Trở về chánh điện, Thẩm Quân Ngọc dùng chú tẩy trần loại bỏ nước trên người, rồi nằm lên chiếc giường thấp của mình, trong lòng hơi xao động.
Nhắm mắt lại, không hiểu sao y lại nhớ đến đôi mắt hẹp dài vàng xanh vừa rồi của Cửu U Ma Quân.
Hồi lâu sau, y lặng lẽ khởi động trận đồ.
"Văn Túc, sao lúc nãy cậu đột nhiên không nói nữa?"
Qua một lát, Văn Túc đáp: "Chuẩn bị đi ngủ rồi."
Thẩm Quân Ngọc trầm mặc chốc lát: "Vậy cậu nghỉ ngơi đi, ta cũng nghỉ ngơi."
Bên kia lại lặng thinh.
Không hiểu sao trong một thoáng Thẩm Quân Ngọc cảm thấy lòng mình buồn bã, nhưng lại không thể nắm bắt được chút buồn bã này, cuối cùng, y chỉ có thể rút tay về, lặng lẽ nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ.
Y lại không biết rằng, Văn Túc ở bên kia đang nhìn chằm chằm vào trận đồ linh quang chuyển động trong lòng bàn tay, ánh mắt u ám tối tăm.
.
Ngày cuối cùng của tỷ võ chiêu thân rốt cuộc cũng đến.
Lần này, sáu vị Ma quân cùng ngồi bảo xe tới, họ không chỉ theo dõi trận đấu mà còn giám sát xem có ai gian lận trong quá trình thi đấu hay không.
Người tụ tập quanh võ đài còn đông hơn cả ngày đầu tiên, chen chúc chật ních, ai cũng tò mò về kết quả cuối cùng.
Thẩm Quân Ngọc vẫn đến cùng Cửu U Ma Quân, nhưng Văn Túc không thể đi cùng y vì thân phận không đủ.
Khi sáu Ma quân đến đông đủ, quân sư Lâm Ngọc Trí của Vân Mộng Ma Quân đúng lúc bước ra chuẩn bị thông báo trận chung kết của ngày cuối cùng sẽ bắt đầu.
Nhưng ngay lúc đó, bỗng nhiên có một ma tu công tử đứng lên nói: "Cửu U Ma Quân, tại hạ có chuyện muốn hỏi ngài!"
Vừa nghe thấy lời này của tên ma tu, mọi người mấy ngày qua đã nghe ngóng được tin tức, trong lòng ai nấy đều hiểu rõ là chuyện gì, lập tức tỏ vẻ vui mừng trên nỗi đau của người khác.
Dẫu sao mấy ngày qua có rất nhiều người tranh nhau sứt đầu bể trán để được bái kiến Cửu U Ma Quân, cũng chỉ vì linh trận Thẩm Quân Ngọc, nhưng ngoại trừ hai cha con Thiên Đồng Ma Quân thì đều bị Cửu U Ma Quân chặn ngoài cửa.
Những Ma quân Ma hầu này ghi thù trong lòng, bây giờ biết thân phận của Thẩm Quân Ngọc rất đáng nghi, tự nhiên muốn giậu đổ bìm leo.
Nhưng lần này, Cửu U Ma Quân vốn luôn dễ nổi giận lại im lặng, không đáp lại câu vặn hỏi của ma tu.
Nhưng dù vậy, cũng không có ai ra tay kéo tên ma tu dám trực tiếp khiêu khích Ma quân ra ngoài, điều này chứng tỏ lập trường của mọi người đã lệch về một phía.
Mấy ngày qua Thẩm Quân Ngọc đều ở bên cạnh Cửu U Ma Quân, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này, trong lòng y vẫn mơ hồ có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo, ma tu công tử kia lại lớn tiếng chất vấn: "Cửu U Ma Quân, ngài có biết Văn Ngọc quân sư mà ngài thu nhận lúc trước chính là gian tế của Nhân tộc không?"
