Thấy Cửu U Ma Quân không lên tiếng, văn sĩ áo trắng khẽ cười nói: "Huynh không có ý tra hỏi đệ, ngồi xuống trước đi."
Cửu U Ma Quân khựng lại một chút: "Vâng."
Thế là hai người ngồi đối diện nhau.
Cửu U Ma Quân gọi con rối bạch ngọc ra rót trà cho hai người, sau khi con rối rời đi, văn sĩ áo trắng chậm rãi nhấp một ngụm trà thơm, đặt tách trà xuống rồi nhìn Cửu U Ma Quân, sắc mặt hòa nhã nói: "Đệ có thể chủ động cùng ngũ đệ đến nơi này, huynh rất vui, huynh không hề cho rằng đệ muốn tạo phản giống như Thiên Hoang mà nghi ngờ đệ."
"Ít nhất thì hai đệ cũng có cách nhìn về Ma Vực giống như huynh, nếu vị trí này luôn phải được thay thế, tại sao lại không để lại cho người của mình chứ?"
"Đệ nói có phải không?"
Văn sĩ áo trắng trực tiếp nói thẳng như vậy, trong lòng Cửu U Ma Quân giật thót, hắn sửng sốt một chút rồi bình tĩnh trở lại.
Thà hiểu lầm hắn có hứng thú với vị trí đó còn hơn là để mắt tới Thẩm Quân Ngọc.
Nghĩ như vậy, Cửu U Ma Quân dứt khoát để mặc cho hiểu lầm, cũng thuận theo đổi chủ đề nói: "Huynh trưởng nói có lý, nhưng lần này ngũ ca hợp tác với đệ là vì đứa con trai duy nhất của huynh ấy, chứ không phải vì muốn tranh giành địa vị cao gì đó. Huynh ấy chỉ cầu được bình an, cũng không có yêu cầu gì quá đáng."
Văn sĩ áo trắng: "Hiện giờ đệ ấy chỉ cầu được bình an là vì thực lực chưa đủ, chỉ có thể nghỉ ngơi lấy sức."
"Nếu đệ ấy thật sự chỉ muốn được bình an, thì tại sao lúc trước lại liều mạng đột phá cảnh giới Luyện Hư hai lần?"
Cửu U Ma Quân trầm ngâm không nói gì.
Về chuyện của Thiên Đồng Ma Quân, hắn không tiện đào sâu thảo luận, suy cho cùng sự tình dính líu quá nhiều, hắn cũng không muốn vô cớ liên lụy đến người khác.
Văn sĩ áo trắng gần như đã chứng kiến quá trình trưởng thành của Cửu U Ma Quân nên đương nhiên hiểu được tính cách cô độc của Cửu U Ma Quân, không thích nói sau lưng và nợ ân tình của người khác.
Thế là ông dời ánh mắt, cũng không nói gì nữa, giơ tay lên búng một cái, trên bàn xuất hiện một chiếc nhẫn trữ vật.
Cửu U Ma Quân: ?
"Huynh trưởng, đây là?"
Văn sĩ áo trắng tỏ vẻ hiền hòa: "Trong đây có một vài bản đồ sao bị hư hỏng của linh trận thượng cổ, có ích cho đột phá cảnh giới."
"Nghe nói tiểu quân sư đệ chiêu mộ cũng có năng lực về phương diện linh trận bói sao, đệ đưa mấy tấm bản đồ khuyết thiếu này cho y đi, nếu y có thể bổ sung và suy luận ra toàn bộ, vậy thì may mắn cho ngũ đệ rồi."
"Cho dù không thể bổ sung toàn bộ, vậy thì cũng có thể cho y có thêm kiến thức."
Cửu U Ma Quân nghe vậy, trong lòng hơi động, nhưng sau đó lại có chút do dự.
Hắn biết văn sĩ áo trắng không đến nỗi lừa gạt mình, nhưng thứ quan trọng như vậy, tại sao lúc trước ông không đưa chúng cho Thiên Đồng Ma Quân, để Thiên Đồng Ma Quân tự mình suy luận ra?
Hiện tại lại muốn đưa chúng cho mình?
Văn sĩ áo trắng nhìn ra Cửu U Ma Quân có gì đó khác thường, ông hơi nhướng mày hỏi ngược lại: "Đệ nghĩ huynh là người keo kiệt như vậy sao? Thứ này huynh đã đưa cho đệ ấy từ lâu rồi, đến bây giờ chắc hẳn là đệ ấy không suy luận ra được, nên huynh mới đưa lại cho đệ, đâu phải chuyện gì to tát."
Cửu U Ma Quân sửng sốt một chút, ngập ngừng chốc lát mới hổ thẹn nói: "Là lỗi của đệ, đã nghĩ xấu cho huynh trưởng rồi."
Văn sĩ áo trắng nhìn dáng vẻ này của Cửu U Ma Quân, trong đôi mắt điềm tĩnh ôn hòa chợt lóe lên ý cười ranh mãnh: "Đều là ma tu, nghĩ xấu cũng không phải chuyện gì không tốt, có khi huynh đang lừa đệ cũng nên."
Cửu U Ma Quân: ...
Ngay sau đó, hắn lặng lẽ liếc nhìn văn sĩ áo trắng, rồi phất tay áo cất đi chiếc nhẫn trữ vật trên bàn.
Văn sĩ áo trắng cười khẽ một tiếng.
Bầu không khí giữa hai người trở nên thoải mái và hòa hợp hơn trong âm thầm.
Không biết qua bao lâu, Cửu U Ma Quân tựa như nghĩ tới gì đó, mi tâm chợt nhíu lại, trầm giọng hỏi nghiêm túc: "Huynh trưởng, chuyện huynh vẫn luôn chuẩn bị tới đâu rồi?"
