edit: Mai Như ẢnhCó người N năm cũng chưa 1 lần sinh bệnh, nếu sinh bệnh sẽ khó chưã hơn so với người khác, Bạch Thuần Khiết là người như vậy.
Rạng sáng sớm, giấc ngủ đặc biệt ít Lục Cảnh Hàng bị tiếng ho đánh thức, đứng lên rót chén nước đưa đi. Ánh mắt nửa nhắm nửa mở Bạch Thuần Khiết nằm ở trên giường nhìn người bên cạnh xuất hiện, động môi vài cái: “ Làm phiền anh rồi.”
Thật không được tự nhiên, Lục Cảnh Hàng không biết sao cô lại đối với mình khách khí như vậy, nhưng bây giờ không nên tốn sức vào vấn đề không quan trọng này nữa. Đưa tay sờ sờ cái trán nóng phỏng, anh lấy áo khoác trong tủ mặc cho Thuần Khiết: “ Mặc vào, chúng ta đi bệnh viện.”
“ Không cần.”
“ Cô không khó chịu à?”
Đương nhiên khó chịu, đầu đau như muốn nổ tung, cổ họng cũng muốn ói ra, nhưng cô lại bướng bỉnh không muốn gay rắc rối cho anh: “ Tôi chỉ cần uống thuốc là được, anh đi ngủ đi.”
“ Bạch Thuần Khiết, cô điên rồi?” Giọng nói không lớn, nhưng quả thật đây là lần đầu tiên Lục Cảnh Hàng nói giọng nghiêm khắc với cô.
Trong căn phòng yên tĩnh, vầng sáng màu vàng ngọn đèn chiếu hắt vào tường tản mát 1 màu sắc mùa hè sặc sỡ. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt của anh càng có nhìu phẫn nộ, bởi vì cô không nghe lời, mà cô, mắt đã thấy tủi thân, trái tim so với đầu còn đau hơn nhiều.
Đồng hồ điện tử treo trên tường đột ngột ‘tích tắc’ 2 cái, 2 giờ sáng.
“ Anh đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm.”
Lục Cảnh Hàng vẫn không nhúc nhích đứng trước giường: “ Mặc xong quần áo, đi bệnh viện.”
“ Tôi không muốn.” Ngữ khí đang mắc bệnh có chút yếu hơi.
“ Phải đi.” Không muốn cùng cô phân rõ phải trái, Lục Cảnh Hàng lần đầu đối với 1 phụ nữ mãnh liệt như vậy, đưa tay đem ổ chăn kéo lên ngực người bệnh, trong nháy mắt, Bạch Thuần Khiết được anh ôm đến bệnh viện, hai người ở đó trở nên bình lặng, cái ôm đó lại là chuyện bình thường.
Thật không ngờ cô lại ở phía sau, dưới tình huống anh ôm chặt như vậy, mớia vừa rồi Lục Cảnh Hàng đùng đùng nổi giận giờ cả người ngây dại. Mà Bạch Thuần Khiết nằm ở đầu vai anh, cô vẫn không nhúc nhích giống như bị hoá đá.
Vì cái gì phải ôm anh ta, nghĩ không ra lý do, người bệnh lớn nhất, muốn ôm là liền ôm đi.
Không khí trong phòng lại càng yên tĩnh.
“ Tôi không muốn đi bệnh viện.”
“ Cô bị sốt.”
“ Uống thuốc là được.”
“ Tiêm sẽ khỏi nhanh hơn.”
“ Nhanh hơn nhưng … sẽ không phải chăm sóc.” Cô không nói gì: “ Anh”, nhưng loại tình huống này, chắc là đủ để cho người ta nghĩ thông.
Một phụ nữ tham lam muốn một người đàn ông quan tâm tới mình, cảm giác này là gì? Lục Cảnh Hàng trầm mặc, thật lâu mới mở miệng hỏi: “ Cô còn muốn nói với tôi à?”
“…. Đúng. Trước kia tôi rất thích anh, bây giờ vẫn thích anh, tôi thật sự thích anh.” Không hiểu sao nước mắt tuôn ra khỏi hốc, mưa mùa hè này hình như không làm cô đủ nước mắt.
Mấy chữ đó, có người không biết nhìn bao lâu, nhưng Cảnh Hàng thừa nhân, trăm phần trăm là có nghe thấy: “ Cô hoàn toàn tỉnh?” Phải biết rằng lúc mê sảng so với say rượu còn nói mê sảng hơn.
“ Tôi rất tỉnh táo, cho nên tôi hối hận..” Gắt gao ôm lấy cổ anh: “ Hối hận khi nói cho anh biết.”
Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt trên lưng cô, Lục Cảnh Hàng khoé miệng tươi cười hình lưỡi liềm: “ Không cần hối hận.”
“ …” Cô cảm giác anh ôm lấy mình, nói cách khác.
“ Cảm ơn trận mưa ngày hôm qua.”
Nếu như không gặp mưa, không phát sốt, hai người bọn họ rốt cuộc muốn đùa giỡn nhau tới lúc nào, khi nào bọn họ mới có thể cùng nhau lật bài ngửa.
***
Một cái ôm cũng không giải quyết vấn đề bệnh tật , bệnh tật bọn họ vẫn nên đi.
Ngủ cả đêm, khi Bạch Thuần Khiết tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao. Chỉ có điều, cô không phải con heo, suốt ngày nằm trên giường.
Lục Cảnh Hàng, lúc ở nhà anh chúng ta đã nói cái gì? Rõ ràng mới qua vài giờ, nhưng khi tỉnh lại Bạch Thuần Khiết không nhớ nổi tình hình cụ thể, chỉ có điều cô nhớ rõ, anh ôm cô rồi nói cảm ơn mưa. Ngẩng đầu trông thấy gương trong phòng bệnh, ở bên trong gương là hình ảnh một cô gái tươi cười hạnh phúc.