"Nếu không biết thì có thể tha thứ, nhưng nếu đã biết mà mấy ngày nay vẫn còn rêu rao ủng hộ y, rốt cuộc thì ngài có ý đồ——"
Gã còn chưa dứt lời, một luồng ma khí vàng xanh tựa cầu vồng đã phóng thẳng ra từ cỗ xe của Cửu U Ma Quân, ầm một tiếng, trực tiếp đập nát ma tu công tử cảnh giới Nguyên Anh thành bột vụn!
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Thẩm Quân Ngọc ngồi trong xe thấy cảnh tượng này, trong lòng khẽ giật thót, đồng thời lặng lẽ gọi ra Phượng Linh Kiếm, cầm trong tay.
"Ồn ào."
Cửu U Ma Quân lãnh đạm nói bằng ngữ khí lạnh lùng.
Nói xong, hắn lại dửng dưng nhìn Lâm Ngọc Trí trên võ đài: "Những loại người như thế này, các ngươi lẽ ra phải xử lý sạch sẽ từ lâu rồi, làm việc kiểu gì vậy? Còn làm hỏng danh tiếng của Vân Mộng Ma Quân nữa."
Lâm Ngọc Trí vẻ mặt vi diệu, lập tức cúi đầu đáp vâng.
Lúc này, Thiên Hoang Ma Quân vốn đang chờ đợi thời cơ, cuối cùng cũng chậm rãi lên tiếng: "Cửu đệ, ngươi vừa giết người diệt khẩu vừa nói sang chuyện khác, phải chăng thấy chột dạ rồi hả?"
Cửu U Ma Quân mỉm cười: "Một tên tiểu tốt vô danh không bằng không chứng mà lại dám tra hỏi bổn quân, tất nhiên đáng chết."
"Sao vậy, chẳng lẽ Thiên Hoang lão ca già rồi nên yếu lòng, không nỡ thấy máu? Nếu vậy thì sao không từ chức Ma quân càng sớm càng tốt, trở về nhà ăn chay niệm Phật đi."
Cửu U Ma Quân vừa nói ra những lời này, bầu không khí ở hiện trường bỗng trở nên kỳ quặc, đám đông không khỏi thấy buồn cười, nhưng lại không dám cười ra tiếng——
Ai cũng biết Thiên Hoang Ma Quân là người lớn tuổi nhất trong các Ma quân, thậm chí còn lớn hơn cả Ma Tôn hiện tại, nhưng tiếc là tu vi vẫn luôn dừng lại ở cảnh giới Luyện Hư hậu kỳ, không thể tiến xa hơn.
Vậy nên có nhiều ma tu tự học thành tài cũng âm thầm chế nhạo ông ta chỉ biết ỷ vào tuổi tác lớn và những thủ đoạn hèn hạ để chiếm giữ vị trí Ma quân, chết cũng không chịu nhả, thực sự là đức hạnh không xứng với địa vị.
Hai chữ "lão ca" của Cửu U Ma Quân thực sự chọc đến nỗi đau của Thiên Hoang Ma Quân.
Quả nhiên, Thiên Hoang Ma Quân liền nổi giận.
Nhưng lần này, ông ta lại hiếm khi không cãi vã với Cửu U Ma Quân, mà trực tiếp bùng nổ, từ trong bảo xe vọt thẳng lên trời, giơ tay chưởng thẳng về phía bảo xe của Cửu U Ma Quân —
"Thằng nhãi mất dạy, hôm nay bổn quân sẽ thay Ma Tôn dạy ngươi một bài học!"
Đám ma tu đều sửng sốt.
Chỉ có Cửu U Ma Quân ngay khi Thiên Hoang Ma Quân ra tay, chợt rùng mình một cái, hắn bỗng ý thức được gì đó.
