Thẩm Quân Ngọc nhìn thấy cảnh tượng này, ánh sáng trong mắt càng lúc càng sáng, cuối cùng y đặt bút xuống, dùng tay kết ấn, ma khí đen vàng tràn ra từ đầu ngón tay trắng nõn, bắt đầu dùng linh khí vẽ một bản đồ sao hoàn toàn mới trong không khí.
Không ngờ bản đồ sao thu nhỏ này lại có uy lực vô cùng mạnh mẽ, ngay khi vòng tròn bên ngoài được vẽ ra, đã dẫn đến những đợt bạo động linh khí, những dòng điện có tia lửa xèn xẹt lóe lên xung quanh Thẩm Quân Ngọc.
Bản đồ sao này càng vẽ càng khó, linh khí bị bạo động cũng ngày càng lớn, đến sau cùng, dần dà có những đám mây sấm tụ tập phía trên hành cung.
Chỉ là phiên bản thu nhỏ của trận sao đã mạnh mẽ như vậy, có thể tưởng tượng được phiên bản đầy đủ của nó mạnh đến cỡ nào.
Lúc này Cửu U Ma Quân ngẩng đầu nhìn thấy mây sấm tụ tập phía trên cung điện, lông mày hơi nhíu lại, trong mắt hiện lên một tia cảnh giác tập trung.
Nhưng hắn không ngăn lại Thẩm Quân Ngọc mà chỉ thu hồi tầm mắt, lặng lẽ đứng bên cạnh Thẩm Quân Ngọc, nhìn Thẩm Quân Ngọc tiếp tục vẽ.
Cuối cùng, bản đồ sao phiên bản thu nhỏ đã được vẽ đến nét cuối cùng.
Nhưng lúc này ma khí của Thẩm Quân Ngọc dường như đã cạn kiệt, những ngón tay trắng nõn của y hơi run lên, làm sao cũng không thể vẽ ra nét cuối cùng.
Trên thực tế, nó chính là lực cản khi hoàn thành bản đồ sao.
Loại bản đồ sao mượn sức mạnh của trời đất này sẽ bị quy luật gốc bài xích nên càng về sau thì lực cản càng lớn.
Mắt thấy trên vầng trán nhẵn nhụi của Thẩm Quân Ngọc chảy một giọt mồ hôi mỏng, bất chợt, một bàn tay thon dài xương khớp rõ ràng vươn ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay y.
Thoáng chốc, ma khí nồng đậm điên cuồng rót vào——
Nét bút cuối cùng được hoàn thành một cách dễ dàng.
Trong nháy mắt, bản đồ sao ngưng tụ lại, hào quang tỏa sáng!
Cũng đúng lúc này, sấm sét tụ tập phía trên bản đồ sao đột nhiên ầm ầm giáng xuống.
Thẩm Quân Ngọc: !
Y liền nói: "Ma quân cẩn thận——"
Lời còn chưa dứt, y đã được một cánh tay mảnh khảnh hữu lực ôm lấy, chợt lóe lên một cái đã cách xa đó vài thước, trường bào lụa màu lam đậm tung bay, mang theo chút hương hoa thơm ngát.
Thẩm Quân Ngọc thoáng sửng sốt.
Sấm sét bất ngờ giáng xuống đánh vào chiếc bàn bạch ngọc nơi Thẩm Quân Ngọc vừa bày ra bản đồ sao, chiếc bàn bạch ngọc tức thì bị đập vỡ thành từng mảnh!
Không biết qua bao lâu, Thẩm Quân Ngọc rốt cuộc cũng định thần lại, vòng tay ôm eo y cũng lặng lẽ buông ra.
Im lặng một lúc, Thẩm Quân Ngọc bình tĩnh trở lại, hành lễ với Cửu U Ma Quân ở trước mặt: "Vừa rồi cảm ơn Ma quân đã ra tay giúp đỡ."
Thực ra, Thẩm Quân Ngọc đã từng vẽ vô số bản đồ sao, lôi kiếp của bản đồ sao y đã gặp rất nhiều lần, cho dù Cửu U Ma Quân không ra tay thì y cũng tránh được.
Lời cảnh cáo vừa rồi là vì y sợ Cửu U Ma Quân bị sét đánh, rồi giận cá chém thớt với mình.
Không ngờ Cửu U Ma Quân lại "nhiệt tình" quá thể, còn giúp y thoát khỏi lôi kiếp.
