Nhưng dù thế nào, có thể tăng cường thực lực luôn là điều tốt nhất.
Cảnh giới Luyện Hư là một cảnh giới rất quan trọng, trong Tu chân giới, chỉ có những cao thủ từ cảnh giới Luyện Hư trở lên mới có thể được gọi là đại năng, về cơ bản đều là cấp bậc trưởng lão của các tông môn.
Mặc dù việc truyền linh lực đôi khi sẽ làm tổn hại đến tư chất của người được truyền linh lực, nhưng vào lúc này, thì cũng không thể quan tâm nhiều đến như vậy.
Có thêm một người ở cảnh giới Luyện Hư, trong cuộc chiến giữa hai tộc nhân và ma, chính là có thêm một con át chủ bài khổng lồ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Ngọc liền khẽ cười nhạt nói: "Nếu chàng không sợ đắc tội với Tôn thượng, ta lại càng không sợ nhận đồ bỏng tay. Đến lúc đó chàng muốn ta phối hợp thế nào, cứ nói với ta một tiếng là được."
Văn Sóc nghe lời này của Thẩm Quân Ngọc, ánh mắt hơi động, như nhớ ra điều gì, đột nhiên nói: "Khoan hãy nói chuyện này."
Thẩm Quân Ngọc: ?
Văn Sóc cất giọng trầm thấp: "Hôm nay ta ra ngoài, ở chợ đen có được một vài thứ mới, thực sự cần em phối hợp nghiên cứu một chút. Hay là, về phòng trước?"
Thẩm Quân Ngọc nhìn Văn Sóc một cái, trong đôi mắt dài hẹp màu xanh vàng của Văn Sóc dâng lên một chút ý cười, như những gợn sóng, mang theo một vẻ quyến rũ không thể nói thành lời.
Lặng đi một lát, Thẩm Quân Ngọc nhìn về phía Văn Sóc: "Chàng đi xử lý công vụ, xử lý đến tận chợ đen sao?"
Chẳng trách lúc nãy gặp mặt lại vui vẻ như vậy.
Văn Sóc mặt không đổi sắc nói: "Bây giờ đã là giờ mùi, ta đã xử lý xong công vụ vào đầu giờ Ngọ, đi chợ đen chỉ là tiện đường."
Lời đã nói đến mức này, Thẩm Quân Ngọc cũng không tiện vạch trần ý đồ nhỏ của người nào đó, chỉ nói: "Được rồi, về phòng trước."
Văn Sóc mỉm cười.
Trở về tẩm cung mà hai người đã ở trước đó, Văn Sóc thả tất cả các rèm cửa sổ xuống, liền phất tay một cái, tất cả các đèn ngọc dạ quang trong tẩm cung đều sáng lên.
Chiếu sáng cả cung điện hơi u ám bên trong như ban ngày.
Lúc này, Văn Sóc liền lần lượt lấy ra những thứ mà hắn mua được từ chợ đen.
《Song Tu Thập Bát Thức》, 《Tuyển Tập Long Dương Xuân Ý Đồ》, 《Ma Tu Âm Dương Hòa Hợp Thiên》
Và, một chiếc hộp vuông làm bằng hắc ngọc có kích thước một thước.
Thẩm Quân Ngọc nhìn những tựa đề sách đó, giữa hai lông mày không khỏi giật khẽ, y không ngờ người nào đó lại có lòng cầu thị mạnh mẽ như vậy trong chuyện này.
Còn về chiếc hộp hắc ngọc đó.
Trong lòng Thẩm Quân Ngọc khẽ động, còn chưa kịp đoán bên trong là gì, Văn Sóc đã ngồi xuống bên cạnh y, trước mặt y, vươn tay mở nắp hộp ra.
Hàng trên cùng là năm cây d**ng v*t giả chất lượng tốt được xếp thành một hàng, điêu khắc thành nhiều hình dạng và kích cỡ khác nhau.
Phía dưới bên trái đặt hai hộp bích ngọc, trông giống như đựng chất bôi trơn; bên phải thì đặt một chiếc vòng lông xù và một chiếc vòng bạc, cùng với một chiếc chuông vàng rỗng được điêu khắc tinh xảo.
Văn Sóc: ......
Thẩm Quân Ngọc nhìn thấy những thứ này, cũng không cảm thấy có gì, thậm chí còn muốn nói ngoài chất bôi trơn ra những thứ khác đều không cần dùng, dù sao họ là tu sĩ, chứ không phải phàm nhân.
