trước, nói với Mạnh Tinh Diễn: "Tiểu Hầu gia, ngài thử trước đi. Tụ khí trận này có thể giúp ngài hấp thu linh khí trời đất nhanh hơn mấy lần."
Mạnh Tinh Diễn đã định thần lại, cậu ta "Ồ" một tiếng, rồi giơ tay lên vận công.
Một lúc sau, cậu ta nhìn ma khí ngưng tụ trong lòng bàn tay, kinh ngạc nói: "Nhiều gấp ba lần! Hiệu quả tốt quá."
Thẩm Quân Ngọc gật đầu: "Hiệu quả không tệ, tiểu Hầu gia đứng vững, chúng ta tiếp tục."
Mạnh Tinh Diễn sửng sốt, sau đó tỏ ra kinh ngạc vui mừng: "Huynh muốn dùng cách vẽ chồng lên trận pháp?"
Thẩm Quân Ngọc nhíu mày: "Ngài đứng yên đi, chúng ta không có nhiều thời gian."
Mạnh Tinh Diễn nghe vậy, vội vàng kìm chế vui sướng trong lòng, nhanh chóng đứng yên bất động.
Thẩm Quân Ngọc lần thứ hai cầm bút lên, bắt đầu vẽ lại.
Độ khó của lần vẽ thứ hai lớn hơn lần đầu rất nhiều.
Cách vẽ chồng trận pháp cho phép hai trận pháp xếp chồng lên nhau và tương tác với nhau, hai trận pháp hợp nhất thành một, tăng gấp đôi uy lực và tăng cả độ khó để phá hủy chúng.
Lần này, Thẩm Quân Ngọc vẽ Huyền Vũ Linh Trận cho Mạnh Tinh Diễn, là loại linh trận phòng ngự kiên cố nhất—— Thiên hạ còn gọi đùa nó là Trận Mai Rùa, có thể thấy nó có hiệu quả phòng ngự siêu việt.
Mạnh Tinh Diễn cũng biết Huyền Vũ Linh Trận, lúc này cũng đoán được đại khái mạch suy nghĩ của Thẩm Quân Ngọc, trong lòng có chút hớn hở.
Có Tụ Khí Linh Trận liên tục cung cấp linh lực trời đất, Huyền Vũ Linh Trận sẽ càng khó bị phá hủy, đồng thời với sự duy trì gia tăng của linh lực, cậu ta sẽ tiêu hao sức lực ít hơn trong khi chiến đấu.
Chỉ cần trong giai đoạn đầu né tránh tốt thì không phải lo không thể làm Tần Hoài Khuyết chết vì kiệt sức.
Tuyệt vời!
Mạnh Tinh Diễn phấn khích không thôi, tưởng tượng ngày mai mình sẽ dắt Tần Hoài Khuyết đi dạo như dắt một con chó, cậu ta âm thầm sung sướng trong lòng.
Thẩm Quân Ngọc ho nhẹ một tiếng: "Tiểu Hầu gia, đứng yên."
Mạnh Tinh Diễn hoàn hồn lại, mặt mày đỏ lên, nhanh chóng ngừng cử động.
Thẩm Quân Ngọc lại nói: "Huynh trưởng."
Văn Túc ở bên cạnh hiểu ý, lấy ra một quả linh quả đưa đến bên miệng Thẩm Quân Ngọc, Thẩm Quân Ngọc hé miệng ngậm lấy, để linh quả từ từ hóa thành dịch linh ở trong miệng bồi bổ cơ thể, còn mình thì tiếp tục vẽ linh trận.
Đột nhiên, một xúc cảm nhẹ nhàng và mềm mại chạm vào môi Thẩm Quân Ngọc.
Thẩm Quân Ngọc hơi giật mình.
Ngay sau đó y liền nghe thấy Văn Túc nhỏ giọng nói: "Đệ cứ vẽ đi."
Thẩm Quân Ngọc lặng im, nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi tiếp tục vẽ.
Lúc này, Văn Túc dùng khăn tay lau đi vết nước linh quả dính trên môi Thẩm Quân Ngọc, sau đó đổi một chiếc khăn tay mới, lau mồ hôi trên trán và bên sườn mặt của Thẩm Quân Ngọc.
Tuy mặt mũi của Thẩm Quân Ngọc đã dịch dung, nhưng làn da thì không thể thay đổi, khi Văn Túc đến gần, hắn có thể nhìn thấy rõ bên thái dương trắng mịn như ngọc của Thẩm Quân Ngọc ánh lên những đường mạch máu xanh nhạt rất nhỏ dưới ánh đèn, cùng với gò má và đuôi mắt phiếm hồng.