Lúc này Cửu U Ma Quân lẳng lặng liếc nhìn Thẩm Quân Ngọc, ánh mắt vàng xanh thăm thẳm không phân biệt được vui hay giận.
Hồi lâu sau hắn mới nói: "Nếu quân sư nhà ngươi còn tiếp tục liều lĩnh như vậy, bổn quân sẽ cân nhắc cách chức ngươi."
Thẩm Quân Ngọc nghe vậy, trong lòng khẽ động, biết Cửu U Ma Quân chỉ mạnh miệng thế thôi, nhưng y cũng không giải thích mình có thể tránh được, chỉ nói: "Thuộc hạ biết sai rồi, lần sau sẽ không tái phạm nữa."
Ma quân mấp máy môi, đang định nói thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo của Ôn quản sự: "Bẩm Ma quân, Thiên Đồng Ma Quân dẫn theo Mạnh tiểu Hầu gia đến cầu kiến, nói có việc gấp muốn gặp ngài."
Lông mày Cửu U Ma Quân giật giật.
Sau đó, y lành lạnh liếc nhìn Thẩm Quân Ngọc: "Đều là chuyện tốt do bản đồ sao của ngươi gây ra."
Đối mặt với "truy cứu trách nhiệm" của Cửu U Ma Quân, Thẩm Quân Ngọc trầm mặc một lát, bình tĩnh nói: "Này không phải chuyện tốt sao? Thiên Đồng Ma Quân tự mình dâng tới cửa, không cần ngài phải đi mời."
Cửu U Ma Quân: ...
Thật sự là hắn không có cách nào trút giận lên Thẩm Quân Ngọc, chỉ có thể gọi hai cha con Thiên Đồng Ma Quân vào.
Thiên Đồng Ma Quân và Mạnh Tinh Diễn vừa bước vào đại sảnh, đều nhìn thấy phiên bản thu nhỏ của bản đồ sao vừa được vẽ xong đang bay lơ lửng trên không trung.
Biểu cảm của cả hai người đều thay đổi.
Có điều Thiên Đồng Ma Quân vẫn rất bình tĩnh, lập tức thu lại vẻ kinh ngạc trong mắt, mỉm cười nhìn Cửu U Ma Quân nói: "Cửu đệ đúng là có phúc nha, có thể thu nạp một kỳ tài như vậy, huynh đây bái phục."
Cửu U Ma Quân vẻ mặt dửng dưng, không đón nhận lời tán dương này mà chỉ nói: "Ngũ huynh đến đây vì bản đồ sao, hay là vì linh trận trên người cháu Mạnh."
Sắc mặt Thiên Đồng Ma Quân đột nhiên trở nên nghiêm nghị, một lúc sau, ông nói: "Nếu như huynh muốn tất cả thì sao?"
Cửu U Ma Quân cười một tiếng, nói: "Vậy thì e là quân sư của ta không đủ sức."
Thẩm Quân Ngọc ở một bên: ?
Nhưng chẳng bao lâu, y ý thức được có lẽ Cửu U Ma Quân chỉ muốn nâng giá, nên y đứng im không nói gì.
Thiên Đồng Ma Quân cũng cho là như vậy, suy nghĩ một hồi, ông nói: "Nếu Cửu đệ đồng ý sắp xếp, huynh bằng lòng dùng Linh Nhãn cho cửu đệ một lần."
Cửu U Ma Quân mỉm cười: "Nhưng ta không muốn xem gì cả."
Thiên Đồng Ma Quân: ...
Bầu không khí rơi vào một sự trầm mặc vi diệu.
Lúc này, Thẩm Quân Ngọc ở một bên chợt nhận ra điều gì đó, không khỏi nhìn Thiên Đồng Ma Quân.
Y lại nhớ đến quẻ bói đêm qua —— Tiên nhân chỉ đường, gần ngay trước mắt.
Trong lòng Thẩm Quân Ngọc chợt run lên.
Y lập tức bấm đốt ngón tay lại trong đầu.
Vẫn là vấn đề đó, vẫn là kết quả đó.
Thẩm Quân Ngọc đã thông suốt.
Thế là Thẩm Quân Ngọc không chút do dự tiến lên hai bước, hành lễ với Cửu U Ma Quân: "Ma quân, xin thứ lỗi cho thuộc hạ to gan, nếu Ma quân không cần ân tình này của Thiên Đồng Ma Quân, thì thuộc hạ có thể xin cho mình không?"