Vừa định mở miệng, Văn Sóc bên cạnh lại như bị phỏng tay "cạch" một tiếng đóng nắp hộp lại.
Thẩm Quân Ngọc nhìn biểu cảm này của Văn Sóc, kinh ngạc một chút: "Chàng ngại à?"
Môi mỏng của Văn Sóc mím thành một đường thẳng, vẻ mặt trầm tư.
Nửa ngày sau, Văn Sóc trầm giọng nói: "Lỗi tại ta không kiểm tra trước, những thứ này... quá xúc phạm em rồi."
Cũng tại hắn vội vàng trở về, lại vì tính chất của thứ này không tiện mở ra ngay tại quầy hàng, cho nên mới không kịp kiểm tra.
Biết sớm là những thứ này, hắn đã không mua rồi.
Thẩm Quân Ngọc thấy Văn Sóc như vậy, ngược lại không nhịn được hỏi: "Trước đó những cuốn thoại bản chàng xem không phải cũng có những cách chơi này sao? Vì sao chàng xem truyện lại cảm thấy không có gì?"
"Em không giống."
Ta sợ em cảm thấy ta không tôn trọng em.
Mà câu này của Văn Sóc vừa thốt ra, Thẩm Quân Ngọc hơi sững sờ một chút, sau đó trong lòng y không khỏi dâng lên một chút mềm mại không thể nói thành lời.
Khẽ mỉm cười, Thẩm Quân Ngọc vươn tay lặng lẽ cầm lấy chiếc hộp đó, nói: "Nếu đã vậy, chiếc hộp này ta sẽ cất đi trước. Giờ chàng cứ xem những cuốn sách này, khi nào học xong, khi đó chúng ta sẽ thực hành."
Văn Sóc nhìn Thẩm Quân Ngọc không giống như đang tức giận, trái tim đang lơ lửng cuối cùng cũng từ từ hạ xuống, sau đó hắn liền hiếm khi nghiêm túc nói: "Ta cũng không phải cố ý xem trọng những thứ này, ta chỉ là cảm thấy học xong những thứ này, em có lẽ có thể thích... hơn một chút, nhưng ta không thực sự muốn dùng những cách trong thoại bản để đối xử với rm ngươi."
Mi dài của Thẩm Quân Ngọc khẽ động một chút, sau đó y liền vươn tay sờ lên mặt Văn Sóc, giọng nói ôn hòa: "Ta đương nhiên biết, chàng cũng không cần quá để tâm."
Vẻ mặt Văn Sóc lặng lẽ dịu đi vài phần: "Em biết là tốt rồi."
Thẩm Quân Ngọc thấy vậy, ánh mắt khẽ động: "Nhưng, những thứ này được phát minh ra, chắc hẳn tự nhiên cũng có cái hay của nó, ngày khác thử một chút cũng không sao, chàng cũng không cần quá căng thẳng về cảm nhận của ta."
Văn Sóc: ?
Nửa ngày sau, Văn Sóc giọng nói hơi khàn khàn hỏi nhỏ: "Em vừa nói bằng lòng thử, là thật sao?"
Thẩm Quân Ngọc đang cất chiếc hộp hắc ngọc đó đi, nghe vậy không khỏi mỉm cười: "Từ khi nào chàng lại trở nên do dự như vậy? Lời ta nói, đã bao giờ thay đổi?"
Văn Sóc mí mắt giật một cái, lại giật một cái, cuối cùng hắn liền lặng lẽ ghé lại, kề vào tai Thẩm Quân Ngọc nói nhỏ: "Vậy ta có thể chọn một món không? Đợi đến đêm đại hôn của chúng ta thì dùng, hửm?"
Thẩm Quân Ngọc lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt thản nhiên trong suốt: "Nếu chàng có thể trở thành Ma Tôn, đừng nói chọn một món, chọn hết ta cũng không ngại."
Văn Sóc sững sờ một giây, cả người như rơi vào dung nham, nóng đến phát hỏa.
Rất lâu sau, Văn Sóc nói: "Ta không tham lam, ta chỉ chọn ừm... hai món thôi."
Thẩm Quân Ngọc liền mở hộp ra cho hắn chọn.
Văn Sóc trước hết chọn một chiếc chuông rỗng, sau đó, hắn do dự một chút giữa chiếc vòng bạc và chiếc vòng lông xù, rồi chọn chiếc vòng bạc.
Sau khi chọn xong, Văn Sóc không làm gì cả, cả người liền không khỏi lại nóng lên, nhưng trước mặt Thẩm Quân Ngọc, hắn vẫn phải giả vờ như một người bình thường.