Lông mi dài của Thẩm Quân Ngọc đen nhánh nhưng không cong vút, chúng vứ vậy mà nhẹ nhàng buông xuống, đổ bóng lờ mờ, mang lại vẻ xinh đẹp tươi tắn.
Văn Túc nhìn đến nhập tâm.
Nhưng hắn cũng không bỏ sót bất kỳ biểu cảm tinh tế nào trên mặt Thẩm Quân Ngọc, khi hơi thở của Thẩm Quân Ngọc bắt đầu trở nên nặng nề, hắn sẽ kịp thời lấy ra linh quả.
Khi Thẩm Quân Ngọc cau mày, hắn sẽ lau mồ hôi cho Thẩm Quân Ngọc.
Động tác tay rất lưu loát nhưng cũng rất đỗi dịu dàng, không hề ảnh hưởng đến nét vẽ của Thẩm Quân Ngọc, thậm chí có thể nói là phối hợp một cách hết sức hoàn hảo.
Cuối cùng, linh trận thứ hai cũng đã vẽ xong.
Thẩm Quân Ngọc hít một hơi thật sâu, xoa nhẹ thái dương có hơi đau nhức.
Văn Túc đưa tay ra đỡ lấy vai y đúng lúc, muốn y đi nghỉ ngơi.
Nhưng Thẩm Quân Ngọc lại lắc đầu: "Vẫn chưa xong."
Mạnh Tinh Diễn đã sướng ngất ngây đang định đi thử nghiệm uy lực của hai linh trận này: ? !
Văn Túc lại cau mày.
Mạnh Tinh Diễn quay lại nhìn Thẩm Quân Ngọc sắc mặt đã hơi tái nhợt, do dự nói: "Như vậy là đủ rồi nhỉ, ta nghĩ, chỉ cần hòa là được rồi."
Thẩm Quân Ngọc nhíu mày: "Ngài biết đại năng Luyện Hư lợi hại cỡ nào sao? Đứng yên."
Mạnh Tinh Diễn: "...Ò."
Dù gì người được lợi cũng là cậu ta nên cậu ta cũng không chê nhiều.
Ngược lại thì Văn Túc lúc này đã cau chặt mày, ánh mắt hắn chuyển động, định thuyết phục Thẩm Quân Ngọc, nhưng Thẩm Quân Ngọc đã ngước mắt lên nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Khoảnh khắc bắt gặp đôi mắt hơi mệt mỏi nhưng vô cùng sáng tỏ và cố chấp ấy, Văn Túc đã hiểu ra tất cả.
Hắn mím chặt môi mỏng, không nói nữa.
Linh trận thứ ba, Bạch Hổ Sát Trận, bắt đầu.
Lần này lại càng phức tạp hơn, bởi vì Thẩm Quân Ngọc lại thay đổi ý tưởng vẽ, y không sử dụng cách vẽ chồng lên nữa mà sử dụng cách vẽ chèn vào.
Mặc dù phương pháp vẽ chồng có thể gia tăng uy lực trận pháp, nhưng hiệu quả tốt nhất là khi hai trận pháp xếp chồng lên nhau, nếu nhiều hơn, ảnh hưởng bài xích giữa các linh trận sẽ tăng lên và khiến uy lực trận pháp giảm xuống.
Phương pháp vẽ chèn sẽ bù đắp cho vấn đề này của trận pháp xếp chồng, nhưng lại có yêu cầu cực kỳ cao đối với thuật số sư vẽ linh trận.
Bởi vì phương pháp vẽ chèn cần sử dụng ngũ hành tương sinh để chèn vào, hơn nữa không phải chồng lên linh trận nguyên bản mà là chèn vào bên trong, lúc vẽ, sai một ly đi ngàn dặm.
Nhưng ưu điểm là phương pháp vẽ chèn cho phép linh trận thứ ba phát huy hết sức mạnh của nó.
Chính vì độ khó cực cao nên lần này nét vẽ của Thẩm Quân Ngọc hiển nhiên không được mượt mà như hai lần trước, thỉnh thoảng y phải dừng lại để xem lại chi tiết trận đồ trước đó rồi vẽ tiếp.
Có mấy lần, y nhìn đến hoa cả mắt, đành phải nhắm mắt lại một lúc rồi mới tiếp tục.
Bất chợt, một bàn tay hơi lạnh xương khớp rõ ràng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay không cầm bút của Thẩm Quân Ngọc.
Cùng lúc đó, một luồng ma khí nồng hậu chảy vào cơ thể Thẩm Quân Ngọc qua trận đồ trong lòng bàn tay của hai người.