Văn sĩ áo trắng trầm mặc một lát, khẽ cười nói: "Trong vòng một năm."
Cửu U Ma Quân có chút kinh ngạc: "Nhanh như vậy?"
Lập tức, hắn tỏ ra nghi hoặc: "Có phải nhanh quá rồi không?"
Văn sĩ áo trắng lắc đầu, bình tĩnh nói: "Tuy nhìn huynh còn trẻ, nhưng huynh đã dừng lại ở cảnh giới này gần trăm năm rồi. Chèo thuyền ngược dòng, không tiến tất lùi, huynh cảm giác được, nếu còn không đi tiếp, e rằng cơ hội sẽ càng mong manh."
Thật lâu sau, Cửu U Ma Quân mới nói: "Vậy đệ xin chúc huynh trưởng thành công mỹ mãn."
Văn sĩ áo trắng mỉm cười: "Thấy đệ chờ không nổi như vậy, đừng nói là đệ không muốn ngồi vào vị trí này nha?"
Cửu U Ma Quân: ...
Một lúc sau, Cửu U Ma Quân mới thở dài: "Huynh trưởng, lần này huynh đến không phải chỉ để gặp đệ thôi phải không? Bát muội và ngũ ca bên kia——"
Văn sĩ áo trắng: "Đuổi ta à?"
Cửu U Ma Quân thật sự bất lực, một lúc sau hắn dứt khoát ngước mắt lên: "Nếu đệ nói phải thì sao?"
Văn sĩ áo trắng: ...
Nhưng rất nhanh, ông liền phất tay áo đứng dậy như không có chuyện gì, nói: "Nếu đệ đã đuổi ta thì ta đi là được chứ gì."
Lời còn chưa dứt, bóng dáng đã chập chờn.
Chỉ trong chốc lát, trước bàn trà bạch ngọc đã trống rỗng, chỉ còn lại nửa tách trà còn ấm vẫn đang bốc khói.
Bấy giờ, Cửu U Ma Quân lẳng lặng nhìn tấm nệm trống phía đối diện, trầm ngâm hồi lâu lộ ra vẻ mặt suy tư.
Giờ Sửu, trong đại điện tối tăm, có ánh trăng nhàn nhạt chiếu qua song cửa sổ, nhưng lại rất mờ mịt.
Sau khi tắt đèn, Thẩm Quân Ngọc nằm một lúc nhưng không hề ngủ.
Cuối cùng, y lặng lẽ ngồi dậy trên giường, nhắm mắt lại đả tọa bắt đầu nhập định.
Lúc này người tí hon vàng đen cũng đang đả tọa trong biển ý thức của Thẩm Quân Ngọc.
Sau khi thần thức trở lại, người tí hon vàng đen ngồi dậy, hất tay áo, vén bộ quần áo còn dính một sợi chỉ trắng lên nhìn.
Sau khi quan sát một lúc, người tí hon vàng đen cố gắng rót ma khí vào đường chỉ trắng, tuy nhiên, ma khí chỉ có thể lăn lộn ở mép vạch trắng mà không thể xâm nhập vào trong.
Người tí hon vàng đen cau mày, giơ ngón tay chỉ, biến ra một luồng kiếm khí hung hãn, đột ngột chém xuống—— Vạt áo rơi xuống đất hóa thành khói đen.
Thấy vậy, người tí hon vàng đen hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên y nhìn thấy vạt quần áo bị cắt đứt của mình đã khôi phục lại hình dáng ban đầu, đường trắng mỏng manh vẫn còn đó.
Người tí hon vàng đen:......
Sau một lúc do dự, y thử lại lần nữa.
Đường trắng lại từ từ khôi phục.
Sau một vài lần, người tí hon vàng đen không thử nữa—— Vạt áo bị cắt đứt của y liên kết với tu vi của y, mặc dù mỗi lần bị cắt đi không nhiều, nhưng cũng không thể chịu nổi tổn hao như vậy nữa.
Nhưng đường màu trắng này rốt cuộc là gì?
Cuối cùng, Thẩm Quân Ngọc không thể nghĩ ra đáp án, chỉ có thể thu hồi lại thần thức, dùng tay kết ấn, bắt đầu tính toán cách giải quyết đường trắng——
Kỳ thực trước đó y đã tính toán một lần trong linh phủ, nhưng tất cả những gì y nhận được chỉ là một kết quả rất mơ hồ vô dụng.
Nếu đường trắng có liên quan đến ấn ký và thuộc về cấp độ cao hơn của Thiên Đạo, thì thuật bói toán hiện tại của y không thể tính toán ra được.
Nhưng nếu đã tính toán được vậy thì không chỉ là vấn đề của ấn ký.
Sau khi thay đổi ba phương pháp tính toán, cuối cùng Thẩm Quân Ngọc đã đưa ra một kết quả khá thiết thực.
Câu hỏi của quẻ bói: Nếu muốn xử lý đường trắng này thì có cách nào không?
Đáp án là —— Tiên nhân chỉ đường, gần ngay trước mắt.
Câu trả lời tuy không làm Thẩm Quân Ngọc hài lòng nhưng cũng mang đến cho y những kỳ vọng rõ ràng.
Nếu đã có quý nhân phù trợ, y chỉ có thể im lặng chờ đợi tin vui, đừng quá cưỡng cầu.
Huống hồ hiện tại, mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn nhất của phản phệ tu vi của ấn ký đã được giải quyết, tu vi của y chỉ mới ở cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, tương lai còn dài, vẫn nên chậm mà chắc thì hơn.