Cho đến khi, Thẩm Quân Ngọc cất hộp ngọc, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú hơi ửng đỏ của hắn, không nhịn được vươn tay chạm vào mặt hắn: "Sao lại nóng như vậy?"
Làn da bên mặt của Văn Sóc đột nhiên bị một thứ gì đó hơi lạnh và tinh tế như ngọc chạm vào, cả người không khỏi lại nóng ran.
Nhưng lúc này, hắn vẫn phải miễn cưỡng giả vờ, chỉ rũ mi mắt xuống, cố tỏ ra trầm mặc nói: "Có lẽ là vết thương cũ tái phát."
Thẩm Quân Ngọc tin là thật, vội vàng vươn tay đỡ lấy vai Văn Sóc, muốn để hắn dựa vào đầu giường.
Nhưng Văn Sóc lại thừa thế vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy y, ống tay áo rộng lớn buông xuống, che phủ lấy hai người, một mùi hương trăm hoa quen thuộc nồng nàn ập đến.
Văn Sóc cúi đầu, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Thẩm Quân Ngọc, vùi khuôn mặt nóng bỏng của mình vào bên cạnh xương quai xanh và chiếc cổ trắng nõn mềm mại của Thẩm Quân Ngọc, vừa nhắm mắt cọ cọ vừa nói nhỏ: "Không cần, em cứ để ta ôm một lát là được rồi."
Ngày mai còn phải truyền linh lực cho Thẩm Quân Ngọc, hôm nay cũng không thể buông thả quá.
Thẩm Quân Ngọc lặng đi một lát, cuối cùng cũng hiểu ra điều gì, nói một tiếng 'chàng đó', lại không vươn tay đẩy Văn Sóc ra, chỉ mặc hắn ôm.
Khóe môi Văn Sóc khẽ cong lên một nụ cười.
Kiếm Tông.
Nguyên Mục Châu một thân huyền y đứng giữa không trung, thanh kiếm dài trong lòng bàn tay ánh sáng sắc bén, như một vệt cầu vồng trắng thẳng tuột b*n r*.
Một tiếng nổ "ầm", ngọn núi thấp đối diện bị kiếm khí của gã chém thẳng đi một nửa!
Sau khi bước vào cảnh giới Hóa Thần, Nguyên Mục Châu tiến triển thần tốc.
Người mang kiếm cốt ban đầu tuy không khác biệt nhiều so với tu sĩ bình thường, nhưng theo sự tiến triển của bản thân, kiếm cốt trưởng thành, sẽ dần dần kéo dài khoảng cách với tu sĩ bình thường.
Nếu nói khi ở cảnh giới Nguyên Anh gã còn không thể phát huy được ba phần thực lực đỉnh cao của mình, bây giờ, thì cuối cùng cũng có năm sáu phần rồi.
Nhưng, vào lúc này, trong lòng Nguyên Mục Châu không hề có một chút vui vẻ nào.
Bởi vì, sự tiến triển của gã vẫn đến quá muộn, nếu sớm hơn một chút, gã đã không phải trơ mắt nhìn Thẩm Quân Ngọc bị Văn Sóc mang đi, nếu sớm hơn một chút, gã đã có thể phát hiện ra cái khế ước đạo lữ kia—
"Kiếm của Nguyên đại ca lại tiến bộ rồi."
Một giọng nói ôn hòa vô cùng quen thuộc truyền đến, cả người Nguyên Mục Châu lại chấn động, sau đó gã mặt lạnh như sương quay đầu lại, liền thấy Thẩm Tư Nguyên ngự kiếm dừng lại cách sau lưng gã ba thước.
Tình nhân kiếp trước, lúc này khi ánh mắt chạm nhau, loại cảm xúc chứa đầy sự ghét bỏ và lạnh lùng đó, thậm chí còn không bằng cả kẻ thù.
"Ngươi đến làm gì?"
Thẩm Tư Nguyên: "Tông chủ gọi ta, bảo ta chuyển lời cho Nguyên đại ca, ông ấy có linh cảm, Ma Tôn sẽ phi thăng trong nay mai. Đến lúc đó sẽ do ta và huynh dẫn người đi đến Ma vực, nhân cơ hội tấn công Hoàng thành Ma đô."
Nguyên Mục Châu nghe vậy, đồng tử không khỏi co rút lại, giọng trầm thấp nói: "Vì sao Tông chủ lại tìm ngươi?"