Ngay lập tức, hắn quyết đoán duỗi tay ra, giữ chặt lấy Thẩm Quân Ngọc ở bên cạnh, rồi ném mạnh về phía bảo xe của Thiên Đồng Ma Quân ở phía xa xa, quát lớn: "Đi —"
Tiếp đó, hắn cũng bay thẳng lên trời, đối mặt với đòn tấn công của Thiên Hoang Ma Quân.
Hai vị Ma Quân đụng độ nhau, chỉ trong chớp mắt, đất trời rung chuyển, uy áp kinh thiên động địa, một vòng sóng ánh sáng như cầu vồng bùng nổ ra từ chính giữa hai người đối chưởng, quét sạch mọi thứ!
Hiện trường lập tức hỗn loạn.
Lúc Thẩm Quân Ngọc bị Cửu U Ma Quân ném ra khỏi xe, y chợt nắm chặt thanh trường kiếm trong tay, tức thì cảnh giác cao độ.
Quả nhiên, y vừa rời khỏi mui xe, hàng chục luồng ma khí đủ màu sắc từ bốn phương tám hướng lập tức lao về phía y!
Thấp nhất cũng là ma tu công tử cảnh giới Nguyên Anh, còn hầu hết đều là Ma hầu cảnh giới Hóa Thần!
Cách đó không xa, Thiên Đồng Ma Quân và Mạnh Tinh Diễn nhìn thấy cảnh này lập tức chủ động ra tay ngăn cản.
Nhưng tu vi của hai người thực sự không bằng người ta, dù cố ngăn chặn thì gần một nửa ma khí vẫn thoát khỏi thế tấn công của bọn họ, tiến thẳng về phía Thẩm Quân Ngọc.
Bấy giờ, Thiên Hoang Ma Quân và Cửu U Ma Quân đang giằng co khó phân thắng bại, ma khí của hai người đánh sập một nửa ngọn núi ở bên cạnh.
Cửu U Ma Quân tuổi trẻ, cảnh giới lại cao hơn một chút, chỉ trong vài chiêu đã tạm thời thoát khỏi đòn tấn công của Thiên Hoang Ma Quân, nghiêng người bay về hướng Thẩm Quân Ngọc.
Không ngờ lại có thêm vài luồng ma khí cảnh giới Luyện Hư lặng lẽ phóng đến từ xa.
Cửu U Ma Quân: ?
Lập tức, sát ý bùng lên trong đôi mắt vàng xanh của hắn, hắn cười lạnh: "Xem ra hôm nay các vị lão ca đều chán sống rồi sao?"
"Được thôi, lên hết đi."
Nói xong, hắn cũng mặc kệ mấy luồng ma khí cảnh giới Luyện Hư sẽ ra tay như thế nào, trong đôi mắt vàng xanh của hắn hiện lên một chuỗi phù văn huyền bí chậm rãi xoay tròn, cả người hắn bộc phát ma khí dữ dội, tiếp đó, phía sau lưng hắn từ từ dâng lên một pháp tướng chim khổng tước màu xanh lam to bằng nửa ngọn núi, vô cùng lộng lẫy.
Một thân huyền y đứng trước hào quang khổng lồ của pháp tướng khổng tước, nâng tay lên rồi đẩy ra —— Khí thế hùng hổ như dời non lấp biển, tỏa sáng rực rỡ chiếu rọi muôn phương.
Mấy luồng ma khí cảnh giới Luyện Hư khi đối mặt với chiêu này của Cửu U Ma Quân đều bất giác tỏ ra sợ hãi, nhanh chóng bỏ chạy.
Mà lúc này, Thẩm Quân Ngọc đã bị bao vây bởi mấy luồng ma khí cảnh giới Hóa Thần, trong đó có một luồng đột nhiên hóa thành hình người, lộ ra một gương mặt âm nhu có ba phần giống với Tần Hoài Khuyết, tay cầm một thanh đao bạc, bổ thẳng xuống đỉnh đầu Thẩm Quân Ngọc ——
Những luồng ma khí khác cũng lập tức lao tới.