Trong phút chốc, bầu không khí càng trở nên lạ lùng.
Sắc mặt Thiên Đồng Ma Quân bỗng nhiên trở nên khác lạ, sau đó ông cười khẽ nói: "Tiểu bằng hữu là kỳ tài trong thiên hạ, đáng để Mạnh mỗ mở Linh Nhãn một lần."
Trong mắt Cửu U Ma Quân dường như có chút tức giận, hắn im lặng nhìn Quân Ngọc.
Thẩm Quân Ngọc không nói nữa, vẫn giữ nguyên tư thế chắp tay cúi đầu.
Hồi lâu sau, Cửu U Ma Quân nhìn chằm chằm Thẩm Quân Ngọc, trầm giọng nói: "Nếu bổn quân không cho, có phải ngươi sẽ giao dịch riêng với Ngũ huynh sau lưng bổn quân không?"
Thẩm Quân Ngọc im lặng một giây rồi lập tức nói: "Thuộc hạ không dám, nếu Ma quân không cho phép, thì thuộc hạ cũng không dám làm bậy."
Cửu U Ma Quân lại cau mày im lặng.
Trong mắt người khác, đây chỉ là một màn kịch do chủ tớ hai người bày ra để nâng giá.
Ngay lúc Thiên Đồng Ma Quân không nhịn được nữa muốn đưa ra điều kiện hào phóng hơn, thì Cửu U Ma Quân đột nhiên lạnh giọng nói: "Bỏ đi, tự ngươi muốn thì bổn quân cũng lười ép ngươi."
Thiên Đồng Ma Quân và Thẩm Quân Ngọc đều lấy làm ngạc nhiên.
Không ngờ Cửu U Ma Quân lại giơ cao đánh khẽ như vậy.
Nhưng nếu hắn đã mở lời rồi, cục đá trong lòng Thiên Đồng Ma Quân rốt cuộc cũng rơi xuống, lúc này ông nhân cơ hội giảng hòa: "Chuyện của bản đồ sao tạm thời không gấp, chỉ là con ta hai ngày nữa sẽ thi đấu tiếp, ba bộ linh trận cần phải vẽ lại mới được."
Cửu U Ma Quân nghe vậy, chợt nhìn Thẩm Quân Ngọc: "Ngươi có thể vẽ ra hình dạng của ba loại linh trận, để ngũ huynh tự làm không?"
Thiên Đồng Ma Quân ngạc nhiên: "Nếu được như vậy thì tốt quá, nhưng không biết Văn tiểu bằng hữu có đồng ý không?"
Bấy giờ Cửu U Ma Quân cũng nghĩ đến điểm này, hắn bất giác nhíu mày, nhưng cũng không rút lại lời nói.
Ngược lại là Thẩm Quân Ngọc vừa nghe thấy liền rất sẵn lòng.
Suy cho cùng, ba bộ linh trận này chỉ đòi hỏi sự khéo léo, yêu cầu kỹ thuật đối với người vẽ trận cực kỳ cao, nếu giao cho Thiên Đồng Ma Quân thì chắc hẳn Thiên Đồng Ma Quân có thể vẽ ra được, nhưng nếu đưa cho người khác, dù nhìn ra được cũng không thể vẽ được.
Như vậy, Thẩm Quân Ngọc không những bớt việc mà còn bán được thêm một ân tình.
Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Ngọc nói: "Đương nhiên không thành vấn đề, ba bộ linh trận này cũng không phải là bí trận gì, có điều nó đòi hỏi rất nhiều sự khéo léo tỉ mỉ, đêm nay ta có thể đưa bản vẽ cho Ma quân."
Thiên Đồng Ma Quân gật đầu: "Như vậy thì quá tốt rồi. Cơ mà, ân tình kia của tiểu bằng hữu..."
Thẩm Quân Ngọc chậm rãi nói: "Không cần vội, sau khi Ma quân thăng cấp thành công, Văn mỗ sẽ đến đòi lại ân tình này."
Thiên Đồng Ma Quân mỉm cười: "Tiểu bằng hữu đúng là hào phóng, thế thì thỏa thuận rồi nhé."
Nói xong, ông liếc nhìn Mạnh Tinh Diễn ở bên cạnh, cậu ta cũng hợp thời dâng lên món quà hậu hĩnh.