Thẩm Tư Nguyên khẽ cười nhạt: "Có lẽ là thấy Kim Đan của ta đã được phục hồi, lại thăng cấp lên Nguyên Anh, cảm thấy ta có thể kiềm chế được huynh trưởng rồi chẳng hạn? Dù sao huynh trưởng bây giờ cũng là lực lượng nòng cốt không thể thiếu của Ma vực mà."
Nguyên Mục Châu đột nhiên im lặng, gã không thèm để ý đến Thẩm Tư Nguyên nữa, quay người rời đi.
Thẩm Tư Nguyên thấy vậy, sắc mặt đột ngột thay đổi, giọng trầm thấp nói: "Đứng lại!"
Nguyên Mục Châu tiếp tục ngự kiếm đi, Thẩm Tư Nguyên giơ tay, một luồng kiếm quang bay ra, thẳng thừng chặn trước mặt Nguyên Mục Châu.
Nguyên Mục Châu dùng một ngón tay đánh tan kiếm quang đó, cuối cùng không thể nhịn được nữa: "Thẩm Tư Nguyên, sự nhẫn nhịn của ta có giới hạn!"
Thẩm Tư Nguyên cười nhạo một tiếng: "Trước đây, hình như huynh cũng đã nói những lời này với huynh trưởng."
Không khí cứ thế im lặng.
Cuối cùng, Nguyên Mục Châu lặng lẽ dừng ngự kiếm, quay đầu nhìn Thẩm Tư Nguyên, vẻ mặt lạnh lẽo như băng: "Tấn công Ma vực ta sẽ đi, nhưng Quân Ngọc ta cũng muốn, ngươi đừng hòng giở trò phá hoại."
Thẩm Tư Nguyên giọng nói mang theo một chút châm biếm: "Cho dù huynh bắt được y thì sao, huynh có thể mang y trở về sao? Tông chủ nhất định sẽ bắt huynh giết y. Nguyên đại ca, từ lâu y đã không còn phù hợp với huynh nữa, huynh hà cớ gì phải mê muội không tỉnh?"
Nguyên Mục Châu: "Vậy sao?"
Thẩm Tư Nguyên nhìn thấy vẻ mặt này của Nguyên Mục Châu, trong lòng không khỏi giật mình.
Nguyên Mục Châu lạnh lùng: "Cho dù ta không tìm thấy Quân Ngọc, ta cũng sẽ không ở cùng với một kẻ lừa đảo có lòng dạ rắn rết như ngươi."
Thẩm Tư Nguyên nghe vậy, trong mắt đột nhiên dâng lên một cảm xúc vô cùng âm u, nhưng rất nhanh, cảm xúc này lặng lẽ tan biến.
Cậu ta khẽ mỉm cười: "Đáng tiếc, Nguyên đại ca không có quyền lựa chọn."
Nguyên Mục Châu không thèm nhìn Thẩm Tư Nguyên một cái, phất tay áo rời đi.
Gã ngự kiếm thẳng tắp rời khỏi Lăng Vân Phong, bay nhanh không hề dừng lại một chút nào, cơn gió lạnh buốt thổi vào mặt gã, lại có cảm giác như bị dao cắt.
Nhưng, gã cũng không dùng bất kỳ pháp thuật che chắn nào.
Gã nghĩ, kiếp trước gã đã mê muội cả một đời, kiếp này cũng nên tỉnh táo một chút.
Ban đầu, kiếp trước gã nghĩ các trưởng lão thực sự lo lắng cho cảnh giới của gã, lo lắng cho tương lai của Kiếm Tông nên mới đối xử lạnh nhạt với Thẩm Quân Ngọc, cộng thêm Thẩm Tư Nguyên và Vân Tố Y dụ dỗ, bản thân gã vì cảm thấy có lỗi với Kiếm Tông, nên sẽ cảm thấy Thẩm Quân Ngọc thật sự không biết cố gắng.
Nhưng kiếp này, Thẩm Tư Nguyên không biết đã làm gì, các trưởng lão vậy mà lại ra tay giúp cậu ta phục hồi Kim Đan.
Vậy kiếp trước, vì sao lại không chữa cho Thẩm Quân Ngọc?
Sau đó, Nguyên Mục Châu mơ hồ đoán được một chút sự thật đằng sau, nhưng lại cảm thấy khó tin.
Họ không phải chính đạo sao? Vì sao những chuyện họ làm lại đáng xấu hổ hơn cả ma đạo?