“ Hai chúng ta xem như quen nhau …” Một bên nỉ non, sắc mặt cô gái hồng nhuận mỉm cười tới sát gần khuôn mặt ngủ say của anh, thật sự khó khống chế không để cho anh 1 cái KISS.
Một cánh hoa không có khe hở, điện thoại Lục Cảnh Hàng được đặt trên bàn bắt đầu có chuông.
Mở mắt ra thấy thấy trước mặt mình có người nhìn, anh giống như bị kinh hãi. Bạch Thuần Khiết sợ tới mức tim đập bịch bịch, nhưng so với kinh hãi, mất mặt và thẹn thùng chiếm cứ cảm xúc cô nhiều hơn. Tránh né ánh mắt Lục Cảnh Hàng, tay cô giấu trong ổ chăn tự nhéo lấy mình.
Nhìn bộ dáng là tốt lắm rồi.
Lục Cảnh Hàng cười khẽ, ấn nút kết nối điện thoại: “ Xin chào.”
“ Cảnh Hàng hôm nay không đi làm à?” Nếu chỉ có 1 mình anh không đến, Hàn Nghi Tĩnh tuyệt đối sẽ không ngạc nhiên mà tự mình gọi điện tới.
“ Hôm nay không đi, trợ lý Bạch bị bệnh, tôi phải ở bệnh viên chăm sóc cô ấy.”
“ Hoá ra là như vậy, bệnh gì, nghiêm trọng không?”
“ Bị sốt cao.” Miết liếc mắt 1 cái, Lục Cảnh Hàng trả lời: “ Hình như hạ sốt rồi.”
“ Không sao là tốt rồi. Tối nay anh có giờ rảnh không?”
“ Chuyện gì?”
“ Mẹ em vừa gọi điện thoại nói, 2 tuần nữa muốn tới chỗ em 1 thời gian, cho nên em muốn làm phiền anh cùng em mua vài thứ.”
“ Chắc là có thể, buổi tối gọi điện lại nhé.”
“ Được, tạm biệt.”
Tắt điện thoại, không khí trong phòng lại yên tĩnh. Người trên giường gần như nghe được tiếng bước chân tới gần , thần kinh bắt đầu kéo căng, giai đoạn xấu hổ nhất chắc là vào lúc đó, vừa mới thổ lộ thành công và hôn trộm bị thất bại.
“ Đói bụng à?”
“ Hmmm.”
“ Nói ngôn ngữ c!on người đi.”
Quay đầu trở lại trừng mắc Lục Cảnh Hàng, vẻ mặt Bạch Thuần Khiết khó chịu chất vấn “Hmmm” không phải là ngôn ngữ con người à?”
Không trả lời, Lục Cảnh Hàng híp mắt nở nụ cười: “ Tôi đi mua cơm sáng.”
“ Tiện thể cùng nhau mua cơm sáng.” Cô chỉa chỉa đồng hồ treo tường trong phòng bệnh: “ Tôi muốn ăn thịt.”
“ Mới bị bệnh, ăn gì dễ tiêu đi. Nhưng cô có thể ngửi mùi thịt.” Anh mở cửa đi, nhưng lại lui về từng bước, không thể không nói cho Bạch Thuần Khiết, “ Mặt kề gần quá không sợ bị phát hiện khoé mắt có gì à?”
Khóe mắt có cái gì, khóe mắt có thể có cái gì vậy! Lục đại tổng giám đốc anh đúng là nho nhã, nói thẳng luôn mắt tôi có rỉ là được! Mặt đỏ bừng, Bạch Thuần Khiết dụi mắt, thầm mắng nhỏ.
Trong phòng đài phát thanh, những người khác đều rời khỏi, Cố Trữ thảnh thơi sửa lại đồ đạc của mình , điện thoại trên tay anh bấm tin nhắn cho 1 dãy số xa lạ.
“ Bạn gái anh bị bệnh, đang ở bên cạnh cô ấy là anh, đúng không?”
Bạn gái? Cố Trữ cảm thấy tin nhắn này có thể gửi sai, theo bản năng bấm vào số di động của Thuần Khiết: “ Ê, có khoẻ không?”
“ Ôi chao? Làm sao anh biết tôi ốm?”
“ Bệnh gì?”
” Ngày hôm qua bị sốt, bây giờ đỡ hơn rồi.”
Mí mắt trầm xuống, Cố Trữ giống như đoán được chủ nhan dãy số xa lạ là ai, “ Thế là được rồi, cô đúng là dạng phụ nữ yếu đuối.”
“ Xí, nói nhảm ít thôi, gọi điện thoại tới tìm tôi có việc gì?”
“ Không có chuyện gì, nói cho cô biết, từ sau kì 1 phát sóng, danh tiếng không được tốt lắm.”
Bạch Thuần Khiết cũng không kinh ngạc, chương trình lúc ấy có chút hỗn loạn cô cũng không phải không biết: “ Không cần thu nữa? Tôi không có tiền lương à?”
“ Tôi chưa nói xong, danh tiếng không tốt, nhưng khiến không ít người chú ý. Vừa rồi họp, đã có người muốn tài trợ.”
“ Cái này cũng được đấy …” Thế giới thật kì diệu.
“ Đương nhiên, Được rồi, cô đi nghỉ ngơi đi, tối nay xong việc tôi đi tìm cô.”
“ Nhìn tôi?”
“ Gặp tên tiểu tử kia.”
“ xí.”
Tắt điện thoại, Bạch Thuần Khiết ngây người nửa giây kinh hoàng, tiểu Tiện Viên ở nhà 1 mình không xảy ra chuyện gì chứ …