Cửu U Ma Quân bảo Thẩm Quân Ngọc nhận lấy.
Sau đó, hai cha con hài lòng cáo từ.
Trong cung điện rộng lớn chỉ còn lại Cửu U Ma Quân và Thẩm Quân Ngọc.
Thẩm Quân Ngọc đợi hai người đi rồi, đang định mang lễ vật của Mạnh Tinh Diễn đến trước mặt Cửu U Ma Quân thì Cửu U Ma Quân đã lạnh lùng nói: "Ngươi qua đây."
Thẩm Quân Ngọc bưng lễ vật đi tới.
Cửu U Ma Quân: "Ngẩng đầu lên."
Thẩm Quân Ngọc hơi giật mình nhưng vẫn nghe lời ngước mắt lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Cửu U Ma Quân bỗng giơ tay lên, đầu ngón trỏ chạm vào mi tâm của Thẩm Quân Ngọc, trong phút chốc, giữa lông mày Thẩm Quân Ngọc xuất hiện một hoa văn màu vàng xanh như lông khổng tước rồi chợt biến mất.
Thẩm Quân Ngọc chỉ cảm thấy một luồng ma khí lạnh lẽo xuyên vào giữa lông mày, trong lòng hơi trầm xuống, nhưng y không thể né tránh, chỉ có thể ép mình đứng yên tại chỗ.
Nhưng điều kỳ lạ là, không hiểu sao y lại cảm thấy Cửu U Ma Quân lúc này không có ác ý.
Khi Cửu U Ma Quân rút tay về, ống tay áo còn thoang thoảng mùi thơm.
Ngửi thấy mùi thơm này, không biết vì sao, Thẩm Quân Ngọc lại cảm thấy có một cảm giác quen thuộc vô cùng vi diệu.
Y mơ hồ rơi vào trầm tư.
Nhưng lúc này, y nghe thấy Cửu U Ma Quân nói: "Ngươi không thành thật, tâm tư quá nhiều, ta lưu lại ấn ký cho ngươi, nếu sau này ngươi phản chủ, thì coi chừng đó."
Thẩm Quân Ngọc giật mình, im lặng lấy lại tinh thần, ngước mắt lên nhìn Cửu U Ma Quân.
Cửu U Ma Quân nhướng mày, ánh mắt sâu thẳm: "Sao, thấy hối hận khi đầu nhập dưới trướng của ta?"
Thẩm Quân Ngọc lại không nói nên lời, càng khẳng định Cửu U Ma Quân không có ý xấu, nhưng y cũng không nói gì, chỉ cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Thuộc hạ không dám, trách phạt hay ân sủng đều là quân ân."
Cửu U Ma Quân nghe vậy, mí mắt chợt giật giật.
Một lúc lâu sau, hắn mới lạnh nhạt nói: "Biết thế thì tốt."
Thẩm Quân Ngọc im lặng không nói.
Cửu U Ma Quân: "Cầm mấy thứ này lui xuống đi."
Thẩm Quân Ngọc ôm đồ rời đi.
Cửu U Ma Quân cũng xoay người lại, đưa lưng về phía Thẩm Quân Ngọc, nhìn đài cao cách đó không xa, vẻ mặt khó phân biệt cảm xúc.
Sau khi Thẩm Quân Ngọc rời khỏi nội điện, y cất lễ vật rồi đi thẳng đến cung điện kế bên.
Không ngờ khi đến nơi, Văn Túc lại không có ở đó.
Thẩm Quân Ngọc lấy làm nghi hoặc, đang định dùng trận đồ trong lòng bàn tay để cảm ứng vị trí của Văn Túc thì bỗng nhiên, y cảm thấy sau gáy chợt ớn lạnh.
Thẩm Quân Ngọc vô thức giơ tay chạm vào đó, nhưng lại không chạm được thứ gì, hơn nữa cảm giác chỉ tồn tại trong chốc lát rồi biến mất không dấu vết.
Thẩm Quân Ngọc chỉ cho là gió thổi qua, không để ý nữa.
Lúc đó y hoàn toàn không nhìn thấy, có một vệt ma khí màu xanh vàng chạy từ cổ áo sau gáy đến xương quai xanh trắng nõn, dọc theo cổ áo bên trái chui vào trong.
-----
Tác giả:
- Cửu U Ma Quân: Giám sát bà xã
- Thẩm Quân Ngọc: ?