Còn Kiếm Tôn, Kiếm Tôn mà gã luôn coi là thần minh, cho dù kiếp trước Kiếm Tôn đã sớm thoái vị bế quan, gã vẫn luôn coi Kiếm Tôn là người đáng kính nhất trên đời.
Nhưng cho đến khi, kiếp này, Kiếm Tôn nhiều lần ra lệnh truy sát Thẩm Quân Ngọc, thậm chí lúc này còn không hỏi nguyên do mà trọng dụng Thẩm Tư Nguyên.
Gã không khỏi hoang mang—đây thực sự là Kiếm Tôn kiếp trước thưởng phạt phân minh, uy nghiêm vô biên sao.
Còn vợ chồng Thẩm Độ và Vân Tố Y, cùng với Lâm Thù Ý và những người khác...
Trùng sinh một kiếp, Nguyên Mục Châu cảm thấy Thiên Đạo dường như đã bày ra một trò đùa khổng lồ cho gã, đảo lộn tất cả những người mà kiếp trước gã từng quen biết.
Những gì gã nhìn thấy ở kiếp trước, dường như chỉ là mặt nạ của những người này, mà khi lột bỏ mặt nạ, bên dưới đều là những sự thật vô cùng đáng sợ và dơ bẩn.
Những người này treo lòng tốt, chính nghĩa và công bằng trên miệng, trên mặt, nhưng lại không hề đặt trong lòng.
Chỉ biết dùng những thứ này để ép buộc cái gọi là "Kiếm Tôn" kiếp trước của gã.
Điều này càng khiến cho việc gã coi cái gọi là nhân nghĩa lễ trí tín như một cái xiềng xích đeo trên người suốt một trăm năm giống như một trò đùa.
Càng hối hận, bản thân cũng đã từng dùng những cái xiềng xích đó để ép buộc Thẩm Quân Ngọc phải "biết điều".
Nhưng bây giờ nghĩ lại, gã lại cảm thấy đây là những gì gã xứng đáng phải nhận.
Gã làm sao có thể mắt mù tâm tối đến mức như vậy?
Nhưng cũng chính vì vậy, gã không muốn bỏ cuộc, bất kể vì lý do hay mục đích gì, gã muốn... gã muốn gặp lại Thẩm Quân Ngọc một lần nữa.
Cho dù Thẩm Quân Ngọc không cần gã nữa, gã cũng phải xin lỗi Thẩm Quân Ngọc.
Là lỗi của gã, gã cũng không muốn làm Thẩm Quân Ngọc phải trầm luân cả trăm năm.
Gã thực sự, không biết mọi chuyện sẽ là như thế này.
Nguyên Mục Châu từ từ nhắm mắt lại, một chút vẻ thê lương không biết từ lúc nào đã bò lên khuôn mặt vô cùng trẻ trung lúc này của gã.
.
Ngày hôm sau, hành cung Ma Tôn.
Ma Tôn đã sớm bày ra dáng vẻ trang nghiêm, chờ đợi hai người Thẩm Quân Ngọc và Văn Sóc đến.
Văn Sóc vừa đến, nhìn Ma Tôn một cái, cũng không hành đại lễ, chỉ hơi chắp tay: "Bọn đệ đến rồi, đại ca."
Ma Tôn: ?
Nhưng Ma Tôn lúc này liếc nhìn Thẩm Quân Ngọc bên cạnh, cũng không tiện so đo với Văn Sóc, khẽ cười nhạt nói: "Ngồi xuống trước đi."
Hai người nghe lời ngồi xuống.
Ma Tôn nhìn về phía Thẩm Quân Ngọc liền nói: "Nếu bổn tôn ở thời kỳ toàn thịnh, với trạng thái có kiếm cốt của ngươi bây giờ, bổn tôn cũng có thể trực tiếp truyền linh lực cho ngươi đến cảnh giới Luyện Hư."
"Chỉ là bổn tôn còn đang bị thương, lại phải giữ sức để sau này phi thăng, chỉ có thể trước hết để Cửu đệ truyền linh lực cho ngươi đến cảnh giới Hóa Thần hậu kỳ, rồi bổn tôn sẽ một lần đẩy ngươi lên cảnh giới Luyện Hư."
"Bổn tôn nhớ, ngươi còn có cái tinh đồ thúc đẩy thăng cấp kia, hay là cùng nhau vẽ ra—
"Tôn thượng."
Thẩm Quân Ngọc đột nhiên nói: "Tinh đồ cần nguyên liệu vô cùng quý giá, Quân Ngọc không gom đủ."