Nhoáng một cái, tinh thần của Thẩm Quân Ngọc phấn chấn lên rất nhiều.
Thẩm Quân Ngọc tỉnh táo lại, không khỏi lặng im liếc nhìn Văn Túc.
Văn Túc không nói gì, chỉ lắc đầu, ra hiệu về phía Mạnh Tinh Diễn.
Thẩm Quân Ngọc hiểu ý, y khẽ mỉm cười, cầm bút tiếp tục vẽ.
Cuối cùng, vào lúc giờ Mẹo khi trời sắp sáng, Thẩm Quân Ngọc tay hơi run rẩy, đặt xuống nét bút cuối cùng.
Khoảnh khắc đó, cơ thể Mạnh Tinh Diễn tỏa sáng rực rỡ, linh khí của ba loại linh trận Kim Thủy Mộc hoàn toàn dung hợp với nhau, giây phút này những đừng nét của linh trận như sống dậy, chúng chuyển động không ngừng, ngưng tụ thành bóng hình của Thanh Long, Huyền Vũ và Bạch Hổ, phi nhanh trên người Mạnh Tinh Diễn.
Mạnh Tinh Diễn nhìn những biến hóa trên cơ thể mình, chỉ cảm thấy lồng ngực khí huyết sôi trào, nhịn không được huýt sáo một tiếng, bắt đầu thi triển quyền cước ở trong phòng ——
Nhìn khí thế sinh long hoạt hổ, quyền cước b*n r* linh quang tứ phía của Mạnh Tinh Diễn, Thẩm Quân Ngọc biết mình đã thành công, trong lòng nhẹ nhõm hẳn.
Nhưng vừa mới thả lỏng, một mùi máu tanh nồng nặc đột nhiên xông thẳng lên cổ họng Thẩm Quân Ngọc, đồng thời y cũng bị choáng váng đầu óc.
Thẩm Quân Ngọc vội vàng chống tay lên chiếc bàn bên cạnh đỡ lấy thân thể lung lay sắp ngã của mình.
Biết bị vậy là do mình đã tiêu hao quá nhiều sức lực, bấy giờ Thẩm Quân Ngọc mới hòa hoãn lại, vẫn cố nuốt xuống máu trào ra từ cổ họng, chăm chú nhìn ba linh trận trên người Mạnh Tinh Diễn.
Vừa định mở miệng hỏi Mạnh Tinh Diễn còn thấy chỗ nào không ổn không.
Thì bỗng nhiên, cơ thể y nhẹ bẫng, rơi vào trong lồng ngực hơi mát lạnh nhưng vô cùng rộng rãi và an toàn.
Trong xoang mũi Thẩm Quân Ngọc tràn ngập hơi lạnh như tuyết tỏa ra từ người Văn Túc, y hơi ngỡ ngàng, nhưng lại cảm thấy an tâm không thể giải thích được.
Văn Túc bế y lên, không nói một lời đi đến chiếc giường mềm mại bên cạnh, nhẹ nhàng đặt y xuống rồi nói: "Đệ nghỉ ngơi một lát đi, đến khi trời sáng ta sẽ gọi đệ dậy."
Thẩm Quân Ngọc nghe vậy, thấp giọng ho khan hai tiếng, nhưng vẫn chống đỡ cơ thể ngồi dậy nói: "Không sao đâu, chỉ là nhất thời đuối sức mà thôi."
Văn Túc cau mày còn muốn thuyết phục, nhưng Thẩm Quân Ngọc đã nghiêm túc nói: "Linh trận cần phải kiểm nghiệm một lần, nhưng hiện tại ta không còn sức lực nữa, huynh trưởng, huynh giúp ta kiểm tra tiểu Hầu gia nhé."
Lúc này Mạnh Tinh Diễn cũng đã thu lại nắm đấm, cậu ta hùng hổ bước tới, hưng phấn nói với Thẩm Quân Ngọc: "Văn huynh lợi hại quá đi mất, bây giờ ta cảm thấy mình bất khả chiến bại ở cùng cảnh giới rồi, một quyền có thể đánh được mười Tần Hoài Khuyết!"
Thẩm Quân Ngọc mỉm cười.
Nhưng ngay sau đó y lại nghiêm túc nói: "Tiểu hầu gia tạm thời áp chế cảnh giới xuống Kim Đan, để huynh trưởng cùng ngài thử xem sao. Ta cũng tiện xem linh trận có gì cần phải sửa đổi hay không."
Mạnh Tinh Diễn gật đầu: "Được."