Thẩm Quân Ngọc cuối cùng cũng ra tay.
Giờ phút này, thanh Phượng Linh Kiếm trong tay y bùng lên một luồng linh quang sáng chói, vung lên một nhát chém vào không trung, lưỡi kiếm như cầu vồng được bao quanh bởi ma khí đen vàng lập tức va chạm với con đao bạc!!
Gần như không tốn bao nhiêu công sức, chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc, con đao bạc đã gãy thành hai nửa.
Tất cả ma tu: !
Con đao bạc đó là Ma Hồn Binh cấp Thiên, cứ thế mà bị gãy sao?
Gãy thật rồi!
Thẩm Quân Ngọc mặt vô biểu tình, y vận khí bay lên không trung, lại vung một kiếm chém ra, ánh vàng tựa cầu vồng, ma khí xé rách trời xanh ——
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thì ra là tên ma tu cảnh giới Hóa Thần cầm đao bạc lúc nãy đã bị Thẩm Quân Ngọc chém thành hai khúc.
Hiện trường rơi vào sự im lặng chết chóc.
Không có ma nào dám cử động.
Một nửa kinh hãi trước sức mạnh của Thẩm Quân Ngọc, nửa còn lại thì hãi hùng trước màu ma khí của Thẩm Quân Ngọc.
Xa xa, vài tia ma khí cảnh giới Luyện Hư bị Cửu U Ma Quân đánh trúng bỏ chạy tứ tán, toàn quân tan rã.
Lúc này, bọn chúng từ xa liếc nhìn phía bên này, trông thấy cả người Thẩm Quân Ngọc bao bọc trong ma khí đen vàng, Thẩm Quân Ngọc tựa như Ma Thần giáng thế, đồng tử của chúng đột ngột co rút lại!
Chúng bỗng nhiên ý thức được một chuyện vô cùng đáng sợ...
Lúc này, Thẩm Quân Ngọc ngẩng đầu lên, Cửu U Ma Quân quay đầu lại.
Ánh mắt hai ngươi chạm nhau từ xa, khóe môi Cửu U Ma Quân thoáng hiện lên ý cười khen ngợi.
Nhưng Thẩm Quân Ngọc vẫn một vẻ lãnh tĩnh.
Đúng lúc này, Thiên Hoang Ma Quân vừa bị Cửu U Ma Quân đánh bại bỗng xuất hiện từ trên núi phía sau lưng Thẩm Quân Ngọc, sử dụng uy áp bao trùm lấy toàn thân Thẩm Quân Ngọc, vỗ một chưởng l*n đ*nh đầu Thẩm Quân Ngọc.
Đám ma tu: !
Cửu U Ma Quân chợt biến sắc, phóng lên không trung lao nhanh tới, tức giận quát: "Lão già chết tiệt!"
Khoảnh khắc Thiên Hoang Ma Quân vừa ra tay Thẩm Quân Ngọc đã cảm nhận được, nhưng vừa rồi vì để chấn nhiếp mọi người, y gần như đã tiêu hao hết toàn bộ tu vi để giết một ma tu Hóa Thần, lúc này, y hầu như đã kiệt sức, chỉ miễn cưỡng chống đỡ, căn bản không kịp trốn thoát.
Ngay khi uy áp của chưởng phong sắp rơi xuống đỉnh đầu Thẩm Quân Ngọc, y mặt không cảm xúc từ từ giơ tay lên, đè lên ấn ký trên ngực.
Ấn ký lóe lên ánh sáng đỏ, tựa như có chút phấn khích.
Bất thình lình——
"Tất cả dừng lại."
-----
Tác giả:
- Cửu U: Vợ lợi hại thiệt đó!
- Thẩm Quân Ngọc: Ngài xòe đuôi cũng đẹp lắm.
- Cửu U: ...