Ma Tôn: ?
Ma Tôn liếc nhìn Văn Sóc một cái.
Văn Sóc vẻ mặt thản nhiên: "Đại ca, Quân Ngọc đến để giúp huynh hóa giải kiếm ý, chắc huynh không đến nỗi để người ta tự tốn tiền thăng cấp chứ?"
Ma Tôn lặng đi một chút, cười: "Hay lắm, hóa ra là lão Cửu giở trò."
Nhưng sau đó, ánh mắt ông ấy khẽ động, liền đứng dậy nói: "Bổn tôn cũng không phải là người keo kiệt như vậy, nếu đã thế, các ngươi đi theo bổn tôn đến kho báu đi."
Văn Sóc: "Vậy thì đa tạ đại ca."
Một đoàn ba người, cùng nhau đi đến kho báu Ma Tôn.
Kho báu Ma Tôn nằm ở nơi sâu nhất trong hành cung, toàn bộ được đúc bằng ngọc trắng, vô cùng lộng lẫy, phía trên phủ đầy các loại đồ án trận văn gớm ghiếc.
Đứng trước kho báu Ma Tôn, Ma Tôn lấy Tôn vương ấn ra, ấn lên trên—ngay lập tức, ánh sáng vàng rực rỡ, cánh cửa kho báu từ từ mở ra trước mặt ba người.
Trong khoảnh khắc, một luồng linh khí cực kỳ nồng đậm ập tới, Thẩm Quân Ngọc cảm nhận được khí tức bên trong, chỉ cảm thấy tâm thần chấn động, không hiểu vì sao, y mơ hồ cảm thấy có một món đồ rất quan trọng đối với y ở bên trong.
Ma Tôn lúc này bước vào trước, liền nói: "Vào đi, lão Cửu cứ luôn cảm thấy bổn tôn keo kiệt, hôm nay bổn tôn sẽ hào phóng một lần, những bảo vật bên trong này, mỗi người các ngươi có thể tùy ý chọn ba món."
Văn Sóc liếc nhìn Thẩm Quân Ngọc một cái, ra hiệu cho Thẩm Quân Ngọc chọn trước.
Thẩm Quân Ngọc lặng đi một chút, không nghĩ gì cả, liền theo cái khí tức cảm nhận được lúc nãy từ từ đi về phía trước.
Cuối cùng, y đi đến tầng trong cùng của kho báu, vươn tay, từ phía sau một cái giá kiếm vô cùng không bắt mắt lấy ra một thanh kiếm dài cổ xưa hơi gỉ sét.
Nhìn thấy Thẩm Quân Ngọc trực tiếp từ trong tất cả các bảo vật mà chọn ra thanh kiếm dài này, ánh mắt của Ma Tôn đột nhiên trở nên vô cùng sâu sắc và trầm tư, nhưng rất nhanh, ông ấy lại trở về vẻ bình tĩnh, chỉ từ xa nhìn Thẩm Quân Ngọc.
Văn Sóc ở rất gần Ma Tôn, đương nhiên cảm nhận được sự thay đổi này của Ma Tôn, hắn vốn còn muốn bảo Thẩm Quân Ngọc đừng chọn bừa, lúc này lại quả quyết dùng trận văn truyền âm cho Thẩm Quân Ngọc: "Cứ chọn cái này."
Thẩm Quân Ngọc nghe vậy, trong lòng có cảm giác, liền cầm thanh kiếm này quay người lại, nói: "Tôn thượng, bảo vật đầu tiên, ta muốn cái này."
Ma Tôn lặng đi một chút: "Bảo vật này không giống với những cái khác, nếu ngươi chọn cái này, thì không thể chọn những cái khác được nữa."
Thẩm Quân Ngọc: "Vì sao?"
Ánh mắt Ma Tôn khẽ động, cũng không giải thích, chỉ nói: "Ngươi đừng vội, ngươi thử xem, có thể rút thanh kiếm này ra không."
Thẩm Quân Ngọc nghe vậy, nghe lời vươn tay rút một cái.
Kiếm dài cổ xưa không hề nhúc nhích.
Ma Tôn thấy vậy, không khỏi lộ ra một chút biểu cảm quả nhiên là như vậy, vẻ mặt cũng nhẹ nhõm hơn.
Thẩm Quân Ngọc không hiểu ra sao, kinh ngạc một chút, tiếp tục dồn ma khí vào lòng bàn tay, dùng sức rút một cái—kiếm dài cổ xưa vẫn không hề nhúc nhích.
Thẩm Quân Ngọc thấy vậy, hơi nhíu mày, đang định thử lại, Ma Tôn đã lên tiếng nói: "Không cần thử nữa, các đời Ma Tôn không một ai có thể rút được thanh kiếm này ra."
"Ngươi vẫn nên đổi bảo vật khác mà chọn đi."
Thẩm Quân Ngọc: ?
Văn Sóc: !
Văn Sóc là người phản ứng đầu tiên, không khỏi lộ ra một chút vẻ khó tin, giọng trầm thấp nói: "Đây sẽ không phải là Ma Thần kiếm chứ?"
Ma Tôn ngừng lại một chút, khẽ thở dài nhè nhẹ: "Không sai."
Văn Sóc đột nhiên im lặng, vẻ mặt cũng trở nên trầm tư—
Vì sao các đời Ma Tôn sau khi có được Ma Thần kiếm lại luôn không dùng, hoặc là tự xưng không tu kiếm đạo, hoặc là nói kiếm thuật truyền thừa của Ma tộc không bằng Kiếm Tông, dễ bị bắt sơ hở.
Hóa ra đều là lý do.
Nguyên nhân căn bản là không rút được thanh Ma Thần kiếm này ra.
Ban đầu, Văn Sóc còn nghĩ, dựa vào uy lực của Ma Thần kiếm, đợi Thẩm Quân Ngọc thăng cấp lên cảnh giới Luyện Hư cầm lấy nó thì chắc chắn sẽ vô địch, không ai có thể cản được.
Cho dù Ma Tôn phi thăng có không thuận lợi đi chăng nữa, dưới sự bảo vệ như vậy, thì cũng không ai dám xâm phạm Hoàng thành nữa.
Nhưng bây giờ nhìn lại, hắn đã nghĩ quá đơn giản rồi...
Đột nhiên—
"Tôn thượng, ta không chọn bảo vật nữa, cứ lấy nó đi."
Thẩm Quân Ngọc lúc này lặng lẽ lên tiếng.
Văn Sóc: ?
Ma Tôn: ?
Ma Tôn nhìn Thẩm Quân Ngọc, thấy Thẩm Quân Ngọc vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên, không giống như lựa chọn bốc đồng, lặng đi một lát, hắn hỏi: "Tiểu quân sư đã bói ra điều gì rồi sao?"
Thẩm Quân Ngọc bình thản nói: "Xin thứ lỗi, Quân Ngọc không thể nói."
Ma Tôn nhìn Thẩm Quân Ngọc, hơi nheo mắt lại, khí thế trên người rất chậm rãi trầm xuống một phần.
Văn Sóc bên cạnh vẻ mặt không khỏi trở nên lạnh lùng, đang lộ ra một chút vẻ cảnh giác, Ma Tôn đột nhiên lại cười.
"Thôi được, nếu ngươi có duyên với nó, thì ngươi cứ lấy đi."
Thẩm Quân Ngọc: "Đa tạ Tôn thượng."
Ma Tôn gật đầu, liền nói: "Nếu đã như vậy, chọn xong rồi—"
"Đại ca, ta còn chưa chọn."
Giữa hai lông mày của Ma Tôn đột nhiên giật một cái.
Sau đó, Văn Sóc bắt đầu chọn.
Hắn chọn đi hai món pháp bảo tấn công hậu thiên, một món linh bảo phòng thủ tiên thiên, sau đó lại chọn một đống thiên tài địa bảo đủ loại, tự xưng là để Thẩm Quân Ngọc vẽ tinh đồ dùng.
Ban đầu, Ma Tôn còn chỉ nhíu mày, về sau, hai mí mắt đều bắt đầu giật.
Cuối cùng, Ma Tôn không nhịn được ho một tiếng: "Vẽ một cái tinh đồ cần nhiều thiên tài địa bảo như vậy sao?"
Văn Sóc vẻ mặt thản nhiên: "Chẳng phải vì là sợ thất bại sao? Chuẩn bị thêm vài phần đâu có thiệt, để khỏi phải mở kho báu đi đi lại lại phiền đại ca."
Ma Tôn: ......
Ông ấy rất muốn nói không phiền, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Cứ như vậy, Văn Sóc gần như vơ vét trống rỗng nửa cái kho báu thiên tài địa bảo, lúc này mới coi như kết thúc.
Ánh mắt Ma Tôn nhìn hắn đã từ sự đau lòng ban đầu biến thành tê dại, thấy hắn kết thúc, liền khẽ thở phào một hơi, nói: "Chọn xong rồi? Đi thôi."
"Khoan đã."
Nói xong, Văn Sóc lại dưới mí mắt của Ma Tôn lấy đi một món ma hồn binh thiên giai có hình dạng kỳ lạ, là một loại ám khí quấn trên ống tay áo.
Ma Tôn: ......
Nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, Ma Tôn: "Lần này xong rồi chứ?"
Văn Sóc hài lòng gật đầu: "Xong rồi, đi thôi."
Thẩm Quân Ngọc bên cạnh không nhịn được lặng lẽ truyền âm cho Văn Sóc: "Chàng làm vậy, không sợ sau này ông ấy trả thù à?"
Văn Sóc: "Nếu huynh ấy phi thăng rồi, đương nhiên không trả thù được, nếu... đương nhiên càng không trả thù được. Không nhân lúc này mà cướp thì còn đợi lúc nào?"
Thẩm Quân Ngọc liền muốn nói nếu chàng làm Ma Tôn, kho báu này cũng coi như của chàng rồi—ý nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Quân Ngọc mạnh mẽ chấn động, y cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, không nhịn được lặng lẽ nhìn Văn Sóc một cái.
Văn Sóc dường như nhận ra suy nghĩ của y, cũng quay mắt nhìn y.
Rất lâu sau, Thẩm Quân Ngọc lặng lẽ nói trong lòng: "Có phải chàng có ý đồ khác không?"
Văn Sóc lặng đi một lát, lại cũng không né tránh: "Còn có ngũ ca và bát tỷ, nếu họ đều không muốn, ta làm cái chức Ma Tôn đáng ghét này cũng không sao. Cái vị trí đó, thực ra không có ý nghĩa gì."
Thẩm Quân Ngọc chợt hiểu ra.
Điều này làm y nhận ra sự khác biệt giữa kiếp này và kiếp trước, kiếp trước Vân Mộng Ma Quân cùng phe với Thiên Hoang Ma Quân cùng bị thanh trừng, Thiên Đồng Ma Quân lại chỉ là cảnh giới Hóa Thần, không thể đảm đương trọng trách.
Vậy thì chỉ còn lại Văn Sóc, Văn Sóc là một người rất trọng tình trọng nghĩa, khi gánh nặng chỉ còn một mình hắn có thể gánh, hắn nhất định sẽ gánh.
Nhưng nếu còn có người khác, hắn chưa chắc đã vui lòng tranh giành vị trí này.
Khoảnh khắc này, Thẩm Quân Ngọc liền nhớ đến kết quả bói toán của y ngày hôm qua, không khỏi hơi nhẹ nhõm.
Là y đã nghĩ sai rồi, chưa chắc là Văn Sóc làm Ma Tôn, thì Ma Tôn này mới có thể phi thăng thành công.
Vậy thì những kết quả bói ra đó, cũng không cần phải bận tâm.
Chẳng trách lại là một nửa duyên phận.
Chỉ sợ là sau khi tình hình ổn định, sẽ là từ Văn Sóc và một vị Ma quân khác mà đề cử Ma Tôn, điều này thì cũng có thể giải thích được rồi.
Văn Sóc thấy Thẩm Quân Ngọc im lặng không nói, cho rằng Thẩm Quân Ngọc không vui, đột nhiên nhớ đến phán đoán của Thẩm Quân Ngọc khi y muốn làm quân sư của hắn, trong lòng không khỏi giật mình.
Sau đó, hắn lập tức nói: "Nếu em muốn ta ngồi lên vị trí đó, ta tuyệt đối không từ chối."
Nói đến đây, Văn Sóc lại nghĩ đến điều gì, không nhịn được khóe môi liền khẽ cong lên một chút: "Vậy là, em... muốn làm Ma hậu hả?"
Ma hậu?
Thẩm Quân Ngọc nhìn vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa mang theo một chút mong đợi nhàn nhạt của Văn Sóc, sững sờ một chút, y đang định nói, Ma Tôn bên cạnh không thể nhịn được nữa liền nói: "Hai vị, những lời thủ thỉ đã nói xong chưa? Có thể bắt đầu làm việc chính rồi chứ?"
Thẩm Quân Ngọc: .
Văn Sóc: ......
Tác giả:
- Văn Sóc: Vợ muốn làm Ma hậu, thỏa mãn vợ!
- Thẩm Quân Ngọc: Ta không có, chàng đừng nói bậy.